Nếu như trên đời này có những câu chuyện kéo dài bất tận, thì nhân vật chính sống mãi trong câu chuyện ấy, giấc mơ cuối cùng của họ, chắc chắn là tìm kiếm cái chết.
Nhưng đối với Alice, cô không tài nào hiểu nổi tại sao nhân vật chính lại tự mình khẩn cầu cái chết.
Bởi vì Alice vẫn là một thiếu nữ mơ về sự vĩnh cửu... Từ khi còn bé, cô chỉ đơn thuần muốn được sống mãi. Giống như bất kỳ ai cũng sẽ có những ước vọng thầm kín, Alice, dù ở bất cứ đâu, vẫn luôn ôm ấp ước mơ về sự vĩnh hằng.
『————Em chính là tôi, tôi chính là em, chúng ta cùng nhau thay đổi tất cả nào!』
"...Này Alice, đeo tôi lên đi."
Chiếc mặt nạ dịu dàng gọi Alice bằng một giọng nói như mang theo nụ cười.
Alice giờ đây đã biết rõ ý nghĩa của những lời này.
Không... phải nói là, cô đã biết từ rất lâu rồi.
Bởi vì vào khoảnh khắc Alice nhặt lên những mảnh vỡ ấy... không, phải nói là khi cô bắt đầu chứng kiến giấc mơ cuối cùng này, cô cũng đã mang trên lưng định mệnh phải đeo chiếc mặt nạ——
(Nếu như phá hủy chiếc mặt nạ này, giấc mơ này sẽ kết thúc... Mình có thể tỉnh lại từ giấc mơ này...)
Thế nhưng——... ngay khi phá hủy chiếc mặt nạ, mình chắc chắn cũng sẽ quên hết mọi chuyện về Deemo, đúng không...?
Toàn bộ ký ức về những ngày sống cùng Deemo trong căn phòng có Cây Đại Thụ, tất cả đều sẽ quên hết, đúng không...?
Hơn nữa, dù là Deemo... hay anh Hans, mình cũng sẽ không bao giờ gặp lại họ được nữa, đúng không——
(...Cứ như vậy, mà còn chưa kịp nói lời từ biệt.)
"...Nếu vậy thì, thật sự quá đau buồn..."
『——Tôi... tôi... bảo tôi tỉnh lại từ giấc mơ này, tôi không làm được...
Bởi vì tôi căn bản không muốn tỉnh lại...
Bảo tôi buông bỏ giấc mơ hạnh phúc này, tôi càng không thể làm được...』
Alice hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi đeo chiếc mặt nạ lên, để có thể tiếp tục chìm đắm trong giấc mơ.
Alice không biết, điều này có ý nghĩa gì.
Điều đó có nghĩa là cô sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất đối với sinh mệnh. Nhưng với một thiếu nữ luôn ôm ấp mộng tưởng về sự vĩnh cửu, cô không thể lý giải được điều này——
"Em muốn một lần nữa quay trở lại căn phòng có Cây Đại Thụ ấy... muốn gặp lại Deemo..."
Rồi, Alice, với sự ngây thơ trong sáng chỉ riêng cô bé mới có, thầm cầu nguyện từ tận đáy lòng.
Ngay khoảnh khắc đó, chiếc mặt nạ như muốn hòa làm một với làn da trên gương mặt Alice, cơ thể cô cũng dần trở nên lạnh lẽo như băng.
Lạnh đến như muốn đóng băng lại, Alice vừa cảm thấy nhiệt độ toàn thân đang hạ xuống, vừa lê bước về phía phòng sách, lấy chiếc áo choàng thêu tên "Celia" đặt trong ngăn kéo, trùm kín từ đầu đến chân.
——Không sao rồi... Như vậy sẽ không lạnh chút nào nữa.
Siết chặt lấy vạt chiếc áo choàng mềm mại, Alice cứ như vậy mà ngủ thiếp đi ngay tại phòng sách, ở chính chỗ đó, như thể đột ngột ngã xuống.
(Như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa...)
...Alice không biết kể từ đó, đã bao nhiêu thời gian trôi qua.
(Nhưng, chắc chắn không phải vì mình đã quay trở lại thế giới này... Mà là mình đã không còn khái niệm về thời gian nữa... Mình không còn biết thời gian là gì nữa...)
Tiểu thư Mặt Nạ——Alice đã hóa thành Celia, khi cô nhận ra, thì mình đã ngồi trên chiếc ghế ở bàn học.
Cô chậm rãi mở mắt, qua khe cửa nhìn thấy dáng hình Deemo thân thuộc đến nao lòng. Deemo vẫn với vẻ mặt không chút thay đổi như thường lệ, đang chơi trên cây đàn dương cầm lớn có hình dáng lạ thường——
Deemo...!
Celia vô cùng vui sướng khi có thể một lần nữa trở lại thế giới có Deemo mà cô yêu quý nhất, cô cố gắng hết sức gọi tên anh, lòng tràn đầy mong chờ muốn đến bên cạnh Deemo.
Thế nhưng không hiểu vì sao, cô rõ ràng muốn gọi cái tên mà mình yêu thương từ tận đáy lòng, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, dù cô có muốn đến gần Deemo đến đâu, cơ thể lại không thể cử động.
(Tại sao...?)
——Hơn nữa không hiểu vì sao, buồn ngủ quá... buồn ngủ không chịu nổi...
Rõ ràng đã rất vất vả mới quay trở lại được căn phòng có Cây Đại Thụ, nhưng cơ thể Celia lại cảm nhận được một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, như thể thần chết đang viếng thăm.
Trái ngược với ý thức của mình, dù cố gắng mở to mắt, mí mắt vẫn cứ từ từ khép lại.
(Mình chắc chắn đã trở về thế giới của Deemo rồi... Nhưng nơi đây không có Cây Đại Thụ... Tại sao?)
Khó khăn lắm mới mở được hai mắt ra, xung quanh cây đàn dương cầm hiện ra trong tầm mắt cô, chẳng hiểu sao lại không nhìn thấy bóng dáng Cây Đại Thụ đáng lẽ đã phát triển đến cực hạn. Nhưng, từ bầu không khí bao trùm lấy Deemo đang chơi đàn, không nghi ngờ gì nữa đây chính là căn phòng có Cây Đại Thụ.
(...Deemo, làm ơn... hãy chú ý đến em...)——
Celia dù cảm nhận được một cảm giác khác thường đến đáng sợ, vẫn hướng về chiếc mặt nạ không biết đang bao phủ hay dính chặt trên gương mặt mình mà nói ra nguyện vọng. Thế nhưng nguyện vọng này lại thua cuộc trước cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, cô chìm vào một giấc ngủ sâu. Và đúng lúc này——
Celia, qua khe hở của đôi mí mắt nặng trĩu sắp sụp xuống, nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi. Tại ô cửa sổ trên mái nhà, nơi có vầng sáng tựa như một cầu thang của thiên thần đang hạ xuống, cô nhìn thấy chính mình, không——đó là Alice, đang rơi xuống thế giới này.
Deemo, cũng giống như lúc đó, ngừng chơi đàn dương cầm, dùng đôi tay vừa dài vừa đen của mình, dịu dàng đỡ lấy Alice.
...Deemo... Đây là mơ, phải không?


0 Bình luận