• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 16: Thuộc tính đa nhân cách không có dành cho nhân vật phụ!

4 Bình luận - Độ dài: 3,666 từ - Cập nhật:

Một cơn đau dữ dội xuyên dọc cơ thể khiến ý thức tôi chao đảo như thể bị nhấn chìm trong làn sương mờ đặc.

"Kh...!"

Đôi chân phản bội chủ nhân, tê dại đến mức không còn trụ nổi, khiến tôi khuỵu gối xuống đất. Mạch đập dồn dập bên tai, từng nhịp tim như sắp xé toạc lồng ngực. Một áp lực khủng khiếp đè nén, bóp nghẹt lồng ngực tôi, khiến mỗi hơi thở đều trở nên đau đớn, nặng nề như thể phổi đang bị ép rỗng. Lượng ma lực khổng lồ bùng phát từ bên trong tôi không kiểm soát được nữa, trào ra như dòng lũ vỡ bờ, xoáy cuộn quanh cơ thể trong một cơn lốc hỗn loạn. Cái lạnh tê tái, sự u ám đến nghẹt thở len lỏi vào từng thớ thịt, như thể có thứ gì đó đang bò dọc theo xương sống tôi, cào cấu, gặm nhấm từ bên trong. Đây là... cái quái gì thế này? Cảm giác này…

Một thứ gì đó lạ lẫm, không thuộc về tôi đang xâm chiếm lấy cơ thể.

Theo thường thức của thế giới này bất kì sinh vật nào cũng đều sở hữu ma lực.

Tuy nhiên có lẽ bởi độ tương thích với nguyên tố hư vô cao ngất ngưởng của bản thân mà tôi có thể thấy được những thứ mà người khác không thể thấy. Những ma tố trôi lơ lửng trong không gian là một ví dụ. Nếu như tôi có thể thấy chúng một cách dễ dàng thì đến cả những elf được trao cho chúc phúc của các tinh linh cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng mà thôi.

Sau nhiều năm rèn luyện cảm nhận và điều khiển ma lực, tôi đã chạm tay tới thứ mà có lẽ không ai khác ngoài tôi từng biết tới. Nếu dòng máu được trái tim bơm đi khắp cơ thể, thì ma lực cũng có một "trái tim" riêng để lưu chuyển, tôi gọi trái tim này với cái tên là “lõi ma lực”.

Tôi nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ cảm nhận. Ý thức của tôi trôi vào không gian tinh thần, nơi lõi ma lực hiện hình. Trong bóng tối đặc quánh, nó phát ra ánh sáng xanh lam mờ nhạt như ánh trăng soi sáng bầu trời đêm. Một quả cầu khổng lồ, tròn trịa, bán trong suốt đây chính là trung tâm năng lượng của tôi.

Lượng ma lực của một sinh vật càng nhiều thì lõi ma lực của sinh vật đó càng lớn.

Lõi ma lực của tôi là một quả cầu màu xanh lam với kích thước khổng lồ tương đương với vệ tinh tự nhiên duy nhất của trái đất —chính là mặt trăng đấy.

Nếu tôi nhớ không nhầm, với lượng ma lực trung bình của các pháp sư thì lõi ma lực của họ sẽ có kích cỡ tương đương một quả cầu có đường kính khoảng 10m. Vậy nên lượng ma lực của tôi có nhiều hơn người bình thường đôi chút.

‘Chắc hẳn kia là vấn đề khiến mình mất khả năng kiểm soát…’

Một góc của quả cầu lam đang dần bị nhuộm đen, lan ra chậm rãi như mực tràn trên mặt nước. Nếu không ngăn lại, toàn bộ lõi sẽ bị xâm thực. Có lẽ... khi ấy cơ thể tôi sẽ bị chiếm đoạt.

Dù tôi không muốn đánh mất chính mình.

Nhưng…

"Chậm thật đấy..." Tôi lẩm bẩm.

Nếu là người bình thường thì hẳn dòng chảy ma lực của họ đã bị điều khiển hoàn toàn chỉ trong vài phút rồi. Chưa kể trong không gian tinh thần này thời gian bên trong còn trôi nhanh hơn so với bên ngoài cả chục lần nữa.

Tôi đã nghĩ mình sắp phải đối mắt một màn dằng co giữa sự sống và cái chết vô cùng căng thẳng của tôi với sức mạnh tà ác của con quỷ Diablos cơ.

"Ta chịu thua! Lượng ma lực khổng lồ này là cái quái gì vậy?!"

Giọng nói vang lên bất ngờ, chui thẳng vào tai tôi như thể vừa bật lên trong đầu. Tôi khựng lại.

Không gian tinh thần vốn chỉ có một mình tôi... vậy rốt cục giọng nói vừa rồi là của ai?

Vội vàng lần theo, tôi nhanh chóng tìm thấy được chủ nhân của giọng nói.

Cũng đang trôi nổi lơ lửng như tôi, hắn bị bao phủ bởi một lớp khói đen đặc quánh như mực, từng làn khí xoắn lại thành từng cuộn, khiến tôi gần như không thể nhìn rõ hình dạng thật sự của kẻ đang ở trước mặt.

Nhưng tôi chắc chắn —đó chính là con quỷ Diablos.

Hắn đưa hai tay về phía trước, từ những đầu ngón tay tỏa ra hàng trăm sợi dây mảnh được tạo thành từ ma lực, như những sợi gân ánh đen không ngừng bò trườn trong không gian. Có vẻ đó là cách hắn đang cố gắng thao túng dòng chảy ma lực bên trong tôi —một kiểu “phẫu thuật sống” bằng ma thuật.

'Có vẻ mọi chuyện không thuận lợi lắm nhỉ?'

"Khự…"

Hắn khẽ rít lên một tiếng. Ngay sau đó, hàng loạt sợi dây ma lực bị đứt đoạn đồng loạt. Tuy nhiên rất nhanh chóng chúng ngay lập tức hồi phục.

Có lẽ Diablos vừa tính toán sai hướng dòng chảy ma lực của tôi. Chỉ với một vài sợi chỉ ma lực như vậy việc hắn đang cố làm cũng như việc điều khiển một con rối khổng lồ nặng hàng tấn chỉ với đống dây tơ vậy.

Không thể để tình trạng như này diễn ra được nữa.

"À... Diablos-san, phải không?" Tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, cố gắng giữ giọng thân thiện nhất có thể như thể đang chào hỏi một người quen cũ.

“C-cái quái gì -?!”

Gã giật mình như bị điện giật. Không chút do dự, hắn bật lùi lại và tung ra hàng loạt hắc cầu lao về phía tôi.

"Vô niệm à. Không hổ là một con quỷ khởi thủy."

Tôi lập tức dựng lên rào chắn ma thuật phòng thủ. Hàng trăm viên -ma đạn- dội vào lớp chắn rồi phát nổ, từng tiếng nổ dồn dập như sấm động trong không gian tinh thần. Dù chỉ là ma thuật bậc hai, nhưng với mật độ ma lực dày đặc như vậy, mỗi quả đều mang sức phá hủy tương đương ma thuật bậc bốn.

Tuy nhiên ở cỡ này thì rào chắn ma thuật của tôi vẫn chống chịu tốt.

Ngay khi đợt tấn công dừng lại, tôi thổi bay làn khói đen quanh mình để lấy lại tầm nhìn.

"Làm sao nhà người có thể lành lặn sao khi hứng trọn toàn bộ số ma đạn của ta?"

Hắn trừng mắt nhìn tôi không giấu được vẻ hoang mang. Nhưng... chẳng phải chỉ là -ma đạn- thôi sao? Tên Diablos kia kì vọng gì ở ma thuật bậc hai chứ?

“Không quan trọng nữa.” Hắn gầm lên, ánh mắt lóe đỏ. “Không ngờ ngươi cũng có khả năng can thiệp vào linh hồn giống như ta. Nếu vậy thì —ngươi bắt buộc phải bỏ mạng tại đây!”

“Khoan! Khoan đã! Tôi đến trong hòa bình mà! Làm ơn, nghe tôi giải th-”

“Đừng có lừa ta!!”

Gã rống lên trong cơn giận dữ. Một vòng tròn phép khắc bằng máu lập tức hiện ra trên lòng bàn tay hắn, ma lực trong không gian lập tức bị hút về trung tâm. Từ vòng tròn đó, một cây huyết trượng với tạo hình ngầu đến vô lý dần hiện ra, bao phủ trong một làn sương chết chóc.

Diablos chĩa cây trượng về phía tôi.

Hàng loạt vòng tròn ma thuật dần hiện lên dọc theo thân trượng, từng vòng xoay chuyển với nhịp điệu bất thường rồi hợp nhất tại đầu gậy, tạo thành một pháp trận phức tạp.

Chỉ nhìn sơ qua cấu trúc, tôi đã nhận ra ngay —đó là một ma thuật bậc tám. Một thứ vượt quá cả giới hạn chiến đấu thông thường. Nếu hắn thật sự tung ra thứ đó, thì có lẽ tôi cũng phải nghiêm túc chuẩn bị rồi.

“Chết đi!!”

Diablos gầm lên. Từ pháp trận, một luồng sáng đen kịt phóng ra với tốc độ không tưởng, tựa như một ngọn giáo ánh sáng ma quái có thể xuyên thủng mọi định luật vật lý lẫn lý trí.

Tôi vốn không muốn đối đầu trực diện với loại công kích cấp cao này, nhưng một thứ gì đó trong tôi —trực giác, bản năng, hay chỉ đơn giản là sự hiểu biết về ma thuật lại ngăn tôi tránh né. Ma thuật bậc tám đâu phải thứ có thể đơn giản mà lắc người né được.

Tôi tập trung ma lực, tạo ra một tấm khiên gồm hàng trăm mảnh lục giác trong suốt, xếp khít như một tổ ong tinh xảo.

Luồng sáng va chạm. Một tiếng nổ chát chúa vang lên như trời long đất lở. Lớp khiên rung lên dữ dội, những mảnh lục giác rạn nứt và vỡ tan từng mảng, áp lực khủng khiếp ép thẳng vào tâm trí tôi như thể chính linh hồn cũng bị đè nát.

Đây... là sức mạnh thật sự của một ma thuật bậc tám. Sức mạnh có thể thổi bay cả một ngọn núi.

“Chậc.”

Diablos chép miệng, rõ ràng là hắn không hài lòng khi tôi vẫn còn đứng vững.

Có vẻ như quyết định đỡ đòn vừa rồi là một lựa chọn đúng đắn.

Diablos siết chặt trượng, ánh mắt sâu hoắm nhìn xoáy thẳng vào tôi.

“Khả năng điều khiển ma lực lão luyện và trực giác chiến đấu nhạy bén...” - hắn trầm giọng, đầy vẻ bất ngờ lẫn hứng thú - “...ngươi hoàn toàn không phải là một kẻ tầm thường.”

“Cảm ơn, ngươi quá khen rồi.”

“Tuyệt vời lắm! Hỡi tên nhóc loài người kia! Xưng danh đi!"

Tôi khẽ nghiêng đầu thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng đáp lại hắn với giọng điệu nửa thật nửa đùa.

“Ta là Lyon Batenberg, con trai cả của gia tộc công tước Batenberg thuộc pháp quốc Astroholm. Một kẻ mời nhạt vô danh.”

Gương mặt của Diablos không biến sắc, nhưng trong đôi mắt đỏ rực ấy ánh lên một tia gì đó rất giống với sự hứng thú nguyên thủy.

“Lyon Batenberg...” – hắn nhắc lại tên tôi như đang khắc nó vào đá – “Ta sẽ nhớ cái tên này. Ngươi là con người đầu tiên có thể đứng vững trước Diablos này... trong không gian tinh thần.”

Tôi khẽ nhún vai, lùi lại nửa bước đề phòng.

“Rất vinh hạnh. Nhưng... cốt truyện chính vẫn chưa bắt đầu, nên ta không thể chết ở đây được.”

Mắt Diablos khẽ nheo lại. Tĩnh lặng kéo dài một giây.

Rồi hắn bật cười khinh miệt, giọng nói khàn đục như tiếng gió rít qua địa ngục.

“Đừng vội mạnh miệng. Ngươi sẽ không sống được lâu nữa đâu.”

Dứt lời Diablos đưa cây quyền trượng lên và bắt đầu niệm chú.

"!!!"

Chỉ trong chớp mắt, không gian quanh tôi bắt đầu xoắn lại như thể bị ai đó vặn cong. Một cơn lốc năng lượng mờ nhòe bùng phát từ hắn ta, lôi cả tôi và hắn tới một chiều không gian hoàn toàn mới—một không gian tím thẫm với hàng trăm khối lập phương đang trôi nổi chậm rãi, tĩnh lặng đến lạ thường.

“Vô tận giới vực.” Diablos ngẩng đầu, chất giọng hắn thấp trầm vang vọng như bị kéo dài trong khoảng không vô định này. Dáng đứng điềm nhiên của hắn giữa vùng hỗn loạn ma thuật kia khiến tôi bất giác có chút tò mò hơn là cảnh giác.

‘Ồ? Cảm giác giống như một đấu trường được lập trình sẵn vậy... ai vừa bật BGM [note71767]đánh boss à.’

“Chưa từng có kẻ nào đặt chân vào đây mà còn sống sót quay lại,” hắn tuyên bố, ngón tay đưa lên và lập tức bắn ra một loạt những viên ma đạn.

Tôi kích hoạt rào chắn bảo vệ theo bản năng, nhưng ngay lập tức cảm nhận được sự kì lạ. Một viên ma đạn không hề chạm vào lớp phòng ngự—nó đi xuyên qua, sượt qua má tôi và để lại một vết cắt nhẹ.

Tôi nhún chân, bật lùi về phía sau trước khi những quả còn lại lao tới và cày nát toàn bộ khu vực tôi vừa đứng.

‘…Rào chắn không hề bị phá vỡ. Nó bị xuyên qua như không khí sao? Có lỗ hồng nào trên rào chắn? Không. Có lẽ nào...'

“Ngươi đang thắc mắc, đúng chứ?” Diablos nhìn tôi, ánh mắt đắc ý ánh lên trong làn khói đen.

“Ma thuật của ngươi đi xuyên rào như thể nó chưa từng tồn tại. Tốc độ phát động cũng nhanh đến mức vô lý. Không phải vô niệm, mà là... thi triển tức thì. Có đúng không?”

Tôi có thể chắc chắn rằng những dị thường vừa rồi bắt nguồn từ chính không gian kỳ quái mà hắn tạo ra. Đây rõ ràng không phải là một phần của thực tại vật lý thông thường. Đưa mắt quan sát khắp chiều không gian ngập sắc tím này, tôi nhận ra mọi thứ từ cấu trúc, quy luật vận động cho đến dòng chảy ma lực... đều vận hành theo một logic hoàn toàn khác. Đây không phải là một không gian ngẫu nhiên được tạo ra — mà là một cỗ máy được thiết kế với mục đích rất cụ thể.

"Khả năng quan sát của nhà ngươi... chính xác đến đáng sợ đấy." Diablos thừa nhận, tay trái nâng lên, gọi ra một ngọn thương đen tuyền lơ lửng giữa không trung.

‘Hắc thương, ma thuật bậc bốn... nhưng không hề có trình tự niệm chú.’

“Đúng như ngươi suy đoán. Trong ‘Vô tận giới vực’ này, ta có thể phát động bất kỳ ma thuật nào dưới cấp bốn ngay lập tức, mà không tiêu tốn ma lực.”

Tôi hơi nhướn mày.

‘Một dạng phá bỏ giới hạn, hoàn toàn không cân bằng... gần như gian lận vậy.’

“...Ta hiểu rồi.” Tôi gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn khóa chặt vào tay hắn. “Vậy đây là nơi cho phép ngươi định nghĩa lại quy tắc ma thuật. Một không gian nơi sự tối ưu của ngươi được đẩy lên cực điểm.”

Chẳng trách hắn gọi đây là ‘giới vực’. Và nếu đúng như vậy... tôi có lẽ cũng cần phải điều chỉnh lại chiến thuật từ bây giờ.

“Bên cạnh đó, không gian này còn giúp ta tăng cường khả năng phân tích ma thuật và cường hóa sức mạnh của chúng.”

...Hắn tiếp tục tung ra hai khả năng cực kì khủng khiếp khác nhẹ nhàng cứ như mấy dòng giới thiệu tính năng mở rộng trong quảng cáo phần mềm vậy. Nhưng cũng nhờ những lời ba hoa dư thừa đúng chất một trùm phản diện đó, tôi đã nhận ra lý do đằng sau việc ma đạn của hắn đi xuyên qua rào chắn của tôi.

“Tăng cường khả năng phân tích ma thuật sao? Vậy ra đó chính là lý do khiến ma thuật của ngươi có thể xuyên qua rào chắn của ta.”

“Hô? Thú vị đấy. Hầu hết những kẻ từng đối mặt với ta đều cho rằng, chúng không thể phòng thủ được đơn giản vì sức mạnh ma thuật của ta đã được khuếch đại. Thế sao ngươi lại cho rằng nguyên nhân là do phân tích ma lực?”

“Sức mạnh cường hóa chỉ đơn thuần khiến ma thuật của ngươi mạnh hơn gấp nhiều lần — đủ để phá hủy mọi thứ bằng vũ lực. Nhưng nó không thể nào khiến đòn đánh của ngươi… đi xuyên qua lớp giáp ma thuật một cách nguyên vẹn như thế được. Khả năng phân tích, mặt khác, lại cho phép ngươi điều chỉnh bước sóng ma lực trong từng phép thuật, khiến chúng ‘trượt’ qua lớp phòng thủ như thể chúng không tồn tại. Phải không?”

Để nói đơn giản, mỗi ma thuật đều có tần số dao động ma lực riêng. Kể cả khi dùng cùng một loại phép thuật, thì mỗi lần tung ra, tần số đó vẫn liên tục thay đổi. Tuy nhiên, nếu một phép thuật gặp phải một lớp phòng thủ có tần số tương đồng thì chúng sẽ bị nhiễu loạn hoặc triệt tiêu. Về lý thuyết, nếu bạn có thể đọc được tần số ma lực của đối phương, bạn có thể xuyên qua hoặc vô hiệu hóa nó bất kể chênh lệch ma lực giữa hai bên là bao nhiêu. Tuy nhiên, điều đó cũng khó ngang mò kim đáy bể vậy.

Nhưng bằng một cách nào đó, tên Diablos này rõ ràng đã phủ lên những viên ma đạn một lớp sóng ma lực có tần số khớp với rào chắn của tôi. Nhờ vậy, lớp sóng ma lực đó đã triệt tiêu với rào chắn khiến cho số ma đạn có thể vượt qua — y như thể rào chắn của tôi chưa từng tồn tại.

“Chính xác đến đáng kinh ngạc.”

Hắn buông một câu nhận xét đầy hứng khởi, đồng thời vỗ tay tán thưởng như thể đang hoan nghênh một màn trình diễn ấn tượng.

“Vì tài năng của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi một cơ hội. Hãy lập giao kèo với ta, Lyon Batenberg.” Vừa dứt lời, hắn thu lại ngọn hắc thương đang cầm trên tay.

Một giao kèo với ác quỷ sao...

Tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết để biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo. Bước một: hắn đưa ra điều kiện với một lợi ích hấp dẫn đến mức không thể từ chối. Bước hai: cái giá phải trả sẽ khủng khiếp gấp vạn lần.

Kiểu như: “Muốn chạy nhanh hơn ư? Được thôi. Đổi lại, ngươi sẽ phải chạy mãi mãi, không bao giờ được dừng lại.”

Tôi không ngạc nhiên nếu hắn bảo tôi sẽ “được tăng cường sức mạnh vô hạn,” rồi sau đó buộc tôi phải giết sạch bạn bè, gia đình và cả thú cưng của mình chỉ để duy trì nó.

"Ta sẽ không cướp lấy hoàn toàn cơ thể hay linh hồn của ngươi. Đổi lại, ngươi sẽ phải sử dụng năng lực của mình để phụng sự cho ta."

"‘Phụng sự’ à? Cụ thể hơn chút đi. Ý ngươi là sao?"

"Ngươi hẳn cũng biết về cuộc chiến tranh giành ngôi vị Quỷ Vương giữa ta và hai con Quỷ  Khởi Thủy khác. Vấn đề là... ta chưa từng một lần chiến thắng chúng trong các trận đấu trực diện."

"...Visha và Hatres, đúng không?"

"Chính là chúng! Hai ả quỷ cái chết tiệt đó!" – giọng hắn gằn lên, phẫn nộ không che giấu – "Biết mình không đủ sức đối đầu một chọi một, chúng luôn liên thủ rồi chơi mấy trò bẩn thỉu sau lưng ta!"

"Khổ cho ngươi nhỉ?"

Ừ thì, tôi phần nào hiểu được với cảm giác đó.

Khi bạn quá nổi bật và vượt trội thì những tình huống bị đối phương "giả lập gia đình" và cùng ùa vào với tâm thế "kẻ thù của kẻ thù là bạn" là chuyện hiển nhiên.

“Và vì vậy,” Diablos tiếp lời, "chỉ cần có khả năng suy luận và phân tích như ngươi làm bộ não cho ta… thì ta chắc chắn sẽ trở nên bất khả chiến bại!"

“Nghe hấp dẫn đấy,” tôi nhún vai, “Nhưng còn chuyện ngươi nói ‘không cướp linh hồn và cơ thể của ta’ là sao?”

“Đơn giản thôi. Ta không hấp thụ ngươi như những con quỷ khác thường làm, mà sẽ thực hiện một khế ước cổ. Linh hồn của ta và ngươi sẽ bị ràng buộc, cùng tồn tại trong một cơ thể — chính là thân xác của ngươi.”

A, tôi hiểu rồi. Đa nhân cách bản quỷ dữ, phiên bản không giới hạn sử dụng.

Thật ra thì… so với những lời nguyền rủa, hiến tế máu thịt hay bị điều khiển như rối gỗ, thì giao kèo này nghe còn nhẹ nhàng chán. Thậm chí còn quá ổn, đến mức… hơi đáng ngờ.

Sống cùng một con quỷ trong đầu mình à? Nghe như cặp đôi bất đắc dĩ ấy nhỉ?

“Quả nhiên, lời đề nghị của ngươi… nhẹ đô hơn ta tưởng tượng nhiều đấy.”

“Đương nhiên rồi! Ngươi nên thấy biết ơn vì gặp được ta! Diablos nhân từ này. Nếu linh hồn ngươi rơi vào tay một trong những kẻ khác, e rằng giờ này đã bị chúng nghiền nát rồi!” 

“Cảm kích lắm, nhưng… e là ta sẽ phải từ chối.”

“Tốt lắm, ta biế–... hả?”

"..."

"..."

...Tưởng tôi sẽ gật đầu cái rụp chắc?

Đương nhiên tôi không đồng ý rồi! Cái kiểu cốt truyện “lập khế ước với ác quỷ cổ đại, có thêm một nhân cách bá đạo trong đầu” là đặc quyền của mấy tên nhân vật chính! Tôi chỉ là một nhân vật đứng hòa vào đám đông rồi hét lên “Không thể nào? Tên đó mạnh vậy sao!” thôi.

"Ta tuyệt đối không kí kết cái giao kèo của ngươi đâu."

"Khư... ha ha ha ha ha!" – Diablos bật cười lớn trước câu trả lời của tôi, nhưng ánh mắt hắn… thì lại hoàn toàn không cười. Đôi mắt đỏ như máu đang găm thẳng vào tôi, lạnh lẽo và sâu hoắm như vực thẳm.

"Ta không hỏi."

"...Mà là ra lệnh."

“!!!”

Ghi chú

[Lên trên]
BGM (Background Music) là nhạc nền, thường được sử dụng trong nhiều bối cảnh khác nhau
BGM (Background Music) là nhạc nền, thường được sử dụng trong nhiều bối cảnh khác nhau
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

ma vương chơi bành trướng lãng địa
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
cuối cùng tôi cũng biết cách để gõ ra cái dấu này gạch dài. Bữa giờ mấy chương truyền trước cứ sài dấu gạch ngắn để nối câu nhìn đần quá bà con.
Xem thêm
đoạn 59 tác giả ơi phải là tuyệt vời chứ
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
ok tks bro đã sửa
Xem thêm