Tập 1: Lễ Trưởng Thành
Chương 18: Những góc nhìn khác nhau.
3 Bình luận - Độ dài: 1,595 từ - Cập nhật:
“Vãi, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết?” Muen giờ đây đang nép mình ở góc tường, trông thật yếu ớt, bất lực và tội nghiệp.
Cậu cúi đầu nhìn vết cắt chỉ cách của quý mình vài centimet, không kìm được run bắn người.
Không được, không thể ở lại đây, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Nhân lúc hai người đang giao chiến ác liệt, Muen nép sát vào góc tường, chậm rãi di chuyển về phía cửa.
May mắn thay, mục tiêu của nữ thích khách không phải là cậu, và cô ta cũng chẳng rảnh mà bận tâm đến cái 'con gà' này.
Vì vậy, Muen rất nhanh đã tiến đến cửa, chỉ cần mở cửa là cậu ấy có thể dễ dàng thoát ra ngoài.
“Ơ?”
Muen dùng sức xoay xoay tay nắm cửa nhưng không nhúc nhích chút nào.
"Ể ể ể?!"
Sắc mặt Muen lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt.
Quả nhiên cô ta đã có sự chuẩn bị từ trước.
Thảo nào cô ta dám ở trong phủ Công tước, được canh gác nghiêm ngặt, mà ám sát Tam công chúa tôn quý của Đế quốc.
“Nhưng mà thật kỳ lạ! Rõ ràng trong cốt truyện hoàn toàn không có đoạn này mà!”
Muen đau đớn ôm lấy đầu, lại chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu óc quay điên cuồng.
Nhưng bất kể cậu ấy cố gắng lục lọi ký ức của mình thế nào, đều chỉ có thể đi đến một kết luận rõ ràng.
----- Trong cốt truyện chắc chắn không có sự kiện này!
“Tại sao lại xuất hiện thích khách ở đây, thế rốt cục xảy ra vấn đề ở chỗ nào?”
“Đường đường là phủ Công tước! Thích khách làm sao mà có thể dễ dàng xâm nhập, hơn nữa là không có bất kỳ một cảnh báo nào?”
“Hay là vì...”
Liên tưởng đến lời nói của thích khách lúc trước, Muen đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến cậy cảm thấy cực kỳ tồi tệ.
“Là do mệnh lệnh của mình đưa ra, mới tạo điều kiện cho những thích khách này có cơ hội lợi dụng.”
Vốn trong cốt truyện, Noel mặc dù bị bệnh, nhưng mà không có cơ hội để nghỉ ngơi.
Nguyên chủ cũng không hạ mệnh lệnh tuyển người để đảm bảo bữa tiệc không xảy ra bất trắc nào.
Thế nhưng trong thế giới này, bởi vì lòng tốt của Muen, mọi thứ càng trở nên quá xa rồi.
Quản lí đã thuê nhân viên vào tối qua, từ đó trở thành sơ hở duy nhất của phủ Công tước được phòng vệ chặt chẽ vào ngày hôm nay.
“Thế nhưng chuyện này quá không hợp lí, mà việc tuyển người mới diễn ra vào tối hôm qua.”
Mặc dù có lẽ cũng hiểu rõ các vấn đề về an toàn và tin cậy, quản lí vẫn lập tức chấp hành mệnh lệnh của Muen.
Chính là để không cho những kẻ mang ý đồ bất chính từ bên ngoài có thời gian kịp trở tay.
Ấy vậy mà trong số người được tuyển vào vẫn trà trộn thích khách.
“Chẳng lẽ nào có người canh chừng phủ Công tước 24 giờ mỗi ngày?”
Muen có nghĩ nát óc cũng chỉ đi đến được cái kết luận mà cậu ấy cho là có khả năng nhất.
Thế nhưng mọi suy đoán đó trên thực tế đều chẳng giúp ích gì cho tình cảnh hiện tại của cậu cả!
Cậu ấy vẫn đang đứng trên bờ vực của cái chết, bởi lẽ đó là tự làm tự chịu!
"Ơ? Khoan đã, đối với mình mà nói, Celicia thắng... mới là cái kết tốt ư?"
“Mục tiêu của thích khách rõ ràng chỉ là Celicia.”
Muen đột nhiên mở to mắt, bởi vì trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, cậu lại chợt nghĩ đến một tia hy vọng sống sót.
Đúng vậy.
Chỉ cần Celicia chết ở đây.
Những chuyện đã xảy ra giữa mình và cô ấy chẳng phải sẽ không ai biết sao?
.....
Trong lúc Muen đang chìm trong sự giằng xé nội tâm, tình hình trận chiến cũng đột nhiên thay đổi.
Thích khách lần nữa thể hiện tốc độ lúc ban đầu, hóa thành một tàn ảnh né tránh những gai băng như vô số lưỡi đao do Celicia ngưng kết.
Những gai băng bao phủ tất cả điểm đặt chân dưới chân cô, lẽ ra cô ta cho dù né tránh được đòn tấn công đầu tiên thì cũng không còn nơi nào để thoát thân, cứ như một con mồi rơi vào bẫy đầy gai nhọn.
Thế nhưng khi cô ta lần nữa xuất hiện, cứ như thể đã mất đi tất cả trọng lượng, nhẹ nhàng bay xuống từ không trung, mũi chân lại giẫm lên đầu nhọn của gai băng, thứ chỉ cần thêm một chút lực là sẽ xuyên thủng, đứng lẻ loi, duyên dáng như vũ công múa trên mũi đao.
“Một loại bộ pháp có thể bộc phát trong tích tắc, cùng với... ma pháp trọng lực.”
Ánh mắt Celicia khẽ trầm xuống, càng nhìn rõ thủ đoạn của thích khách, tâm tư của cô càng trở nên ngưng trọng.
“Không có dấu hiệu thi triển ma pháp, phải chăng là sử dụng một loại đạo cụ nào đó?”
“Quả không hổ danh là Điện hạ Celicia.”
Mắt phải của thích khách lóe lên một tia màu tím yêu dị.
“Nháy mắt đã nhìn thấy chiêu thức của ta rồi.”
“Là do các ngươi quá khinh thường ta thì có.”
Celicia hơi híp mắt lại, cười khẩy nói:
"Định cứ thế này mà tấn công trực diện ta? Ngươi cứ nghĩ ta là quả hồng mềm là sao?!"
"Không, chúng tôi quả thực đã coi trọng Celicia Điện hạ rồi đấy."
Ánh mắt của thích khách lướt qua phần thân dưới của Celicia một cách rất nhanh và kín đáo, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hơn nữa, rõ ràng dù đang chiếm giữ một lợi thế nhất định, thế nhưng Điện hạ lại không chủ động tấn công tới. Điều này chẳng phải đang chứng minh sự chính xác của thời cơ lúc này sao?
Dù sao thì ——
Ngài cũng là phụ nữ mà. Chỉ cần là phụ nữ, trong lần đầu tiên trải qua chuyện đó, nhất là trong hoàn cảnh kịch liệt như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thể lực hoặc năng lực ở các phương diện khác.”
“Ngươi ——”
Celicia lần đầu tiên tức giận đến mức hơi thất thố:
“Ngươi muốn ta lát nữa xé nát cái miệng dơ bẩn hôi thối đó của ngươi sao?"
"Haha, với tư cách là một thích khách, tôi vốn dĩ không nên nói nhiều lời như vậy
Nhưng..."
Cô thích khách đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo như sắt đá.
"Đôi khi thích khách cũng cần kéo dài thời gian, không phải sao?"
Vừa dứt lời, lập tức có tiếng ong ong chói tai vang lên.
Rồi sau đó cả căn phòng bắt đầu rung chuyển, cứ như thể đang trải qua một trận động đất mạnh 8 độ Richter.
Trên tường, sàn nhà, trần nhà của căn phòng đột nhiên xuất hiện từng đạo phù văn màu vàng kim, cứ như thể bị ép ra từ bên trong bức tường, không ngừng ngọ nguậy.
Kim quang thánh khiết từ trong phù văn bùng nở, bao trùm lấy mọi người.
“Nhanh lên, ta không kiên trì được lâu đâu.”
Rõ ràng là một căn phòng cách âm hoàn toàn, vậy mà từ bên ngoài lại truyền đến một giọng nói yếu ớt.
“Yên tâm, sẽ rất nhanh.”
Thích khách đột nhiên giơ tay trái lên.
Trên tay đang cầm một cái bình chứa chất lỏng màu đỏ tươi.
[Cầu nguyện]
Thế giới đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh đọc trang nghiêm của cô thích khách.
Trong mắt Celicia lóe lên một tia kinh hãi, sau một lúc tức giận, cô ngưng kết vô số gai băng, lần nữa lao về phía cô thích khách. Thế nhưng lại bị những phù văn màu vàng kim kia tạm thời trấn áp.
[Sử dụng huyết tim của trăm hài đồng, tại đây xin dâng lên Dung Thế Chi Thần, Xích Dương Chi Chủ, Vĩ Đại Khô Héo Chi Vương!]
Cô thích khách nghiền nát cái bình, thứ huyết đó chậm rãi chảy ra, thế nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, uốn lượn quanh co như rắn.
[Thỉnh cầu]
[Ban cho chúng ta]
[Áp chế sức mạnh của Phong Tuyết]
Rắc.
Răng rắc.
Một xoáy nước tựa hắc động chậm rãi nổi lên từ hư vô.
Một luồng khí tức khủng bố khó tả thoát ra từ xoáy nước, khiến mỗi người đều cảm thấy hơi khó thở.
Một bàn tay khô héo đột nhiên vươn ra từ xoáy nước. Năm ngón tay xòe ra, dường như đang đòi hỏi thứ gì đó.
Cô thích khách cung kính dâng lên dòng máu tươi.
Bàn tay mang theo dòng máu tươi trở về, âm thanh hút máu vui sướng nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc, vang lên từ trong xoáy nước.
Một lát sau, bàn tay khô héo lần nữa xuất hiện.
Lần này, trên bàn tay còn đang cháy lên ngọn lửa màu đỏ yêu dị.


3 Bình luận
Đoạn 73 Thíchkhách
Btw tí thì thành hoạn quan, hên đấy