Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 01: Súng ngắn khổng lồ, tư thế khiêu dâm và nụ hôn kiểu Pháp (2)

0 Bình luận - Độ dài: 6,823 từ - Cập nhật:

Súng ngắn khổng lồ, tư thế khiêu dâm và nụ hôn kiểu Pháp

'2'

Sáng thứ Ba ngày hôm sau, kết thúc kỳ nghỉ ba ngày.

"Ư... ưn ưn..."

Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau mông bước đi trên đường đến trường.

Chỉ cần nhớ lại cảnh mình không ngừng tự tát vào mông đã đủ khiến tôi xấu hổ muốn khóc.

Thế nhưng, có một kẻ hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng ấy của tôi, mặt mày phờ phạc thả lỏng.

"E hehe~"

Cô ta nở nụ cười tươi rói rồi dí sát người vào tôi.

"Này, này... đừng có dính chặt thế chứ"

"Chịu thôi"

Hóa ra việc Chocolat đeo bám không chỉ ở nhà mà ngay cả khi ra ngoài vẫn tiếp diễn.

Ánh mắt của người qua đường thật chói chang... đương nhiên rồi, sáng sớm đã làm chuyện này thì ai chả nhìn... Nhưng mà đeo bám thế này quá đáng quá.

Hai cơ thể chúng tôi dính chặt lấy nhau, tư thế này ngay cả học sinh cấp hai đang ysay cũng phải ngượng chín mặt.

Đang lúc tôi phân vân không biết xử lý thế nào thì cổng trường đã hiện ra trước mắt.

"Đủ rồi đấy... tránh ra đi"

Sợ vào trường thế này sẽ bị loại nên tôi gượng ép đẩy cô ấy ra.

"Hừm——!"

Chocolat tỏ vẻ bất mãn nhưng vẫn bám theo sát sau lưng. Dù không còn tiếp xúc cơ thể... nhưng vẫn quá gần. Đương nhiên, tôi bị cô ấy trừng mắt nhìn.

"Chào buổi sáng"

Vừa may tách được khoảng cách với Chocolat, đang chào hỏi mấy nam sinh thì có người lên tiếng.

"Chào buổi sáng, Amakusa-kun"

"À, chào buổi sáng Yu...không...Furano"

Suýt nữa gọi Yukihira theo thói quen, may mà kịp sửa lại.

Hôm trước ở hội Cosplay, cô ấy từng bảo tôi gọi thẳng tên... nhưng do kinh nghiệm xương máu trước đây, tôi dò xét phản ứng của cô ấy.

"......"

Tốt quá... hình như không bị chọc họng như mọi khi.

"Tôi nghe không rõ lắm, nói lại lần nữa được không?"

...Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Tôi thử gọi tên cô ấy lần nữa.

"...Furano"

Khoảnh khắc ấy, Furano khẽ động mũi.

"Tôi vẫn nghe không rõ, nói thêm lần nữa đi?"

"Không không, cậu chắc chắn đã nghe rồi. Nói thế này mệt lắm"

Mặt Furano giật giật.

"...Mệt?"

"Ừ, bị người xung quanh nghe thấy thì xấu hổ lắm"

"...Xấu hổ?"

Thái dương cô ấy như có tiếng "bốp" vang lên.

"...Tôi bảo là không nghe rõ nên nói lại đi, đồ ______"

"Ác quá!"

Sau đó, Furano nói bằng giọng nhỏ như muỗi vo ve.

"Cái đó... nếu Amakusa-kun không thích... gọi Yukihira cũng được..."

Bình thường ở chế độ thì thầm này tôi chẳng nghe được gì, nhưng lần này may mà nghe rõ.

"Không, tôi cũng không đặc biệt ghét——"

"Đã vậy thì nhanh nói ra đi, đồ ______ nhà ngươi"

"Tại sao còn trở nên tệ hơn thế!?"

Tôi vẫn không hiểu được những suy nghĩ của Yukihira Furano, nhưng bây giờ cứ làm theo lời cô ấy nói trước đi.

"Furano."

Mũi Furano lại khẽ động đậy.

"...Hôm nay tạm tha cho cậu vậy."

Câu nói này nghe như đang khinh thường đối thủ hạng bét vậy...

Lúc này, Sato dường như nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi nên tiến lại gần.

"Hai... hai người... không phải đang hẹn hò chứ?"

"Làm gì có chuyện đó." "Haha, làm sao được chứ."

Chúng tôi đồng thanh phủ nhận. Thấy chưa, bị hiểu lầm kiểu này thật xấu hổ quá đi.

"......" "......"

Sau khoảng lặng vô nghĩa

"Ựa!?"

Cổ họng tôi bị chọc một cú đau điếng.

Sao... sao cả hai đứa cùng nói giống nhau mà Furano lại nổi giận với mỗi tôi thế này?

"Hãy tự hỏi bắp chân của cậu đi."

"Là trái tim chứ!"

"Hãy tự hỏi 'Tiểu Phu' của cậu đi."

"Ý cậu là gì vậy!?" (Glass: "スネ" (bắp chân) thêm chữ "Phu" thành "スネ夫" (Tiểu Phu - nhân vật trong Doraemon))

"Đàn ông nào cũng nuôi một chú Tiểu Phu trong tim đấy."

"Chả hiểu gì cả!"

"Vậy đổi thành Đông Đông vậy."

"Đổi sang Đông Đông thì thô lỗ quá! Cậu ta chỉ đứng sau Tiểu Phu thôi, sao có thể đổi được!" (Glass: Đông Đông từ "Kiteretsu Daihyakka", tác phẩm cùng tác giả với Doraemon)

"Tiện thể, biệt danh 'Đại Tinh Tinh' đã thuộc dạng bắt nạt rồi đấy." (Glass: "Buta Gorilla" - nhân vật tương ứng với Jaian trong Kiteretsu)

"Chuyện đó đâu liên quan!"

"Nghĩ kỹ thì Kiko-chan cũng được sủng ái lắm. Nếu Đại Tinh Tinh có em gái thì sẽ thành Heo Tinh Tinh nhỉ." (Glass: Đại Tinh Tinh không có em gái)

"Mày đang nghiên cứu cái quái gì thế!?"

"Hoặc gọi là Tagoriko đi." (Glass: "Tagoriko" liên quan đến thần Tagori-hime trong thần thoại Nhật)

"Vô nghĩa quá đi!"

"Vậy thì đọc là 'Ta-go-ri-ko~'"

"Dù có lên giọng kiểu 'gà gáy' cũng chẳng thay đổi được gì đâu!" (Glass: "Kokoriko" là tiếng gà gáy)

"Thật thô lỗ. Tôi định đọc theo điệu 'Jagariko' cơ mà." (Glass: Jagariko là tên sản phẩm snack)

"Có tác dụng gì không đấy!?"

...Đối đầu với con bé này đúng là kiệt sức thật.

"Haa... Sao lần nào cậu cũng nghĩ ra mấy trò nhảm nhỉ thế nhỉ?"

"Tôi xin nhận lời khen này."

"Đầu óc cậu làm bằng gì vậy!?"

"Cho cậu xem đầu tôi thì tôi chết mất, nên không cho đâu."

(X)

「Cậu là học sinh tiểu học à!」

「Không, là học sinh cấp ba đấy ạ.」

「Ai bảo cậu trả lời nghiêm túc thế!」

「Cậu đừng dùng mấy từ chuyên ngành kiểu 'phản hồi nghiêm túc' nữa được không pfft——!」

「Đủ rồi đấy!」

Không xong rồi, nếu bây giờ không dừng lại thì sẽ không có hồi kết...

「Haa... đủ rồi, nên dừng lại thôi.」

「Ara, em vẫn chưa thỏa mãn đâu.」

Furano nói câu đáng sợ rồi khẽ thêm vào:

「...Thật sự như vậy đã đủ chưa?」

「Sao thế?」

「...Không có gì. Em chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với gia đình lúc ở nhà.」

Cuộc trò chuyện với gia đình... Furano ở nhà trông thế nào nhỉ? Tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi đời tư hay người thân của cô ấy.

「Này, đừng dùng mẹ tôi để tưởng tượng những thứ dơ bẩn nhé.」

「Ai làm thế chứ!」

「Này, đừng dùng bố tôi để tưởng tượng những thứ dơ bẩn nhé.」

「Ghê tởm quá!」

Lúc này Chocolat đột nhiên hét lên:

「Bố của Furano × Kanade!」

「Đồ đầu óc mục nát im đi!」

Bỏ qua tiếng hét của tôi, Furano đắm chìm trong cảm xúc, ánh mắt lơ lửng giữa không trung.

**Cuộc sống thường ngày của gia đình Yukihira**

「Con về rồi đây, mẹ.」

「Ara, chào mừng về nhà Furano.」

Đối diện với cô con gái vừa từ sự kiện Cosplay trở về, Yukihira Rumine vẫy mái tóc trắng dài đến thắt lưng, quay đầu lại.

「Cái này... con có chuyện muốn thảo luận, được không ạ?」

「Ara, hiếm thật đấy. Là gì vậy?」

「Đó là...」

「Sao thế? Cứ thoải mái nói đi đồ con lợn cái.」

「...」

「Không cần ngại đâu. Hôm nay đặc cách cho mày nói ngoài từ 'pfft' đấy, đồ heo nái.」

「...」

「Đùa thôi.」

「À, vâng... Con biết mà, không sao.」

Rumine vốn là người có tính lưỡi độc.

Dĩ nhiên, từ nhỏ Furano đã hiểu rõ những lời đó chỉ là trò đùa, không phải thật lòng. Nhưng cô vẫn không biết nên phản ứng thế nào.

Có lẽ vì không có phản ứng nên Rumine càng lúc càng tăng độ cay nghiệt.

「Thế thì, đang phiền muộn chuyện gì vậy, đồ lợn trắng?」

「...」

Vốn dĩ Furano nhút nhát và thu mình, lý do cô thể hiện hình tượng cực đoan trong lớp phần lớn là do ảnh hưởng từ mẹ.

Khi chuyển trường thay đổi môi trường, trong cái gọi là "khởi đầu cấp ba", cô vô thức bộc lộ hình ảnh ấn tượng nhất trong tâm trí mình.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa Furano ngưỡng mộ mẹ. Thực tế, hễ gặp phiền muộn là cô luôn tìm Rumine đầu tiên.

Furano quyết tâm mở lời:

「Thực ra, con có tình c——」

「Ồ~, anh về rồi đây~」

Giọng nói từ cửa ra vào cắt ngang lời Furano.

Một lát sau, bố cô - Yukihira Daichi - xuất hiện trong phòng khách.

「Aya, Furano cũng về rồi à.」

Daichi là người cao lớn và dáng rất mảnh khảnh. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt sâu thẳm không bao giờ ngừng nở nụ cười.

「Bố, bố ơi, chào mừng——」

「Chào về nhà, đồ giòi bọ.」

Rumine chặn lời Furano, phủ lên Daichi những lời lẽ chua cay.

Đón nhận lưỡi độc, Daichi nở nụ cười ngượng ngùng.

"Ha ha ha, bố về rồi đây. Rumoe vẫn lạnh lùng như thế nhỉ. À mà hôm nay con cũng có một cặp 'mèo' đẹp đấy. Cho bố sờ một chút được không?"

(Urgh...)

Người bình thường nghe thấy những lời đó chắc sẽ nghi ngờ thính giác của mình, nhưng trong gia đình Yukihira, đây chỉ là chuyện cơm bữa.

"...Sao anh không biến mất khỏi thế giới này đi?"

Rumoe ném cho chồng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi.

"Ha ha ha, đùa chút thôi mà. Vậy thì... cho bố sờ 'mèo' nhé?"

"Hãy tìm kiếm sự bất tử rồi lao vào mặt trời để tận hưởng cái chết vĩnh hằng đi."

- Đúng vậy, Daichi Yukihira là người đàn ông có niềm đam mê bất tận với những câu chuyện khiếm nhã.

Tính cách của Furano ở trường học, (không hiểu sao) lại là sự kết hợp đặc biệt giữa những thói xấu của cả bố lẫn mẹ. Cô thừa hưởng lưỡi dao độc từ mẹ Rumoe, và trí tưởng tượng phong phú về chuyện người lớn từ bố Daichi - một tổ hợp cực kỳ tồi tệ.

Nhân tiện, Rumoe - mẹ của Furano - sở hữu bộ ngực đồ sộ đúng chuẩn "mẹ bỉm sữa".

Rốt cuộc sai lầm ở đâu mà khoảng cách giữa hai mẹ con lại lớn đến thế? Furano đã tự vấn hàng nghìn lần mà vẫn không tìm ra lời giải. Chính vì ngoại hình giống mẹ như đúc, cô càng cảm thấy bất mãn.

"Chào bố về. À... Con có chuyện muốn nói với cả hai người."

Nếu để Daichi tự do diễn xuất thì sẽ không bao giờ hết, Furano vội đi vào vấn đề chính.

"Cái ấy... Con... Con thì..."

Dù nói năng ngập ngừng, cô vẫn gắng gượng thốt ra thành lời.

"Con... Con có người thích rồi."

"Ara~" "Ôi!"

Ánh mắt của Rumoe và Daichi đồng loạt thay đổi.

"...Phải lập tức thực hiện thủ thuật thiến hoạn thôi."

"Chừng nào đôi mắt ta còn đen nhánh, ta sẽ không để hắn chạm vào 'mèo' của Furano!"

"Xin hãy nghiêm túc nghe con nói..."

"Đùa chút thôi. Chuyện tốt đấy mà, Furano. Nhưng con tìm đến chúng ta, hẳn là gặp vấn đề gì rồi?"

"Bố biết rồi. Cậu ta mắc chứng 'định kỳ muốn sờ ngực con gái' đúng không?"

"...Đó là chuyện thời sinh viên của anh đấy, đồ heo biến thái siêu cấp."

"À, ha ha... Không phải đâu. Vấn đề không nằm ở người ấy, mà là ở con-"

Furano đã từng kể cho bố mẹ nghe về hình tượng của mình ở trường.

"Trước đây thì được... Nhưng từ khi thích người ta, việc duy trì hình tượng kỳ quái đó khi nói chuyện thật đáng xấu hổ... Con nghĩ phải tìm cách bộc lộ con người thật của mình dù có ép buộc đi chăng nữa."

"Con sai rồi, Furano."

"Eh?"

Daichi đột ngột trở nên nghiêm túc.

"Nếu là người con thích, hẳn họ phải yêu con người thật của con."

"Nhưng, nhưng bố ơi. Ở lớp học, con chỉ đang đóng vai một tính cách kỳ dị giả tạo, đó đâu phải là con người thật."

"Furano. Việc con muốn nỗ lực thể hiện bản thân không có gì xấu. Nhưng cái mà con gọi là 'kỳ dị' ấy, không phải là con cố tình tạo dựng, mà tự nhiên hình thành đúng không? Nếu vậy, đó chính là con người thật của con ở hiện tại. Đừng vội vàng, khi nào thực sự muốn cho người ấy thấy mặt mộc, hãy nói ra."

"Ara~ Dù là con heo dâm đãng nhưng thi thoảng cũng nói được chuyện nghiêm túc nhỉ."

Rumoe cũng đồng tình.

"Ha ha ha, bởi vì Rumoe đã bị hấp dẫn bởi sự dâm đẳng đỉnh cao của anh mà."

"Im đi đồ heo mắt dơ."

「Ha ha ha, chỗ em che giấu sự ngại ngùng như thế này anh cũng thích nhất đấy, Rumoi.」

「Anh... anh nói cái gì thế, đồ heo hôi... kia.」

Trước lời nói thẳng như đấm của Daichi, Rumoi nghẹn lời.

「Anh yêu em đấy, Rumoi.」

「Ư...」

Màu đỏ thẫm nhuộm kín gương mặt Rumoi.

「Thế nào, em nghĩ sao về anh?」

「Anh... anh thật là xảo quyệt. Lúc nào cũng thế...」

「Anh muốn biết cảm nhận thật lòng của em.」

「Ư...」

Rumoi cúi đầu, ngượng ngùng phát ra âm thanh nhỏ như muỗi vo ve.

「Cái đó... em cũng thế.」

「Cũng thế là sao?」

Trước Daichi cố ý áp tay lên tai, Rumoi nắm chặt tạp dề gắng gượng thốt lên.

「Em cũng... yêu anh.」

Dù miệng lưỡi độc địa, nhưng cô ấy vẫn là Rumoi say đắm Daichi đến điên cuồng.

「Rumoi...」

「Anh yêu...」

Cứ thế, họ bước vào thế giới của riêng hai người.

「A, a ha ha...」

Dù việc thể hiện tình cảm trước mặt con gái học lớp 10 thật không đúng đắn, nhưng với gia đình Yukihira thì đây chỉ là chuyện thường ngày.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, họ cũng không phải cặp vợ chồng bình thường, nhưng với Furano, hình ảnh hai người họ chính là mẫu hình lý tưởng của vợ chồng.

(Vợ chồng...)

Ý niệm đó lóe lên trong đầu, cái tên "Yukihira Furano" hiện ra.

(Ư ư...)

Furano một mình đỏ mặt.

Rồi lại nhìn về phía song thân đang ở trong không gian ngọt ngào.

(Giá mà mình cũng có thể phát triển thành thế...)

Nếu hai người yêu nhau đến thế đã nói với mình như vậy, có lẽ không cần vội vàng bộc lộ bản thân thật.

(Không cần gượng ép, chỉ cần thay đổi từng chút một... là được nhỉ.)

Vẻ phiền muộn trên mặt Furano dần tan biến, nở nụ cười nhẹ.

「Có chuyện gì thế, Furano?」

Furano trong hồi ức khẽ mỉm cười.

「...Không có gì.」

Lập tức trở lại vẻ mặt vô cảm như thường lệ, quay sang tôi.

「Kanade-kun, tôi có thể hỏi một điều được không?」

「Gì thế?」

「Việc anh trò chuyện với tôi như hiện tại, có khiến anh khó chịu không?」

「Sao đột nhiên thế?」

「...Đừng hỏi.」

Dù hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, tôi vẫn làm theo lời cô ấy, nói ra cảm nhận thật.

「Không, tôi không thấy khó chịu.」

Thật lòng mà nói, làm đối thủ của Furano vừa mệt vừa chán. Nhưng tôi chưa từng cảm thấy khó chịu hay thực sự ghét bỏ.

Nghe câu đó, Furano khẽ động mũi——

「...Vậy à, còn tôi thì khó chịu đến phát nôn đấy.」

「Thế sao còn hỏi!?」

「Đùa thôi, chỉ là khó chịu đến mức nôn bùn thôi.」

「Cái gì thế!?」

「Đùa thôi, cũng không có lý do gì đặc biệt, đơn giản là khó chịu thôi.」

「Lý do tồi tệ nhất đấy!」

...Quả nhiên vẫn cực kỳ mệt mỏi.

Bỏ qua bộ mặt chán ngắt của tôi, Furano không hiểu sao lại tỏ vẻ an tâm.

「Mà, đúng là không cần vội, cứ như trước đây——」

「Sousen-sen~pai!」

Lời của Furano bị giọng nói của Chocolat vang lên từ phía sau cắt ngang.

「Cậu... cậu đang làm gì thế!」

「Đừng chỉ nói chuyện với Furano-san thôi, hãy quan tâm đến em nữa đi mà~」

Chocolat dí sát người vào tôi.

"Đừng, đừng có dính chặt như thế chứ!"

"Em không chịu đâu!"

"Dừng lại ngay! Mọi người xung quanh đang... Ủa?"

Khi tôi cảm nhận được khí thế mãnh liệt nào đó và quay đầu nhìn Furano.

"Á!!"

Tôi không kìm được tiếng thét. Furano đang nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn như dạ xoa.

"Cái này... Furano... sama?"

Furano phớt lờ tôi, quay sang nói chuyện với Chocolat.

"Chocolat-san... em đang làm gì thế?"

"Em đang bám chặt vào Kanade-sama đó ạ!"

"...Tại sao em lại làm chuyện như vậy?"

"Vì em thích Kanade-sama nhất!"

"Điều, điều này thì tôi cũng—"

Furano định nói gì đó trước tuyên bố của Chocolat, nhưng đột nhiên bưng miệng lại như chợt nghĩ ra điều gì.

"Tôi...→_←"

Sao đột nhiên biến thành ông chú biến thái vậy? (Glass: Biểu cảm →_← của Furano trong nguyên tác là 『だっふんだ』, xuất phát từ tiết mục hài của Shimura Ken, mỗi khi nhân vật ông chú kỳ quặc xuất hiện sẽ làm mặt lé mắt ngớ ngẩn và đọc từ này, bản thân từ không có nghĩa mà chỉ để gây cười)

Furano ho khẽ vài tiếng, thản nhiên nói.

"Chocolat-san. Cái gọi là thích của em, không phải là tình yêu nam nữ đúng không?"

"Fu, Furano, về vấn đề này..."

Tôi vội vàng bịt miệng Chocolat nhưng đã quá muộn.

"Không phải đâu ạ. Em thích Kanade-sama với tư cách là một người phụ nữ."

Xôn xao...

Bầu không khí trong lớp học lập tức thay đổi.

"Không trong sáng...", "Thật, thật sao...", "Thằng Kanade đó...", "Chúng ta đã hứa sẽ thông nhau bằng hậu môn mà!!"

Thằng cuối cùng nói cái gì thế!?

"Mọi, mọi người ơi, đây là hiểu lầm thôi..."

Lời thanh minh của tôi chìm nghỉm giữa những ánh mắt băng giá từ xung quanh. Tồi tệ rồi... lại gây ra hiểu lầm tai hại nữa rồi!

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè một thời gian, cuộc bầu chọn Popular 5 và Reject 5 sẽ diễn ra.

Đáng lẽ để thoát khỏi danh hiệu ô nhục này, tôi phải bắt đầu khôi phục hình tượng từ giai đoạn này...

Furano khẽ co giật mặt hỏi Chocolat.

"Thế này mất mặt lắm, em có thể đợi đến chỗ không có người rồi hãy... à không, dù vậy cũng không được... Tóm lại đừng làm thế ở đây được không?"

"Em hiểu rồi..."

Chocolat buông ra với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Phù, bây giờ phải giải tỏa hiểu lầm cho mọi người trước—

"Không được, em vẫn muốn được nũng nịu mà!"

"Uwaaa!"

Chocolat lại dính chặt vào tôi. Cái cô nàng này...

Còn phản ứng của Furano thì—

"Tôi đã bảo... đừng làm ở chỗ này mà."

"Ái!"

Tại, tại sao tôi lại bị véo thế này!?

"Vì vậy Chocolat-san, nếu em không buông ra, da của Kanade-kun sẽ nhăn nhúm, phần thịt ở giữa sẽ lõm vào đấy."

"Uwa!"

"Em biết rồi..."

Chocolat miễn cưỡng rời khỏi tôi.

"Nhưng Furano-san, tại sao khi em dính vào Kanade-sama, chị lại tức giận thế?"

"...Tôi không có tức giận. Chỉ là các người thân thiết nơi công cộng trông mất mặt nên nhắc nhở thôi."

"Chị đang nói dối."

Chocolat khẳng định.

"Cảm giác này của chị em hiểu lắm. Cái này... à, nhớ rồi, giống hệt em ở hội cosplay hôm trước."

"Giống nhau? Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Ghen tị"

"Cái gì!?..."

"Em hiểu mà. Vì em cũng từng trải qua cảm giác tương tự"

"Không, không phải vậy đâu..."

"Khi Kanade-sama suýt hôn Furano-san và Ouka-san, em cũng đã nghĩ y như thế"

Tại sao cô ấy lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này thế này!?

"Ki... Kiss Yukihira và Yuuouji là sao hả?...""Cua nhiều người cùng lúc? Ghê tởm thật""Không không, còn có cả hội trưởng nữa, vậy là bốn người chứ?""A, hậu môn của Kanade ngày càng lồi lõm rồi..."

Tên cuối cùng đó là ai thế!?

Tính sau sẽ xử lý hắn... Bầu không khí lúc này thực sự quá nguy hiểm.

Cộng thêm hàng loạt hành vi biến thái trước đây (hoàn toàn không phải lỗi của tôi), nếu bị dán thêm mắcác lăng nhăng nữa thì thật sự hết đường cứu vãn.

"Không, không phải đâu, đây là hiểu lầm—"

【Lựa chọn ① Hôn tất cả nữ sinh hiện diện

② Hôn tất cả nam sinh hiện diện

③ Hôn khắp cơ thể mình】

...Dù bị coi là kẻ lăng nhăng cũng được, nên xin ngài hãy tha cho tôi được không?... Không được sao? Vâng, tôi vẫn luôn hiểu mà...

"—Ưm~ma! Ưm~ma!"

Tôi bắt đầu từ vai, rồi đến cánh tay trên, cẳng tay, lòng bàn tay, đùi, bắp chân, mắt cá, móng chân, cuối cùng khi hôn lên lòng bàn chân thì cơn đau đầu biến mất hoàn toàn.

...Đồng thời, phẩm giá của tôi cũng tan thành mây khói.

Các cô gái đứng hình đến mức không thể đứng hình hơn nữa. Thứ tôi đang nếm trải lúc này chắc chắn là cảm giác tuyệt vọng tinh khiết 100%, ngang với những gì Toguro từng chứng kiến.

Đúng lúc tôi thực sự muốn cuốn gói về nhà sống ẩn dật

"Chào buổi sáng~!"

Ouka hùng hổ mở cửa bước vào.

"Ơ? Sao mọi người trông kỳ cục thế?"

Ouka nghiêng đầu thắc mắc, nhưng nhờ sự xuất hiện của cô ấy mà bầu không khí trong lớp dịu xuống đôi chút.

Cứu... cứu tinh đấy... Không, không hề. Do tác dụng của lựa chọn, mọi sự chú ý tạm thời bị chuyển hướng, nhưng Ouka chính là nhân vật chính trong câu chuyện mà.

Đúng như dự đoán, một nữ sinh hỏi Ouka:

"Ouka-chan, cậu thật sự bị Kanade-kun hôn à?"

"À, ừ"

"「「「——!?」」」

Khốaaaaa!!!

Câu trả lời không chút do dự của Ouka khiến cả lớp náo loạn, còn tôi thì mặt mày tái mét.

"À, nói chính xác thì chỉ là suýt bị hôn thôi"

Ouka tóm tắt lại sự việc từ hội cosplay.

"Thế à, hóa ra chỉ là trò chơi...""Đúng rồi, làm gì có chuyện Kanade-kun dám làm vậy chứ""Hừ... Cứ chờ đấy, đến ngày ta hái đoá hậu đình hoa!"

...Tôi sẽ không chất vấn tên cuối cùng nữa đâu, nên làm ơn đừng hái nó được không?

Dù sao thì tình hình cũng đã lắng xuống.

"Ahaha, trông cậu khổ sở thật đấy"

"Ừ, cậu cứu tôi rồi đấy"

"Hừm, xin hãy yên tâm đi nhé~"

Cô ấy vừa nói vừa áp sát người lại.

"...Tôi đã bảo đừng có lần nào cũng dí mặt sát thế chứ"

"Vậy sao"

Ouka nhẹ nhàng rời ra. Nhìn khuôn mặt cô ấy, tôi chợt nảy ra suy nghĩ.

Trong buổi hội cosplay lần trước, tôi cũng đã cảm nhận được, quả nhiên cô ấy đã trưởng thành hơn chút rồi... Không, dù thật khó tin khi Ouka lại để lại ấn tượng như thế cho tôi, nhưng thực tế là biểu cảm hay cử chỉ của cô ấy đều toát lên vẻ quyến rũ kỳ lạ...

"......"

"Sao thế?"

Trước ánh mắt chăm chú nhìn mình của tôi, Ouka ngơ ngác quay sang.

"...Ừm, tớ cảm thấy khí chất cậu hình như thay đổi?"

"Đúng rồi đấy. Vì đã xảy ra đủ thứ chuyện mà!"

"Đủ thứ chuyện?"

"Đúng~ đúng~. Kiểu như là thay đổi tâm cảnh ấy!"

"Tâm cảnh... sao?"

"Hừm hừm, Kanade-kun đúng là không hiểu lòng con gái nhỉ. Thế nào, trông chín chắn chưa?"

Ouka vừa nói vừa khẽ đung đưa eo, cười khúc khích.

"...Ừ thì, nhưng đừng có gắng quá đấy."

Lần hẹn hò giả định trước đây, Ouka đã cố tỏ ra chín chắn bằng cách biến hóa ngoại hình và ngôn hành đến mức bất ngờ.

"Ahaha. Không sao đâu. Hôm nay tớ hoàn toàn không ép mình đâu, đúng không?"

"Ừ thì..."

Đúng như lời cô ấy nói, Ouka lúc này trông rất tự nhiên.

"Ở nhà tớ cũng được dạy như thế. Vì vậy, tớ sẽ thuận theo tự nhiên, từng chút một trở thành người phụ nữ chín chắn."

Sau Furano, giờ đến lượt Ouka kể chuyện gia đình. Nói đến song thân của Ouka, cả hai đều là nhân vật cực kỳ nổi tiếng...

Ánh mắt Ouka đảo lên trần nhà như chợt nhớ điều gì——

Cuộc sống thường ngày tại gia tộc Yuuouji

"Wa ha ha ha ha ha ha!"

"A ha ha ha ha ha ha!"

"Hai người đứng lại ngay!"

Trong dinh thự Yuuouji, vang lên hai tràng cười sảng khoái cùng tiếng quát tháo.

Hai tiếng cười trước thuộc về gia chủ Yuuouji Oushin và con gái Ouka. Còn giọng nói còn lại——

"Đã bảo là không được chạy lung tung trong nhà rồi màaaaaa!"

Người hầu gái mặc váy đang đuổi theo hai cha con chính là Kuramori Tsuki - gia sư của Ouka.

"Uwa ha, muốn ngăn tôi thì cứ thử bắt xem!"

"Nào nào oni-chan, tôi ở đây nè~!"

"Hụ...hụt...khụ..."

Tsuki kiệt sức quỳ sụp xuống sàn.

"Tại...tại sao những kẻ như thế này lại có thể trở thành giám đốc tập đoàn lớn chứ...đau quá!"

Những hành động trẻ con của Oushin và Ouka đã khiến Tsuki mắc chứng đau dạ dày mãn tính.

"Ư...nhất định có ngày tôi sẽ từ chứ——"

"Trông cô mệt mỏc thật đấy."

"Kyaa!"

Oushin đột nhiên xuất hiện sau lưng.

"Wa ha ha, sắc mặt cô tệ quá đấy Tsuki. Có chuyện gì à?"

"Tất cả đều..."

Đều là lỗi của ngài đấy! Cô gắng nuốt câu nói vào trong.

"Tsuki-chan, vất vả quá nhỉ~"

Ouka cũng tiến lại gần. Cả Oushin lẫn Ouka dù chạy nhảy cả ngày nhưng hơi thở vẫn đều đặn... Dòng họ này rốt cuộc có thể lực thế nào vậy?

"Tiểu thư... xin hãy cư xử thận trọng hơn."

"Ahaha. Nhưng mà Tsuki-chan, đừng gọi tớ là tiểu thư, hãy gọi thẳng tên Ouka đi~"

"Xin phép được từ chối."

"Eh~, cứng nhắc quá đi."

Lúc này Oushin cũng nhập hội.

"Đúng đấy, Tsuki-chan cứng nhắc thật!"

"Đã là ông chú rồi thì đừng gọi tôi là Tsuki-chan nữa!"

Tsuki lập tức phản pháo.

"Thật, thật sự xin lỗi."

Dù có khinh suất đến đâu thì hắn vẫn là chủ nhân. Tsuki liên tục xin lỗi vì sự thất lễ của mình.

"Ha ha ha, đừng bận tâm Tsuki thân."

"Khịt..."

Ouma vỗ vai Tsuki đôm đốp.

"Em hơi cứng nhắc đấy. Nào, ăn cái này để thư giãn đi."

Thứ hắn đưa ra là viên kẹo bọc giấy bóng kính.

"Hả... Cảm ơn ngài."

Khoảnh khắc Tsuki đưa viên kẹo vào miệng -

"Ựa!"

Cô lập tức phun ra.

"Ha ha ha ha! Lừa được rồi!" "A ha ha! Dính bẫy rồi!"

"Thối quá! Cái, cái này là gì vậy? Thối quá đi!"

"Mẫu thử nghiệm kẹo động vật mới ra lò. Do chính ta chế tạo đấy."

"Động vật... Vậy đây là mùi gì?"

"Mùi xì hơi của trung niên."

"Đây đâu phải động vật!!"

"Ha ha ha, trêu Tsuki vui thật đấy."

"A ha ha."

"Mấy, mấy tên này..."

Một tay Tsuki nắm chặt run rẩy, tay kia ôm lấy chiếc bụng đang âm ỉ đau.

Lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:

"Hai người, không được làm Khổ Thủ tiểu thư khó xử."

Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Yuuouji Ouka. Cựu thần tượng nổi tiếng khắp nước, hiện đang hoạt động với vai trò bình luận viên trên các chương trình thời sự.

"Nào, thuốc dạ dày. Xin lỗi nhé, chồng và con gái tôi làm phiền cô rồi."

"Thật, thật cảm ơn ngài."

Sự quan tâm ấy khiến Tsuki cảm động.

"Nhưng mà, Khổ Thủ tiểu thư."

"Vâng, thưa phu nhân có chỉ thị gì ạ?"

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Ouka bỗng biến dạng thành vẻ mặt biến thái.

"Bị thủng dạ dày chắc cũng đau đớn khoái cảm lắm nhỉ?"

"Ngài là người thích bị hành hạ à!"

Đúng vậy, dù công chúng vẫn luôn nghĩ Ouka là người thông minh tri thức, thực chất bà ta mang thể chất cực kỳ ưa bị hành hạ.

"Phu nhân... Xin ngài, chỉ mình ngài thôi xin hãy luôn tỉnh táo."

"Ôi Khổ Thủ tiểu thư, ta rất tỉnh táo mà. Chỉ là thích bị gọi là con lợn cái hơn người khác thôi."

"Thế là mất tỉnh táo rồi!!"

Từ phía sau lưng Tsuki đang hét lớn, vang lên giọng nói khác:

"Khổ Thủ, cô đang làm gì ở đây thế?"

"Không, tại mấy đứa này—"

Khi quay đầu lại, cô thấy nữ quản gia đứng đầu quản lý các nữ tỳ của gia tộc Yuuouji.

"Cô dám gọi chủ nhân... là mấy đứa này?"

Ánh mắt sắc lạnh từ đáy mắt xuyên thủng Tsuki.

"Không, không phải vậy, chỉ vì các chủ nhân đùa quá trớn nên..."

Rồi Tsuki liếc nhìn ba người kia.

"Thưa chủ nhân, Khổ Thủ đã làm gì ạ?"

Ánh mắt Ouma đảo lia lịa, miệng huýt sáo.

"Ta chẳng làm gì cả. Chỉ mình Tsuki thân đang nghịch ngợm thôi."

"Tôi thành đứa trẻ bị la rồi!"

"Tsuki thân còn ăn kẹo trong giờ làm việc đấy."

"Là mấy người bắt tôi ăn! Đồ nhóc ranh!"

"...Nhóc ranh?"

Ánh mắt sắc bén của nữ quản gia lại đâm tới.

"À, không, tiểu thư nghịch ngợm..."

Lúc này Ouka lên tiếng:

"Xin đừng trách mắng cô ấy— à, hay là hãy mắng đến chết đi."

"Chỉ mình ngài mới hưng phấn với chuyện đó thôi!"

"...Ngươi dám gọi ta là 'mày'?"

"Không, không phải, thưa quản gia, bởi vì... cái đó..."

"Khổ Thủ, hình như cần phải đào tạo lại cô rồi."

Nữ quản gia đẩy gọng kính, tay kia nắm chặt cổ áo Tsuki.

"Không, không phải lỗi của con đâu!!!!!!"

Thế là Tsuki bị bà quản gia lôi đi mất.

"Ái chà~ Tsuki-chan tội nghiệp quá đi~"

"Uhahaha, đừng lo. Vì bà quản gia cũng hiểu rõ ưu điểm của Tsuki-kun mà"

Đúng vậy, Tsuki xử lý mọi việc đều nhanh chóng và chu toàn. Do công nhận điều này nên gần đây bà quản gia mới đề bạt cô ấy làm người hướng dẫn Ouka - vốn là nhiệm vụ của bản thân. Thế nhưng vì thêm khoản phải than phiền vô ích nên những phiền toái của cô ấy cứ tăng vùn vụt.

"Haha, sao tôi cứ thấy Tsuki-chan giống Kanade-chan thế nhỉ~"

Ouka vô tình thốt lên câu nói tự nói với mình.

"Kanade là bạn con sao?"

"À, ừm, cũng coi như vậy..."

Ouka ngập ngừng đáp rồi đưa mắt nhìn song thân.

"Nè nè, ba mẹ kết hôn với nhau vì lý do gì thế ạ?"

"Ôi, hiếm khi Ouka lại hỏi chuyện này đấy"

"Dù có hỏi tại sao thì cũng chỉ có thể trả lời là vì yêu thôi"

Ouka Makoto và Hibiki Kaeda nhìn nhau mỉm cười.

"Phải rồi... Yêu nhau nên mới cưới nhau nhỉ"

Thấy biểu hiện của Ouka, Makoto dường như cảm nhận được điều gì.

"Ồ, ta cứ thấy không khí có gì khác lạ... Ouka, chẳng lẽ con đang yêu?"

"Ừm... Chắc vậy rồi ạ"

"Ara, vậy cậu Kanade lúc nãy là con trai sao?"

"Dạ... Nhưng con hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu nên muốn nghe kinh nghiệm của ba mẹ làm tham khảo..."

"Hiểu rồi. Vậy mẹ sẽ kể nhé... Điều khiến mẹ hạnh phúc nhất chính là việc ba con yêu thích con người thật của mẹ đấy"

"Con người thật ư?"

"Đúng vậy. Con biết đấy, thời làm idol mẹ nổi tiếng với hình tượng người đẹp băng giá phải không? Đó không phải là hình tượng giả tạo mà khá gần với bản chất thật của mẹ"

Quả thực, Kaeda dù ở nhà vẫn giữ vẻ người đẹp băng giá (trừ khi vào chế độ masochist).

"Nhưng mẹ đã cố gắng thay đổi chút ít để ba con chú ý, giống như các idol khác thử làm điệu đà dịu dàng hơn"

"É~ Mẹ như thế con không tưởng tượng nổi luôn"

"Đúng không? Nhưng không ngờ lại được nhân viên xung quanh đánh giá cao. Họ còn đề xuất tiếp tục theo hướng này... Thế mà ba con đã nói 'Con người như thế hoàn toàn không đáng yêu! Anh thích con người thật của em!' rồi từ chối"

Kaeda nói xong thì gò má đã ửng hồng.

"É~ Ba ngầu quá đi!"

"Wahahaha! Vì ba chỉ hứng thú với mặt masochist của mẹ thôi!"

Một câu phá tan không khí ngọt ngào vừa thiết lập...

(Con người thật... à)

Nhưng cô con gái đã thấu hiểu điều gì đó từ lời cha mẹ.

"Có chuyện gì sao, Ouka?"

Tôi lên tiếng hỏi Ouka đang chìm vào suy tư.

"Không, không có gì đâu. Chỉ là con chợt nhớ lại chuyện đã nói với ba mẹ thôi"

Lúc này Ouka quay sang tôi, nở nụ cười rạng rỡ.

"Ahaha, quả nhiên mình không cần vội vàng, cứ như từ trước đến nay—"

"Kanade-sama~!"

Lời của Ouka bị Chocolat đang ôm chầm lấy tôi cắt ngang.

"Cậu cũng quan tâm tới tôi đi chứ!"

"Này, này!"

"Ehehe~"

Bên cạnh tôi đang cố gỡ cô ấy ra, Ouka lẩm bẩm.

"Chocolat-chan... thân thiết hơi quá rồi đấy"

Sao thế? Giọng cô ấy trầm xuống khác hẳn thường ngày.

"Vì em thích anh Kanade nhất trên đời!"

Chocolat không chỉ ôm chặt mà còn leo hẳn lên lưng tôi.

"Th-Thích nhất là sao chứ..."

Không ổn rồi, tình huống này lại sắp trở nên giống lúc nãy mất thôi——

"Đau!? Đau quá đi!"

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến tôi cúi xuống, phát hiện Ouka đang giẫm lên chân mình.

"Á, xin lỗi, không hiểu sao tự nhiên lại giẫm lên đó"

"Hả? Tự nhiên... có chuyện đó đời nào?"

Dù cảm thấy kỳ lạ nhưng trước mắt phải xử lý Chocolat đã.

"Chocolat, xuống ngay"

"Chịu"

"Vậy từ nay chỉ cho em thêm ba bát cơm thôi"

"Thế... thế em chết đói mất!"

Dù hoảng hốt nhưng cô bé vẫn bám chặt lưng tôi.

"...Nếu không chịu xuống thì giảm còn hai bát"

"Thế... thế em sẽ biến mất!"

Chocolat mắt lệ ngân ngấn, miễn cưỡng trèo xuống.

"Vậy ít nhất nắm tay được chứ?"

Cô bé nói rồi siết chặt bàn tay tôi.

"Này, việc này thì đừng—— Đau đau đau đau!"

Một cơn đau nhói khác ập đến.

Quay sang thì thấy Ouka đang bấm mạnh vào mu bàn tay trái của tôi.

"Á, xin lỗi, không hiểu sao tự nhiên lại bấm vào đó"

"Làm gì có chuyện đó!"

Dù là Furano hay Ouka... mấy cô này rốt cuộc bị làm sao vậy...

"À, mà này..."

Đột nhiên Ouka nở nụ cười đắm đuối.

"Ể~ không hiểu sao nhìn Kanade-kun đau đớn... em lại thấy hơi kích thích"

"...Hả?"

Cô ta đang nói cái gì thế này?... Này, cô gái này đang thổ lộ điều gì vậy?

"Em... có kỳ lạ không?"

Ừ, kỳ lạ, không một chút nghi ngờ.

...Chẳng lẽ điều tôi lo sợ đang thành hiện thực?

Trong buổi hẹn hò giả lập trước, do tình huống bất ngờ tôi bị Ouka dẫm lên người, mà cô ấy tỏ ra vô cùng khoái cảm... Rốt cuộc thuộc tính S trong con người này đang thức tỉnh sao?

"Đau lắm hả? Xin lỗi nha"

Vẻ mặt thành khẩn lo lắng của cô hoàn toàn vô hại... Có lẽ những hành động vừa rồi đều là vô thức... Một sadist tiềm ẩn không tự nhận thức... Nếu không sớm xử lý sẽ rất nguy hiểm.

Nhân tiện, mẹ của Ouka hình như là masochist. Con gái lại thành sadist... Gia tộc Yuuouji rốt cuộc thế nào đây.

"Để em xoa cho"

Bất chấp tôi đang suy nghĩ, Ouka nắm lấy tay trái.

Tay phải là Chocolat, tay trái là Ouka... Đương nhiên, ánh mắt bạn cùng lớp đang đổ dồn về phía tôi.

"Hai... hai cô buông tay ra giúp tôi được không..."

"Chịu" "Em chưa xoa nên không được"

Lúc này một bóng người tiến lại gần ba chúng tôi. Đó chính là Furano.

"Kanade-kun, một gã trai tân mà ôm cả hai bông hoa, cậu tưởng mình là ai chứ?"

...Ơ thì dù đúng là trai tân thật, nhưng chuyện đó liên quan gì đâu?

"Không, mấy đứa này tự ý——"

"Chắc giờ cậu đang nghĩ 'Hửm, đừng dùng ngón tay hèn mọn chạm vào ta, mau xoa cây súng khổng lồ giữa đùi ta đi, haha' đúng không?"

"Cái này đâu phải con người nữa rồi!"

"Furano-san, cậu đang ghen tị à?"

"...Hả?"

Lời nói của Chocolat khiến gương mặt Furano giật giật.

"Tôi và Ouka-chan đang dính chặt lấy anh Kanade nên cậu ghen tị đúng không? Quả nhiên Furano-chan cũng thích——"

Một cú đấm bụng nổ tung.

Tạ... tại sao lại là tôi chứ...

Đúng lúc tôi đau đớn đến mức ứa nước mắt.

【Lựa chọn đi ① "Các cô gái chú ý đấy, nếu dám đến gần khẩu súng khổng lồ giữa đùi ta thì sẽ bị bắn cháy thành than!"

② Phần giữa đùi biến thành khẩu súng khổng lồ】

... Đúng là đá giếng đá bờ ao. Thật sự muốn gì vậy hả? Đồ ngốc ư? Muốn chết à?

Phần giữa đùi biến thành súng khổng lồ... chắc chắn đó không phải ẩn dụ mà là nghĩa đen... ai mà chọn chứ.

"... Các cô gái chú ý đấy, nếu dám đến gần khẩu súng khổng lồ giữa đùi ta thì sẽ bị bắn cháy thành than!"

... Những cô gái đóng băng biểu cảm.

Ngay tích tắc sau đó, họ đồng loạt quay mặt đi như chưa từng có chuyện gì và trở về chỗ ngồi.

Đây chính là 'Kỹ năng tập thể - Coi như không thấy Kanade tồn tại'. Dù đã trải qua vô số lần nhưng tôi vẫn bình thản!... Không đâu, thật sự rất tổn thương muốn khóc muốn về nhà.

Lúc này những người còn quanh tôi chỉ là lũ con trai đang hả hê, cùng bộ ba kỳ quặc Chocolat, Ouka và Furano.

Chết tiệt... Cứ tiếp tục thế này thì việc thoát khỏi 'Ngũ Hắc' đúng là chuyện viển vông——

【Lựa chọn đi ① Tạo dáng khiêu khích gợi cảm nhất mà mình nghĩ ra

② Tạo dáng tự phụ nhất mà mình nghĩ ra】

... Đủ rồi đấy!

Từ nãy đến giờ hôn mình, súng khổng lồ, rồi đủ thứ tạo dáng kỳ quặc! Dù tự nhận là hiền lành nhưng tôi cũng đến giới hạn rồi! Cứ để mày chơi đùa liên tục thế sao! Lúc này phải cương quyết từ chối——

"Uwaaaa!"

"... Kanade-kun, cậu đang làm gì vậy?"

"Đừng quan tâm..."

Trước cảnh tôi trần trụi nửa thân véo núm đôi ngửa mặt lên trời, ngay cả Furano cũng tỏ ra e dè.

"Hu hu..."

Thật bất công... Không có quyền từ chối mà bị áp đặt một chiều, đây chẳng phải là bắt nạt sao?

"Ơn?"

Đúng lúc tôi chán nản, điện thoại trong túi rung lên.

Dù chẳng có tâm trạng kiểm tra nhưng linh cảm xấu khiến tôi lấy ra xem.

"... Đúng thế"

Nội dung mail là 'Nhiệm vụ giải trừ lời nguyền' từ 'Thần'. Dù đã dần quen nhưng nhìn thấy vẫn thấy nặng nề.

Tôi uể oải xác nhận nội dung.

《Từ giờ trở đi có 10 lần 'Quyền từ chối' với lựa chọn. Đừng dùng hết quyền từ chối trước thời hạn. Hạn chót: Đến ngày 31 tháng 7 (Thứ Tư)》

Hả? Cái gì đây? Quyền từ chối? Rốt cuộc là sao?

Nếu hiểu theo nghĩa đen thì giống như có tối đa 10 cơ hội phủ quyết lựa chọn.

Đến cuối tháng 7 thì hôm nay là 16... vậy là còn hơn 2 tuần. Trong khoảng thời gian ngắn này mà được từ chối 10 lựa chọn (tính cả nhiệm vụ là 9 lần) thì chỉ có thể xem như quà tặng.

Đợi đã. Với tôi mà có tình huống tốt thế này sao? Cảm giác như có cái bẫy vô vị nào đó đang chờ.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, Satou lên tiếng.

"Này Kanade, cậu sao thế?"

"À, không có gì đâu——"

【LỰA CHỌN ① Hôn kiểu Pháp với Sato

② Hôn kiểu Pháp với bà Gondo Daiko được triệu hồi】

"...Đương nhiên là không thể nào."

Số lần từ chối còn lại: chín.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận