“Ư... ưm...”
Ruri từ từ mở mắt, toàn thân rã rời. Cô bé không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ nhớ khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức là luồng sáng chói lòa phát ra khi lõi của mê cung Langdale bị phá hủy. Sau đó, tất cả chìm vào hư vô.
Hiện ra trước mắt Ruri là những ngọn cỏ mọc um tùm, từng ngọn rung rinh theo gió nhẹ. Vài con côn trùng nhỏ mải miết bò qua trên nền đất xốp.
“Hơ!?”
Ruri giật mình, chống tay ngồi dậy, mắt đảo quanh một lượt. Trước mặt cô bé là một khu rừng rậm rạp với những thân cây cao lớn. Tán cây đan xen, dày đặc, che lấp gần hết ánh sáng.
“Đây là... đâu...”
Ruri ngơ ngác, cô bé không nhận ra nơi này. Đứng dậy, nhìn quanh một lượt, Ruri nhận ra mình đang ở giữa một khu rừng xa lạ.
“Rừng... tại sao mình lại ở đây...?”
Một cảm giác bất an dâng lên. Cô bé bước đi, tiếng lá khô xào xạc dưới chân càng làm không gian thêm vắng lặng.
“Chủ nhân...... chủ nhân....... ngài đâu rồi ạ.....”
Giọng Ruri nhỏ dần theo từng bước chân vô định. Không có lời hồi đáp, chỉ có âm vang của chính giọng nói mình đáp lại cô bé.
Soạt....
“!?”
Một tiếng động khô ráp vụt qua không gian, khiến Ruri giật bắn người.
“Chít chít.....”
Từ trong bóng tối, một con chuột lớn xuất hiện. Đó không phải chuột thường, mà là một loài ma vật đáng sợ, được gọi là killer rat. Với kích thước vượt xa loài chuột thông thường, đôi mắt đỏ rực của nó ánh lên sự hung tàn, luôn sẵn sàng tấn công con người.
“Két......!!!”
Không chần chừ, con killer rat lao thẳng đến Ruri ngay khi phát hiện cô bé.
“Á!!!”
Roẹt...
Ruri theo phản xạ đưa tay lên đỡ, nhưng không thể tránh khỏi móng vuốt sắc nhọn cào vào cánh tay. Đau nhói, cô bé loạng choạng rồi ngã ngửa xuống đất.
“Không! Không!!!”
Ruri cố vẫy vùng, hất mạnh con chuột ra xa. Cánh tay cô bé nhức nhối, máu từ vết thương bắt đầu thấm ra, nhỏ xuống nền đất.
“Ư....”
Nước mắt rưng rưng, Ruri rên lên trong đau đớn. Dù bị đẩy văng ra, con chuột không từ bỏ ý định. Nó lại lao đến, hung hãn hơn trước.
“Khôngggggg!!!”
Ruri giơ tay theo bản năng. Một luồng gió mạnh bùng lên, cuốn phăng con chuột.
Vèo.... vụt.... phập!
Con killer rat bị gió quật văng, đâm thẳng vào một nhánh cây nhọn, máu bắn tung tóe. Nó giãy giụa một chút rồi bất động.
Ruri từ từ đứng dậy, cô bé bắt đầu hoảng loạn hơn khi nhận ra khu rừng này không hề an toàn.
“Mình phải... rời khỏi đây....”
Ruri thở hổn hển, run rẩy đứng dậy. Cô bé nhận ra, khu rừng này không hề an toàn.
Cô bé thì thầm, giọng run rẩy trong sợ hãi. Nhưng khi vừa nghĩ đến việc rời đi, điều kinh khủng nhất lại xảy ra.
Từ bụi rậm, một đàn killer rat xuất hiện, hơn mười con với ánh mắt đỏ hoe, tràn ngập sát khí.
“Không.......”
Ruri chết sững. Cô bé lùi lại, nhưng…
Bịch!
Cô bé vấp phải một rễ cây cổ thụ, ngã bệt xuống đất, hai tay chống ra sau.
“Kéttttt.....”
Đám chuột đồng loạt lao lên, không chút chần chừ.
“Khônggggg.....”
Dồn hết sức lực, Ruri chống tay đứng dậy và bắt đầu chạy, cố thoát khỏi đàn killer rat đang truy đuổi.
“Két két két..... chít chít......”
Tiếng kêu của đàn chuột rợn người vang lên sau lưng cô bé. Chúng nhanh, rất nhanh, Ruri phải dốc hết sức để không bị bắt kịp.
Những nhánh cây, dây gai quệt vào mặt và thân thể, để lại những vết trầy xước đau nhức. Quần áo của Ruri bị rách nát, máu từ vết xước hòa lẫn mồ hôi.
Xào xạc xào xạc.....
“Chủ nhân.... hu hu..... chủ nhân......”
Vừa chạy vừa khóc, Ruri gọi tên Zarc, hy vọng cậu xuất hiện để cứu mình. Nhưng đời không giống như truyện cổ tích. Không có anh hùng nào xuất hiện.
Cô bé càng chạy càng kiệt sức. Đôi chân vốn đã yếu ớt giờ gần như không thể tiếp tục.
“Oái!”
Một lần nữa, Ruri vấp ngã, nằm sấp xuống đất.
Bịch....
Mặt mũi lấm lem, cơ thể đầy vết thương, Ruri nghe rõ âm thanh xào xạc đuổi sát sau lưng. Đám chuột đang đến gần hơn, và cô bé không biết phải làm gì.
Chợt cô bé phát hiện phía trước có một chỗ đất trũng xuống, xung quanh là những nhánh cây chĩa ra thấp là đà. Không chần chừ, Ruri bò nhanh xuống khu đất trũng, nắm lấy nhánh cây kéo lại, che phủ phía trên để ẩn mình.
Ruri nép sát người xuống, đôi mắt nhắm chặt, từng nhịp thở thật khẽ. Cô bé thầm cầu mong lũ killer rat không tìm thấy mình.
Loạt xoạt loạt xoạt....
“Kétt.... chít....”
Tiếng động từ đàn killer rat mỗi lúc một gần, khiến tim Ruri đập dồn dập như muốn nổ tung. Nhưng thật may mắn, chúng không phát hiện ra chỗ ẩn nấp của cô bé. Tiếng chân của chúng dần xa đi, chúng chỉ chạy ngang qua mà không dừng lại.
Ruri vẫn nằm im bất động, hồi hộp đợi thêm một lúc, lắng nghe từng âm thanh xung quanh.
...
Một khoảng thời gian trôi qua, không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, Ruri mới dám từ từ mở mắt. Cô bé hé nhánh cây ra, ánh mắt thận trọng quan sát xung quanh. Không gian im ắng, không còn dấu hiệu nào của nguy hiểm.
Khi chắc chắn đàn killer rat đã đi xa, cô bé rón rén đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi khu đất trũng.
“Ư...!”
Cảm giác đau nhói bất chợt khiến Ruri rên lên khe khẽ. Cô bé cúi xuống, nhìn vết thương trên đầu gối. Máu rỉ ra từ vết xước do cú ngã trước đó, khiến cô bé cảm thấy vừa đau vừa rợn người.
“Hu hu....”
Tiếng khóc thút thít vang lên. Một mình giữa khu rừng hoang vu, Ruri chỉ biết bước đi khập khiễng, cẩn thận không để phát ra tiếng động nào. Cô bé biết, bất kỳ tiếng động nào cũng có thể khiến lũ killer rat quay lại.
Ọt.....
Một âm thanh khác vang lên, lần này từ bụng Ruri. Cô bé cảm thấy đói cồn cào. Buổi sáng nay, cô chỉ ăn một ổ bánh mì trước khi cùng Zarc và mọi người tiến vào mê cung Langdale. Đã qua giờ trưa, việc chạy trốn và chiến đấu liên tiếp khiến cơ thể cô bé cạn kiệt năng lượng.
Cảm giác đói làm Ruri chợt nhớ về những ngày tháng đau khổ khi còn ở nhà người cha độc ác. Cô bé và mẹ thường xuyên bị bỏ đói, đến mức dạ dày cồn cào cũng trở thành điều quen thuộc.
Quan sát xung quanh, tất cả đều là cây cối rậm rạp, không có thứ gì có thể ăn được. Vài con côn trùng bò qua bò lại, khiến cho Ruri càng cảm thấy sợ hơn.
“Mình... phải làm sao đây....”
Cô bé ngồi bệt xuống đất, giọng nói nghẹn ngào buồn bã. Không có Zarc, không có Celestia, Ruri không biết mình phải làm gì để sống sót trong khu rừng rộng lớn này.
Đôi mắt cô bé thoáng lộ vẻ bối rối. Khu rừng này… dường như rất quen thuộc. Dẫu không rõ tại sao, nhưng Ruri có cảm giác như đã từng đặt chân đến đây trong quá khứ.
“Chủ nhân...... nữ vương......”
Giọng gọi yếu ớt tan vào không gian, không một lời đáp lại.
--------------------
“.......tia....... Celes.........tia........ Celestia......!”
Celestia nghe tiếng gọi, cô cố mở đôi mắt nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi bao phủ khắp cơ thể.
“Ưm...”
Ánh sáng chói chang khiến cô nheo mắt, từ từ điều chỉnh tầm nhìn. Trước mặt là một biển cỏ xanh bất tận, những ngọn cỏ đung đưa theo làn gió nhẹ như sóng biển.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh!”
Nghe giọng nói quen thuộc, Celestia giật mình ngồi bật dậy. Đứng bên cạnh cô là Zarc và Sera.
“Ơ... ưm...”
Cơn choáng nhẹ kéo đến. Đầu cô vẫn còn nặng nề, cơ thể có chút uể oải.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra mình đang ở giữa một thảo nguyên rộng lớn, xanh ngát. Không một bóng người, không một ngôi nhà, chỉ có những cơn gió nhẹ thoảng qua, làm cỏ mềm lay động.
“Đây là... đâu...?”
Giây phút cuối cùng mà Celestia còn nhớ là ánh sáng chói lóa bao phủ lấy cô, sau đó mọi thứ trở nên mờ nhạt. Và giờ, cô được đánh thức bởi giọng nói quen thuộc của Zarc.
“Tôi cũng đang muốn biết đây!”
Zarc lên tiếng, ánh mắt quét qua khung cảnh rộng lớn. Dường như chính cậu cũng không biết ba người đang ở đâu. Những ngọn cỏ mênh mông cùng gió thổi khiến mái tóc Celestia và Sera bay phấp phới.
Celestia chống tay đứng dậy, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?”
Zarc hướng mắt về phía xa, trầm ngâm một lát rồi đáp:
“Có vẻ chúng ta đã bị dịch chuyển đến đây sau khi phá hủy cái lõi của mê cung Langdale.”
Đây là cách giải thích duy nhất hợp lý, bởi nơi này chắc chắn không thuộc vùng Socra của Assyria.
“Cô có thấy quen thuộc với nơi này không?”
Zarc quay sang hỏi Celestia.
Celestia lắc đầu, ánh mắt cô mờ mịt:
“Không...”
Nếu vậy, khả năng cao đây thậm chí không thuộc lãnh thổ Assyria. Cậu tin rằng đây là một vùng đất hoàn toàn xa lạ.
“Nhưng… tại sao chúng ta lại bị dịch chuyển đến đây?”
“Cô đi mà hỏi người đã tạo ra mê cung Langdale ấy.”
Lời nói của cậu đầy ý vị, như muốn nhấn mạnh rằng chính cậu cũng không có câu trả lời. Mê cung vốn không phải do con người tạo ra, việc hỏi nguồn gốc của mê cung không tưởng ấy là điều bất khả thi.
“Ruri... Ruri đâu rồi?”
Celestia thốt lên, giọng đầy lo lắng khi nhận ra không thấy sự hiện diện của Ruri.
Zarc khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Tôi đã gọi, nhưng không thấy con bé ở quanh đây. Sera cũng đã sử dụng hệ thống dò nhịp tim của khẩu Oblivion, nhưng không có kết quả.”
“Vậy có nghĩa là...”
Celestia bắt đầu cảm thấy bất an.
“Ruri... bị dịch chuyển đến vị trí khác với chúng ta?”
“Ừm.”
Nghe vậy, Celestia không khỏi lo lắng, cô nói gấp:
“Chúng ta mau đi tìm em ấy thôi! Bị dịch chuyển cùng một lúc, có lẽ em ấy không ở quá xa đâu!”
“Tôi cũng mong là vậy.”
Zarc đáp lại, sau đó cậu gọi lớn:
“Mantis! Ngươi có ở đó không?”
Zarc muốn xác nhận xem Mantis có bị tách khỏi nhóm như Ruri hay không, bởi lúc dịch chuyển, cô đang ẩn mình trong thứ nguyên thứ năm.
“Tôi đây, thưa Hierarch!”
Mantis trồi nửa thân trên ra từ không gian bên cạnh Zarc, đáp lại lời gọi. Điều này xác nhận rằng cả nhóm chỉ có Ruri bị dịch chuyển đến vị trí khác.
“Tốt! Ngươi bay lên cao quan sát địa hình khu này cho ta đi!”
“Vâng, thưa Hierarch!”
Mantis đáp lại. Ngay sau đó, cơ thể cô dần hóa thành một luồng năng lượng psionic màu xanh lá pha lẫn xanh dương. Luồng năng lượng ấy nhanh chóng tụ lại thành hình dáng một con chim, nửa xanh lá nửa xanh dương.
Biến hình xong, Mantis cất cánh bay lên cao, quan sát địa hình xung quanh theo lệnh của Zarc.
Một lúc sau, Mantis hạ độ cao, trở lại mặt đất và báo cáo với Zarc thông qua thần giao cách cảm:
“Khu vực này chỉ toàn là thảo nguyên cỏ xanh, thưa Hierarch. Tuy nhiên, cách một quãng xa về phía bắc, tôi thấy có một khu rừng. Có vài bóng người ra vào nơi đó.”
Nghe xong báo cáo, Zarc hỏi tiếp:
“Ngươi có thấy Ruri không?”
“Tôi không thấy bóng dáng của cô bé quanh đây, thưa Hierarch!”
Zarc im lặng một lúc, còn Celestia thì không giấu nổi vẻ lo lắng. Ruri bị tách khỏi nhóm, một mình đơn độc. Nếu gặp nguy hiểm thì...
“Chúng ta đi đến khu rừng phía bắc thôi!”
“Nhưng... Ruri thì sao?”
Celestia do dự.
Zarc giải thích, giọng cương quyết:
“Hiện tại chúng ta không rõ vị trí của mình, chỉ còn cách tìm đến nơi có người địa phương để hỏi thăm. Lang thang mãi ngoài thảo nguyên này không phải là ý hay.”
Theo lời báo cáo của Mantis, phía bắc có khu rừng và bóng người ra vào, nhưng khoảng cách khá xa từ đây.
Nghe hợp lý, Celestia đồng tình cùng nhóm tiến về hướng bắc, đến khu rừng. Bị dịch chuyển bất ngờ, cả nhóm không có phương tiện nào để di chuyển, chỉ còn cách đi bộ.
Zarc dẫn đầu, cùng Celestia và Sera bắt đầu di chuyển. Trong khi đó, Mantis lại ẩn mình vào thứ nguyên thứ năm, luôn theo sát mọi người, dù không hiện diện trong không gian này.
--------------------
Jungsai bước đi với dáng vẻ ngạo mạn, hai tay chống nạnh, bước chân xiêu vẹo như kẻ say rượu. Đám lính hộ vệ lẽo đẽo theo sau, khí thế cũng hống hách chẳng kém chủ nhân. Mỗi bước chân của hắn như một lời tuyên bố về quyền lực tối thượng trên mảnh đất này.
Mỗi bước chân của hắn vang lên giữa không gian tràn ngập những tiếng roi quất, tiếng thở nặng nhọc của những nô lệ elf đang bị bắt làm việc cật lực. Jungsai đảo mắt nhìn quanh, tỏ ra thích thú khi chứng kiến cảnh tượng này. Hắn cảm thấy thỏa mãn khi mình có quyền cai quản khu rừng này, dù thực tế hắn chẳng hề góp một chút công sức nào. Tất cả đã được cha hắn và các quan chức khác sắp xếp ổn thỏa, hắn chỉ đơn thuần nhảy vào hưởng thụ thành quả mà thôi. Nếu nói đúng hơn, hắn đang phá hoại nơi này nhiều hơn là quản lý hay phát triển.
Những nô lệ elf lặng lẽ cúi đầu khi hắn đi ngang qua, né tránh ánh mắt hắn như thể sợ rằng chỉ cần giao tiếp bằng mắt thôi cũng đủ để rước họa vào thân. Jungsai khoái chí khi thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của họ, như thể đó là thứ khẳng định quyền lực của hắn.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại trước một cá thể elf nam đang bê một cái thùng gỗ lớn. Những tên quân lính hộ vệ cũng lập tức đứng khựng lại theo.
“Ê!”
Jungsai cất giọng hách dịch, đầy vẻ hống hách.
Người elf kia giật mình dừng bước, quay lại nhìn hắn.
“Ngài gọi tôi?”
Anh ta thở dốc, cố gắng giữ thăng bằng với cái thùng gỗ to trên tay. Bộ quần áo rách rưới, những xiềng xích nặng trĩu trên tay và chân càng khiến cho vẻ ngoài anh ta thêm tiều tụy.
Jungsai quay người lại, một mắt mở to, một mắt khép hờ, tỏ ra côn đồ:
“Sao ngươi thấy ta mà không chào? Ngươi đang khinh thường con trai của khan vĩ đại của Xaitha đấy!”
“Tôi... tôi không có ý đó! Chỉ là... cái thùng này... to quá...”
Anh ta cố gắng giải thích, giọng điệu đầy sợ hãi. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu việc cúi đầu chào khi đang bê một vật nặng thế này là điều bất khả thi.
Nhưng Jungsai chẳng thèm quan tâm.
“Ngươi còn dám cãi lại à! Người đâu, lôi tên này đi đánh một trận cho ta!”
“X...xin đừng... Tôi rất xin lỗi ngài...”
Người elf hoảng hốt van xin, nhưng đã quá muộn. Đám lính xông tới, giật phắt thùng gỗ khỏi tay anh ta rồi lôi ra một góc. Những chiếc roi da vụt xuống không thương tiếc, mỗi nhát quất để lại trên da thịt một vệt đỏ ửng. Tiếng roi vun vút hòa lẫn tiếng rên rỉ đau đớn.
Những nô lệ elf khác chỉ dám liếc nhìn, rồi nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục công việc của mình như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không ai dám lên tiếng, không ai dám phản kháng. Bởi họ biết rằng nếu hó hé, họ cũng sẽ chịu chung số phận.
“Hừ!”
Jungsai nhếch miệng cười thỏa mãn khi nhìn cá thể elf nam kia bị đám quân lính đánh đập không thương tiếc. Nhưng ngay sau đó, hắn chợt dời ánh mắt sang một cá thể elf nữ trẻ ở gần đó.
“Hưm...”
Đôi mắt hắn sáng lên một cách thèm thuồng. Dù cơ thể cô gái elf đang lấm lem bụi đất, nhưng không thể che giấu được nét đẹp tự nhiên của cô. Giống như tất cả những elf khác ở đây, cô cũng chỉ là một nô lệ của Xaitha, một món đồ tùy ý để sử dụng.
Jungsai tiến đến gần, nụ cười dâm dục nở trên môi.
Cô gái elf thoáng run rẩy, cả người rụt lại theo phản xạ. Cô cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của hắn, nhưng điều đó chỉ càng khiến ham muốn của tên này trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Jungsai đưa tay ra, thô bạo nắm lấy mặt cô, hai ngón tay bóp chặt hai má rồi kéo lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn.
“Ư... ưm...”
Cô gái elf rên lên khe khẽ, đôi mắt hoảng sợ mở to khi chạm phải ánh nhìn ghê tởm của hắn.
“Ngươi xinh đẹp đấy!”
Nụ cười của Jungsai khiến cô cảm thấy kinh tởm.
“Về phục vụ cho ta, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Cặp mắt hắn lướt trên gương mặt cô với vẻ thèm khát. Kể từ khi hắn cai quản khu rừng này, không biết bao nhiêu cô gái elf đã trở thành món đồ chơi của hắn, bị hắn hành hạ đến khi kiệt quệ.
Cô gái elf siết chặt tay, cắn môi run rẩy. Về phục vụ cho hắn? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô muốn gục ngã, nó còn khủng khiếp hơn việc bị bóc lột sức lao động như hiện tại.
“Kh...không...!”
Cô rùng mình, cố gắng giật đầu ra khỏi bàn tay của hắn.
Jungsai lập tức cau mày.
Cô gái elf hoảng loạn dùng hai tay đẩy nhẹ vào ngực hắn. Lực đẩy không mạnh, nhưng đủ khiến hắn mất thăng bằng một chút. Ngay sau đó, cô ôm hai tay trước ngực, co rúm người lại như muốn tự bảo vệ chính mình trước tên biến thái.
“!?”
Mặt hắn thoáng biến sắc, rồi ngay lập tức bừng lên cơn giận dữ. Hắn trợn mắt lên, giơ tay giáng thẳng vào má cô gái elf.
Cháttttt!!!
Cô gái elf ngã nhào xuống đất, bàn tay run rẩy ôm lấy bên má bỏng rát, nước mắt lăn dài trên gò má.
Xung quanh, những nô lệ elf khác chỉ dám len lén nhìn, rồi nhanh chóng cúi đầu, làm như không thấy gì. Không ai dám lên tiếng, không ai dám can thiệp.
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à!”
Jungsai rít lên, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận và dục vọng.
Hắn cúi xuống, thô bạo nắm lấy cánh tay cô gái elf, siết chặt rồi lôi đi.
“Kh...không....”
Cô gái elf tuyệt vọng vùng vẫy, nhưng sức lực của cô quá yếu. Những ngày dài bị hành hạ, đói khát đã làm hao mòn thể lực của cô. Cô không thể thắng nổi hắn.
Jungsai kéo lê cô gái elf trên mặt đất, cát bụi bám đầy cơ thể yếu ớt của cô. Hắn lôi cô vào một hốc tối giữa hai cây cổ thụ to.
“Khônggggg......”
Những tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, nhưng chẳng ai dám đáp lời. Xung quanh, các nô lệ elf chỉ có thể cúi đầu, siết chặt nắm tay trong im lặng. Họ đã chứng kiến cảnh tượng này quá nhiều lần nhưng không thể làm gì khác. Quân lính Xaitha đứng đó, tay đặt trên chuôi vũ khí, sẵn sàng trừng trị bất cứ ai tỏ thái độ chống đối.
“Không.... ư.... hu hu.....”
Từ trong bóng tối vọng ra những âm thanh kinh hoàng, tiếng tát nện thịt, tiếng vải xé rách, tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Mỗi tiếng động khiến những người ở ngoài không khỏi nín thở, hình dung ra cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra.
...
“Phààà…”
Một lúc sau, Jungsai bước ra, vuốt mái tóc nhờn mỡ, hai tay thong thả chỉnh lại dây lưng da lộng lẫy. Hắn hít sâu không khí như vừa hoàn thành kỳ tích, khuôn mặt bóng nhờn mồ hôi lộ vẻ khoái trá.
Bên trong cái hốc tối tăm, không ai biết cô gái elf tội nghiệp kia ra sao. Sự im lặng bao trùm chỉ càng khiến những lo lắng thêm dày đặc. Ai nấy đều cầu mong rằng cô vẫn còn sống, chẳng ai dám mơ ước gì nhiều hơn trong hoàn cảnh này.
“Đi thôi!”
Jungsai hất mặt ra lệnh, rồi thản nhiên sải bước đi tiếp, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xung quanh, các nô lệ elf chỉ biết cúi gằm mặt. Không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, cũng không ai dám thở mạnh. Họ hiểu rõ, chỉ một ánh mắt sai lệch cũng có thể biến họ thành nạn nhân tiếp theo.


0 Bình luận