Ngươi mở trang này, phải không? Tay ngươi lướt trên giấy, ánh mắt chạm vào mực, và Thánh Viện Toàn Thư Khải khẽ rung, như sóng vỗ bờ trong sương. Mực vàng lấp lánh như sao lạc, mực đen trôi như ý nghĩ không hình. Ta viết, hay không phải ta, vì cuốn sách thì thào, nhẹ thôi:
“Đọc đi, kẻ tìm ánh sáng, vì ánh sáng là gì?”
Đừng vội, ngồi xuống, nghe đây. Sách nói về một thứ, không hẳn là vật, không hẳn là ý, gọi là Vương Khí. Nó là hơi thở của những vị vua, là bóng trong mắt họ, là thứ khiến trời nghiêng khi họ bước. Ngươi muốn biết? Cẩn thận, vì biết là gì khi biết là sương?
Vương Khí, sách nói thế, là ánh sáng không sáng, là lực không cầm được. Những kẻ lên ngôi – từ tro bụi, từ vàng, hay từ nơi không ai thấy – đều mang nó, hay nó chọn họ. Sách không kể tên, không chỉ đường, chỉ thì thầm rằng Vương Khí là ba nhịp hòa trong máu:
Lời nguyền, như gió lạnh qua xương, cho ngươi sức mạnh để phá núi, nhưng núi là gì khi giấc ngủ là đá đè ngực? Nó làm ngươi đứng cao, nhưng cao là gì khi mắt ngươi thấy bóng mình, không phải mình?
Phước lành, như lửa không cháy, khiến ngươi bước qua bão mà áo không ướt, khiến ngươi nói mà lời vang ngàn năm. Nhưng vang là gì khi tai ngươi nghe tiếng không ai nghe?
Đặc quyền, như ý không nghĩ, khiến ngươi ra lệnh biển, khiến đất quỳ. Nhưng quỳ là gì khi biển nhìn ngươi, mỉm cười không sóng?
Sách nói thêm, hay không nói, rằng Vương Khí không chỉ là hơi thở. Nó là vũ khí, không lưỡi, không cán, nhưng sắc hơn gió, nặng hơn trời. Những kẻ được gọi là vua dị giới, đến từ nơi không tên, mang Vương Khí để đối đầu Hoàng Khí, thứ hơi thở của những đế vương sinh ra từ đất này. Hoàng Khí là lửa đỏ, là đá cứng, là tiếng gầm rung trời. Vương Khí là sương bạc, là bóng mờ, là tiếng thì thầm không ai nghe. Sách nói, không rõ, rằng khi hai khí chạm nhau, núi tan thành bụi, biển khô thành muối, và vua, hay không vua, sẽ đứng, hay không đứng. Đứng là gì khi đất là ý?
Ngươi nghĩ Vương Khí là quà, là ánh sáng? Có lẽ, hay không có lẽ. Sách kể, không tên, về một kẻ từng mang nó. Hắn bước, và rừng mở đường, không lá, không cành, chỉ ý. Hắn vung tay, và sông ngừng chảy, không nước, không đá, chỉ bóng. Hắn nói, và trời cúi xuống, không mây, không sao, chỉ không. Nhưng hắn nhìn, hay không nhìn, mắt mình mờ, không sương, không đêm, mà là mực. Hắn là vua, hay không vua, vì vua là gì khi khí là không? Ngươi muốn mang Vương Khí? Sách không ngăn, chỉ cười, nhẹ thôi, như gió qua tóc.
Thánh Viện không chỉ đường, không cho đáp án. Nó mở sương, để ngươi bước, hay không bước. Vương Khí ở đó, hay không ở đó, trong máu, trong bóng, trong ý. Muốn tìm? Đi đi, qua rừng không rừng, qua sông không sông, qua trời không trời. Nhưng cẩn thận, vì sách nói, không ta nói, rằng Vương Khí là ánh, là bóng, là ngươi, hay không ngươi. Nó cho ngươi tất cả, hay không tất cả, vì tất cả là gì khi ngươi là sương?
Giấy khẽ rung, hay mắt ta rung? Mực trôi, không trôi, như ý nhìn ta, không mắt, không mặt. Đây là gì? Với ta, là lời thì thầm, là bóng dẫn, là ta không hẳn ta. Với ngươi, là gì? Là khí, là vua, là không. Sách biết, hay không biết – ngươi sẽ đọc, và ngươi sẽ tìm, vì tìm là gì?
— Một kẻ, không hẳn kẻ, viết trong sương, trong mực, trong ánh không ánh.


0 Bình luận