『Hai người họ nhất định sẽ hạnh phúc── đó chính là quyết tâm của chúng tôi.』
『Em yêu Towa-kun từ tận đáy lòng.』
Những lời nói đó, dù đã gần hai tháng trôi qua, vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Đối với tôi… đối với Sasaki Shuu này, cô bạn thời thơ ấu Ayana là sự tồn tại quan trọng hơn bất cứ thứ gì… là người quan trọng, người tôi yêu thích, là sự tồn tại không thể thay thế.
Nhưng người nghĩ vậy chỉ có mình tôi… chỉ có tôi ôm ấp tình cảm đơn phương và sự ngạo mạn, khiến tôi không chút nghi ngờ tin rằng Ayana cũng thích mình.
*『Đùa cái gì chứ… Tại sao chứ… Tại sao hả?』*
Mình đã làm gì sao? Mình… Mình…!
Tôi chỉ cần có em ấy ở bên cạnh là đã hạnh phúc rồi… nhưng tình cảm của tôi không hề truyền đến Ayana, em ấy và Towa lại yêu thương nhau.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nội tâm tôi cứ lặp đi lặp lại "Đùa cái gì chứ".
Chuyện đó bây giờ tôi không thể chấp nhận được… Căm ghét, đố kỵ, đối với bản thân cứ không thể kiềm chế mà nói ra những lời khó nghe với hai người họ… cảm thấy vô cùng thảm hại.
"Yên tĩnh thật đấy."
Sau giờ học, trên con đường về nhà một mình, tôi lẩm bẩm như vậy.
Vì bên cạnh không còn Towa và Ayana nữa, nên thế giới của tôi trở nên yên tĩnh.
Chuyện bị Ayana từ chối, và chuyện Towa cho tôi biết sự thật, khiến tôi trở nên tự buông thả bản thân, ngay cả tương tác với Iori-senpai và Mari cũng từ chối… cứ thế này một mình.
Nhưng tôi lại thấy biết ơn khoảng thời gian yên tĩnh một mình này.
Như vậy, cũng có thể quên đi những chuyện đáng ghét… có thể không cần suy nghĩ bất cứ điều gì… và quan trọng hơn là, có thể có được cơ hội để xem xét lại bản thân.
"Ayana ở bên cạnh Towa trông rất… rất hạnh phúc."
Hồi tưởng lại mọi chuyện cho đến giờ, dù Ayana ở bên cạnh tôi đúng là cũng cười… nhưng hễ nhìn thấy em ấy bây giờ, sẽ biết nụ cười thể hiện ra khi ở bên cạnh Towa mới là thật lòng.
Cuối cùng, tôi chẳng qua chỉ là một mình tự ảo tưởng mà thôi.
"Ayana sẽ thích mình" căn bản không phải là chuyện như vậy, vậy mà tôi lại tự ý diễn giải theo hướng có lợi cho mình… Haizz, tôi đúng là một đứa trẻ dễ đoán mà.
"Towa cũng không có ở đây, Ayana cũng không có… Tuy nói yên tĩnh cũng tốt, nhưng có lẽ vẫn hơi cô đơn nhỉ."
Ngoài hai người họ ra cũng có những người bạn quan hệ tốt, nhưng vì hôm nay tôi nói muốn về một mình, nên chẳng có ai cả… Haha, rõ ràng là tự mình nói ra mà lại thấy cô đơn, thật kém cỏi quá.
"… A."
Rồi khi đi đến đoạn có thể nhìn thấy nhà, tôi chạm mắt với một người nào đó.
"Ara, Shuu-kun?"
Người ở đó là mẹ của Ayana── dì Seina.
Dù sao nhà cũng ở đối diện, gặp mặt cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng gần đây hoàn toàn không gặp, cũng chưa từng nói chuyện.
Vì không gặp Ayana, nên tất nhiên cũng không tiếp xúc với dì Seina, nói cho cùng, ngay cả mẹ tôi cũng vì chuyện của Ayana mà không gặp dì Seina.
"…………"
Tuy đã chạm mắt với dì Seina và được gọi tên, nhưng vì đã xa cách với Ayana, tôi với người này cũng chẳng có gì để nói… Nên dùng biểu cảm gì, nói gì mới được đây?
Tôi cúi đầu định đi lướt qua, thì dì ấy không chỉ gọi tôi lại lần nữa, mà còn đề nghị thế này.
"Shuu-kun, nếu tiện thì có muốn vào uống tách trà không?"
"Hả?"
Lời đề nghị đột ngột… Trong thoáng chốc tôi định bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Không biết tại sao… Dù chẳng có manh mối gì, nhưng tôi cảm thấy đây có lẽ là chuyện cần thiết.
"Vậy thì mời con, vào đi."
"Con… xin làm phiền ạ."
Dì Seina dẫn tôi vào phòng khách rất quen thuộc, và bưng ra trà đen. Buổi tiệc trà nhỏ không có Ayana cứ thế bắt đầu.
Tuy nói là tiệc trà, nhưng cũng chẳng có gì muốn nói, tôi chỉ có thể ngồi không yên nhìn đông ngó tây… Nhưng đúng lúc này, tôi nhìn thấy một tấm ảnh.
"Ayana và… Towa."
Towa và Ayana hoàn toàn giống như bây giờ, cùng với dì Seina và mẹ của Towa, tấm ảnh bốn người cười hạnh phúc, mang một hơi ấm khiến người xem cũng bất giác mỉm cười theo.
(… Towa.)
Tôi không phải là không có suy nghĩ gì về Towa trong ảnh… Rõ ràng không phải là không có sự đố kỵ với cậu ấy, vậy mà nhìn thấy tấm ảnh khiến người ta cảm nhận được hơi ấm này, vẫn tự nhiên muốn mỉm cười mà thả lỏng cơ mặt.
"Cười hạnh phúc lắm đúng không? Dì cũng không ngờ có ngày mình lại chụp ảnh cùng Towa… và cả mẹ của thằng bé, Akemi nữa. Dì rõ ràng đã làm chuyện tồi tệ như vậy."
Chuyện tồi tệ…? Chuyện tồi tệ mà dì Seina nói là chỉ chuyện gì?
Dì ấy cảm nhận được sự nghi hoặc hiện lên trên mặt tôi, và nói cho tôi biết── đó cũng giống như mẹ và Kotone… là tội lỗi trong quá khứ đã nói những lời quá đáng với Towa.
… Nếu nói là tội lỗi, thì tôi cũng vậy, bởi vì tôi cũng đã cười nhạo cậu ấy.
Tôi cứ thế lắng nghe những lời dì Seina nói, tuy nhiên chuyện dì ấy kể cho tôi nghe, hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
"Ayana nói với dì, con bé không muốn mang dòng máu giống dì."
"…………"
Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn, khiến tôi không nói nên lời.
Đối với tôi, đó là lời tuyệt đối không thể nói với gia đình… Dù có cãi nhau thế nào, dù có tranh chấp nghiêm trọng đến đâu, ngay cả nói đùa cũng không được.
Nhưng Ayana lại nói ra lời như vậy…?
Nói cho cùng, dì Seina từ trước đến giờ luôn đối xử dịu dàng với tôi, vậy mà lại tàn nhẫn với Towa đến thế…?
Khoan đã, lượng thông tin thật sự quá nhiều.
(Nhưng… ra là vậy à.)
Towa cậu ấy… Towa lúc đó có tâm trạng thế nào nhỉ?
Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng tức giận của Ayana, là có thể dễ dàng tưởng tượng Towa đã bị tổn thương đến mức nào… Chắc chắn rất đau khổ.
Bị thông báo không thể tham gia giải bóng đá mà bàng hoàng thất thần… Nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi lại cười nhạo── Lời trách móc của Ayana đối với tôi hoàn toàn là sự thật.
(Mình… đã ghen tị với Towa.)
Towa khác với tôi, cậu ấy chuyện gì cũng làm được… giỏi thể thao lại giỏi học hành, vì là mỹ nam, nên đứng cạnh Ayana rất xứng đôi… Tôi ghen tị với điều đó, đồng thời cảm thấy đố kỵ, nên mới không nhịn được mà cười nhạo… không nhịn được mà hả hê.
"Shuu-kun? Con không sao chứ?"
"… Xin lỗi dì ạ."
Dường như vì tôi im lặng không nói, nên đã làm dì Seina lo lắng, tôi xin lỗi dì ấy.
(Mình… thật sự là kẻ tồi tệ nhất.)
Dù bản thân không nhận ra, nhưng cười nhạo nỗi bất hạnh của người khác là hành động tồi tệ nhất.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy ghê tởm phần xấu xí bẩn thỉu của bản thân… Kết quả là ở phần sâu thẳm trong nội tâm mà tôi không hề chú ý, có lẽ tôi đã không xem Towa là bạn thân, mà chỉ xem cậu ấy như kẻ ngáng đường tiếp cận Ayana mà thôi.
"… Haha."
A~… Tôi thật sự chỉ là một thằng ngốc mà thôi.
Tôi bị Towa chất vấn trên sân thượng, thật hết thuốc chữa… Bất cứ lúc nào cũng ích kỷ, bất cứ lúc nào cũng không hề nghĩ đến cảm xúc của Ayana… Tất cả đúng như lời Towa nói.
Sau đó, tôi chào dì Seina rồi rời đi.
Tại sao dì Seina lại bắt chuyện với tôi nhỉ… Không phải là tình huống có lợi cho tôi kiểu như mong muốn tôi và họ hòa giải, mà là vì tôi, người hàng xóm bao năm, cứ ủ rũ mặt mày… Chắc chắn là vì dì Seina là một người vô cùng dịu dàng, nên mới quan tâm đến tôi.
"Haizz…"
Tôi về nhà, đi thẳng vào phòng, cuộn tròn người trên giường.
Trong căn phòng tối tăm, tôi nhớ lại những kỷ niệm từ nhỏ ba người cùng trải qua với Towa và Ayana.
"Towa… cậu lúc nào cũng ngầu cả."
Towa cậu ấy… lúc nào cũng lợi hại.
Cậu ấy sở hữu tất cả những gì tôi không có, dễ dàng làm được mọi việc tôi không làm được… Dù vậy cũng không hề kiêu ngạo. Bóng đá cũng vậy, những chuyện khác cũng vậy, đều không ngừng cố gắng… Chẳng phải tất cả những điều này tôi và Ayana vẫn luôn cùng nhau chứng kiến sao?
"Dù rất không cam tâm… nhưng mà phải rồi. Mình cũng hiểu tại sao Ayana lại thích cậu ấy… Bởi vì Towa đã nghĩ cho em ấy đến vậy… yêu em ấy đến vậy."
Không cam tâm… không cam tâm quá đi.
Tôi đúng là một kẻ ngu ngốc… nhưng, tình cảm tôi dành cho Ayana không phải là giả dối, mà là thật… Dù ai có nói gì với tôi, tôi cũng sẽ không để người ta nói tình cảm này là giả tạo… Tôi đúng là đã từng thích Ayana mà.
"Hai người cùng nhau hạnh phúc… sao?"
Tôi lẩm bẩm lại lời nói của Towa.
Towa tuyên bố hai người sẽ cùng nhau hạnh phúc, và tôi, kẻ đơn phương đòi hỏi tình cảm, cứ tưởng hạnh phúc sẽ đến… thật sự hết thuốc chữa.
"…………"
Tôi đưa tay về phía trần nhà, như thể muốn kéo lại mối liên kết đã mất mà nắm chặt tay.
Dù tôi có hối hận đến đâu, có nhìn lại quá khứ thế nào, mối liên kết giữa tôi với Towa và Ayana cũng đã bị cắt đứt rồi… Thậm chí còn tự cho rằng đến nước này dù nói gì cũng không thể truyền đạt được mà tự ý từ bỏ, có lẽ cái kết này chính là phù hợp với kẻ hết thuốc chữa như tôi.
*『Lần này, dì nói chuyện với Shuu-kun, là vì dì mong con có thể nhìn về phía trước. Giống như Towa-kun và Ayana đã làm với dì… Bởi vì Shuu-kun bây giờ cũng giống như dì lúc bị Ayana từ chối vậy.』*
Lúc chia tay, lời nói của dì Seina lại hiện lên.
Nhìn về phía trước… Tôi hiểu rằng đó không phải là chỉ việc tiếp tục cúi đầu, mà là ngẩng đầu nhìn về tương lai và bước đi.
"… Phải rồi. Cứ tiếp tục suy sụp cũng chẳng thay đổi được gì… Nếu cầu mong thời gian sẽ giải quyết giúp mình, thì cũng không biết phải mất bao lâu… Nếu chọn con đường đó, cảm giác mình sẽ hối hận… Không đúng, mình tuyệt đối phải làm."
Là chọn tương lai sẽ hối hận, hay là tương lai dù không thuận lợi cũng phải kiên trì đến cùng, chuyện này căn bản không cần phải nghĩ nữa đúng không?
"Chát!" một tiếng, tôi dùng hai tay vỗ mạnh vào má mình.
Đau… siêu cấp đau, đáng lẽ phải cân nhắc lực đạo mới phải… ư ư ư.
"… À~~ à, má đỏ bừng lên rồi kìa."
Khuôn mặt tôi phản chiếu trong gương, trông thật thảm hại.
Tôi không khỏi cười khổ, dù có lên tinh thần thế nào cũng không nên làm vậy, cho nên mới nói tôi là kẻ không biết suy nghĩ hậu quả mà.
Nhưng cảm giác cũng khá là sảng khoái.
Thời gian xa cách Towa hay Ayana, và dù ngắn ngủi, nhưng cuộc nói chuyện với dì Seina cũng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
"Mình… muốn hòa giải với họ. Dù có lẽ sẽ bị cho là đến nước này còn mặt mũi nào mà xin lỗi… nhưng dù không thể hòa giải, dù lại bị Towa và Ayana từ chối lần nữa… mình cũng muốn xin lỗi."
Phải… tôi muốn xin lỗi.
Việc tôi đã cười nhạo khi Towa bị thương, việc tôi đã áp đặt tình cảm đơn phương lên Ayana, bất kể bằng cách nào, tôi cũng phải xin lỗi… Đó là việc phải làm bây giờ… và quan trọng nhất, sự vô tâm của tôi là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, dù hồi nhỏ đã xin lỗi rồi… nhưng tôi phải làm lại lần nữa.
Khi tôi vừa hạ quyết tâm như vậy, liền cảm thấy như thể mình được tái sinh, trong lòng trở nên nhẹ nhõm.
Nhưng vì tôi là kẻ nhát gan, nên có lẽ sẽ nhanh chóng nản lòng thoái chí, dù vậy, đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng thế này.
"Tuy đã chiều tối rồi, nhưng mẹ và Kotone đều không có nhà… Dù sẽ thành ra phải ra ngoài lần nữa, nhưng cứ đi thay đổi tâm trạng chút đi."
Tôi vừa quyết định xong, hành động liền rất nhanh chóng.
Lập tức thay quần áo ra ngoài… nhưng, đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài không mục đích như thế này.
Nếu thời gian muộn, mẹ về nhà liên lạc với tôi, lúc đó nhanh chóng về nhà là được.
(… Đó là──)
Vừa ra đến đường, liền chứng kiến bộ dạng khó xử của một người quen thuộc.
Người đó là người rất quan tâm tôi… Sau khi xảy ra chuyện với Towa, cũng là người đã đến bắt chuyện với tôi── senpai khóa trên, hội trưởng hội học sinh Honjo Iori-senpai.
"Là bị tán tỉnh… sao?"
Tôi thấy một người đàn ông mặc vest đang bắt chuyện với chị ấy, tuy tôi định nói Iori-senpai có phải bị tán tỉnh không, nhưng nhìn kỹ lại, dường như không hẳn là vậy.
Chỉ cần nhìn thế này, cũng biết chị ấy trông rất khó xử, nên tôi muốn đến giúp chị ấy, thế là di chuyển bước chân.
(… Muốn giúp chị ấy… sao? Dù đối phương là người quan hệ tốt, nhưng từ trước đến giờ mình rõ ràng đều bỏ chạy… Tại sao bây giờ lại làm như vậy nhỉ?)
Ngày xưa, lúc Ayana bị tán tỉnh tôi chẳng làm được gì cả… giả vờ không thấy, thậm chí còn bị Towa nhắc nhở nữa.
Tôi của lúc đó vì sợ hãi mà không biết phải làm sao, bây giờ lại có thể hành động như thế này, dù cảm thấy rất khó tin, nhưng bây giờ tôi một lòng một dạ… chỉ muốn giúp đỡ Iori-senpai đang gặp khó khăn.
"Iori-senpai!"
"Hả? Shuu-kun…?"
"S-Sao thế này…?"
Đối phương dường như không ngờ tôi sẽ xuất hiện, đứng che chắn cho Iori-senpai đang tròn mắt ngạc nhiên.
Người đàn ông tuy cũng tròn mắt như Iori-senpai… quả nhiên nhìn thế này, dường như không phải là tán tỉnh.
"Không lẽ… cậu tưởng tôi đang tán tỉnh hả?"
"Nhìn bộ dạng của cậu ấy, dường như đúng là vậy rồi."
"Ờ…"
Kỳ lạ… Lẽ nào tôi đã kết luận quá vội vàng rồi?
Dù tôi ôm ấp nỗi bất an này, nhưng ít nhất dường như không làm Iori-senpai cảm thấy phiền lòng, chị ấy khẽ nắm lấy tay tôi.
"Dù không phải tán tỉnh, nhưng chị thấy hơi phiền phức. Cậu ấy xen vào thế này đúng là giúp chị một phen── Chuyện này phiền anh cho tôi từ chối."
"… Cũng phải nhỉ. Tôi cứ làm phiền cô mãi thật xin lỗi."
Sau khi xem xong màn tương tác giữa Iori-senpai và người đàn ông, chị ấy nói "Đi lối này", rồi kéo tôi đến ngồi xuống một chiếc ghế dài cách đó không xa.
"Thiệt tình… không ngờ mình lại nhận được lời mời kiểu đó."
"Đó là tình huống gì vậy ạ?"
"Đối phương hình như là người của công ty giải trí đó. Tức là người săn tìm tài năng."
"C-Công ty giải trí!"
Thế không phải là siêu lợi hại sao…?
Tôi bây giờ chắc đang lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc… nhưng dù tôi không biết Iori-senpai làm thế nào lại được người săn tìm tài năng chú ý, nhưng tôi không thể nào không hiểu được.
(Iori-senpai… dù sao cũng là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp mà.)
Đúng vậy, bởi vì Iori-senpai thật sự là một mỹ nữ.
Xinh đẹp, dáng người cũng đỉnh cao, ngoại hình không ai có thể chê vào đâu được… nhưng chị ấy không vì thế mà tính cách không tốt, bởi vì Iori-senpai là người xuất sắc cả ngoại hình lẫn nội tâm.
"Hihi, cậu cứ nhìn chằm chằm chị là sao thế?"
"… Không ạ, chỉ nghĩ là Iori-senpai được người săn tìm tài năng phát hiện cũng không lạ ạ."
"Cậu nói vậy cũng khiến người ta vui đấy chứ… Ừm~~?"
"S-Sao vậy ạ…?"
Chị ấy như đang suy nghĩ điều gì đó, cứ nhìn thẳng vào mặt tôi.
Đối với tôi vẫn còn nhát gan, hễ bị nhìn gần như vậy là không kìm được tim đập nhanh, sự dao động lập tức hiện lên mặt.
Gần quá… Chính vì rất gần, nên cũng có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ Iori-senpai, tôi không kìm được mà rời mắt khỏi chị ấy.
"Xin lỗi cứ nhìn chằm chằm cậu nhé. Chỉ là… có lẽ cũng vì gần đây ít nói chuyện với Shuu-kun, nên cứ cảm thấy bầu không khí của cậu thay đổi nhiều ghê."
"Bầu không khí… ạ?"
Bầu không khí của tôi thay đổi…?
Dù chị ấy nói vậy, chính tôi cũng không biết… nhưng tôi cũng hơi đoán được thế này── Tôi muốn xin lỗi Towa và Ayana, cũng muốn tiến về phía trước, suy nghĩ này khiến nội tâm trở nên nhẹ nhõm, có liên quan đến chuyện này… sao?
"Đã xảy ra chuyện gì… Đây là câu hỏi ngốc nghếch nhỉ. Chính vì đã xảy ra chuyện gì đó, nên trạng thái của Shuu-kun mới thay đổi đúng không."
"Tuy em cũng có chút manh mối, nhưng không chắc có phải không…"
"Thật khiến người ta tò mò quá… Chị rất mong cậu có thể nói cho chị biết đó?"
Iori-senpai đột nhiên áp sát tôi, mặt còn gần hơn lúc nãy nữa.
Chị ấy… nếu tôi mà hơi cúi mặt xuống một chút là sẽ gây ra tai nạn nghiêm trọng… Mà đừng có tưởng tượng chuyện đó chứ!
Nhưng đối với tôi bây giờ, lời nói của chị ấy khiến tôi rất cảm kích.
"… Cái đó, Iori-senpai."
"Gì vậy?"
"Chị có thể… nghe em nói một chút được không ạ?"
Dù chỉ một chút cũng được, mong Iori-senpai có thể nghe tôi nói… Dù tôi đã tự mình suy nghĩ về chuyện tiếp theo rồi, nhưng vẫn mong có ai đó lắng nghe mình.
"Tuy chị nói mong cậu kể, nhưng chị đương nhiên không có ý định ép hỏi đâu nhé. Nếu Shuu-kun đã nói vậy, thì mong cậu kể cho chị nghe… được chứ?"
"Được ạ."
Thế là tôi đã kể cho chị ấy nghe.
Về việc hành vi kéo dài từ quá khứ của tôi đã phá hủy mối quan hệ bạn thời thơ ấu, về việc tôi đã tạo ra vực sâu ngăn cách dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể bù đắp được… về việc tôi cảm thấy cứ thế này không ổn, dù không được tha thứ cũng phải xin lỗi… và tôi muốn dùng cách của mình ngẩng đầu lên bước về phía trước.
"Em vẫn chưa bắt đầu hành động gì cả… nhưng sau khi nghĩ như vậy, nội tâm đã trở nên nhẹ nhõm hơn. Rõ ràng em vẫn chưa nói gì với Towa và Ayana, thậm chí cũng chỉ mới hạ quyết tâm làm vậy cách đây không lâu… Cho nên em đang nghĩ, có lẽ sự thay đổi mà Iori-senpai cảm nhận được là ở phần này chăng."
"…………"
"Phải rồi… Em nghĩ rõ ràng chưa hành động gì mà đã cảm thấy có chút nhẹ nhõm, là quá lạc quan rồi. Nhưng em nghĩ đối với mình thì sự thay đổi này rất lớn… Iori-senpai?"
"…………"
Vì tôi đang nói, nên cũng tưởng chị ấy vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nhưng xem ra không phải vậy.
Thực tế khi tôi nhìn Iori-senpai, phát hiện chị ấy còn trợn mắt to hơn cả lúc tôi xen vào chuyện của họ lúc nãy… như thể đang nghi ngờ tôi có thật sự là Sasaki Shuu không vậy.
"Iori-senpai…?"
"… A, xin lỗi."
Khi tôi gọi chị ấy như vậy, Iori-senpai như thể hoàn hồn mà chớp mắt liên tục, vẫn dùng đôi mắt xinh đẹp đó tiếp tục nhìn tôi chăm chú và cất lời.
"Bởi vì Shuu-kun thể hiện ra sự nghiêm túc mà từ trước đến giờ chị chưa từng thấy, nên rất kinh ngạc. Không phải đang xem thường cậu đâu nhé── mà là cảm thấy chỉ một thời gian ngắn không gặp, cậu đã trưởng thành rồi nhỉ. Hơi có chút tâm trạng của người chị gái đó."
"Lại nói chị gái… nhưng mà, Iori-senpai đúng là lớn tuổi hơn thật."
"Chị kinh ngạc đến thế đó. Cậu xem này, Shuu-kun từ trước đến giờ chưa từng bày tỏ suy nghĩ của mình như thế này đúng không? Thậm chí khiến người ta nghi ngờ những lời ngạo mạn cậu nói với Yukishiro-kun trên sân thượng hôm đó có phải là giả không nữa."
"… Hả?"
Kh-Khoan đã… trên sân thượng với Towa…?
Lời chị ấy nói tôi thật sự quá rõ rồi, cuộc đối thoại đó vẫn luôn còn sót lại trong đầu tôi.
Không ngờ… Iori-senpai lại biết cuộc đối thoại đó sao?
Lúc này tôi được cho biết một vài sự thật mà tôi không hề hay biết, dù cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời cảm thấy vô cùng khó xử.
"Ư…"
"Thật ra lúc đó chị chỉ tình cờ nghe được thôi. Chị thấy Shuu-kun và Yukishiro-kun hai người đi lên sân thượng… liền nghĩ không biết hai cậu định nói chuyện gì."
"… Ra là vậy à."
Toi rồi… quả thực xấu hổ chết đi được.
Không đúng, nói cho cùng, việc cuộc đối thoại đó bị nghe thấy mà cảm thấy xấu hổ, bản thân chuyện đó đã sai trọng tâm rồi. Trọng tâm là bất kể với tư cách một con người hay một người đàn ông, tôi đều rất khó coi mà thôi.
(… Nhưng thật sự rất kỳ lạ. Lúc đó mình rõ ràng không thể chấp nhận được như vậy, vậy mà bây giờ lại có thể rất bình tĩnh nhớ lại chuyện đó.)
Khi tôi đang nghĩ vậy, Iori-senpai khẽ nắm lấy tay tôi.
Hơi ấm từ đôi tay đang bao bọc lấy tay tôi, khiến tôi cảm nhận được sự bao dung mà chị ấy sở hữu.
Cảm thấy thật an tâm… tôi rất bình tĩnh.
"Chị nhìn thấy Shuu-kun lúc đó, liền cảm thấy cậu thật khó coi… thật thảm hại."
Đối với lời nói của Iori-senpai, tôi cười khổ nói: "Em cũng nghĩ vậy ạ."
Đó là cảm nhận của chính tôi sau khi nhớ lại… Lời nói này tôi hoàn toàn chấp nhận… nhưng lời nói của chị ấy bao hàm cả sự dịu dàng và quan tâm, khiến tôi hiểu được chị ấy đã quan tâm tôi đến nhường nào.
"Nhưng chị không thể nào nghĩ đến việc bỏ mặc cậu hay không để tâm đến được. Bởi vì thời gian chị và Shuu-kun trải qua cùng nhau, không phải là giả dối đúng không? Shuu-kun cậu ghét khoảng thời gian ở bên chị sao?"
"Chuyện đó là không thể nào!"
Như một lẽ đương nhiên, tôi lập tức phủ nhận.
Iori-senpai đưa ra yêu cầu vô lý với tôi, hay là không hỏi ý kiến tôi đã cứng rắn đưa tôi đến phòng hội học sinh… Lạ… lạ nhỉ? Vừa nghĩ vậy, tôi liền hơi nghiêng đầu, nhưng tôi tuyệt đối không hề ghét… bởi vì tôi chưa từng mong muốn khoảng thời gian ở bên Iori-senpai đừng đến.
"Cậu phủ nhận như vậy thì chị rất vui đó. Nhưng khi suy nghĩ về đủ thứ chuyện, chị nghĩ Shuu-kun cần thời gian suy nghĩ một mình nhỉ… Bởi vì việc tự mình nhận ra cứ thế này không ổn, là chuyện quan trọng."
"… Cũng tốn khá nhiều thời gian rồi nhỉ."
"Thật vậy đó. Dù là chị, nhưng Uchida-san cũng rất để ý đó?"
"Mari cũng…"
Vậy à… ra là Mari cũng vậy à.
Giống như Iori-senpai, nhờ có Ayana mà mối quan hệ với tôi trở nên tốt đẹp hơn, cô bé kouhai… Nghĩ lại thì, Mari rõ ràng cũng đã mấy lần bắt chuyện với tôi, vậy mà tôi lại cứ tiếp tục lờ đi cô gái dịu dàng tốt bụng đó.
"… Em cũng phải xin lỗi Mari nữa. Tuyệt đối, tuyệt đối phải xin lỗi."
"Ừ nhỉ. Như vậy chắc chắn tốt hơn."
Xem ra dạo này những lời xin lỗi cần phải nói hình như nhiều lên rồi, nhưng tôi tuyệt đối không thể trốn tránh.
Bởi vì việc thành tâm thành ý đối mặt với những người đã bị tổn thương do tôi gây ra là rất quan trọng.
"Hihi, biểu cảm của cậu thật sự trở nên có khí phách rồi đó."
"Hả? Vậy sao ạ?"
"Chị nghĩ là vậy. Gì chứ, cậu cũng có thể lộ ra biểu cảm tuyệt vời như vậy mà?"
"Ui da!"
Iori-senpai dùng sức búng vào trán tôi một cái, tôi dùng tay ôm lấy.
Không phải chứ… thật ra có hơi đau đó… nhưng cú đánh vừa rồi của chị ấy, như thể là cú hích cuối cùng cho tôi, khiến tôi dường như có thêm rất nhiều động lực.
"Iori-senpai."
"Sao vậy?"
"Cảm ơn chị rất nhiều. Cảm ơn chị đã lắng nghe em… và xin lỗi chị. Em cũng đã làm chị khá lo lắng rồi."
"… Cậu thật sự thay đổi rồi nhỉ, Shuu-kun."
Tôi bày tỏ lòng biết ơn vì chị ấy đã lắng nghe tôi, đương nhiên còn có cả những lời nói xuất phát từ việc đã làm chị ấy lo lắng.
Hôm nay thật sự, thật sự may mắn vì đã gặp được Iori-senpai… Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, thì đột nhiên gặp phải tình huống bất ngờ.
"… Hả?"
"Ngoan ngoan, trở nên giỏi giang rồi nhỉ."
"Đ-Đợi đã…?"
Tôi cảm nhận được chị ấy đặt tay lên gáy mình, rồi cứ thế ôm chặt lấy tôi.
Mặt chạm phải cảm giác cực kỳ mềm mại khiến tim tôi đập lên đến đỉnh điểm, trong thoáng chốc dường như vì máu dồn lên não mà cảm thấy lâng lâng… Sau đó, Iori-senpai buông tôi ra, khẽ cười, xem ra dường như là cố ý làm vậy.
"Dù chị sẽ không vô trách nhiệm nói 'Không sao đâu', nhưng Shuu-kun nhìn về phía trước thế này, khiến chị cảm thấy rất giỏi giang đó. Cho nên cậu phải cố lên."
"À… Vâng ạ!"
"Rồi sao nữa… Shuu-kun?"
"Chuyện gì ạ?"
"Cậu có thể… lại đến giúp chị công việc hội học sinh các thứ được không?"
Tôi bày tỏ rằng mình mới là người mong được chị giúp đỡ nhiều hơn.
Cứ thế, tôi trải qua một ngày thu được sự thay đổi to lớn── Này Towa, và cả Ayana nữa.
Dù chỉ một chút cũng được… tôi thật sự muốn nói chuyện với hai cậu.
Và thật sự muốn xin lỗi hai cậu.
▽▼
Vài ngày sau cuộc phỏng vấn của Bundou-senpai, trời lại trở nên nóng hơn một chút.
Ngay cả vào buổi sáng sớm thế này, cũng mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ tăng lên, tuy bây giờ vẫn ổn, nhưng nghĩ đến những đêm khó ngủ sớm muộn gì cũng đến lại thấy u sầu.
"… Thật sự không muốn bật điều hòa lắm."
Dù tôi biết tình hình gần đây không thể nói như vậy được nữa, cũng đã mấy lần quên tắt điều hòa, hoặc nhiệt độ quá thấp mà bị cảm lạnh… nhưng chỉ cần tôi chú ý thêm một chút là được nhỉ.
"Thôi~~ nào, xuất phát thôi."
Vì mẹ đã đi làm rồi, tôi xác nhận đã khóa cửa nẻo cẩn thận rồi mới ra ngoài.
Bình thường thì, tôi sẽ cùng Ayana đi học, nhưng tối qua nhận được liên lạc của em ấy, nói hôm nay em ấy sẽ cùng Toudou-san đến trường.
"Thỉnh thoảng đi học một mình thế này cũng không tệ."
Vì thời gian Ayana ở bên cạnh rất nhiều, nên sự yên tĩnh này cũng khá mới mẻ.
"Nói đến đi học một mình, tiền kiếp cũng… Sao lại thế này nữa rồi."
Lại nữa rồi── tôi nói vậy rồi lại suy nghĩ lại.
Tiền kiếp đi trên con đường đến trường một mình như thế này… Rõ ràng không phải chuyện cần nhớ lại bây giờ, càng không phải cố ý nhớ lại, vậy mà lại vì là chuyện của tiền kiếp nên cảm thấy để tâm.
Tôi đột nhiên quay đầu lại… bởi vì tôi cảm nhận được cơ thể mình như thể bị thứ gì đó kéo lại.
"… Rốt cuộc là thế nào chứ."
Tôi bây giờ, chắc đang lộ ra vẻ mặt không vui lắm.
Tuy không đến mức khó chịu, nhưng tôi rất muốn nhanh chóng xử lý xong cảm giác không có động lực kỳ lạ này… Tôi đâu có muốn trải qua một ngày với tâm trạng thế này chứ.
"Những lúc thế này… có Ayana ở bên cạnh thì tốt biết mấy."
… Tôi vốn là loại người hay nói những lời nản lòng như vậy sao?
Không đúng, không đúng! Nếu cứ giữ vẻ mặt này, một ngày tốt đẹp cũng sẽ trở nên u ám mất. Quan trọng hơn là, như vậy sẽ làm Ayana lo lắng đúng không… Lên tinh thần đi nào Towa.
"Hự…!"
Tôi vỗ mạnh vào hai má, phát ra tiếng khá lớn.
Đau… siêu đau… thật sự rất đau… đến mức tê rần luôn.
"Quá tay rồi… nhỉ?"
Để lấy lại chút tinh thần thì đúng là làm quá tay rồi… Không sưng lên thì tốt, nhưng có lẽ thật sự sẽ sưng đó?
"Cậu không sao chứ?"
"Cậu có chuyện gì buồn phiền à?"
"À… không, không có ạ, xin lỗi."
Tôi tưởng không có ai ở đó, nhưng không biết từ lúc nào, một ông lão và bà lão đang đi dạo đã ở bên cạnh tôi.
Tôi đột nhiên có hành động kỳ lạ, nhưng họ không hề thấy tôi kinh tởm, ngược lại còn quan tâm hỏi tôi có gặp chuyện gì không vui không, sự dịu dàng của họ khiến tôi không khỏi cảm thấy rất cảm động, mỉm cười nói tôi không sao, rồi rời khỏi đó.
"… Haha, đây chính là nỗi bất an mà Ayana đã nói sao?"
Nếu ôm ấp tâm trạng này, rồi nói ra cảm giác bất an, tôi cũng hiểu được tâm trạng muốn ôm chặt tôi đến mức đó khi em ấy ở bên cạnh tôi… Tôi hoàn toàn hiểu rồi.
"Không biết là đang bất an về chuyện gì nữa… Tiếng bước chân của tiền kiếp? Nói bừa thôi."
Tiền kiếp đối với tôi bây giờ giống như chuyện hoàn toàn không liên quan.
Thế giới này không có chỗ cho mày đâu, hay là mày dám cướp Ayana từ Towa ban đầu đi… cũng chẳng có kẻ nào nói với tôi những lời như vậy cả.
*『Nghĩ nhiều rồi, cậu đã là Towa rồi── Cậu là Yukishiro Towa đã cứu rỗi Ayana hiện tại. Và Ayana, người được cậu cứu rỗi, yêu thích cậu của hiện tại, cũng là Ayana chỉ thuộc về riêng cậu.』*
Dài dòng quá đi. Như thể nghe được lời nhận xét đó, tôi không khỏi cười khổ.
Chỉ một lần gặp gỡ Towa ban đầu trong mơ… Nếu cậu ấy nói với tôi như vậy, tôi đã không cần phải cảm thấy bất an nữa.
Dù vậy, tôi của bây giờ lập tức muốn nhìn thấy Ayana, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Đây là vận động… đúng vậy, là vận động. Tôi như thể đang tự nói với chính mình, tăng tốc đến trường.
"… Ồ?"
Đi liên tục qua cổng trường, các thành viên hội học sinh đang chào hỏi mọi người.
Hội trưởng Iori đương nhiên cũng ở đó, nhưng tôi lại bị thu hút bởi Shuu đang đứng cạnh chị ấy.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng!"
Giọng nói tràn đầy sức sống của Shuu không chỉ rất vang dội, mà cậu ấy đứng cạnh Iori… nên nói thế nào nhỉ, như thể đã lột xác vậy, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.
Mari đi trước tôi chạy về phía cậu ấy như vậy, cộng thêm Iori, bắt đầu cuộc trò chuyện.
"… Cậu ta."
Shuu cúi đầu chào Mari, Mari vừa hoảng hốt nói "Không không" vừa xua tay… Dù từ bộ dạng đó có thể nghĩ ra nhiều chuyện, nhưng đã lâu rồi mới thấy cảnh tượng họ tụ tập quanh Shuu.
(… Iori quả nhiên là như vậy nhỉ.)
Chị ấy dõi theo tương tác giữa Shuu và Mari, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lý do biết được điều này rất đơn giản, bởi vì ánh mắt đó rất giống với ánh mắt Ayana nhìn tôi.
"Dù rất để ý, nhưng mà tốt quá rồi nhỉ, Shuu."
Shuu luôn mang vẻ mặt u ám đã tìm lại được nụ cười, tôi vừa cảm thấy vui mừng vì điều đó, vừa cứ thế đi về phía lớp học.
Vừa vào lớp, Ayana đang nói chuyện với Toudou-san lập tức đi về phía tôi.
"Towa-kun, chào buổi sáng──"
"Ayana."
Tôi lập tức ôm chặt lấy em ấy đang đến gần.
Cảm giác mềm mại và hơi ấm… cảm giác cảm nhận được từ Ayana, lập tức ép buộc loại bỏ đi nỗi bất an ban nãy của tôi.
Nhưng mà… tôi nhớ ra đây là lớp học có rất nhiều bạn bè, đột nhiên nói lời xin lỗi rồi buông em ấy ra, đi về chỗ ngồi.
"Towa-kun, anh sao vậy ạ?"
"… À~~"
Tạm gác lại tiếng hét chủ yếu của các bạn nữ, nếu đã làm chuyện đó, thì chẳng khác nào thừa nhận đã gặp phải chuyện gì.
"Ừm, cũng không có gì đâu. Thật ra hôm nay chỉ vì không có Ayana bên cạnh mà cảm thấy bất an… nên đã vô thức ôm chặt em rồi."
"Ây da… Hihi♪ Đây không phải rất giống em của một lúc nào đó sao?"
"Dù không biết có phải cùng mức độ bất an không, nhưng anh nghĩ nếu có tâm trạng này, đúng là sẽ muốn làm vậy."
"Là một khuynh hướng tốt đó ạ♪ Không chỉ em, mà Towa-kun cũng phải càng lún sâu vào sự phụ thuộc vào em mới được♪"
Dù phụ thuộc quá mức cũng không tốt, nhưng em ấy lại bao dung tôi bằng tình yêu to lớn như vậy… Tôi không thể nói gì khác ngoài "Tuyệt vời".
"Phải rồi Towa-kun, anh có thấy Shuu-kun không ạ?"
"Thấy rồi. Cậu ta, không biết từ lúc nào đã tìm lại được nụ cười rồi nhỉ… Vừa đúng lúc Mari cũng ở đó, ba người họ đã lâu rồi mới cùng nhau cười nói."
"Vâng ạ. Iori-senpai khẽ cúi đầu chào, em cũng chạm mắt với Shuu-kun, nhưng cậu ấy trông rất căng thẳng… nhưng rõ ràng đã khác xưa rồi."
Xem ra Ayana quả nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi của Shuu.
Tuy đúng là đã xảy ra chuyện trước kia, nhưng vì tôi và Ayana vẫn còn rất để tâm đến Shuu… Dù chúng tôi cứ thế này không nói chuyện, nhưng nếu Shuu có thể nhìn về phía trước một cách đàng hoàng, thì với tư cách là bạn thời thơ ấu, chúng tôi vẫn sẽ vui mừng vì điều đó.
Dù đã lặp lại nhiều lần, nhưng tôi và Ayana đều đã vượt qua quá khứ… cho nên đã không còn căm ghét hay hận thù, mà có được tâm trạng mong muốn cậu ấy cũng giống như chúng tôi, hướng về phía trước và nhìn thẳng vào tương lai.
"A, Towa-kun."
"Ừm?"
"Về chuyện anh cảm thấy bất an… vẫn còn tiếp diễn sao ạ? Em có thể đến phòng học trống an ủi anh đó?"
"À haha, anh không sao nữa rồi. Cảm ơn em, Ayana."
"… Thật ra một phần là do em cũng hơi mong đợi đó ạ."
Ayana lè lưỡi, thừa nhận như vậy.
Tôi đương nhiên cũng có suy nghĩ muốn ở riêng với em ấy, nhưng thật sự đã không sao nữa rồi.
"Phải rồi, hôm nay sau giờ học em cũng đi chơi với Toudou-san và các bạn sao?"
"Tạm thời thì đã hẹn rồi… nhưng nếu Towa-kun nói anh cô đơn hay bất an thì! Em sẽ từ chối!"
Tôi nghĩ mình chắc không yếu đuối đến thế đâu nhỉ?
Tôi đặt tay lên vai Ayana đang thở hổn hển, nói không ngừng, thuyết phục em ấy "Không cần làm đến thế đâu cũng được". Thế là em ấy mới miễn cưỡng đồng ý, nhượng bộ.
Nhưng mà vậy sao… Thế này thì sau giờ học lại rảnh rỗi rồi nhỉ.
"Ưm… Towa-kun trông cô đơn quá! Em quả nhiên vẫn là──"
"Đã nói là không sao rồi mà!"
Tôi nói không sao với Ayana đang định đi từ chối Toudou-san, rồi giữ em ấy lại từ phía sau bằng hai tay.
"Ưm…! Em từ chối… vì Towa-kun! Em phải từ chối!"
"Em đừng vội vàng! Anh không yếu đuối đến thế… không yếu đuối đến thế đâu mà!"
"Hai cậu đang làm gì vậy?"
Xem kìa, Toudou-san không nhìn nổi nữa cũng phải bó tay rồi đó.
Kết luận mà nói, Ayana đã nghe theo suy nghĩ của tôi, tôi mong muốn em ấy ngoài thời gian ở bên tôi ra, cũng phải trân trọng thời gian với bạn bè. Em ấy vừa lộ ra vẻ mặt thật lòng tiếc nuối, vừa gật đầu tỏ ý đã biết.
"Hai người… nếu thiếu đi một người, thì sẽ trở nên thế nào vậy?"
"Setsuna, xin đừng nói đùa không vui."
"Xin lỗi màaaaaaaaa!"
Tuy đó rõ ràng chỉ là lời nói đùa của Toudou-san, nhưng giọng nói của Ayana thật sự quá sắc bén.
Hơn nữa không chỉ Toudou-san mà em ấy đang đối mặt, mà tất cả các bạn học ở phía trước Ayana đều phát ra tiếng "Hí"... Này Ayana-san? Em rốt cuộc đã lộ ra biểu cảm gì vậy hả?
"A-Ayana…?"
"Vâng, có chuyện gì ạ♪"
Ayana quay đầu lại với nụ cười đáng yêu… Ừm, siêu cấp đáng yêu.
Toudou-san và các bạn ở phía sau Ayana, như thể xem tôi là dũng sĩ ngăn chặn bước tiến của ma vương mà vỗ tay tán thưởng tôi, trong đó còn có người chắp tay cầu nguyện nữa, tôi rất để ý xem rốt cuộc em ấy đã lộ ra biểu cảm gì!
"Ư hehe♪"
"Hí?"
"Trời Phật phù hộ, trời Phật phù hộ!"
"Xin hãy cứu lấy mạng tôi!"
Các bạn học sợ hãi trước nụ cười của Ayana… Kết quả là cho đến cuối cùng tôi vẫn không biết rốt cuộc em ấy đã lộ ra biểu cảm gì.
▽▼
"Vậy thì Towa-kun, tối em nhất định sẽ liên lạc với anh."
"Được rồi. Chơi vui vẻ nhé."
"Vâng ạ!"
Nhanh chóng đến giờ tan học, Ayana cùng Toudou-san và các bạn rời lớp. Vì tôi cũng không có việc gì đặc biệt, nên không lâu sau cũng rời đi.
Sau đó, đúng lúc tôi vừa đi đến tủ giày, thì bị một nhân vật bất ngờ gọi lại.
"Towa!"
"… Shuu?"
Đúng vậy── người đó là Shuu.
Nói thật là cả ngày hôm nay, tôi đã mấy lần chạm mắt với cậu ta, vẫn luôn để ý xem rốt cuộc là sao.
"Sao──"
"Ồ~~ Yukishiro-kun! Lại gặp nhau rồi!"
Đúng lúc tôi định nói "Sao vậy" thì Bundou-senpai chen vào.
Kẻ đột nhập bất ngờ khiến cả tôi và Shuu đều trợn tròn mắt. Bundou-senpai nhìn chúng tôi, như thể giật mình mà cất lời:
"Ây da xin lỗi tôi làm phiền hai cậu rồi sao? Tôi không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là thấy Yukishiro-kun nên bất giác gọi cậu thôi."
"Ồ~"
"Nhờ sự giúp đỡ của cậu và Otonashi-san, cảm giác có thể hoàn thành một bài báo rất tuyệt vời. Hơn nữa còn có bảng xếp hạng được thực hiện dưới sự đánh giá nghiêm ngặt, xin cậu nhất định hãy mong chờ nhé!"
"Em biết rồi ạ."
"Vậy thì thôi nhé! Adios!"
… Thật sự là một người như vũ bão mà.
Sau khi tiễn Bundou-senpai có lẽ đang định đến phòng câu lạc bộ, tôi lại một lần nữa đối mặt với Shuu.
"Ờ… cứ cảm thấy xin lỗi cậu nhỉ."
"Không sao… Tôi mới là người đột ngột thế này, xin lỗi."
"Vậy thì…?"
"… Cái đó… bây giờ──"
"Ara, Shuu-kun và Yukishiro-kun?"
"Lại nữa!"
"Còn đến nữa?"
"Hả? Gì? Sao vậy?"
Tiếp theo người bắt chuyện với chúng tôi là Iori.
Cũng vì tôi và Shuu cùng lúc bật lại, Iori vừa lộ ra vẻ mặt bất an mà tôi chưa từng thấy, vừa nhìn qua lại giữa tôi và Shuu.
Dù Iori đánh giá chúng tôi một lúc, nhưng chị ấy dường như đã phán đoán rằng, nếu tôi và Shuu đang đối mặt nhau ở nơi này, thì không nên làm phiền.
"Ra là vậy à, vậy thì kỳ đà cản mũi xin đi trước nhé. Shuu-kun, cố lên."
"À… Vâng ạ."
(… Thiệt tình, đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ.)
Để ý quá… dù rất để ý.
Iori vẫy tay chào Shuu xong, cũng vừa vẫy tay vừa nháy mắt với tôi rồi rời đi… Bóng lưng đó khiến người ta cảm thấy hoàn toàn là bộ dạng của một người phụ nữ tài giỏi.
"… Rồi sao nữa?"
"Chắc không còn ai nữa đâu…"
"…………"
"…………"
"Vậy thì, đi thôi."
"Cảm ơn."
Dù rất đột ngột, nhưng thế này thì cuối cùng cũng không có ai đến làm phiền chúng tôi nữa rồi.
Khi tôi vừa nghĩ vậy, đột nhiên có cảm giác căng thẳng như lúc tỏ tình… Ở bên cạnh Shuu bây giờ cảm giác không tệ.
Chính vì thế, tôi như thể nhớ lại quá khứ đã cùng nhau chơi đùa với tâm trạng chân thật… nhỉ.
Rời khỏi trường, nơi chúng tôi đến là công viên… Đây không phải là công viên nơi tôi và Ayana đã xảy ra đủ thứ chuyện, mà là một nơi khác.
"Cho cậu."
"C-Cảm ơn…"
Không có gì thì cảm giác hơi nhạt nhẽo, tôi đưa lon nước mua ở máy bán hàng tự động cho Shuu.
Dù cả hai trông đều khá bình tĩnh, nhưng đúng là vẫn có chút căng thẳng, nên cứ bắt đầu từ việc bình tĩnh lại trước đã nhỉ.
Cả hai đều uống một hơi hết khoảng nửa lon nước, rồi ngồi xuống chiếc xích đu không có người.
"Cậu… biểu cảm trông khá hơn nhiều rồi đấy."
"Vậy sao? Ừm… Cậu nói vậy làm tôi vui đó. Bởi vì tôi đã có thời gian suy nghĩ đủ thứ chuyện, hơn nữa Iori-senpai cũng đã lắng nghe tôi nói."
"Vậy à."
"Ừm…"
Rồi, Shuu nhìn tôi nói như vậy.
"Towa, tôi muốn nói chuyện với cậu… về chuyện ngày xưa, chuyện sau này… và cả những điều tôi đang nghĩ."
"Tôi biết rồi. Vậy chúng ta nói chuyện đi."
Cứ thế, cuộc đối thoại đã lâu không có giữa tôi và Shuu bắt đầu.


0 Bình luận