Supreme SYNE
Kami F-Luck, Kiro, Yuha, MK, Mayel Ying, Abyss, Tuan Anh, Napie,...
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc III: Nô lệ, cơn ác mộng tái diễn

Chapter 1.1

0 Bình luận - Độ dài: 6,940 từ - Cập nhật:

Buổi tối, màn đêm buông xuống thị trấn vùng Socra, phủ một lớp tĩnh lặng lên những con phố lát đá. Ánh đèn dầu từ các lữ quán hắt ra những vệt sáng mờ nhạt trên mặt đường, hòa cùng làn sương mỏng lơ lửng trong không khí.

Bên trong một lữ quán, Zarc cùng Celestia, Sera và Ruri ngồi quanh một chiếc bàn gỗ dày, bàn luận về kế hoạch cho ngày mai. Tiếng cốc chạm nhau, tiếng bước chân lạo xạo trên sàn gỗ cùng những cuộc trò chuyện rì rầm của các lữ khách khác khiến không gian thêm phần náo nhiệt, nhưng nhóm của Zarc chỉ tập trung vào chủ đề của họ.

Sera đặt một tấm bản đồ da cũ kỹ lên bàn, giọng nghiêm túc:

“Mê cung Langdale có tổng cộng mười tầng, lõi của nó nằm ở tầng cuối cùng và được một con boss canh giữ. Vì chưa có mạo hiểm giả nào đến được tầng thứ mười, thông tin về con boss này vẫn là một ẩn số. Các loài ma vật ở những tầng khác được ghi nhận lại chủ yếu gồm chủng murloc, kobold và golem. Ở tầng càng sâu thì cấp độ của ma vật càng cao. Đặc biệt những chủng golem như golem đất sét, golem đá, là những loài ma vật gây khó khăn nhất cho mạo hiểm giả.”

Celestia lên tiếng với vẻ mặt đăm chiêu:

“Golem à… Bọn chúng có khả năng kháng sát thương vật lý lẫn ma thuật khá cao, lại còn miễn nhiễm với các loại ma thuật tác động đến tinh thần nữa.”

Zarc im lặng, tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. Những lời Celestia nói khiến cậu phần nào hiểu được vì sao mê cung này lại hiếm có người dám chinh phục.

“Với ba trăm quân lính và năm người chúng ta, liệu có thể chinh phục được mê cung này không?”

Celestia hỏi Zarc, trong lòng đầy sự lo lắng. Ba trăm binh lính do cô chỉ huy đã vượt chặng đường dài từ kinh thành Arist đến đây, giờ đang nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc chinh phục ngày mai. Ngoài ra, Zarc còn mang theo Ruri để cô bé có cơ hội thực chiến, cùng hai thành viên thuộc đơn vị The Hexagon, Sera và Mantis.

“Tôi đã ra tay thì mê cung Langdale này nhất định phải được chinh phục, không có chuyện thất bại.”

Lời tuyên bố dứt khoát của cậu khiến Celestia cảm thấy an tâm phần nào. Mục tiêu của họ không chỉ dừng lại ở việc tiêu diệt boss ở tầng cuối cùng, mà quan trọng hơn là phải phá hủy lõi mê cung để triệt tiêu toàn bộ mê cung này.

Một cô gái phục vụ nhẹ nhàng bước đến, trên tay là đĩa thức ăn vừa được chuẩn bị.

“Món ăn của quý khách đây ạ!”

Cô gái nhẹ nhàng đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn, đôi tay khéo léo nhưng không giấu được chút căng thẳng khi đứng trước những nhân vật danh tiếng. Sau khi hoàn thành, cô cúi đầu lịch sự rồi quay lưng rời đi.

“Đứng lại!”

Giọng nói trầm thấp nhưng dứt khoát của Zarc vang lên, cắt ngang không khí bình lặng trong quán trọ. Cô gái phục vụ chỉ vừa bước được một bước chân thì khựng lại, cơ thể cứng đờ. Cô không quay đầu ngay, chỉ nắm chặt mép tạp dề, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Zarc vẫn ngồi yên, ánh mắt hướng về phía trước, bàn tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn gỗ. Cậu không cần nhìn cũng biết cô gái đang phản ứng thế nào. Giọng cậu vang lên, chậm rãi nhưng đầy ẩn ý:

“Đây là lần thứ mấy chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?”

Cô gái đứng im vài giây, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi quay lại. Đôi mắt cô ánh lên một tia do dự, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh:

“Thưa quý ngài anh hùng, tôi không hiểu ý của ngài là gì.”

Giọng nói ấy không mang vẻ lúng túng của một cô hầu bàn bình thường, mà có chút gì đó tính toán, thận trọng.

“Ngươi không hiểu, hay đang cố ý tỏ ra không hiểu?”

Zarc nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu trầm thấp đầy áp lực.

Vẻ mặt cô gái thoáng dao động, nhưng rất nhanh sau đó, cô lấy lại bình tĩnh, giấu đi cảm xúc vừa hiện hữu trên khuôn mặt. Cô chớp mắt, rồi nhẹ giọng đáp:

“Thưa các vị anh hùng và nữ vương, người dân vùng Socra chúng tôi vô cùng cảm kích khi các ngài chấp nhận yêu cầu chinh phục mê cung Langdale, đặc biệt là khi nữ vương đích thân ra tay. Nếu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ xin hãy cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp lại như một lời cảm tạ.”

Zarc nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Hừm, đánh trống lảng hay đấy!”

Đôi đồng tử sâu thẳm của Zarc như muốn nhìn thấu những gì ẩn giấu phía sau lớp vỏ bọc bình tĩnh kia. Rồi bất chợt, cậu cầm đĩa thức ăn vừa được mang ra, chìa về phía cô gái phục vụ.

“Vậy thì, yêu cầu của ta là… ngươi hãy ăn món này đi!”

Cô gái hơi giật mình, mắt mở lớn nhìn đĩa thức ăn trước mặt.

“Ưm... tôi...”

“Sao? Bọn ta có hảo tâm mời, chắc ngươi không từ chối đâu nhỉ?”

Zarc vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh, nhưng áp lực trong lời nói của cậu lại khiến cô gái toát mồ hôi lạnh.

Zarc hất cằm, ra hiệu cho cô gái cầm lấy đĩa thức ăn.

Cô gái chần chừ một lát rồi từ từ vươn tay, nhận lấy đĩa từ Zarc. Đôi tay cô có chút run rẩy, dù chỉ là thoáng qua.

Celestia ngồi bên cạnh, cau mày khó hiểu. Ruri cũng nhìn Zarc bằng ánh mắt thắc mắc. Cả hai không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đặc biệt là cách Zarc nói chuyện cứ như thể cậu biết rõ cô gái phục vụ này.

Celestia nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Ưm... anh quen cô ta à?”

Zarc không đáp, ánh mắt cậu vẫn găm chặt vào cô gái phục vụ, như thể đang chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo.

Không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô gái siết chặt mép đĩa, môi hơi run lên. Dường như cô đang đấu tranh nội tâm, do dự về quyết định của mình.

Và rồi...

CHOẢNGGGGGG!!!

Tiếng sứ vỡ vụn vang lên khắp lữ quán.

Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía phát ra âm thanh.

Chiếc đĩa thức ăn rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Những mẩu thức ăn văng tung tóe trên nền gỗ, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Cô gái thở hắt ra, không nói một lời, nhanh chóng quay lưng bỏ chạy. Hành động bất ngờ này khiến cả Ruri và Celestia sững sờ, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

“!?”

Sera bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc bén như tia chớp, lao theo cô gái phục vụ vừa bỏ chạy.

Vụt!

Zarc biến mất khỏi chỗ ngồi. Trong nháy mắt, cậu xuất hiện ngay trước mặt cô gái, chặn đứng đường thoát của cô.

Không chút do dự, Zarc giơ tay lên, chuẩn bị tung đòn tấn công. Nhưng động tác của anh khựng lại khi cô gái bất ngờ kéo một cô phục vụ khác gần đó, đẩy cô về phía trước như một tấm bia chắn. Cô gái bị kéo vào tình huống bất ngờ, vẻ mặt hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Zarc nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng. Anh dùng tay còn lại đẩy cô gái vô tội sang một bên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

“Oái!”

Tiếng kêu nhỏ vang lên khi cô gái bị đẩy ra, còn cô phục vụ kia nhân cơ hội chạy về phía cửa, cố gắng thoát thân.

Tuy nhiên, Sera đã đuổi kịp đến. Từ phía bên trái, Sera nhanh chóng rút một trong hai con dao plasma Daggerfall đeo bên đùi, tung một nhát chém chớp nhoáng, khiến ánh sáng xanh của lưỡi dao lóe lên.

Thế nhưng...

Xììììììììììì......

Ngay khi lưỡi dao plasma chạm vào mục tiêu, cơ thể cô gái đột ngột vỡ tung thành một làn khói xám.

Làn khói bùng lên như một vụ nổ nhỏ, lan tỏa nhanh chóng, tràn ra khắp không gian quán trọ. Những chiếc đèn dầu trên tường bị luồng khí xám quấn quanh, khiến ánh sáng trở nên mờ nhạt, mông lung như trong một cơn ác mộng.

“Khụ khụ...”

Tiếng ho sặc sụa vang lên từ khắp nơi. Các vị khách trong quán vội vã che miệng, lùi lại trong hoảng loạn.

...

Sau một hồi, khi làn khói xám dần tan đi, mọi người bắt đầu lấy lại được tầm nhìn. Không gian trong quán vẫn còn vương chút mờ ảo từ tàn dư của làn khói, ánh đèn dầu chập chờn như chưa thể phục hồi hoàn toàn. Những vị khách trong quán trọ hoang mang nhìn nhau, còn các nhân viên phục vụ thì thận trọng lùi về sau, sợ rằng sự hỗn loạn vẫn chưa kết thúc.

Và rồi, mọi người chợt nhận ra một điều kỳ lạ…

Cô gái phục vụ vô tội, người đã bị kéo ra làm bia chắn, không còn ở đó nữa.

Zarc, với ánh nhìn sắc bén, nhận ra rằng, cô gái trông có vẻ vô tội kia mới chính là bản thể của cô gái sát thủ. Chiêu trò tráo đổi thân phận, kết hợp với làn khói để đánh lạc hướng, đúng là thủ đoạn của một kẻ chuyên nghiệp. Dù Zarc đã cảnh giác, nhưng phải thừa nhận rằng đối phương thực sự rất cao tay.

Sera nhanh chóng chạy đến bên cạnh Zarc, ánh mắt sắc lạnh.

“Đuổi theo cô ta không, Hierarch?”

Zarc đưa tay phủi nhẹ bụi trên áo, động tác ung dung như thể chuyện vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng qua.

“Không cần đâu.”

Cậu quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Celestia và Ruri vẫn còn hơi bàng hoàng, không thể tin rằng vừa rồi họ đã đối mặt với một sát thủ. Mãi đến lúc này, cả hai mới hiểu rằng cô gái phục vụ kia chính là kẻ đã luôn bám theo để ám sát Zarc. Trong đĩa thức ăn lúc nãy dĩ nhiên là có độc.

“Ch...chủ nhân bị ám sát!?”

Ruri tròn mắt kinh ngạc, ánh nhìn đầy hoảng hốt hướng về phía Zarc khi nghe tin cậu là mục tiêu ám sát của cô gái kia.

“Họ là ai? Tại sao lại muốn ám sát chủ nhân? Vì lý do gì chứ?”

Zarc đáp lại một cách bình thản, trước sự lo lắng của Ruri:

“Theo như thông tin ta có được, bọn chúng thuộc tổ chức sát thủ xuyên lục địa Shadow Claw. Lý do vẫn còn chưa rõ, có lẽ kẻ nào đó đã thuê chúng ám sát ta.”

“Nhưng mà...”

Celestia lúc này cũng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Lúc cô ta bắt đầu ám sát anh, mọi người ở thế giới này đã biết gì về anh đâu?”

“Muốn biết chính xác lý do, cách nhanh nhất là bắt cô ta và tra hỏi.”

Zarc đáp lại, trong câu trả lời có chứa dự định sắp tới của cậu.

Ruri vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Zarc, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt mép váy.

Thấy vậy, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô bé.

“Đừng lo, ta không dễ bị ám sát đâu.”

Hơi ấm từ bàn tay của Zarc khiến Ruri có cảm giác an toàn hơn.

“Tiếp tục ăn đi.”

“V...vâng...”

Ruri gật đầu, nét mặt dần dịu xuống. Cô bé cầm lại thìa, tiếp tục bữa tối cùng Celestia và Zarc.

Trong khi đó, những người phục vụ của quán trọ nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp. Những mảnh vỡ của đĩa thức ăn bị đập xuống sàn vẫn còn vương vãi khắp nơi. Một số vị khách vẫn còn bàn tán xôn xao, liếc nhìn nhóm Zarc với ánh mắt tò mò. Nếu trước đó, họ chỉ là những vị khách đặc biệt vì thân phận hoàng gia và anh hùng, thì bây giờ, họ lại càng thu hút sự chú ý hơn bởi màn đối đầu bất ngờ với cô gái sát thủ.

--------------------

Sáng hôm sau, ánh bình minh vừa ló dạng, Zarc, Celestia cùng ba trăm quân lính rời khỏi thị trấn, tiến về phía bắc vùng Socra để tiến hành chinh phục mê cung Langdale.

Mất gần nửa ngày hành quân, cuối cùng họ cũng đứng trước cánh cổng tự nhiên của mê cung Langdale, một khe nứt khổng lồ giữa vách đá. Lối vào hang động hẹp và tối, chỉ đủ cho từng tốp nhỏ lần lượt di chuyển vào. Phải mất gần một tiếng đồng hồ, toàn bộ lực lượng mới vào hết được bên trong.

Dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn đuốc ma thuật cắm trên tường, khung cảnh bên trong hiện ra một cách rõ ràng hơn. Trái ngược với lối vào chật hẹp, không gian bên trong mở rộng đáng kể, với những bức tường gạch cổ kính trải dài thành nhiều lối đi ngoằn ngoèo. Các cột đá khổng lồ chống đỡ trần hang, tạo cảm giác như đang bước vào một thành phố ngầm bị lãng quên.

Tầng đầu tiên của mê cung không quá nguy hiểm. Bên trong xuất hiện một vài loài ma vật cấp thấp, chủ yếu là murloc tidehunter, những sinh vật da trơn trượt, có hình dạng lai giữa cá và người. Chúng di chuyển bằng hai chân mảnh khảnh, tay cầm những con dao găm lấp lóe ánh sáng từ ngọn đuốc. Quân lính dễ dàng hạ gục chúng chỉ bằng những đòn chém gọn gàng. Tiếng kim loại va vào da thịt vang lên chát chúa, xen lẫn với những tiếng kêu chói tai của lũ murloc trước khi chúng gục ngã.

Càng xuống tầng sâu hơn, mọi chuyện trở nên đáng ngại. Từ tầng hai trở đi, số lượng ma vật gia tăng đáng kể, và chúng bắt đầu có những biến thể nguy hiểm hơn. Loại murloc plaguebearer xuất hiện với lớp da xanh tái nhợt, tỏa ra một làn khí độc xung quanh cơ thể. Những binh lính cận chiến tiếp xúc với chúng lập tức cảm thấy chóng mặt, một số ngã quỵ khi chất độc len lỏi vào cơ thể. Dù murloc sở hữu tốc độ di chuyển linh hoạt, cơ thể chúng yếu ớt, không có giáp bảo vệ, dễ dàng gục ngã sau vài đòn tấn công chính xác.

Đến tầng ba và bốn, những thử thách lại càng khốc liệt hơn. Lũ murloc huntsman sử dụng những sợi tơ dính như nhện để trói chân quân lính, khiến họ khó di chuyển. Murloc flesheater thì lao vào cắn xé xác đồng bọn đã gục ngã, chỉ sau vài giây chúng đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước. Nhưng nguy hiểm nhất chính là murloc nightcrawler, những kẻ săn mồi trong bóng tối. Chúng hoàn toàn hòa mình vào màn đêm, chỉ khi ra tay tấn công mới để lộ hình dạng. Một số quân lính chỉ kịp cảm thấy cơn đau nhói từ nhát dao đâm sau lưng trước khi ngã xuống, không kịp phản ứng.

Từ tầng sáu và bảy, những kẻ thù mới xuất hiện, kobold.

Khác với murloc nhỏ bé và linh hoạt, kobold có vóc dáng to lớn, hình thể nặng nề hơn nhưng sức mạnh thì vượt trội. Chúng có khuôn mặt nửa giống bò, nửa giống sói, thân thể phủ đầy lông thô cứng. Kobold thường mang theo những vũ khí nặng như rìu, búa, hoặc chùy, mỗi đòn đánh của chúng có thể làm vỡ nát nền đá dưới chân. Tiếng va chạm giữa kim loại và đá vang dội khắp hành lang mê cung. Những người lính không may bị trúng đòn lập tức bị đánh bay ra xa, cơ thể văng vào tường đá.

Cơn ác mộng thực sự xảy đến khi bước xuống tầng thứ bảy. Một loại ma vật khủng khiếp xuất hiện, golem đất sét.

Những thực thể khổng lồ cao gần ba mét, cơ thể làm từ bùn đất rắn chắc, đôi mắt phát sáng một màu đỏ hung tợn. Chúng chậm chạp, nhưng mỗi cú vung tay của chúng có thể nghiền nát bất cứ ai không kịp tránh né.

Một trong số chúng giáng nắm đấm xuống mặt đất.

Rầm!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, những vết nứt trải dài ra khắp nơi, hàng chục binh lính bị hất văng ra xa.

Pằng pằng pằng pằng…

Những viên đạn phản năng lượng từ cặp súng lục Morrowind của Sera rít lên trong không gian, xé gió lao đến như những tia chớp chết chóc. Lũ murloc đang lao đến gào thét trong hoảng loạn, cơ thể chúng bị đạn xuyên thủng, bắn tung ra từng mảnh thịt và máu xanh đục. Cảnh tượng tựa như những bông pháo hoa bùng nổ trong bóng tối của mê cung.

"Khé khé khé!"

Những tiếng rít chói tai của lũ murloc vang lên trước khi chúng gục xuống. Dù không quá mạnh, nhưng số lượng của chúng đông như bầy kiến, liên tục tràn lên từ những lối đi trong mê cung. Cặp súng của Sera tuy có tốc độ bắn nhanh, nhưng không thể xử lý hết đám ma vật đang ùn ùn kéo đến.

Một vài con lách qua được làn đạn, lao đến với những chiếc dao găm sắc nhọn trong tay. Đôi mắt to tròn của chúng ánh lên tia khát máu khi vung dao bổ xuống.

Thế nhưng, những con dao găm của đám murloc xuyên qua cơ thể của Sera, cứ như cô là một ảo ảnh không tồn tại ở đó vậy. Cùng lúc đó, Sera ném hai khẩu Morrowind lên trên không trung, sau đó nhanh chóng rút hai con dao plasma Daggerfall đeo dưới đùi của mình ra, chém vào những con murloc đang tấn công mình.

Xoẹt!

Thế nhưng... những lưỡi dao xuyên thẳng qua cơ thể của Sera mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào. Không có tiếng thịt bị cắt, không có máu chảy ra, chỉ có bóng hình mờ ảo của cô như thể đang trôi nổi giữa hai thế giới.

Sera khẽ nhếch môi, hai khẩu Morrowind lập tức bị ném lên không trung. Ngay lúc đó, cô rút cặp dao Daggerfall đeo bên đùi ra, hai lưỡi dao plasma lập tức phát sáng với ánh xanh nhạt đầy chết chóc.

"Khẹc khẹc khẹc!"

Tiếng rú man rợ của lũ murloc vang lên khi chúng bị chém ngang cơ thể. Làn da trơn nhớt của chúng bị cháy xém bởi sức nóng của plasma, tỏa ra mùi khét lẹt như cá bị nướng trên than hồng.

Không lãng phí thời gian, Sera nhanh chóng thu dao vào vỏ đeo dưới đùi rồi giơ hai tay lên. Cặp súng Morrowind vừa rơi xuống lập tức được cô bắt gọn một cách điêu luyện. Từng động tác dứt khoát, không thừa thãi, tựa như một cảnh quay hoàn hảo trong phim hành động.

Vụt vụt vụt...

Từ phía xa, những con kobold geomancer đã bắt đầu niệm chú. Từng quả cầu lửa đỏ rực bay vút đến, để lại những vệt sáng dài giữa không gian tối tăm. Nhiệt lượng tỏa ra khiến không khí cũng trở nên vặn vẹo.

Thế nhưng, Sera vẫn không di chuyển. Những quả cầu lửa lao tới với tốc độ kinh hoàng, nhưng rồi chúng xuyên qua cơ thể cô như thể cô chỉ là một ảo ảnh.

Sera lạnh lùng bóp cò, những viên đạn phản năng lượng từ khẩu Morrowind đâm vào từng con kobold geomancer. Tiếng nổ vang vọng khắp hành lang đá, xác lũ kobold bị xé toạc, đổ rạp xuống nền đá.

Zarc không dùng đến các vũ khí hiện đại từ Plomia mà chủ yếu sử dụng những kỹ năng cậu đã lĩnh hội được kể từ khi sang thế giới này. Khi một nhóm kobold cầm chùy gầm gừ lao đến, cậu vung tay trái về phía trước, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Dark Spear!”

Từ khoảng không trước mặt Zarc, những thanh bóng tối hình tam giác, thân dài và nhọn xuất hiện. Chúng lơ lửng một thoáng rồi lao đi như những mũi lao chết chóc.

Phập phập phập phập phập phập...

Âm thanh lạnh lẽo vang lên khi các thanh bóng tối sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể lũ kobold, khiến chúng gục xuống ngay lập tức.

Từ bên phải, một nhóm murloc cầm dao găm lao đến. Đôi mắt đỏ quạch của chúng lóe lên trong ánh sáng nhập nhoạng, miệng há rộng phát ra những tiếng rít ghê rợn. Những bước chân lạch bạch trên nền đá vọng khắp mê cung, kèm theo đó là mùi tanh nồng bốc lên mỗi khi chúng cử động.

Zarc xoay người, vung tay phải sang một bên, giọng vang vọng đầy quyền uy:

“Firestorm!”

Ngay lập tức, một cột lốc xoáy lửa bùng lên, xoáy tròn dữ dội, cuốn phăng lũ murloc vào bên trong. Ngọn lửa đỏ rực rọi sáng cả một góc mê cung, khiến bóng tối tạm thời bị xua tan.

“Khéc khéc khéc…”

Lũ murloc rít lên thảm thiết trong khi cơ thể chúng bị thiêu rụi trong ngọn lửa. Không khí nhanh chóng nồng nặc mùi da thịt cháy khét, hơi nóng từ cột lửa khiến mặt đá xung quanh trở nên bỏng rát.

Zarc thu tay lại, ánh mắt trầm ngâm. Hai kỹ năng Dark Spear và Firestorm mà cậu sử dụng đã đạt đến cấp độ apprentice, uy lực mạnh hơn hẳn so với cấp basic. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Dù cậu đã luyện tập và sử dụng chúng nhiều lần trong thời gian dài, cậu vẫn chưa thể đạt đến cấp độ adept. Việc nâng một kỹ năng lên cấp adept không hề đơn giản, và Zarc biết rằng con đường phía trước còn dài trong việc nâng chúng lên các cấp cao hơn nữa.

Phía sau lưng, một con murloc đột nhiên lao đến. Dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn, nó lướt đi trên nền đá, đôi chân có màng chân vịt phát ra những tiếng lạch bạch khe khẽ. Đôi mắt đỏ quạch của nó ánh lên vẻ hung tợn khi giơ cao con dao găm rỉ sét, nhắm thẳng vào gáy Zarc.

“Zarc, phía sau!”

Celestia hô lớn, giọng đầy lo lắng khi thấy đòn tấn công lén sắp sửa xảy ra.

Thế nhưng, Zarc vẫn giữ vẻ ung dung, dường như không hề bận tâm đến mối nguy hiểm đang cận kề. Cậu tiếp tục tập trung vào những con ma vật trước mặt, đôi mắt sắc lạnh và tập trung cao độ.

Một ánh sáng xanh lấp lóe giữa không trung. Ngay khoảnh khắc con murloc gần như chạm được vào Zarc, từ không trung, nửa thân trên của một người bất ngờ trồi ra. Không hề có dấu hiệu báo trước, chỉ như thể không gian bỗng dưng tách ra để lộ một cơ thể đang ẩn mình trong đó.

Roẹttttttt…

Hai lưỡi dao psionic sắc bén chém xuyên qua con murloc trong chớp mắt. Không kịp kêu lên, cơ thể nó bị cắt làm đôi theo đường chéo, vết cắt sáng rực bởi dư chấn năng lượng.

Con murloc ngã xuống, cơ thể bị phân làm hai, con dao găm trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.

Cô gái kia bước hẳn ra từ vùng không gian nhăn nhúm, đứng thẳng lưng, lưỡi dao psionic thu lại vào hai bên cổ tay. Đó là Mantis, thành viên thuộc đơn vị The Hexagon của Zarc.

Mantis có dáng vẻ của một cô gái với mái tóc ngắn màu xanh lá nhạt, hai mắt mang hai sắc thái đối lập, một bên xanh lá dịu dàng, một bên xanh dương lạnh lẽo. Bộ trang phục của cô thoạt nhìn trông tương tự như của Vega, nhưng lại có những chi tiết riêng biệt tinh tế. Một lớp năng lượng psionic xanh dương pha lẫn xanh lá tỏa ra mờ mờ xung quanh cơ thể Mantis, như một màn sương kỳ ảo bao bọc lấy cô.

Mantis là một cá thể của loài Parch, đặc điểm dễ nhận biết nhất chính là luồng năng lượng psionic tỏa ra quanh cơ thể như một vầng hào quang. Vốn dĩ loài Parch chỉ tồn tại dưới dạng năng lượng psionic, hình dáng nữ hiện tại chỉ là một trong những dạng hình mà cô có thể biến thành, được chính Zarc thiết kế dựa trên trang phục của Vega. Ngoài hình dáng hiện tại, Zarc còn tạo cho Mantis vài hình dạng khác, để cô có thể thích nghi với các tình huống chiến đấu khác nhau.

Hai lưỡi dao psionic trên tay Mantis được gọi là Dual Warp Blade, không phải vũ khí bình thường. Chúng chính là một phần của cô, được tạo thành từ chính năng lượng psionic bên trong. Khi cần, chúng có thể biến đổi kích thước hoặc thu lại hoàn toàn vào cơ thể.

Nhưng, điều khiến Mantis khác biệt hơn các cá thể cùng loài, là khả năng di chuyển qua lại giữa thứ nguyên thứ năm và không-thời gian. Thứ nguyên thứ năm, thường chỉ có thể tác động thông qua cơ chế lượng tử như hệ thống storage, lại chính là nơi Mantis có thể ẩn mình và di chuyển tự do. Vì vậy, Mantis hầu như luôn ẩn náu trong thứ nguyên đó, âm thầm theo sát Zarc và đồng đội, chỉ xuất hiện khi cần thiết.

Chứng kiến cảnh vừa xảy ra, Celestia chợt nhận ra rằng nỗi lo lắng dành cho Zarc có vẻ là thừa thãi. Cậu ta đã tính toán mọi thứ từ trước, kiểm soát hoàn toàn tình hình.

Nghĩ vậy, Celestia hít một hơi sâu để ổn định tinh thần, rồi tập trung vào việc chiến đấu của bản thân.

Trước mặt cô, một con golem đất sét khổng lồ đang bước từng bước nặng nề trên nền đá lạnh lẽo. Mỗi lần nó dịch chuyển, mặt đất như rung lên bởi trọng lượng khủng khiếp. Nó giơ cánh tay khổng lồ lên cao, rồi đấm mạnh xuống với lực đủ để nghiền nát bất cứ thứ gì bên dưới.

Rầmmm!!!

Celestia nhanh chóng lách sang một bên, tránh cú đấm trong gang tấc. Nền đất dưới chân cô nứt toác bởi sức mạnh kinh hoàng của golem, bụi đá bay mù mịt. Không để lỡ cơ hội phản công, Celestia xoay người, vung thanh kiếm của mình nhắm vào cánh tay của con ma vật.

Kengggg!

Lưỡi kiếm chạm vào lớp đất sét rắn chắc của golem, phát ra âm thanh chói tai như thể kim loại va vào đá. Tuy là đất sét, nhưng cơ thể của con golem cứng đến kinh ngạc. Thanh kiếm của Celestia không thể gây bất kỳ sát thương nào, chỉ để lại một vết xước nhỏ nhoi.

“Kư…”

Golem không để cô có thời gian suy tính. Nó lập tức giơ cánh tay còn lại lên, chuẩn bị tung thêm một cú đấm uy lực nữa.

Ngay khi Celestia đang chuẩn bị né tránh, một vệt sáng lóe lên trong không gian trước mặt cô. Từ không trung, Mantis trồi nửa thân trên ra. Với tốc độ đáng kinh ngạc, cô vung hai lưỡi dao Dual Warp Blade, chém ngang qua cánh tay của con golem.

Roẹt…

Chỉ trong tích tắc, cánh tay khổng lồ của golem bị cắt lìa, rơi xuống đất với một âm thanh nặng nề.

Golem là loài vô tri, nó không cảm nhận được nỗi đau hay sự mất mát. Không chần chừ, nó tiếp tục vung nắm đấm còn lại về phía Mantis và Celestia.

Vụt...

Ngay trước khi cú đấm chạm đến, Mantis biến mất, rút lui vào thứ nguyên thứ năm, bỏ lại Celestia một mình đối diện với con golem khổng lồ.

Thế nhưng, một tia plasma nóng rực xuyên thủng không trung, đâm thẳng vào ngực của con golem. Nhiệt độ cực cao thiêu cháy phần đất sét bên ngoài, để lộ lõi năng lượng phát sáng ở trung tâm.

Celestia quay đầu lại, và không ngạc nhiên khi thấy Sera đang đứng cách đó không xa, tay cầm chắc khẩu súng Oblivion. Là một trong ba vũ khí được chế tạo đặc biệt dành riêng cho Sera, Oblivion có khả năng chuyển đổi giữa nhiều chế độ tấn công khác nhau. Và ngay lúc này, nó đang được kích hoạt chế độ Thermal Lance, bắn ra một tia plasma siêu nhiệt có thể làm tan chảy hầu hết mọi vật chất trên đường đi của nó.

Lõi năng lượng của golem phát ra những tia lửa yếu ớt, rồi nhanh chóng tắt ngấm khi nhiệt lượng của plasma thiêu rụi nó từ bên trong. Toàn bộ cơ thể golem lập tức mất đi sự sống, các bộ phận của nó đứt lìa và rơi xuống đất như một đống đá vụn vô hồn.

Rầmmmm!

Bụi bay mù mịt khi những mảnh vỡ của golem đập mạnh xuống nền đá.

Celestia thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng mình vẫn nguyên vẹn sau cuộc đối đầu nghẹt thở. Nhưng không phải ai cũng may mắn như cô. Những người lính của Celestia đã phải chịu tổn thất nặng nề, số lượng thương vong ngày càng tăng lên.

Như kế hoạch đã bàn từ trước, những người lính bị thương quá nặng sẽ sử dụng vật phẩm để rời khỏi mê cung. Bên ngoài, người dân địa phương túc trực để đưa họ trở về thị trấn trung tâm để chữa trị. Nhưng không phải ai cũng kịp thoát thân, nhiều người đã gục ngã ngay tại chỗ, mãi mãi nằm lại trong mê cung.

Sau khi vượt qua tầng bảy đầy thử thách, đoàn người tiếp tục tiến xuống tầng tám và tầng chín. Hai tầng này như một cơn ác mộng thực sự, đẩy đội quân vào hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Những con golem đá xuất hiện, to lớn và mạnh mẽ, cùng với cấp độ ma vật ngày càng cao khiến cuộc chiến trở nên khó khăn vô cùng. Lần lượt, từng người lính ngã xuống, số lượng đội quân giảm đi nhanh chóng. Khi họ chạm đến gần cuối tầng chín, đội quân chỉ còn lại vài chục người, một con số thật đáng ngại.

Đây là những tầng sâu nhất mà chưa một mạo hiểm giả nào từng đặt chân tới. Những nhóm mạo hiểm trước đó có cố gắng lắm thì cũng chỉ đến được tầng tám, rồi buộc phải rời khỏi mê cung vì không còn khả năng tiếp tục chiến đấu. Cảnh tượng trước mắt của Celestia và những người lính là minh chứng rõ ràng cho sự khốc liệt của mê cung Langdale, một thử thách mà không phải ai cũng có thể vượt qua.

Ở tầng chín, Zarc, Sera và Mantis phải chiến đấu quyết liệt hơn, bởi cả ba là những cá thể chiến đấu chủ chốt tại tầng đầy rẫy hiểm nguy này.

Celestia cũng không ngừng nỗ lực, tiêu diệt những con ma vật mà cô có thể đối phó, như murloc và kobold. Còn những con golem, cô giao cho Zarc và người của cậu xử lý.

Về phần Ruri, ở các tầng trước, cô bé luôn được Zarc và những người của cậu canh chừng và bảo vệ. Tuy nhiên, ở tầng này, tất cả đều bận rộn chiến đấu, Ruri buộc phải tự mình đối mặt với đám ma vật.

Vụt vụt vụt... phập phập phập...

Ruri tạo ra một loạt các mũi tên gió và bắn đi, chúng tự động truy tìm kẻ thù và đâm vào, tiêu diệt những con murloc yếu đuối.

Ruri tạo ra một loạt mũi tên gió, chúng xoáy tròn trong không khí rồi lao đi, tự động truy tìm và hạ gục những con murloc yếu ớt. Nhưng khi đối mặt với kobold, mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Cơ thể của lũ kobold khỏe đến mức vài con vẫn có thể lao tới dù đã trúng một hoặc hai mũi tên gió.

“Grưưưưưưưưưư...!!!”

Một con kobold gầm lên, ánh mắt đỏ rực hung hãn. Nó giơ cao cây chùy xích, sẵn sàng giáng xuống chỗ của Ruri.

Cùng lúc đó, một người lính gần đó bị tấn công, máu bắn ra tung tóe, một vài giọt máu dính lên mặt Ruri.

“Hơ!?”

Ruri giật mình hoảng loạn. Đôi mắt cô bé mở lớn, sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Trong giây phút đó, cô bé quên mất việc phải chiến đấu, chỉ đứng trân người ra.

Choang!

Cây chùy xích của con kobold giáng xuống mạnh mẽ, nhưng bất ngờ bị chặn lại bởi một lớp kết giới psionic. Phần đầu đầy gai nhọn bật văng ra, không thể chạm vào cơ thể Ruri.

Đó là lớp kết giới psionic được tạo ra bởi chiếc vòng mà cô bé đeo trên cổ tay. Chiếc vòng này tự động nhận biết các mối nguy hiểm và kích hoạt lớp kết giới năng lượng để bảo vệ người đeo. Ruri được Zarc tặng lúc mới về sống ở tòa lâu đài hoàng gia, nhưng cô bé chưa có cơ hội để sử dụng. Trước khi vào chinh phục mê cung, Zarc bắt Ruri mang vào để bảo đảm an toàn, và nó đã thể hiện được sự hữu dụng trong trận chiến.

“Áááá...!!!”

Thế nhưng, dù chiếc vòng có thể tự động bảo vệ, Ruri vẫn đang hoảng loạn. Cô bé không thể kiểm soát nỗi sợ hãi của mình. Khi ngừng chiến đấu, lùi người lại và co rúm trong vô thức, những con ma vật như nhận thấy điểm yếu của cô bé, chúng càng điên cuồng lao đến.

Choang choang choang!!!

Lớp kết giới liên tục chặn đứng các đòn tấn công từ bọn kobold hung dữ, nhưng mỗi lần va chạm lại khiến năng lượng trong vòng hao hụt dần.

Không chỉ vậy, những con kobold geomancer từ phía xa bắt đầu triển khai ma thuật, các quả cầu lửa và luồng năng lượng ập đến, bắn thẳng về phía Ruri.

Không chỉ vậy, những con kobold geomancer từ xa triển khai các đòn ma thuật nhắm vào cô bé. Dù lớp kết giới tiếp tục bảo vệ cô bé khỏi sát thương, việc bị tấn công liên tục như thế này khiến năng lượng trong chiếc vòng tiêu hao nhanh chóng. Nếu tiếp tục, không sớm thì muộn, lớp kết giới sẽ cạn kiệt, và khi đó, Ruri sẽ gặp nguy hiểm.

Trước đây, Ruri chỉ được tập luyện trong sự bảo bọc an toàn tại lâu đài hoàng gia. Những con hình nhân và bia tập bắn không thể phản ánh thực tế khắc nghiệt của thực chiến. Dù có đôi lúc luyện tập với Celestia, nhưng cô luôn nương tay, chưa bao giờ để Ruri trải qua cảm giác chiến đấu thật sự. Giờ đây, chứng kiến những con ma vật dữ tợn lao tới, máu của quân lính đổ xuống, từng cái chết diễn ra ngay trước mắt, tinh thần non nớt của cô bé bị chấn động dữ dội.

Đây không còn là bài huấn luyện nữa. Đây là một cuộc chiến thật sự.

Cơn sợ hãi dâng trào, lấn át toàn bộ ý chí chiến đấu của cô bé.

Ruri buông cây cung, ngồi gấp gối xuống, hai tay ôm chặt đầu, co người lại, run rẩy như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.

“Ruri!”

Không chút do dự, Celestia kích hoạt kỹ năng Flashbang, một quả cầu ánh sáng chói lòa phát nổ ngay giữa đám ma vật. Những con kobold rú lên đau đớn, mắt chúng bị ánh sáng làm mù tạm thời, cơ thể run rẩy mất kiểm soát.

Celestia lao đến, cúi xuống bế cô bé lên bằng một tay, rồi dốc toàn bộ tốc lực chạy khỏi vòng vây.

Vèo... bùmmmmm....

Một quả cầu psionic xanh lét được Mantis ném đến giữa đám ma vật. Quả cầu phát nổ, một làn sóng năng lượng psionic cuộn trào, xóa sạch hoàn toàn lũ ma vật còn đang loạng choạng vì hiệu ứng choáng.

“Ruri, em không sao chứ?”

Celestia nhẹ nhàng đặt Ruri xuống, ánh mắt lo lắng dõi theo cô bé.

“R…Ruri không sao...”

Dù miệng nói vậy, nhưng sắc mặt tái xanh của Ruri đã phản bội lời nói của cô bé. Đôi mắt run rẩy, hơi thở gấp gáp như vẫn còn bị bao trùm bởi nỗi sợ vừa trải qua.

Nếu tập trung và chiến đấu hết sức, cô bé hoàn toàn có thể tiêu diệt được đám ma vật vừa rồi. Nhưng thực chiến lại khác xa với luyện tập. Trên thao trường, không có máu tươi văng tung tóe, không có những tiếng hét đau đớn của đồng đội khi bị thương, càng không có cảnh người bị giết ngay trước mắt. Nhìn thấy những người lính bị thương, một số thậm chí không kịp dùng vật phẩm thoát hiểm, đổ gục xuống và không bao giờ đứng dậy nữa. Tất cả những hình ảnh đó khiến cô bé không thể tập trung chiến đấu.

Celestia không nói thêm lời nào, chỉ khẽ kéo Ruri vào lòng. Bàn tay dịu dàng của cô vỗ nhẹ lên đầu cô bé:

“Không sao, không sao đâu! Có chị và mọi người ở đây rồi!”

Giọng nói ấm áp của Celestia như một làn gió nhẹ xoa dịu tâm hồn đang hoảng loạn của Ruri. Hơi ấm từ Celestia giúp cô bé cảm thấy an toàn hơn, đôi vai run rẩy dần dần thả lỏng.

Sau khi cả nhóm chinh phục được tầng chín và tiến đến điểm dịch chuyển xuống tầng mười, Zarc quay sang Celestia, giọng nghiêm túc:

“Cô cho quân lính còn lại thoát ra ngoài mê cung đi.”

Ở tầng mười, boss của mê cung đang chờ. Với số quân lính ít ỏi còn sót lại, nếu tiếp tục đi xuống chỉ làm tăng thêm thương vong vô ích. Zarc hiểu điều đó, nên quyết định để họ rời đi. Chỉ có Zarc, Sera, Mantis, Celestia và Ruri sẽ xuống tầng mười để đối đầu với con boss.

Celestia gật đầu, ra lệnh cho những quân lính lính sử dụng vật phẩm dịch chuyển để rời khỏi mê cung.

Những người lính kính cẩn cúi đầu nhận lệnh, rồi lần lượt kích hoạt vật phẩm dịch chuyển. Chỉ trong chớp mắt, họ biến mất, để lại năm người ở lại trước điểm dịch chuyển xuống tầng mười.

Celestia nhìn sang Ruri, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng. Cô quay sang Zarc, chần chừ một chút rồi lên tiếng:

“Ưm... đưa Ruri theo xuống tầng mười liệu có ổn không?”

Cô không thể không lo lắng. Ở những tầng trên, Ruri đã gặp rất nhiều khó khăn trong chiến đấu, thậm chí còn bị hoảng loạn. Dưới tầng mười, đối đầu với con boss chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn gấp bội.

Zarc nhìn Celestia, giọng điềm tĩnh:

“Tôi mang Ruri xuống không phải để con bé chiến đấu, mà để con bé hưởng kinh nghiệm từ việc tiêu diệt con boss.”

Đó là cách mà cậu vẫn hay làm trong các cuộc chiến lớn, đưa Ruri theo để cô bé có thể nhận kinh nghiệm, dù chỉ bằng việc đứng quan sát. Mặc dù lượng kinh nghiệm nhận được theo cách này không thể so sánh với việc tự tay chiến đấu, nhưng ít nhất, nó vẫn giúp Ruri mạnh lên.

Zarc quay sang Ruri, giọng trầm xuống đầy nghiêm túc:

“Ruri, nếu đèn màu xanh của chiếc vòng tắt đi, nghĩa là nó đã hết năng lượng. Lúc đó, hãy lập tức dùng vật phẩm để thoát khỏi mê cung.”

Cô bé nắm chặt hai bàn tay, cố gắng không để lộ sự lo lắng trong lòng, rồi ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng... Ruri hiểu rồi thưa chủ nhân.”

Zarc sau đó xoay người nhìn Celestia.

“Cô cũng vậy, thấy nguy hiểm thì lập tức thoát khỏi mê cung.”

Celestia thoáng ngập ngừng, đôi má hơi ửng đỏ khi cảm nhận được sự quan tâm từ Zarc.

“Tôi hiểu rồi...”

Không chần chừ thêm nữa, nhóm của Zarc lần lượt bước vào điểm dịch chuyển.

Ánh sáng bùng lên, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả nhóm đã đặt chân xuống tầng thứ mười, tầng cuối cùng của mê cung Langdale.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận