Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương kết

0 Bình luận - Độ dài: 1,571 từ - Cập nhật:

Chương kết

Thứ Hai sau kỳ nghỉ cuối tuần.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lại phải rón rén như thế này.

Dù biết rõ giờ đi học có cố tránh né thế nào cũng vô ích, nhưng tôi thật sự không đủ can đảm để sau khi trải qua chuyện đó mà còn dám ngẩng cao đầu bước lên cầu thang.

“Phù…”

Mãi mới đến được cửa lớp, tôi thở phào một hơi. Vừa mở cửa ra——

“““Chào, bạn Amakusa thân yêu của chúng tôi.”””

Chờ đợi tôi là cả đám bạn thân mặt mày tươi rói.

“Các, các cậu, vẻ mặt hơi đáng sợ đấy?”

“Nói gì thế, tụi này không phải đang cười rất ngọt ngào sao?”

Satou vừa khoác vai tôi vừa nói, nhưng lực tay lại mạnh đến lạ.

“Đúng thế đấy, hôm nay cậu lạ lắm nha, Amakusa.”

Takahashi bước tới, giẫm thẳng lên chân tôi.

“Dù có xảy ra chuyện gì, cũng không phá hỏng được tình bạn của chúng ta đâu.”

Trong mắt Itou lóe lên một tia nhìn dữ tợn chưa từng thấy.

“Cái đó… các cậu… đang giận à?”

Tôi run rẩy hỏi, và ngay sau đó——

“Còn phải nói sao!” “Cậu và Hội trưởng rốt cuộc có quan hệ gì!” “Có Chocolat đã đủ khiến người ta ghen tị rồi, sao cậu không chết phứt đi!”

“Ơ, các cậu bình tĩnh đã… Á á á á!”

Ngực! Có đứa nào đó thụi tôi một cú ngay ngực! Chết tiệt, giọng điệu và thái độ của bọn họ y như bị trúng tà, phen này thật sự thảm rồi! Còn thảm hơn cả khi đụng phải đội thân vệ của Yawakaze nữa!

“Ư ư… lũ khốn đó…”

Vài chục giây sau, tôi bị đánh cho tơi tả như một cái giẻ lau, bị quẳng vào một góc lớp.

Một bóng người từ từ tiến lại gần.

“Yukihira…”

Tôi cố nén cơn đau toàn thân đứng dậy.

“Chào buổi sáng, ○×▼口●.”

Là tôi nghe nhầm sao, miệng Yukihira hình như vừa văng ra mấy từ cực kỳ khó nghe.

“Yukihira, cậu… vừa nói gì?”

“Chỉ là ○×▼口● thôi.”

“Cấm! Cấm! Cấm!”

Hoàn toàn là từ ngữ bị cấm phát sóng.

“Vừa rồi đó là cảm xúc chân thành nhất của tôi đối với bạn Amakusa, không biết cậu có thích không.”

“Thích mới lạ đó!”

“Đùa chút thôi mà.”

“Ơ, đó mà là đùa kiểu gì vậy…”

Yukihira vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nói với tôi đang gần như thổ huyết:

“Cậu nói xem, chuyện đó của Hội trưởng Kokubyakuin rốt cuộc là sao?”

“Ự…”

Ờ, nhìn từ góc độ khách quan, tôi biết ai cũng sẽ có thắc mắc như vậy, nhưng không ngờ Yukihira thật sự hỏi ra miệng…

“Bạn Amakusa, chuyện đó của Hội trưởng rốt cuộc là bị cậu làm gì rồi?”

“Sao nghe có vẻ dâm dê thế!”

“Bây giờ không phải lúc nói lung tung, tôi đang rất nghiêm túc.”

“Người đang nói lung tung rõ ràng là cậu thì có!”

“Vì nếu không làm vậy… tớ sẽ không dám hỏi mất.”

“…Yukihira?”

Cô ấy hình như nói gì đó, nhỏ đến mức hoàn toàn không nghe thấy.

“…Thôi bỏ đi.”

“Này, này, Yukihira!”

Yukihira cứ thế quay người đi, trở về chỗ ngồi của mình… cảm giác cô ấy có gì đó là lạ.

Lúc này, sau lưng có người gọi tôi.

“A… Ama…”

“Yuuouji…”

Thứ Sáu Yuuouji để lộ quần lót trong trận đấu rồi về sớm, từ đó đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại cậu ấy.

Dù chỉ là một tai nạn, nhưng chung quy cũng không phải chuyện tốt. Tuy nhiên, khi tôi định xin lỗi, Yuuouji đã nói trước:

“Chuyện, chuyện đó, tớ bây giờ có mặc quần an toàn rồi, nên không sao đâu. Vậy, vậy đó, tớ thật sự không sao rồi!”

Dù không biết là không sao cái gì, ít nhất thì bộ dạng của Yuuouji tuyệt đối không phải là không sao.

Cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt tôi, hai chân còn xoắn xuýt.

Cô nàng này… tại sao cái rađa xấu hổ của cậu ấy lại chỉ nhạy bén với mỗi quần lót thế nhỉ. Xấu hổ đến mức này, chẳng phải ngay cả tôi cũng—— Lúc này, đột nhiên có người vỗ vai tôi.

“Ai đó, tôi đang bận—— Hảảảảảảả?”

Quay đầu nhìn lại, người vỗ vai tôi chính là Kokubyakuin Seira.

“Cậu, cậu từ lúc nào…”

Hội trưởng, người đang là tâm điểm chú ý của cả lớp, mỉm cười nói:

“Vì tớ muốn gặp cậu nên vô tình đến đây mất rồi! ‘Kanade’.”

“Cậu…”

Cả lớp được một phen xôn xao.

“Đợi, đợi chút đã, Hội trưởng, ý cậu là sao?”

“Chà~ Đừng tỏ ra lạnh lùng như thế, cứ gọi tớ là Seira như ‘mọi khi’ đi mà.”

Con người này… rốt cuộc đang nói cái gì thế?

“Đông người quá làm cậu ngại sao~? Vậy chúng ta đến chỗ nào không người nhé——”

“Á á á á! Dừng lại dừng lại! Cậu qua đây một chút!”

Tôi bất giác nắm tay Hội trưởng kéo ra khỏi lớp học.

“Cậu, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy!”

Tôi kéo Hội trưởng đến một chỗ vắng người rồi quát lên với cậu ấy, đương nhiên là chẳng còn giữ kẽ gì nữa.

“Hi hi, tớ đang nghĩ nhiều chuyện lắm đó~”

Cô ấy nói chuyện vẫn từ tốn như vậy.

Grừ… không được rồi. Cứ thế này thì chỉ luẩn quẩn mãi thôi.

“Hội trưởng, không cần giấu nữa đâu nhỉ? Làm đến mức này, dù tôi có ngốc đến mấy cũng nhận ra cậu có liên quan đến ‘Thần’; xin cậu đừng giả vờ bí ẩn nữa, có mục đích gì thì nói thẳng ra được không?”

Hội trưởng vẫn giữ thái độ ung dung, nói “Việc này thì~”, rồi đưa ngón trỏ lên chấm nhẹ lên môi.

“Bạn Amakusa, cậu đã từng thích ai bao giờ chưa~?”

Ấy thế mà từ miệng cậu ấy lại là một câu chẳng hề liên quan.

"Hội trưởng, xin hãy trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi——"

"Cậu đã từng, thích ai bao giờ chưa~?"

Trong câu nói này của hội trưởng, có một cảm giác uy hiếp kỳ quái không cho phép phản bác.

Dù có chút bất mãn, tôi cũng đành phải thành thật trả lời.

"Chuyện thích một ai đó... tôi tất nhiên là có rồi. Bây giờ thì bị Absolute Choice hại cho đám con gái đứa nào cũng tránh xa tôi, nhưng hồi cấp hai tôi rất có duyên với con gái, không biết đã được tỏ tình bao nhiêu lần nữa——"

..............................Kỳ lạ?

Hội trưởng thấy bộ dạng này của tôi, lại nở một nụ cười thỏa mãn.

"Hehe, cái lời nguyền mà cậu gọi là Absolute Choice ấy, chính là chuyên dùng để áp đặt lên những người ‘giống như cậu’ đó."

"Giống như tôi... ý là sao?"

"Hehe, sự việc đúng như cậu vừa nghĩ đến đấy~"

Ánh mắt của hội trưởng nói cho tôi biết, cô ấy sẽ không nói thêm gì nữa.

"...Thôi được rồi, phần này coi như bỏ qua. Vậy thì ít nhất cậu cũng nên nói cho tôi biết, tại sao lại giả vờ có cảm tình với tôi chứ?"

"Bởi vì tôi không đợi được nữa~"

"Hả?"

Hội trưởng trả lời rất thẳng thắn.

"Chuyện này vốn dĩ là công việc mà ‘cô nhóc đó’ phải phụ trách, nhưng tôi thấy nó mãi chẳng phát huy công dụng vốn có, nên tôi không đợi được mà trực tiếp nhúng tay vào rồi!"

Cô nhóc đó... lẽ nào là chỉ Chocolat?

"Nhưng mà, tôi nghĩ bây giờ như vậy là đủ rồi nhỉ."

"A, khoan đã, hội trưởng..."

"Xin thất lễ nha~"

Hội trưởng Kokubyakuin Seira nói xong lời của mình, liền bằng những bước chân nhẹ như bay biến mất khỏi tầm mắt tôi.

"...Rốt- rốt cuộc là thế nào đây?"

Tôi mang theo tâm trạng mờ mịt khi quay lại trước cửa lớp, thì phát hiện bóng dáng Chocolat ở hành lang.

"A... Kanade-san."

"Ồ, cậu đến rồi à?"

Thấy cô ấy ngủ say như chết, lay thế nào cũng không tỉnh, tôi liền bỏ mặc cô ấy đi học trước, xem ra cuối cùng cô ấy cũng tự dậy được rồi.

"Ừm?"

Nhưng mà, dáng vẻ của Chocolat hơi kỳ lạ. Cô ấy thu lại nụ cười vô tư lự thường ngày, lông đuôi chó cũng xẹp lép sang một bên như cỏ khô.

"Chocolat?"

"Kanade-san... bụng em không đói."

"Hả?"

Nhất thời tôi không hiểu cô ấy nói gì.

Không đói ư? Cả thế giới này thì con quái vật háu ăn này là đứa không thể nào... Hửm? Nhìn kỹ lại, mặt cô ấy đỏ quá, chẳng lẽ bị sốt rồi sao?

"Chúng ta vào lớp trước đi, ngồi xuống rồi từ từ—— Ưm..."

Tôi nắm tay Chocolat kéo cửa ra, ánh mắt cả lớp ngay lập tức tập trung vào tôi.

Toi rồi... quên mất vừa rồi mình đã chạy trốn trong tình huống quái quỷ đó.

Làm sao đây? Phải làm sao để vượt qua chuyện này——

【Chọn đi: ① Ôm Chocolat. ② Ôm Yukihira Furano. ③ Ôm Yuuouji Ouka.】

Không thể nào... Ba lựa chọn?

【① Còn tiếp ② To Be Continued】

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận