Chapter 7: Cảm ơn và xin lỗi...!
“--- Hỏng cả rồiiiii.”
Giữa giờ giải lao, Misaki kéo tôi lên tầng thượng rồi ngồi ôm đầu than vãn.
Sau một lúc, cô ấy đã lấy lại được bình tĩnh và có vẻ đang ngẫm nghĩ về hành động của mình.
“Cậu hét to thật nhỉ.”
“Đừng có làm như chẳng có chuyện xảy ra vậy chứ…!”
“Bây giờ có hối tiếc thì cũng muộn rồi- à nhầm ý tớ là chẳng phải ta cứ nên bình tĩnh trước sao?”
Bình thường, Misaki là một người lịch sự và khôn khéo, nhưng giờ thì cổ cứ như một mớ hổ lốn vậy, như thể một con người hoàn toàn khác. Và vì tôi không biết cô ấy có thể sẽ làm gì, thế nên chỉ còn lựa chọn là bình tĩnh quan sát.
“Mà có điều gì làm cậu hối hận à?”
Bây giờ, khi chúng tôi đang giao tiếp với nhau, tôi đặt ra câu hỏi về thứ mình đang tò mò. Dù cho hiển nhiên, cô ấy chẳng hối hận về bất cứ thứ gì mình làm cả. Đã có nhiều vấn đề, nhưng hầu hết chúng đều không diễn ra hôm nay mà là vào hôm lễ hội kìa.
“Không bình tĩnh và nổi bật theo một cách tồi tệ…”
“Cậu đã nổi bật sẵn rồi mà, từ đầu cậu đã là trung tâm của sự chú ý sẵn rồi không phải sao?”
Dù sao thì cũng có nhiều người tụ họp lại ở hành lang mà.
“Đúng vậy, cơ mà… cái khúc cuối đó cứ như thể mình muốn chọc tức mọi người vậy, mình sợ nó lại tạo ra thêm rắc rối nữa…”
Tuỳ vào quan điểm thì, hành động của cô ấy có thể xem như là một lời thách thức vậy. Vì cô ấy đã ở một vị trí áp đảo, không ai sẽ muốn phản lại cô ấy, nhưng nếu tất cả đều ở cùng một đẳng cấp thì cuối cùng có lẽ sẽ chẳng tránh khỏi một cuộc cãi vã.
Tất nhiên, đây chỉ là một giả thuyết mà bỏ qua tính cách của Misaki, nên trong thực tế có thể nó sẽ khác… nhưng có lẽ đó sẽ là một tia lửa châm ngòi cho một cuộc chiến.
“Đối với Misaki, một người luôn hoà hợp với tất cả mọi người thì cũng không khó hiểu khi điều đó làm cậu hối hận.”
“Không, không phải vậy…”
Vì lí do gì đó, Misaki nhìn vào mặt tôi với một vẻ hối lỗi. Trông như một thứ gì đó khác đang làm phiền cổ vậy.
“Sao thế?”
“Bởi vì… tớ, vì tớ mà tình cảnh của Raito-kun trở nên tồi tệ hơn… làm mối quan hệ của cậu với mọi người càng rạn nứt thêm…”
Hiểu rồi, ra là vậy. Nói cách khác, bởi vì Misaki đã bảo vệ tôi, sự thù địch hướng vào tôi sẽ tăng lên. Quả thật, với góc nhìn của những học sinh đã đụng độ với Misaki, việc cô ấy là người duy nhất bảo vệ tôi không đủ thuyết phục họ.
“Như mọi khi, cậu thật sự tốt bụng thật đấy…”
Những từ ngữ ấy thốt ra từ miệng tôi một cách gần như vô thức. Misaki mở to mắt sau khi nghe thấy.
“Ể…?”
“Không, chỉ là…”
Đó không phải là một khẳng định mà tôi muốn đưa ra vì có một ý định rõ ràng, nên những từ ngữ của tôi có hơi lủng củng. Dù cho việc đó là thật, rằng tôi nghĩ rằng cô ấy rất tốt bụng, thì tôi cũng không định nói toẹt ra như thế.
Cơ mà, giờ tôi đã nói ra rồi, nên cũng phải chịu trách nhiệm với những lời ấy thôi.
“Cậu đang nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hông đâu… mình chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi.”
Misaki nhanh chóng phản bác lại lời tôi nói. Có vẻ câu trả lời của tôi là quá ngắn.
“Ý tớ không phải thế. Việc vết nứt ấy bị xé ra thêm bởi hành động của cậu là sự thật.”
“Đúng vậy… Tớ xin lỗi…”
Có vẻ như Misaki chỉ nghe lấy phần sau, rồi cô cúi đầu ra vẻ đầy hối lỗi.
Ý tôi không phải thế…
“À uhm, không phải mình phủ nhận sự lo lắng của cậu. Chỉ là mình thấy kì lạ vì chẳng có lý do gì mà cậu lại đi tự trách bản thân cả”
“Ể…?”
“Cậu nói thế là vì những gì cậu làm mà vết nứt giữa tớ và mọi người nghiêm trọng hơn, đúng không? Nhưng từ khi nào cậu là người tạo ra vết nứt ấy thế?”
“Tại…”
Đáp lại câu hỏi của tôi, Misaki né ánh mắt mình đi với một vẻ lúng túng. Có thể cô ấy nói mà không nhận thức được những gì mình nói. Nhưng biểu cảm ấy để lộ ra những gì đang trong trái tim Misaki.
“Cậu hiểu rồi nhỉ? Hiểu rằng vết nứt giữa chúng tớ vốn đã luôn tồn tại. Nếu không thì cậu đã chẳng dùng từ “nghiêm trọng hơn” phải chứ?”
“K-Không, khác mà… Bởi vì lời đồn tớ và cậu hẹn hò bắt đầu lan ra, nên vết nứt của Raito-kun với mọi người trở nên nghiêm trọng hơn, đó là tại sao-“
“Cậu không cần nói dối đâu. Sự thật là, từ đầu tớ đã không hoà hợp với mấy người đó rồi, và đã sẵn có một khoảng cách giữa chúng tớ.”
“Raito-kun…”
Misaki nhìn vào mặt tôi với một vẻ buồn bã. Có khi cô ấy nghĩ cổ đã làm tổn thương tôi bằng mấy lời vô tâm.
“Đừng làm khuôn mặt đó chứ. Tớ không để bụng đâu.”
“Nhưng mà, vì tớ…”
“Không, không phải vì cậu. Tớ là người đã gây ra vấn đề ngay từ đầu. Nên là, trở lại với những gì chúng ta đang nói… khoảng cách giữa tớ với mọi người xa hơn là bởi vì hành động của Misaki, nhưng ngay từ đầu nó đã chẳng tốt đẹp gì rồi. Nếu ngay từ đầu cái khoảng cách đó chẳng tồn tại, thì nó cũng chẳng có lý do gì khiến nó tệ đi cả.”
Ví dụ như, giả dụ tôi là một cậu trai được mọi người quý mến giống Misaki. Một vài học sinh sẽ ghen tị, nhưng hầu hết đều sẽ chúc mừng bọn tôi như một cặp xứng đôi vừa lừa. Càng nhiều mối quan hệ gần gũi càng tốt.
Nhưng mà, đặc biệt là giữa mấy bạn nữ, luôn có những người phản đối vì tính cách của tôi, với luận điểm rằng tôi không hợp với Misaki. Nếu tôi là một người được mọi người ngưỡng mộ thì mọi chuyện đã khác.
Không, kể cả khi tôi không được ngưỡng mộ, miễn là không bị ghét, mấy bạn nữ cũng sẽ chấp nhận tôi thôi, vì tính cách của Misaki. Nói cách khác, nếu tôi bị mọi người ghét bởi sự cố này thì cũng chỉ có thể đổ lỗi cho tính cách của chính bản thân thôi.
Misaki lo lắng về nó cũng lạ.
“Vậy nên, Misaki không cần lo lắng về nó đâu.”
“Sao cậu lại…?”
“Hửm?”
Vì một lý do nào đó, tôi cứ càng cố trấn an cô ấy thì sắc mặt cô ấy lại càng tệ hơn. Trông cô ấy như sắp khóc vậy , “Sao cậu lại trưng ra khuôn mặt đó vậy?”
“Bởi vì cậu quá tốt bụng… Khi cậu làm thế, đổ lỗi cho mình… và bảo vệ tớ…”
Tôi tự hỏi cô ấy sẽ nói gì tiếp…
“Thật ra là hoàn toàn khác. Misaki à, kể cả khi cậu không có lí do gì để đổ lỗi cho bản thân, tại sao cậu vẫn làm thế? Tớ nghĩ như vậy là kì quặc. Tớ sẽ chẳng đổ lỗi cho bản thân chỉ vì những sự ghen tuông vô cớ hay mọi thứ rối tung lên vì một số cá nhân.
Kể cả trong tình cảnh bây giờ, tôi cũng không nghĩ rằng mình đã làm gì sai. Tất nhiên, cũng không phải lỗi của cô ấy. Nếu cần phải có người nhận tội thì đó sẽ là người đã gây ra chuyện này. Tôi có thể lý giải chuyện này một cách hợp lí. Nhưng Misaki thì không và cứ đổ hết tội lỗi lên đầu cổ. Chúng tôi đang làm hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau.
“Nhưng…!”
“Còn một điều nữa---“
Misaki có vẻ đang muốn nói gì đó, nhưng tôi đã cố ý cắt lời.
“Misaki, cậu đã nói vậy để bảo vệ tớ đúng không? Cậu nghĩ tớ là một con người tồi tệ đến mức thay vì trân trọng nó thì quay ra giận cậu chỉ vì tớ sẽ không hoà hợp được với mọi người xung quanh sao?”
Vì Misaki cứ kéo dài chuyện này, tôi cố tình trưng ra một vẻ bực bội. Bởi vì thế mà giờ Misaki trông còn băn khoăn hơn.
“A, không, không phải vậy… tớ chỉ sợ khiến các cậu khó xử thôi”
“Tớ thực sự biết ơn những gì cậu làm cho tớ và tớ rất vui về điều đó. Tuy vậy mình không muốn cậu suy nghĩ quá nhiều về nó .”
Nói rồi, tôi nở một nụ cười về phía cổ.
“Huh?”
Cô ấy có vẻ hơi giật mình vì lý do gì đó, nhưng có lẽ cổ đã hiểu những gì tôi muốn nói. Tôi không muốn cô ấy hối hận vì đã giúp tôi. Thay vào đó, tôi muốn cô ấy tự hào về nó.
“Hiểu rồi…”
“Vậy giờ chúng ta kết thúc cuộc hội thoại này được rồi nhỉ? Lớp học sắp bắt đầu rồi đó.”
“À…Ừm..”
Xác nhận được cái gật đầu của Misaki, tôi quay đi. Phải nhanh lên thôi, chuông trường sắp reo rồi.
Nhưng…
“Chờ đã…”
Tay áo của tôi bị Misaki kéo lại.
“Không, chúng ta không có nhiều thời gian đâu…”
“Trong giờ ăn trưa, cậu luôn mua bánh mì đúng không? Tớ cũng có làm bữa trưa cho cậu… Nên là ăn cùng nhau nhé. Tớ muốn nói về chuyện đó thêm chút…”
Có vẻ cô ấy không phải là đang muốn nói chuyện mà là muốn hẹn tôi ăn trưa thôi. Chà, bởi vì chúng tôi đã công khai mối quan hệ nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng tôi ăn cùng nhau—
“Chuẩn bị thế này có phải tốt quá không…?”
“Cảm ơn và xin lỗi, đó là lý do…”
Có vẻ như tôi có thể được ăn đồ nhà làm của thánh nữ mà tất cả con trai đều mơ ước.
--Yeah, họ sẽ còn bực bội hơn nữa nếu phát hiện ra chuyện này.


9 Bình luận
Ok