Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 12

Chương 03: Koala (gấu túi) sau khi đổi tên thành ‘Tiểu Ái Lương’ thì độ dễ thương tăng vọt, muốn sờ một cái cho đã luôn! (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,317 từ - Cập nhật:

Koala (gấu túi) sau khi đổi tên thành ‘Tiểu Ái Lương’ thì độ dễ thương tăng vọt, muốn sờ một cái cho đã luôn!

'1'

Hôm sau, trên đường đến trường.

"Tomoe."

【Nói... nói lại lần nữa đi.】

"Tomoe."

【...Ừm ừm~】

"Cậu thực sự thích tên này đến thế sao..."

【T-tôi đâu có nói vậy!】

"Vậy sao cứ bắt tôi gọi mãi... khiến tôi trông như kẻ nguy hiểm cứ lẩm bẩm tên con gái suốt ngày vậy."

【C-cậu lắm chuyện quá đấy! Làm gì có chuyện tôi thích cái tên này chứ!】

"Vậy đổi tên khác thì sao?"

【C-cậu dám đổi thì cứ thử xem!】

...Mới sáng sớm đã đủ kiểu ngược ngạo rồi.

Bước vào lớp học, tôi ngồi xuống ghế suy nghĩ.

Việc cấp bách bây giờ không phải là cái tên, mà là làm sao để Tomoe biến khỏi đầu mình. Trong tình trạng không biết lúc nào tuyệt chiêu Absolute Choice sẽ hành, sống sao cho yên ổn được đây?

Hơn nữa, phải tìm cách đánh thức Chocolat. Nhưng theo điều kiện Chủ tịch nói, "tiếp tục ở cùng các cô gái kỳ lạ và bị Absolute Choice hành hạ", nếu để Tomoe tự do thì điều kiện thứ hai không đạt... Rối quá, rốt cuộc phải làm sao?

"Chào... ờ."

Cánh cửa lớp mở ra, cô Douraku Utage bước vào.

Sao trông... cô ấy uể oải thế nhỉ?

"Mẹ kiếp... sao toàn mấy thằng ấu dâm vây quanh ta vậy?"

Phụ nữ 29 tuổi độc thân còn đúng một tháng nữa là đến sinh nhật thật đáng sợ... Tránh xa ra kẻo vạ lây -

【Lựa chọn: ① Sờ ngực cô ấy nói: "Nhỏ quá nhỉ!"

② Sờ mông cô ấy nói: "Nhỏ quá nhỉ!"

③ Sờ chim mình nói: "Cũng nhỏ y như cô vậy!"】

Muốn giết tôi à!

【Chà... cầu hồn nhé.】

"Đừng có đứng ngoài cuộc thế chứ!"

"Kanade... cậu đang hò hét cái gì vậy, ồn ào quá."

Cô Douraku lườm tôi... rõ ràng đang rất cáu.

Thế mà tôi vẫn phải tiến lại gần cô ấy -

"Cũng nhỏ y như cô vậy!"

"Mày muốn chết à!"

"Khẹc khẹc khẹc khẹc!"

Cổ họng tôi lập tức bị siết chặt.

"Bà đang rất bực mình... dù biết 80% là do cái thứ kia, nhưng hôm nay nhất định không tha cho mày."

Trước giờ cô có tha bao giờ đâu!

Lúc này tôi chợt nghĩ, nên nhờ cô Douraku tư vấn. Bây giờ cơ chế phòng ngự đã mất, có thể hỏi cô ấy về kinh nghiệm đối phó với Absolute Choice trước đây, biết đâu có manh mối -

"Khẹc khẹc khẹc!"

Nhưng trước hết... phải sống sót... đã...

Tan học.

...Thoát chết trong gang tấc, tôi đến phòng tư vấn kể lại mọi chuyện cho cô Douraku.

"Thì ra là vậy..."

Nghe xong toàn bộ, cô ấy uống cạn tách trà rồi đặt xuống bàn.

"Ta hoàn toàn không nhớ gì về kẻ tên Amagami Sora, nhưng vẫn tin lời cậu... đúng là khổ sở thật."

Cô Douraku cũng như những người khác, đã mất ký ức về Sora, chỉ biết cô gái tóc xanh đó là Shihozuki Iorino chuyển đến sau lễ hội văn hóa.

Được rồi, tôi đã trình bày hết... thử hỏi vài vấn đề xem sao.

"Xin hỏi... lời nguyền của cô... biến mất trong hoàn cảnh nào vậy?"

"Hả?"

Ơ... mắt cô ấy trợn lên... hỏng rồi... đạp phải mìn rồi...

"Vì ta đã có người yêu."

"...Hả?"

Không ngờ cô ấy trả lời thẳng thừng đến thế.

Thì, tôi biết tình yêu là điều kiện giải trừ lời nguyền, nhưng...

"Sao, ta không được quyền yêu người à?"

"Không... không phải... ủa vậy người đó hiện tại sao lại..."

Vừa hỏi xong, tôi đã hối hận vì câu hỏi ngớ ngẩn.

"Xin lỗi, em hỏi hơi quá..."

"Ta bị đá."

Cô Douraku lại thẳng thừng đáp.

"Hắn bỏ ta... biến mất tiêu luôn rồi."

Giọng nói cô chợt chìm vào hư không.

"Thôi, chuyện cũ bỏ qua đi... quan trọng là hiện tại."

Nói đến đây, ánh mắt cô bỗng sắc lẹm.

"Sao đàn ông không ai thèm tiếp cận ta vậy... trong khi thằng cỏ như cậu còn có bạn gái."

Đừng có bịa chuyện... dù đúng là tôi còn zin.

"Chết tiệt! Hôm nay không uống rượu chắc ta nổ tung mất."

Cô Douraku lấy từ túi ra chai thủy tinh.

"C-cô... đó là rượu à..."

"Hả? Tan ca rồi, uống chút rượu sao không được? Có vấn đề gì thì ta dọa vài câu là ông Hội trưởng im re ngay."

...Bá đạo thật. Cô ấy ngửa cổ tu ừng ực cả chai lớn. Chà... uống kiểu này ắt phải tửu lượng kinh hồn -

"Ực ực~"

"Say luôn rồi!"

"Hu... hu hu hu hu."

...Vừa say đã khóc lóc.

"Sao... sao Utage lại ế ẩm thế này..."

Này... giọng điệu trẻ con quá rồi.

"Sao... cậu nỡ bỏ đi..."

Chắc là nói về người vừa từ chối cô...

"Khò... khò..."

Cô Douraku ngủ thiếp đi trên sofa.

Đang ngắm khuôn mặt ngủ say khác hẳn ngày thường, tựa thiên thần của cô ấy -

【Lựa chọn: ① Chim to ra (vô thời hạn). ② Thứ khác to ra (có thời hạn).】

“Sau khi hồi sinh sao cậu lúc nào cũng mồm năm miệng mười toàn chuyện chim cú thế hả!”

【Đâu phải do tôi muốn đâu, phải nói mấy lần nữa đây!】

Phải làm sao đây… lựa chọn một với dương vật cương cứng vĩnh viễn đương nhiên không thể chọn, nhưng lựa chọn hai lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì… Vì thời gian có hạn, chắc sẽ không đến nỗi quá tệ đâu… Mong là vậy.

Ngay khi chọn hai, tầm mắt tôi chợt trắng xóa——

“Cái gì…!”

【Không, không thể nào…】

Cơ thể của thầy Douraku… đã to ra.

Không chỉ to hơn… mà còn có vóc dáng cực kỳ kinh khủng.

Chiều cao có vẻ vượt quá 180cm, ngực cũng trở nên cực kỳ đồ sộ… có lẽ còn lớn hơn cả cô nàng Reikadou kia, đường cong eo thì gợi cảm đến mức vô lý. Tôi có thể khẳng định, trong số những người phụ nữ tôi từng thấy, không ai có thân hình hoàn hảo như vậy.

Hơn nữa, trang phục cũng trở nên hở hang… khiến tôi không biết nên nhìn vào đâu.

“Hảaaa… Cái gì thế, tôi ngủ quên à?”

Lúc này thầy Douraku cũng tỉnh dậy. Không biết có liên quan đến việc cơ thể to ra không, nhưng dường như cơn say đã hoàn toàn tan biến.

“Hả? Sao kỳ vậy… Ủa?”

Thầy đứng dậy, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên kính tủ sách.

“Cái, cái này là sao hả!”

“Thầy, thầy xin lỗi, thực ra đây là do Absolute Choice gây ra, em cũng bất lực…”

Tôi thực sự không ngờ thứ thay đổi lại không phải là bản thân mình.

“Không, không cần lo, cái này có thời hạn, đợi một chút sẽ trở lại bình thường thôi.”

“Chẹt!”

…Hửm? Vừa nãy thầy có “chẹt” một tiếng không vậy?

“Dù, dù sao cậu cũng không cố ý, tạm tha cho lần này vậy.”

…Người này đang mừng thầm đấy.

【Tính cách cô ấy thật trái khoáy, vui thì cứ nói thẳng ra đi chứ.】

…Hôm nay chuỗi “ngươi là kẻ không đủ tư cách nhất để nói” lại xuất hiện rồi.

“Này, Kanade. Tôi muốn ra phố dạo chơi, cậu đi cùng đi.”

“Hả? Thầy định ra ngoài trong tình trạng này sao?”

“Đương nhiên. Dù nói là có thời hạn, nhưng cậu cũng không biết khi nào sẽ phục hồi chứ gì.”

“Đúng, đúng là vậy nhưng…”

Trong lúc tôi ấp a ấp úng, thầy Douraku đã mở cửa rời khỏi phòng tư vấn.

…Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận