Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09

Chương 03: Nỗi niềm của chàng trai chưa đủ chín (6)

0 Bình luận - Độ dài: 1,012 từ - Cập nhật:

Nỗi niềm của chàng trai chưa đủ chín

'6'

Vài phút sau cuộc gọi của Ouka-chan.

Tôi đến công viên được chỉ định.

"À, Kanade-senpai. Xin lỗi vì đột ngột gọi anh ra."

Vừa thấy tôi, Ouka đã vội vàng tỏ vẻ áy náy.

"À, không, hoàn toàn không sao..."

Không sao... nhưng tình hình hiện tại thật không ổn.

"...Kanade-senpai."

"Sao thế?"

"Điều em nói trên điện thoại... có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Biểu cảm này tôi đã từng thấy. Lần trước khi đến nhà tôi, và ở hội thao.

Ouka lúc đó cũng mang vẻ mặt quyết tâm như bây giờ.

Dĩ nhiên, dù không xem biểu cảm cũng biết Ouka-chan định nói gì.

"Chuyện quan trọng... à?"

Nhưng tôi... chỉ có thể đáp lại như thế.

"Ừ... rất... rất quan trọng."

"......"

Ouka nhìn tôi - kẻ đang không biết phải phản ứng thế nào - mà nói:

"Từ lâu... em đã định nói rồi... một lần - không, hai lần quyết tâm, nhưng vì xảy ra chuyện nên đành thôi..."

Phải rồi, nên đây là lần thứ ba... không, có lẽ là quyết tâm cuối cùng của Ouka.

"Sau đó dù định nói ngay nhưng mãi không tìm được thời cơ thích hợp... nhưng mà... không còn cách nào khác rồi."

Ý nghĩa câu này tôi hiểu. Đến ngày mai... khi vở kịch bắt đầu, "Yuto" sẽ bày tỏ tình cảm với "Furano".

"Rốt cuộc, em muốn thổ lộ bằng chính miệng mình... Yuuouji Ouka này."

Lý do từ chối tập luyện có lẽ là vậy. Dù chỉ là diễn kịch, Ouka không muốn dùng lời tỏ tình giả dối.

"Nên hôm nay... ngay bây giờ, em sẽ nói."

Ouka nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng.

Rồi...

"Kanade-senpai, em—"

"O-Ouka, đợi đã!"

Tôi hốt hoảng ngăn cản.

Tấm lòng của Ouka rõ ràng là chân thật... nên không thể nghe với tâm thế nửa vời được.

"...Sao thế?"

Hiện tại, dù có được Ouka tỏ tình, tôi cũng không thể trả lời YES hay NO. Nghe lời tỏ tình trong tình trạng này là xúc phạm Ouka.

"Không, xin lỗi, tự dưng nhớ ra việc quan trọng..."

"...Việc quan trọng?"

"Không, ừm, chuyện cá nhân ấy mà, anh nghĩ đây là lời quan trọng nên... để lúc khác anh sẽ nghe kỹ hơn—"

"Kanade-senpai, nói dối."

"Hả?"

"...Cảm giác như anh đang không muốn nghe em nói."

"Không, đâu có, làm sao..."

Bị đánh trúng tim đen, tôi lắp bắp.

"Xin lỗi nhé. Dù biết mình đang ích kỷ... nhưng em muốn anh nghe cho bằng được hôm nay."

Phải làm sao đây... Làm thế nào bây giờ?

Nghe đi... Hay không nghe?

Không biết nữa... Càng nghĩ đầu càng rối như tơ vò.

"Ơ... Thực ra em từ lâu đã—"

"Khoan, đợi đã!"

Lời ngăn cản này phát ra như phản xạ.

Không thể nghe... Không muốn nghe... Ít nhất không phải lúc này.

"......"

Gương mặt Ouka tối sầm lại trong chớp mắt.

"À, không, không phải đâu, cái đó… tuyệt đối không phải là không muốn nghe—"

"Xin lỗi, đủ rồi…"

Ouka buông thõng vai, quay đầu bỏ đi với dáng vẻ mệt mỏi, tiếng bước chân lộp cộp dần xa.

"Kìa, Ouka…"

Khi tôi định níu kéo, chân đã dừng lại.

Níu lại được… thì sao chứ?

Tôi đứng ngây người nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, không thốt nên lời.

"……"

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Ouka đã biến mất khỏi tầm mắt.

Ừm… Sao lại thành thế này…

Rõ ràng… rõ ràng tôi không hề muốn làm tổn thương Ouka mà.

Phải làm sao… đây?

Đang mơ màng thì điện thoại reo vang.

… Là Furano.

"……"

"Kanade-kun."

Vẫn giọng điệu vô cảm quen thuộc.

"… Có chuyện gì vậy?"

"…………………………………………………………À xin lỗi, giọng cậu chói tai quá khiến tôi suýt mất ý thức."

Vẫn trò đùa thường ngày.

"Đột nhiên thế không quá đáng sao!"

Nên tôi cũng như mọi khi cà khịa lại… mong mỏi cuộc đối thoại thường nhật sẽ kết thúc ở đó.

Nhưng.

"… Tôi có chuyện quan trọng muốn nói."

Bàn tay run run. Mồ hôi túa ra.

Đúng vậy, giống hệt Ouka-chan lúc nãy.

Tôi hiểu. Dù đã quyết tâm đến mấy, nỗi sợ vẫn không thể tránh khỏi.

Nuốt trọn nỗi khiếp đảm và đau đớn này, kiên trì với ý chí của mình. Đó gọi là quyết tâm. Đó gọi là chiến đấu.

Nhưng không được… thế này không ổn. Chẳng phải tôi vừa mới nói với Ouka-chan như vậy sao?

Lau mồ hôi, hít thở sâu chờ bình tĩnh trở lại.

"… Phù."

Vừa thao tác điện thoại vừa tìm số của Kanade-kun.

Nhấn nút này… là không thể quay đầu nữa.

Ký ức về Kanade-kun từ trước đến giờ ùa về trong đầu.

Chuyện vui, chuyện buồn, chuyện hối hận. Đủ thứ… thật sự trăm mối tơ vò.

Nhưng lối thoát cho thứ tình cảm này chỉ có một.

Tôi, thích Kanade-kun.

Đúng vậy, chỉ cần truyền đạt ý nghĩ đơn giản ấy thôi.

Rồi tôi nhấn nút gọi.

"À…"

Chợt nhận ra.

Biết đâu… bây giờ Ouka-chan vẫn đang tỏ tình.

Nếu vậy thì chẳng phải mình đang cản trở sao?

Tồi quá… hoàn toàn không nghĩ tới. Chỉ lo cho chuyện của mình.

Đang định cúp máy thì—

"……"

Kanade-kun đã bắt máy.

Như vậy ít nhất, lời tỏ tình của Ouka-chan đã kết thúc.

Vừa ôm ngực vừa nói.

"Kanade-kun."

Kết quả… là gì đây?

"………… Có chuyện gì vậy?"

Không, không liên quan đến chuyện đó. Tôi chỉ đang làm việc mình phải làm thôi.

"…………………………………………………………À xin lỗi. Giọng cậu chói tai quá khiến tôi suýt mất ý thức."

Diễn vai Yukihira Furano như mọi ngày.

"Đột nhiên thế không quá đáng sao!"

Kanade-kun cũng phản ứng y hệt thường lệ.

Nhưng từ đây trở đi, mọi thứ sẽ không còn như xưa nữa.

Tôi muốn cậu nghe thấu nỗi lòng này.

Tôi— thích cậu.

"… Có chuyện quan trọng muốn nói."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận