Tập 1: "Tớ hạnh phúc vì đã gặp được cậu"
Chương 1: "Này đây không phải hướng đi của rom com đâu." Thiên Hà
2 Bình luận - Độ dài: 6,033 từ - Cập nhật:
"Nếu như không thể gặp lại nhau... Thì em muốn hình ảnh cuối cùng lưu lại trong tâm trí người ấy là nụ cười chứ không phải những giọt nước mắt."
Từng bước từng bước cô gái bé nhỏ ấy bước về phía trước. Chiếc mũ rộng vành và màn đêm đã che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, chiếc áo khoác đen khẽ rung rinh mỗi khi một cơn gió lạnh thổi qua. Mỗi bước đi đều thật khó khăn, đều rút hết đi chút sức lực còn lại trong cơ thể nhỏ nhắn ấy.
"Dù chỉ một chút em vẫn mong anh sẽ giữ lại trong tâm trí hình ảnh một em thật xinh đẹp."
Cô ấy ngồi gục xuống, hai bàn tay ôm lấy mặt dù cố gắng lau đi nhưng nước mắt của cô ấy không thể ngừng rơi.
Đột nhiên ánh sáng từ đèn đường vụt sáng, một hình bóng cao lớn đã đứng bên cạnh cô ấy từ bao giờ. Chiếc áo măng tô dài màu vàng làm hình ảnh chàng trai càng to lớn hơn.
Cô ấy quay đầu lại, hai mắt mở to như không tin vào mắt mình.
"Giữ trong lòng hình ảnh đẹp về em thì có gì tốt chứ. Anh muốn bên cạnh em đến cuối cuộc đời này, kiếp sau và rồi kiếp sau nữa."
Chàng trai mỉm cười ấm áp, như thứ ánh sáng màu vàng kia những lời nói đó sưởi ấm tâm hồn đang vụn vỡ của cô gái. Anh đưa bàn tay to lớn về phía cô. Khi bàn tay nhỏ bé của cô vừa chạm vào bàn tay đó, trái tim của cô như lấy lại sức sống một lần nữa.
Anh ôm chặt cô ấy vào lòng mặc cho chút giẫy giụa đến từ người yêu.
"Tại sao, tại sao dù em đã làm anh tổn thương đến như vậy. Dù em đã nói những lời nói ngu ngốc đó. Tại sao... Tại sao anh vẫn đến bên em, vẫn tha thứ cho em. Đồ ngốc, đồ ngốc ngốc ngốc.
Đối diện với tiếng nức nở hoà vào những lời trách móc đó chàng trai chỉ mỉm cười, một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
"Biết làm sao được đây, bởi vì trái tim của kẻ ngốc này đã mãi thuộc về em mất rồi."
Sau một thoáng im lặng, hai con người trao nhau một nụ hôn nồng cháy giữa trời đông lạnh giá.
Những con chữ ghi tên đạo diễn, diễn viên lồng tiếng,... chạy dọc theo màn hình kèm theo đó là tiếng nhạc jazz du dương, một lúc sau một giọng nữ xinh đẹp vang lên cất lên những lời thủ thỉ.
"Có ai đó vừa gọi tên em. Ký ức đó khẽ chồng lên hình bóng của anh...."
"Đi thôi, đi về nơi giấc mơ của chúng ta bắt đầu."
"Anh là mặt trời, em là mặt trăng thế giới này vốn trọn vẹn như thế.
Anh là mặt trăng, em là mặt trời thế giới này vốn hoà hợp như thế."
"Cùng anh, em cũng có thể bay đến bầu trời rực rỡ, trong xanh ấy."
Tiếng nhạc nhỏ dần, giọng hát của ca sĩ cũng tắt hẳn, màn hình máy tính trở lại thành màu đen.
Mình bấm vào nút chuyển tập trên bàn phím nhưng chẳng có gì xảy ra. Thoát khỏi trình xem phim mình tìm kiếm phần hai của bộ phim nhưng rồi cũng chẳng có thông báo nào cả. Mình lên mạng xã hội hỏi về thông tin của phần tiếp theo của "Bạn thuở nhỏ của tôi" một lúc sau vài dòng phản hồi hiện lên chấm dứt sự hy vọng của mình.
"Bộ này là truyện ngắn nên chỉ đủ để làm một phần anime thôi."
Mình đóng chiếc laptop lại, ngả lưng trên chiếc ghế đệm mặc kệ cho những cảm xúc yêu thương, vui vẻ, buồn bã và thoả mãn nhấn chìm bản thân.
Mỗi khi xem xong một bộ phim hay lòng mình lại tràn ngập cảm giác tiếc nuối pha lẫn chút trống rỗng. Mỗi bộ phim hay đều để lại trong tim mình những ấn tượng chẳng thể nào phai. Giá như mình có thể xoá hết ký ức rồi được xem lại bộ phim ấy một lần nữa thì tuyệt vời biết mấy.
Không, lỡ như mình không tìm được bộ phim đó lần nữa thì sao, như vậy thì tiếc lắm. Thế thì chỉ cần xoá quá khứ đến lúc trước khi xem phim là được nhỉ.
Vỗ hai tay lại với nhau mình khẽ cười.
Đột nhiên một tiếng cạch vang lên, kèm theo đó là tiếng cửa gỗ được mở ra. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào căn phòng đang chìm trong bóng tối của mình. Mình khẽ quay đầu lại.
"Có chuyện gì hả con."
Giọng dịu dàng của mẹ vang lên. Chết rồi, hình như lúc nãy mình hơi lớn tiếng.
"Dạ không có gì ạ." Mình bẽn lẽn cúi đầu, cố che dấu sự xấu hổ.
"Ừ, nhớ ngủ sớm đó."
"Vâng ạ." Mình gật đầu rồi tươi cười nhìn về phía mẹ. Mẹ cũng cười với mình rồi đóng cửa.
Vì đã hứa với mẹ nên mình cũng tắt laptop và lên giường. Sau khi bật quạt và cuộn mình trong chăn, mình lại nghĩ vẩn vơ.
Ước gì mình giống như nữ chính của mấy câu chuyện thiếu nữ nhỉ, được người khác yêu thương chắc là vui lắm.
Không biết cảm giác được yêu là thế nào nhỉ, mấy bạn nữ trong truyện từ khi yêu ai đó đều trở nên thật xinh đẹp, thật rực rỡ. Mình cũng muốn trở nên như vậy. Thế nhưng một người chỉ biết đến tình yêu qua những câu chuyện như mình thì làm sao mà tìm được người yêu chứ, vô vọng như hái sao trên trời vậy.
"Anh là mặt trời, em là mặt trăng thế giới này vốn trọn vẹn như thế.
Anh là mặt trăng, em là mặt trời thế giới này vốn hoà hợp như thế."
Mình khẽ ngân nga, mình không hát hay như chị ca sĩ nhưng mình thích hát lắm. Hát làm tâm tình của mình tốt hơn một xíu xiu.
Vì đã thức cả đêm để xem phim nên mình hơi mệt mỏi một chút. Cơn buồn ngủ kéo tới làm hai mắt mình díu hết vào nhau.
Mình sợ ngày mai đến, sợ cả ánh nắng mai. Ước gì ngày mai không bao giờ đến.
Với những suy nghĩ ngớ ngẩn đó mình dần chìm vào giấc ngủ.
---
Tiếng chuông báo thức cùng với ánh nắng từ cửa sổ đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Chiếc đồng hồ điện tử trên bàn đã điểm 7:00.
Tôi với tay tắt báo thức, cảm giác đầu óc hơi mơ hồ cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài nhưng rồi lại chẳng nhớ gì làm tôi cảm thấy khó chịu.
Chắc chẳng có gì quan trọng đâu.
Tự nhủ vậy tôi bước về phía tấm rèm cửa vẫn còn khép rồi kéo một cái, ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng làm tôi tươi tỉnh hơn một chút.
Tôi bước từng bước xuống cầu thang, hướng về phía phòng tắm. Nhìn bản thân trong gương tôi mỉm cười. Mái tóc màu nâu hạt dẻ thì rối tung như cái tổ quạ, khuôn mặt thì chả có chút sức sống, đôi mắt thì như anh "mắt cá chết" nào đó.
Đúng là không nên thức khuya mà.
Thật may là dù tôi đang sống ở một căn hộ giá rẻ ở ngoại ô thì ngoại trừ chiếc máy lạnh bị hỏng ra thì mấy thiếu bị điện khác dùng vẫn ổn.
Bây giờ là đầu mùa hè nên buổi sáng thời tiết vẫn còn lạnh lắm, hôm nay đặc cách sử dụng bồn tắm vậy. Có lẽ do tâm tình không ổn lắm nên tôi muốn tận hưởng cảm giác được ngâm mình trong nước nóng một chút.
Tôi bật nước, đưa tay cảm nhận độ nóng. Hơi lạnh, tôi tăng nhiệt độ cho đến khi nước bắt đầu bốc hơi nghi ngút.
Thế này là ổn rồi.
Tôi cởi bỏ chiếc áo ngủ rồi đặt nó ngay ngắn trên kệ, sau đó tôi ngồi vào trong bồn tắm từ từ chờ nước ấm lấp đầy nó.
Tôi dùng hai tay lấy một vốc nước lớn rồi vẩy nhẹ lên mặt, cảm giác ấm áp làm tôi thấy khoan khoái.
Một lúc sau nước cũng đã đầy. Tôi ngả người về phía sau tận hưởng cảm giác cơ thể nhẹ bẫng. Nhìn hai bàn tay mình trong nước tôi cảm thấy từ đầu đến chân cả cơ thể dần trở nên trong suốt. Nhắm mắt lại tôi tưởng tượng mình như một miếng đậu hũ non đang trôi trong nồi canh rong biển.
Ngâm mình một lúc cho đến khi thoả mãn, tôi dùng hai tay đẩy cả người dậy, tôi trồi khỏi mặt nước. Cảm giác đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo tôi đứng dậy, lau người, quấn khăn tắm rồi rời khỏi phòng tắm. Mẹ hay đi làm từ sáng sớm nên tôi cũng quên với việc ăn sáng một mình rồi. Lúc này chỉ có mình tôi ở nhà nên tôi cũng chẳng cần giữ ý với ai.
Tôi không vội lên phòng ngay mà ghé qua nhà bếp để ăn sáng trước. Bữa sáng hôm nay là món cơm chiên cùng với canh rong biển. Lấy đũa và muỗng từ trên kệ tôi ngồi xuống bàn.
Cơm được chiên với cà rốt, dưa Leo và đậu. Tôi không thích cảm giác sũng nước khi nhai nên lấy đũa gắp từng mảnh dưa leo hình hạt lựu ra khỏi dĩa cơm.
"Xin lỗi mẹ.."
Sau một hồi phân loại thì toàn bộ dưa leo đã bị lưu đày thành công, tí nữa cho Bạch Tuyết tiêu diệt nữa là xong. Tôi cho một muỗng cơm vào miệng, vị mặn mặn của muối, vị ngọt ngọt của cà rốt cùng với kết cấu giòn giòn của hạt cơm làm tôi dễ dàng ăn hết mà không chừa lại chút gì, sau khi uống canh rong biển tôi chừa lại một chút để làm đồ ăn cho Bạch Tuyết. Tôi trộn phần canh thừa với cơm nguội còn lại trong nồi cơm sau đó cho phần dưa leo lúc nãy vào rồi trộn một chút, thế là đồ ăn sáng cho Bạch Tuyết đã hoàn thành.
"Bạch Tuyết, Bạch Tuyết." Tôi cất tiếng gọi, không để tôi đợi lâu, từ xa tôi đã thấy một cục bông màu trắng đang lao đến. Bốn chân của nó nhún nhảy, miệng nó ngậm cái bát ăn bằng inox. Nó dừng lại trước mặt tôi, nhẹ nhàng đặt cái bát ăn xuống, hai tai vểnh lên, cái lưỡi hồng thè ra, tôi có thể nghe thấy rõ từng tiếng thở hồng hộc của nó, đuôi nó thì xoay vòng vòng như một chiếc trực thăng.
Bạch Tuyết là một con Samoyed, tất nhiên là nhà tôi chẳng đủ tiền để mua nó từ cửa hàng thú cưng. Là tôi đã tìm thấy nó trong một lần đi học về, lúc đó nó nhỏ xíu, người toàn bùn đất lại còn mắc mưa nữa nên tôi mới nhặt nó về, định bụng sẽ nuôi nó mấy ngày rồi trả lại cho chủ nhân nếu như họ tìm đến. Nhưng mà mấy tháng rồi chẳng ai đến nhận nó về dù tôi đã đăng tin, mẹ và tôi quyết định nuôi em nó để giữ nhà luôn. Càng ngày nhóc này càng lớn, bây giờ nó đã cao bằng một nửa tôi rồi, dù vậy nhóc này cũng không đòi hỏi gì vẫn chịu ăn mấy món cơm canh thừa mà nhà tôi để lại, đúng là đáng yêu mà.
Tôi vuốt ve bộ lông trắng mịn của nhóc ấy, nhóc ấy ngừng ăn rồi ngước lên nhìn tôi, hai mắt long lanh vui vẻ. Tôi nhéo má nó một cái rồi đi lên lầu không làm phiền nó ăn sáng nữa.
Mở cửa phòng xong tôi đi về phía cửa sổ kéo rèm ra để ánh sáng chiếu vào phòng. Căn phòng có hơi bừa bộn một chút, mấy quyển truyện tranh và tiểu thuyết cứ nằm lộn xộn hết cả lên, chăn và gối còn rơi cả xuống sàn. Tôi gom tạm mớ sách và truyện lên chiếc bàn học rồi gấp sơ lại chăn gối cho gọn gàng. Xong xuôi hết tôi thay đồng phục.
Đứng trước gương tôi xoay người qua lại khiến chiếc váy màu đen hơi rung theo, vì chiếc váy kéo dài đến tận đầu gối nên rất an toàn cho nữ sinh. Tôi chỉnh lại cúc áo trên chiếc áo sơ mi màu trắng, khoác chiếc áo khoác mùa hè màu đen lên rồi chỉnh lại chiếc khuya áo hình đôi mắt cho ngay ngắn.
Tôi sấy khô tóc, sau đó chải chuốt mái tóc một chút để nó trông thật gọn gàng.
Tôi nhìn mình trong gương rồi nở một nụ cười.
"Vẫn hoàn hảo như mọi khi."
Nói xong tôi lấy cặp xách, bên trong đã được mẹ đặt sẵn một hộp cơm. Mọi chuẩn bị đã hoàn tất tôi xách chiếc ba lô lên rồi đi ra khỏi cửa. Bạch Tuyết chạy lạch bạch theo để tiễn đưa tôi, lấy hai tay xoa má Bạch Tuyết một lúc tôi nói.
"Chiều về chị mua đồ ăn vặt cho em nha."
Như hiểu được lời tôi nói, Bạch Tuyết dụi đầu vào tay tôi rồi vẫy đuôi. Tôi cười vui vẻ rồi đóng cửa lại. Đặt chiếc cặp sách lên giỏ xe, khoá cửa tôi cưỡi trên chiếc xe điện rồi đi về phía trường. Trên đường đi tôi cười nói với mấy cô hàng xóm vài câu rồi đi ra đường lớn.
Con đường này chạy dọc theo bờ biển nên tôi vừa có thể ngắm biển vừa cảm nhận vị mặn, cơn gió tươi mát từ biển thổi qua cơ thể. Nhà tôi cách trường cũng khá xa, tận 15 phút đi xe. Sau một lúc biển cũng dần xa khỏi tầm mắt, tôi lái xe vào trong nội thành.
Những toà nhà cao chót vót kèm theo những tấm biển hiệu đầy màu sắc hiện ra trước mắt tôi, đôi lúc tôi cũng bắt gặp những nhà hàng hay khách sạn đầy vẻ sang trọng. Dù sao thì tôi cũng ít khi ghé qua mấy nơi như vậy nên dù đã sống ở đây cả năm tôi vẫn chỉ thấy thành phố này thật hào nhoáng mà thôi.
Đi thêm một chút nữa tôi đã nhìn thấy trường của mình từ xa.
Một toà nhà trông như một cung điện đứng sừng sững giữa lòng thành phố, kiểu kiến trúc của đế chế Vincy những năm 1800 làm nó hoàn toàn nổi bật lên, có gì đó cổ điển và thanh lịch làm học viện khác hẳn với những toà nhà xung quanh.
Tôi dừng xe trước cổng trường, tấm biển hiệu to lớn ghi "Học viện Iris" chữ đen, nền trắng hiện lên trước mắt.
Tôi lấy tấm thẻ học viên từ túi áo rồi đưa cho anh bảo vệ, sau khi trải qua vài bước kiểm tra anh ấy trả lại tấm thẻ rồi dắt xe vào trong.
Bước trên con đường lát bằng đá tôi tiến về chỗ gửi xe, nhờ có bóng mát từ những cây phượng vĩ nên tôi cảm thấy rất thoải mái. Giờ mới tháng 3 nên trên cây vẫn chỉ có những tán lá xanh mà thôi, chưa có hoa phượng ở đâu cả.
Bước qua sân trường Iris, tôi lập tức cảm nhận được bầu không khí đặc biệt mà chỉ nơi này có. Dù sao thì đây cũng là nơi theo học của những người quyền lực và giàu có nhất quốc gia này mà.
Một nữ sinh vừa bước xuống từ chiếc limousine sang trọng, đôi giày cao gót gõ nhẹ lên mặt đường lát đá. Ở phía xa, một nhóm học sinh đang tranh luận sôi nổi về một bài toán cấp đại học, trong khi một người khác ngồi trên băng ghế, đọc sách bằng tiếng Latinh như thể đó là chuyện bình thường. Dù mới là buổi sáng nhưng mọi người vẫn chăm chỉ ghê.
Mỗi ngày đến trường tôi đều cảm thấy như mình là một nhân vật phụ được sống trong bối cảnh của một bộ tiểu thuyết thiếu nữ vậy.
Mất hơn mười phút đi bộ và dùng thang máy cuối cùng tôi cũng đến được lớp của mình.
Ngồi xuống bàn tôi lấy chiếc gương nhỏ ra xem lại lớp trang điểm ở nhà đã ổn chưa. Đúng lúc này thì mấy cô bạn cùng lớp xuất hiện trước mặt tôi rồi cười nói.
"Chào buổi sáng Hà."
"Chào buổi sáng Linh, Hoa." Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Cô bạn tóc dài đeo kính tên Linh đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi hỏi.
"Đi với tớ một chút." Tôi nheo mắt, lờ mờ đoán được lý do nên cũng đi theo cậu ấy ra một góc khuất trên hành lang. Dù bên cạnh chẳng có ai, cô ấy vẫn nói bằng một giọng nhỏ xí nhưng chẳng thể giấu được sự hồ hởi trong lời nói.
"Chuyện mình hỏi cậu lúc trước đã có kết quả rồi."
Vừa nói cô ấy vừa lấy hai tay che mặt thế nhưng chẳng thể giấu nổi hai bên má đang ửng hồng lên một cách bất bình thường. Tôi cũng không che dấu nụ cười vui vẻ của mình mà hỏi lại, pha chút tinh nghịch vào câu hỏi.
"Linh làm được rồi hả?"
Linh không trả lời mà khẽ gật đầu.
"Nè kể cho tớ nghe đi, đi mà."
Tôi nắm tay cậu ấy nài nỉ.
"Ừ thì, hôm qua lúc mình đi ăn cùng anh ấy, mình có nói như cậu bảo là:
Mình chỉ thích mấy chàng trai bình thường thôi, mình thích người có thể thật lòng yêu mình chứ không phải mấy người chỉ biết khoe khoang ngoài kia.
Cả buổi nói chuyện ngày hôm đó anh ấy cứ im lặng, mình cứ tưởng là thất bại rồi chứ." Nói đến đây ánh mắt của cậu ấy có chút dịu dàng và buồn bã.
"Không ngờ cuối buổi hẹn, lúc mình sắp đi về anh ấy lại nắm lấy tay mình rồi nói. "Xin em hãy làm bạn gái anh."
Cô ấy ngừng lại một chút hai tay đan vào nhau như đang cầu nguyện, đôi môi nở một nụ cười rực rỡ còn đôi mắt nâu long lanh chẳng thể che giấu nổi niềm hạnh phúc.
"Mình không trả lời mà đặt lên môi anh ấy một nụ hôn."
Tôi lấy hai tay che miệng không thể dấu được sự phấn khích.
"Linh nhìn hiền lành mà cũng bạo quá đi." Nhi cười cười, mặt càng đỏ hơn.
"Không, không có lúc đó mình hơi cảm động nên mới làm vậy. Không có gì kỳ cục đâu."
Tôi cũng không trêu cô nàng nữa mà nói.
"Nhớ kể lại cho mình chi tiết mọi chuyện nha, hứa rồi đó."
Cô nàng gật đầu.
"Mình sẽ trả thù lao đầy đủ mà. Cơ mà tự viết về chuyện tình của mình làm tớ ngượng chết đi được."
Lúc này tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học đã đến. Tôi và Linh vội vã về lớp.
"Tuần sau tớ sẽ đưa cho cậu nha."
Trước lúc vào lớp Linh nói với tôi như vậy, tôi cũng gật đầu.
Mở cửa lớp tôi cảm thấy thật may mắn vì giáo viên vẫn chưa đến. Tôi trở về chỗ ngồi, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.
---
Tiếng chuông báo tan học vừa vang lên, tôi còn chưa kịp cất xong sách vở thì từ phía sau—
“Hà ơiii~”
Một giọng nói ngọt như rót mật, nhưng đầy mưu đồ vang lên, ngay sau đó là một lực kéo mạnh mẽ siết chặt eo tôi.
Tôi giật mình, suýt nữa chúi đầu vào bàn. Tôi quay đầu lại,
“Trời đất, bà làm cái trò gì đó?!” Tôi la lên, cố gỡ đôi tay đang quấn chặt quanh eo mình như một con gấu koala bám cây.
Cô bạn thân của tôi vừa đáng yêu, vừa phiền phức vẫn bám dính như sam, không có vẻ gì là định buông ra. Trái lại, cổ còn tựa cằm lên vai tôi, giọng mè nheo kéo dài như con mèo nhỏ đang vòi ăn:
“Đi ăn với tui đi mà! Hôm nay có nhà hàng mới khai trương, nghe nói đồ ăn siêu ngon luôn! Đi nha, nhaaaaa!”
Tôi thở dài, mỗi khi có quán ăn nào mới là nhỏ lại hết lòng mà dụ khị tui đi ăn, dù là cũng muốn lắm nhưng mà..
“Không được đâu, bữa nay câu lạc bộ của tớ sinh hoạt. Tớ là chủ tịch mà, không vắng mặt được đâu.” Tôi nói chắc nịch, cố gắng gỡ từng ngón tay của nhỏ ra khỏi eo mình trong tuyệt vọng.
Lần này, cổ mới chịu buông, nhưng lại khoanh tay, bĩu môi, đôi mắt long lanh đầy nghi ngờ.
“ Tạm tha cho bà lần này đó."
Tôi bật cười, kéo khóa cặp lại rồi đứng dậy.
“ Dù sao thì câu lạc bộ cũng là tâm huyết cả năm ngoái của tớ mà, đâu có nói bỏ là bỏ được.”
Cổ chớp mắt, rồi nhướng mày như vừa nghĩ ra gì đó. “ Tui nhớ là câu lạc bộ của bà tập trung mấy người kỳ lạ rồi nghiên cứu về tình yêu nhỉ. Thế bà đã tìm được tình yêu đời mình chưa?”
Tôi khựng lại một giây, rồi phì cười, búng nhẹ vào trán cổ một cái "póc". Nhỏ lấy hai tay xoa xoa trán, mắt có chút long lanh.
“ Đừng có gọi mấy cậu ấy là kỳ lạ." Ngừng một chút tôi nói tiếp.
"Còn chuyện tình cảm thì vô vọng thôi, với tớ thì đi hóng mấy câu chuyện tình cảm của người khác là đủ rồi."
Nói xong tôi khẽ thở dài. Đúng lúc này nhỏ kêu lên.
“Hà ơi là Hà! Bà không thể cứ sống như một nhân vật phụ mãi được! Thanh xuân của bà khô héo mất!”
Tôi cười lắc đầu, vỗ vai cổ như thể đang trấn an một bà mẹ lo lắng con gái mình ế chồng.
"Lại nói quá lên rồi."Tôi xem đồng hồ trên điện thoại rồi nói.
"Sắp đến giờ rồi tôi phải đi đây, lần sau chắc chắn tui sẽ đãi bà một bữa."
Nhỏ nhìn tôi rồi thở dài.
“ Hứa rồi đó nha, lần sau mà còn chối nữa là bà biết tay tui.”
“ Biết rồi, biết rồi mà.” Tôi bật cười, phất tay chào cổ rồi rời khỏi lớp.
Bây giờ là 15 giờ 15 phút, ánh nắng mùa hè chói chang xuyên qua những tán cây, đổ xuống mặt đất những vệt sáng dài loang lổ. Tôi lững thững bước trên con đường rợp bóng, lòng thầm cảm thán về sự tài tình của vị kiến trúc sư đã xây dựng ngôi trường này. Dưới cái nắng oi ả này, lẽ ra tôi phải mệt mỏi lắm, vậy mà lại cảm thấy khá dễ chịu.
Sân trường buổi chiều vẫn còn rất nhiều người nán lại, một số đang đọc sách, một số thì tụ tập lại nói chuyện. Có mấy người thì đang tham gia mấy hoạt động thể thao của câu lạc bộ, cũng có người lên những chiếc siêu xe đỗ dọc theo lề đường rồi rời đi. Phía toà nhà thư viện vẫn sáng đèn dành cho những người muốn có không gian để học thêm. Tất cả làm tôi cảm thấy có chút yên bình trong tâm hồn.
Sau khi đi qua hai tòa nhà và một cầu thang nhỏ dẫn lên tầng hai, tôi cuối cùng cũng đứng trước cánh cửa quen thuộc của Câu lạc bộ tư vấn tâm lý. Một căn phòng nhỏ với cánh cửa gỗ mun đen bóng và tay nắm cửa màu vàng sang trọng—trông cứ như bối cảnh trong một bộ phim học đường Nhật Bản. Bảng hiệu nhỏ phía trên cửa với dòng chữ tôi tự thiết kế vẫn treo ngay ngắn, nhưng có vẻ hơi mờ đi đôi chút.
Tất nhiên, một nữ chính như tôi không thể để mọi thứ trông kém hoàn hảo được.
Tôi lục lọi trong cặp xách, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc khăn nhỏ quen thuộc. Nhón chân lên một chút, tôi cẩn thận lau từng góc cạnh của tấm bảng hiệu, đến khi nó sáng bóng lấp lánh dưới nắng chiều. Mỗi khi lau chùi tấm bảng hiệu, tôi lại tưởng tượng mình như nhân vật chính trong một bộ phim tuổi trẻ. Một cô gái đầy nhiệt huyết, dành trọn thanh xuân để chăm chút cho một nơi nhỏ bé giữa lòng trường học rộng lớn. Cũng hơi sến nhỉ, nhưng mà... tôi thích thế.
Tôi mở cửa bước vào, không gian quen thuộc lập tức bao trùm lấy tôi như một vòng tay dịu dàng. Mùi hương quen thuộc của sách ngay lập tức làm tôi cảm thấy thư giãn.
Trong căn phòng câu lạc bộ nhỏ bằng một phòng học chất đầy cơ man là sách, có sách văn học cổ điển, tiểu thuyết lãng mạn và còn có cả manga, cũng có nguyên một kệ sách chỉ để tiểu thuyết kiếm hiệp. Đây là gia tài của tất cả thành viên câu lạc bộ, tôi vẫn nhớ những ngày bọn tôi quây quần bên chiếc bàn trà đặt giữa phòng, dưới ánh sáng vàng từ cửa sổ bàn bạc về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tôi đặt mông xuống chiếc ghế làm từ gỗ mun quen thuộc, lôi điện thoại ra và nhắn vào nhóm chat trên Loza:
Thiên Hà: "Mấy cậu ơi, hôm nay có buổi sinh hoạt câu lạc bộ nha! Ai rảnh thì ghé qua nhé!"
Chưa đến một phút sau, thông báo tin nhắn hiện lên.
Lam Ngọc: "Hà ơi, tớ xin lỗi nha. Hôm nay phải về sớm để chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình. Ba mẹ bảo có khách quan trọng lắm."
Tôi khẽ mỉm cười. Ngọc lúc nào cũng bảo thích cuộc sống giản dị, nhưng lần nào cũng bị cuốn vào những buổi tiệc xa hoa. Chắc giờ này cậu ấy đang đứng trước tủ váy, băn khoăn không biết mặc bộ nào rồi.
Thiên Hà: "Lại tiệc nữa hả? Cậu có tính mở nhà hàng chuyên tổ chức tiệc luôn không?"
Lam Ngọc: "Đừng nhắc nữa… Mẹ tớ còn bảo hôm nay phải học cách tiếp khách nữa nè… Mà khách đến nhà tớ thì tớ chào thôi chứ học cái gì nữa?"
Thiên Hà: "Ờ… thì… chắc là học cách cười đúng góc mặt đẹp?" Dùng mớ kiến thức học được từ tiểu thuyết thiếu nữ tôi trả lời.
Lam Ngọc: "Đừng chọc tớ mà!!!". Cô ấy ngay lập tức trả lời kèm theo biểu cảm mèo con phồng má trông cực kỳ đáng yêu.
Chưa kịp trả lời thì một tin nhắn khác bật lên, kèm theo một bức ảnh selfie của Minh Long. Trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, gương mặt rạng rỡ, phía sau là võ đường nhộn nhịp những người mặc võ phục.
Long: "Hà hội trưởng! Tại hạ hôm nay phải chuyên tâm rèn luyện kiếm đạo, không thể đến được! Xin thứ lỗi!"
Tôi bật cười. Cậu ấy lúc nào cũng nhập vai kiếm hiệp mỗi khi nhắn tin. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Long đang cầm kiếm, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn hào hứng vung chém như thể đang chiến đấu bảo vệ danh dự môn phái vậy.
Thiên Hà: "Ông đánh nhau với ai mà quyết tâm dữ vậy?"
Long: "Hôm nay có đấu tập với sư huynh đó! Nếu thắng, tại hạ sẽ có vinh dự giữ kiếm gỗ mới của võ đường."
Thiên Hà: "Ừm… thế không thắng thì sao?" Tôi tò mò hỏi.
Long: "Thì về lau dọn võ đường một tuần…"
Thiên Hà: "Chà, vậy cố lên nhé, "Tân chưởng môn phái lau nhà!" Vừa cười tôi vừa trả lời cậu ấy.
Cuối cùng, một tin nhắn khác xuất hiện, vỏn vẹn hai câu quen thuộc.
Thanh: "Thư pháp đường hôm nay đông người quá. Không chắc về kịp. Thứ lỗi."
Vẫn là phong cách kiệm lời như mọi ngày nhỉ. Tôi nhanh chóng bấm vào bàn phím hỏi lại.
Thiên Hà: "Thấy cậu tập trung ghê quá, chắc hôm nay sẽ luyện được nét chữ đẹp xuất thần nhỉ?"
Thanh: "Không. Nhưng chắc là luyện được cách giặt tay nhanh hơn."
Tôi nhớ đến mấy chuyện mà cậu ấy từng kể ở câu lạc bộ, chắc là...
Thiên Hà: "…Cậu làm đổ nghiên mực nữa hả?"
Thanh: "Ừ. Hai lần rồi."
Thiên Hà: "…Chúc may mắn nha."
Tôi khẽ lắc đầu cười. Dù mỗi người một tính cách, nhưng đúng là chẳng bao giờ thấy chán khi nói chuyện với họ cả.
Nhưng mà mình hơi cô đơn một chút.
Thường thì sẽ có một hoặc hai người đến đây, chúng tôi sẽ đọc sách, tán gẫu chuyện tình cảm và nhâm nhi vài tách trà. Hôm nay, có vẻ như tất cả mọi người đều bận rộn cả rồi. Không sao, vì ngay từ đầu tôi cũng không định bắt buộc ai phải tham gia sinh hoạt thường xuyên. Tự an ủi mình như thế tôi bắt tay vào công việc dọn dẹp phòng câu lạc bộ như thường ngày.
Sau 20 phút dọn dẹp căn phòng dần lấy lại vẻ tươi tắn như ban đầu. Tôi bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm nhẹ một chút rồi quay lại bàn làm việc.
“Tách!” Nước sôi rồi. Tôi pha một ấm trà thảo mộc, để hương thơm dịu nhẹ lấp đầy căn phòng. Tôi tự nhủ, dù hôm nay không ai đến, mình vẫn có thể tận hưởng một buổi chiều yên tĩnh, đọc sách và thư giãn.
Vẫn là thói quen cũ—trà và sách, một combo hoàn hảo giúp tâm hồn tôi tạm thoát khỏi hiện thực có phần nhàm chán này.
Vừa định mở sách ra đọc, một âm thanh vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh.
Cộc... cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhưng chần chừ, như thể người bên ngoài đang do dự có nên bước vào hay không.
"C- có ai không ạ?"
Tôi đặt quyển sách xuống, hắng giọng một chút rồi lên tiếng:
"Mời vào."
Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một chàng trai trong bộ đồng phục đen trắng của trường. Một vạch đen trên cổ áo—học sinh năm nhất. Cậu ta cao, hơi gầy, đeo kính tròn, mái tóc đen có phần rối, và điều đầu tiên tôi để ý đến—gương mặt cậu ấy trắng bệch như thể vừa chạy một quãng đường dài.
Tôi quan sát cậu ta một chút. Không vội mở lời.
Lần đầu gặp người khác, tôi thường tỏ ra chuyên nghiệp hơn một chút—ít nhất là trong vài phút đầu tiên.
Tôi đặt hai tay lên bàn, giữ giọng điệu điềm tĩnh và thân thiện.
"Cứ tự nhiên ngồi xuống đi, em không cần căng thẳng đâu."
Cậu học sinh trước mặt tôi thoáng giật mình, rõ ràng không ngờ tôi lại nói vậy. Nhưng rồi cậu ấy cũng gượng cười, hơi lúng túng kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
Không khí trong phòng vẫn còn hơi ngượng ngập. Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy một chút, rồi đẩy ly trà ấm về phía trước.
“ Mời.”
Cậu ấy nhận lấy ly trà, nhưng thay vì uống ngay, chỉ xoay nhẹ nó trong lòng bàn tay, ánh mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi khẽ tựa lưng vào ghế, lặng lẽ quan sát.
Dấu hiệu điển hình của một người có quá nhiều suy nghĩ trong đầu.
Chỉ khi thấy cậu nhấp một ngụm trà, đôi vai căng cứng dần thả lỏng, tôi mới nhẹ giọng hỏi:
"Ổn hơn chưa?"
Cậu ấy khẽ gật đầu, giọng vẫn có chút dè dặt:
"Vâng… cảm ơn chị."
Tôi đáp lời giọng có chút tinh nghịch.
"Em đừng căng thẳng quá? Đừng lo, đây không phải phòng thẩm vấn đâu. Chị cũng không phải bác sĩ tâm lý, không ai bắt em khai hết bí mật đâu."
Cậu ấy hơi bất ngờ một chút nhưng cũng nở một nụ cười vui vẻ.
Tôi nghiêng đầu, quan sát cậu ấy kỹ hơn. Một học sinh năm nhất, dáng người hơi gầy, gương mặt trông khá hiền lành, nhưng có vẻ hơi trầm tính. Tôi chưa từng gặp cậu ấy trong các buổi sinh hoạt câu lạc bộ, cũng không nhớ đã nói chuyện với cậu ấy trước đây.
"Chị chưa biết tên em nhỉ?" Tôi hỏi, nở một nụ cười khuyến khích.
Cậu ấy hơi do dự một chút, rồi đặt ly trà xuống bàn, khẽ gật đầu.
"Dạ, em là Nhật Hòa, học lớp 10A1."
"Nhật Hòa à?" Tôi nhẩm lại tên cậu ấy trong đầu, cảm thấy cái tên này rất hợp với người trước mặt. Bình yên, nhẹ nhàng, có chút gì đó trầm lặng.
“Ừm, vậy Hòa nè, hôm nay em đến đây vì chuyện gì vậy ?”
Cậu ấy không trả lời ngay. Cúi đầu, ngón tay lại xoay nhẹ miệng ly trà. Tôi có thể thấy rõ cậu ấy đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, sau vài giây im lặng, cậu ấy mới lên tiếng, giọng nhỏ đến mức tôi suýt không nghe rõ:
"Là về… chuyện tình cảm ạ."
Tôi chớp mắt.
Ồ?
Câu chuyện đang trở nên thú vị hơn rồi đây.
Tôi khẽ nhếch môi. Nếu theo kịch bản thông thường, thì đây chính là đoạn "nam chính ngại ngùng thú nhận tình cảm" trong mấy bộ rom-com.
Nhìn cậu ta kìa trầm lặng, nhút nhát, nhưng lại có chút gì đó thu hút, đúng kiểu nam chính trầm lặng điển hình.
Tôi hắng giọng, cố giấu đi sự thích thú trong lòng.
"Chuyện tình cảm, là chuyện tình yêu đúng không?" Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, kèm theo một nụ cười tinh nghịch.
Nhật Hòa hít một hơi thật sâu, như thể đang cố tập trung dũng khí trong lồng ngực . Tôi chờ đợi, lòng háo hức, đã sẵn sàng nghe về một câu chuyện tình yêu chua chua ngọt ngọt về chuyện tình cảm học đường.
Đôi môi của cậu hơi mím lại như đang do dự điều gì đó, sau đó cậu ấy thở hắt ra. Cậu ấy nói nhưng càng về cuối giọng càng nhỏ dần.
"Làm sao ... để ngừng thích một người ạ?"
Tôi cứng đờ.
Khoan đã—
Không phải cậu ấy nên nói kiểu như: “Em thích một cô gái nhưng không biết phải tỏ tình thế nào” hay “Chị nghĩ em có cơ hội không” sao?
Sao lại là… "Làm sao để ngừng thích một người"?
Tôi cảm thấy như ai đó vừa kéo sập màn sân khấu khi vở kịch lãng mạn chỉ mới bắt đầu.
Trong đầu tôi, nhạc nền nhẹ nhàng đột ngột tắt ngúm, những hiệu ứng lấp lánh vỡ vụn thành từng mảnh.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ có thể tròn mắt nhìn Nhật Hòa, toàn bộ câu hỏi về "nữ chính là ai" hay "cậu ấy thích kiểu con gái thế nào" đều bị quăng ra khỏi cửa sổ.
Đây không phải hướng đi của một câu chuyện romcom đâu


2 Bình luận
Đừng có gọi mấy cậu ấy là kỳ lạ. Còn chuyện tình cảm thì tui xin kiếu, ngoại trừ mấy cái drama tình á do Câu lạc bộ Báo chí đồn thổi thì tôi chẳng thấy nổi câu chuyện tình ngọt ngào nào ở trường mình cả. Cả năm trước cũng thế....”