Mong sao mùa hè năm ấy, t...
Sachi Nagara Yuribou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Oneshot

Chương 1: Thành phố vắng bóng vì sao (1)

3 Bình luận - Độ dài: 1,600 từ - Cập nhật:

Thân gửi Serizawa Runa,

Nếu đọc được bức thư này thì hẳn cậu vừa tìm thấy nó trong chiếc hộp kho báu nhỉ? Cái hộp mà cậu dùng để cất giữ những gì mình trân quý ấy.

Không biết bây giờ, cậu đang mang một vẻ mặt thế nào ta?

Có chăng cậu đang nghĩ: "Lẽ ra mình chẳng nên yêu...?"

Cơ mà nhé, tớ thích cậu lắm đấy, thích cậu nhất trên đời.

Và tớ sẽ không bao giờ hối hận vì đã đem lòng yêu cậu.

Tsuzumi Towa

—-----------

Sau ba giờ lắc lư trên chuyến tàu tốc hành, tôi bước xuống sân ga với chiếc ba lô nặng trĩu vai. So với ký ức của tôi, cảnh vật nơi đây đã thay đổi rất nhiều. Nhà ga heo hút năm nào nay đã trở nên thật nhộn nhịp. Cửa hàng đồ ăn nhanh với logo chữ M bắt mắt mọc lên, bên cạnh là những hiệu thuốc thường thấy ở gần cổng ga.

Tuy biết chắc mình không xuống nhầm, tôi vẫn ngước nhìn lên bảng tên ga nhằm xác nhận. Ở đó, có dòng chữ “Komai” được viết rõ ràng.

… Khác thật đấy. Đang thẫn thờ nghĩ ngợi thì tôi chợt nghe thấy một giai điệu cất lên từ tháp đồng hồ cạnh đài phun nước, báo hiệu 12 giờ trưa.

Tôi đảo mắt nhìn quanh quảng trường, rồi quyết định đứng yên chờ đợi. Như thể đã chực sẵn, tiếng còi ô tô “bíp bíp” đột ngột vang lên.

“Towa-kun, bên này nè.”

Giọng nói đến từ chiếc Caravan đen đậu lề vòng xuyến, tránh xa bến taxi và trạm xe buýt.

“Lâu rồi mới gặp nhỉ! Cháu còn nhớ cô không?”

Dù cô ngang tuổi mẹ tôi, nhưng vì nét trẻ đẹp hiếm thấy ở độ tứ tuần mà cách xưng hô “cô - cháu” ấy có phần khập khiễng.

“Là cô Yoko đúng không ạ?”

“Đúng rồi. Mà cô ngạc nhiên lắm đấy, ai ngờ Towa-kun lớn lên lại bảnh bao thế này. Kanae mà không gửi ảnh chắc cô nhận không ra luôn.”

Dù khá bực mình vì mẹ tự tiện gửi ảnh, tôi vẫn cúi đầu để giữ hình tượng “trai ngoan”.

“Từ hôm nay mong được cô chiếu cố ạ.”

“Câu đó cô nói mới đúng chứ. Hành lý chỉ có nhiêu đây thôi à?”

“Dạ, còn đây là quà mẹ cháu gửi ạ.”

“Thế à? Cô cảm ơn nhé. Nào, cháu lên xe đi.”

Vẫn chưa khỏi choáng váng, tôi leo lên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn. Khi cô Yoko vào số, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Cho đến năm 5 tuổi, tôi đã từng sống ở thị trấn này. Đã mười năm trôi qua, nhưng những ký ức về dạo ấy vẫn còn rõ nét. Chắc vì hồi đó tôi còn ngây thơ, chỉ cần có bạn bè ở bên là lúc nào cũng vui vẻ. Giá như tôi có thể giữ lấy sự hồn nhiên ấy mà lớn lên, giá như tôi không “thay lòng đổi dạ” thì hay biết mấy. Vậy mà giờ đây, ngấp nghé tuổi 16, tôi thấy mình đã lầm đường lạc lối ít nhiều.

Tôi thôi học cấp hai giữa chừng, bỏ lại đằng sau cái thứ người ta gọi là “thanh xuân”. Ngại giao tiếp, hơn một năm tôi cứ cắm cung trong phòng. Đắm mình trong sự thoải mái của thế giới riêng, tôi dần mất đi động lực ra ngoài, đến cả chuyện vào cấp ba hay không cũng phân vân. Trước lối sống buông thả của tôi, mẹ đã liên lạc cho bạn thân là cô Yoko để tâm sự. 

“Hay là Towa-kun về đây đi? Ở nhà trọ của cô ấy.”

Cô Yoko đã vô tư nói vậy. Thực lòng, tôi thấy vừa phiền vừa ngại nên đã từ chối một hai lần. Nhưng không thể cứ chôn chân trong phòng mãi được, hơn nữa, tôi vẫn nuôi hi vọng gặp lại “người ấy”. Đầu tiên, tôi cắt mớ tóc bù xù đi. Sau đó, vì ôn thi nên tôi quay lại trường, dù chỉ quanh quẩn trong phòng y tế. Trước đây dù ai nói gì tôi cũng chẳng màng, chẳng buồn thay đổi. Ấy thế sức nặng sự tồn tại của “người ấy” lại có thể dễ dàng lay chuyển tôi.

“Towa-kun, cháu ăn cơm chưa?”

“Rồi ạ. Cháu vừa mới ăn cơm hộp trên tàu.”

“Cơm hộp ga ngon nhỉ! Cô mê nhất cơm hokkigai đấy. Cháu ăn sò hokkigai bao giờ chưa?”

“À… cháu hơi ngại mấy món hải sản có vỏ…”

“Thế à? Còn kiêng cữ gì nữa thì cứ nói cô nhé.”

“Dạ, cháu cảm ơn cô.”

Cô Yoko niềm nở bao nhiêu, tôi lại căng thẳng bấy nhiêu. Dù đã chuẩn bị tinh thần, tôi vẫn chưa thể tin được rằng mình sẽ sống ở đây. Với kỹ năng giao tiếp gần như là con số 0 tròn trĩnh, chẳng biết tôi có thể hòa nhập với môi trường mới không. Song, vì không gặp phải người quen nên tôi dần cảm thấy thoải mái hơn. Dù vẫn còn hồi hộp, nhưng lạ thay tôi không hề thấy u uất.

“Tới nơi rồi đấy, Towa-kun.”

Theo lời cô Yoko, tôi bước xuống xe. Trước mắt tôi là căn nhà một tầng rộng rãi. Đó là nhà riêng của cô Yoko, đồng thời là khu trọ cho đám học sinh cấp ba địa phương. Tôi nhớ hồi nhỏ mình đã đến đây vài lần, nhưng nhờ được cơi nới mà căn nhà rộng hơn nhiều so với lúc trước.

“Gần đây có thêm hai bạn trọ mới đây. Tối ăn cơm cô sẽ giới thiệu cho.”

“Dạ… vậy tổng cộng là có bao nhiêu người thuê trọ thế ạ?”

“Tiếc là năm nay chỉ có Towa-kun và hai bạn nữa thôi. Năm ngoái còn đông hơn một chút, nhưng mà các anh chị lớp 12 tốt nghiệp hết rồi. Học sinh tỉnh khác hầu hết đều ở ký túc xá, chứ hình thức ở trọ này coi bộ ít người biết đến.”

… Vậy là tính cả tôi nữa thì tổng cộng là ba người. Ít hơn tưởng tượng nên tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng lòng vẫn không khỏi bất an.

Đột nhiên, từ phía sau ngôi nhà có bóng người lững thững tiến lại gần.

“Mẹ này! Mẹ quên tưới mấy chậu cây rồi đúng không? Đất khô không khốc thế kia, trông đến tội nên con vừa mới…”

Tôi chạm mắt với người đang cầm vòi nước. Đầu tiên tôi sững sờ vì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó là đôi tay đôi chân trắng hồng lộ ra sau lớp áo phông và quần short. Tóc cô được buộc vội sau gáy, đôi mắt lấp ló sau hàng mái bằng cứ chớp lia lịa.

“Ơ… sao lại…”

Cô gái há hốc miệng, đứng chết lặng như thể thời gian ngừng trôi.

“R-Runa! Vòi nước, vòi nước kìa!”

“Ơ, dạ, áaaaaa!”

Nghe cô Yoko nhắc, Runa mới hốt hoảng buông vòi nước ra. Trên mặt xi măng dốc, nước tràn đến sát mũi giày tôi, tạo thành vệt đen ngoằn ngoèo như một con rắn. Rồi sau đó, Runa bực bội ném mạnh vòi nước xuống đất.

“Khoan đã, mẹ! Con chưa hề biết gì về vụ này đâu nhé…!”

“Ơ, mẹ đã nói là có bạn cũ của con ở trọ rồi mà?”

“Nhưng… nhưng nếu là Towa thì con…”

Đang nói thì cô đột ngột ngừng lại, ấp úng như sợ phải gọi tên tôi.

Tên cô ấy là Serizawa Runa. Cô ấy bằng tuổi tôi, mười năm trước hai đứa còn học chung mẫu giáo. Hồi đó Runa mít ướt lắm, cứ hơi tí là lại sụt sùi khóc. Bố mẹ hai bên thân thiết nên chúng tôi đi đâu cũng có nhau. Có là “thanh mai trúc mã” không thì tôi chẳng dám chắc, nhưng hai đứa đã từng thân thiết tới mức gọi nhau bằng tên.

Dĩ nhiên, đấy chỉ là chuyện năm tôi 5 tuổi thôi. Chắc Runa chẳng hề biết rằng tôi đã xem cô như hy vọng, vả lại, từ đó đến nay đã mười năm rồi.

“Tóm lại là con kịch liệt phản đối chuyện này!”

Cô ấy kiên quyết cự tuyệt tôi, cứ thế càu nhàu với cô Yoko. Tôi chẳng biết phải trưng ra biểu cảm thế nào, bèn chú mục vào vệt nước hình con rắn dưới chân. Rõ là vô nghĩa.

Runa mà tôi biết đâu nói năng rành rọt thế này. Khuôn mặt bầu bĩnh ngày nào đã thừa hưởng nét đẹp duyên dáng từ mẹ, vóc dáng khỏe khoắn của cô chiếm trọn ánh nhìn của tôi, cùng với đó là hương thơm dịu nhẹ phảng phất trong gió. Sau mười năm, con gái có thể thay đổi nhiều đến thế sao? Vì quá bất ngờ nên tôi không khỏi lạnh gáy. Nói không ngoa, cô gần như đã trở thành một người hoàn toàn khác.

“Rồi, rồi. Thế Runa nói sơ qua về nhà trọ mình giúp mẹ nhé? Mẹ ra ngoài mua đồ nấu bữa tối đây. À, Towa ở phòng số 3 dãy nam đấy. Với lại, nhớ làm “hướng dẫn viên du lịch” cho bạn luôn nha.”

“Còn lâu, con đâu có rảnh!”

“Ai vừa mới khoe là hôm nay rảnh nguyên ngày, được nằm ườn từ sáng tới tối ấy nhỉ?”

“Ư… thì…”

Runa cãi không lại mẹ, giọng ỉu xìu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

PHÓ THỚT
TRANS
m thích tem k?
Xem thêm