• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 (Tập cuối)

Ngoại Truyện: Giấc Mơ của Mino Ayaka

0 Bình luận - Độ dài: 937 từ - Cập nhật:

Tôi biết đây chỉ là ảo ảnh.

Nhưng mà, chỉ một chút nữa thôi.

Để có thể từ bỏ cậu ấy, chỉ một chút thôi.

---

「Cậu bảo tiền nong chỉ cần tớ đi mua đồ cùng là được………… Cơ mà như thế thì áy náy lắm.」

Yuuta nói, vẻ mặt đầy áy náy.

Nhìn bộ dạng lôi thôi trong bộ đồ mặc ở nhà cùng mái tóc rối bù kia là biết cậu ấy lại thức khuya làm việc rồi.

Trước Yuuta đang cố gắng đến mức khác hẳn một năm về trước, tôi nhếch mép cười.

「Không sao đâu mà. Tớ nấu ăn cũng vì tớ thích thôi.」

「Vấn đề không phải ở chỗ đó...」

Yuuta định nói gì đó rồi lại thở dài thườn thượt.

「Mà, chắc cứ trả tiền luôn ở quầy thu ngân là được nhỉ…」

「Tớ sẽ lấy giỏ chặn cậu lại cho xem.」

Vì cậu ấy đã cẩn thận "thông báo kế hoạch phạm tội" trước, nên tôi chỉ khịt mũi.

Khoảng thời gian này là sự ích kỷ của riêng tôi. Dù Yuuta có đưa ra lý do chính đáng đến đâu thì sự thật đó cũng không hề thay đổi.

Nếu vậy, việc giảm bớt gánh nặng cho Yuuta chính là sự bướng bỉnh của tớtôi

「Khi đó, tay phải của tớ sẽ luồn qua khe hở lao ra!」

「Nếu không muốn bị tớ hét là đồ biến thái thì dừng lại ngay nhé.」

「Cách ngăn cản của cậu nghiêm túc quá rồi đấy!」

Yuuta thiểu não thấy rõ.

…………Thật vui.

Chỉ cần có những khoảnh khắc thường nhật thế này thôi, tớtôiđã thấy hạnh phúc rồi.

「Nhưng mà, tớ. Tớ vẫn thấy Ayaka rất tuyệt.」

Thời gian như ngừng lại.

Tôi không thể tiếp nhận những lời đó ngay lập tức, mãi một lúc sau mới cất được tiếng hỏi.

「…………Ý cậu là sao?」

Ngay lúc đó, Yuuta tiến sát lại phía tôi.

…………Đừng có mà hy vọng.

Gã này hay vô thức nói những lời khiến người khác phải mong chờ.

Thế nhưng. Yuuta lại nói với tôi bằng một giọng thẳng thắn và đanh thép đến lạ.

「—Nghĩa là tớ muốn hẹn hò với cậu.」

Tôi mở to mắt.

Đôi môi Yuuta đang tiến lại gần, tôi biết cậu ấy đang khao khát tôi.

「Chờ, đừng—」

Vai tôi bị đẩy, rồi cả người ngã xuống giường. Tôi bị đè xuống.

Đôi môi bị chặn lại.

Trước mắt tối sầm.

Tối.

Tối.

…Tối quá.

---

Khi mở mắt ra, là trần nhà phòng mình.

…Mơ à?

Chỉ là mình ngủ gật ở nhà thôi.

Chỉ là mình vừa thấy một giấc mơ.

Ngay khi nhận ra điều đó, tiếng cười bất giác bật ra khỏi miệng.

「…Haha.」

Mình đã thấy lạ rồi mà.

Yuuta mà tôi biết sẽ không nói những lời như vậy.

Yuuta mà tôi thích sẽ không ép buộc một cách mạnh bạo như thế.

Có vẻ như bộ não của tôi, đến mức bóp méo mọi nhận thức từ trước đến giờ, đã mong muốn một kết quả khác. Dù bây giờ có làm gì cũng đã quá muộn rồi.

「…Thiệt tình, tha cho mình đi mà.」

Tôi ngồi dậy, vén tóc mái lên.

Dù có mơ một giấc mơ thừa thãi đến thế nào, kết quả cũng đã định sẵn rồi.

Giờ có mơ thấy gì đi nữa cũng chỉ là vậy thôi.

Hiện tại, tôi chỉ đang hoàn thành nốt một trận đấu thủ tục.

Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến lựa chọn cố chấp níu kéo bằng mọi giá, nhưng sau từng ấy thời gian mà vẫn bị từ chối dứt khoát như vậy, tôi cũng chẳng còn ý chí để chống cự nữa.

Tôi ngẩng mặt lên, cứ thế ngắm nhìn trần nhà một lúc.

Thật sự là một cái trần nhà trắng đến phát bực, sạch sẽ gọn gàng.

…Nếu tôi có thể hẹn hò với Yuuta, có lẽ đây đã là trần nhà phòng cậu ấy.

Một cái trần nhà mà tôi vẫn chưa được nhìn ngắm nhiều.

Người có thể quen với việc nhìn thấy nó, không phải là tôi.

Ngay cả vân gỗ nhàm chán đơn thuần, hay mùi hương không có gì đặc biệt của căn phòng, đối với tôi đều là những thứ đặc biệt tỏa sáng như châu báu—nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài từ bỏ.

Chẳng bao lâu nữa, những khung cảnh ấy sẽ biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Dù vậy, tôi vẫn sẽ đến căn nhà đó.

Mỗi ngày, đến nơi mình yêu thích nhất, để tìm lý do từ bỏ.

Đến nơi có người mình yêu nhất.

Đây có thể là một hành động vòng vo để thực sự từ bỏ.

Nhưng để tôi có thể từ bỏ từ tận đáy lòng, đây là một quá trình cần thiết. Nếu không khiến bản thân từ bỏ một cách triệt để, tôi không thể tin tưởng chính mình.

Mayu à, tớ xin lỗi, nhưng cho phép tớ hành động vì điều đó, chỉ trong khoảng thời gian trì hoãn cho đến khi hai người các cậu chính thức hẹn hò.

Đổi lại—Mayu.

Nếu em khiến chị từ bỏ được, chị sẽ công nhận em.

Và rồi, chị sẽ ủng hộ em hết mình.

…Ừm.

Để có thể từ bỏ, có lẽ điều đó cũng cần thiết.

Cơ thể khi đứng dậy, cảm giác như nhẹ nhõm nhất trong suốt thời gian gần đây.

Tôi cầm lấy điện thoại, mở LINE lên.

Người nhận là, Reina-san.

…Có lẽ, cậu ấy sẽ hợp tác với mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận