Hoán thế trùng sinh
Lapis Lazuru AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Nơi bắt đầu (Remake)

Chương 02: Chuyển sinh vào một thế giới huyền ảo. (Remake)

0 Bình luận - Độ dài: 4,079 từ - Cập nhật:

Nhật Bản, thành phố Tokyo - một trung tâm của sự phát triển, nơi được cho là không bao giờ ngừng vận động.

Kể cả hôm nay, dù kim đồng hồ đã bò qua con số mười một, thành phố vẫn chưa chịu ngủ. Những biển hiệu neon nhấp nháy lặng lẽ phản chiếu lên mặt đường ướt mồ hôi giữa đêm hè.

Một con ngõ hẹp rẽ từ trục đường chính, nơi ánh đèn đường yếu ớt phủ một lớp xanh cũ kỹ lên những vách tường. Tại đó hiện lên hình ảnh tầng ba của một chung cư giá rẻ. Ánh sáng xanh lợt hắt ra từ khung cửa sổ duy nhất vẫn còn mở. Không có tiếng TV, không có tiếng trò chuyện - chỉ là một nhịp sống đơn độc, lặng lẽ đang trôi.

Mà nhịp sống trôi lặng lẽ không có nghĩa là nó không vận động. Trong phòng, chiếc quạt đứng cũ kỹ quay “lách cách” nhưng chẳng xua nổi mồ hôi đang chảy dọc sống lưng một chàng thanh niên. Bên cạnh đó là một đống bản thảo vẽ nháp và cốc cà phê nguội lạnh, cậu thanh niên cúi sát mắt vào màn hình laptop, tai nghe chụp đầu, mắt dán vào dòng nhạc chạy dài trên màn hình.

Trên bàn là bản storyboard chưa hoàn chỉnh, vài phím nhạc ghi tay bằng bút đỏ, và tờ lịch bị gạch chằng chịt - mỗi ngày là một deadline. Ánh mắt cậu thanh niên lấp lánh không vì ánh đèn - mà là vì một thứ cảm xúc chỉ những người lặng lẽ sống vì nghệ thuật mới hiểu được.

“Này thì truyện tranh, này thì âm nhạc, tao viết cho bằng hết, ha ha.”

Nét bút của chàng thanh niên trở nên loạn xạ, như thể tay cậu đang chạy theo một cơn sốt không tên. Mực văng đầy tay, lem cả lên cổ áo đen - trông như ai đó vừa dội cả hộp sơn xuống người. Mà cậu cần gì để tâm gì mấy chuyện cỏn con đó, deadline dí tới đích rồi kia kìa.

Cậu khựng lại, ngẩng đầu nhìn trang giấy cuối, rồi phá lên cười - thứ âm thanh khàn đặc, méo mó vì kiệt sức nhưng rất khoái chí, vang vọng trong căn phòng chật hẹp. Cậu nhắm mắt một thoáng, rồi vươn vai, hai cánh tay rướn lên như cố chạm đến một điều gì đó ngoài trần nhà thấp. Khớp vai kêu “lách cách”. Hơi thở dài tuôn ra, mang theo thứ gì đó nặng nề vừa mới rời khỏi lồng ngực.

“Xong rồi!”

Tiếng hét vang lên như tiếng rống của một chiến binh vừa chinh phục được... một đống deadline. Âm thanh đó kéo dài, lạc tông và đậm chất “drama”, nghe như tiếng nổ lốp xe tải.

Vài giây sau, đâu đó bên kia bức tường gạch mỏng dính, tiếng đập vang lên… không được nhẹ nhàng cho lắm. Âm thanh cho thấy cái kiểu gõ mà người ta chỉ dùng khi đã chịu đựng quá giới hạn, nhưng vẫn còn đủ lịch sự để không phá nát đồ đạc.

“Bé bé cái mồm lại! Khuya rồi!”

Anh thanh niên giật thót tim như vừa bị bắt quả tang chơi game trong giờ học. Cậu xoay ghế đến mức té lăn ra sàn. Sẵn tiện đang ở cái thế quỳ gối, cậu chắp tay trước bức tường phẳng lì như thể đang đối mặt với hội đồng xử án.

“Em xin lỗi chị.”

Không ai trả lời. Chỉ còn tiếng quạt ù ù và một cảm giác xấu hổ đang len lỏi vào từng chân tóc. Cậu gãi đầu, rồi tự nhủ:

“Mẹ! La hét cũng chẳng được.”

Cậu ngồi dậy, khom lưng chộp lấy tập bản vẽ. Những trang giấy được xếp ngay ngắn - được đưa vào một chiếc phong bì lớn. Cậu cẩn thận quấn vài vòng dây nhựa quanh chiếc phong bì, tay siết lại thành nút cho chắc.

Gói hàng trong tay, cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng đang ngập chìm trong ánh đèn vàng mờ đục. Những chiếc bóng đổ dài trên tường - toàn là rác.

Cậu đặt gói giấy sang một bên, bắt đầu lục lọi, mắt nheo lại, tay quờ quạng khắp sàn nhà. Vỏ mì gói, giấy vò, bút hết mực, thậm chí là một đôi vớ cũ xuất hiện như thể từ địa ngục của kẻ lười biếng.

“Chán thế nhở…” - Cậu thở ra, nằm phịch xuống giữa bãi rác của chính mình.

Cánh tay quét loạn, bàn tay mò mẫm tìm chiếc chìa khóa trong bể rác. Cái chìa thì chưa thấy, còn mấy loại rác mới thì ngày càng nhiều.

Cậu gồng chân, cố nâng người dậy - rồi tự làm một cái “cốp” thẳng vào mép cái tủ treo. Cậu ôm đầu, rên lên một thứ âm thanh đơn giản mà thảm thiết.

“Mẹ! Đau thế!”

Một cục u bắt đầu mọc lên sau lớp tóc dài rối. Cậu còn chưa kịp xoa kỹ thì một tia sáng bạc lấp lánh lăn từ mép tủ xuống, va nhẹ lên mũi chân rồi nằm yên đó - chiếc chìa khóa cửa nhà.

Cậu không biết nên cười, khóc hay tiếp tục nằm bẹp luôn dưới sàn.

“Đâu ra thế?”

Nhanh chóng chộp lấy cái chìa, cậu lặng lẽ tiến về cửa chính.

Cánh cửa gỗ vẫn còn sáng màu, vân gỗ bóng mờ dưới ánh đèn hành lang - đẹp một cách lạc lõng giữa căn phòng đã thấm mệt vì thời gian.

Cậu xoay chìa, lách cách, và kéo một cái, xong thì cúi người, nhét phong bì dày cộm vào chiếc hộp thư kim loại dựng sát cửa. Nắp hộp đóng lại với một tiếng “cạch” rõ ràng, dứt khoát - như lời cam kết vô hình rằng tác phẩm đã hoàn tất. Ngày mai, sẽ có người đến lấy.

Trở lại căn phòng cũ, cậu để mình rơi tự do xuống chiếc ghế đã ngồi suốt cả đêm - đệm ghế lún xuống như một cái ôm quen thuộc. Cậu nghiêng đầu, lưng tựa nhẹ vào mặt bàn, bàn tay quệt hết mấy cái vụn tẩy xuống đất.

Chỉ vài phút trôi qua, hơi thở đã sâu hơn, nhịp tim ổn định như thể cơ thể đã bật sang chế độ nghỉ. Một ý nghĩ chợt len lỏi vào đầu: “Hai ngày tới, không công việc, không deadline.” Và quan trọng nhất: “Không có gì làm!”

Cậu lồm cồm ngồi dậy, bước đến chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ. Tay đặt lên thùng máy, nhẹ nhàng ấn nút. Một tiếng “rít” vang lên, đèn thùng máy bật sáng, màn hình dần dần hiện lên.

Cậu dán mắt vào trình duyệt. Không còn bản thảo, không còn email công việc.

“Chán quá!”

Trên màn hình lờ mờ sáng, từng biểu tượng ứng dụng nhấp nháy. Một vài tab phim nằm lặng lẽ ở góc trình duyệt, playlist nhạc nằm chờ phát, và cửa sổ xem bóng đá trực tiếp thì đang đứng hình vì kết nối mạng chập chờn.

Cậu chẳng thèm ngó ngàng mà rê chuột theo quán tính, băng qua tất cả những lựa chọn thông thường đó - chẳng có gì hấp dẫn.

Và rồi vô tình con trỏ đứng lại trên biểu tượng một chiếc đầu lâu cười - Scream - cửa hàng game trực tuyến lớn nhất quả đất. Một cú nhấp dứt khoát, giao diện quen thuộc hiện lên, sắc xanh lạnh lẽo bao trùm cả đôi mắt cậu.

“Game nhập vai… Game nhập vai.” – Cậu lặp lại tên thể loại game cậu yêu thích.

Thanh tìm kiếm mới vừa xuất hiện chữ “RPG” thôi thì cả đống kết quả hiện ra. Chỉ có điều - những lựa chọn ở phía đầu trang đều khiến chiếc ví điện tử của cậu khóc thét.

Cậu lướt chuột chậm rãi qua các dãy biểu tượng có con số to hơn cái ví. Gương mặt cậu dửng dưng cho đến khi con trỏ khựng lại trước một cái tên lạ hoắc - một tựa game cậu chẳng nhớ đã từng nhìn thấy, càng không có chút ký ức nào về việc bấm mua.

Dưới biểu tượng game, dòng chữ nhỏ hiện rõ ràng: “Đã sở hữu”.

Chân mày khẽ nhíu lại, cậu rê chuột vào biểu tượng ấy, nhấp nhẹ như đang thử chạm vào một mảnh ký ức rơi vãi.

Khung giới thiệu hiện lên - màu sắc loang loáng như đèn neon chói mắt, hiệu ứng ánh sáng xoay vòng chiếu thẳng vào mặt. Mà nhờ nó kí ức cậu mới chịu về.

“À… hình như hồi trước mình viết nhạc cho họ…”

Cậu nhìn xuống dòng chữ bên dưới: “Tổng thời gian chơi: 0h 0m 0s”. Một số không tròn trịa - không một phút, không một lần nhấp chuột, như thể trò chơi này chỉ là vật trang trí trong cái thư viện game khổng lồ cậu sở hữu. Cái ví đang rỗng thì có gì chơi nấy thôi, mà trước đó thì…

“Cho tui xin cái review.”

Cậu lướt trình duyệt với tốc độ như đang chạy deadline. Ngón tay gõ lạch cạch những từ khóa, rồi trang chủ hiện lên. Chưa kịp nhíu mày, cậu đã mở tiếp ba, bốn tab - diễn đàn, trang chấm điểm, bình luận người chơi.

Đôi mắt đảo như chong chóng qua những dòng chữ: “mô phỏng độc đáo”, “AI khó chịu”, “nội dung kỳ dị nhưng gây nghiện”. Cậu đọc lướt như nuốt phải một mớ tài liệu ôn thi cấp tốc - chẳng cần kiểm chứng, chẳng cần lí do.

Tựa game: Suboghrian’s Tales.

Ảnh bìa hiện một thanh niên mặc đồng phục quý tộc lệch nút, đứng lạc quẻ giữa một dàn mỹ nữ trong váy áo hoa lệ.

Tiêu đề phụ: “Kẻ ngốc và 1001 Endings”.

“Cái mẹ gì đây?” – Cậu bật cười khi nhìn cái tiêu đề nho nhỏ bên dưới.

Cậu có hơi tò mò. Sẵn tiện có một đoạn phim giới thiệu trò chơi trên trang chủ, bấm vào luôn, sợ gì.

Đoạn phim bắt đầu chạy, giới thiệu về con game.

Một trò chơi hẹn hò - nhưng khác thường. Không mở đầu bằng hình ảnh trai xinh gái đẹp. Giao diện chơi hiện ra như một bản đồ chiến thuật thời gian thực: các khu vực trong học viện được chia thành ô lưới, nhân vật chính - Chavallot - bước từng bước vụng về giữa thư viện, sân đấu, nhà ăn, như một con tốt trong ván cờ tự điều khiển.

Lời giới thiệu tính năng game bắt đầu với việc người chơi điều khiển Chavallot vượt qua chướng ngại vật. Người chơi phạm lỗi, khiến Chavallot thua cuộc.

Một dòng thông báo hiện lên:

“Chavallot không tin tưởng bạn. -5 tiềm tin”

Cậu bật cười:

“Còn bày đặt dỗi nữa chứ? Tao chơi game tán gái hay tán mày thế hả, thằng main chính kia?”

Đoạn phim giới thiệu tiếp tục với những đoạn người chơi ra lệnh cho Chavallot. Rèn luyện kỹ năng nói chuyện, học kiếm thuật, đi dạo chơi. Có cái nó làm, có cái nó phớt lờ luôn. Đôi lúc, nó chỉ… nằm dài giữa vườn, chẳng làm gì cả, kèm theo lời thoại “Ta cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa”.

Xong cái nó tự sát.

“1001 cái Ending của mày đây hả game?”

Cậu cảm thấy người chơi không phải chơi game - mà là quản lý một diễn viên hạng bét có chính kiến mạnh mẽ và tâm lý bất ổn.

Mà thôi kệ, không sao. Miễn là cậu có thể lấp đầy hai ngay rảnh rỗi của mình.

“Tiến lên, bắt đầu thôi.”

***

Màn hình sáng lên - như chọi nguyên quả Flash vào mặt chàng thanh niên. Một ô chữ nhấp nháy liên tục những tín hiệu chúng mừng người chơi đã hoàn thành tựa game.

Trên màn hình: “Chúc mừng! Bạn đã hoàn thành toàn bộ kết thúc!

Bên dưới góc: “Thành tựu: 100%”

Cậu ngồi yên như tượng đá, cặp mắt khô khốc, tóc dựng từng cọng như vừa dùng keo 502 lên đầu. Cậu nhẹ đầu xuống khi cái màn hình đã tắt, vô tình thấy cái bóng phản chiếu của một con gấu trúc qua chiếc gương tay – thứ mà cậu còn chẳng biết vì sao nó lại ở đấy.

“Ủa, mới đó mà... hai ngày rồi hả?” - Câu hỏi bật ra với vẻ bàng hoàng.

“Xong game rồi, giờ mình... làm gì nhỉ?” - Câu hỏi tuôn ra trong sự tĩnh mịch.

“Không lẽ… giờ mình đi ngủ?” - Câu trả lời vang lên trong sự mệt mỏi.

Cậu lồm cồm đứng dậy khỏi cái ghế, đôi vai gầy vươn lên thật chậm rãi. Tay quơ quanh đống chiến lợi phẩm dưới sàn - mì gói rỗng, giấy vẽ bậy, và… lon nước móp méo, trong y như đồ thời tiền sử.

“Còn một tí… Một đớp hết luôn.” Câu nói vang lên khí thế - trong khi nụ cười lại nhạt nhẽo vô cùng.

Cổ cậu ngửa ra, lon nước dựng đứng, từng giọt chảy qua cổ họng như đang tưới lại đống cảm xúc khô cằn trong người.

Tưởng chừng như cậu sẽ có một cảm giác sảng khoái, nhẹ nhõm. Không! Những hình ảnh trong game bắt đầu chạy như một playlist – quay vòng vòng trong não. Tên quý tộc Chavallot, học viện Prormorth, những nụ cười, những bữa tiệc, những ánh nhìn ngọt như đường nhập lậu từ thế giới khác…

Đám nhân vật hư cấu kia – toàn những người có khởi đầu tồi tệ - rồi kết thúc như mơ. Còn cậu thì sao? Ngày xưa xuất thân cậu không vừa, tài năng thiên phú đầy đủ, mà giờ đây tiền điện còn phải xin nợ qua tháng sau.

Một tiếng thở dài bật ra, như thể trái tim vừa bị vắt thành nước cốt chanh. Cậu lim dim mắt, trí tưởng tượng bắt đầu làm việc:

“Nếu mình là nhân vật chính thì sao nhỉ?”

Cảnh vật hiện lên: một học viện ảo diệu, dàn gái xinh, ánh đèn lung linh, và cậu – chàng nghệ sĩ tóc bù xù với bờ vai mỏi rã – là trung tâm của mọi sự chú ý. Đáng tiếc… cái hình ảnh ấy biến mất đúng lúc lon nước hết sạch.

“Mình pha ma túy vào nước hay sao mà ảo giác đẹp thế?”

Mắt cậu bắt đầu quay như thể ai đó vừa bật chế độ “xoay vòng vũ trụ” trong não. Mỗi lần chớp mắt là một lần trí óc cậu tua nhanh qua mấy bức tranh siêu thực - mèo biết nói, ghế biết nhảy, và hình như… có cái tủ lạnh đang đọc thơ.

“Cái giường của mị đâu?” – giọng cậu vang lên yếu ớt.

Lảo đảo như thuyền thúng giữa nột cơn bão, cậu cố lết từng bước về phía một vật thể mờ mờ - mà theo logic bây giờ thì nó là cái giường… Chắc thế. Nhưng chưa kịp đến nơi, chân cậu đập trúng một thứ gì đó cứng ngắt.

“Bốp!”

Cậu nằm đo sàn.

Mắt mở ra, cậu thấy…

“Cái này quen quen.”

Lon nước cũ, nằm chình ình như thể đang cười vào mặt cậu. Mắt cậu dán chặt vào dòng chữ in đậm:

"HSD: 12/2024."

Gió mùa hè dường như ngừng thổi trong ba giây.

Cậu cười khẩy, tiếng cười như tiếng nước nhỏ từ vòi rỉ:

“Mình bị ngu.”

Ngón tay run rẩy, cậu tự tay thọc vô họng mình. Một tiếng "ọe" vang lên yếu ớt như một bản thu âm lỗi nhịp. Cơ thể co giật liên tục, chân cẳng lắc đều y như bị người ta chích điện vậy, cảm tưởng như gân xương sắp văng ra khỏi người đến nơi. Và rồi…

“Bốp.”

Trán cậu đập thẳng vào thành giường, nguyên một cục u xuất hiện trên đầu. Mà chưa hết, ngay trong tầm nhìn của cậu hướng lên trần nhà, một thứ gì đó lao thẳng vào mũi. Hình như đó là một viên đá màu hổ phách.

“Cốp”

Thế giới ngừng quay đúng một giây. Cậu mở hé mắt, ánh sáng hổ phách mượt mà như ánh đèn ngủ hàng xịn chiếu thẳng vào tròng mắt đang mờ đi vì choáng. Phía trên viên đá, một đôi cánh trắng đang nhẹ nhàng xoè ra. Từng chiếc lông vũ mềm mại, mượt mà hơn cả dầu xả, phất phơ bay chậm xuống.

“Mình... lên tiên rồi hả?” – Câu nói phát ra từ cổ họng trước khi mọi thứ chìm vào sắc màu của hổ phách.

Mi mắt hé mở như cửa sổ bị kẹt bản lề, và thay vì màu hổ phách ấm áp, giờ đây trước mắt cậu là một đại dương trắng toát – trắng đến mức cái não thiếu ngủ của cậu lập tức bật lên suy nghĩ đầu tiên:

“Đây là bệnh viện hả? Mình làm gì có tiền đi viện. À mà hình như không phải.”

Trần nhà không có mấy cây quạt kêu “ù ù”, cũng chẳng có ai mặc áo blouse trắng xung quanh cả. Thay vào đó…

Một bóng người hiện ra, đang tiến đến gần như thể được lập trình để bước đi trên nền ánh sáng. Thân hình thon thả, đường cong mềm mại đến mức cậu vô thức quét mắt qua, tự động tính toán số đo ba vòng.

Phía sau, ánh sáng tụ lại chỉ để làm đèn nền cho riêng cô. Đôi cánh trắng xoè rộng, từng sợi lông vũ lấp lánh. Mỗi bước chân, mỗi cử động, đều như đang tham gia buổi chụp ảnh bìa tạp chí thiên đình. Vẻ đẹp này người ta thường miêu tả trong kinh thánh chứ không ai dùng để miêu tả con người đâu.

“Lần đầu gặp mặt, Yatogami Ayato.”

Giọng nói vang lên nhẹ như tiếng chạm ly pha lê. Chàng thanh niên chớp mắt, một lần - rồi hai lần. Cậu tự nhéo mặt - cánh tay đi xuyên cơ thể. Hình như cậu là ma, còn đây thì đéo phải mơ!

Một không gian trắng đến vô lý bao phủ xung quanh, không có cửa, không có trần. “Bùm” một cái rồi cậu ở đây, không cảnh báo, không hướng dẫn, không dấu hiệu nhận biết. 

Cậu lùi lại một nửa bước – đủ để thể hiện bản thân cảnh giác nhưng không hèn. Mắt đảo lia lịa, các luồng xử lí trong não chạy hết công suất.

“Thiên thần hả? Hay là AI? Vtuber? Hay là Anh Linh?”

“Cô là ai?” - cậu nói, có phần rụt rè. Giọng điệu có một chút méo mó.

Tuy nhiên… cô ấy chỉ mỉm cười.

“Không cần thận trọng như vậy đâu,” cô gái lên tiếng, giọng điệu mượt mà, không kém phần uyển chuyển. “Ta là nữ thần Athena, người sẽ trao cho cậu một lựa chọn… sau khi chết.”

Cậu khựng lại. Không phải vì cái tên nghe như trích từ sách thần thoại, mà là vì từ khoá...

“Sau khi chết?”

Athena gật đầu với phong thái của người đã trả lời câu hỏi này cả vạn lần rồi.

“Đúng, cậu đã chết. Mọi người khi chết đều đến đây và được quyền chọn con đường mình sẽ đi tiếp. Với cậu thì có hai hướng: một là lên thiên đường, hai là chuyển sinh vào một thế giới khác.”

“Một thế giới khác?”

Cả người cậu run lên, những kịch bản về một thế giới giả tưởng dần hiện lên trong đầu. Là một người sáng tác truyện tranh, cậu hiểu rõ sự thú vị của một thế giới mới hơn bất kì ai. Với lại, cậu đã quá chán với cái cảnh ngồi lì suốt trong nhà rồi, cậu muốn được phiêu lưu như những tựa truyện cậu viết.

Nhưng liệu đó có phải sự lựa chọn tốt không? Lên thiên đường cũng chẳng phải là một lựa chọn tồi.

Cậu lướt nhẹ mắt một chút, vô tình nhận ra nữ thần đây cũng xinh đẹp phết. Thế là cậu nghiêng đầu, chống cằm như đang ngồi ở quán cà phê vỉa hè. Dù trên người chẳng có mảnh vải nào những cậu vẫn vờ ra dáng của một chàng lãng tử.

“Thực ra, tôi muốn sự lựa chọn thứ ba cơ. Liệu em có thể cùng tôi tồn tại đến khi vũ trụ này bị tận diệt không?”

Athena chớp mắt một cái. Không phải vì bối rối, mà có vẻ đang bật chế độ dọn rác.

“Cậu có sự lựa chọn thứ ba đấy. Địa ngục đang xây dựng tầng thứ 19, cậu có thể dọn vào đó ở.” - Cô mở một cổng không gian ra, bên trong đấy tiếng dầu sôi sùng sục vang lên, hình như còn nghe vang vãng tiếng than khóc của một ai đó.

“Em xin kiếu, chị tha em.”

Athena kéo nhẹ tay một phát, cảnh cổng địa ngục đóng lại. Tuy nhiên lúc đó, mặt đất trắng tinh bắt đầu… rạn nứt.

“Khoan đã! Đừng nói là cô…” - Cậu bị một thứ gì đó hút lấy, nhưng bàn tay vẫn cố hết mình nắm vào những mảnh vỡ cuối cùng.

“Chúc chuyến bay vui vẻ!” – Athena vẫy tay y như tiếp viên hàng không, giọng ngọt như đường hóa học pha loãng.

“Tôi đã chọn được cái gì đâu?”

“Đó là lựa chọn của tôi. Và tôi giúp cậu chọn. Tạm biệt nhóe!” - Giọng nói bị bẻ cong đi, tạo thành những nốt trầm sai chính tả.

Sàn nhà dưới chân cậu vỡ toang. Trước mắt là một cơn lốc xoáy ánh sáng chói lòa. Linh hồn cậu lại một lần nữa đi qua vô vàn những hình ảnh khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn hội tụ lại một điểm.

Và rồi trong lúc cậu đang la hét trong cái không gian dịch chuyển. Tự nhiên nữ thần thó mặt ra từ một vết cắt không gian nhỏ, miệng đang nhâm nhi một ly nước trà.

“Quên dặn nữa, nhớ làm nhiệm vụ nhé.”

“Nhiệm vụ gì cơ?”

“Tôi gửi thông tin vào đầu cậu rồi đấy. Tạm biệt.”

“Thông tin đéo gì hả?”

“Vui lòng không la hét khi dịch chuyển.”

“Cứu mạng!”

Cậu bị xoay vòng vòng trong một cơn lốc. Vài phút sau, môi trường thời không sai lệch kết thúc, cậu đã xuất hiện tại điểm đến của cuộc hành trình.

Trên một chiếc giường vô cùng êm ái, chàng thanh niên thức dậy trong khi cục tức vẫn chưa nuốt trôi.

“Con ả chết tiệt đó…” - câu chửi bật ra trước cả khi cậu kịp nhận ra mình… đang dùng giọng nói của một đứa học sinh lớp 1.

Nguyên một luồng dữ liệu khổng lồ bị ép hết vào đầu trong một nốt nhạc, khiến đầu cậu đau như búa bổ. Thông tin về nhiệm vụ giải cứu thế giới, những sự kiện có liên quan, thông tin cơ bản - mọi thứ cậu nắm hết trong lòng bàn tay. Nhưng cậu có thực sự muốn vai trò này không – chắc chắn là không.

“Ả không thèm nói với mình…” – Cậu nhìn xuống bàn tay bé nhỏ, trắng trẻo như bánh bao hấp, rồi nắm chặt lại. Không có cơ bắp, không có sức mạnh gì đặc biệt - ngoại trừ việc ngoại hình giống như mấy nhân vật 3 sao trong game gacha.

Cậu lê bước ra khỏi giường, đôi chân nhỏ bé chưa kịp quen với việc chạy nhảy. Trước mặt là một chiếc gương cao đến nỗi nó ngã vào đầu là chảy máu ngay.

Mái tóc đỏ như viên hồng ngọc vuốt ngang qua vầng trán còn non nớt của trẻ con nhưng đuôi tóc lại ánh lên một màu xanh huyền bí. Đôi mắt lại ánh lên màu lưu ly huyền ảo, có cảm giác phía sau đôi mắt ấy là một đại dương sâu thẳm, không đáy, nhiều suy tư.

Cậu chạm nhẹ vào tấm gương, ngón tay chạm lên bề mặt lạnh như cuộc sống hiện tại.

“Từ bây giờ, mình là Pierre Snowbattler.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận