Chỉ sau một đêm, Kang Jorun đã từ một con quái vật ghê tởm biến thành một người đàn ông siêu cấp đẹp trai. Gương mặt của anh bây giờ đang được hiển thị trên màn hình chính của ứng dụng AI Simulation.
Một phiên bản mô hình của Kang Jorun.
Rojun rất bối rối vì ngoại hình khác biệt hoàn toàn so với ngày hôm qua. Não anh như bị trục trặc khi nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Trên màn hình điện thoại, một căn hộ studio với vẻ ngoài khiêm tốn có thể thấy một cách rõ ràng, trong đó là một nhân vật đang đứng ở trung tâm với nhiều nút tùy chỉnh được sắp xếp xung quanh.
Đúng như dự đoán, nhân vật ấy là Kang Rojun.
Nó có gương mặt giống hệt với gương mặt của anh hiện tại. Một gương mặt được anh dày công tỉ mỉ tạo tác trên ứng dụng kì lạ hôm qua đã biến thành sự thật. Sau khi Rojun bất động nhìn nhân vật một lúc lâu, ánh mắt anh đột ngột chuyển hướng.
-Vút.
Anh cúi xuống điện thoại kiểm tra những nút tùy chỉnh ở xung quanh nhân vật. Mỗi nút đều có một cái tên riêng biệt phù hợp với công dụng của nó.
“Gì đây? Giả lập cuộc sống thực tế à? Kiểu game gì thế này?”
Nếu nó chỉ là một ứng dụng bình thường, anh có lẽ sẽ có thể dễ dàng phớt lờ nó đi. Nhưng gương mặt thực tế của anh bây giờ cũng bị thay đổi y như nhân vật mà anh tạo ra, điều này khiến Rojun khó lòng mà tin được đây là thế giới thực chứ không phải giấc mơ. Anh vò mái tóc mình bằng cả hai tay, nó thật sự rất dày và mượt mà.
“Có một mái tóc dày…Cảm giác tuyệt vãi”
Nếu Rojun vẫn còn gương mặt gớm guốc như cũ, tông giọng của anh hẳn phải rất đáng sợ.
Có được ngoại hình này, anh cảm giác thế giới này như một thiên đường vậy.
Kang Jorun thì thầm một cách nhẹ nhàng.
“Mình đẹp trai điên”
Tiếng cười của anh ngày càng sâu hơn. Tình huống này thật lố bịch. Nó khiến anh như mất cảm giác thực tế. Nhưng vậy thì sao? Ai quan tâm? Ai lại thèm gương mặt ghê tởm như quái vật kia chứ. Ngay lập tức, niềm vui dâng trào như con thác đến với Kang Jorun, đánh thức lại hy vọng sống và đam mê mà anh đã lãng quên từ lâu.
‘Mình cảm thấy như mình có thể làm bất cứ điều gì vậy’
Rojun nhanh chóng cầm lấy điện thoại và bước ra khỏi phòng tắm rồi bắt chéo chân bên cạnh cửa sổ.
“Trước hết, hãy thử xem cái này có gì nào”
Anh cần phải hiểu ứng dụng AI Simulation này.
Một lúc sau.
Rojun vẫn ngồi đó nhưng nhân vật trên điện thoại của anh lại đang đứng.
Trên đỉnh đầu của nhân vật có một dòng văn bản xuất hiện bên cạnh:
-[Người dùng: Kang Rojun / Tuổi: 24 / Chiều cao: 182.8 cm / Nghề nghiệp mong muốn: Thần tượng / Xu: 0]
Rojun híp mắt rũ xuống.
“Những cái này thì mình cũng thấy hôm qua rồi…Nhưng xu là cái gì?”
Kiếm xu ở đâu? Phải kiếm như thế nào? Ánh mắt Rojun di chuyển lần nữa. Lần này anh chú ý đến hai nút tùy chỉnh ở bên trái nhân vật.
-[Trạng thái] / [Tăng trưởng]
Giữa hai nút tùy chỉnh, Rojun chọn nhấn vào nút đầu tiên - Trạng thái. Màn hình ứng dụng thay đổi ngay lập tức.
-[Trạng thái của người dùng Kang Rojun]
[Ngoại hình (100/100) | Ca hát (2.3/100) | Rap (1.5/100)]
[Nhảy (0/100) | Hùng biện (5.7/100) | Diễn xuất (0/100) | Viết lời (0/100)]
[Soạn nhạc (0/100) | Biên kịch (0/100)]
Có rất nhiều trạng thái. Tất cả chúng có ý nghĩa gì?
“Vậy…Đây đơn giản là cho thấy trạng thái hiện tại của mình?”
Giống như màn hình trạng thái trong game. Kể từ lúc anh để nghề nghiệp mong muốn của mình là thần tượng, nó dường như đã tạo ra các số liệu thống kê liên quan. Từ ngoại hình cho tới khả năng ca hát, mọi thứ đều được hiển thị. Thứ đột phá duy nhất chính là dữ liệu thống kê của ngoại hình đạt tới mức tối đa. Nhưng tất nhiên, dữ liệu thống kê của các khả năng còn lại ít tới mức thảm thương, gần như đều là số không.
“Đúng vậy, đệch- mình đã khi nào cố gắng hát, nhảy hay làm bất kì cái gì trong đời đâu?”
Anh quay lại màn hình chính. Lần này Rojun nhấn vào nút Tăng trưởng kế bên thanh Trạng thái. Một thông báo lũ lượt xuất hiện tại trung tâm màn hình.
-[Không đủ xu để tăng trưởng]
-[Chào mừng đến với AI Simulation! Bạn đã nhận được một món quà là 50 xu]
-[Chúc bạn trải nghiệm AI Simulation một cách vui vẻ]
Thông báo biến mất, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một thay đổi.
-[Xu: 50]
Xu của anh mới nãy chỉ là con số 0, giờ đã là 50.
“Ồ-”
Trước khi nhận ra, Kang Rojun đã hoàn toàn tiếp nhận ứng dụng AI Simulation. Anh nhấn vào nút Tăng trưởng lần nữa. Bởi vì bây giờ anh có xu, màn hình lần này đã thay đổi. Giống như trạng thái thống kê xuất hiện khi nãy, nhưng cái này có chút khác biệt.
-[Ca hát (2.3/100)+ | Rap (1.5/100)+]
Một dấu cộng nhỏ bên cạnh.
Đối với một người có kinh nghiệm chơi game như Kang Jorun, cái này quá quen thuộc. Không do dự, anh nhấn vào Ca hát. Một bong bóng thông báo nổi lên ở giữa màn hình ‘Bạn sẽ sử dụng 1 xu để tăng trưởng Ca hát chứ?’
Khi nhấn Xác nhận, con số bên cạnh thay đổi ngay lập tức.
-[Ca hát (2.4/100)+]
Từ 2.3 tới 2.4, điều này đồng nghĩa với việc 1 xu tương đương với 0.1 số liệu thống kê. Cũng có nghĩa là 10 xu sẽ giúp tăng 1, và 100 xu sẽ giúp tăng 10. Điều đó có hợp lí không? Tự nhẩm một lúc, Rojun đổi lại số và cân nhắc nên làm gì.
“Nhưng…Nếu mình gia tăng số liệu thống kê, phải chăng nó cũng áp dụng với mình vào đời thực?”
Bởi vì gương mặt của anh đã thay đổi, vậy số liệu thống kê cũng vậy nhỉ? Kang Rojun hắng giọng và bắt đầu hát một bài hát ngẫu nhiên, một bản rock ballad nổi tiếng từ khoảng 1 thập kỉ trước, bài hát mà cha mẹ quá cố của anh khi còn sống yêu thích.
- ♫♪♫
Hoàn toàn là rác rưởi. Anh bị điếc tông. Rojun nghiêng đầu nhẹ, như thể đây là một điều quen thuộc. Anh đã biết việc mình bị điếc tông.
“Mèo vẫn hoàn mèo mà. Chà, yeah, sẽ thật kì lạ nếu con số 0.1 có thể làm thay đổi được bất cứ điều gì”
Anh thoát ra màn hình chính. Lần này anh sẽ kiểm tra hai nút tùy chỉnh ở bên phải của nhân vật.
-[Nhiệm vụ (Tối đa 5 lần 1 ngày)] / [Cửa hàng (Chưa mở)]
Nút cửa hàng không thể nhấn được. Chưa mở? Điều đó có nghĩa là một lúc nào đó nó sẽ mở chăng? Bây giờ chỉ còn lại nút Nhiệm vụ. Ngay sau khi anh nhấn vào đó, một loại các nhiệm vụ lấp đầy màn hình.
-[Hoàn thành nhiệm vụ có sẵn: 0/5]
-[Khiến 3 người (nam hoặc nữ) tới hỏi số điện thoại của bạn (1 xu) | Xin số điện thoại của 3 người (nam hoặc nữ) (1 xu) | Khiến người khác khen bạn đẹp trai 3 lần (1 xu) | Thực hiện 30 lần động tác chống đẩy (1 xu) | Thực hiện 30 lần động tác squat (1 xu)….]
Ngay cả sau khi lướt xuống, danh sách nhiệm vụ dường như không có hồi kết. Chúng không có giới hạn à? Toàn bộ đều là 1 xu.
“Vậy mình bây giờ phải hoàn thành nhiệm vụ kiếm xu nhỉ?”
Tò mò, Kang Jorun ngay lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ và chống đẩy. Anh đã chọn nhiệm vụ Thực hiện 30 lần động tác chống đẩy. Anh tập thể dục thường xuyên nên nhiệm vụ này có vẻ dễ dàng.
Jorun làm xong mà không mất quá nhiều thời gian.
Một thông báo ngay lập tức xuất hiện trên điện thoại.
-[Nhiệm vụ ‘Thực hiện 30 lần động tác chống đẩy’ hoàn thành! 1 xu đã được trao!]
Đúng như kỳ vọng, 49 xu của anh đã biến thành 50 xu.
-[Hoàn thành nhiệm vụ có sẵn: 1/5]
-[Thực hiện 31 lần động tác squat (1 xu)]
Số lượng nhiệm vụ hoàn thành tăng thêm 1, và nhiệm vụ 30 lần squat thành 31 lần squat. Bây giờ anh đã hiểu phần nào cách mà hệ thống vận hành, Kang Jorun thì thầm.
“Vậy là chỉ có thể làm 5 nhiệm vụ 1 ngày hả?”
Anh quay lại màn hình chính, nơi mà nhân vật đang đứng. Bây giờ chỉ còn 1 nút bên trái. Cái nút lớn nhất ở dưới cùng màn hình.
-[Tự động hóa AI]
Dòng chữ được in đậm và hiển thị nổi bật, khiến nó trông có vẻ như quan trọng nhất. Ngay sau khi anh nhấn vào nó, một thông báo xuất hiện.
-[Thông qua ‘Tự động hóa AI’ phân tích, bạn sẽ đạt được kết quả mong muốn. Bạn muốn đạt được khả năng gì? (Chỉ những lựa chọn liên quan đến nghề nghiệp mong muốn: Thần tượng]
-[Ví dụ: Tôi muốn học một bài hát một cách hoàn hảo]
‘Tự động hóa AI’ phân tích? Kết quả mong muốn?
Thử nghiên cứu ví dụ của ứng dụng, Kang Rojun vuốt cằm.
“Mình không nghĩ ra bài nào, nhưng…cứ thử bài vừa nãy hát xem sao”
Anh nhanh chóng điền tên bài hát vào và xem nó có thể làm được gì với cái tông điếc của mình không.
-[Tự động hóa AI: Tôi muốn học bài hát ‘Chia tay’ một cách hoàn hảo]
Sau khi nhấn Xác nhận, một vòng tròn đang tải quay chậm. Một phản hồi đã xuất hiện.
-[AI đang phân tích…….Phân tích hoàn thành!]
-[Để đạt được kết quả mong muốn, cần mất 30 xu]
-[# Số lượng xu yêu cầu phụ thuộc vào độ khó của kết quả mong muốn]
Tất nhiên, nó không miễn phí. Phải mất 30 xu.
“Hừmmm- Vậy tức là nó phụ thuộc vào độ khó dễ của yêu cầu mà số xu cần thiết có thể thay đổi ư?]
Hiểu được cách vận hành, Kang Jorun nhấn vào Xác nhận để sử dụng xu. Ngay lập tức, thông báo thay đổi.
-[Sử dụng 30 xu]
-[Đang tích hợp…Tích hợp thành công!]
Cùng lúc đó.
“Ư-!”
Rojun lùi lại. Lí do rất đơn giản- cổ tay của anh, nơi mà đeo đồng hồ thông minh bị một tia điện sắc nhọn giật vào. Cảm giác vẫn quen thuộc như vậy. Anh chần chừ một chút, nhưng sau cảm giác nhói ban đầu đó thì không có gì xảy ra cả.
Đó là gì?
Rojun lúng túng kết luận đó là một điều kì diệu nào đó không giải thích được. Anh cảm thấy có chút kích thích. Cảm giác duy nhất là cảm giác tê sau cú chích hồi nãy, có điều gì thay đổi không?
Khoảnh khắc Kang Jorun điếc tông chậm rãi mở miệng hát, có điều khác lạ xảy ra.
Hử?
Lời nhạc, thứ mà trước kia anh chỉ nhớ một cách mơ hồ bây giờ nó lại in sâu trong tâm trí một cách sống động.
- ♫♫
Khả năng hát rác rưởi trước đây đã không còn, giờ nó đủ tốt khiến không một ai có thể nghi ngờ anh không phải là ca sĩ chuyên nghiệp. Anh hát xong câu đầu tiên và mở to mắt vì sốc.
‘Được thật này’
Sau khi suy ngẫm, Kang Jorun tiếp tục bài hát. Chất giọng trầm thấp tự nhiên của anh mang đến sự khác biệt ở cuối mỗi câu hát. Không còn tông giọng kì quái như trước, bây giờ khả năng ca hát của anh có thể nói đến ca sĩ chuyên nghiệp, khả năng bày tỏ cảm xúc và kiểm soát âm điệu đạt tới mức hoàn hảo.
Lúc đó, anh hát lên đoạn điệp khúc đầu tiên.
“...”
Với một tâm trí hỗn loạn, thay vì tiếp tục hát bài Chia tay, anh đổi sang bài hát khác.
Lần này, nó là rác rưởi.
Rojun ngay lập tức dừng hát và bật cười.
“Yeah, thế này mới đúng chứ”
So với Chia tay mà anh nghe ở một ca sĩ dày dặn kinh nghiệm, có thể nói là không thua kém gì. Sau khi hát lại Chia tay nhiều lần, anh vẫn duy trì khả năng sống động ấy.
‘Mình thật sự đã học được Chia tay’
Nói cách khác, nút Tự động hóa AI là một đặc tính vô cùng quan trọng. Anh có thể từ từ tăng trưởng dữ liệu thống kê của mình mọi lúc, hoặc thu thập nhiều xu để học kỹ năng ngay lập tức. Bất kể cách nào, dù nhanh hay chậm thì kết quả vẫn giống nhau, anh sẽ trở nên phi thường.
Một nụ cười gian xảo từ từ xuất hiện trên gương mặt của Kang Jorun.
“Cái này tuyệt vãi”
Anh đã hiểu được hầu hết các tính năng chính của ứng dụng. Nó không quá phức tạp như anh nghĩ.
“Vậy bây giờ mình phải làm xong 5 nhiệm vụ ngày nữa. Không biết có cách khác để kiếm xu không, nhưng hiện tại làm nhiệm vụ là cách duy nhất rồi”
Từ những gì anh thấy, Tự động hóa AI là tính năng quan trọng nhất. Nếu anh muốn dùng ứng dụng một cách thoải mái thì kiếm xu là một việc rất quan trọng.
“Nhiệm vụ 5 xu và 10 xu có vẻ hơi khó để hoàn thành. Vậy nên mình sẽ tập trung vào mấy cái nhiệm vụ 1 xu trước đã. 5 nhiệm vụ một ngày tức là 5 xu”
Nếu cộng dồn lại thì sẽ được 150 xu trong một tháng.
Không biết có sự kiện ẩn nào trong AI Simulation không nhỉ? Nó không phải thứ mà Rojun nên quan tâm bây giờ.
Rojun nhanh chóng điều chỉnh tư thế của mình. Đến lúc bắt đầu nhiệm vụ rồi.
-[Hoàn thành 30 lần động tác chống đẩy (1 xu)]
Anh làm xong nhiệm vụ một cách nhanh chóng. Một bong bóng thông báo quen thuộc nổi lên và 1 xu được thêm vào cửa sổ trạng thái.
“Kế tiếp…hiểu rồi, cũng dễ phết, hát 3 bài hát, nhảy khoảng 5 phút”
Rojun đã hát 3 bài hát, có vẻ các bài hát học được từ Tự động hóa AI không được tính. Có chút bối rối, anh đổi sang hát quốc ca 3 lần và nhiệm vụ hoàn thành.
Tiếp đến là nhiệm vụ nhảy trong 5 phút.
Rojun bắt đầu múa may xung quanh một cách bừa bãi, trong một khoảnh khắc anh cảm thấy bản thân thật thất bại. May mắn là nhiệm vụ được tính và xu được trao ra. Hiện tại anh đang có 23 xu.
Bây giờ chỉ còn một nhiệm vụ duy nhất.
Và anh chú ý đến nhiệm vụ nổi bật.
-[Khiến 3 người (nam hoặc nữ) tới hỏi số điện thoại của bạn (1 xu)]
Khiến người khác xin số của anh.
Nhiệm vụ này có quá dễ với khuôn mặt đẹp trai này không?
Nhân tiện Rojun cũng muốn tản bộ và trải nghiệm thế giới bên ngoài bằng gương mặt này. Bên trong anh vẫn là Kang Rojun, nhưng bên ngoài giờ đã khác - một ngoại hình hoàn mĩ vô cùng. Sẽ bao nhiêu người để ý tới anh hiện tại? Biểu cảm của họ sẽ ra sao? Và quan trọng nhất, cuộc đời của Kang Jorun từ giờ sẽ như thế nào? Cái địa ngục ấy sẽ biến mất chứ?
Rojun ngay lập tức đi rửa mặt để tỉnh táo lại. Trong phòng tắm chỉ có mỗi một chai sữa rửa mặt, anh miễn cưởng rửa sơ qua chút.
‘Quần áo? Cứ mặc bừa đi. Dù sao mình cũng chỉ có vài bộ’
Rojun quyết định mặc một outfit đơn giản, một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò và đôi giày thường ngày. Ánh mắt của anh rơi xuống chiếc mũ lưỡi chai và khẩu trang - thứ mà anh luôn luôn mặc khi đi ra ngoài.
‘Mình không cần những thứ này nữa…’
Đã nhiều năm kể từ khi anh đi ra khỏi nhà mà không có mũ và khẩu trang.
Sau khi đeo giày, Kang Jorun thở một hơi ngắn trước khi mở cửa. Biểu cảm của anh được chêm pha giữa sự bồn chồn và mong đợi. Sau đó không một chút lưỡng lự, anh bước ra ngoài.
-Vút.
Với cái sải bước mạnh mẽ đầy tự tin, Kang Jorun bắt đầu đi. Nhưng bước chân của anh khá lộn xộn và vụng về.
-Tap, tap.
Anh không nghĩ đến mình sẽ đi đâu, chỉ đi bộ thôi.
Mỗi lần ánh nắng ấm áp rọi vào khuôn mặt, anh cảm thấy bước đi của mình nhẹ thêm. Sau đó anh nhận ra có 2 người phụ nữ cười đùa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Trông vẻ như ở tuổi đôi mươi.
“...”
Jorun cố nặn ra một vài biểu cảm trên khuôn mặt.
Và sau đó.
“Không, nhưng khi tao nói với anh ấy chuyện đó, ê- hử?”
Một người trong số họ đang nói thì đột ngột dừng lại. Bạn của cô ấy cũng bất động. Ánh mắt của họ dãn ra khi thấy Kang Jorun lướt qua. Như một phản xạ tự nhiên, mắt họ dán chặt vào anh.
“Mày thấy không? Gương mặt điên rồ đó”
“S-Siêu đẹp trai. Không, phải là siêu siêu siêu đẹp trai”
“Wow, này, gọi anh ấy lại hộ tao với”
Một trong những người phụ nữ chạy nhanh về phía Kang Jorun. Bạn của cô ấy gọi lại.
“Jungmi!!!”
Người phụ nữ dừng lại và quay đầu.
“Hử???”
Cô nhanh chóng nhìn lại gương mặt Kang Jorun lần nữa. Rojun quay về phía cô ấy. Ánh mắt họ chạm nhau.
Duy trì biểu cảm điềm tĩnh bên ngoài, bên trong Kang Jorun lại vô cùng hỗn loạn. Anh chưa bao giờ trải qua điều này, anh nên đáp lại như nào nếu cô ấy hỏi số điện thoại?
‘Khi nhỏ hỏi số mình, mình phải nói gì giờ? Cảm ơn hả? Nghe bình thường quá. Hay là ‘Của bạn đây’? Không, quá lịch sự. Hay mình nói ‘Đưa số cô đây’ cho ngầu lòi và khác biệt nhỉ?’
Nhưng người phụ nữ vẫn đứng im đó một cách bất động.
“.…”
Cô không thể làm được bất cứ điều gì ngoại trừ việc nhìn chằm chằm, hoàn toàn bị mê muội bởi gương mặt của Kang Jorun. Rojun nhìn cô một giây rồi tiếp tục sải bước. Bạn của cô ấy đến và lắc qua lắc lại bạn của mình.
“Này, này! Mày sao đấy? Thấy mặt anh ấy rồi đúng không?”
“Ừ…Không, tao nghĩ anh ấy điên rồi, đẹp trai đến phát điên khiến tao không nghĩ được gì”
“Tao hiểu mà. Khi mày thấy ai đó đẹp trai ở mức độ thần thánh thì cảm giác thật khó để tiếp cận. Như một vị thần vậy”
“Chuẩn. Tao cũng muốn nói thế. Từ lúc nhìn thấy anh ý, tao quên cả cách thở như thế nào rồi”
….Nhiệm vụ này thật sự khó hơn anh nghĩ.
Dường như không nhận thức được điều đó, Kang Jorun đi tiếp.
“Hừmm- Mình nên đi đâu đây? Một nơi có nhiều người. Gangnam? Seoul? Hongdae? Có lẽ mình nên đến Gangnam trước”
Như vậy, điểm đến mục tiêu đầu tiên của anh là Trạm Gangnam.


2 Bình luận