Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 22: Hội nghị

0 Bình luận - Độ dài: 4,201 từ - Cập nhật:

Hôm đó, hiếm khi nào Takuto lại vui ra mặt đến thế, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng tốt của cậu.

Cũng phải thôi, vì cuối cùng thì cậu cũng được dồn tâm trí vào việc mà mình yêu thích nhất—nội chính.

Gần đây, nào là phải ứng phó với đoàn điều tra của Thánh vương quốc, nào là theo dõi động thái của các quốc gia lân cận, những chuyện khiến Takuto đau đầu liên tiếp xảy ra.

Giờ những chuyện ấy tạm lắng xuống, trong lòng có chút dư dả, tâm trạng tự nhiên cũng khá lên trông thấy.

Có lẽ tâm trạng của đức vua cũng ảnh hưởng đến các thuộc hạ, cuộc họp sắp diễn ra mang một bầu không khí khá thoải mái dù vẫn giữ được sự nghiêm túc cần thiết.

“Cảm ơn mọi người đã bớt thời gian đến họp.”

Nghị trưởnv vẫn là Atou như thường lệ.

Cô mỉm cười nhẹ, đưa mắt nhìn quanh những người có mặt.

Toàn là nhân vật chủ chốt của quốc gia.

Lão Mortar, chiến binh trưởng Gear, trợ lý kiêm thư ký hiện tại là Emul.

Ngoài ra còn có hai người chăm sóc cho Takuto là Mearia và Caria.

Tất nhiên không thể thiếu Atou và Takuto.

“Thế thì, bắt đầu cuộc vui mang tên nội chính nào. Đầu tiên là báo cáo tình hình hiện tại. Bộ phận xây dựng, mời!”

“Vâng, thần là Emul, phụ trách xây dựng. Hiện tại, việc xây dựng vương cung đã hoàn tất, nguồn nhân công đang dư dả. Trong thời gian trống, chúng thần đã tập trung bổ sung gỗ nên vật tư cũng rất dồi dào. Chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu một công trình mới.”

“Ra vậy, cảm ơn nhé. Đang dư nhân lực thì nên tranh thủ khởi công thêm công trình mới thôi.”

Đúng như kỳ vọng, Emul phản hồi ngay lập tức với thông tin mà Atou cần, khiến cô gật đầu hài lòng.

Như Emul nói, hiện tại năng lực xây dựng của thành phố đang khá rảnh rỗi.

Không có lý gì lại để phí phạm nhân lực quý giá, mà hơn hết, các công trình trong nền văn minh Mynoghra đều đem lại nhiều lợi ích thiết thực cho quốc gia.

Dù thế nào thì ưu tiên số một vẫn là mở rộng và hoàn thiện hệ thống công trình.

“Takuto-sama, công trình tiếp theo vẫn theo đúng như kế hoạch trước phải không ạ?”

“Ừ.”

Takuto gật đầu trước câu hỏi của Atou.

Thực ra phương hướng phát triển của Mynoghra đều đã được bàn bạc trước giữa cậu và Atou.

Vậy mà vẫn tổ chức họp thế này là để phân công rõ ràng, chia nhỏ khối lượng công việc, đồng thời tránh bỏ sót các vấn đề phát sinh.

Hiện tại quy mô quốc gia còn nhỏ nên chưa sao, nhưng một khi phát triển lớn mạnh hơn thì một mình Takuto sẽ không thể xử lý hết mọi chuyện.

Khác với trong game, đời thực đòi hỏi phải xử lý khối lượng thông tin khổng lồ—đó là lý do Takuto phải vận hành hệ thống hội nghị thế này.

“Vậy thì Emul, công trình tiếp theo sẽ là Ma pháp nghiên cứu sở. Các người đều có năng lực liên quan đến ma thuật, hơn nữa đơn vị ma thuật cũng không tiêu tốn nhiều nhân lực. Với đường lối hiện tại của quốc gia, tập trung vào kỹ thuật ma pháp là lựa chọn an toàn.”

“Rõ, sau khi họp xong thần sẽ lập tức thông báo cho bộ phận thực thi.”

Việc lựa chọn công trình xây dựng thật sự đã khiến họ cân nhắc rất nhiều.

Có những lựa chọn hấp dẫn như Tửu trì nhục lâm—giúp tăng tốc độ sinh sản dân số dù tiêu tốn nhiều lương thực hơn, hay Dây leo sống—tăng khả năng phòng thủ khi bị quân địch tấn công thành phố.

Tuy nhiên, cả hai đều mất thời gian để thấy hiệu quả nên bị loại bỏ.

Thay vào đó, Ma pháp nghiên cứu sở được chọn vì là điều kiện cần để phát triển đơn vị pháp sư mạnh, đồng thời tăng sản lượng ma lực của thành phố.

Trên lý thuyết thì công trình này có mức ưu tiên khá thấp, vậy mà giờ đây lại được gấp rút xây dựng—chứng tỏ quốc gia đang nhạy cảm với các mối đe dọa và tập trung mạnh vào phát triển quân sự.

“Tiếp theo là nội chính—tình hình tài nguyên. Ai phụ trách?”

“Cũng là thần, Emul đang kiêm nhiệm. Nguồn cung lương thực trong nước vẫn ổn định. Gỗ và đá thì không cần bàn, còn các sản phẩm kim loại vốn không thể sản xuất trong nước cũng đang được bổ sung đều nhờ vào năng lực hỗ trợ của quốc vương. Tuy nhiên, vì việc này tiêu hao ma lực nên tỉ lệ thu chi không được tốt cho lắm.”

Tộc Dark Elf ban đầu gần như tay trắng đến đây, vậy mà trong thời gian ngắn đã dựng được thành phố—tất cả là nhờ vào năng lực triệu hồi vật tư từ thế giới cũ của Takuto.

Nhờ sức mạnh này, cậu có thể cung cấp cho họ những vật phẩm hiếm như đồ sắt, quần áo, các loại công cụ... vốn rất khó có được trong thế giới này.

Tuy nhiên năng lực này cũng tiêu hao một lượng ma lực không nhỏ.

Dẫu vậy, với dân số hiện tại chỉ khoảng 500 người, mức tiêu hao này vẫn nằm trong ngưỡng chấp nhận được.

Dù vậy, cách giải quyết này chỉ có thể áp dụng khi dân số còn thấp—nó là một giải pháp mang tính "cưỡng ép" trong tình thế hiện tại.

“Năng lực sản xuất khẩn cấp bằng ma lực đúng là quá tiện lợi. Nhưng cũng là khoản đầu tư cần thiết, nên ta sẽ không tiếc tay dùng. Vì thế, việc ưu tiên xây dựng công trình hoặc nghiên cứu tăng khả năng sản xuất ma lực vẫn phải đặt lên hàng đầu. À, với lại ta sẽ tăng lương cho ngươi đấy, làm cùng lúc mấy việc vất vả lắm mà.”

“Cảm ơn ngài.”

Nhìn Emul cúi đầu cảm ơn, Atou chợt cảm nhận rõ sự thiếu hụt nhân sự trầm trọng của quốc gia.

Dù vậy, vấn đề này đành phải tạm gác lại.

Chỉ có thể trông chờ vào thời gian hoặc một biến cố đặc biệt nào đó để giải quyết.

“Vậy nhân nói đến ma lực, ta cũng nghe báo cáo luôn phần nghiên cứu nhé.”

“Là thần đây. Nghiên cứu Quân sự ma pháp lần này đã hoàn tất, cho phép sử dụng ma pháp trong chiến tranh. Hiện tại thì chỉ mình thần dùng được thôi... nhưng nhờ ma lực hủy diệt từ vương cung, giờ thần có thể thi triển ma pháp tấn công cực mạnh! Dù vậy, với phương châm của quốc vương thì chắc cũng không dùng tới đâu.”

“Ừ, ma pháp hủy diệt tuy tiện, nhưng chẳng giúp gì cho nội chính cả...”

Kỹ thuật Ma pháp chiến thuật  mà lão Mortar nghiên cứu đã sẵn sàng để sử dụng thực chiến.

Hoàn thành đúng thời điểm—hay phải nói là được tính toán cẩn thận, nhờ đó mà Mynoghra lập tức có thêm một quân bài chiến lược mạnh trong tay.

Hơn nữa, khi Ma pháp nghiên cứu sở hoàn thành, họ sẽ có thể chế tạo thêm đơn vị pháp sư, từ đó gia tăng sức mạnh quân sự.

Tuy nhiên, như nét mặt trầm tư của Atou cho thấy, ma pháp hủy diệt chỉ phục vụ mục đích tấn công nên rất khó khai thác cho các công việc nội chính, khiến họ có phần đắn đo.

“Còn về nghiên cứu tiếp theo thì ta cứ theo đúng kế hoạch ban đầu, chuyển sang hệ ma pháp Lục Đại Nguyên Tố. Cái này sẽ tốn thời gian một chút, nhưng những nghiên cứu khác cũng không đem lại lợi ích gì đáng kể...”

Giờ mà quay lại nghiên cứu Tinh chế hay Xây dựng thành lũy thì chẳng có bao nhiêu lợi ích, ứng dụng thực tế cũng rất hạn chế.

Takuto và Atou đều cho rằng nghiên cứu ma thuật vẫn là hướng đi hấp dẫn nhất.

Dù điều đó khiến Mynoghra ngày càng lệch hẳn về ma pháp, nhưng việc chuyên môn hóa vào một lĩnh vực cụ thể cũng là một chiến lược quốc gia phổ biến nên không vấn đề gì.

“Cuối cùng, đến phần quân sự.”

"Thần là Gia, chiến binh trưởng, xin phép báo cáo. Lực lượng mới được sinh ra là năm đơn vị Côn trùng chân dài. Hiện tại đang nhận nhiệm vụ do thám khu vực chưa khai phá xung quanh. Tuy nhiên, khác với Đại Chú Giới, vùng ngoài rừng chỉ toàn đồng bằng. Vì đặt ưu tiên vào năng lực ẩn nấp nên chúng thần không thể thực hiện các hoạt động trinh sát quá liều lĩnh.”

“Ừm. Báo cáo tình hình vùng xung quanh vẫn được gửi đều đặn cho quốc vương. Nhưng duy trì trinh sát trong điều kiện này cũng bắt đầu nguy hiểm rồi. Chuyển các đơn vị Côn trùng chân dài sang tuần tra quanh biên giới quốc gia đi.”

“Rõ... Ngoài ra, xin mạn phép đề xuất một điểm. Nếu hoàn tất nghiên cứu Săn bắt tiên tiến như ngài từng nhắc đến trước đây, đơn vị Côn trùng chân dài sẽ có thể tiến hóa thành Côn trùng thủ cấp người, giúp tăng đáng kể sức mạnh quân sự cho quốc gia...thần nghĩ vậy.”

Trước đề xuất của Gia, cả Takuto và Atou đều trầm ngâm.

Về mặt thời điểm, đây là một đề xuất chẳng khác nào phá rối khi mọi chuyện đã định xong, nhưng nội dung thì lại hoàn toàn đáng để xem xét.

Đồng thời, nó cũng cho thấy tinh thần chủ động suy nghĩ và đóng góp của các thuộc hạ đã bắt đầu nảy nở.

Thực ra, phương án "Săn bắn tiên tiến" cũng từng được đưa ra bàn luận trước đó.

Thậm chí, nếu bình thường thì nó là một đối tượng nghiên cứu xứng đáng được chọn.

Vậy tại sao cuối cùng lại không được chấp nhận?

Lý do rất đơn giản.

Vì khu rừng này không có lấy một con thú nào.

Chỉ riêng chuyện không tính tới yếu tố đó thôi cũng đủ thấy Gia vẫn còn non tay.

Atou quyết định sau này sẽ vừa cằn nhằn nhẹ một chút, vừa khen thưởng nhiều hơn, rồi dứt khoát từ chối đề xuất của Gia.

“Nghe cũng hấp dẫn đấy, nhưng nghiên cứu vẫn nên tập trung vào ma pháp như hiện tại. Việc tăng cường kỹ thuật liên quan tới ma pháp là ưu tiên hàng đầu. Tình hình sản xuất của Isla sao rồi?”

“Chuyện đó để lão báo cáo. Lượng gỗ và lương thực đã được đảm bảo đầy đủ. Nhờ có cái Cây thịt người và loại trái cây giàu dinh dưỡng mà Đức Vua tạo ra, kết quả đạt được khá khả quan. Chỉ có điều, nguồn ma lực thì hơi chậm hơn so với dự kiến.”

“Takuto-sama, ngài thấy thế nào?”

Sau khi các báo cáo và quyết định chính được đưa ra, Atou quay sang xin ý kiến xác nhận.

Takuto nhìn cảnh tượng trước mắt bằng ánh mắt đầy xúc động.

Dù Atou đã giải thích sơ lược tình hình, nhưng thực chất mọi việc đều do những người này tự bàn bạc và tự vận hành.

Thấy họ vừa trung thành với đất nước, vừa hết mình vì bổn phận, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng… thậm chí còn có chút cảm động.

“Cứ làm vậy đi. Mọi người làm tốt lắm.”

Hiếm khi Takuto nói nhiều, tất cả chư hầu đều đồng loạt cúi đầu sâu.

Họ hiểu rõ rằng vua rất ít khi mở miệng, nên từng lời nói đều vô cùng nặng ký.

Cuộc họp, được tiếp thêm nhiệt huyết, càng lúc càng đi vào chiều sâu.

◇◇◇

Buổi họp nội chính rồi cũng kết thúc, nhường chỗ cho một thực tế không mấy dễ chịu.

Chính là những vấn đề đau đầu ngoài lãnh thổ.

“Giờ thì nói qua tình hình bên ngoài một chút. Thánh Vương Quốc Qualia vẫn chưa có động tĩnh gì đúng không?”

“Vâng. Hiện tại không thấy dấu hiệu đáng ngờ. Có vẻ họ vẫn đang loay hoay với vụ việc ở phía Bắc.”

Atou hỏi như để xác nhận, và câu trả lời từ Gia cũng đúng như cô dự đoán:

Vẫn chưa có gì thay đổi.

“Vậy thì tốt. Nếu cứ theo tiến độ này, việc sản xuất ở Isla chắc cũng sẽ hoàn thành kịp thời. Đối thủ tiềm năng thì tạm thời yên ổn. Như vậy, vấn đề đáng lo hiện giờ là tăng dân số. Có ai có ý kiến gì không?”

“Thần nghĩ vẫn còn đồng bào của chúng thần ở ngoài kia. Nếu có thể tiếp nhận họ về đây, thì phần nào cũng giúp giảm bớt nỗi lo lắng mà Đức Vua đang mang. -- Nếu ngài để thần, Mortar, đảm nhận việc thuyết phục, thần tin chắc rằng họ cũng sẽ cúi đầu trước lòng nhân từ và vĩ đại của Đức Vua.”

“Vâng. Đức Vua chúng thần cũng luôn cảm thông sâu sắc với hoàn cảnh của các Dark Elf. Chúng thần sẽ không bỏ mặc họ đâu, ngài có thể yên tâm. Mà, số lượng đồng bào mà ngài dự đoán là bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm. Có lẽ tầm một, hai nghìn người…”

“Hừm… Vậy thì dù có đón họ về cũng vẫn thiếu rất nhiều. — Takuto-sama, ngài có cao kiến gì không?”

Takuto được trao lại quyền phát biểu.

Theo kế hoạch ban đầu, họ cần ít nhất khoảng năm nghìn dân.

Chừng đó mới đủ để xây dựng tầng lớp trí thức và chuyển lực lượng lao động nặng nhọc cho đám Ngụy Nhân hoặc lũ tử trùng.

Nhưng xem ra tộc Dark Elf ít hơn tưởng tượng.

Hơn nữa, dù lão già Mortar không muốn thừa nhận, nhưng cũng chẳng ai dám chắc toàn bộ bọn họ vẫn còn sống.

Takuto – người từng thành công khi dùng chiến lược "giúp đỡ kẻ yếu để lấy lòng" với Dark Elf – cũng thấy tiếc khi không thể dùng lại chiêu đó lần nữa.

Có vẻ lần này may mắn không mỉm cười.

“…Tạm gác lại đã.”

Takuto đang nói chuyện với hai cô gái song sinh thì được Atou hỏi tới.

Cậu đưa tay chống cằm, thở dài, rồi đáp vỏn vẹn một câu như vậy.

Cả với đầu óc và kinh nghiệm của Takuto, vấn đề này xem ra vẫn chưa có lối ra.

Mà nghĩ kỹ thì chuyện này bất thường thật.

Bởi vì trong game thông thường, người ta chơi hàng chục, thậm chí hàng trăm năm.

Dân số là thứ tăng theo thời gian dài, là điều hiển nhiên.

Giờ đột nhiên bảo phải nghĩ ra cách tăng dân số càng sớm càng tốt thì đúng là quá khó.

“Rốt cuộc cũng không dễ dàng vậy nhỉ… Thế thì mấy người sinh thêm con đi chứ.”

Atou buông lời bất mãn, mắt liếc Mortar và Gia đầy trách móc.

Dân số là sức mạnh quốc gia.

Rõ ràng là đang thiếu trầm trọng, mà chẳng ai có giải pháp nào hữu hiệu.

Nhưng rồi, sự thật phũ phàng được Emul – cô Dark Elf còn lại – lên tiếng:

“Atou-dono. Hai người này… chưa kết hôn đâu.”

““Công việc là gia đình của chúng thần.””

Emul thở dài đầy chán nản, còn hai người kia thì tự tin vỗ ngực như thể đang tự hào về lựa chọn độc thân của mình.

À… kiểu này là mấy người quyết không cưới ai cả rồi.

Atou lập tức đọc vị ra kiểu người đó và từ bỏ hy vọng.

Cô chuyển ánh mắt sang Emul – người duy nhất còn khả năng – rồi tìm kiếm sự đồng tình.

“Vậy thì… Emul, chỉ còn ngươi cố gắng thôi…”

"Thần thì… đang mở đơn tuyển người yêu mà vẫn chưa ai đón…”

“…………”

…Bó tay thật rồi.

Atou nghĩ vậy là đủ.

Cô đoán Emul chắc cũng là người có sức hút, nhưng vì địa vị hay hoàn cảnh gì đó nên khó yêu đương.

Bắt đầu thấy hối hận vì đã chọc vô cái tổ kiến mang tên "chuyện yêu đương của Dark Elf", cô vội vàng lái câu chuyện sang hướng khác.

“Th-thôi bỏ qua chuyện này đi! Lạc đề quá rồi! Tiếp theo! Tiếp theo! Bàn về chính sách đối với quốc gia trung lập Fawncaven! Đây mới là trọng tâm!”

Bầu không khí thoải mái phút chốc bị kéo căng trở lại.

Đây là thành phố nằm ngay bên ngoài khu đại chú giới, là vấn đề cấp thiết có thể ảnh hưởng tới vận mệnh của cả nước.

Nếu xử lý sai, chiến tranh là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Mà trong khi vẫn chưa rõ thực lực của đối phương, đó là điều họ phải tránh bằng mọi giá.

“Chuyện đó để thần báo cáo. Thành phố kia có vẻ đang ở trong tình trạng báo động cao độ.”

Báo cáo đến từ Gia – người chỉ huy toàn bộ quân lực với vai trò chiến binh trưởng.

Nghe xong, cả hội nghị đồng loạt nhíu mày, bởi điều đó cho thấy tình hình khá phức tạp.

“Báo động cao độ? Lẽ nào họ đã phát hiện ra sự tồn tại của ta?”

“Không. Dù chỉ quan sát từ xa, nhưng chúng tôi xác nhận được vài cuộc tấn công lẻ tẻ từ lũ Goblin. Có vẻ như họ đang thắt chặt cảnh giác với các á nhân hay man tộc khác.”

"Man tộc" là cách gọi các đơn vị địch không thuộc quốc gia nào.

Trong Eternal Nations, chúng xuất hiện khá nhiều vào giai đoạn đầu, như kiểu các chướng ngại vặt gây khó chịu.

Atou nghe xong thì ngẫm nghĩ:

Có vẻ thế giới này cũng có một hệ thống tương tự.

Việc tiêu diệt bọn chúng không quá khó.

Nhưng nếu trinh sát hay người đi lẻ bị tấn công thì đúng là không kịp trở tay.

Muốn xử lý thì lại phải lập cả đội quân, thành ra rất phiền phức.

Hơn nữa, trong số bọn man tộc cũng có những kẻ sở hữu năng lực đặc biệt.

Giết chúng thì không ai phản đối, nhưng cũng chẳng đến mức khiến thế lực nào đó nổi giận.

Nếu có cơ hội thì nhân lúc thuận lợi quét sạch luôn cũng được – Atou vừa nghĩ vừa ngấm ngầm lên kế hoạch trong đầu.

Tiêu diệt được nhiều loại đơn vị càng làm sức mạnh của Atou tăng lên.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải ngày càng mạnh hơn.

Đó là sứ mệnh mà cô tự mình đặt ra – và là điều bắt buộc cô phải đạt được.

"Chỉ là… họ có vẻ rất lúng túng khi đối phó, nhìn mà thần cũng thấy hồi hộp thay ấy chứ."

"Hở?"

Atou nghiêng đầu thắc mắc.

Rõ ràng họ bảo bị tập kích bởi lũ goblin mà.

Nếu xét theo trình độ kỹ thuật của thế giới này, thì đáng ra việc tiêu diệt bọn chúng phải dễ như trở bàn tay.

Chính vì điều kỳ lạ ấy mà cô càng thêm băn khoăn.

"Không có viện binh từ bản quốc à?"

"Theo như điều tra, đó là một kiểu thành phố biệt lập, như thể bị cô lập trong vùng đất xa xôi. Vậy nên chuyện điều quân chắc không dễ dàng gì. Hoặc cũng có thể… bản quốc của họ cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự…"

"Hừm… do địa hình biệt lập nên không dễ tiếp viện. Vùng này mà mức độ đe doạ từ man tộc cao đến vậy sao?"

"Vì là khu vực chưa khai phá nên tương đối nhiều chủng tộc á nhân sinh sống. Goblin, Orc, Kobold – đó là những cái tên hay được nhắc đến."

"Nhưng mà lũ man tộc chủ động tấn công thành phố thì khó tin đấy, lão Mortar. Nếu trong lúc hành quân mà vô tình đụng độ thì còn hợp lý. Chứ đến cả chúng nó cũng phải biết tấn công thành phố là hành động điên rồ mà, đúng không?"

Gia và lão Mortar bắt đầu trao đổi ý kiến tới tấp.

Nhưng cuối cùng cũng không rút ra được điều gì rõ ràng, ngoài việc… mọi thứ vẫn rất mơ hồ.

"Hiện tại đúng là thiếu thông tin quá. Mà nếu bên đó đang bị tấn công bởi man tộc, thì khả năng cao là đã xuất hiện người tị nạn. Nếu xử lý ổn thoả và đón họ vào được, dân số của ta sẽ tăng đáng kể đấy."

Không phải thành phố nào trong một quốc gia cũng có đủ khả năng phòng thủ.

Nếu là đô thị lớn thì thường có tường thành đá bảo vệ chắc chắn khỏi kẻ địch, nhưng những ngôi làng chăn nuôi – canh tác thì gần như không có phòng bị gì.

Tất nhiên, nếu việc tiêu diệt man tộc không được tiến hành triệt để thì người đầu tiên chịu thiệt sẽ là họ.

Dù may mắn chạy thoát thì cũng sẽ trở thành những kẻ không nơi nương tựa – một điều hoàn toàn hợp lý.

Ngay cả một quốc gia cũng phải đau đầu vì vấn đề tị nạn.

Nhưng may mắn thay, ta hiện có thừa đất đai và lương thực.

Nếu chấp nhận trở nên "tà ác", thì thứ còn lại chỉ là sự quyết tâm của bản thân mà thôi.

Dù ra vẻ như đây là ý tưởng của mình, nhưng thực ra Atou đã được Takuto bí mật truyền lại kế sách này.

"Atou-dono, có khả năng bọn họ sẽ phản bội không?"

"Cứ giám sát là được. Triển khai quân trong thành thì có thể ngăn chặn phản loạn. Mà đơn vị của Mynoghra… trong số những binh lính chưa được Takuto-sama triệu hồi, có vài cái rất phù hợp với vai trò này."

"Ồ! Vậy thì yên tâm quá!"

Còn ngoại hình thì… có hơi dị chút xíu, nên Atou không tiện kể ra.

Dù sao với cô thì vẫn còn trong ngưỡng "chịu được", còn cảm nhận của đám Dark Elf thì… chưa chắc.

Dù vậy, năng lực của chúng thì miễn chê.

Đơn vị đó có tên là Brain Eater – ngoài nhiệm vụ chính là chữa trị vết thương cho đồng đội, chúng còn có hiệu quả phụ là tăng độ ổn định trị an trong thành phố.

Là đơn vị y tế, sản xuất được sau khi mở khoá kỹ thuật cấp tiếp theo – cực kỳ hữu dụng cho lối chơi phòng thủ.

"Hơn nữa, nếu người ta được bảo đảm cuộc sống yên ổn, thì chẳng ai nghĩ tới chuyện phản bội đâu. Ngươi thấy sao?"

"Thần cũng nghĩ vậy."

"Dù sao thì… cũng đã đến lúc ta nên chủ động tiếp cận quốc gia đó rồi. Nếu được thì kết thân, còn nếu không thì… lúc đó tính sau. Nói gì thì nói, đó là một thành phố rất đáng để có được. Tuy không nên trông chờ quá nhiều, nhưng cũng không nên bỏ lỡ nếu có cơ hội."

Mọi người đều gật đầu trước lời của Atou.

Tất cả đồng tình và tán thành với phương hướng mới được đề ra.

Cuộc họp đến đây xem như kết thúc.

"Vậy là đã thống nhất rồi. Lượt tiếp theo – ồ không, kế hoạch tiếp theo – là cử sứ giả đến quốc gia trung lập Fawncaven. Ta sẽ không hối thúc đâu, nên hãy cân nhắc cách tiếp cận thân thiện nhất có thể nhé."

Dù không nhắc ra, nhưng lý do khiến Atou – không, Takuto – để tâm đến thành phố đó đến vậy thực ra rất đơn giản:

Ở đó có long mạch.

Long mạch – một loại tài nguyên sinh ra ma lực trên bản đồ – là thứ không thể không chiếm lấy.

Nếu có thể, tốt nhất là giành được bằng con đường hoà bình.

Nhưng cũng có nhiều phương án khác.

Hiếm hoi thay, Takuto lần này lại chọn một hướng tiếp cận khá chủ động.

Khoảnh khắc Mynoghra lần đầu được cả thế giới công nhận như một quốc gia chân chính……đang ngày càng đến gần.

=Thông báo hệ thống=============

Kiến trúc và đề tài nghiên cứu mới đã được chọn.

Đang xây dựng: 【Ma pháp nghiên cứu sở】

Đang nghiên cứu: 【Lục đại nguyên tố】

Đang sản xuất: 【Toàn trùng nữ vương Isla】

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận