• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 04: Rồng Ư? Không, Thứ Này Phải Là Thằn Lằn Mới Đúng!

1 Bình luận - Độ dài: 2,193 từ - Cập nhật:

Hiện tại, tôi đang lâm vào thế giằng co với một con rồng huyền thoại. Chính xác hơn thì… là một con thằn lằn nhỏ hỗn láo vừa cắn tay mình.

“Kèeeeeeeeeeee—!”

“Ồ? Mi vẫn còn dám phì phì với ta hả?”

“Kèeeeeeeee—!!”

“Mi đúng là đồ nhóc ranh… đến cả cha mi mà cũng không nhận ra!”

Tôi đâu có bạc đãi gì nó. Thậm chí tôi còn định sẽ cưng chiều nó một chút. Vậy mà nó báo đáp tôi bằng cách… cắn tay bố mình ư?

“Mi muốn khiêu chiến với ta sao?”

“Kèeeeeeeee—!”

“Câm miệng lại đi, đồ thằn lằn con!”

“Kèeeeee—!!”

“Ra là mi chọn cách này, hử?”

“Kèeeeeee—!!!”

Tôi đứng yên, trừng mắt nhìn thẳng vào nhóc rồng đỏ. Đáp lại, nó cũng gườm gườm nhìn tôi không kém phần dữ tợn.

“…”

“…”

Đây là một cuộc chiến ý chí, một màn đấu mắt không khoan nhượng, ai chớp mắt trước là thua.

‘Mới sinh được 10 phút mà đã dám đấu mắt với kẻ từng sống 23 năm à?’

Được thôi, ai chớp mắt hoặc xoay đi là thua, tôi sẽ chơi đến cùng. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi, xẻ dọc của nhóc rồng.

“…”

“…”

Hai phút trôi qua.

Mắt tôi bắt đầu cay và mí mắt cũng run nhẹ.

‘Khụ…’

Thành thật mà nói, tôi bắt đầu đuối rồi.

‘Tên nhóc này trâu thật…’

Còn mắt con thằn lằn? Không một chút dao động. Nó nhìn tôi trừng trừng y như tượng đá, khiến tôi cảm thấy bại trận đang tới gần.

‘Mình mà thua sao?’

Thua một con nhóc mới chào đời được 12 phút?

Tôi ư?

‘Không đời nào.’

Tôi tuyên bố dõng dạc với nhóc rồng đỏ đang trừng mình, ngay cả khi tôi âm thầm nhắm mắt lại để giảm bớt cảm giác cay xè.

“Nếu mi lại dám cắn tay ta và không nhận ra cha mình… ta sẽ không bỏ qua dễ dàng nữa đâu.”

“Kèeeeeeeeeeee—!!”

Tôi không thua.

Chỉ là… tôi rộng lượng tha cho nó lần này thôi.

‘Thực ra thì, một người trưởng thành mà cố đánh bại một đứa nhỏ 12 phút tuổi cũng chẳng vẻ vang gì.’

Làm người lớn mà tranh giành với trẻ con thì chỉ tổ mất mặt.

Thế nên tôi quyết định cho nhóc rồng đỏ một con đường lui, bằng phong thái điềm tĩnh và khoan dung của người cha mẫu mực.

“Vì ta là người lớn.”

“Kèeeee! Kèeeeeeeee!”

Nghe vậy, con thằn lằn rít lên phản đối, nhưng tôi lơ nó và quay đầu sang hướng khác.

Lúc đó, một con rồng màu xanh đã chui ra khỏi trứng và đang lặng lẽ nhìn tôi.

Khác với cái đứa ồn ào kia, con này có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều.

“…” 

“Mi là kiểu trầm tính sao? Không la hét như thằng nhóc nóng nảy kia nhỉ.”

Tốt. Lại đây nào.

Tôi chìa tay định xoa đầu con rồng xanh.

Nhưng khi tay tôi đến gần, nó lập tức lùi lại.

“Hả?”

“…”

“Mi… vừa tránh tay của cha mi đấy à?”

“…”

Con rồng xanh chẳng buồn rít đáp lại. Nó nhìn tôi một chút, rồi bình thản quay mặt đi.

Thì ra là vậy. Mi cũng không coi ta là cha.

Mà, xét theo việc tôi và chúng là hai giống loài hoàn toàn khác biệt… điều đó cũng chẳng bất ngờ.

“Người ta bảo sinh vật nở ra từ trứng sẽ xem người đầu tiên chúng thấy là cha mẹ… chẳng lẽ toàn là bịp bợm?”

Tôi cảm thấy như bị sách giáo khoa phản bội, nhưng đời thì chẳng để ai buồn quá lâu.

“Saaa… ssssaaaaa…”

May mắn thay, con rồng cuối cùng nở ra (con màu xanh lá) tiến về phía tôi.

“Kèeeee! Kèeeeeeeeee!”

Mặc cho tiếng cảnh báo gay gắt của nhóc đỏ, rồng xanh lá vẫn không hề ngần ngại tiếp tục tiến gần.

Chẳng lẽ…

“Mi… không giống lũ kia… mi thực sự xem ta là cha sao?”

“Híííísss—!”

Khác hẳn với tiếng rít hung hăng của nhóc đỏ, âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ con rồng xanh khiến tim tôi mềm lại

“Mi… thực sự nghĩ ta là bố mình sao… Bố xin lỗi vì từng bảo hệ cỏ là rác rưởi… bố rút lại câu đó…”

Tôi xúc động đến rơi nước mắt.

Như hiểu được tình cảm của tôi, con rồng xanh lá tiến lại gần và liếm nhẹ vào ngón tay từng bị nhóc đỏ cắn. Lạ thay, cảm giác đau nhức dường như dịu lại.

“Nước miếng rồng có khả năng chữa lành sao?”

“Saaaaa! Saaaaaaa!”

“Thật à?”

“Saaaaaaa!”

Con rồng xanh phấn khích gật gù, cứ như đang xác nhận điều tôi nói là đúng.

‘Ta không biết mi là trai hay gái, nhưng mi đáng yêu lắm. Từ giờ, mi là con gái ta.’

Trong khi tôi đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc mới chớm nở thì hiện thực phũ phàng lại ập đến. Cuộc đời luôn có kẻ không chịu nổi khi thấy người khác vui.

“Kèeeeeeeee—!!”

Đột nhiên, nhóc đỏ xuất hiện, nó cắn lấy đuôi con gái tôi và lôi đi ngược hướng.

“Con… con gái tôi!”

Tôi hét lên như một ông bố trong phim truyền hình mất con giữa khu chợ đông người.

“Trời đất, con gái tôi…!!”

“Hííííssss—!”

Thấy tôi với tay, con rồng xanh cũng với cái móng vuốt nhỏ của mình, nhưng chúng tôi lại không thể chạm nhau.

Chân nó ngắn quá, mà tên nhóc đỏ kéo nó đi quá nhanh.

‘Đúng là rồng vẫn là rồng…’

Và rồi tôi chạy vòng quanh căn hộ nhỏ để cố gắng giành lại đứa con gái của mình.

Nhưng mỗi lần tôi đến gần, nhóc đỏ lại kéo nó đi xa hơn.

Cuộc rượt đuổi kéo dài đến mức hàng xóm đập tường, cảnh báo tôi vì tiếng ồn.

Tôi… không cứu được con bé.

“…”

“Sssaaaa…”

Thế là, tôi và con gái mình buộc phải cách xa nhau, tất cả chỉ vì cái bản tính phiền toái của con thằn lằn đỏ.

Còn con rồng lam thì vẫn ngồi một chỗ, thẫn thờ, chẳng mảy may quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

‘…Vậy là tụi mi muốn chơi kiểu đó, hử?’

Nếu tụi mi đã chọn cách đó, thì tôi buộc phải ra luật.

Tôi xoay lưng, nói bằng giọng uy nghiêm nhất có thể:

“Được thôi, tụi mi muốn thế thì ta chiều. Ta đâu có nuôi tụi mi vì muốn làm cha tụi mi. Chỉ là giữ lời hứa thôi. Ta sẽ trải chăn ra, còn ngủ hay không là chuyện của tụi mi. Tụi mi là rồng mà. Tự lo đi.”

Giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng, tôi gom mớ vỏ trứng bỏ vào túi rác rồi nhét vào góc phòng.

Sau khi trải chăn ra giữa căn hộ chật chội, tôi rõ ràng phân chia ranh giới, “Đây là của ta. Kia là của tụi mi. Đứa nào vượt qua ranh giới thì đừng trách ta không nương tay.”

“Sssaaa…”

Thấy con gái tôi - con rồng xanh, phát ra tiếng rít nhỏ như bày tỏ sự thất vọng, tôi nhẹ giọng nói, “Con được qua đây, con gái của bố.”

“Kèeeeeeeeee—!!”

Tất nhiên, tên nhóc đỏ lại nhảy vào phá đám, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự gắn kết giữa cha và con với con rồng.

Dù chỉ là thoáng qua.

“Thôi, mi tự lo cho mình đi. Ta đi ngủ đây.”

Tôi vừa trở về sau sáu tháng sống ngoài đường, lại còn bị đánh cho một trận. Cơ thể đã mệt rã rời từ lâu, nên chỉ cần nằm xuống là cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức.”

“Tự lo nhé… tụi mi là rồng mà… ta mệt lắm rồi… ta đi ngủ…”

Và thế là tôi nằm vật xuống sàn, mặt vùi trong cái gối mòn vẹt, xẹp lép.

Tôi không còn sức để suy nghĩ hay nhúc nhích rồi.

“Chúc ngủ ngon… tất cả…”

Chíp chíp, chíp chíp!

Khi tiếng chim kêu, à không, tiếng báo thức copy tiếng chim hót từ chiếc điện thoại cũ của tôi vang lên. Tôi thức dậy.

Tôi sống dưới tầng hầm nên chỗ tôi sống không có cửa sổ, thành thử, tôi phải dựa vào đồng hồ báo thức để biết sáng hay chưa.

“Ugh, đủ rồi đấy cái tiếng chim giả…”

Sau khi tôi càu nhàu tắt báo thức, căn phòng lại rơi vào yên ắng.

Dù sao thì…

“Xem ra hôm nay mình dậy sớm vậy.”

Trong khi định bụng ngủ bù cho đỡ mệt, nhưng tôi đã quen giờ sinh học rồi, nên sau báo thức là tôi lại tỉnh như sáo.

Tôi cũng tính nằm lại thêm chút nữa, nhưng vì bản thân tôi đã tỉnh nên thôi, giờ tôi dậy luôn cho khỏe.

“Sáu giờ. Giờ quen thuộc nhỉ.”

Tôi vẫn còn nợ phải trả. Có lẽ tôi nên đi làm.

Chưa kể, tụi nhóc kia còn cần đồ ăn.

Mà nhắc tới đồ ăn… hôm nay, tôi chẳng còn đồng nào để mua thực phẩm.

Tôi tạt ít nước lên mặt cho tỉnh rồi đứng dậy.

“Khò… khò…”

“…Tụi nó ngủ ngon thật.”

Cả đám rồng vẫn đang say giấc trên mấy tấm chăn, trừ con xanh dương, nó ngủ một mình ở góc xa.

“Nhưng liệu mình có thể bỏ tụi nó ở nhà mà đi làm được không?”

Tuy tụi nó là rồng, nhưng chúng nó mới sống được một ngày thôi mà.

Liệu mình để tụi nó ở nhà một mình có ổn không nhỉ?

Tôi hơi lo, nhưng…

“…Tụi nó sẽ xoay xở được thôi. Dù sao thì đó cũng là rồng mà, đâu phải thằn lằn đâu. Con rồng đó bảo tự tụi nhỏ sẽ tự lo được hết.”

Trên thực tế, tôi đâu phải bố tụi nó.

Tôi chỉ là người giữ lời hứa rằng mình sẽ bảo vệ tụi nó đến khi trưởng thành thôi.

Đấy không phải là suy nghĩ cay cú vì bị từ chối làm cha đâu nhé.

“Với lại, nếu hôm nay không đi làm thì mình cũng chẳng có tiền mua đồ ăn.”

Nói ngắn gọn là tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi vội đánh răng, rửa mặt, tắm ư? Khỏi, tắm làm gì cho tốn nước, làm việc xong, kiểu gì người tôi cũng sẽ chảy mồ hôi đầm đìa và dơ lại thôi.

“Nãy ta có để vài thanh sô cô la trên bàn… Mấy nhóc ăn tạm mà sống đi. Giờ ta đi đây.”

Tôi chuẩn bị cho một ngày dài mệt mỏi, bước đến cửa. Nhưng khi định xỏ giày, tôi chợt thấy một đôi mắt xẻ dọc đang nhìn mình từ xa.

“Nhóc xanh dương. Mi tỉnh rồi à?”

“…”

“Sao không ngủ tiếp? Ta đánh thức mi à?”

“…”

Nó gật đầu nhẹ.

Ít ra là hiểu được lời tôi.

‘Khi đã thức dậy, một ngày của nó sẽ buồn chán lắm khi tôi vắng mặt.’

Hừm.

Hay tôi là bật gì đó cho nó xem nhỉ?

Tôi quyết định tận dụng cái TV mini gắn tường, cái mà tôi đóng tiền thuê bao hằng tháng nhưng chưa bao giờ mở, cho con rồng lam xem.

Tách*

“Ồ, nó vẫn chạy nè.”

Trên màn hình Tv, một vài người đang nói chuyện hiện lên.

Tôi lập tức quay mặt đi vì sợ bị cái Tv làm cho xao nhãng.

“Ít ra thì tiền thuê bao cũng không hoàn toàn uổng phí.”

“…”

“Giờ cho mi xem gì đây? Tin tức chăng? Rồng cũng cần cập nhật thời sự mà đúng không?”

“…”

Nó chẳng phản ứng gì.

Chắc còn chưa biết tin tức là gì.

Tôi đặt điều khiển lên bàn, rồi mang giày vào.

“Thôi, mi muốn coi gì thì coi. Miễn là đừng phá là được. Ta đi làm đây!”

“…”

“…Mà sao ta còn nói chuyện với mi làm gì nhỉ. Mi có bao giờ trả lời đâu.”

Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy như có thêm sức sống.

Cảm giác rời khỏi căn hộ không còn chán chường như trước.

Vì giờ, khi quay về, tôi sẽ không bước vào một căn phòng trống trải nữa.

Sẽ có ai đó… đang đợi mình.

Nghĩ vậy, một cảm giác ấm áp kỳ lạ len lỏi vào tim tôi.

Tôi khẽ khép cánh cửa sau lưng.

“Mình không biết rồng ăn gì. Hay mình thử cho ăn thịt nhỉ? Không, tại sao mình lại tốn thịt lên chúng… à khoan.”

À, đúng rồi. Tôi còn phải đặt tên cho tụi nó nữa. Tôi không thể cứ gọi là thằn lằn đỏ, rồng lam, và rồng xanh mãi được.

Tôi vừa đi lên cầu thang, vừa nghĩ đến những cái tên tiềm năng.

Thông qua từng bậc cầu thang, tôi dần leo ra khỏi bóng tối tầng hầm và bước vào ánh sáng buổi sáng.

Hôm nay… có vẻ sẽ là một ngày khác biệt đây.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận