Thời gian / kết thúc
Rei Kaitou Rei Kaitou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Phụ chương: Tiếng lòng của người đồng hành

2 Bình luận - Độ dài: 1,572 từ - Cập nhật:

Aui là một đứa trẻ đặc biệt.

Từ thuở lọt lòng, nó đã luôn mang bên mình một vẻ trầm lắng, khó gần. Đã có rất nhiều đại thần tiếp cận nó, Tathe và Aui là anh em sinh đôi nên để đánh giá ai sẽ trở thành thái tử trong tương lai rất khó khăn. Giữ mối quan hệ tốt với nó, sau này nếu được sắc phong, họ ắt sẽ thơm lây. Dù sao họ đã dành cả đời người để leo lên vị trí này, ai chẳng có bộ óc nhanh nhạy.

Thế rồi Aui chỉ trả lời chung chung các câu hỏi của họ khiến họ không biết đường nào mà lần. Rồi họ thử lại, nhiều lần đến thất vọng. Họ nghĩ rằng Aui không đủ khí phách để trấn áp cả quốc gia, Kien chắc chắn sẽ chọn Tathe. Có lẽ bản thân nó cũng nghĩ vậy luôn.

Người đời thì không hay nhưng mà ta biết rõ, Aui cực kỳ thông mình dù có hơi chút nhu nhược. Nó hiểu sức nặng của chiếc vương miện khi đeo lên đầu nên đã chọn buông xuôi từ sớm. Tathe thì lại không có sự sáng suốt đó, ta đã trở thành người duy nhất bên cạnh nó, lặng lẽ đi theo từng bước phát triển.

Đến một ngày, khi vừa tròn năm tuổi, Aui bắt đầu nói chuyện với không khí. Suy nghĩ đầu tiên của ta là "Nó bị điên rồi, không thể để nó lệch lạc trên con đường đời được.", dù công việc rất bận rộn ta vẫn dành ra một lượng lớn ra để xem bệnh của nó đã tiến triển tới đâu, chữa như thế nào cho tốt.

Khi Aui vừa vào trong tầm mắt, ta đã thấy nó cười. Lần đầu tiên, một nụ cười từ tận đáy lòng chứ không phải để tránh né. Nhiều năm lăn lộn ở chiến trường chính trị, đặc biệt là cơ quan ngoại giao đã bào mòn đi cảm xúc của ta. Khoảnh khắc thấy nụ cười đó, ta tự hỏi những năm này đã bao giờ ta từng nghĩ cho bản thân chưa? Việc theo dõi Aui cũng đơn thuần chỉ vì nó là một mắt xích quan trọng của đất nước.

Từ ngày đó, ta bắt đầu cố gắng đi vào thế giới của Aui. Sống trong cái không gian trang nghiêm đến khó thở song sự đơn thuần của nó vẫn được giữ lại. Sự đơn thuần không phải là loại dễ bị lợi dụng, mà là người vẫn giữ được bản thân trước trách nhiệm đối với quốc gia, thực sự sống với tư cách người bình thường.

Ta từng muốn dẫn nó bước lên con đường quyền quý vậy mà bị chính nó dạy cho một bài học, ta chỉ đành cười nhạo bản thân trong góc tối.

Không còn là người để ý từng cử chỉ hành động của nó, ta chỉ đơn giản là một người chú gặp nhau trong những tình huống thông thường. Bệnh của nó, ta không còn quan tâm, chữa bệnh có khi còn không phải chuyện tốt. Ngày qua ngày, Aui đã dần thực sự trở thành gia đình của ta. Ta cũng tin rằng bản thân đã có một vị trí trong trái tim của nó.

Nhưng dù lờ đi không quan tâm vẫn có lúc tình cờ gặp khi nó đang phát bệnh.

"Mẫu thân, khi nào mẹ lại dạy con nhiều hơn về thủ đô nha!"

Câu nói khiến ta rợn cả tóc gáy. Mẫu thân của nó hay chị dâu của ta, đã qua đời vì khó sinh để lại hai anh em sinh đôi cho lão Kien. Đáng lẽ ta nên đoán ra, Aui chưa từng nếm trải tình mẫu tử, nếu lỡ tưởng tượng ra mẹ nó cũng là chuyện bình thường.

"Có một vị trí bì mật ở đài phun nước trung tâm sao?"

Tim ta giật thót. Không thể nào, khu bí mật ở thác nước trung tâm chỉ có ta, lão Kien và mẹ nó biết. Đó cũng là nơi họ gặp nhau. Bệnh tưởng tượng không thể nào xuất hiện thông tin mà vật chủ không biết được.

Một suy nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu, lỡ nó không bị bệnh thì sao? Nếu vậy, chỉ còn duy nhất một khả năng.

"Aui!"

Ta gọi và tiến đến bắt chuyện với nó, bắt đầu kể những câu chuyện dở người như thường lệ. Ta tự biết không có ai hứng thú nhưng Aui là người duy nhất cố gắng nghe hết câu chuyện của ta, thực sự rất vui. Trong khi lảm nhảm, ta nhìn kỹ vào mắt nó và nhanh chóng bắt được những đường hoa văn lóe lên trong thoáng chốc nhưng ta không biểu hiện ra.

Khi Aui rời đi, ta ngồi xuống ghế, không còn có thể giấu được sự kinh ngạc trong lòng. Đó là «con mắt linh hồn», năng lực đã thất truyền qua nhiều đời của hoàng gia Asura mà đã hồi sinh trong tay nó. Không thể nhớ ta phấn khích đến mức nào. Phần vì năng lực đó có thể giúp Aui rất nhiều trong tương lai, phần là vì đất nước nữa.

Ta bắt đầu chia sẻ cho nó các câu chuyện về mẹ ruột của nó và đôi khi là cha nó. Nhắc đến lão Kien thì ta sẽ tạm thời giấu đi năng lực này với anh ta. Trời mới biết hắn ta thương vợ thế nào, khi biết con mình có thể nhìn thấy cô ấy hắn sẽ điên loạn ra sao. Người có thể đánh giá ta không tôn trọng khi ngăn hai vợ chồng gặp nhau. Sự thật là, ta không nghĩ nữ hoàng muốn gặp ông ấy, nghe những lời thủ thỉ cuổi cùng ta đã hiểu chị dâu đã thất vọng và buông xuôi. Về khoản này Aui đúng là giống mẹ nó.

Mọi thứ yên bình bình trôi qua ba năm thì biến cố ập tới. Ta nghe thấy tiếng khóc trong phòng nó, chui rúc trong gối nức nở với hai dòng lệ. Linh hồn của mẹ nó đã tan biến, nó đã trải qua cảm giác mất đi người thân. Nước mắt nước mũi ướt nhẹp cả chăn gối.

Lần này ta không đứng ngoài cuộc nữa. Ta đã tiến tới và an ủi nó, thực sự trở một người chú chăm lo cho cháu của mình. Đồng hành với nó suốt buổi tối đó.

Mọi thứ ổn cho đến khi tới Anere, Aui đã tự sát. Ta không hỏi lý do và ta nghĩ ta cũng không thể cạy ra từ miệng nó. Ta đã đánh giá quá thấp mất mát nó phải chịu trước đó.

Ta nhận ra mình chỉ có thể là một người đồng hành, không thể ràng buộc hoàn toàn nó. Aui thực sự đã khô héo từ bản chất, nếu nhận được tình cảm từ sớm còn có thể sửa chứ năm năm vắng bóng tình thương đã định hình nên Aui hiện nay. Trước đây Aui hoàn toàn vô cảm, khi nhìn thấy mẹ thông qua con mắt linh hồn mới khởi sắc. Những cảm xúc nó từng trải qua đều xuất phát từ mẹ nó, từ lần đầu cười đến khóc. Để rồi khi mất đi nó vẫn có thể cảm nhận cảm xúc song rất hờ hững.

Sau chuyện đó, ta chỉ có thể giới hạn, trấn an và mong rằng nó không làm gì tự hại mình nữa. Ta cũng nhờ sự giúp đỡ từ lão Kien, thật lòng mà nói hắn là một người cha tồi cơ mà quyền lực của hắn là không thể thiếu để tạm thời cho Aui cuộc sống ổn định. Ta cãi nhau không nhỏ vì chuyện mẫu thân nó nhưng chuyện đã rồi, cuối cùng hắn cũng đáp ứng coi như vì người vợ hắn yêu thương.

Lần thứ hai tới Anere chính là một canh bạc. Ta không thể chữa tận gốc vấn đề của Aui, những vết di căn sẽ lan rộng qua các năm và đến một lúc nào đó sẽ bùng nổ.

Ta đã thắng, chỉ là quá trình có hơi nguy hiểm chút. Kết quả thì rất khả quan, ta cũng không ngờ tới người rằng buộc nó sẽ là đệ tam công chúa của Arasu, còn biến ta thành bóng đèn.

Khi mọi chuyện tưởng chừng đã đâu vào đó, thì lão Ragna lại lên cơn. Ta không muốn nói nhiều về việc đó, Aui đã ra đi, gửi Yumi về Arasu. Quanh co ta cũng về được quốc gia an toàn, quan hệ hai nước thì cực kỳ căng thẳng.

Ta khi đến gặp Yumi, ta đã sắp xếp cho nhóc đó vào phòng Aui. Tâm trạng nó đã tan vỡ, đau khổ rồi bỗng ánh mắt sắc bén như biến thành người khác, tự xưng đệ nhị công chúa.

Yuri cùng cấp cao Arasu đã bàn bạc rất nhiều, họ hoài nghi về độ tinh cậy của nó nhưng ta đã lấy bản thân ra bảo đảm.

Trước khi về Anere, Yuri nói đã nói chuyện qua với Yumi và hỏi ta.

"Cháu có thể trở thành cháu của chú như Aui không?

Ta mỉm cười.

"Được."

Một lần nữa trở thành người đồng hành.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

đăng muộn dữ
Xem thêm
cầy đc một nửa truyện của ông rồi, ko quá tệ
Xem thêm