「Không ngờ Yuuta lại chủ động liên lạc với em đó.」
Reina nói vậy, mái tóc màu xám khói cũng theo gió bay bay.
Mái tóc của Reina trước đây có màu giống của Toudou, giờ trông có vẻ nhạt hơn một chút.
Đối mặt với màu tóc trở nên rực rỡ hơn, khác với lúc chúng tôi còn hẹn hò, tôi bất giác thoáng quay mặt đi.
「Hôm qua nói được nửa chừng anh đã đi mất, xin lỗi em.」
Tôi xin lỗi như vậy, Reina có chút bất ngờ khẽ hé miệng.
「Không đâu, không sao... Đứng ở lập trường của Yuuta mà nói, bình thường chắc hẳn sẽ tức giận nhỉ.」
Reina cụp mi, cười khổ.
Rồi, như thể rất hoài niệm mà nhìn quanh.
Nơi tôi và Reina gặp mặt, là một công viên nhỏ nằm sâu trong khu dân cư. Công viên này nằm rất gần căn hộ Reina đang ở, sau khi trời tối thì hoàn toàn không có ai lại gần.
Ngay cả Reina, người sống ở gần đây, cũng là một lần tình cờ phát hiện ra trong lúc đi dạo tùy ý với tôi, chứ không thì căn bản sẽ không biết đến nơi này.
Trong khuôn viên nhỏ nhắn chỉ có duy nhất một chiếc ghế dài, lúc chúng tôi còn hẹn hò rất hay đến đây nghỉ ngơi.
Khi tôi nhớ lại những chuyện này, Reina cũng mở lời nói:
「Hoài niệm thật đó.」
Lần cuối cùng đến nơi này chắc cũng đã khoảng nửa năm trước rồi nhỉ.
Thấy hoài niệm cũng là điều dễ hiểu.
「...Ừ.」
Tôi đáp lại, Reina liền ngồi xuống ghế dài.
「Hôm qua về nhà xong, em cũng rất hối hận. Sớm biết thế đã nên đổi cách nói khác mới phải. Vừa đối mặt với Yuuta là không khỏi căng thẳng, để duy trì được tình huống đó, trong tình trạng chưa sắp xếp ổn thỏa suy nghĩ của mình đã nói ra mất rồi.」
「Anh cũng rất hay có kinh nghiệm này, nên rất hiểu.」
Dù có chuẩn bị trước bao nhiêu đi nữa, một khi đã căng thẳng thì nội dung đều bay sạch khỏi đầu. Huống chi đây không phải là chuyện trên lớp, mà là chuyện riêng tư. Việc chuẩn bị trước trong đầu cũng có giới hạn của nó.
「Hôm qua Natsuki á, nói là chị ấy rất xin lỗi anh. Đã làm anh có tâm trạng không vui.」
「Ồ...」
Như lúc trên lớp, và cả lúc ăn ramen nữa.
Thái độ tinh tế đó của Natsuki trước đây khiến tôi khá là phàn nàn, nhưng bây giờ thậm chí còn cảm thấy biết ơn.
Sau khi lên đại học, đã không còn ai nhạy bén chỉ ra khuyết điểm của tôi như Natsuki nữa rồi.
Ayaka thỉnh thoảng cũng chỉ ra chỗ sai của tôi, nhưng tôi lúc nào cũng có thể cảm nhận được tình bạn từ bản chất lời nói của cô ấy, hiếm khi vì thế mà nảy sinh cảm giác nguy cơ.
Thái độ có phần lạnh lùng như của Natsuki, xét về lâu dài có lẽ sẽ dẫn dắt tôi đi theo hướng tốt đẹp.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Reina.
「Anh không để tâm lắm đâu. Em chuyển lời giúp anh, hy vọng sau này chị ấy vẫn có thể đối xử với anh như thường lệ.」
「Ra vậy. Em sẽ chuyển lời chị ấy.」
Nghe tôi nói vậy, Reina nở một nụ cười nhẹ.
「Em và Natsuki là bạn bè từ hồi cấp hai đến giờ. Thời cấp hai cấp ba vẫn luôn cùng một nhóm bạn, nên thật sự rất thân.」
「Anh cũng nghĩ vậy. Tuy anh mới quen Natsuki gần đây, nhưng cũng có thể cảm nhận được chị ấy rất bênh vực em.」
Nghe tôi nói vậy, Reina cũng gật đầu.
「Vâng ạ. Đối với Yuuta mà nói, chắc giống như vị trí của Ayaka nhỉ.」
「...Nếu vậy thì, nhiều chuyện anh cũng thông suốt rồi.」
Nếu không có Reina, Natsuki có lẽ cũng sẽ không cố tình lên tiếng phủ nhận thái độ xử thế của tôi làm gì.
Đối với bạn bè mà có một hai điểm hơi phàn nàn cũng là chuyện tự nhiên, và tôi thấy Natsuki là kiểu người sẽ giấu những suy nghĩ đó trong lòng, và có thể giao tiếp thuận lợi với mọi người.
Điểm này có thể tưởng tượng ra được từ việc cô ấy dù có chút ý kiến với CLB "Green", nhưng vẫn duy trì được mối quan hệ bạn bè rộng rãi.
Tuy nhiên lý do cô ấy nói ra suy nghĩ của mình với tôi, chính là đại diện cho việc có thứ còn quan trọng hơn cả vị trí của bản thân cô ấy trong các mối quan hệ xã hội. Đối với Natsuki mà nói, đó chính là Reina nhỉ.
「Chị ấy là một người bạn tốt nhỉ.」
「Vâng ạ. Lúc còn hẹn hò với Yuuta, em cũng đã kể cho anh nghe nhiều lần về chuyện của Natsuki rồi.」
Tôi tỏ ra ngạc nhiên, Reina liền bổ sung:「Nhưng em không nói tên ra, chỉ dùng đại từ『bạn em』thôi, anh không biết cũng là điều dễ hiểu.」
「Chị ấy thật ra khá cảm tính đó.」
Shinohara cũng nói y như vậy.
Lần đầu gặp cô ấy ở buổi xem mắt nhóm Giáng Sinh, tôi hoàn toàn không nhận ra. Sau đó cũng mãi đến khi có liên quan rõ ràng đến Reina mới phát hiện ra, nhưng điều này có lẽ cũng là vì trước đó, Natsuki đã không mở lòng giao tiếp với tôi.
Khi tôi đang nghĩ về những điều đó, Reina mở lời.
Chiếc khuyên tai cô ấy đeo bên tai thoáng lóe lên ánh sáng.
「Yuuta. Tuy sẽ hơi tốn thời gian, nhưng nếu anh không phiền, có thể nghe em nói được không?」
──Đương nhiên rồi.
Tôi chính là vì điều này mới chạy đến gặp Reina.
Tôi gật đầu, Reina cũng cười nhẹ, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời. Tôi cũng bắt chước Reina, ngước nhìn bầu trời đêm một lúc. Khi tôi đang tìm kiếm ánh sao bị che lấp bởi ánh đèn đường sáng rực, Reina bật cười.
「Cảm giác vẫn còn căng thẳng nhỉ.」
Nói xong, Reina liền bình tĩnh bắt đầu dệt nên những lời nói.
Cô ấy kể lại rành rọt như thể đang khoe khoang báu vật gia truyền.
◇◆Góc Nhìn Của Reina◇◆
「Em sẽ khiến anh hạnh phúc.」
Câu trả lời nói ra khỏi miệng này, ngay cả chính tôi cũng thấy giật mình.
Đây là lần thứ bao nhiêu sau bao lâu mới đồng ý lời tỏ tình của người khác nhỉ? Chắc là chuyện từ lâu hơn cả lúc bắt đầu chuẩn bị thi vào trường nữ sinh, nên đã hơn hai năm rồi.
Trước mặt tôi là một chàng trai với ánh mắt thẳng thắn──Yuuta. Gần đây thuận theo tự nhiên mà trở nên khá thân thiết với người này.
Nói thật lòng, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở thành bạn gái của người này, nhưng lời tỏ tình của anh ấy khiến tôi không khỏi rung động.
Anh ấy tỏ tình là vì bản thân muốn có được hạnh phúc.
Đây có lẽ là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi thấy chắc hiếm có ai lại nói ra điều này lúc tỏ tình.
So với những lời hoa mỹ dễ nghe, lời nói thẳng thắn của anh ấy lại càng lay động trái tim tôi hơn.
Phải nói là, đã khơi dậy bản năng làm mẹ của tôi nhỉ.
Ra là bản thân mình cũng có thứ gọi là bản năng làm mẹ, thật khiến tôi giật mình.
Mà, câu nói「Em sẽ khiến anh hạnh phúc」, lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
「Reina, em có đang nghe không?」
──Liệu mình có thể dành cho chàng trai trước mặt này tình cảm giống như lúc đó không?
Ngày trước kỷ niệm một năm hẹn hò với Yuuta.
Khi tôi đang trên đường đến nhà anh ấy, tình cờ gặp lại một cậu em khóa dưới.
Cậu ấy là sinh viên năm nhất đại học, nhỏ hơn tôi một tuổi.
Chàng trai có chiều cao tương đương tôi này, tên là Toyota.
Và tôi bây giờ đang rất đau đầu.
「Em có thể nắm tay chị một lát được không? Một lần thôi cũng được.」
「Không được đâu. Chị có bạn trai rồi.」
「Nhưng em nghe nói hai người sắp chia tay rồi mà.」
Câu nói của Toyota khiến tôi không khỏi nín thở.
Trước đây tôi chỉ từng tâm sự với một người quen chung, rằng không biết bây giờ mối quan hệ giữa mình và bạn trai có tiến triển thuận lợi không. Biết đâu chuyện đó đã bị đồn thổi lan ra.
「Đâu có chuyện đó đâu, xin lỗi nhé, đã làm em hiểu lầm rồi. Cảm ơn em đã lo lắng cho chị.」
Dù tôi nói vậy, vẻ mặt quyết tâm của Toyota vẫn không hề lay chuyển.
「Nhưng em đã nhìn thấy đó. Có một lần bạn trai chị đi cùng một cô gái khác trong trung tâm thương mại. Đối phương còn là một siêu mỹ nhân nữa.」
「Ể?」
Trong thoáng chốc tôi cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng lập tức hồi phục. Bởi vì tôi đã nhận ra đối phương là ai.
「Cô gái đó có phải tóc đen dài, dáng người cũng rất chuẩn đúng không?」
「Vâng, đúng vậy ạ.」
Bởi vì Toyota gật đầu nói vậy, tôi cũng yên tâm rồi.
「Người đó à, là người bạn từ hồi cấp ba đến giờ của anh ấy, tên Ayaka. Nên không sao đâu.」
「Là bạn của Reina-san sao?」
「Không phải đâu, là bạn của Yuuta.」
Tôi chưa từng gặp mặt trực tiếp Ayaka. Nhưng mà, tôi nghe Yuuta kể rằng họ từ hồi cấp ba đến giờ, vẫn luôn là bạn bè rất thân thiết.
Toyota nghe xong lời tôi nói, liền thở dài một hơi.
「Vậy phát ngôn lúc nãy rất kỳ lạ đúng không? Người quen biết cô ấy từ hồi cấp ba đến giờ là bạn trai chị, còn cô ấy đối với chị chỉ là một người xa lạ đúng không.」
Tôi im lặng không nói, Toyota liền nói tiếp dồn dập:
「Như vậy chị không thấy rất khó chịu sao? Một người không quen biết, lại đang hẹn hò với bạn trai chị đó.」
「Nói gì mà hẹn hò, đâu phải thế. Họ chỉ đi chơi cùng nhau thôi──」
「Reina-san, là cảm giác của chị bị chai sạn rồi đó. Bình thường mà nói, như vậy gọi là hẹn hò đó.」
Tôi không thể phản bác. Thậm chí còn không chắc có cần thiết phải phản bác lại lời nói vừa rồi của Toyota hay không nữa.
Bởi vì lời nói này của Toyota, hoàn toàn giống hệt những gì người bạn thân nhất của tôi, Natsuki, đã nói.
Natsuki và Ayaka là thành viên cùng một câu lạc bộ, nên thỉnh thoảng tôi có tìm cô ấy để tâm sự.
──Về chuyện liệu Yuuta có ngoại tình hay không.
◇◆
Khoảng một tháng sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, tôi nhận ra có một cô gái có khoảng cách cực kỳ gần gũi với anh ấy.
Đương nhiên đây không phải chỉ khoảng cách thực tế giữa hai người, mà là khoảng cách tâm hồn.
Khi hẹn hò với một người, luôn có những lúc hai người cùng nhìn vào một chiếc smartphone và trò chuyện.
Khi chúng tôi dùng điện thoại của Yuuta cùng nhau xem video trên mạng, điện thoại anh ấy thỉnh thoảng lại hiện thông báo tin nhắn từ cùng một cái tên. Tên bạn bè là「Ayaka」, đây chắc là tên của người đó nhỉ. Là bạn gái của anh ấy, không thể nào không để tâm đến chuyện này được. Tuy không phải nghi ngờ anh ấy ngoại tình, nhưng tôi vẫn rất muốn xác nhận với anh ấy một chút.
「Yuuta, Ayaka thỉnh thoảng hiện thông báo tin nhắn đó, là bạn của anh à?」
Nghe tôi hỏi vậy, Yuuta dừng video lại, thẳng thắn gật đầu.
Xem ra, anh ấy cũng đoán tôi sớm muộn gì cũng sẽ hỏi đến chuyện này.
「Là bạn của anh đó.」
「Bạn thanh mai trúc mã à?」
「Không, bọn anh mới quen nhau hồi cấp ba.」
Nếu mới quen hồi cấp ba, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi nhỉ. Nhưng nhìn vào biểu cảm của Yuuta, tôi rất dễ dàng cảm nhận được bầu không khí giữa họ không chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường.
「Xin lỗi nhé, anh có lẽ không nên nhắn tin LINE với bạn nữ quá thường xuyên thì tốt hơn nhỉ?」
Nghe Yuuta nói vậy, tôi không khỏi lắc đầu.
「Không đâu, không sao cả. Em chỉ hơi để ý một chút thôi. Bạn bè hồi cấp ba cũng phải trân trọng chứ nhỉ.」
「Ể, vậy à?」
Yuuta phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng không hối hận vì đã nói như vậy, và tự thấy yên tâm vì mình đã không đưa ra câu trả lời trẻ con.
「Mà, anh vẫn sẽ cố gắng không nhắn tin quá thường xuyên. Lúc xem video mà có thông báo hiện lên, cũng không tập trung xem được mà.」
Tuy tôi nghĩ chuyện đó chỉ cần cài đặt thông báo là giải quyết được, nhưng tôi không nói gì cả. Bởi vì tôi có thể cảm nhận được Yuuta là vì muốn tôi yên tâm, nên mới cố tình nói như vậy.
Nhờ cả hai đều có thể bình tĩnh giao tiếp, nên tin nhắn LINE của Ayaka không hề gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.
Nếu Yuuta tỏ ra dao động không cần thiết, chúng tôi cũng không thể bình tĩnh nói chuyện rõ ràng như vậy, điều này cũng là nhờ tính cách của anh ấy.
Tôi bằng tuổi anh ấy nói ra có lẽ cũng hơi kỳ, nhưng trong số những người cùng trang lứa, anh ấy thuộc tuýp người khá bình tĩnh, tính cách trầm ổn.
Lần đầu gặp mặt tôi đã nhận ra rõ ràng điểm này, cũng nhớ rằng điều đó để lại ấn tượng rất tốt trong tôi.
Nhưng khi ở trước mặt người sẵn sàng chấp nhận cả mặt trẻ con của mình, anh ấy lại rất hay đùa giỡn.
Từ khía cạnh đó của anh ấy, có thể cảm nhận được anh ấy đã mở lòng giao tiếp với mình.
Anh ấy như vậy thật quá đáng yêu, từ sau khi quen biết không bao lâu, đã cảm thấy anh ấy rất đáng thương yêu rồi.
Nhưng đối với Yuuta mà nói, người bạn tên Ayaka này cũng giống như tôi, là sự tồn tại mà anh ấy có thể thể hiện bản chất thật của mình.
Tôi nghĩ, anh ấy chắc không hy vọng tôi, người bạn gái của anh ấy, lại lên tiếng can thiệp vào người quan trọng như vậy đối với anh ấy.
Tôi không muốn nói ra những lời kiểu như đã có đối tượng hẹn hò rồi thì phải giảm bớt tương tác với bạn bè khác giới.
Rất hay nghe người ta nói, sau khi có bạn gái thì nên cố gắng giảm bớt liên lạc với bạn bè nữ giới.
Nhưng giữa bạn bè, có không gian thoải mái mà chỉ bạn bè mới có thể tạo ra được.
Và giữa tình nhân, cũng có không gian thoải mái mà chỉ tình nhân mới có thể tạo ra được.
Nếu hai thứ đó là khác nhau, vậy thì đối với anh ấy việc có cả hai chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Khi tôi nói suy nghĩ này với Natsuki, cô ấy nhíu mày.
「Vậy còn Reina cậu thì sao?」
「Ể?」
Đối mặt với câu hỏi của Natsuki, tôi ngẩn người ra.
「Biết nghĩ cho bạn trai như vậy, Reina đúng là một người bạn gái tuyệt vời đó. Đối với con trai mà nói, chắc không có cô gái nào làm tốt được như vậy đâu.」
Natsuki vừa vuốt ve chiếc vòng tay tôi tặng vào sinh nhật cô ấy, vừa nói tiếp:
「Mà, Reina cậu nghĩ sao? Một nam một nữ đi chơi cùng nhau, bình thường gọi là hẹn hò đó. Tuy chuyện này cũng sẽ khác nhau tùy vào phán đoán của mỗi người thôi.」
Tôi im bặt không nói, Natsuki liền vỗ nhẹ vào lưng tôi.
「Tỉnh táo lên đi chứ. Reina chính là người duy nhất có thể quyết định hành động đó của anh ta có được tính là ngoại tình hay không đó.」
「...Natsuki, cậu nghĩ sao?」
「Đây không phải chuyện tớ có thể quyết định được. Là vấn đề giữa hai người các cậu.」
Cô ấy nói rất đúng, tôi thậm chí không thể phản bác lại được.
Nói thật lòng, dù không thể đưa ra quyết định, tôi cũng hy vọng được nghe ý kiến của cô ấy, nhưng về vấn đề này tôi quyết định tự mình đưa ra kết luận.
Ayaka là sự tồn tại quan trọng nâng đỡ bạn trai tôi.
Cô ấy sẽ đưa tay giúp đỡ từ những phương diện mà tôi không thể hỗ trợ, và bù đắp những thiếu sót của bản thân tôi.
Tôi tự nhủ với mình như vậy, cũng thực sự đã nghĩ như vậy.
「Hôm nào có cơ hội phải cảm ơn Ayaka mới được nhỉ.」
Tôi thật lòng nói với Yuuta như thế.
Kết quả là Yuuta cũng vui vẻ cười lớn.
「Được chứ! Nếu hai người có thể trở thành bạn bè, đối với anh đó là chuyện tuyệt vời nhất rồi.」
Đối với tôi mà nói, câu nói này chính là bằng chứng quyết định anh ấy không hề ngoại tình.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Yuuta, cũng khiến tôi nảy sinh tâm trạng hạnh phúc.
Cho đến lúc này, tôi chắc hẳn vẫn là người bạn gái lý tưởng trong mắt Yuuta nhỉ.
◇◆
Vào tháng Mười một, gần đến ngày kỷ niệm một năm.
Khoảng thời gian này Yuuta trông có vẻ hơi thiếu tinh thần. Anh ấy trông như đang tự dằn vặt về chuyện gì đó, tôi cũng suy nghĩ xem có điều gì mình có thể giúp được không.
Nhưng phiền não của con người có rất nhiều loại, trong đó cũng có những chuyện không muốn nói ra.
Yuuta không phải kiểu người vì những chuyện chẳng đáng gọi là phiền não, lại vì muốn người khác nghe mình kể lể, mà cố tình lộ vẻ mặt khổ sở để nhấn mạnh.
Nếu anh ấy ngay cả với tôi, bạn gái của anh ấy, cũng không hề thổ lộ, vậy chắc là không muốn tìm người tâm sự phiền não rồi.
Là bạn gái, điều này khiến tôi hơi cô đơn, nhưng tôi thấy có những chuyện dù sao vẫn muốn tự mình yên tĩnh suy nghĩ.
Nếu Yuuta có thể vì thế mà phấn chấn tinh thần lên, tôi cũng không có bất kỳ lời oán trách nào.
──Em sẽ âm thầm ủng hộ anh.
Nếu Yuuta có nói ra những lời nản lòng, lúc đó tôi sẽ là người đầu tiên lắng nghe anh ấy tâm sự.
Sau khi hạ quyết tâm như vậy, một thời gian dài tôi không hề hỏi han Yuuta bất cứ chuyện gì.
Đúng lúc này, có người mời tôi tham gia cuộc thi hoa khôi do trường nữ sinh tổ chức. Tôi nghĩ đây chính là cơ hội tốt, thế là liền đăng ký tham gia.
Dù sao những ngày không có lịch hẹn hò cũng không phải đi làm thêm vốn dĩ cũng không có việc gì làm, tôi cũng đang muốn nhân lúc rảnh rỗi làm vài thử thách.
Nhưng thực tế thời gian xuất hiện trên trang web chỉ có vài ngày. Giữa chừng tôi biết được quy mô của cuộc thi hoa khôi này lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, liền quyết định rút lui khỏi cuộc thi.
Mỗi một thí sinh tham gia đều phải có lượng người theo dõi đáng kể trên mạng xã hội, người giành vương miện còn được phỏng vấn viết thành một bài báo mạng nữa.
Tôi cho rằng đây không phải quy mô có thể tham gia mà không bàn bạc trước với Yuuta.
Sau khi rút lui tôi chuyển sang làm nhân viên ban tổ chức cuộc thi hoa khôi, nhưng không ngờ công việc này rất tốn thời gian, khiến tôi mấy lần phải từ chối lời mời hẹn hò của Yuuta.
Trong tình trạng như vậy qua mấy tuần, tôi mới có buổi hẹn hò với Yuuta sau một thời gian dài xa cách.
Yuuta đã trở nên khỏe khoắn rồi, điều này cũng làm trái tim tôi ấm lại.
Lúc này, smartphone của anh ấy vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Yuuta nhìn vào thông báo đó, rồi vui vẻ nhếch mép cười.
Anh ấy bình thường không hề làm vậy.
Thế là tôi liền liếc trộm thông báo hiện lên trên màn hình khóa.
『Ra vậy, giải quyết xong rồi nhỉ. Nếu lại có chuyện gì nhớ phải nói đó.』
Thông báo hiển thị một câu nói không có hàm ý gì sâu sắc lắm, nếu là tôi bình thường có lẽ thậm chí sẽ không để tâm.
Nhưng tôi lúc này, ánh mắt như bị thông báo đó trói chặt lại không thể cử động.
Tôi biết Yuuta đang phiền não về chuyện gì đó.
Hôm nay tôi cũng lập tức nhìn ra Yuuta đã quay lại trạng thái ban đầu rồi.
Là bạn gái của anh ấy, lại không thể lắng nghe Yuuta tâm sự phiền não, cũng không thể trở thành chỗ dựa cho anh ấy, điều này khiến tôi hơi cô đơn, cũng cảm thấy hối hận.
Dù vậy, nếu Yuuta đã phấn chấn tinh thần lên rồi, tôi thấy những cảm xúc nhất thời đó cũng không còn quan trọng nữa.
──Nhưng người khiến Yuuta phấn chấn tinh thần lên lại là Ayaka.
Tuy tôi đã từng nói「Sẽ khiến anh hạnh phúc」.
Nhưng đối với Yuuta mà nói, sự tồn tại mang tên Ayaka...
Tôi cảm nhận được một dòng cảm xúc đen tối trong lòng mình đang dâng lên từng chút một.
Bình thường tôi luôn làm ngơ trước loại cảm xúc này.
Bởi vì tôi thấy, nếu phát hiện ra loại cảm xúc đó, sẽ không thể nào làm bạn gái lý tưởng của Yuuta được nữa.
Cho nên tôi mới cố gắng hết sức không đi nghĩ đến nó.
Đối với Yuuta mà nói, sự tồn tại mang tên Ayaka có phải quan trọng hơn tôi rất nhiều không?
So với tôi là bạn gái, Ayaka có phải mới là sự tồn tại độc nhất vô nhị có thể thấu hiểu Yuuta không?
Ngày hôm đó, tôi đã lâu lắm rồi mới thấy Yuuta khỏe khoắn như vậy.
Thỉnh thoảng lại nói vài câu đùa giỡn, đối với buổi hẹn hò này cũng rất vui vẻ tận hưởng.
Đó là Yuuta mà tôi thích. Điều này khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ. Rõ ràng cảm thấy rất vui vẻ──
Vậy mà người khiến Yuuta phấn chấn tinh thần lên không phải là tôi, mà là một người phụ nữ tôi chưa từng gặp mặt.
Đối mặt với hiện thực này, tôi không khỏi khe khẽ lẩm bẩm:
「Nhạt nhẽo chết đi được.」
Khi tôi hoàn hồn lại, mạnh mẽ ngẩng mặt lên, Yuuta đang nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi đang định biện minh cho lời nói mình vừa buột miệng thốt ra thì Yuuta đã mở lời trước. Anh ấy dường như hơi tức giận với tôi, nhưng đứng ở lập trường của anh ấy mà nói, có phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Xin lỗi anh.
Một câu nói ngắn gọn như vậy lại cứ mắc kẹt trong cổ họng tôi mãi không nói ra được. Ở sâu trong cổ họng, dòng cảm xúc đen tối đó đang bao phủ lên trên.
──Nếu là Ayaka, chắc sẽ không vì chuyện nhạt nhẽo thế này mà bất hòa đâu nhỉ.
Tôi cố gắng nuốt xuống câu nói xấu xí suýt nữa đã thay thế lời xin lỗi mà thốt ra này.
Kết quả là chúng tôi giải tán ngay tại chỗ.
Sau đó, tôi cố tình giảm bớt số lần liên lạc với Yuuta, cũng từ chối lời mời hẹn hò của anh ấy.
Tôi muốn có thêm chút thời gian cho riêng mình. Tôi muốn trong trạng thái một mình, suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ với Yuuta. Đối với tôi mà nói, chưa hề xuất hiện lựa chọn kết thúc mối quan hệ này với anh ấy. Để sau này vẫn có thể tiếp tục hẹn hò với Yuuta, tôi muốn nhân khoảng thời gian này tìm ra cách sắp xếp lại tâm trạng của mình.
Cũng có thể nói là khoảng thời gian sạc pin dành ra để lần sau có thể vui vẻ hẹn hò.
Trong khoảng thời gian này, tôi cuối cùng cũng đã suy nghĩ kỹ về sự tồn tại mang tên Ayaka.
Tôi cảm thấy tự ti trước sự tồn tại mang tên Mino Ayaka.
Từ những chuyện Yuuta thỉnh thoảng nhắc đến về Ayaka, đại khái có thể tưởng tượng ra được tính cách nội tâm của cô ấy. Là một kiểu người hoàn toàn trái ngược với tôi, ngoại hình cũng xinh đẹp không chê vào đâu được.
Như vậy thật quá ăn gian rồi.
Hay là cứ làm bạn với Ayaka, có lẽ tôi sẽ không cần phải ôm giữ tâm trạng này nữa.
Tôi lần đầu tiên hối hận vì mình đã không ở lại tham gia buổi xét duyệt của CLB hoạt động ngoài trời đó.
Tuy đó cũng là vì bản thân tôi không thích các anh chị khóa trên ngấm ngầm dùng ngoại hình để xét duyệt thành viên nữ, nên mới chủ động rút lui.
Dù vậy, thay vì ghen tị với một cô gái chưa từng gặp mặt, ghen tị với bạn bè có lẽ còn dễ chịu hơn một chút. Biết đâu còn có thể thản nhiên cảnh báo cô ấy.
Đúng vào khoảng thời gian sạc pin tự mình tạo ra để suy nghĩ về những chuyện này, tôi đã quen biết Toyota.
Vị trí của cậu ấy giống như cố vấn của ban tổ chức cuộc thi hoa khôi. Sau khi tôi rút lui khỏi cuộc thi hoa khôi, cũng tham gia vào công việc của ban tổ chức, nên vốn dĩ đã có nhiều cơ hội gặp mặt cậu ấy.
「Em là fan của Reina-san đó.」
Cậu ấy cắt tóc nấm và đeo kính tròn, dù mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời tươi tắn, vẫn toát ra bầu không khí yếu đuối, nhỏ hơn tôi một tuổi, một ngày nọ đã nói với tôi bằng giọng điệu kiên định như vậy.
Thời gian tôi tự mình tham gia cuộc thi hoa khôi chỉ có vài ngày ngắn ngủi, nhưng cậu ấy dường như đã trở thành fan của tôi trong khoảng thời gian đó. Tôi cũng nhận ra cậu ấy ngay từ đầu đã thể hiện thiện cảm tràn đầy đối với tôi.
Ban đầu tôi đương nhiên giữ thái độ cảnh giác. Đối với một cô gái đã có bạn trai mà nói đây là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi dần dần bắt đầu cảm thấy không cần thiết phải cảnh giác cực độ với cậu ấy.
Cậu ấy nói rằng dù biết tôi đã có bạn trai, cũng chỉ cần có thể nói chuyện như thế này là đã thấy thỏa mãn rồi. Đây cũng có thể không phải lời thật lòng của cậu ấy, nhưng sau khi nói chuyện vài lần, biết được cậu ấy rõ ràng không phải kiểu người sẽ ra tay với con gái đã có bạn trai.
Bản thân Toyota cũng nói「Dù trông thế này thôi, đối với em ít nhất cũng xem như đã thay đổi hình tượng khi lên đại học rồi」, tôi nghĩ tính cách cậu ấy chắc vốn dĩ đã khá trầm ổn.
Có lẽ chỉ nhìn ngoại hình một người mà đưa ra phán đoán là không tốt, nhưng tôi thế nào cũng không cảm thấy cậu ấy là kiểu người có bản lĩnh ra tay với phụ nữ đã có bạn trai.
「Reina-san, là cảm giác của chị bị chai sạn rồi đó. Bình thường mà nói, như vậy gọi là hẹn hò đó.」
Cho nên, khi cậu ấy vừa nói vậy vừa nắm lấy tay tôi, tôi đã vô cùng kinh ngạc.
Cậu ấy lại dám tự mình chủ động nắm tay con gái, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói với cậu ấy「Đừng như vậy」. Tôi không ghét cậu ấy. Nói đúng hơn, gần đây tôi còn cảm thấy chắc có thể trở thành bạn tốt với cậu ấy.
Tôi cố gắng hết sức không muốn phá hỏng mối quan hệ này vào lúc này.
Vì thế tôi mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng để ngăn cản cậu ấy.
Cậu ấy lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, cũng giảm bớt lực nắm tay tôi.
「Em sẽ không ngoại tình như bạn trai chị đâu. Cũng sẽ không đi cùng cô gái khác.」
Mỗi khi nghe thấy hai từ ngoại tình, tim tôi lại nhói đau.
Dù tôi quả thực ghen tị với Ayaka, nhưng đối với mối quan hệ giữa Yuuta và Ayaka tôi ít nhiều vẫn có thể chấp nhận, cũng có thể công nhận.
Nhưng nhìn từ góc độ người khác, có phải tôi vẫn luôn ở trong trạng thái bị cắm sừng không? Từ trước đến giờ đều là trạng thái thê thảm như vậy sao?
Những lời này của Toyota, khiến tôi cảm thấy như cả một năm qua của mình đều bị phủ định, và ôm ấp một cảm giác bất an mãnh liệt.
Yuuta lúc ở cùng Ayaka, có từng cảm thấy có lỗi với tôi không... Chắc chắn là vì không có, nên mới luôn ở cùng nhau nhỉ.
Điều này khiến tôi không khỏi tò mò, nếu đổi lại là bản thân mình thân thiết như vậy với đối tượng khác ngoài người yêu, trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào?
Nếu bản thân mình cũng không hề có cảm giác gì cả, vậy thì tôi cũng không có tư cách nói này nói nọ về Yuuta. Nghĩ như vậy, tôi liền quyết định lợi dụng Toyota để thử nghiệm bản thân.
Toyota lại một lần nữa nắm lấy lòng bàn tay tôi. Đây chỉ là một cuộc thử nghiệm đơn giản, mục đích là để kiểm tra xem nếu mình chấp nhận, rốt cuộc có nảy sinh cảm giác tội lỗi hay không.
Nếu đứng ở lập trường ngang hàng với Yuuta, chúng tôi có lẽ sẽ có thể vui cười như thường lệ.
Thế là tôi lần đầu tiên chấp nhận bàn tay Toyota đưa tới. Trong vài giây này, tôi quả thực là xuất phát từ suy nghĩ của bản thân, đã nắm tay một người đàn ông khác ngoài Yuuta.
──Lúc này, tôi mới hồi phục lại lý trí.
Khi tôi thoát ra khỏi dòng hồi tưởng dài dằng dặc, chúng tôi đã đi đến con đường thẳng dẫn đến nhà Yuuta.
Dù trên đường có tình cờ gặp Toyota, cũng không hề nghĩ chúng tôi lại nắm tay nhau, nên cứ thế đi về phía đích đến.
Tôi cứ mãi nghĩ đến buổi hẹn hò kỷ niệm một năm vào ngày mai, để có thể tận hưởng trọn vẹn ngày quan trọng này, hy vọng có thể sớm nói chuyện rõ ràng với Yuuta.
Nhưng nếu bị nhìn thấy ở nơi này thì gay go rồi.
Thấy tôi đột nhiên quay người lại, Toyota khó hiểu hỏi:「Chị đi đâu vậy?」
Tay chúng tôi vẫn đang nắm lấy nhau.
「Này, Toyota, em buông chị ra.」
「Không muốn. Em──」
「Đã bảo buông tay ra rồi mà!」
Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay Toyota.
「Dù Yuuta thật sự đang hẹn hò với Ayaka đi nữa. Chị thấy đó cũng không thể cấu thành lý do để chị nắm tay em được.」
Nghe suy nghĩ của tôi, không ngờ Toyota vẫn không chịu bỏ cuộc.
「Đây đâu phải ngoại tình đâu. Bởi vì, Reina-san chị đâu có ý đó đúng không.」
「Chuyện này──」
「Bạn trai chị cũng vậy thôi đúng không. Bởi vì không có ý đó, nên đây không phải ngoại tình.」
Cậu ấy không hề nói rõ ra. Dù vậy, nghe một người ngoài cuộc vừa không phải bạn thân như Natsuki, cũng không có quan hệ gì đặc biệt lại dùng giọng điệu phê phán để bàn luận về Yuuta, vẫn khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ từ góc nhìn của thế gian thì Yuuta sai, nhưng người có thể đưa ra kết luận về chuyện này, chỉ có tôi là bạn gái của anh ấy mà thôi.
「Này, Toyota.」
「Chuyện gì ạ?」
「Chị thấy những gì em nói quả thực là chính luận. Quả không hổ là cố vấn của ban tổ chức nhỉ.」
「V-vậy sao ạ?」
「Nhưng mà──」
Tôi như thể muốn bóc trần hết thiện cảm Toyota dành cho mình, nói rõ ràng từng chữ một:
「Chị thấy đối với tình yêu mà nói, so với chính luận, luận điệu tình cảm mới là quan trọng nhất. Ngay khoảnh khắc chị bất giác cảm thấy em thật đáng ghét, đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Cho nên, em vẫn nên từ bỏ đi.」
Toyota nghe thấy những lời này của tôi, không khỏi mở to mắt.
Lòng bàn tay tôi ươn ướt. Tôi hiểu rất rõ đây không phải mồ hôi tay của mình.
Toyota chắc hẳn đã phải cố gắng hết sức để gom đủ dũng khí. Vậy mà lại bị những lời nói vừa rồi của tôi từ chối, ngay cả tôi cũng thấy thương hại.
Nhưng nỗi bất an lo sợ bị người khác nhìn thấy, lớn hơn rất nhiều so với cảm giác tội lỗi này.
Tôi nuốt xuống lời xin lỗi suýt nữa đã buột miệng thốt ra, nhìn chằm chằm vào Toyota.
Tôi hy vọng cậu ấy hiểu được ý chí mạnh mẽ của tôi.
Toyota lúc này mới cuối cùng thất bại lộ ra nụ cười khổ, rồi nói bằng giọng cứng nhắc:
「...Giật cả mình đó. Không ngờ lại bị chị từ chối thẳng thừng như vậy.」
Toyota đi ngang qua tôi, chạy về phía nhà ga.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy từ xa, một cảm giác tự chán ghét bản thân không ngừng dày vò tôi.
Tôi rốt cuộc đang làm gì ở gần nhà Yuuta thế này?
Quay đầu nhìn lại, phía sau không có bất kỳ ai cả. Nhưng đây là con đường thẳng có thể nhìn thấy tình hình phía trước cả trăm mét, nếu không may, có lẽ sẽ bị người khác nhìn thấy.
Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức không suy nghĩ đến khả năng xấu nhất.
◇◆
Tôi đặt chiếc chìa khóa dự phòng của Yuuta vào hộp thư nhà anh ấy.
Một khi đã trả lại chìa khóa dự phòng, sẽ không còn bất kỳ cái cớ nào để gặp mặt Yuuta nữa.
Nếu còn giữ lại cái cớ, biết đâu còn có thể như trước đây đợi cả hai bình tĩnh lại rồi nói chuyện, vậy mà tôi lại không hề nghĩ đến cả chuyện đó.
Cảnh tượng Yuuta chứng kiến không phải là một sự hiểu lầm.
Nhưng mà, lẽ ra tôi đã có thể giải thích với anh ấy. Dù vậy, lý do tôi lại không nói nên lời nào cả, là vì lời chia tay đột ngột cũng khiến chính bản thân tôi không thể bình tĩnh.
Về mối quan hệ này giữa tôi và Yuuta, tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa bao giờ hiện lên lựa chọn chia tay cả. Đều là trên tiền đề dù thế nào chúng tôi vẫn là một cặp tình nhân, nếu có thể thay đổi một chút thì tốt rồi.
Vậy mà Yuuta lại dùng một câu nói kết thúc tất cả.
Biết đâu bất giác, tình cảm của tôi đã chỉ còn là đơn phương.
──Không có chuyện gì trống rỗng hơn thế này nữa rồi.
Tôi mặc kệ cảm giác thất vọng, buông tay khỏi chiếc chìa khóa dự phòng.
Chiếc chìa khóa dự phòng rơi vào trong hộp thư phát ra tiếng kim loại loảng xoảng, như tiếng chuông báo hiệu sự kết thúc cho mối quan hệ của chúng tôi.
Khoảng thời gian một năm dài như vậy. Là hơn một nửa thời gian trong cuộc sống đại học của tôi cho đến hiện tại.
Và mối quan hệ như vậy đã kết thúc.
──Tuy tôi nghĩ là chính mình đã khiến mối quan hệ này kết thúc.
Chúng tôi hình như không thể đi tiếp được nữa rồi.
Đối với tôi mà nói, khoảng thời gian một năm quá đủ để tôi nảy sinh tình cảm với anh ấy, dù qua bao lâu vẫn không thể quên được anh ấy.
Nhưng tôi lúc đó đã lựa chọn rời đi, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Để xóa nhòa đi ký ức hạnh phúc một năm đó, tôi đã thử đủ mọi cách.
Không chỉ rút hết tiền tiết kiệm đi du lịch, tóc cũng nhuộm lại màu xám sáng hơn.
Cố gắng làm thêm và mua những bộ quần áo đắt tiền, ngay cả IG vốn dĩ không hề dùng đến cũng bắt đầu cập nhật hình ảnh tận hưởng cuộc sống mỗi ngày của mình. Gõ ra những dòng chữ như「Cảm giác ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp♪」, nhưng rõ ràng chưa hề có dự cảm như vậy.
Trái tim con người vẫn là thành thật nhất.
Cứ mãi làm những chuyện không hợp với mình khiến bản thân không ngừng hao mòn, lại như muốn vá víu trái tim thiếu khuyết mà lang thang khắp nơi thì, tôi đã gặp lại Yuuta.
Tôi bối rối trước việc bản thân lại thật lòng cảm thấy vui mừng, rồi khi nhìn thấy biểu cảm của anh ấy cũng đã hiểu ra.
──Anh ấy muốn quên tôi đi.
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Không thể nào có ai lại cứ mãi trân trọng ký ức với đối tượng đã chia tay theo cách đó được.
Đây là hiện thực vô cùng hiển nhiên.
Nhưng mà, dù vậy──
Yuuta sống trong ký ức của tôi, và anh ấy ở trước mắt tôi, khác biệt thật sự quá lớn.
Ra là anh ấy cũng có thể lộ ra biểu cảm lạnh lùng như vậy à.
Ra là anh ấy cũng có thể phát ra giọng nói lạnh lùng như vậy à.
Nhìn từ thần sắc của Yuuta, anh ấy rõ ràng đã sắp xếp lại tâm trạng của mình ở một mức độ nhất định rồi, và sự tồn tại của tôi cũng đã phai nhạt đi.
Thật sốt ruột── Ngay khoảnh khắc tôi sốt ruột vì sẽ bị bạn trai cũ quên đi, đã có kết luận rồi.
Tôi đối với Yuuta vẫn còn...
Một khi đã tự ý thức được, chỉ có thể hành động mà thôi.
Để không khiến anh ấy quên mất mình. Rồi, một lần nữa ở bên cạnh anh ấy.
「Ừm, có thể gặp lại lần nữa không?」
Câu nói tôi cố gắng hết sức nặn ra này, nhận lại được một tiếng đáp lại「Hả?」.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng khác thường đó, khiến sống lưng tôi dâng lên một trận ớn lạnh.
「Cô có nhầm lẫn gì không vậy?」
Ánh mắt tôi rời khỏi Yuuta.
Và trong lòng mãnh liệt cầu mong hết lần này đến lần khác rằng dự cảm này của mình đừng thành sự thật.
Tuy nhiên, cô ấy là...
Ayaka đương nhiên đứng bên cạnh Yuuta. Lúc tôi còn đang hẹn hò với Yuuta, cô ấy chắc hẳn cũng vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy nhỉ.
Biểu cảm của Ayaka hoàn toàn khác với những gì hiện lên trong bức ảnh Yuuta từng cho tôi xem trước đây.
Đôi mắt vừa tức giận vừa khinh miệt đó, khiến tôi không khỏi cảm thấy lùi bước.
Lúc này tôi mới cuối cùng hiểu ra.
Ra là tôi là kẻ xấu à.
Đối với họ mà nói, ra là tôi đã trở thành một sự tồn tại chỉ gây phiền phức. Bất kể trong lòng tôi ôm ấp suy nghĩ gì, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Ra là tôi đã trở thành một sự tồn tại như vậy rồi.
Để trốn chạy khỏi hiện thực không thể chống đỡ này, tôi rời đi ngay tại chỗ. Tôi có thể cảm nhận được Yuuta đang dõi theo bóng lưng mình từ phía sau.
Nhưng cũng nhận ra ánh mắt đó rất nhanh đã rời đi. Trực giác này chắc chắn đúng rồi.
Sau đó, tôi gặp Natsuki. Tình cờ vào ngày gặp lại Yuuta, buổi tối vốn dĩ đã hẹn trước sẽ đi ăn cùng bạn bè cấp ba.
Natsuki dường như nhận ra sự khác thường của tôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, trên con đường về nhà chỉ có hai chúng tôi đi cùng nhau, cô ấy đã hỏi thăm tình hình của tôi bằng giọng điệu dịu dàng.
Đó là một đêm trăng tròn xinh đẹp chiếu sáng khắp nơi.
「Reina, cậu xảy ra chuyện gì sao?」
「──Natsuki, tớ ghét mặt trăng.」
Tôi vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang tỏa sáng như một kẻ ngốc kia, vừa nói vậy.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bối rối của Natsuki dưới ánh trăng.
「Cậu có từng nghĩ đến tâm trạng của mặt trăng khi bị chỉ ra rằng mình không thể sánh bằng mặt trời không?」
「Đây là cái gì...」
Tôi không đợi Natsuki hỏi xong, đã tự mình nói tiếp.
「Mặt trăng không thể tự mình tỏa sáng được. Chỉ có thể phản chiếu ánh sáng của mặt trời mà thôi.」
Đã từng có lúc, tôi cứ ngỡ mình là ánh sáng đối với Yuuta, cho nên anh ấy mới tỏ tình với tôi. Nhưng mà, đó chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Chắc chắn vẫn luôn có một mặt trời ở bên cạnh Yuuta, còn anh ấy chỉ là nhất thời bị chói mắt mà lạc bước đến dưới ánh trăng mà thôi.
Đối với Yuuta mà nói, tôi có lẽ chính là sự tồn tại như vậy.
Cho nên dù có chia tay, anh ấy sắp xếp lại tâm trạng của mình chắc hẳn cũng rất đơn giản.
Như thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói này của tôi, chỉ thấy khuôn mặt Natsuki nhăn lại.
「Reina──」
Natsuki nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Giỏi thật đấy, tôi chỉ nói như vậy thôi, mà đã có thể truyền đạt đến cô ấy rồi.
──Xem ra trước đây không để Natsuki gặp Yuuta là lựa chọn đúng đắn.
Tôi có vài người bạn đã từng gặp mặt Yuuta. Cảm nhận của mọi người về anh ấy đều là「Rất hài hước, là người tốt đó!」.
Yuuta dễ được người khác yêu thích hơn anh ấy tự nghĩ rất nhiều. Biết đâu trong số đó còn có người trở thành bạn bè với anh ấy, thậm chí vẫn còn giữ liên lạc.
Những người đó nếu biết tình trạng hiện tại của tôi, liệu có còn đứng về phía tôi nữa không?
Nhưng mà, Natsuki chắc chắn sẽ đứng về phía tôi. Bởi vì Natsuki hoàn toàn không biết Yuuta là người như thế nào.
Tôi vì muốn đảm bảo có một người đứng về phía mình, mà đã không để Natsuki gặp mặt Yuuta.
Nói thật lòng, tôi rốt cuộc tham lam đến mức nào chứ.
Mối quan hệ giữa Yuuta và Ayaka, có lẽ rất giống với chúng tôi.
Đối với Yuuta mà nói, bất kể là lúc nào, hay trong tình huống nào, sự tồn tại chắc chắn sẽ đứng về phía anh ấy biết đâu chính là Ayaka.
Tôi chỉ có thể một mực cảm thấy không cam tâm.
Đối với việc bản thân không thể trở thành sự tồn tại như vậy. Hơn nữa trong tình trạng còn chưa trở thành, mối quan hệ đã cứ thế kết thúc rồi.
──Bất giác, một suy nghĩ nào đó lóe lên trong lòng tôi.
「Này, Natsuki. Trước đây cậu cũng từng nói đúng không. Anh ấy rốt cuộc là có ngoại tình, hay là không có ngoại tình. Tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân tớ.」
「Ừm. Đúng là từng nói vậy.」
Natsuki không chút do dự, giọng điệu mạnh mẽ khẳng định. Nhờ vậy, tôi cũng hạ quyết tâm.
「Hành động của Yuuta không phải ngoại tình. Việc một năm qua anh ấy vẫn luôn ở cùng Ayaka, cũng là do tớ cho phép. Nhưng mà, đổi lại──」
Tôi rời khỏi vòng tay Natsuki, rồi ngước nhìn bầu trời đêm.
Những vì sao dày đặc như sắp rơi xuống đến nơi, như thể đang chế nhạo mà lấp lánh ánh sáng.
「Hành động của tớ cũng không phải ngoại tình. Một năm của Yuuta, và một ngày của tớ. Tớ sẽ xem đó là tương đương nhau, cũng đã bù trừ cho nhau rồi.」
Kết luận tôi đưa ra này, có lẽ gần như có thể nói là một lời ngụy biện rồi. Ít nhất chính tôi cũng hiểu rõ, đây là một suy nghĩ đi ngược lại luân lý đạo đức.
Nhưng nếu không nghĩ như vậy, tôi sẽ không thể ôm giữ tự tin mà gặp mặt Yuuta được. Lại sẽ giống như hôm nay, không kìm được mà bỏ chạy.
Để không lặp lại sai lầm, thế là tôi đã lừa dối chính mình.
「Em không có ngoại tình.」
Nghe tôi nói vậy, Natsuki im lặng gật đầu.


0 Bình luận