Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại
Chương 23: Bầu trời hai mặt
0 Bình luận - Độ dài: 2,917 từ - Cập nhật:
Meredith ngồi đó, hơi thở còn ngắt quãng, đôi môi vẫn nóng ran từ nụ hôn vừa rồi. Cô cảm nhận được dư vị của Raizen – thứ hương vị đậm đà, hoang dại pha lẫn chút rượu mạnh mà cô vừa rót. Đầu óc cô quay cuồng, không phải vì men say, mà vì chính cô đã để bản thân trượt dài vào khoảnh khắc ấy, vào cái cảm giác mà cô đã khao khát từ rất lâu. Cô không ngốc. Cô biết mình vừa vượt qua một ranh giới – không chỉ với Raizen, mà với chính bản thân mình.
Meredith đã muốn cảm ơn hắn. Không phải bằng lời nói sáo rỗng, không phải bằng cái vỗ vai hay ánh mắt biết ơn mà cô vẫn thường dành cho những người khác. Không, với Raizen, cô muốn điều gì đó sâu hơn, thật hơn – một cách mà cô luôn tò mò, luôn khao khát thử từ khi nhận ra mình không còn là con nhóc chạy theo anh trai nữa.
Cô đã lớn. Cơ thể, tâm trí cô biết điều đó, và mỗi lần nhìn Raizen – cái dáng vẻ bất cần, đôi mắt hổ phách lười biếng sâu thăm thẳm, làn da sạm đầy vết sẹo – một phần trong cô lại rạo rực, tưởng tượng. Cô muốn cảm ơn hắn bằng chính cơ thể mình, bằng cách để hắn chạm vào những chỗ mà cô chưa từng để ai khác chạm, bằng cách để hắn lấp đầy cô, sâu đến mức cô có thể quên đi nỗi đau mất Arcadith, quên đi cái thế giới hỗn loạn ngoài kia. Cô muốn hắn đè cô xuống quầy gỗ này, để hơi thở nóng bỏng của hắn trượt dọc cổ cô, xuống ngực cô, xuống tận nơi mà cô cảm thấy rạo rực mỗi khi nghĩ về hắn. Cô muốn nghe tiếng rên của chính mình hòa vào tiếng thở gấp của hắn, muốn cảm nhận bàn tay thô ráp của hắn siết chặt lấy eo cô, muốn để hắn xâm chiếm cô hoàn toàn – không chút do dự, không chút thương hại. Đó là cách cô muốn cảm ơn hắn, cách mà cô tin rằng sẽ đủ để trả lại tất cả những gì hắn đã làm cho cô.
Nhưng rồi mọi thứ vỡ tan. Tiếng rít đau đớn của Raizen kéo cô ra khỏi cơn mê đắm. Hắn quỵ xuống sàn, cơ thể run rẩy, những vết bỏng cũ trên da hắn bùng cháy như dung nham, đỏ rực và kinh hoàng. Cô nghe thấy tiếng hét của chính mình:
"Raizen! Chuyện gì vậy?!" nhưng âm thanh ấy lạc lõng giữa tiếng gầm của mặt đất rung chuyển. Cô nhào tới, tay với ra, muốn kéo hắn lên, muốn chạm vào hắn, muốn làm bất cứ điều gì để ngăn cái cơn đau đang xé nát hắn. Nhưng một luồng lực vô hình hất cô ngã nhào ra sau, đập mạnh vào quầy rượu. Những chai thủy tinh vỡ tan, mảnh kính văng khắp sàn, tiếng đổ vỡ hòa lẫn với tiếng nứt toác của tường gạch. Cô cảm thấy đau – không phải từ cú ngã, mà từ sự bất lực trào lên trong lồng ngực.
Cô cố bò tới gần hắn, đầu gối trầy xước trên sàn gỗ, tay run rẩy với ra.
"Raizen, tỉnh lại đi!"
Giọng vỡ òa, không còn là âm điệu bình thản của cô chủ quán kiên cường nữa. Meredith nhìn hắn – người đàn ông mà cô vừa hôn, vừa trao đi tất cả những khao khát cháy bỏng của mình – giờ đang quằn quại như một con thú bị xiềng xích, đôi mắt vàng hổ phách nhòa đi trong cơn đau. Những vết bỏng trên da hắn lan rộng, rực sáng như mạch máu của quỷ dữ, và mỗi lần hắn rít lên, cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô muốn hét lên, muốn đập tay vào sàn, muốn làm gì đó – bất cứ thứ gì – để kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng này. Nhưng cô không thể. Mỗi lần cô với tới, một luồng lực khác lại đẩy ra xa, như thể có một bức tường vô hình giữa họ, như thể chính cô là kẻ không được phép chạm vào hắn.
Meredith quỳ đó, tay bấu chặt sàn gỗ đến mức móng tay rớm máu. Cô bất lực. Cô – người đã luôn tìm cách đứng vững, luôn tìm cách bảo vệ những gì thuộc về mình – giờ chỉ có thể nhìn Raizen gục ngã trước mặt mà không làm được gì. Những mảnh tường vỡ vụn rơi xuống quanh cô, tiếng sóng biển gầm lên ngoài kia như tiếng gào của một con quái vật khổng lồ, và cả phố cảng rung chuyển như sắp sụp đổ. Nhưng cô không quan tâm đến Felariel, không quan tâm đến nhà trọ, quán cà phê – tất cả những gì cô xây dựng giờ chỉ là đống tro tàn trong mắt cô nếu cô không cứu được hắn.
Cô đau đớn. Không phải vì cơ thể cô đang rỉ máu từ những vết xước, mà vì trái tim cô đang vỡ vụn. Cô đã nghĩ rằng mình đủ lớn, đủ mạnh để bước vào thế giới của Raizen, để kéo hắn vào thế giới của cô. Cô đã tưởng rằng nụ hôn ấy, cái cách cô áp sát hắn, sẽ là khởi đầu của một điều gì đó – không chỉ là cảm ơn, mà là một sự gắn kết sâu sắc hơn. Nhưng giờ đây, cô nhận ra mình sai. Hắn không thuộc về cô. Hắn không thuộc về bất cứ ai ở đây. Có thứ gì đó – một sức mạnh kinh khủng, một quá khứ mà cô không thể chạm tới – đang giằng hắn ra khỏi cô, và cô không thể làm gì để chống lại nó.
Từng hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhìn Raizen, nhìn những mạch đỏ rực chạy dọc cơ thể hắn, nhìn cách hắn cắn chặt răng để kìm nén cơn đau. Cô muốn hét lên rằng cô sẽ không bỏ rơi hắn, rằng cô sẽ tìm cách cứu hắn, dù phải đập nát cả thế giới này. Nhưng lời nói không thoát ra được. Chỉ có nước mắt – những giọt nước mắt mà cô đã thề sẽ không bao giờ để rơi – giờ lặng lẽ trào ra, lăn dài trên gò má cô. Cô ghét bản thân vì sự yếu đuối này, ghét cái cách cô không thể làm gì ngoài việc nhìn hắn chịu đựng.
Cô bò tới gần hơn, bất chấp cơn rung chuyển của sàn nhà, bất chấp những mảnh kính cắt vào tay cô.
"Raizen…" Giọng cô khàn đặc, run rẩy, cầu xin. Cô không biết mình đang cầu xin ai – hắn, số phận, hay chính thứ quái vật đang hành hạ hắn từ bên trong. Cô chỉ biết rằng cô không thể mất hắn – không phải sau tất cả những gì họ đã trải qua, không phải sau khi cô đã dám mở lòng mình ra như vậy.
Nhưng rồi, giữa cơn đau đớn ấy, cô chợt nhận ra một điều kinh khủng hơn cả sự bất lực của mình. Đôi mắt vàng hổ phách của Raizen, dù mờ đi trong cơn đau, vẫn không nhìn cô. Chúng hướng về một nơi nào đó xa xăm, một nơi mà cô không thể thấy, không thể chạm tới. Và trong khoảnh khắc ấy, Meredith hiểu rằng – dù cô có cố gắng đến đâu, dù cô có trao đi tất cả những gì mình có – cô không phải là người duy nhất trong trái tim hắn. Có một bóng hình khác, một sức mạnh khác, một quá khứ khác đang giữ chặt lấy hắn. Và cô, dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có khao khát đến đâu, cũng không thể thay thế được nó.
Cô gục đầu xuống sàn, nước mắt rơi lặng lẽ hòa lẫn với bụi bẩn và máu. Felariel có thể sụp đổ, quán cà phê có thể tan tành, nhưng nỗi đau lớn nhất của cô không phải là mất đi những thứ ấy. Nó là nỗi đau của một người phụ nữ nhận ra rằng, dù cô đã dâng hiến tất cả, cô vẫn không thể cứu được người cô yêu.
Còn Raizen… Hắn nằm đó, cơ thể co giật trên sàn gỗ lạnh lẽo, từng mạch máu rực đỏ như dung nham trào qua da thịt. Cơn đau không chỉ là thể xác – nó xé toạc tâm trí hắn, lôi những mảnh ký ức vỡ vụn từ sâu thẳm lên bề mặt, những thứ hắn không muốn thấy, không muốn nhớ. Hơi thở hắn gấp gáp, nghẹn lại trong cổ họng, nhưng giữa cơn đau cháy bỏng ấy, một hình ảnh khác trỗi dậy – không phải thực tại, không phải Meredith đang gục bên cạnh với đôi mắt đẫm lệ, mà là Ira.
Hắn thấy cô – không phải Ira của hiện tại, bị phong ấn dưới lòng đất với đôi mắt dung nham đầy giận dữ, mà là một Ira khác, một Ira mà hắn chưa từng chạm vào, chưa từng biết đến. Cô đứng đó, mái tóc vàng rực như lửa cháy, đôi mắt đỏ rực nhìn xuyên qua hắn, cơ thể trần trụi lấp ló trong làn khói mờ ảo. Hắn thấy mình áp sát cô, bàn tay thô ráp lướt qua làn da trắng ngần của cô, cảm nhận hơi ấm mềm mại từ những đường cong hoàn hảo. Môi hắn tìm đến cổ cô, trượt xuống xương quai xanh, rồi sâu hơn, xuống đôi gò ngực căng tròn đang phập phồng theo từng nhịp thở.
Hắn nghe tiếng rên khe khẽ của cô vang lên trong không gian hư ảo, cảm nhận đôi tay cô siết chặt lấy lưng hắn, móng tay cào xước da thịt hắn trong cơn mê đắm. Cơ thể cô quấn lấy hắn, nóng bỏng và đòi hỏi, đôi chân thon dài quấn quanh hông hắn, kéo hắn vào sâu hơn. Hắn thấy mình chiếm lấy cô, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, lấp đầy cô bằng từng cú thúc sâu đến tận cùng, từng nhịp hòa quyện giữa đau đớn và khoái lạc. Tiếng thở gấp của cô hòa lẫn với tiếng gầm gừ của chính hắn, mồ hôi trộn lẫn trên da thịt, và mùi hương cháy bỏng của cô – như tro tàn và mật ngọt – ngập tràn giác quan hắn. Hắn thấy mình đắm chìm trong cô, hòa quyện với cô, để cô nuốt chửng hắn trong cơn giao hoan điên dại, nơi không còn ranh giới giữa yêu thương và hủy diệt.
Nhưng rồi cơn đau kéo hắn ra khỏi ảo ảnh ấy. Hắn rít lên, tay đập mạnh xuống sàn gỗ.
“Không có thật. Chưa bao giờ có thật.” Hắn gầm lên trong đầu, cố đập tan những hình ảnh đó, nhưng chúng vẫn bám lấy hắn, sống động đến mức hắn cảm thấy hơi ấm của Ira vẫn còn đọng trên da mình. Hắn chưa bao giờ làm tình với cô. Chưa bao giờ vượt qua ranh giới ấy. Hắn yêu Ira – một tình yêu sâu thẳm, câm lặng, đầy đau khổ – nhưng hắn chưa từng chạm vào cô theo cách đó. Vậy tại sao? Tại sao những ký ức này lại tràn về, như thể chúng là một phần của hắn, như thể hắn đã từng sống qua những khoảnh khắc ấy?
“Ira… là cô làm sao? Cô đang trừng phạt ta ư?” Hắn tự hỏi, nhưng không có câu trả lời, chỉ có cơn đau bùng nổ trong lồng ngực, nơi dấu ấn rồng đỏ rực như muốn thiêu cháy hắn từ bên trong.
Và rồi, giữa cơn hỗn loạn ấy, nụ hôn với Meredith hiện lên. Hắn nhớ – nhớ cái cách môi cô áp vào môi hắn, mềm mại nhưng đòi hỏi, cái cách cô kéo hắn sát vào, cơ thể nóng rực của cô ép chặt lấy hắn. Hắn nhớ tiếng rên khe khẽ của cô khi hắn hôn trả, bàn tay hắn siết chặt eo cô, cảm nhận từng đường cong dưới lớp vải mỏng manh. Hắn đã sa ngã. Chỉ một phút thôi, một phút mà hắn không thể kìm nén cái dục vọng bùng cháy trong mình. Hắn đã muốn cô – không chỉ là một cái chạm thoáng qua, mà là muốn chiếm lấy cô, lột bỏ lớp áo mỏng ấy, để đôi chân trần của cô quấn quanh hắn, để hắn đắm mình trong hơi ấm của cô, trong tiếng rên của cô khi hắn đẩy sâu vào cô. Hắn đã muốn làm tình với cô ngay trên quầy gỗ này, để cô gào tên hắn giữa cơn mê đắm, để hắn quên đi tất cả – quên Ira, quên quá khứ, quên cả lời hứa với mẹ cô rằng hắn sẽ bảo vệ cô như một người con gái.
Nhưng giờ đây, khi hắn nằm đây, quằn quại trong cơn đau, hắn thấy ghê tởm chính mình.
“Mày là cái quái gì vậy, Raizen?” Hắn tự nguyền rủa, từng chữ trong đầu như một nhát dao. Hắn đã thề với chính mình rằng Ira là tất cả – rằng tình yêu của hắn dành cho cô là bất biến, rằng hắn sẽ không bao giờ phản bội cô, dù cô đã bị phong ấn, dù cô đã xa hắn hàng thế kỷ. Vậy mà chỉ một phút yếu lòng, chỉ một cái chạm của Meredith, hắn đã sẵn sàng vứt bỏ tất cả. Hắn đã hôn cô, đã để bàn tay mình lướt trên cơ thể cô, đã để dục vọng dẫn dắt mình đến bờ vực của sự phản bội.
“Mày yêu Ira, mày nói thế bao nhiêu lần rồi? Vậy mà mày định làm gì với Meredith? Định chiếm lấy cô ấy, định để cô ấy thay thế Ira sao?” Tội lỗi trào lên như một cơn sóng, nhấn chìm hắn, nặng nề hơn cả cơn đau thể xác.
Hắn nghe tiếng Meredith gọi tên mình, giọng cô vỡ òa trong nước mắt, nhưng hắn không thể nhìn cô. Hắn không dám. Vì nếu nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt đỏ mờ ảo vừa say mê hôn hắn – hắn sẽ lại thấy mình sa ngã lần nữa. Hắn thấy cô bò tới, tay cô đầy máu từ những vết xước, nhưng mỗi lần cô với tới, một luồng lực từ cơ thể hắn lại hất cô ra xa. Hắn muốn hét lên bảo cô dừng lại, muốn bảo cô đừng lại gần, nhưng cổ họng hắn khô khốc, chỉ có tiếng rên đau đớn thoát ra.
“Đừng, Meredith… đừng làm tôi yếu đuối hơn nữa…” Hắn cầu xin trong đầu, nhưng cô không nghe thấy, và điều đó chỉ khiến hắn càng hận bản thân hơn.
Tâm trí hắn hỗn loạn, những hình ảnh đan xen không ngừng. Hắn thấy Ira – cơ thể cô trần trụi, đôi chân quấn chặt lấy hắn, tiếng rên của cô vang vọng trong một ký ức không có thật. Rồi hắn thấy Meredith – môi cô áp sát hắn, đôi tay cô kéo hắn vào, hơi ấm của cô làm hắn rạo rực chỉ vài phút trước. Hai người phụ nữ, hai thế giới, hai cơn đau – một từ quá khứ, một từ hiện tại – xâu xé hắn không thương tiếc.
“Mày không xứng với ai cả, Raizen. Không xứng với Ira, không xứng với Meredith…” Hắn tự nhủ, nhưng lời nói ấy chỉ làm cơn đau thêm sâu, thêm sắc.
Hắn cắn chặt răng, máu rỉ ra từ khóe miệng khi cơn đau đạt đỉnh. Những vết bỏng trên da hắn lan rộng, như thể Ira đang khắc dấu ấn của cô lên từng thớ thịt, từng mạch máu của hắn. Hắn cảm nhận được cô – không phải trong ký ức giả, mà là ngay lúc này, dưới lòng đất, nơi cô bị phong ấn. Cô đang gào thét, đang trút giận, đang kéo hắn về với cô bằng tất cả quyền năng của một True Dragon.
“Mày nghĩ mày có thể quên tao sao, Raizen? Mày nghĩ mày có thể thuộc về kẻ khác sao?” Hắn tưởng như nghe thấy giọng cô vang lên trong đầu, sắc lạnh và cháy bỏng, và mỗi từ như một nhát roi quất vào linh hồn hắn.
Hắn gục đầu xuống sàn, hơi thở đứt quãng. Hắn không biết nữa – không biết mình yêu ai, không biết mình đang đấu tranh vì ai. Ira – người mà hắn đã yêu bằng cả trái tim, nhưng chưa bao giờ có được. Meredith – người mà hắn vừa hôn, vừa suýt chiếm lấy, nhưng không thể bảo vệ. Tội lỗi, dục vọng, và tình yêu trộn lẫn trong hắn, biến thành một thứ hỗn loạn không thể tháo gỡ. Hắn chỉ biết một điều: hắn đã phản bội cả hai, dù là trong tâm trí hay trong khoảnh khắc yếu lòng ấy.
“Ira… Meredith… ta xin lỗi…” Hắn thì thầm trong đầu, nhưng lời xin lỗi ấy không thoát ra được. Chỉ có máu, chỉ có đau đớn, và chỉ có bóng tối đang nuốt chửng hắn từ bên trong.


0 Bình luận