Chúa tể của những câu chu...
Vô danh tiểu tốt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : Lễ hội bóng tối

Chương 15 : Bất lực

0 Bình luận - Độ dài: 3,267 từ - Cập nhật:

Dưới con đường đầy sương mù của thành phố Sorwich, Vincenzo đang từ từ di chuyển một cách cẩn trọng qua làn sương. Theo chân ông là cựu chiến binh David, tay lăm lăm khẩu súng trường. Hai người bước qua các dãy phố đã từng rất sầm uất, nay chỉ còn mùi tử thi cùng với một bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.

"Có gì đó không ổn ở đây. Tôi có thể cảm thấy nó. Màn sương... nó đang..."

David lẩm bẩm, đôi tay run run vẫn không rời xa vũ khí. Ánh mắt của ông ấy đảo qua đảo lại liên hồi, như thể sợ rằng sẽ có một kẻ địch nào đó bất ngờ nhảy bổ ta từ màn sương. Về phía Vincenzo, ông ấy cố gắng nhìn qua những lớp mờ ảo của sương mù nhưng chẳng thể nào nhìn quá xa năm mét.

"Có thể là sản phẩm của ma thuật chăng. Sống từng ấy năm, tôi chưa bao giờ thấy màn sương tự nhiên nó kỳ đến như vậy." Ông đoán.

"Mà chúng ta đang đi đâu vậy ? Ông như muốn hướng đến một chỗ cụ thể vậy." David chậm rãi hỏi.

Vincenzo nghe xong thì nở một nụ cười khổ, như thể đang nhớ lại một điều gì đó. Thế rồi, ông lựa một góc khuất của một căn nhà nọ và cẩn thận đặt chiếc ba lô xách xuống đất. David nghe loáng thoáng đâu đó tiếng kim loại va chạm với nhau, liền nhận ra rằng đó súng và rất nhiều súng. 

"Ông... xin lỗi, nhưng mà ông trông như đang muốn cho rất nhiều người xuống mồ vậy ?" David hỏi, ánh mắt không rời khỏi vào chiếc ba lô quân sự.

"Chà, có lẽ là như vậy." Vincenzo mỉm cười, trong khi lấy ra một khẩu lupara và lên đạn cho nó. "Có một người trên hòn đảo này tôi cần phải viếng thăm. Một lần và mãi mãi."

"Một nhiệm vụ có thể một đi không trở lại sao ?" Người cựu binh tò mò, lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi hi vọng không phải là vậy. Người cha nào lại mong bản thân không bao trở về cơ chứ ?" Vincenzo mỉm cười, song có một thứ gì đó ẩn sau khuôn mặt lạc quan đấy mà David không tài nào đoán được, song ông lựa chọn im lặng và không để vấn đề nhạy cảm này đi xa hơn.

Thế rồi, Vincenzo đeo chiếc ba lô, tay cầm khẩu súng săn, túi đựng khẩu súng lục ổ xoay bắt đầu bước tiếp trên con đường tràn ngập sương mù. Cả hai sau đó đi đến một căn hộ nằm ở phía đông sát trung tâm thành phố. Nhìn từ phía bên ngoài, nó có chút xuống cấp với nhiều chỗ có lớp sơn  màu xanh lá đậm bị bong ra. Nhiều cửa sổ còn bị phá vỡ ra, một vài mảnh kính còn rơi vương vãi gần chỗ hai người đang đứng.

"Người ông tìm đang ở trong nơi này hả ?" David hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Vincenzo nghe xong thì thở dài, thú thật ông có một chút lo lắng vì không rõ thứ gì đang chờ đợi bản thân bên trong tòa nhà. Nhưng cuối cùng, sự quyết tâm của tình phụ tử đã chiến thắng. 

"Có lẽ vậy." Ông chậm rãi đáp. "Nhưng tôi cũng không ngại đâu."

Vincenzo sau đó đẩy cánh cửa gỗ và tiến vào bên trong. Chào đón cả hai lúc này là một khung cảnh vắng vẻ, kèm theo đó là một mùi kỳ lạ của thuốc súng trộn lẫn với máu và thịt thối thoang thoảng đâu đó trong từng bức tường. Cái mùi đó khiến cho cả Vincenzo lẫn David nhanh chóng bịt mũi lại.

"Mùi nồng thật." Vincenzo khó chịu nói. "Tiệc có vẻ đã gần tàn rồi."

David lúc này ngó ra từ phía sau lưng, đảo mắt cẩn thận qua từng chi tiết bên trong tòa nhà. Chẳng biết bản thân có phải đang gặp ảo giác hay không, nhưng người cựu binh cảm thấy như những bức tường đang chuyển động. David cố gắng thở đều, rồi dùng báng súng gõ nhẹ vào bức tường.

Ngay lập tức, những cánh tay từ đâu bỗng xuyên thủng qua nền gạch và xém chút nữa tóm lấy David nếu ông không kịp thời lùi lại. Cảnh tượng này khiến cho Vincenzo đờ người ra một lúc, trước khi lấy lại ý thức và nã đạn vào những cánh tay đã thối rữa đó.

"Rời khỏi đây nhanh !" David hét lớn, ngay lập tức phóng ra khỏi cửa. Nhưng trước khi kịp chạy thoát, ông bị đẩy vào lại bởi một luồng năng lượng vô hình, thứ sức mạnh đó khiến cho người cựu binh ngã nhào xuống sàn và bị những cánh tay tóm lấy được.

"Đất mẹ nó chứ !" Vincenzo chửi rủa, tay bóp cò súng yểm trợ cho người bạn đồng hành của mình. Viên đạn được bắn ra, xuyên qua cùng lúc nhiều cánh tay. Tạo cơ hội cho David vùng thoát và với lại được khẩu súng trường.

Cả hai người tưởng rằng như thế này vốn đã là tệ lắm rồi, cho đến khi bầu không khí trong này bỗng dưng thay đổi. Nó lạnh lẽo hơn, chết chóc hơn và cũng khiến cho Vincenzo lẫn David cảm tưởng như từng thớ cơ trên người đang đông cứng lại. Với chút sức lực còn lại, người cựu binh chĩa khẩu súng trường về phía cửa ra. Vì ông nhận thấy có một sinh vật nào đó đang ở đó.

Đó là một thứ có nửa thân dưới chứa những xúc tu như bạch tuộc, bọc toàn thân trên trong một chiếc áo choàng vàng tả tơi và có một khuôn mặt như được làm ra từ bóng đêm. Cả David lẫn Vincenzo đều nhận ra thứ đó là sinh vật xuất hiện trong giấc mơ của bọn họ. Kẻ giám sát lễ hội bóng tối.

Với không một chút do dự, David bóp cò hai lần. Khẩu súng khai hỏa, tiếng nổ vang vọng khắp hành lang lạnh lẽo. Chúng đã đi đúng hướng và găm thẳng vào người Zack, song hắn chẳng tỏ vẻ gì là đau đớn cả. Như thể viên đạn không khác gì bông gòn được ném vào người gã.

"Các ngươi sẽ cần nhiều hơn thứ kim loại đó để giết được ta đấy, các thí sinh thân mến."

Thế rồi, với một cái phẩy tay. Một cơn gió mạnh bỗng dưng xuất hiện và thổi bay cả Vincenzo lẫn David vào một cảnh cổng xuất hiện từ hư vô. Cả hai rơi mạnh xuống nền xác đã có những con giỏi bò lúc nhúc, toàn thân đều ê ẩm đến mức không muốn đứng dậy. Riêng Vincenzo còn thêm việc cảm thấy nhờn nhợn ở cổ và suýt nữa nôn ra.

"Ôi mẹ ơi cái lưng của tôi !" Vincenzo vừa đau, vừa cáu hét lớn hỏi. "Ông còn đứng dậy được không đấy David ?"  

Nhưng ông vẫn không quên mất người cựu binh nên cho dù có đang mệt mỏi. Vincenzo cũng gắng gượng hỏi trong  khi chống tay lên nền đất, từ từ đứng dậy.

"Tôi vẫn sống." David đáp lại đơn giản, tựa người vào khẩu súng trường làm thành một cây gậy chống tạm thời.

Cả hai bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra đây là một con đường bao phủ xác người. Trên đầu họ là trần nhà có màu rất kì lạ, giống như phần thịt đang chuyển động vậy.  Có rất nhiều thi thể bị ném vào đây, một số đã thành xương nhưng cũng có một vài cái mới bắt đầu quá trình phân hủy. Ánh mắt của Vincenzo bỗng nhìn thấy một dáng người quen thuộc, để xác nhận thì ông quyết định tiến đến và kiểm tra kỹ hơn.

Cái xác trước mặt Vincenzo sở hữu một thân hình ngoại cỡ, khoác lên một bộ comple trắng sang trọng nay đã ngập trong dòi bọ, cũng như là máu. Rất may mắn, khuôn mặt của tử thi chưa phân hủy hoàn toàn nên ông đã có thể nhận ra được danh tính của cái xác dù đã bao lâu trôi qua. Vincenzo không kìm được mà cười, đó là một nụ cười nhẹ nhõm trái ngược với hoàn cảnh của bản thân ông đang đối mặt.

"Lâu rồi không gặp, Marco. Thật may mắn cho tôi làm sao." Vincenzo lẩm bẩm một mình, vừa đủ chỉ cho bản thân nghe thấy. Ông trút ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa trút ra được một gánh nặng rất lớn vậy.

Chứng kiến điều đó, David không khỏi không tò mò. Người cựu binh tiến lại gần và xem xét xác chết, song không tìm thấy bất kỳ điều gì đặc biệt nếu so sánh với những thi thể khác đang nằm rải rác xung quanh. Với ông, cái xác có lẽ chỉ ăn mặc sang trọng hơn một chút thôi.

"Có chuyện gì với cái xác chết đó khiến ông... đột nhiên vui vẻ vậy ?" David hỏi, giọng hơi lưỡng lự 

"Chà, nói sao nhỉ. Chuyện quá khứ tìm đến thôi. Làm tôi phải xách cái thân già này đi giải quyết." Vincenzo thản nhiên đáp, vẫn giữ trên khuôn mặt một nụ cười bất chấp hoàn cảnh. "Giờ thì tôi yên tâm rồi. Không ai có thể làm ảnh hưởng đến các con của tôi nữa."

David nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía cái xác rồi lại chuyển đến Vincenzo. Cuối cùng cũng đã hiểu ra được câu chuyện đằng sau. Người cựu binh gật đầu, có chút thông cảm cho hoàn cảnh của người bạn đồng hành.

"Ông vất vả rồi. Dù sao thì... chúng ta nên tiếp tục di chuyển thôi. Mấy con giòi bắt đầu lòi ra bao trùm khắp hành lang này rồi."

Vincenzo nghe vậy thì nhìn xung quanh, chân chà nát những con giòi ngay dưới giày của mình rồi bắt đầu đi tiếp. David như mọi khi, lựa chọn đi theo ở đằng sau nhằm dễ dàng phản ứng khi có biến.

"Khung cảnh này thật khiến người ta buồn nôn. Thằng điên nào lại có thể dán từng thi thể tạo thành một đường hầm như thế này chứ ?" 

Vincenzo không khỏi rùng mình khi bước từng bước trên con đường trải đầy máu thịt của đồng loại, cảm xúc nhẹ nhõm lúc trước đã nhanh chóng bị thay thế bởi một mong muốn muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng những chất dịch nhầy kỳ lạ, như là sự pha trộn giữa máu, thịt và một vài thứ không xác định đã bám vào đế giày khiến cho Vincenzo và David di chuyển rất khó khăn.

"Có cảm giác như nơi này đang cố giữ chúng ta lại vậy. Khốn nạn thật đấy." Vincenzo rủa thầm trong khi đang dùng toàn bộ sức bình sinh để bước tiếp. Một sự căng thẳng không rõ nguồn gốc đang len lỏi vào trong tâm trí của người đàn ông.

Trái ngược với hẳn Vincenzo, David giữ im lặng hoàn toàn. Nhưng đôi mắt hốc hác của người cựu binh như thể đang phản chiếu một thứ gì đó kinh hoàng trong quá khứ. Có lẽ rằng không khí ngột ngạt kèm theo cảnh tượng kinh hoàng đã khiến cho tâm trí của bọn họ không được tỉnh táo nữa. Cũng chả loại trừ được khả năng có ma thuật can thiệp vào. Thậm chí có khi là cả hai.

Đi được thêm một đoạn ngắn, cả hai bỗng dừng lại. Họ nhìn xuống lên đầu mình và nhận thấy có thứ gì đó đang đổ xuống với một tốc độ rất nhanh. Ngay lập tức, David là người phản ứng đầu tiên. Ông nhanh chóng lết từng bước một bất chấp những thứ kết dính dưới chân đang giữ bản thân lại, không quên túm lấy cổ áo Vincenzo và lôi theo.

Sau khi đã lết đến một khoảng cách an toàn, hai người ngước nhìn lên phía trên trần nhà. Thứ lúc này bắt đầu mở ra, trông y hệt một cái miệng của một sinh vật sống khổng lồ. Sau đó trước sự chứng kiến của David lần Vincenzo. Hàng loạt rác thải được thải xuống dưới, nhưng rác ở đây không thứ gì khác chính là xác người. Chúng được đổ xuống không khác gì đồ bỏ đi, chờ đến lượt bị phân hủy.

"Ôi lạy Solrathis..." 

Trước cảnh này, Vincenzo không biết bản thân nên nói gì ngoài câu nói đó. Ông đứng bất động đó, nhìn vào những tử thi bị ném xuống dưới đây bằng đôi mắt mở to. Ánh mắt của người đàn ông sau đó nhận thấy bên trong hằng hà sa số thi thể đó, có những bộ giáp chứa biểu tượng của hiệp sĩ dòng đền.

"Ngay cả những hiệp sĩ cũng chung số phận sao ?" Vincenzo bàng hoàng thốt lên. "Tôi không rành về ma thuật. Nhưng những thứ này chẳng phải hơi quá rồi hay sao. Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất."

David im lặng và nhìn. Ánh mắt của ông đảo qua đảo lại từng thi thể một. Người cựu binh đã nhận ra điều gì đó, một số cái xác có những bộ quần áo y hệt những người thuộc khu ổ chuột ở nơi này.

Lúc này đây, ký ức về thành phố Sorwich hiện lên trong đầu David. Ông biết rằng lễ hội bóng tối chắc chắn sẽ rất tàn khốc và thành phố sẽ ngập trong biển máu. Nhưng khi nhóm đến, chỉ có lác đác vài tên quái nhân và mấy cái vật chắn y hệt như chiến trường. Nó không phải là một đấu trường đẫm máu, nó là một thành phố ma. Nhưng lễ hội đã diễn ra, người dân đã chém giết lẫn nhau. Vậy những cái xác của họ đã đi đâu ?

David và Vincenzo đã có câu trả lời theo một cách không thể nào tồi tệ hơn. Vô bụng của một sinh vật không xác định và bây giờ cả hai đang ở bên trong nó. Tình huống này như một cú đấm mạnh thẳng vào mặt hai người, khiến cho bọn họ như chết đứng khi nhận ra được sự thật kinh hoàng.

"Chạy, phải chạy. Chạy khỏi đây ngay !" David bỗng dưng hét lớn, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ kinh hoàng. Người cựu binh mặc kệ phương hướng, liền cắm đầu chạy một mạch về phía trước.

"Nhưng mà chạy đi đâu ? Chạy đi đâu !" Vincenzo hét lớn đầy bất lực khi thấy cảnh đó. Bối rối, sợ hãi xen lẫn tức giận. Ông buộc phải đuổi theo David nếu không muốn cả hai lạc mất nhau.

David cứ cắm đầu mà chạy, cho đến khi ông thấy một ô cửa gỗ nhỏ được gắn chặt trên bức tường thịt kia. Trông vô cùng lạc quẻ với mọi thứ xung quanh. Dẫu vậy, ô cửa đó lại có một vài tia sáng lọt qua khe. Nhiêu đó là quá đủ cho người cựu binh lao đầu vào.

David chạy nhanh đến rồi hạ người xuống, rồi dùng chân sút mạnh vào cửa. Những mảnh gỗ chắp vá không là gì so với một kẻ mong muốn được sống như ông, thế là cánh cửa nhỏ mở ra. Người cựu binh không chần chừ dù chỉ một giây liền chui vào bên trong đó.

Vincenzo, do thân hình mũm mĩm của bản thân, bây giờ mới chạy đến. Ông đã tận mắt chứng kiến cảnh David bò qua cánh cửa đó, song cũng hơi băn khoăn vì cái bụng quá khổ của mình. Dẫu vậy, lòng mong muốn rời khỏi cái nơi quái gở này đã chiến thắng sự hoài nghi trong ông.

"Biết thế mình nghe lời Maria giảm mỡ đi cho xong."

Vincenzo than thở rồi hạ mình xuống, ông ném chiếc ba lô chứa vũ khí vào bên trong trước. Rồi nằm xuống sàn, mặc cho đống chất nhầy bám lấy quần áo. Cuối cùng, Vinny dùng toàn bộ sức bình sinh hóp bụng hết cỡ rồi chui vào trong bên trong.

Ông nhích người, vừa cố gắng di chuyển cái cơ thể thừa mỡ của bản thân trong một đường hầm hẹp, vừa cố gắng đẩy chiếc túi chứa vũ khí trên đầu bản thân. Sau khoảng đâu đó hai mươi phút vật lộn tại cái nơi chật chội đó. Vincenzo cuối cùng cũng thoát ra, ông thở dốc xong cũng hít một hơi thật sâu nhằm tận hưởng khí trời. Chỉ để ho sặc sụa vì mùi thuốc súng nồng nặc cũng như mùi máu tanh xung quanh.

"Cái quái gì thế ?" 

Vincenzo bối rối, rồi mở to mắt nhìn xung quanh. Ông đã thấy nó, bầu trời xám xịt, làn khói đen đang bốc lên từ đằng xa xa. Nhưng có gì đó sai sai ở đây. Vincenzo thấy mình đã không còn ở thành phố Sorwich nữa, mà là đang ở trong những con hào được gia cố bằng những tấm ván gỗ rất cẩn thận.

"Không, không, không. Không thể nào. Nó đã kết thúc rồi. Mình đã rời đi rồi mà. Sao giờ nó lại ở đây ?"

Vincenzo quay người về phía phát ra giọng nói thì thấy chủ nhân của nó không ai khác chính là David. Người lúc này đây đang tựa mình vào những bức tường của chiến hào, tay cầm chắt khẩu súng với đôi mắt mở to. Như thể sẵn sàng cho thứ gì đó lao tới mình vậy.

"Ông biết nơi này sao, David ?" Vincenzo bối rối hỏi.

"Abyzonia. Đây là Abyzonia đó Vincenzo ! Nơi tôi từng chiến đấu..." David bắt đầu thở dốc. "Trận này... tôi biết nó. Lạy Solrathis ! Con không muốn quay lại. Xin Người !"

Vincenzo nhìn những biểu hiện như người loạn trí của David thì càng bối rối hơn. Ông bắt đầu nhìn xung quanh thì thấy những người lính mặc bộ quân phục y hệt người cựu binh đang di chuyển tất bật bên trong những chiến hào, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc tổng tấn công rất lớn.

"Ý ông là sao ? Tôi tưởng trận của ông kết thúc lâu rồi chứ, David. Sao giờ nó lại quay trở lại ?"

Nghe Vincenzo hỏi vậy, David hướng ánh mắt như người mất hồn về phía ông. Người cựu binh không nói một lời, nhanh chóng chuyển sự chú ý lại về phía những cột khói đằng xa xa. Về phía Vincenzo, ông lựa chọn ngồi xuống. Một cảm giác tuyệt vọng và mong muốn buông bó bắt đầu len lỏi trong tâm trí người đàn ông đã từng là gã đồ tể cho gia đình mafia. 

David không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vincenzo lại càng không hiểu những gì bản thân đang được tận mắt chứng kiến. Cả hai người ngồi đó, lắng nghe những tiếng hét, tiếng chửi bới, tiếng lên đạn của súng trường bên trong chiến hào. Hoàn toàn bất lực trước tình huống đang diễn ra trước mắt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận