Thời tôi đi học thì sách cũ luôn được tận dụng lại, anh chị dùng rồi để lại cho em, dùng xong lại để lại cho em nhỏ hơn. Tôi vẫn nhớ mấy cuốn sách giáo khoa của mình chi chít những ghi chú và đánh dấu, còn mấy bức tranh thì bị vẽ bậy đủ kiểu :v
đến đời con tôi thì sách vở thay đổi liên tục, sách giáo khoa có khi năm trước vừa đổi năm sau lại đổi tiếp. Không tái sử dụng được. Học xong thì chỉ có bỏ hoặc bán phế liệu.
Tôi thì từ bé đến lớn hầu như ăn được mọi loại thực phẩm, chỉ có rau diếp cá là ngoại lệ :v thật ra thì sau này lớn rồi ăn nó cũng không có phản ứng gì thái quá, chỉ là bài xích về mặt tâm lý thôi. (Lúc nhỏ tôi bị bệnh gì đó mà tôi méo nhớ xong bị bố mẹ ép phải uống nước rau diếp cá, ám ảnh đến giờ luôn).
Đây chính là cái gọi là "tai vách mạch dừng". Cận vệ và thị nữ luôn tỏ ra vô hình và chỉ tập trung vào công việc nhưng chắc chắn họ luôn là tai mắt của một ai đó.
611 Bình luận
đến đời con tôi thì sách vở thay đổi liên tục, sách giáo khoa có khi năm trước vừa đổi năm sau lại đổi tiếp. Không tái sử dụng được. Học xong thì chỉ có bỏ hoặc bán phế liệu.