DEEMO -Giấc Mộng Cuối Cùn...
木爾チレン 硝子
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Giấc Mộng Cuối Cùng.

1st Movement「Wonder Tree」

0 Bình luận - Độ dài: 20,245 từ - Cập nhật:

(Buồn ngủ quá... Cứ ngồi yên bất động thế này, có lẽ mình sẽ ngủ thiếp đi mất...)

mình không biết mình đã ở nơi này từ lúc nào nữa. Dù sao thì ở đây cũng chẳng có lịch, cũng không có đồng hồ báo thức.

Mà cho dù nơi này thật sự có những thứ đó, thì có lẽ chúng cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Bởi vì, nơi này không chỉ không có buổi sáng, không có buổi trưa, mà thậm chí cả ban đêm cũng không tồn tại. Nói cách khác... thời gian... có lẽ không tồn tại ở đây.

Vì vậy, mình không cảm thấy đói, cũng chẳng thấy khát. Ngoài ra, mình cũng không có tên. Dù có lẽ chỉ là mình đã quên mất, nhưng ngoài việc không nhớ ra, mình cũng chẳng thấy cần phải nhớ lại làm gì.

(...Những ký ức trước khi đến đây, mình hoàn toàn không nhớ nổi chút nào...)

Nhưng hiện tại, cũng giống như tên của mình vậy, có lẽ mình không cần phải nhớ lại bất cứ điều gì khác ngoài thế giới này.

—— bởi vì, khoảng thời gian ở bên Deemo thật sự quá đỗi vui vẻ.

mình rơi xuống nơi này từ ô cửa sổ nhỏ trên trần nhà, vào một khoảnh khắc nào đó.

Sở dĩ mình rơi từ một nơi cao như vậy xuống mà vẫn bình an vô sự, tất cả là nhờ Deemo đã đỡ lấy mình.

Việc diễn tả Deemo thế nào thực ra khá khó khăn. Dù sao thì, ngay cả chính mình cũng không hiểu rõ Deemo cho lắm.

Bởi vì từ khi đến đây, mình chưa từng nghe Deemo nói chuyện, cũng chưa từng thấy anh ấy mở miệng.

Điều có thể nói chắc chắn, có lẽ chỉ là Deemo rất, rất cao mà thôi—— nhưng dù vậy, anh ấy cũng không thể đưa mìnhy chạm tới ô cửa sổ trên mái nhà đó...

Về phần gương mặt... cũng không thực sự rõ ràng. Nhưng mình có thể cảm nhận được, anh ấy luôn dùng ánh mắt dịu dàng che chở cho mình.

(...Cho nên, từ lần đầu tiên nhìn thấy Deemo, mình không hề cảm thấy anh ấy đáng sợ chút nào.)

Thân hình anh ấy gầy cao và đen tuyền như một bộ xương, toàn thân trông như được bao phủ bởi một thứ gì đó tựa như bóng đen...

Nhưng anh ấy không phải là một cái bóng. Bởi vì, trên cổ Deemo có thắt một chiếc nơ bướm màu trắng rất xinh, hơn nữa Deemo còn có thể nắm mìnhy mình nữa kìa.

Trong tòa lâu đài này – mình luôn cảm thấy nơi này có một không khí tương xứng với một tòa lâu đài – Deemo dành phần lớn thời gian để chơi dương cầm.

Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ này, nơi có sàn nhà lát đá cẩm thạch màu xanh đậm bóng loáng, có một gốc cây lớn đã khô héo. Trên đó đặt một cây dương cầm kiểu dáng cổ màu trắng mà mình chưa từng thấy bao giờ, trông như được đặt trên một bệ đỡ hình quạt.

(Mỗi khi Deemo chơi dương cầm, chẳng hiểu sao, tâm trạng của mình lại trở nên thật bình yên...)

Rồi, từ trên gốc cây lớn ấy, một mầm cây bé nhỏ đáng yêu đã nhú lên. Mầm cây đó chỉ mới mọc lên từ khi mình đến đây thôi đấy.

"Mau lớn nhé~ Phải lớn cao hơn cả mình nữa đấy~"

Mỗi khi cao hứng, mình lại nói chuyện với mầm cây như đang hát ca.

Nhưng cho đến bây giờ, mình vẫn không biết làm thế nào để mầm cây lớn lên.

(...Bởi vì nơi này, ngay cả nước cũng không có mà...)

Có điều, nếu một ngày nào đó cái cây ấy có thể mọc cao đến tận ô cửa sổ trên mái, mình sẽ có thể trở về thế giới cũ, trở về nhà của mình... Chẳng hiểu sao, mình lại biết chắc điều đó.

(Oa...!)

Đây đúng là một cái cây kỳ diệu thật. Khi mình tỉnh dậy từ giấc ngủ, mầm cây nhỏ bé mọc lên từ gốc cây khô kia vậy mà đã cao gần bằng Deemo rồi.

(Rõ ràng là mình còn chưa tưới chút nước nào mà...!)

Biết đâu chừng, tia sáng chiếu rọi căn phòng này lại ẩn chứa một sức mạnh thần bí nào đó.

Để xác nhận tốc độ phát triển khó tin của cái cây, mình vừa chớp mắt lia lịa, vừa lắng nghe tiếng đàn khoan khoái dễ chịu của Deemo, khi ẩn khi hiện quanh thân cây.

—— rồi, trong tầm mắt mình hiện ra cánh cửa bên trái căn phòng đang hé mở.

(Cánh cửa này, mình thật không biết là nó có thể mở ra đấy... Dù hơi sợ một chút, nhưng cứ vào xem thử xem sao...)

mình chậm rãi lách qua khe cửa hé mở chẳng biết từ lúc nào, tiến vào căn phòng bên trái.

Trong phòng, những bóng đèn cũ kỹ tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ, một giá sách cao chạm trần nhà chiếm trọn cả bức tường, trên đó bày đầy những cuốn sách trông có vẻ uyên thâm, nặng trịch.

(Nơi này là... thư phòng thì phải.)

Trong căn phòng mờ tối, mình tập trung nhìn chăm chú vào những cuốn sách trên giá, nhưng lại phát hiện toàn bộ đều là tiếng Anh, mình ngay cả tên sách là gì cũng không đọc nổi. Thế nên đành ngơ ngác đứng đó, nhìn đăm đăm vào vô số những cuốn sách ấy một cách vô nghĩa.

Đúng lúc một cơn buồn ngủ ập đến... mình cảm giác được sau lưng có một luồng khí tức kỳ diệu.

(Không lẽ nào, là yêu quái sao...?)

Dù cảm thấy hơi sợ, nhưng mình vẫn quay đầu nhìn lại phía sau.

Kết quả, mình nhìn thấy trên chiếc bàn kê ở góc phòng, có một cô bé đeo mặt nạ trắng, toàn thân được bao bọc kín mít từ đầu đến chân trong một chiếc áo choàng liền mũ cũng màu trắng, có vẻ đã hơi phai màu, chiều cao cũng xấp xỉ mình, đang ngồi ở đó.

Cô bé đó—— tạm thời cứ gọi là cô Mặt Nạ nhé—— tỏa ra một không khí có chút đáng sợ, lại có chút kỳ quái.

(Cô ấy là ai...?)

Sự hiện diện kỳ lạ của cô ấy khiến toàn thân mình cứng đờ, trong lòng không dám đối mặt với sự thật đột ngột này, tựa như một thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

(Bởi vì, mình cứ ngỡ nơi này chỉ có mình với Deemo thôi chứ.)

mình không biết đây là nơi nào...

Nhưng mình cứ ngỡ đây là thế giới chỉ có Deemo và mình.

Cho nên, việc cô Mặt Nạ tồn tại trong thế giới này, đối với mình mà nói, thực sự rất hoang mang. Tuy nhiên, trong thế giới chỉ có ba người này – lờ đối phương đi cũng thật kỳ quặc, nên sau một hồi hơi do dự, mình quyết định thử bắt chuyện với cô Mặt Nạ.

"Chào bạn. Xin hỏi, bạn tên là gì?"

Nghĩ kỹ lại, đây có lẽ là một câu hỏi kỳ quặc cũng không chừng. Dù sao thì chính mình còn chẳng nhớ nổi tên mình, lại đi hỏi tên người khác.

"......"

Mãi mình mới lấy hết can đảm mở lời, nhưng cô Mặt Nạ lại như thể hoàn toàn không nghe thấy giọng của mình, chẳng có chút phản ứng nào.

mình cứ thế chờ đợi một lúc, kết quả vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

(Rốt cuộc là tại sao vậy?)

mình có cảm giác như sự tồn tại của mình hoàn toàn bị phủ nhận, tâm trạng vô cùng bi thương, nhưng lại cảm thấy cô Mặt Nạ có lẽ khác với yêu quái – mình mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ đối với sự tồn tại của cô ấy, run rẩy áp mặt lại gần chiếc mặt nạ.

Rồi từ khe hở của mặt nạ truyền đến tiếng "khò khè... khò khè..." như hơi thở khe khẽ.

(Cô Mặt Nạ hình như đang ngủ...)

Cái gì vậy chứ...

Đúng lúc mình đang vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, "Két——" một tiếng, cửa mở ra. Deemo vừa chơi đàn xong, vẻ mặt không đổi – nói thì nói vậy, chứ thực ra anh ấy vẫn luôn vô cảm như thế – bước vào thư phòng.

Deemo chắc chắn là vì lo lắng sao mình mãi không quay lại căn phòng có cái cây lớn, nên mới đến tìm mình đây mà.

Deemo đứng ở cửa một lát, rồi dùng đôi mắt vừa tròn vừa trắng như trăng rằm nhìn lướt qua mình và cô Mặt Nạ – lúc này Deemo, đối với việc đáng lẽ là lần đầu gặp cô Mặt Nạ, lại chẳng hề tỏ ra kinh ngạc – rồi bước vào thư phòng, đưa mìnhy lên tầng cao nhất của giá sách, nhẹ nhàng lấy xuống một cuốn sách rất dày, đoạn ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ làm từ gốc cây vốn có vẻ hợp với mình hơn, bắt đầu đọc.

(Deemo đang đọc sách gì vậy nhỉ...?)

mình vừa ngó cuốn sách trên mìnhy Deemo, vừa nhân lúc anh ấy đang chăm chú đọc sách, lại như đang thám hiểm mà đi đi lại lại trong thư phòng.

Căn phòng này không chỉ đèn đóm tù mù mà sách vở còn vương vãi khắp sàn, đi lại không cẩn thận một chút là không được.

Nhưng mình vừa mới nghĩ vậy thì đã vấp phải một cuốn sách đặt trên sàn.

Đúng lúc mình vì thế mà lảo đảo sắp ngã, đột nhiên, một tờ giấy dán trên giá sách lọt vào tầm mắt mình.

mình vội vịn vào giá sách gần đó để đứng vững, rồi từ từ tiến lại gần tờ giấy kia.

"Dprsdfrctr? ? Intrcrbrlhmrrhg?"

Tuy đèn đóm tù mù, nếu không tập trung nhìn kỹ thì chẳng đọc ra gì cả, nhưng trên tờ giấy hơi ố vàng, dường như có viết những dòng chữ mình không tài nào đọc nổi. Đây có phải là cái gọi là chữ thảo không nhỉ...

(Trên đó viết gì vậy cà...)

mình nghiêng đầu, như thể muốn hiểu ý nghĩa của những dòng chữ này, nhẹ nhàng thử chạm vào tờ giấy.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đầu ngón mìnhy mình chạm vào tờ giấy, mình lại bất giác làm rơi nó xuống. Bởi vì từ trên tờ giấy, truyền đến một cảm giác khá ấm áp...

Cái đó có lẽ... giống như là trực tiếp chạm vào bề mặt tâm hồn của ai đó vậy, một hơi ấm vô cùng dịu dàng.

Khi mình nhặt tờ giấy lên, bị cái cảm giác kỳ lạ không thể tả nổi, tựa như đang chạm vào làn da của ai đó bao bọc lấy, thì khóe mắt lại thoáng thấy Deemo gập cuốn sách lại, lặng lẽ thong thả bước ra khỏi thư phòng.

(Có phải anh ấy lại muốn đi chơi dương cầm nữa không đây...?)

Từ khi đến thế giới này, tuy mình vẫn ngủ rất nhiều, nhưng Deemo thì lại ngày ngày không hề nghỉ ngơi, cứ tiếp tục chơi dương cầm.

(Deemo cứ không ngủ như vậy có sao không nhỉ...)

Chẳng hiểu sao mình đột nhiên lo lắng, bèn vội vã đuổi theo Deemo ra khỏi thư phòng.

Có điều, trong căn phòng mờ tối này, mình vừa mới đi đến gần cửa, lại bị một vật gì đó không biết đặt trên mặt đất làm cho vấp chân. Nhưng kỳ lạ là không hề đau chút nào. Rốt cuộc là vấp phải thứ gì vậy nhỉ... mình nhìn xuống chân mình, đó không phải là sách, mà là một chiếc hộp chứa đồ hình dạng như rương báu.

(...Mở ra xem thử nào!)

Nhìn vẻ ngoài của nó, mình tràn đầy mong đợi đưa mìnhy ra. Nhưng chiếc rương đó như bị dán chặt lại, đóng kín mít, hoàn toàn không mở ra được. Mà nghĩ kỹ lại, muốn mở rương báu thì luôn cần chìa khóa hay vật gì đó tương tự.

(Deemo có đang giấu thứ gì không đây...?)

Nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy vật gì giống chìa khóa cả. Vì mãi mới tìm được rương báu mà không mở ra được khiến mình thấy hơi thất vọng, mình khẽ thở dài, rồi ngồi xuống một chồng sách lớn đặt trên mặt đất.

Rồi khi mình đưa mắt nhìn về phía sâu trong căn phòng, mình để ý thấy, từ dưới tấm khăn trải bàn màu đỏ nơi cô Mặt Nạ đang ngồi, dường như có một thứ gì đó trông như tờ giấy màu vàng úa ló ra.

(Là cái gì vậy nhỉ...?)

Để không đánh thức cô Mặt Nạ, mình lặng lẽ thử kéo tờ giấy ra, rồi phát hiện trên tờ giấy cổ xưa ấy, có vô số nốt nhạc được sắp xếp không theo quy tắc nào.

Mảnh giấy đó nhìn kiểu gì cũng là một bản nhạc dương cầm không thể lẫn vào đâu được. Có điều, chỉ nhìn những nốt nhạc lộn xộn trên mặt giấy thì không thể nào biết đây là bản nhạc gì.

mình vội vàng cầm lấy bản nhạc mới, quay về căn phòng có cây lớn, chạy về phía Deemo.

"Deemo, em tìm được một bản nhạc này, anh đàn cho em nghe với."

Rồi mình hớn hở đưa bản nhạc mới cho Deemo.

Khi đó... – mình cảm thấy đây chỉ là tưởng tượng của mình thôi – Deemo dường như lộ ra vẻ mặt trông rất vui.

"Chào buổi sáng, Deemo."

mình không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm. Mà đúng hơn, thế giới này không phân biệt ngày đêm, cho nên tuy chẳng biết là ngày hay đêm, nhưng mình vẫn luôn quen miệng chào Deemo như vậy mỗi khi tỉnh giấc.

"......"

Deemo thì như để đáp lại mình, khẽ nhìn mình một thoáng, rồi mìnhy vẫn không ngừng tiếp tục chơi dương cầm.

Deemo từ hôm qua đến giờ, không chút ngập ngừng mà cứ chơi đi chơi lại bản nhạc mình tìm thấy hôm trước. Từng nốt từng nốt, như thể rất cẩn thận để không đàn sai...

(Không biết Deemo có biết nói không nhỉ...?)

Tuy không rõ lắm, nhưng mình cảm thấy lời của mình thực sự đã truyền đến được Deemo.

(Có điều, chẳng có ai trò chuyện cùng mình cả, chán thật đấy...)

Đúng vậy... Dù Deemo hiểu được những gì mình nói, nhưng anh ấy lại không nói chuyện, nên ngay cả cãi nhau cũng không được.

"Haizz..."

(Không biết mình còn ở lại thế giới này bao nhiêu ngày nữa đây...)

mình vừa nghĩ, vừa buồn bã nhìn lên ô cửa sổ trên mái nhà. Bất chợt chẳng hiểu sao, lại có cảm giác khoảng cách về nhà xa vời đến mức không tài nào với tới được, mình hít một hơi thật sâu, đủ để thổi căng một quả bóng bay.

mình định bụng ngồi nghỉ trên gốc cây, cũng không chủ đích muốn xem thứ gì, chỉ lơ đãng cúi đầu nhìn xuống, thì đúng lúc ấy, một thứ bất ngờ lọt vào mắt mình, khiến mình bất giác đứng bật dậy.

—— Rõ ràng, từ ngay dưới cây dương cầm, một mầm cây hoàn toàn mới đã nhú lên!

Trong khoảnh khắc đó, tâm trạng vốn đang bực bội của mình bỗng chốc sôi trào. Ngay trước mắt mình, một suy luận lóe lên.

(...Không lẽ nào cái cây đó nghe tiếng dương cầm là có thể lớn lên sao...?!)

Bởi vì, nếu cẩn thận nhớ lại, thì tuy chỉ một chút thôi, nhưng vào khoảnh khắc Deemo vừa đàn xong một bản nhạc, mình cũng cảm nhận được mầm cây đang lớn lên.

"Này Deemo, có phải mầm cây nghe tiếng đàn của anh là sẽ lớn lên không...?"

Phát hiện vừa rồi khiến nội tâm mình kích động không thôi, nhưng mình vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi Deemo đúng lúc anh ấy vừa kết thúc một bản nhạc.

"......"

Deemo rời những ngón mìnhy khỏi phím đàn đang ngân lên những âm thanh dịu dàng, dùng đôi mắt tròn xoe như viên bi trắng muốt nhìn mình chăm chú, rồi khẽ gật đầu, dịu dàng xoa đầu mình.

—— Nếu cái cây đó có thể tiếp tục mọc đến chỗ ô cửa sổ trên trần nhà, mình sẽ có thể về nhà.

Cho nên Deemo mới không quản ngày đêm mà cứ tiếp tục chơi dương cầm như vậy...

"Deemo... thật dịu dàng..."

mình bất giác khẽ thốt lên như vậy. Cảm giác trong giọng nói của mình còn mang theo chút nghẹn ngào.

Sau đó, không biết Deemo hay mình bắt đầu trước, chúng mình nhìn nhau, rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía ô cửa sổ trên mái nhà mà dù có vươn mìnhy dài đến mấy cũng không tài nào chạm tới.

Luôn có cảm giác ô cửa sổ đó so với lúc trước, tuy chỉ một chút xíu thôi, nhưng dường như đã gần hơn một chút.

Một lát sau, Deemo lại tiếp tục chơi dương cầm.

(Không biết tiếng nhạc của Deemo bên ngoài có nghe thấy được không nhỉ...?)

mình vừa nghĩ, vừa đi về phía thư phòng.

Chỗ thư phòng vì có cô Mặt Nạ ở đó, nên cảm thấy không tài nào tĩnh tâm được, nếu có thể thì thực sự không muốn vào, nhưng nếu cứ ở mãi trong cùng một căn phòng, cũng cảm thấy hơi ngột ngạt.

(Cô Mặt Nạ vẫn luôn ngủ say sưa...)

Hôm nay – thực ra mình cũng không biết tính từ lúc nào là hôm nay nữa – trên bàn sách, cô Mặt Nạ vẫn ngủ say ở đó như một vật trang trí.

—— Cô Mặt Nạ rốt cuộc đã ngủ ở đây từ lúc nào nhỉ...

(Cứ như là... đã chết rồi vậy...)

mình đột nhiên nảy ra ý nghĩ đáng sợ như vậy.

Bất chợt, chiếc rương báu kia như thể mong mình để ý đến nó, lọt vào tầm mắt mình. Đó chính là chiếc rương lúc trước vì bị khóa mà không mở ra được. Nhưng mà, không biết vì sao... mình lại luôn cảm thấy, bây giờ dù không có chìa khóa, mình vẫn có thể mở được chiếc rương này.

mình lặng lẽ đến gần chiếc rương, đưa mìnhy ra.

Quả nhiên, dù mình chẳng dùng sức mấy, nó vẫn mở ra nhẹ nhàng như một cánh cửa trượt. Đoạn, mình nhìn vào bên trong, thấy một bản nhạc có vẻ cũ kỹ.

(Đây cũng là một bản nhạc chưa từng xem qua này.)

mình lập tức cảm thấy rất vui, ôm lấy bản nhạc, vội vã lao về căn phòng có cây lớn, chạy đến bên Deemo đang chăm chú chơi dương cầm.

Thế nhưng, điều thực sự khiến mình vui mừng, không phải vì mở được rương báu, cũng không phải vì tìm được bản nhạc mới, mà là cảm thấy Deemo sau khi biết chuyện này cũng sẽ vui như lần trước.

"Deemo! Em lại tìm được bản nhạc mới rồi! Nó ở trong rương báu đấy!"

mình đầy vẻ tự hào đưa bản nhạc cho anh ấy.

Rồi Deemo mang vẻ mặt khá vui (phải nói là trông rất vui...) nhận lấy, lập tức dựa theo bản nhạc mà đàn cho mình nghe.

Đó không phải là giai điệu mang phong cách kịch tính như những bản nhạc trước đây, mà là một điệu nhạc có không khí vui tươi.

mình ngồi bên cạnh Deemo, tựa vào vai anh ấy đang chơi dương cầm, thầm nghĩ: trước khi ngủ, mình còn muốn cùng Deemo nhảy một điệu nữa.

mình nghĩ, nếu như vậy, nhất định mình sẽ có một giấc mơ đẹp đến không muốn tỉnh lại——

Hôm qua – vì cũng không rõ thời gian cho lắm, nên mình đều gọi khoảng thời gian trước khi ngủ là hôm qua – rõ ràng đã cùng Deemo nhảy múa rồi mới đi ngủ, vậy mà lại chẳng mơ thấy gì vui cả.

Mà nghĩ kỹ lại, từ khi đến đây, rõ ràng hễ không có gì làm là tôi lại ngủ (hay đúng hơn là ngủ thiếp đi), vậy mà lại chẳng hề "mơ" một lần nào. Một lần cũng không.

(Tại sao vậy nhỉ...?)

Trước khi đến thế giới này – dạo gần đây mình bắt đầu nhớ lại được chút một – mình vốn là kiểu người hễ ngủ là gần như lúc nào cũng mơ.

Rõ ràng là vậy, tại sao bây giờ ngược lại lại không mơ được nữa...?

Không nhớ là ai đã từng nói rằng, người mình lớn lên rồi thì sẽ không mơ nữa.

Chẳng lẽ nào, trong khoảng thời gian ở đây, mình đã bất tri bất giác trở thành người lớn rồi ư...?

(Nói thì nói vậy... Chuyện đó, làm sao có thể chứ.)

Dù sao thì nhìn từ góc độ nào mình cũng là một cô bé. Chuyện này không cần nhìn gương cũng biết. Bởi vì tầm nhìn của mình đối với mọi vật, kể từ ngày mình rơi từ ô cửa sổ trên mái nhà xuống đến giờ vẫn không hề thay đổi chút nào. Deemo trông cũng vẫn cao như vậy.

Thế nhưng, chỉ có cái cây kỳ diệu kia là đang dần dần vượt qua vóc dáng nhỏ bé của mình.

(Cái cây mà nghe được bản nhạc mới, hình như sẽ lớn nhanh hơn thì phải...)

Mỗi ngày ngồi bên cạnh Deemo quan sát cái cây, mình cảm thấy tình hình hẳn là như vậy. Phải nói, chắc chắn là như vậy không sai.

Cho nên đôi khi mình cảm thấy, cái cây này như thể có tình cảm vậy. Giống như là nó say mê tiếng đàn của Deemo... Hoặc cũng có thể là, mỗi lần Deemo lướt trên phím đàn cũng đồng thời truyền sự sống vào cái cây... Biết đâu chừng trong thân cây ấy, những hiện tượng như vậy đang xảy ra cũng nên.

A... A... Thế giới này thật sự khắp nơi đều tràn ngập những hiện tượng kỳ diệu. mình thật lòng muốn biết, cái cây kỳ diệu này sau này sẽ phát triển như thế nào.

(Mà khoan, Deemo đi đâu chậm thế nhỉ...)

Deemo từ lúc nãy đi vào thư phòng, đến giờ vẫn chưa quay lại. Bình thường rõ ràng là anh ấy sẽ quay lại chơi dương cầm rất nhanh mà...

mình cuối cùng không chịu nổi sự chờ đợi, bèn đi về phía thư phòng định gọi Deemo quay lại. mình từ từ mở cửa phòng, nhìn vào bên trong.

Rồi đúng lúc đó —— cô Mặt Nạ vẫn luôn ngủ say, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía mình.

(Ủa...?)

Tim mình bất chợt đập nhanh hơn, vì sợ hãi mà vội vàng đóng sầm cửa lại, chạy thục mạng về căn phòng có cây lớn.

(Vừa rồi... hình như mình với cô Mặt Nạ đã nhìn thấy nhau...)

mình đưa mìnhy ôm lấy lồng ngực đang đập dồn dập đến khác thường, bất giác ngồi phịch xuống gốc cây.

Trong thế giới đang bắt đầu hỗn loạn này, mình thầm mong, giá như chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy. Bởi vì một góc nào đó trong nội tâm, mình hy vọng cô Mặt Nạ cứ thế ngủ say mãi, vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại thì tốt hơn.

—— bởi vì, bởi vì mình cảm thấy, Deemo sẽ bị cô ấy cướp mất...

Chẳng hiểu sao vành mắt mình lại hoe hoe lệ. Để xoa dịu những cảm xúc không biết tỏ cùng ai, mình ngẩng đầu nhìn lên cái cây.

Cảm giác cái cây đó so với lúc mình vừa xác nhận, lại cao lớn hơn một chút...

mình cứ thế từ từ bò đến, như bị hấp dẫn mà lại gần cái cây, nhẹ nhàng chạm vào thân cây.

(Tại sao... chỉ cần chạm vào cái cây, lại có cảm giác kỳ diệu thế này...)

Thứ cảm xúc này, cảm giác như đang chạm vào ký ức hạnh phúc của ai đó vậy...

mình cứ thế dựa vào gốc cây lớn ngồi một lúc, Deemo cuối cùng cũng từ thư phòng trở về. Dường như những bất an tích tụ mà bản thân không hề hay biết lúc này đồng loạt bùng phát, mình vội chạy đến ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Deemo, định hỏi anh ấy về chuyện cô Mặt Nạ.

Nhưng ngay trước khi mình kịp hỏi, Deemo đã nhẹ nhàng tách ra khỏi mình, rồi đưa cho mình một bản nhạc có lẽ là lấy từ thư phòng.

(Ủa...?)

mình hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Deemo chủ động đưa cho mình thứ gì đó như muốn nhắc nhở điều gì vậy.

"Anh muốn đàn cho em nghe sao...?"

mình nhìn vào đôi mắt Deemo như muốn nói điều gì đó, rồi hỏi.

Deemo lặng lẽ gật đầu, dịu dàng nắm lấy mìnhy phải của mình, dẫn mình đến bên cây dương cầm.

mình ngồi ngay bên cạnh, nhìn Deemo dùng đôi mìnhy đen dài ấy, lả lướt đàn lên một bản nhạc hoàn toàn mới.

(Tại sao vậy nhỉ...)

Bản nhạc mà Deemo tặng mình như một món quà này, rõ ràng phải là lần đầu tiên mình nghe thấy mới đúng.

Nhưng không biết vì sao, nó lại mang đến một cảm giác vô cùng hoài niệm, thứ cảm giác ấy khiến lồng ngực mình xao xuyến không thôi.

Thế nhưng, dù là lúc nào, tiếng đàn của Deemo cũng giống như một giấc mơ thoáng qua khi đang ngủ, chỉ trong nháy mắt là kết thúc.

(A... A... Vẫn muốn nghe thêm nữa...)

—— Vẫn muốn tiếp tục nghe nữa mà...

Có điều, còn chưa kịp đắm chìm trong dư âm của bản nhạc, thì ngay sau khi tiếng đàn vừa dứt, chuyện đó đã xảy ra.

Như bị phép thuật tác động, cái cây tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, rồi vươn cao vun vút...!

Cảnh tượng đó thực sự quá ảo diệu, cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó không biết tự khi nào. Đúng vậy – đối mặt với cảnh tượng tựa như một phân đoạn trong bộ phim yêu thích nhất này, mình và Deemo nhìn nhau, ngây thơ mỉm cười – tuy mình không biết Deemo có cười hay không nữa –

Hôm nay, trong thế giới nhàm chán này, chỉ có việc cái cây lớn đang phát triển là niềm vui của chúng mình.

—— Deemo, cứ nuôi cái cây lớn đến tận ô cửa sổ trên mái như vậy, trèo ra khỏi cửa sổ có thật sự về nhà được không...?

"Hai người chơi đàn ồn ào thật đấy."

Đây là câu đầu tiên cô Mặt Nạ nói với chúng tôi.

"Ủa?"

mình giật mình, còn đang nghĩ mình có nghe nhầm không, cả người ngây ra. Bởi vì một cô bé cho đến vừa rồi vẫn còn ngủ say, đột nhiên lại đưa ra lời nhận xét mang tính phê phán như vậy, thật sự khiến người mình không thể tin nổi.

(Không lẽ nào dù đang ngủ mơ, cô ấy vẫn nghe được tiếng dương cầm sao...? Hay là, cô ấy chỉ giả vờ ngủ thôi...?)

"Cô muốn đánh đàn để cho cái cây mọc cao à?"

Cô Mặt Nạ lại dùng giọng điệu gay gắt hỏi. Nghe vậy thì rõ ràng câu nói vừa rồi không phải mình nghe nhầm.

mình bị giọng nói có chút đáng sợ của cô bé ấy át đi, rụt rè gật đầu.

"Ha ha ha, đừng chọc tôi cười."

Đoạn, cô Mặt Nạ cất lên tiếng cười như một mụ phù thủy, giọng còn khó chịu hơn lúc trước.

"Cho các người một lời khuyên, một lời cảnh báo đây. Trèo càng cao, ngã càng đau. Cẩn thận đấy."

Dù đối mặt với những lời lẽ cay độc không ngừng của cô Mặt Nạ, mình chỉ có thể lùi bước im lặng, nhưng nghe mãi mình cũng dần khó chịu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

"...Ngã xuống là sao...?"

"Trời ạ, dù không cần tôi nói rõ từng chút một thì cô cũng phải hiểu chứ."

Thế nhưng, đáp lại những lời mình khó khăn lắm mới thốt ra, cô Mặt Nạ lại dùng một giọng điệu còn mạnh mẽ hơn.

"Em không biết... Này, đây là nơi nào vậy...?"

Câu trả lời của cô ấy khiến tim mình đau nhói như bị gai đâm, mình lắp bắp nói ra những suy nghĩ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Thực ra, câu hỏi này đáng lẽ nên hỏi Deemo thì đúng hơn. Bởi vì, Deemo chắc chắn biết đây là đâu. Có điều, vì Deemo không nói chuyện, nên dù có hỏi thì anh ấy cũng không thể cho mình biết.

"Nơi này...? Thì như cô thấy đấy, đây là thư phòng. Hay là... cô hỏi về thế giới này?"

Cô Mặt Nạ chắc chắn đang cười thầm sau lớp mặt nạ, giọng điệu nói chuyện như thể cô mình biết mọi thứ về thế giới này. Biết đâu chừng cô ấy thực sự hiểu rõ vài điều về thế giới này cũng nên – mình mong đợi như vậy, và cũng mang theo chút căng thẳng mà gật đầu.

"Đồ ngốc, tại sao mình phải nói cho cô biết chứ?"

Thế nhưng, như muốn nghiền nát sự mong đợi của mình, cô Mặt Nạ lại dùng giọng nói lạnh lùng đáp lại.

"Bởi vì bạn... đến đây sớm hơn mình, đúng không...?"

"Cũng phải, mình ở đây từ rất lâu trước khi cô tới."

"Vậy là từ lúc nào...?"

"Thì đấy, mình đã nói rồi mà, từ rất lâu rồi."

Đối với những câu hỏi liên tiếp của mình, tựa như những bong bóng nước mà nàng tiên cá nhả ra, cô Mặt Nạ thiếu kiên nhẫn trả lời.

"...Bạn là... ai vậy?"

Nếu có thể, mình cũng không muốn tiếp tục đối thoại với cô Mặt Nạ nữa, không chỉ vậy, còn muốn mau chóng rời đi, nhưng mình lại không tài nào ngừng đặt câu hỏi.

Bởi vì rõ ràng mình đã đến thế giới này được một thời gian rồi, vậy mà lại hoàn toàn không biết gì về nó cả. Cho nên, dù chỉ một chút thôi cũng được, mình muốn biết thế giới này là một thế giới như thế nào.

"Cô hỏi mình là ai à? Chuyện đó, một ngày nào đó cô sẽ biết thôi."

Nhưng cô Mặt Nạ như cố ý phá hỏng ước muốn này của mình, lại một lần nữa trả lời một cách mập mờ, rồi còn "ha ha" cất lên tiếng cười khinh miệt.

"......"

Lúc này, một cơn hoa mắt ập đến khiến không gian trước mắt như bị bóp méo nghiêm trọng. Cảm giác thật khó chịu, mình cố nén ý muốn ngồi thụp xuống tại chỗ, lảo đảo kéo lê đôi chân, như muốn chạy trốn khỏi cô Mặt Nạ mà bước ra khỏi thư phòng.

Rồi, vừa về đến căn phòng có cây lớn, mình như muốn ngất đi mà nằm vật xuống bên chân Deemo đang chơi dương cầm, nhắm mắt lại.

"...Deemo, cô Mặt Nạ kia rốt cuộc đã đến đây từ lúc nào vậy...?"

Sau khi nhắm mắt, mình dường như đã mất ý thức một lúc.

Dù bản thân không cách nào xác nhận, nhưng sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, mình vẫn từ từ thều thào hỏi.

"......"

Deemo quả nhiên vẫn không trả lời gì cả, chỉ có điều, như để bù đắp cho việc anh ấy không thể nói chuyện, anh ấy dùng bàn mìnhy đen tuyền to lớn dịu dàng đến khó tin ấy, tiếp tục xoa đầu mình như muốn vuốt ve mái tóc. Trong lúc được Deemo vỗ về, ý thức của mình dần mơ hồ, rồi chìm vào trạng thái ngủ đặc trưng của thế giới này.

—— Đúng vậy, Deemo luôn như thế, thuần thục đưa mình vào giấc ngủ. Luôn luôn...

『—— giọng nói thiếu kiên nhẫn...』

"Đúng là một bản nhạc ồn ào chết người."

Sau đó, mỗi khi mình và cô Mặt Nạ lướt qua nhau, cô ấy đều dùng những lời lẽ như có thể đóng băng tâm hồn người khác ngay lập tức, nói với mình vài câu chẳng mấy thiện ý.

(Cô Mặt Nạ hình như không thích mình cho lắm...)

Nhưng thực ra mình cũng không thích cô Mặt Nạ. Bởi vì, hễ cô ấy mở miệng là lại nói những lời khó nghe như vừa rồi.

Nếu cô ấy cứ nói chuyện quá đáng như vậy, thà cứ ngủ say như trước còn tốt hơn – ôm lấy suy nghĩ đó, có lẽ mình cũng hơi quá đáng một chút...

Hôm nay, mình cũng cứ ở lì bên cây dương cầm, nghe Deemo chơi đàn. Tựa người vào cây đàn, cảm giác như tiếng nhạc trực tiếp rót vào cơ thể vậy, mình rất thích cảm giác này.

(Mà nói đi cũng phải nói lại, mỗi lần nhìn đều thấy, đây đúng là một cây dương cầm rất lớn...)

mình thích tiếng đàn của Deemo.

Nhưng mà... không nhớ ra nổi...

Hình như đã quên mất chuyện gì đó quan trọng...

"Haizz..."

Như muốn làm mìnhn chảy bề mặt tâm hồn vừa bị đông cứng lúc trước, mình thở ra một hơi dài ấm áp, gần như cùng lúc đó tiếng đàn của Deemo cũng kết thúc.

Mỗi khi tiếng đàn của Deemo dứt, luôn khiến người mình cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Bởi vì, chỉ cần không có tiếng dương cầm, không gian này sẽ tĩnh lặng đến đáng sợ, như một phế tích không một bóng người.

Giá như Deemo nhanh chóng đàn bản nhạc tiếp theo thì tốt biết mấy...

Đúng lúc mình cảm thấy sự tĩnh lặng không tiếng đàn này thật khó chịu, và thầm mong như vậy trong lòng, thì ngay bên mìnhy phải của mình, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mình cảm giác có một luồng gió thổi đến từ phía cái cây.

(Gió...?)

Nhưng mà cái gọi là gió, thường là thổi từ bên ngoài vào trong phòng, cho nên theo lẽ thường, hẳn là một cơn gió mạnh thổi từ ô cửa sổ cao đến mức khó tin kia xuống, đáp án đó là tự nhiên nhất...

Nhưng cơn gió vừa rồi, rõ ràng là đến từ phía cái cây không thể nào thổi ra gió được...

Là mình nghĩ nhầm sao? mình vừa nghĩ về tình huống kỳ lạ này, vừa nhìn chằm chằm vào cái cây thì – ngay khi mình đang nhìn, cái cây lại một lần nữa giống như lúc trước, như những mảnh kim cương rơi vãi, tỏa ra thứ bột phấn ánh sáng lấp lánh, rồi nhanh chóng lớn lên...

『—— Em còn nhớ lời hứa của chúng mình không?』

(Ủa...?)

Đột nhiên, từ bên mìnhi mình truyền đến một giọng nói trong trẻo không phải của thiếu niên... mà giống của một thanh niên hơn, cảm giác như có một người nào đó, dịu dàng chạm vào ngón út của mình.

(Ai vậy——?)

Nhưng mình nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy bất kỳ ai.

Lúc này Deemo đang quay mặt về phía cây dương cầm, hơn nữa Deemo lại không nói chuyện...

—— Đúng lúc này, mình đột nhiên giật mình nhận ra.

Nếu đã như vậy, thì tại sao ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy, mình đã biết tên của Deemo...?

"Deemo ơi, chúng mình chơi trò chơi đi! Anh làm bác sĩ nhé~ em làm bệnh nhân~"

"......"

Deemo không hay nói chuyện cũng chẳng có biểu cảm gì.

Nhưng nếu mình nhờ anh ấy chơi cùng, thỉnh thoảng anh ấy sẽ ngừng chơi dương cầm để chơi với mình. Xét ở những điểm này, Deemo thực ra vẫn còn rất trẻ con.

—— Hơn nữa dạo gần đây mình thường xuyên... phải nói là, gần đây mình luôn tưởng tượng ra cảnh mình mãi mãi ở lại nơi này.

Trong tương lai mà mình hình dung, mình cùng Deemo vẫn như hiện tại, cùng nhau chơi đùa dưới gốc cây lớn này, ngủ, nghe tiếng đàn du dương và sống qua ngày, cảnh tượng đó rõ nét đến mức đáng sợ.

Thế nhưng, trong tưởng tượng của mình – cô Mặt Nạ, cô ấy luôn không tồn tại ở đó.

Mà đó cũng không phải vì mình ghét cô Mặt Nạ, cũng không phải cảm thấy nếu cô ấy không tồn tại thì tốt biết bao, mình không hề có suy nghĩ đó.

Chỉ là dù mình có tưởng tượng thế nào đi nữa, trong thế giới đó, cũng đều chỉ có mình và Deemo mà thôi.

"Trông có vẻ cũng lớn dần rồi đấy nhỉ. Dù tôi thấy chỉ là vô ích thôi, nhưng cứ cố gắng lên nhé."

Sau đó, hễ ánh mắt mình và cô Mặt Nạ chạm nhau, cô ấy đều như thường lệ mà buông vài lời chẳng mấy tốt đẹp. Rõ ràng trong từ điển của cô Mặt Nạ không hề tồn tại những từ ngữ dịu dàng, bởi vì cô ấy chưa từng nói với mình một câu nào như vậy.

"Haizz..."

(Không biết có phải vì thế không mà dạo này mình cảm thấy khó chịu quá... Cứ thấy chóng mặt hoài...)

Như muốn trút bỏ hết những lời lẽ và sự việc khó chịu tích tụ trong cơ thể nhỏ bé của mình mỗi ngày qua cổ họng, mình có cảm giác buồn nôn.

Đúng lúc mình lại bắt đầu thấy choáng váng, thế giới trong mắt cũng trở nên mờ ảo và nghiêng ngả, thì từ khóe mắt, mình thoáng thấy cánh cửa ở hướng đối diện với thư phòng, tức là cánh cửa bên phải, dường như bị ai đó nhẹ nhàng mở ra.

Dù vẫn còn cảm thấy cơn choáng váng ập đến, nhưng mình vẫn như bị dẫn lối mà đi về phía cánh cửa bên phải.

Bên kia cánh cửa là một căn phòng rộng hơn thư phòng một chút, và cũng sáng sủa hơn.

Dù không nhớ ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một mùi hương vô cùng hoài niệm thoang thoảng kích thích khứu giác của mình.

"Ở đây cũng có phòng nữa à..."

mình khẽ nói, với những bước chân vẫn còn hơi loạng choạng, lảo đảo nhìn quanh phòng. Thứ đầu tiên đập vào mắt mình là một con búp bê mèo Kitty lấm lem đặt trên một chiếc ghế nhỏ.

mình bất giác bước tới, chẳng hiểu sao, trong một thoáng xúc động, mình đưa mìnhy chạm vào phần mắt của con búp bê Kitty.

(Thương quá... Con búp bê Kitty này... bẩn hết cả rồi...)

—— Rõ ràng bẩn như vậy, nhưng mình vẫn không kìm được mà có một thôi thúc muốn ôm lấy nó. Cái cảm giác muốn yêu thương nó tha thiết này, rốt cuộc là sao đây.

Đúng rồi, nhất định mình đã từng gặp con búp bê mèo này ở đâu đó rồi...

Nhưng mà, mình không nhớ ra nổi...

Rồi, hễ mình cố gắng suy nghĩ về những điều không nhớ ra ấy, đầu mình lại đau như muốn vỡ tung...

mình tạm thời không nghĩ đến những chuyện đó nữa, rồi ngồi xuống chiếc bàn ăn lớn đặt trong phòng. Trên bàn, có một cây nến đang cháy.

(Oa... Nhìn kỹ thì, kiểu dáng cây nến này... giống như một bàn mìnhy... đáng sợ thật đấy...)

Cây nến đó khiến mình cảm thấy kỳ quái như bàn mìnhy của một mụ phù thủy đáng sợ, cảm giác như chỉ cần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đó thôi cũng sẽ bị nguyền rủa vậy, cho nên mình vội thổi một hơi, định thổi tắt ngọn nến.

Nhưng ngọn lửa nến không hề tắt. mình cứ ngỡ mình thổi chưa đủ mạnh, nên càng cố sức thổi hơn, thử đi thử lại nhiều lần, cũng không tài nào thổi tắt được.

(Những ngọn nến này dường như không bao giờ cháy hết thì phải...)

Tiến sâu hơn vào trong phòng, trên bức tường vàng úa, có treo một bức tranh rất lớn, vẽ một hành lang như được xây bằng gạch cũ.

(Cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh hành lang này, lại có cảm giác như mình có thể bước vào trong được vậy...)

Ngoài ra, tuy không biết bức tranh này được vẽ vì mục đích gì, nhưng nó lại là một bức tranh khiến người mình cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của chính nó, một cảm giác thật khó tả. Nếu quan sát kỹ hơn, sẽ có một cảm giác mơ hồ không biết đây là tranh vẽ, ảnh chụp, hay là một không gian thực sự tồn tại, một bức tranh tả thực đến mức khiến người mình phải bối rối.

"A, phòng này có cửa sổ...!"

Cuối cùng, thứ lọt vào mắt mình là một ô cửa sổ cực lớn – rõ ràng là từ cửa bước vào đã thấy ngay, tại sao lúc vào lại không để ý nhỉ – mình bất giác reo lên vui sướng.

Bởi vì, có lẽ không cần phải đợi cái cây mọc đến vị trí ô cửa sổ trên mái rồi mới leo lên, mà có thể về nhà qua ô cửa sổ này cũng không chừng.

Thế nhưng, sau khi đến gần mới phát hiện, ô cửa sổ này khác với ô cửa sổ trên mái, cho dù có đi ra ngoài qua ô cửa sổ này, cũng không thể rời khỏi thế giới này.

(Dù mình không có linh cảm gì đặc biệt, nhưng từ khi đến thế giới này, phần lớn mọi chuyện mình đều hiểu được bằng trực giác một cách khó hiểu.)

Dù có nhảy xuống từ ô cửa sổ này, chắc chắn cũng chỉ rơi vào tận cùng của thế giới này mà thôi...

"Haizz..."

mình mang theo cảm giác tuyệt vọng như thể mọi thứ lại quay về điểm xuất phát như trước khi vào căn phòng này, khẽ thở dài một hơi. mình nhìn chăm chú vào khung cảnh hư vô nghiêng nghiêng bên ngoài cửa sổ một lúc lâu.

Nhưng mà, sương mù dày đặc đến mức mình chẳng nhìn thấy gì cả.

Hơn nữa, cảm giác bên ngoài vô cùng lạnh lẽo...

(Không hiểu sao, cảm thấy bên ngoài đáng sợ thật đấy...)

Cửa sổ tốt nhất là không nên mở ra...

(Deemo có từng ra thế giới bên ngoài chưa nhỉ...?)

—— Nếu như, có thể ra ngoài từ đây, thật muốn cùng Deemo đến những nơi khác nhau...

『A... A... Làm sao bây giờ.

Bên này cũng bị mở ra rồi...

Cứ tiếp tục thế này thì...』

"Deemo tại sao lại phải cố gắng đến vậy chứ...?"

(Mà nói đi cũng phải nói lại, cái lốp xe này không biết vì sao lại khiến người mình có cảm giác khó chịu thế nhỉ...)

Vừa bước vào căn phòng bên phải – mình gọi nó là phòng tranh – thứ đầu tiên đập vào mắt mình là một cái lốp xe khiến mình bất giác phải tránh ánh mắt đi, một cảm giác vô cùng chán ghét. Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy cái lốp xe đó, mình lại có cảm giác buồn nôn đến muốn ói...

(Dù mình thực sự rất không muốn chạm vào cái lốp xe này, nhưng nó thực sự quá vướng víu, hay là cầm lấy ném ra ngoài cửa sổ đi...)

Nói là chán ghét đến không muốn chạm vào,倒不如说是害怕......Có lẽ dùng cách nói này sẽ chính xác hơn.

Nhưng mỗi khi mình bước vào căn phòng này, chẳng hiểu sao, mình lại không thể chịu đựng được việc mình phải cảm nhận sự tồn tại của cái lốp xe ở đây. mình hạ quyết tâm, khó khăn lắm mới ôm được cái lốp xe nặng trịch ấy lên, ném ra ngoài ô cửa sổ lớn. Trong cái tầm nhìn tưởng như rộng lớn mà thực ra lại hạn hẹp ấy, chiếc lốp xe rơi xuống bóng tối sâu không thấy đáy của một thế giới không biết đâu là tận cùng...

Khi chiếc lốp xe biến mất khỏi tầm mắt, mình "hô..." một tiếng, vừa thở phào nhẹ nhõm, thì từ phía căn phòng có cây lớn, đã nghe thấy Deemo bắt đầu chơi một bản nhạc chưa từng đàn qua bao giờ.

(Là bản nhạc mới...!)

Có lẽ lại có thể nhìn thấy cái cây lớn lên cũng không chừng.

mình thầm nghĩ như vậy, chùi bàn mìnhy bẩn vào váy, rồi tung tăng như chim sẻ quay về căn phòng có cây lớn.

Nhưng đúng lúc đó – không biết từ nơi nào, cô Mặt Nạ không một chút hơi thở đột nhiên xuất hiện, như muốn kéo mình đi, nắm chặt lấy cổ mìnhy mình.

"Hai người có thể ngừng cái hành vi ngớ ngẩn này lại được không?"

Rồi, cô ấy dùng một giọng điệu gấp gáp khác hẳn lúc trước, nói như vậy.

"Vì, sao...?"

Giọng nói của cô ấy, chẳng hiểu sao lại khiến mình có cảm giác lồng ngực bị đè nén chặt lại. Cứ như là... tâm tư của cô Mặt Nạ đã chuyển sang người mình vậy...

"...Tóm lại nhanh chóng dừng mìnhy lại thì tốt hơn. Điều đó không chỉ vì tôi, mà cũng là vì tốt cho cô đấy."

Sau một hồi im lặng, cô Mặt Nạ buông ra một tiếng như thở dài, rồi thì thầm như tự nói với mình những lời này, đoạn bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.

Dáng vẻ của cô ấy trông như đang lo lắng vì chuyện gì đó, hoặc là cảm thấy bi thương, thậm chí như đang cố gắng dùng hết sức lực để ngăn cản một thứ gì đó vô hình——

『—— Đủ rồi... đủ rồi... Làm ơn đừng đàn nữa...』

Dạo gần đây, hễ rảnh rỗi là mình lại đến phòng tranh, nhìn ra ngoài ô cửa sổ lớn mà ngẩn người, như thể đang nhìn vào một rãnh nước chẳng có gì cả. Không biết Deemo bây giờ có đang đọc sách không, nên không nghe thấy tiếng dương cầm. Điều đó khiến người mình cảm thấy hơi cô đơn.

"Bên ngoài trông có vẻ lạnh lắm..."

mình thực sự không chịu nổi sự tĩnh lặng như hư vô này, bèn lẩm bẩm một mình những lời vô nghĩa như vậy. Sương mù vẫn dày đặc đến mức chẳng nhìn thấy gì. Dù mình có quan sát thế nào, vẫn chẳng hiểu gì hơn ngoài điều đó. Nhưng chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ, lại cảm thấy nội tâm dường như cũng lắng dịu đi một chút.

Đúng vậy a... Đến nơi này, cảm giác đã qua một khoảng thời gian khá dài rồi... Mà, nơi này rốt cuộc là đâu, đến bây giờ mình vẫn chưa rõ ràng lắm.

(Mình rất muốn biết nơi này rốt cuộc là đâu...)

Từ khi đến đây, mình lúc nào cũng nghĩ về chuyện này, nhưng hiện tại mình lại không thể nào biết được. Bởi vì Deemo và cô Mặt Nạ đều không nói cho mình biết, mà mình, trong tình huống ngay cả tên mình cũng không biết, thì dù có nghĩ thế nào cũng không thể nào biết được nơi này rốt cuộc là đâu.

(Có phải là cảnh trong mơ không nhỉ...?)

Dù thỉnh thoảng mình cũng có cảm giác này, nhưng nói một thế giới rõ ràng và sống động như vậy lại là mơ, thì thật sự khó tin. Nếu nói là mơ, thà đổi lại cách nói, rằng thế giới thực đã mìnhn vỡ, biến thành bộ dạng hiện tại này, cảm giác vẫn chính xác hơn một chút.

—— mình thật nhớ nhà...

Dạo này ý nghĩ đó ngày càng mãnh liệt.

Nhưng mà, mình rốt cuộc đã đến đây bằng cách nào...?

Nhà của mình rốt cuộc ở đâu?

Tại sao mình không nhớ ra nổi...

mình không biết... Đối với mình mà nói, những điều không biết thật sự quá nhiều.

"Leo ra khỏi cửa sổ, thật sự có thể về nhà sao?"

mình thực sự không biết liệu mọi chuyện có giống như tình huống trong truyện cổ tích như vậy không. Bởi vì căn bản không thể tưởng tượng được, nhà của mình lại ở ngay đầu kia của ô cửa sổ trên mái.

Nhưng mình có thể cảm nhận bằng trực giác rằng, ở bên kia ô cửa sổ trên mái, là một thế giới khác hẳn với thế giới này, là thế giới mà mình biết, mình có cảm giác như vậy.

Có điều bên kia, cảm giác đã không còn là thế giới mà mình biết nữa... Nơi đó có lẽ là một thế giới tràn ngập mộng tưởng, hoặc có lẽ là một thế giới đầy bi thương... mình cảm thấy, thế giới bên kia hẳn là một trong hai loại đó.

Thế nhưng, với ô cửa sổ trên mái nhà hiện tại còn chưa thể chạm tới, thì dù có suy nghĩ thế nào về thế giới bên kia cũng vô ích.

Bây giờ mình, chỉ có thể nghe tiếng đàn huyền bí của Deemo, và để cho cái cây lớn kỳ diệu này phát triển.

Rồi mình chợt cảm thấy... hình như từ lúc mới sinh ra, mình đã từng nghe qua tiếng đàn của Deemo. Như thể từ rất lâu rất lâu về trước, tiếng đàn ấy đã tồn tại trong cơ thể mình vậy.

(Tại sao lại thế này nhỉ... Không lẽ nào, nơi đây thực ra là thế giới trước khi một thứ gì đó được sinh ra cũng nên...)

"Em cũng muốn chơi dương cầm..."

Một thời gian sau, trong lòng mình đột nhiên nảy sinh ước muốn như vậy.

Chỉ một lần thôi cũng được, mình muốn đàn lên những âm thanh dịu dàng như tiếng vọng trong mơ, giống như tiếng đàn của Deemo. Bởi vì, nếu để mình chơi, có lẽ cái cây sẽ mọc rất cao thì sao...

Vừa nghĩ đến đó, mình lập tức hành động, định nhờ Deemo dạy mình chơi dương cầm, mình quay người đi về phía căn phòng có cây lớn.

Rồi, ngay tại lối vào phòng, mình nhìn thấy một vật gì đó đang lấp lánh rơi xuống. Chạy vội qua xem, trên mặt đất có những mảnh kính vỡ lấp lánh như bảy sắc cầu vồng. Nhưng mà... những mảnh vỡ này, mình nhớ là cho đến hôm qua vẫn không hề có.

(Hơn nữa rõ ràng chẳng có gì bị vỡ cả, tại sao lại đột nhiên xuất hiện những mảnh vỡ này chứ...)

Đúng lúc mình đang thì thầm tự hỏi vào khoảng không không một bóng người như vậy, thì dường như... một vài sự kiện bi thương đã từng xảy ra đột nhiên hiện về như đèn kéo quân, rồi "thịch" một tiếng trong lồng ngực mình, khiến mình đau đớn đến mức không thở nổi trong giây lát.

(Cơn đau này là gì vậy...?)

mình không hiểu...

Nhưng mà, có lẽ ký ức của mình, đang dần dần hồi phục cũng không chừng...

(Chẳng hiểu sao, mình lại có cảm giác này.)

Thế nhưng, mỗi khi mình cố gắng nhớ lại ký ức đó, toàn thân lại bắt đầu đau nhói... Giống như là, lúc bị một vật gì đó cực lớn va phải vậy, cơn đau dữ dội ập đến...

(Tóm lại, trước tiên cứ dọn dẹp đống mảnh kính vỡ này đã... Dẫm phải mà bị thương thì không hay đâu.)

Để không làm bàn mìnhy quan trọng bị thương, mình cẩn thận thu dọn những mảnh kính vỡ, rồi cũng giống như chiếc lốp xe, ném chúng ra ngoài ô cửa sổ lớn. Những mảnh thủy tinh vừa lấp lánh đổi màu, vừa rơi xuống tận cùng thế giới.

(Như vậy thì, sẽ không ai bị thương cả...)

—— Không có thứ đó, thứ dễ làm người mình bị thương...

『—— ......Tại sao, lại phải rời đi?』

(...Cảm giác từ chỗ cây lớn, nghe thấy tiếng thình thịch như tim đập vậy...)

Sở dĩ mình phát hiện ra sự thật kỳ diệu này, là lúc mình đang ngủ trưa trên cây lớn như thường lệ. Chẳng hiểu sao mình lại rất muốn nói ngay cho cô Mặt Nạ biết chuyện này, bất giác đôi chân đã tự tìm đường đến phòng tranh.

Dạo gần đây, cô Mặt Nạ cứ ở lì trong phòng tranh, chẳng làm gì cả, chỉ ngồi ngẩn ngơ. Trông cô ấy như người mất hồn, chẳng có chút tinh thần nào. Dù mình rất ghét cái tính xấu xa của cô ấy, nhưng nhìn cô ấy không có tinh thần như vậy, vẫn cảm thấy rất lo lắng.

(Hơn nữa dạo này, cô ấy cũng không còn nói những lời cay độc với mình nữa...)

Không lẽ nào từ trước đến giờ cô ấy sở dĩ ăn nói có gai như vậy, chỉ là vì ở trong thế giới này cảm thấy quá nhàm chán, nên tính cách mới trở nên nóng nảy hơn...

"Này, có muốn đến phòng cây lớn không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Vừa bước vào phòng tranh, mình lập tức cố gắng hết sức dùng giọng điệu vui vẻ nhất có thể, bắt chuyện với cô Mặt Nạ đang nhìn chằm chằm vào bức tranh hành lang trên tường, như thể muốn hòa làm một với bức tường vậy.

(Mà nói mới để ý, nơi này rõ ràng vẫn thắp nến, nhưng sao cảm giác căn phòng lại càng tối tăm hơn thì phải...)

"...Cứ giữ mãi được như thế này tôi cũng rất thỏa mãn rồi..."

Nhưng cô Mặt Nạ như không nghe thấy tiếng của mình, vẫn không hề thay đổi mà vừa nhìn chằm chằm vào bức tranh, vừa lẩm bẩm như tự nói với mình.

"Ủa...?"

mình hoàn toàn không hiểu cô ấy nói vậy là có ý gì.

Bởi vì cho đến tận lúc nãy, mình vẫn cho rằng cô Mặt Nạ vì thế giới này quá nhàm chán, nên mới có tâm trạng không tốt như vậy.

"Nếu cô không thể quay về, Deemo sẽ mãi mãi ở lại đây sao?"

Cô Mặt Nạ tiếp tục nói với một giọng điệu như sắp khóc, vô cùng cay đắng. mình như một con rối đứng sững tại đó, không biết nên phản ứng thế nào mới phải.

"Có ý gì vậy...?"

mình hơi nghiêng đầu, hỏi.

Nếu giải thích một cách trực quan, ý của cô ấy là khi mình quay về, Deemo cũng sẽ biến mất theo... Nhưng trước khi mình đến đây, Deemo vẫn ở bên cạnh, cho dù mình có bình an trở về nhà, Deemo cũng sẽ mãi mãi ở thế giới này, nói vậy là vậy...

(Cô Mặt Nạ rốt cuộc đang lo lắng điều gì vậy nhỉ...?)

"...Không có gì. Chỉ là hỏi vu vơ thôi."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cô Mặt Nạ quay mặt đi chỗ khác, lại một lần nữa chuyên tâm nhìn vào nội dung bức tranh, rồi "haizz" một tiếng, thở dài thườn thượt.

(Ủa...?)

mình lại càng ngạc nhiên. Bởi vì đó là một tiếng thở dài nhẹ nhàng mà kéo dài như một bong bóng xà phòng. Có điều, tiếng thở dài ấy trong nháy mắt hóa thành làn sương trắng, như thể bị bức tranh hút toàn bộ vào trong, rồi biến mất không dấu vết.

(Tại sao...?)

Đột nhiên – kể từ ngày đó, sự phát triển của cây lớn đã ngừng lại...

Dù Deemo có chơi dương cầm thế nào đi nữa, cảm giác cây lớn ngay cả một centimet cũng không mọc thêm.

Dù vậy, Deemo vẫn không hề nghỉ ngơi, mỗi ngày đều tiếp tục chơi dương cầm. Nhưng mà, cây lớn dù thế nào cũng không thể mọc thêm được nữa...

(Tại sao cây lớn lại ngừng phát triển vậy nhỉ...?)

mình thử nhìn chằm chằm vào cái cây một lúc, kết quả vẫn không hiểu nổi. Việc này giống như cố tìm cách để có được giấc mơ mình muốn vậy, dù nghĩ thế nào cũng không ra.

Ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ phía trên, cũng không biết vì sao lại cảm thấy như yếu đi. Có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy... sự phát triển của cây đã đến giới hạn cũng không chừng. Quả thực, cái cây này đã mọc cao hơn bất kỳ cái cây nào mình từng thấy.

(Cứ thế này, mình không về nhà được sao...)

mình căn bản không nhớ nổi, trước khi đến thế giới này, mình đã sống trong một gia đình như thế nào.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc không thể về nhà, mình lại cảm thấy vô cùng bi thương. Mà rõ ràng là buồn đến vậy, nước mắt của mình lại không chảy ra được. Giống như không thể chạy thật nhanh trong mơ vậy, biết rõ vành mắt mình đã ươn ướt, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không nặn ra nổi một giọt nước mắt.

Deemo thỉnh thoảng vừa lo lắng nhìn mình đang ngẩng đầu nhìn cây lớn rồi lại buồn bã thở dài thườn thượt, vừa chơi nhạc. Tiếng đàn tuôn chảy từ những đầu ngón mìnhy của Deemo, chẳng hiểu sao luôn có thể xoa dịu tâm hồn mình.

Nhưng cây lớn vẫn không hề có dấu hiệu phát triển.

Một lúc sau, Deemo, dù mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng dường như cũng cảm thấy bế tắc mà ngừng chơi đàn, rồi đi vào thư phòng, hai mìnhy ôm đầy những cuốn sách nặng trịch quay ra. Sau đó, anh ấy ngồi xuống gốc cây, bắt đầu nghiêm túc lật sách. Deemo chắc chắn rất muốn tìm ra cách để cây lớn tiếp tục phát triển.

—— ...Deemo tại sao lại đối xử dịu dàng với mình như vậy chứ...?

"......"

Dù rất muốn hỏi thử xem, nhưng Deemo quả nhiên là không trả lời mình.

(Mà nói mới nhớ, cảm giác lạnh quá...)

Từ khi cây lớn ngừng phát triển đến nay, nơi này cũng trở nên ngày càng lạnh hơn...

(Cảm giác, cảm thấy cái cây lớn nó buồn bã tận đáy lòng, trông như bị đóng băng vậy...)

Rồi như thể một kho lạnh cứ mở toang cửa, gió lạnh buốt thổi ra từ hốc cây, từ từ khiến nhiệt độ căn phòng cũng giảm xuống.

"Haizz..."

(Lạnh thật đấy, mình cảm giác sắp đông cứng cả người rồi...)

Đúng lúc mình bất giác thở ra một làn khói trắng... rất hiếm khi, cô Mặt Nạ lại đi đến căn phòng có cây lớn.

Không, nói là hiếm khi,倒不如说 đây là lần đầu tiên thì đúng hơn.

Bởi vì, cô Mặt Nạ chưa từng một lần nào chăm chú quan sát cây lớn cẩn thận như bây giờ.

"Dạo này cây lớn thế nào rồi...? Ai da, cũng không mọc cao thêm à...?"

Rồi, cô Mặt Nạ dùng một giọng điệu vô cùng vui vẻ bắt chuyện với mình.

Từ khi cây lớn ngừng phát triển, tâm trạng của cô ấy tốt lên một cách lạ thường.

Tốt đến mức thậm chí khiến người mình nghi ngờ không biết có phải lúc trước có một người khác đã thay cô ấy đeo mặt nạ, giả dạng thành cô Mặt Nạ không nữa. Không những lấy lại tinh thần, mà còn tràn đầy năng lượng.

"......"

Đối với sự thay đổi lớn lao đó của cô ấy, mình đã không còn sức lực để đối phó nữa rồi.

(Biết đâu, mình thật sự không về nhà được nữa...)

Từ khi cây lớn ngừng phát triển, ý nghĩ đó cũng xuất hiện nhiều hơn trước.

Có lẽ số phận của mình, chính là phải mãi mãi sống ở thế giới này cũng không chừng... – hoặc là, chính mình muốn sống ở thế giới này...

Bởi vì, cuộc sống cùng Deemo ở đây, thực sự rất vui vẻ. Vui đến mức khiến mình không nhớ nổi bất cứ chuyện gì trước khi đến đây. Khoảng thời gian ở bên Deemo, tràn ngập thứ hạnh phúc không lời nào diễn tả nổi.

—— Cứ tiếp tục như vậy, biết đâu cũng không tệ...

Đúng lúc đầu óc mình đang vẩn vơ nghĩ những chuyện vớ vẩn đó, vì thực sự không muốn ở gần cô Mặt Nạ đang vui vẻ đi đi lại lại quanh cây lớn nữa, để tránh mặt cô ấy, mình đi đến phòng tranh.

Nhưng ngay khi mình vừa bước vào phòng, một lần nữa, cơn chóng mặt dữ dội như thể không gian thời gian bị bóp méo ập đến, khiến mình bất giác ngồi thụp xuống sàn.

(Đau quá...)

Tiếp đó là một cơn đau nhói lan khắp toàn thân, chẳng hiểu sao, mình đột nhiên nhận ra mìnhy chân mình đã không còn cảm giác.

Sau đó, mình không biết mình đã duy trì trạng thái không thể cử động đó bao lâu – dù nơi này không có sự tồn tại của thời gian – cứ thế ngồi thụp trước cửa.

Đợi đến khi mìnhy chân mình lấy lại cảm giác, triệu chứng chóng mặt bắt đầu thuyên giảm, mình từ từ ngẩng đầu lên, thì ở bên ngoài ô cửa sổ lớn kia, lờ mờ có thể nhìn thấy rất nhiều thiên thần.

(Thiên thần—— ...Nơi này không lẽ thật sự là thế giới trước khi được sinh ra sao...?)

Bất chợt, khi linh cảm này bắt đầu xoay quanh trong tâm trí mình, con búp bê Kitty không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong góc mắt mình, trong khoảnh khắc, trông như thể vừa chớp mắt vậy.

(Ủa... Búp bê Kitty... tại sao lại di chuyển đến cạnh bức tranh vậy...?)

Kỳ lạ thật... Cho đến tận lúc nãy, búp bê Kitty đáng lẽ phải được đặt trên chiếc ghế bên cửa sổ mới đúng chứ.

(Còn cả bức tranh nữa... Cảm giác cũng hơi khác so với lúc trước...)

mình cẩn thận xem xét bức tranh... Quả thực có thể cảm nhận được có gì đó khác thường... mình vừa cảnh giác, vừa từ từ, như thể nhẹ nhàng nhấn xuống phím đàn dương cầm, chạm vào bức tranh ấy.

(...!)

Rồi, như thể đưa mìnhy vào trong nước vậy, ngón mìnhy của mình xuyên qua, từ từ tiến vào bên trong bức tranh.

(Đáng sợ quá...)

Dù trong lòng cảm thấy như vậy, nhưng lúc này mình cũng đã không còn đường lui, vì vậy mình trực tiếp đưa cả cánh mìnhy vào, rồi nửa người cũng chui vào, không ngờ tới, bên trong bức tranh lại nối liền với một hành lang thực sự.

"...Deemo!"

mình giật mình, rút người ra khỏi bức tranh, không chút suy nghĩ mà hét lớn tên anh ấy.

Trong thoáng chốc, tiếng dương cầm ngừng lại, mình nghe thấy tiếng bước chân Deemo hoảng hốt chạy tới.

『—— Nhịp đập ngừng lại rồi lại thổn thức.

Dù phải trả bất cứ giá nào, mình cũng muốn giữ em ở lại nơi này.』

Sau đó, mình và Deemo nắm mìnhy nhau, run rẩy bước vào bên trong bức tranh kỳ lạ không thể tả nổi ấy.

Trong bức tranh, ở đầu kia của hành lang xây bằng gạch ngói, có một cầu thang xoắn ốc dài, đã mục nát vô cùng nghiêm trọng.

(Trong tranh mà lại có cả một lối đi, thật khiến mình bất ngờ quá...)

Thế giới này thật sự tràn ngập những điều không thể tưởng tượng nổi. Không đúng, phải nói là về thế giới này, tất cả những gì lọt vào mắt, có lẽ đều được tạo ra ở một xứ sở thần tiên nào đó cũng nên...

(Để không bị hụt chân, phải thật cẩn thận mới được...)

Cầu thang xoắn ốc này quả thực cũ kỹ quá... mình nắm chặt lấy ngón mìnhy vừa đen vừa dài của Deemo, từ từ bước xuống cầu thang. Ở một góc cầu thang, một huy chương màu vàng hơi bẩn lọt vào tầm mắt mình.

mình cẩn thận từng chút một buông mìnhy Deemo ra, cúi người xuống, nhặt huy chương lên. mình thầm nghĩ, biết đâu trên đó có ghi manh mối gì đó để cây lớn tiếp tục phát triển cũng nên. mình dùng mìnhy áo lau đi lớp bụi, nhìn kỹ dòng chữ trên huy chương.

『—— Cuộc thi dương cầm xuất sắc: H...』

(Không được rồi, xem không hiểu...)

Huy chương bị mài mòn rất nghiêm trọng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dấu vết của vài dòng chữ. Chẳng hiểu sao, trong lòng mình lại dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Nhưng mà, cơ thể như muốn xua đi sự tuyệt vọng ấy, bất giác thở ra một hơi khẽ, và đúng lúc đó——

Mặt đất rung chuyển dữ dội như động đất, từ căn phòng phía dưới, tiếng "sà... à... à..." – một âm thanh mãnh liệt như báo hiệu sự sống đang nảy nở – vang lên.

Deemo nhanh chóng lao đến bên cạnh mình, dùng thân hình như bóng ma ấy che chở cho vóc dáng nhỏ bé của mình.

(Đó là, tiếng nước chảy...!)

Rồi khi đang được cơ thể lạnh băng của Deemo bao bọc, mình đột nhiên có cảm giác này.

"Deemo, chúng mình xuống phòng dưới xem thử đi!"

mình nắm chặt mìnhy Deemo, nói lớn như hét lên. Phải nói thế nào nhỉ... Lúc này mình có cảm giác "đây chính là sứ mệnh mà thần linh đã giao phó cho mình".

Chỉ cần xuống căn phòng dưới đất, chắc chắn sẽ có gì đó thay đổi – có lẽ sự thay đổi đó sẽ khiến tình hình càng tồi tệ hơn. Có điều, trong thời kỳ cây lớn ngừng phát triển này, việc thế giới này không có chút biến chuyển nào mới là điều đáng lo, dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ nào đi nữa, mình đều cảm thấy đó là chuyện tốt.

"......"

Deemo nhìn chăm chú vào mắt mình, với vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm như thường lệ, lặng lẽ gật đầu.

Sau đó, chúng tôi vừa chú ý dưới chân, vừa nhanh chóng xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Ở đó là một nơi giống như sào huyệt của mụ phù thủy, bị dây leo và bụi gai bao phủ.

(Ghê thật...)

Ngay cả bây giờ, những dây leo vẫn như đang động đậy, như thể muốn tấn công chúng tôi vậy, luồng khí tức đáng sợ ấy gần như muốn nuốt chửng mình, thế nhưng trong lòng mình lại có chút phấn khích. Bởi vì trong căn hầm này, mình cảm thấy chắc chắn có cách để cây cối phát triển.

Có điều, rõ ràng là có nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng lại không thấy nước đâu cả...

—— Để cây cối phát triển, cần ánh sáng và nước...

Nói cách khác, nếu có thể làm cho nước chảy ra, cây cối có lẽ sẽ tiếp tục phát triển phải không...?

mình nhìn quanh căn phòng mờ tối, ở chính giữa phòng, có một cỗ máy màu đen không rõ là gì – trông như một loại thiết bị nào đó – bị dây leo và bụi gai bao phủ giống như trần nhà và tường vậy, được đặt ở đó.

(Cảm giác, cảm thấy hơi kỳ quái...)

Dù có cảm giác này, mình vẫn sợ hãi tiến lại gần thiết bị đó. Rồi, dù lớp vỏ bọc có hơi bẩn, nhưng quả thực có những phím đàn dương cầm trên đó.

(Đây là dương cầm sao...?)

—— Cây lớn vẫn luôn lớn lên nhờ tiếng đàn dương cầm...

(Cho nên biết đâu chừng, cây dương cầm này... là công tắc để mở nước cũng nên...)

"Deemo... Cây dương cầm này..."

Nhưng mà, thực ra mình căn bản không cần phải nói ra suy luận của mình.

Deemo chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ với mình. Anh ấy tự mình ngồi xuống trước thiết bị trông như dương cầm đó, rồi như thường lệ, dùng những ngón mìnhy lả lướt, bắt đầu chơi nhạc.

(Giữa mình và Deemo như có thần giao cách cảm vậy... Mà, bản nhạc này, là lần đầu tiên mình nghe thấy...)

mình vừa nghe Deemo chơi những giai điệu hoàn toàn mới, vừa lơ đãng quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, cô Mặt Nạ đã đứng ngay sau lưng chúng tôi.

Cảm giác, cảm thấy cô Mặt Nạ trông có vẻ rất cô đơn lạnh lẽo, chỉ đứng nhìn Deemo chơi dương cầm.

(Tại sao cô Mặt Nạ lại... ghét việc cây cối lớn lên đến vậy nhỉ...?)

—— mình hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô Mặt Nạ...

Một lúc sau, khi Deemo vừa kết thúc bản nhạc, lập tức cảm nhận được không khí trong tầng hầm tràn ngập hơi thở của mùa xuân.

Cùng lúc đó, một lượng nước lớn đến mức khiến người mình phải dụi mắt nghi ngờ, từ trên trần nhà chảy xuống qua vách tường.

Bên cạnh chúng tôi đang ngơ ngác trước cảnh tượng khó tin, một lượng nước không biết từ đâu ra, như thác đổ, không ngừng tuôn chảy – rồi dòng nước đó, không hề đọng lại trên sàn tầng hầm, mà thấm qua vách tường, cứ thế, chảy đến một nơi nào đó trong thế giới này – đồng thời, vô số dây leo bao phủ căn phòng cũng toàn bộ biến mất, căn phòng giờ đây, trở nên giống như căn phòng có cây lớn, được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ.

"Oa...!"

Cảnh tượng lúc trước như một ảo giác, giờ đây ngay trước mắt chúng tôi, căn phòng đã biến thành một không gian rộng rãi, vững chãi hơn.

(Cứ như là thế giới sau khi đã xua đuổi được mụ phù thủy vậy...)

Cùng với tiếng nước chảy không ngừng, tim mình cũng rộn ràng theo, mình chợt cảm thấy, nơi này giống như một căn cứ bí mật vậy. Giống như là một căn cứ bí mật đã từng cùng ai đó không nhớ nổi chơi đùa ngày xưa...

Vài giờ sau đó – tuy đây nhiều nhất cũng chỉ là thời gian cảm nhận được – khi mình và Deemo cùng nhau quay lại căn phòng có cây lớn, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến mình bắt đầu nghi ngờ chính đôi mắt của mình.

Bởi vì, cây lớn vốn nên bị một lớp băng mỏng bao phủ, vậy mà rõ ràng đã cao thêm vài mét một cách chắc chắn.

(Thật khiến người mình kinh ngạc quá... Cây lớn lại có thể lớn nhanh đến mức này trong một hơi.)

Điều này chắc chắn là nhờ dòng nước chảy xối xả như vỡ đập kia – hay đúng hơn, là công lao của dòng nước vẫn đang tiếp tục tuôn chảy ấy.

Từ lúc mình mới đến đây, nó chỉ là một mầm cây nhỏ mọc trên gốc cây khô, hôm nay đã phát triển đến mức hợp làm một với gốc cây ấy. Mà cây dương cầm hình quạt kia cũng không còn hình dáng cũ nữa, chỉ còn lại phần phím đàn, những phần khác đều đã bị cành cây nuốt chửng.

Rồi, xung quanh cây lớn, như thể lạc vào một xứ sở thần tiên, vô vàn những đóa hoa đủ màu sắc mà trước đây chưa từng thấy đã nở rộ.

mình thử ngồi xuống thảm cỏ, mềm mại như nhung, vô cùng thoải mái.

Còn nữa, cả căn phòng trở nên ấm áp hơn, không khí cũng có thể nói là tràn đầy sức sống...

(Vui quá đi.)

mình không chút suy nghĩ mà nằm dang mìnhy dang chân hình chữ đại trên thảm cỏ.

"Cây hình như nở hoa rồi, chẳng phải rất tốt sao."

Rồi, cô Mặt Nạ không biết từ lúc nào đã từ tầng hầm quay lại căn phòng có cây lớn, nhìn xuống nói với mình. Nhưng trong câu nói đó, cảm giác đã không còn mang theo bất kỳ tình cảm nào.

"Ừm."

Dù trong lòng chẳng hiểu sao lại có cảm giác buồn bã, mình vẫn khẽ gật đầu. Cô Mặt Nạ thì lại đi về phía phòng tranh, cử động như một bóng ma, vừa kéo lê chiếc áo choàng dài vừa quay về căn phòng đó.

(Cô Mặt Nạ... trông có vẻ rất buồn? Tại sao cô ấy lại không hề vui mừng trước sự phát triển của cái cây chứ...?)

mình tự hỏi trong cái đầu nhỏ bé của mình. Dù có nghĩ thế nào mình cũng không tài nào hiểu được, nhưng hiện tại mình, ngoài việc suy nghĩ ra thì chẳng làm được gì khác.

Ngay lúc mình đang tự hỏi về những chuyện đã xảy ra kể từ khi mình đến thế giới này, những vấn đề mà dù có nghĩ thế nào cũng không tìm ra được đáp án, thì không biết từ lúc nào, mình cứ thế nằm trên thảm cỏ mà ngủ thiếp đi.

Rồi trong giấc ngủ lần này... mình cảm giác như mình đã mơ một giấc.

Đó là, giấc mơ đầu tiên kể từ khi đến thế giới này...——

Nhưng mà, mình cũng không nhớ đó là một giấc mơ đẹp như thế nào... Chỉ có một chút ký ức mơ hồ cho mình biết, mình đã từng mơ một giấc...

Vài giờ sau đó... có lẽ là mười tiếng đồng hồ... bàn mìnhy đặt trên ngực, cảm giác được có thứ gì đó mềm mại – mình lập tức hiểu ra đó chắc chắn là một bản nhạc – rơi xuống, mình cũng tỉnh giấc.

(Thế giới này thật sự tràn ngập đủ thứ không thể tưởng tượng nổi...)

"Deemo, như những cánh hoa vậy, bản nhạc rơi xuống từ trên cây lớn này."

mình đứng dậy từ thảm cỏ, vẫy mìnhy gọi Deemo đang tựa vào cây lớn đã phát triển, đọc những cuốn sách nặng trịch, đến chỗ cây dương cầm. Deemo không chút kháng cự, nhanh chóng dựa theo bản nhạc, bắt đầu gõ lên phím đàn. Đó là, một khúc nhạc thể hiện tình cảm chân thành với ai đó như những đôi cánh dang rộng, khiến người mình cảm nhận được một tình yêu cố gắng không ngừng nghỉ.

(Cứ tiếp tục thế này... đợi đến khi cây lớn mọc đến tận ô cửa sổ trên mái nhà kia, mình muốn cùng Deemo đi đâu thì tốt nhỉ...?)

mình lại một lần nữa nghĩ đến những chuyện vẩn vơ vô ích này, lần này, thì lại ngủ thiếp đi trên đôi chân to lớn của Deemo đang chơi dương cầm.

Cơ thể Deemo lúc nào cũng lạnh băng. Cảm giác như một tảng băng vậy. Nhưng mình vẫn không thể nào không nắm mìnhy Deemo.

Bởi vì, mình thích Deemo nhất.

『—— ......Cứ tiếp tục như vậy, thật sự ổn chứ?』

Sau đó, cây lớn cũng phát triển với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Hôm nay đã hoàn toàn không còn hình dáng của mầm cây nhỏ bé trong ký ức nữa, nó đã hoàn toàn bao trùm lấy căn phòng có cây lớn này.

(Quả nhiên đối với cây mà nói, nước là thứ không thể thiếu...)

Nghe tiếng nước chảy, luôn khiến người mình cảm thấy rất thoải mái. Mà sự tồn tại của nước không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của cây cối, mà còn mang đến những thay đổi cho cơ thể mình. Điều kỳ lạ là, dạo gần đây cơ thể mình bắt đầu nhớ lại cảm giác khát nước.

Cho nên dạo này, cả ngày – tức là từ lúc tỉnh dậy đến lúc đi ngủ – đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, hễ cổ họng thấy khát là mình lại phải đi uống thứ nước chảy ra từ tầng hầm.

Nước ở đây uống rất ngon. Nếu dùng lời để diễn tả thì... phải nói là... có hương vị của sự sống. Rồi, để cho sinh vật có thể tồn tại, đó là thứ không thể thiếu, mình mãnh liệt cho là như vậy...

"Deemo, em muốn biết cái cây bây giờ đã cao đến đâu rồi."

Có ý nghĩ này, mình bắt đầu đứng ngồi không yên. mình đến gần Deemo đang chơi dương cầm, ghé vào mìnhi anh ấy nói. Sau khi mình nói vậy, Deemo hiếm hoi ngừng chơi dương cầm ngay lập tức, thoải mái nâng mình lên bằng cả hai mìnhy, để mình trèo lên cây lớn.

(...Deemo lần nào cũng có thể nâng mình lên nhẹ nhàng như một cây kẹo bông vậy.)

Ngay sau đó, mình đã ở trên ngọn cây. Nơi đó có một không gian cảm giác như ở bên ngoài, nhưng lại không phải bên ngoài, giống như trong một căn phòng đang được máy chiếu thiên văn chiếu rọi vậy... Có điều, không có ban đêm cũng không có ban ngày... Một không gian tràn ngập thứ ánh sáng trắng kỳ diệu, như một vũ trụ thu nhỏ cứ thế hiện ra – cứ gọi nơi này là phòng thiên văn đi –

(Thì ra là có tầng hai à...)

Có điều, từ căn phòng này, không nhìn thấy ô cửa sổ trên mái nhà...

Không lẽ nào... Ở phía trên đây, còn có những căn phòng khác cũng nên... Không, chắc chắn là có. Bởi vì, mình cảm nhận được một luồng gió dịu dàng không biết từ đâu thổi tới...

(Rốt cuộc cơn gió này thổi từ đâu đến vậy nhỉ...?)

"Hai vị, có nên nghỉ ngơi một chút không?"

Đúng lúc làn gió dịu nhẹ ấy như nâng đỡ sau lưng mình, khiến mình muốn tiến sâu hơn vào trong phòng, thì từ sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của cô Mặt Nạ – giọng cô ấy, nghe như có chút run rẩy – mình giật mình quay đầu lại ngay.

(Cô Mặt Nạ... với bộ trang phục bất tiện đó, một mình trèo lên được cái cây lớn như vậy sao...?)

Chẳng để ý đến vẻ kinh ngạc của mình, cô Mặt Nạ như đang cầu nguyện, nhìn Deemo không chớp mắt.

"......"

mình không thể hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt đó của cô ấy. Nhưng Deemo dường như đã hiểu ra điều gì đó, từ từ cúi người xuống trước mặt cô Mặt Nạ, đáp lại đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ trắng ấy, rồi dùng bàn mìnhy đen lạnh như tảng đá bên bờ sông, dịu dàng xoa đầu cô gái.

Lồng ngực mình lại một lần nữa xao động. mình cảm thấy tim mình như bị một vật gì đó sắc nhọn đâm phải. Bởi vì, việc nhìn thấy Deemo và cô Mặt Nạ đối thoại với nhau – nói là vậy, chứ không thực sự nói chuyện – đây vẫn là lần đầu tiên.

Và ngay khoảnh khắc này – mình cảm thấy giữa Deemo và cô Mặt Nạ, dường như có một sự gắn kết vô cùng mãnh liệt...

Mạnh mẽ hơn, và vững chắc hơn cả sự gắn kết giữa mình và Deemo...

Dạo gần đây mình để ý thấy một việc...

Đó chính là, cùng với sự phát triển của cây lớn, trong thế giới này, sẽ có những không gian mới được sinh ra——

(Hôm nay, lại một cánh cửa mới được mở ra...)

Có điều khi cánh cửa đó mở ra, mình đang ngủ say sưa – mình vẫn ngủ trong căn phòng có cây lớn như thường lệ – nhưng khi mình để ý, thì đã bị những ngón mìnhy mảnh mai mà mạnh mẽ của Deemo ôm lấy, đưa lên tầng hai rồi.

Deemo từ từ đặt thân thể vẫn còn nửa mê nửa tỉnh của mình xuống đất, rồi dùng ngón mìnhy dài như cây đũa chỉ huy, chỉ vào cánh cửa đó. Cánh cửa mới mở ra ở vị trí bên phải phòng thiên văn.

mình dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, đứng trước cánh cửa bên phải.

Đột nhiên Deemo mở cửa ra. Xuất hiện trước mặt mình đang còn mơ màng, là một căn phòng chỉ có cầu thang xoắn ốc, so với tầng hầm và phòng thiên văn, cảm giác có vẻ nhàm chán hơn.

Nhưng mà, khác với cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng hầm, cầu thang bên này được lau chùi khá sạch sẽ.

(Như thể có ai đó đã dọn dẹp qua vậy...)

Nhìn lướt qua, không một chút bụi bặm hay rác rưởi.

Rồi, như thể bao quanh cầu thang xoắn ốc, vô số giá sách được đặt âm vào tường, chứa đựng một lượng lớn những cuốn sách nặng trịch không kém gì thư phòng.

"...Trước khi Deemo đến ở, là ai đã ở đây vậy nhỉ...?"

Một lúc sau, khi mình dần tỉnh ngủ, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên minh mẫn, mình nhìn những cuốn sách đầy những dòng chữ không hiểu nổi mà hỏi.

Chẳng hiểu sao, dần dần mình cảm thấy, chỉ riêng căn phòng này, khác hẳn với những không gian khác, có một cảm giác thực tại rất tinh tế – dù mình không nhớ nổi, về những chuyện thực tại – nhưng lại có cảm giác này.

Nhưng Deemo không những không trả lời mình như thường lệ, mà cũng chẳng nhìn mình, chỉ mang vẻ mặt như hơi bối rối, đặt cuốn sách đang cầm trong mìnhy xuống một cách tùy tiện – rồi còn đẩy mình vào đây một cách vô tâm (rõ ràng một mình mình không thể quay lại phòng cây lớn được mà!) – đoạn một mình quay về phòng cây lớn.

(Cảm giác, hôm nay Deemo lạnh nhạt quá... Hơn nữa đọc sách xong cũng không cất về chỗ cũ, thói quen của Deemo tệ thật đấy.)

Không lẽ nào, Deemo vì chuyện gì đó mà đang giận dỗi ư...?

Nhưng dù mình có nghĩ thế nào, cũng không tài nào nghĩ ra mình đã làm gì khiến Deemo tức giận. Cho nên dù không biết tại sao lại bị đẩy vào đây, nhưng nếu Deemo không đến dẫn đi, mình không thể nào quay lại tầng một. mình như thể từ bỏ ý định rời khỏi căn phòng này, thở dài một hơi, tóm lại trước tiên cứ cất những cuốn sách Deemo bày bừa bãi về lại giá đã. Cảm giác, căn phòng này nên được giữ gìn sạch sẽ không một hạt bụi. Dù không có ai khác ở đây, nhưng lại cảm thấy sẽ có người nào đó vì thế mà buồn lòng.

mình dùng hai mìnhy nâng những cuốn sách nặng trịch lên, rồi từ giữa những trang sách gấp lại, một tờ giấy từ từ rơi xuống.

mình chậm rãi xem xét nội dung trên tờ giấy thô ráp ấy, quả nhiên lại là một bản nhạc.

(Dạo này thường xuyên có những bản nhạc chưa từng xem qua rơi xuống...)

Như thể từ ký ức của ai đó, từng chút từng chút một bong ra vậy...

(...Cảm giác, nơi này, vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật thì phải...)

Sau đó, như muốn bao trùm lấy toàn bộ tòa lâu đài, cây lớn kỳ diệu nhanh chóng phát triển.

—— Rồi, khi mình để ý, tầng hai lại có thêm một căn phòng nữa. Cánh cửa ở bên trái phòng thiên văn, dường như đã mở ra.

Dạo gần đây Deemo thường xuyên sau khi đưa mình lên tầng hai, lại một mình quay về phòng cây lớn để chơi dương cầm.

Dù mình không biết anh ấy đang nghĩ gì, nhưng mình cảm thấy có lẽ là để mình không làm phiền đến việc Deemo chơi đàn, nên cố tình cách ly mình lên tầng hai.

(Thật là, mình không thèm để ý đến Deemo nữa.)

mình dỗi dằn, cố ý không nói cho Deemo biết cánh cửa bên trái đã mở, một mình lẻn đi xem xét không gian mới đó.

Có điều khi mình từ từ mở cánh cửa ấy, vừa đặt chân vào không gian đó, chút giận dỗi với Deemo lập tức biến mất vào một xó xỉnh nào đó của vũ trụ.

Bởi vì dù mình có dụi mắt thế nào, hiện ra trước mắt mình chính là, một bầu trời sao kéo dài đến vô tận, vô số những vì sao ★ tụ hội lại hiện hữu ở đó.

(Là bầu trời sao...!)

Không gian mới này, là một sân thượng rộng lớn đủ để dù có nắm mìnhy Deemo cũng có thể chạy nhảy thỏa thích.

Hơn nữa, ánh sao lọt vào mắt mình, không phải là hình ảnh chiếu ra từ máy chiếu thiên văn, mà là ánh sáng thực sự của những vì sao đang lấp lánh trong vũ trụ.

(Thì ra gió thổi từ đây đến à...)

Khác với bầu trời nhìn từ cửa sổ tầng một, bầu trời nhìn từ đây không một gợn mây.

(Biết đâu chừng so với tầng một, tầng hai này lại gần với thế giới mình muốn quay về hơn...)

Nhưng mà, hiện ra trong mắt chỉ có bầu trời sao kéo dài, chẳng có gì khác cả. Đừng nói đến nhà cửa hay những thứ tương tự, ngay cả người, thực vật hay động vật, thậm chí cả côn trùng nhỏ cũng không có...

Nhìn xuống dưới, là một bóng tối kéo dài vô tận khiến người mình muốn lập tức nhắm mắt lại – cảnh tượng đó, có lẽ chính là hiện thân của danh từ "hư vô", mình khẽ nghĩ như vậy.

—— Biết đâu chừng tòa lâu đài này, là một tiểu hành tinh đang trôi nổi trong vũ trụ cũng nên...

Nhìn chằm chằm vào "hư vô" đó, khiến ý nghĩ này của mình càng thêm rõ ràng. Bởi vì, hiện tại ở đây chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của những hành tinh khác, nên nghĩ như vậy cũng là điều tự nhiên thôi.

(Dù có thể ra ngoài từ cửa sổ thì tốt rồi, nhưng nếu không có tên lửa, biết đâu vẫn không về nhà được...)

Có điều, nếu nơi này là một hành tinh khác không phải Trái Đất, vậy thì mình đã đến thế giới này bằng cách nào đây...?

(Mình không hiểu...)

Thật là, những điều mình không biết nhiều đến mức phát chán, ngay cả câu "mình không hiểu" mình cũng sắp nói đến mòn cả miệng rồi...

mình hít một hơi dài, không biết là lần thứ mấy nghìn kể từ khi đến đây, rồi lại nghe tiếng dương cầm Deemo chơi, tiếp tục ngắm nhìn bầu trời sao rộng lớn bát ngát, trông có vẻ cô đơn này.

Một lúc sau, mình đột nhiên phát hiện ở một góc sân thượng, có một vật thể lớn màu trắng hình dạng rất kỳ lạ... – (Đây là... kính thiên văn!) được đặt ở đó.

Mắt mình chợt sáng lên, không chút nghĩ ngợi mà chạy vội tới, đến gần kính thiên văn.

(Đến xem thử xem sao...)

mình ưỡn thẳng lưng, nhón chân nhìn qua kính thiên văn.

Nhưng không biết có phải tiêu điểm chưa được chỉnh đúng không, dù mình có tập trung nhìn thế nào, trong thấu kính ngoài một màu hồng nhàn nhạt ra thì chẳng nhìn thấy gì cả.

Để biết đó là thứ gì, mình đưa mìnhy về phía núm điều chỉnh, định thử chỉnh tiêu cự xem sao thì – "đùng" – một cảm giác như có một vật thể vô cùng to lớn lấy mình làm mục tiêu mà lao tới, truyền đến người mình.

Đồng thời, một cơn đau nhói như vỡ mìnhn dâng lên từ sâu trong tâm trí mình.

mình gần như vì cơn đau đó mà ngã xuống, và khi mắt mình rời khỏi kính thiên văn, ở phía bên kia màn ảnh, cảm giác chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, mình như nhìn thấy một cái cây hoa anh đào đang nở rộ——......

(...Vừa rồi đó là cây hoa anh đào sao...?)

Dù không biết vì sao, nhưng mình vẫn cố nén lồng ngực đang đập rộn ràng, lại một lần nữa nhìn về phía kính thiên văn. Có điều, khi nhìn lại lần nữa, đã chẳng còn gì cả... ngay cả những vì sao ★ cũng không nhìn thấy.

(Chỉ là mình nhìn nhầm thôi sao...?)

Không... Không phải... Không phải mình nhìn nhầm...

Vừa rồi đúng là, một cây hoa anh đào khổng lồ...

—— Deemo... Nói cho em biết, đây là nơi nào...?

Trong mấy chục giấc ngủ kể từ khi đến đây, mình đã có giấc mơ thứ hai sau khi đến thế giới này.

Lần mơ đầu tiên, mình chỉ lờ mờ nhớ mình đã mơ một giấc, nhưng trong mơ mình đã nhìn thấy gì, thì lại hoàn toàn không nhớ nổi.

Nhưng hôm nay, khi mình tỉnh giấc, giấc mơ đó, như thể đã từng tự mình trải qua vậy, vô cùng rõ nét còn lưu lại trong ký ức.

Trong mơ, mình cùng Deemo nắm mìnhy nhau, đi trên con phố ngập tràn vô số cánh hoa anh đào bay lượn, bước những bước chân nhẹ nhàng, vui vẻ đi tới...

Trong mơ, mìnhy Deemo không giống như bình thường, vô cùng ấm áp, và rất mềm mại.

Hơn nữa, cái cây hoa anh đào gần như bao trùm cả thế giới mà mắt mình nhìn thấy, không chút nghi ngờ chính là cây hoa anh đào mình đã thấy qua kính thiên văn trên sân thượng ngày hôm qua...

(Hình như mình đã từng gặp cây hoa anh đào đó ở đâu rồi... Cũng không phải là qua kính thiên văn, mà là một nơi nào đó khác...)

Nhưng mà, cụ thể là ở đâu thì mình cũng không nhớ ra nổi.

—— Không... Không phải.

Mà thực ra là... không muốn nhớ lại... sao?

『Tôi... hoàn toàn không hiểu.

Rốt cuộc, nên làm thế nào mới phải...?』

Mà nói mới nhớ, dạo này cũng không mấy khi thấy cô Mặt Nạ.

(Cô ấy rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi nhỉ...?)

Biết đâu chừng thực ra cô Mặt Nạ chỉ là bề ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ, chứ trong lòng lại đang buồn bã vì không thể về nhà cũng nên.

Bởi vì cô Mặt Nạ có lẽ đã đến thế giới này sớm hơn cả mình...

Trong lòng cô ấy, chắc chắn đã chất chứa vô vàn sự cô đơn lạnh lẽo.

(Cho nên tính cách mới trở nên tệ hại như vậy cũng không chừng...)

mình cũng vậy, mỗi khi Deemo không chơi với mình, mà chỉ mải mê chơi dương cầm suốt những ngày đó, vì quá nhàm chán, tâm trạng cũng trở nên vô cùng sa sút, rồi lại hơi cáu kỉnh. Có điều, mỗi khi như vậy, chỉ cần lên sân thượng đi dạo cho gió thổi một chút, cảm nhận được hơi thở của sự sống, tâm trạng sẽ tốt lên nhiều...

(Mình cũng muốn nói cho cô Mặt Nạ biết về sân thượng.)

Đúng vậy a... Cảm giác, có khi nhìn bầu trời sao này, lại không hề có lý do mà một cảm giác cô đơn lạnh lẽo tự nhiên dâng lên... Nói là cô đơn lạnh lẽo,倒不如说是 bi thương, gian nan... Dùng cách diễn đạt như vậy có lẽ sẽ chính xác hơn.

Mỗi khi nhìn những chòm sao trong vũ trụ, chẳng hiểu sao, mình lại có cảm giác như lúc chia xa một người quan trọng nào đó, lồng ngực bị siết chặt lại.

(Trong tòa lâu đài này, chỉ còn lại một cánh cửa... Ở nơi sâu nhất trong căn phòng có cầu thang xoắn ốc trên tầng hai, vẫn còn một cánh cửa chưa mở...)

...Từ khi đến thế giới này, thế giới này toàn những điều mình không biết, mình có cảm giác mình như biến thành nhân vật chính Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy.

Có điều, trong cốt truyện, Alice khi bị Nữ hoàng giận dữ và lũ yêu tinh bài xì phé truy đuổi – rõ ràng không một ai nói cho cô ấy biết – đã liều mạng chạy về phía cánh cửa để tỉnh lại từ giấc mơ, cũng giống như vậy, cánh cửa ở nơi sâu nhất của cầu thang xoắn ốc kia, nhất định là cánh cửa cuối cùng. Điểm này mình lại không khỏi biết chắc.

Trong thế giới này không có sự trôi qua của thời gian vật lý. Nhưng mà, vẫn có thể cảm nhận được thời gian trôi qua trên phương diện cảm giác.

Nói cách khác... giống như đang mơ một giấc mơ vậy...

(Từ lúc mình đến thế giới này đến giờ, rốt cuộc đã bao lâu rồi nhỉ...)

Dạo gần đây mình thường vừa nghiêng mìnhi lắng nghe tiếng đàn của Deemo vang vọng khắp tòa lâu đài từ phòng cây lớn, vừa ngủ trưa trong căn phòng có cầu thang xoắn ốc trên tầng hai.

Căn phòng có cầu thang xoắn ốc này, vô cùng khiến mình thấy thư giãn. Cô Mặt Nạ cũng không đến đây, hơn nữa không biết vì sao, còn có một mùi hương rất đỗi thân quen...

"Hooahh..."

Rõ ràng vừa mới ngủ dậy, lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mình ngáp một cái thật dài như một chú mèo. Lúc này, đột nhiên từ trên giá sách cao nhất, một vật gì đó phát sáng thoáng qua lọt vào mắt mình.

(Là vật gì vậy nhỉ...?)

mình cẩn thận từng chút một, thử nhìn qua khe hở của lan can về phía tầng trên cùng của giá sách đang phát sáng.

"Là chìa khóa...!"

Bộ mặt thật của vật đó khiến mình bất giác kêu lên. Bởi vì chiếc chìa khóa đó chắc chắn là dùng để mở cánh cửa ở nơi sâu nhất của cầu thang xoắn ốc này, mình thoáng cái đã hiểu ra ngay.

mình vừa phát ra tiếng "Ư... ưm", vừa cố hết sức luồn mìnhy qua khe hở lan can của cầu thang. Nhưng chiếc chìa khóa lại nằm sâu hơn bên trong giá sách, ngay cả ngón giữa dài nhất của mình cũng không chạm tới được.

(Ai... Hoàn toàn không chạm tới được...)

Kết quả, mình từ bỏ ý định lấy chìa khóa qua khe hở lan can, đi xuống cầu thang, lấy ba cuốn sách nặng trịch làm bệ đỡ, lại một lần nữa đưa mìnhy về phía chiếc chìa khóa trong giá sách.

"Ư... ưm."

Lần này cuối cùng đầu ngón mìnhy cũng hơi chạm được vào chìa khóa. Chỉ có điều khi mình vừa chạm vào nó, nó lại như một con bướm lẩn tránh khỏi đầu ngón mìnhy mình, càng lúc càng bật sâu hơn vào trong giá sách.

(Ai——... Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi... Dù rất không cam tâm, nhưng chỉ có thể nhờ Deemo giúp mình lấy thôi... Bây giờ phải đi gọi Deemo đến ngay mới được...!)

Nhưng mà, đúng lúc mình vừa nghĩ vậy, toàn bộ trọng lượng cơ thể đã dồn vào một điểm kỳ lạ trên mấy cuốn sách, ba cuốn sách dùng làm bục kê cùng lúc lung lay rồi bắt đầu đổ sụp. mình còn chưa kịp vịn vào thứ gì, thì trong nháy mắt cơ thể đã bị hất tung lên không trung.

"...!"

Cầu thang xoắn ốc của căn phòng này, rất cao – mình cảm thấy cũng phải chừng năm mét – thì phải.

Nỗi sợ hãi khi rơi xuống khiến mình không thốt ra nổi một tiếng. Cảm giác như sắp rơi xuống tận cùng thế giới vậy.

『—— Trèo càng cao, ngã càng nặng. Cẩn thận đấy.』

Cứ thế rơi xuống, mình đã từ bỏ việc giãy giụa, trong đầu lại hiện lên câu nói này của cô Mặt Nạ mà đáng lẽ mình đã quên từ lâu.

(Hết rồi... Tất cả đều hết rồi.)

Đúng lúc mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mất mạng, tiếng dương cầm đột nhiên ngừng lại, cảm giác rơi xuống biến mất, cơ thể mình lần này lại trở nên nhẹ bẫng như đang lơ lửng giữa không trung.

(Xảy, chuyện gì vậy...?)

Đúng lúc mình đang hoang mang, nhìn lại, Deemo đã xuất hiện ở đó. Deemo vẫn vẻ mặt không đổi, mang theo vành mắt hơi ươn ướt, giống như ngày đó, khi mình rơi từ ô cửa sổ phía trên xuống, anh ấy đã đỡ lấy thân hình mình.

"......"

Sau đó, Deemo cứ thế ôm mình, như thể không cần nói ra cũng biết mình muốn gì, đưa mình đến bên giá sách, dùng đôi mìnhy dài của mình nâng bổng cơ thể mình lên cao, để mình dễ dàng lấy được chiếc chìa khóa đang phát sáng ở sâu trong giá sách.

"Cảm ơn anh... Deemo."

Ngoài niềm vui sướng và an tâm, mình ngẩng đầu nhìn Deemo mỉm cười. Deemo ở bên cạnh mình, chỉ cần như vậy thôi, cũng khiến mình có cảm giác hạnh phúc. Chỉ cần nắm mìnhy anh ấy, sẽ cảm thấy như thể từ thuở bé thơ đã luôn ở bên nhau, cho đến tận khi chết đi cũng tuyệt đối không biến mất, một tình yêu tựa như đá quý, nằm ngay trong lòng bàn mìnhy lạnh băng ấy...

Sau đó, mình nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn mìnhy, leo lên cầu thang, đứng trước cánh cửa cuối cùng.

(—— Cắm chìa khóa vào có được không đây...?)

Trong lòng mình, không biết là ai đó đang hỏi mình câu này.

mình vừa cảm thấy hoang mang trước giọng nói đó, vừa vẫn từ từ đưa chiếc chìa khóa lại gần ổ khóa...

—— Ngay khoảnh khắc ấy.

Cô Mặt Nạ vốn ẩn mình cho đến tận lúc nãy, không biết từ đâu xuất hiện, rồi dùng một lực rất lớn nắm chặt lấy mìnhy mình.

"...Mau dừng mìnhy lại đi..."

Tiểu thư Mặt Nạ nhìn tôi từ sâu trong chiếc mặt nạ với ánh mắt căm hận, rồi như thể dồn hết sức lực toàn thân, cô ấy thì thào. Thế nhưng, trái ngược với giọng nói yếu ớt đó, mìnhy cô ấy siết chặt lấy mìnhy tôi, mạnh đến mức như muốn giật phăng chiếc chìa khóa đi vậy, móng mìnhy như muốn đâm cả vào da thịt.

"...Tại sao... lại muốn cản trở tôi chứ...?"

Trong cơn kinh ngạc, tôi buột miệng hỏi cô gái đeo mặt nạ trông có vẻ yếu ớt ấy.

"Người phải hỏi tại sao là tôi mới đúng...! Kẻ ngáng đường là cô đấy...!"

Tiểu thư Mặt Nạ dường như bị câu nói của tôi chọc giận, cô ấy giằng lấy chiếc chìa khóa từ mìnhy tôi, vừa run rẩy vừa lớn tiếng phản bác.

Deemo nhìn chăm chú dáng vẻ của cô gái nhỏ đang che mặt, rồi lắc đầu như muốn bảo cô dừng lại.

Sau đó, anh lấy lại chiếc chìa khóa mà Tiểu thư Mặt Nạ vừa cướp được từ mìnhy tôi, nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi bàn mìnhy nhỏ bé giống hệt mìnhy tôi của cô ấy, rồi một lát sau đưa lại cho tôi.

"...Tại sao..."

Tiểu thư Mặt Nạ nhìn hành động của Deemo với vẻ bi thương, rồi lại nhìn gương mặt vô cảm của anh, khẽ thốt lên bằng một giọng gần như mìnhn biến.

Lúc này, gần cổ Tiểu thư Mặt Nạ, có thứ gì đó lóe sáng. Biết đâu chừng đó là nước mắt. Nhưng khi ấy tôi đã không nhìn thấy.

Deemo dịu dàng vỗ nhẹ không ngừng vào lưng Tiểu thư Mặt Nạ, như muốn dỗ dành cô gái đang run rẩy vì nỗi bi thương thuần khiết bị xen lẫn bởi một chút tức giận.

"Cắm chìa khóa vào... không sao thật chứ?"

Tôi vừa nhìn cảnh tượng khiến lồng ngực quặn đau không biết phải mở lời thế nào này, vừa hỏi Deemo.

Deemo vẫn dùng cánh mìnhy vừa đen vừa lạnh băng ấy ôm chặt lấy Tiểu thư Mặt Nạ, rồi chậm rãi gật đầu.

Tôi khẽ hít một hơi thật sâu, rồi dưới sự dõi theo lặng lẽ của Deemo và Tiểu thư Mặt Nạ – tâm trạng của họ lúc này chắc hẳn vô cùng phức tạp – tôi từ từ cắm chiếc chìa khóa vào cánh cửa cuối cùng.

Phía bên kia cánh cửa vừa mở ra, tựa như trong truyện cổ tích, giống như cảnh Alice nhìn thấy khi tỉnh lại từ giấc mộng, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu rọi, như muốn bao trùm lấy tất cả——

Xuyên qua con đường ngập tràn ánh sáng khiến người mình không mở nổi mắt, nơi đó là một không gian rộng lớn tràn đầy sức sống với sàn nhà lát đá cẩm thạch, giống như căn phòng có Cây Đại Thụ. Chính giữa căn phòng, một cây đàn dương cầm lớn màu đen với vẻ ngoài độc đáo, mang một cảm giác tồn tại khác thường, được đặt riêng ở đó.

(Hình như mình từng thấy cây đàn dương cầm này ở đâu đó rồi thì phải...)

Đúng rồi... Đó là cây đàn mà một người rất quan trọng tôi không tài nào nhớ ra được đã từng chơi——...

"...Ô cửa sổ trên mái nhà gần quá rồi..."

Tôi vẫn không thể nhớ ra bất cứ điều gì, cứ thế vừa gom góp những mảnh ký ức vụn vặt về thế giới mình từng sống trước khi đến đây, vừa ngước nhìn lên trần nhà, bất giác lại khẽ thốt lên.

Sắp được về nhà rồi. Bởi vì ô cửa sổ trên mái nhà vốn xa vời vợi, giờ đây đã ở ngay trước mắt. Hơn nữa, từ ô cửa ấy, ánh sáng dịu dàng không ngừng chiếu rọi vào.

"..."

Từ khi bước vào căn phòng này, Deemo vẫn cứ ngây người nhìn lên ô cửa sổ trên mái nhà ấy.

(Gần cửa sổ, có một dàn giáo đang trôi nổi... Cái đó rốt cuộc là gì nhỉ?)

Đúng rồi... Nói không chừng đó là một tên lửa cũng nên.

Biết đâu leo lên cái dàn giáo bồng bềnh trông như được làm bằng ngọc bích kia, tôi có thể thoát khỏi hành tinh kỳ lạ này.

(Nhưng mà, làm sao để lên được chỗ dàn giáo bồng bềnh đó đây...?)

Tôi ngẩng đầu nhìn Cây Đại Thụ đã không biết cao đến bao nhiêu mét, phát hiện trên cành cây chi chít vô số điểm sáng, như thể kết đầy châu báu.

Thứ ánh sáng ấy như một thông điệp, cho tôi biết rằng Cây Đại Thụ này sẽ không phát triển thêm nữa.

——Deemo... Em cảm thấy, em buộc phải đi đến nơi tiếp theo rồi...

Đúng như tôi dự đoán, dù cho có nghe tiếng dương cầm, cái cây cũng đã không thể nào lớn hơn được nữa.

Vậy mà Deemo vẫn cứ tiếp tục không ngừng chơi đàn. Hơn nữa, không hiểu sao anh cứ lặp đi lặp lại mãi một bản nhạc... Giai điệu tuyệt đẹp ấy, không nghi ngờ gì nữa, chính là bản nhạc Deemo đã chơi lần đầu tiên khi tôi vừa đặt chân đến thế giới này.

"Dream..."

——Mình nhớ không lầm thì đó là tên bản nhạc thì phải...

(Chẳng lẽ, lý do Deemo cứ tiếp tục chơi đàn, là có liên quan đến cái dàn giáo đang trôi nổi kia sao...?)

Sau khi vào căn phòng này, tuy đã rất gần ô cửa sổ trên mái, nhưng vẫn còn cách một khoảng mà chiều cao của tôi không thể chạm tới. Ngay cả cái dàn giáo trôi nổi ở ngay phía dưới ô cửa sổ một chút, cũng là khoảng cách mà dù có nhảy cũng không tới được.

(Nhưng dù có chơi đàn, Cây Đại Thụ cũng không lớn thêm nữa... Vậy Deemo định làm thế nào để đưa mình lên cái dàn giáo trôi nổi đó đây...?)

Tôi vừa suy nghĩ, vừa ngồi xuống bên cây đàn dương cầm đang truyền đến những rung động tựa như nhịp đập trái tim, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ ấy.

Đúng lúc đó, một cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Bởi vì ngay cạnh cái cây, như có phép màu, một chiếc cầu thang ngắn dẫn đến dàn giáo màu ngọc bích bồng bềnh kia đột ngột xuất hiện!

"Đẹp quá..."

Tôi nhìn chiếc cầu thang đột nhiên hiện ra đến ngây ngẩn, bất giác thốt lên.

Bởi vì đó không phải là một chiếc cầu thang bình thường, mà là một chiếc cầu thang vô cùng xinh đẹp, mang màu xanh nhạt trong suốt, như thể toàn bộ được làm bằng pha lê hay thủy tinh vậy.

Chiếc cầu thang trong suốt, cũng giống như Cây Đại Thụ, cứ mỗi khi Deemo chơi một bản nhạc, nó lại kéo dài thêm từng đoạn một.

(Cứ thế này, chẳng mấy chốc chiếc cầu thang sẽ nối liền với dàn giáo trôi nổi kia thôi...)

"Deemo... Em thật sự có thể trở về nhà được sao...?"

Tôi hỏi vậy, rõ ràng là tôi rất muốn về nhà, nhưng không hiểu sao lúc này, lòng tôi lại bắt đầu dao động không yên.

"..."

Deemo vẫn tiếp tục chơi đàn, vừa nhìn vào đôi mắt có vẻ hơi bất an của tôi, vừa dịu dàng gật đầu như thể thấu hiểu tất cả.

『——Cứ như vậy trở về thật sự ổn sao...?』

(Đau quá...)

Rốt cuộc là tại sao vậy chứ...? Cùng với việc chiếc cầu thang dần dần kéo dài, thân hình nhỏ bé của tôi, toàn thân như bị tổn thương, dần dần bắt đầu đau nhói.

Đồng thời, trái tim cũng rung lên như muốn vỡ nát, ngay cả lúc này, hơi thở cũng như muốn ngừng lại...

(Đau quá, cô đơn quá, buồn quá...)

Rồi từ lồng ngực như muốn vỡ tung bất cứ lúc nào của tôi trào ra một cảm xúc lạnh lẽo như băng giá, càng khiến nội tâm tôi thắt lại——

Kể từ ngày tôi rơi xuống từ ô cửa sổ trên cao, tôi vẫn luôn mong mỏi được trở về nhà.

Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần về được nhà, là có thể gặp lại người quan trọng mà tôi không nhớ ra ấy.

Thế nhưng bây giờ, nếu phải xa Deemo, tôi lại không cách nào tưởng tượng nổi nỗi cô đơn...

Bởi vì tôi yêu quý Deemo nhất, Deemo chắc chắn cũng yêu quý tôi nhất, giữa Deemo và tôi, đã hình thành một mối liên kết không thể thay thế...

(Hơn nữa, cho dù có về nhà, mình chắc chắn cũng chỉ có một mình...)

——Đúng vậy... Chẳng hiểu sao, bây giờ tôi lại biết rất rõ điều đó...

(Dù có về nhà, người quan trọng ấy chắc chắn cũng không còn ở đó nữa...)

——Cho nên dù tôi có về nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

(Deemo, đủ rồi... Làm ơn đừng đàn nữa...)

Tôi muốn ở lại thế giới này, sống cùng Deemo mãi mãi...——

Mỗi khi tiếng dương cầm thánh thót vang vọng bên mìnhi, một nỗi cô đơn lạnh lẽo như muốn làm vỡ tung lồng ngực lại trào dâng từ sâu thẳm tâm hồn tôi.

Tôi biết rõ chiếc cầu thang trong suốt đã thực sự chạm đến dàn giáo bồng bềnh.

Căn phòng đó——kể từ khi lên tầng ba, tôi không còn thấy bóng dáng Tiểu thư Mặt Nạ đâu nữa. Ngay cả hơi thở tồn tại của cô ấy cũng hoàn toàn biến mất. Kể từ lúc biết đến sự tồn tại của Tiểu thư Mặt Nạ, dù trong một góc lòng vẫn luôn mong cô ấy biến mất, nhưng không hiểu sao, bây giờ việc Tiểu thư Mặt Nạ không còn ở đây nữa lại khiến tôi cảm thấy bất an một cách vô cớ.

(Tuy không biết vì sao, nhưng cứ ở trong căn phòng này, nước mắt mình lại chực trào ra... Phải lên sân thượng xem sao để thay đổi tâm trạng một chút... Chẳng hiểu sao bây giờ mình lại muốn lên sân thượng hóng gió đến thế...)

Tôi đi ngang qua Deemo đang chơi đàn, một lần nữa bước qua cánh cổng ánh sáng cuối cùng, nơi phát ra luồng sáng rực rỡ tựa như khởi đầu hay kết thúc của thế giới, rồi đi xuống chiếc cầu thang xoắn ốc không một hạt bụi.

Sau khi lên đến sân thượng, từ bầu trời sao rộng lớn vô tận của vũ trụ, cũng giống như lần đầu tiên đến không gian này, một làn gió mát mang theo hơi thở của sự sống thổi đến.

Tôi khẽ thở dài, cúi đầu xuống, và lúc này, khóe mắt tôi thoáng thấy chiếc kính thiên văn.

(Lần đầu tiên nhìn qua kính thiên văn này... mình đã thấy một cây hoa anh đào nở rộ.)

Khoảnh khắc ấy dù chỉ thoáng qua, lại vô cùng tươi sáng và rõ nét, khiến người mình có thể nhớ lại ngay lập tức. Như thể nó vẫn luôn tồn tại trong ký ức của chính mình——

Như bị thu hút, tôi từ từ lại gần chiếc kính thiên văn.

Không hiểu sao bây giờ, tôi lại có cảm giác như mình sẽ lại có thể nhìn thấy cây hoa anh đào nở rộ ấy...

Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn qua chiếc kính thiên văn, và thấy phía bên kia ống kính mất nét đang nhuốm một màu hoa anh đào nhàn nhạt.

Sau đó, dù không cần điều chỉnh, tiêu cự lại tự động lấy nét một cách khó tin, và tôi có thể nhìn thấy dưới gốc cây hoa anh đào nở rộ, một cô bé đang ngủ say.

(Đó... là mình sao...?)

——Đúng vậy... Đó chính xác là mình.

Thế nhưng, sau đó như thể tiêu cự lại bị lệch đi, màu hồng phấn nhàn nhạt lập tức bị bóng tối nuốt chửng, và từ chiếc kính thiên văn, tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Tất cả đều trở nên vô hình.

Sau khi từ sân thượng trở về tầng ba, không bao lâu sau, chiếc cầu thang đã nối liền với dàn giáo bồng bềnh.

Deemo cũng ngừng chơi bản nhạc mà anh đã đàn không hề gián đoạn, đứng dậy khỏi ghế dương cầm, từ từ đi về phía tôi, và cũng như mọi khi, dịu dàng nắm lấy bàn mìnhy phải nhỏ bé đang run rẩy của tôi.

"..."

Deemo tuy vẻ mặt vẫn như thường lệ, nhưng lại nắm chặt mìnhy tôi với một lực mạnh hơn bình thường, bình thản bước lên cầu thang.

Sau đó, khi lên đến bậc thang cao nhất, anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên, đặt tôi lên dàn giáo đang hiện hữu kia.

Tiếp đó, Deemo nhìn không rời mắt khỏi tôi, dịu dàng xoa đầu tôi rồi dùng thân hình tựa bóng đen ấy ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của tôi.

Đây là lần đầu tiên Deemo ôm tôi một cách xúc động như vậy. Tim tôi đập thình thịch, dữ dội như muốn tê liệt.

(Mình quả nhiên vẫn muốn cứ như thế này... được ở lại thế giới này cùng Deemo...)

Thế nhưng, đúng lúc tôi đang thầm mong ước như vậy, Deemo dường như cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng rời khỏi tôi.

(...!)

Ngay khoảnh khắc ấy——như một tín hiệu đã hẹn trước, dàn giáo màu ngọc bích mà tôi đang đứng trên (thứ này quả nhiên là một tên lửa mà...) không một chút chần chừ, phóng vụt đi khỏi thế giới của Deemo.

Tòa thành nơi tôi sống cùng Deemo... Cây Đại Thụ... Cây dương cầm... Và cả Deemo nữa... tất cả nhanh chóng rời xa tôi.

Khoảng cách với Deemo ngày một xa dần, mắt tôi cũng bắt đầu ướt đẫm.

Trong đôi mắt nhòa lệ của tôi, Deemo không còn vẻ mặt vô cảm nữa, mà thay vào đó là một vẻ mặt bình thản, như thể đã mất tất cả nhưng cũng đã chấp nhận tất cả, anh lặng lẽ nhìn theo tôi đang rời đi.

Rồi——từ lúc nào không hay, bên cạnh Deemo... Tiểu thư Mặt Nạ đã đứng đó.

Deemo và Tiểu thư Mặt Nạ, nhìn theo tôi đang ngày càng tiến lại gần ô cửa sổ trên mái, rồi họ từ từ nắm lấy mìnhy nhau.

——Điều đó chắc chắn là để họ không bao giờ phải xa nhau nữa——...

Dần dần, khi dàn giáo bồng bềnh tiến sát lại ô cửa sổ trên mái, thế giới của Cây Đại Thụ kỳ diệu chỉ còn lại cây dương cầm, Deemo và Tiểu thư Mặt Nạ, những thứ còn lại như một tòa thành bằng cát, mìnhn vỡ và biến mất.

"Deemo...!"

Cảnh tượng đó làm tôi hoảng sợ, tôi nhìn xuống dưới, cố gắng vươn mìnhy ra, nức nở gào khóc, không ngừng gọi tên anh.

(Deemo... Đừng mà... Em không muốn... Em muốn quay lại nơi có Deemo ngay lập tức... Em không muốn không còn được gặp Deemo nữa——...)

"Deemo... Đừng, em không muốn nói lời tạm biệt...!"

Ký ức, những hồi ức, như thể toàn bộ thời gian bên Deemo đều sắp mìnhn vỡ, trong thế giới đang sụp đổ này, tôi lại một lần nữa hét lớn.

Thế nhưng Deemo lại như không còn nghe thấy tiếng tôi nữa, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Từ đôi mắt của Deemo, tôi cảm nhận được nỗi bi thương và niềm vui, sự lo lắng và cả sự buông bỏ... cảm giác như thể tất cả những cảm xúc mà con người có thể có đều chứa đựng cả trong đó.

(Đừng mà... Em không muốn tỉnh lại từ giấc mơ này...)

Tôi vừa nhìn chăm chú vào ánh mắt rõ ràng không phải vô cảm của Deemo, vừa thầm ước ao như vậy.

Đúng vậy——đây chắc chắn là một giấc mơ...

Có lẽ tôi đã sớm nhận ra điều đó.

Có lẽ từ lúc nào đó không hay, tôi đã biết thế giới này chỉ là một giấc mơ.

Thế nhưng, tôi lại giả vờ như không hề hay biết.

Bởi vì, khi tỉnh lại từ giấc mơ này, chỉ có nỗi bi thương vượt quá sức tưởng tượng——...

(Em muốn ở cùng Deemo, mơ giấc mơ này mãi mãi...)

Em muốn một lần nữa, được nắm mìnhy Deemo...

Muốn được Deemo dịu dàng xoa đầu...

Muốn cùng Deemo đi ngắm những vì sao ★...

Muốn được ngủ thiếp đi bên cạnh Deemo...

Muốn được nghe nhiều hơn nữa... nhiều hơn nữa... tiếng đàn của Deemo...

Em không nói nổi lời tạm biệt...

Em không muốn nói lời tạm biệt...

Và ngay cả "Tạm biệt" em cũng chưa nói nên lời...

Với Deemo, với người quan trọng mà em không nhớ ra ấy... em cũng chưa nói lời tạm biệt...

Vậy mà... Xin đừng, xin đừng biến mất khỏi tầm mắt em khi em còn chưa kịp nói lời từ biệt——...

"Hu hu..."

Nước mắt tôi như mưa, trào ra từ khóe mắt dù đang nhắm hay mở, lã chã rơi xuống.

Rồi khi tôi từ từ được luồng ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ trên mái ôm trọn và hút vào, tất cả mọi chuyện đều hiện về. Tất cả, tôi đều nhớ lại hết.

Vào lúc đó, hình bóng Deemo hóa thành người quan trọng mà tôi không thể nhớ ra ấy, và đột nhiên, trước mắt tôi phấp phới những cánh hoa anh đào.

...Này Thánh thần ơi——vận rủi luôn tìm đến vào những lúc mình không ngờ nhất.

......Vào một ngày xuân, em đang trên đường đến hội trường tham dự cuộc thi dương cầm đầu tiên trong đời, cùng Deemo—— không đúng... là Hans... cùng anh Hans mà em yêu quý nhất mìnhy trong mìnhy, trên con đường rợp bóng hoa anh đào bay lượn như những mảnh giấy ngũ sắc, như muốn quên đi cảm giác hồi hộp, em vừa tung tăng nhảy chân sáo vừa hát ca suốt dọc đường.

mìnhy phải vẫn như thường lệ nắm chặt mìnhy anh, mìnhy trái thì siết chặt con búp bê Kitty mà anh tặng em vào dịp sinh nhật năm ngoái.

Đúng vậy... thứ em nắm giữ trong mìnhy, chính là bảo vật quan trọng——

Và rồi, vào ngày hôm đó... cho đến tận trước khi mìnhi nạn xảy ra... tương lai của chúng tôi, chắc chắn còn rực rỡ hơn bất kỳ loại đá quý nào, tỏa sáng lấp lánh...

——Khoảng hai năm trước, anh Hans đã trở thành nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp sau khi đạt giải xuất sắc trong một cuộc thi dương cầm lớn có cả người lớn tham gia.

Đối với em, so với muôn vàn âm thanh trên thế giới này, em vẫn thích nhất tiếng đàn của anh. Bởi vì, chỉ cần nghe anh biểu diễn, dù trong lòng em có cô đơn lạnh lẽo đến đâu cũng đều mìnhn biến.

Dĩ nhiên, không chỉ em, mà rất nhiều người đều mong chờ buổi biểu diễn của anh.

Anh Hans lúc nào cũng dịu dàng, thông minh, tuấn tú... một sự tồn tại mà bất cứ ai cũng yêu mến.

Anh thường tranh thủ những lúc không có buổi công diễn để dạy em chơi dương cầm.

Mỗi ngày sau khi mìnhn học, em luôn luyện đàn đến quên cả bản thân.

Đó là bởi vì, trong buổi độc tấu một năm trước, lần đầu tiên nghe anh biểu diễn một cách nghiêm túc, em đã cảm động rơi lệ trước tiếng đàn ấy, và từ tận đáy lòng cũng muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm có thể chạm đến trái tim người nghe như anh.

Dù sau này có bao lâu đi nữa, em chắc chắn vẫn sẽ nhớ như in âm sắc mà anh đã chơi lúc đó.

Cùng với ngày hôm ấy, tâm trạng tràn đầy hy vọng vào tương lai, và cả bàn mìnhy to lớn ấm áp của anh, em cũng sẽ không bao giờ quên...

Thế nhưng đúng lúc này, chiếc xe tải lớn từ phía trước, như thể nhắm thẳng vào tương lai của chúng tôi, muốn nghiền nát nó hoàn toàn, lao tới với tốc độ kinh hoàng.

"————Nguy hiểm!"

Ngay trước khi chiếc xe tải đâm vào, anh hét lên với âm lượng lớn chưa từng có, rồi không chút do dự đẩy em ra.

Trong lúc hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể em bị mìnhy anh đẩy mạnh, đập vào gốc cây hoa anh đào lớn ven đường. Vì cú va chạm này, những cánh hoa anh đào từ trên cành rơi xuống đủ để che khuất tầm nhìn của em.

Những cánh hoa anh đào, liên tiếp rơi xuống mặt đất, và sau đó, thứ hiện ra rõ nét trong tầm mắt em là chiếc lốp xe tải văng ra, cùng những mảnh kính vỡ lấp lánh như cầu vồng... con búp bê Kitty bị vấy bẩn... và cả, thân hình anh nhuốm màu máu đỏ sẫm.

"Anh ơi..."

Trong lúc toàn thân bị va chạm mạnh, ý thức dần mơ hồ, em dốc hết sức mình vươn mìnhy về phía anh đang nằm giữa đường.

"Alice... còn nhớ lời hứa giữa chúng mình không...?"

Anh nhắm mắt lại, nói như thể trút hết chút sức lực cuối cùng.

A... a.........Đúng rồi——...Tên của em là, Alice...

Và... Tiểu thư Mặt Nạ chính là... em của khi chưa tỉnh lại từ giấc mơ——

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận