Điều kiện tiên quyết để t...
Fujiki Washiro (藤木わしろ) neon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 6

3 Bình luận - Độ dài: 12,059 từ - Cập nhật:

Bầu trời trong xanh không vương một bóng mây.

Một ngày ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua những tán cây cổ thụ. Artesia cũng đã trong ngày này quyết định tổ chức cuộc gặp mặt tại hành lang lộ thiên trong hoàng thành.

“…Cô thật chẳng thay đổi tí tẹo nào, Artesia.”

Người đàn ông ngồi đối diện khẽ cười khổ, ngay khi cô vừa nhấc tách trà lên môi.

Artesia mỉm cười đáp lại bằng giọng điệu quen thuộc, thong dong mà sắc sảo:

“Trông anh căng thẳng hơn mọi khi đấy Klaus.”

“Haizz... chỉ cần nghĩ đến cuộc họp hôm nay thôi mà cơn mất ngủ kèm theo tiếng réo dạ dày khiến tôi không sao sâu giấc nổi…”

“Vậy thì đến lúc họp ngủ một giấc chẳng phải là xong à? Phiền não gì thì cũng theo giấc mơ mà tan biến thôi.”

“Bị chính nguồn cơn nói ra khiến tôi thấy khá bất ngờ đấy...!!”

“Đâu thể làm khác được, vốn dĩ ngôi vị hoàng đế là một chức vị chẳng bao giờ thôi rắc rối.”

Artesia vừa khẽ nhấp một ngụm trà vừa nói đùa như thể trêu chọc mà không mang theo chút cung kính nào, nhưng lời cô đang nói trước mặt lại là với vị quân chủ đế quốc này.

Klaus von Albusal.

Đương kim hoàng đế của Đế quốc Thần thụ Albusal, kẻ thống trị phương Nam đại lục đồng thời là người cai quản ‘Thần Thụ’ và ban phúc lành cho thế gian này.

Không giống với mối quen hệ thông thường của thần dân và quốc vương của họ. Giữa hoàng đế Albusal và gia tộc Eisenhardt tồn tại một mối quan hệ khá là khác xa.

Gia tộc Eisenhardt không thề nguyện mình trung thành với quốc gia hay bất cứ huyết mạch của hoàng tộc mà là sự trung thành tuyệt đối với người cai quản vị trí Hoàng đế của đại lục hiện thời.

Về phần hoàng đế thì ông lại xem người đứng đầu Eisenhardt là một ‘bằng hữu’ đặc biệt và phong cho cô địa vị cố vấn kèm theo các quyền lực có thể phản đối các quyết sách của bậc đế vương.

Mặc cho hiện tại Artesia bị ràng buộc bởi muôn vàn giới hạn song mốt quan hệ đặc thù giữa cô và Klaus vẫn chưa một lần bị đứt đoạn. Chắc là bởi từ trước đến tận giờ, cô là người duy nhất trong đế quốc có thể tự do đàm thoại và yết kiến hoàng đế một cách thoải mái như thế này.

“...Cô thật sự định nói ra điều đó với bọn họ sao?”

“Ừ. Đa số mọi người có lẽ đã quên rồi, nhưng anh biết mà, tôi vẫn còn mang danh ‘Người bảo hộ hoàng đế’. Nếu tôi chết đi e rằng cũng sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.”

Những dấu hiệu nhỏ nhặt tưởng chừng không đáng để lưu tâm từ lúc bắt đầu.

Buổi sáng cô không thể dậy đúng giờ như mọi khi.

Tưởng chừng đó chỉ là một trong những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống thường nhật đối với một người bình thường mà thôi. Thế nhưng với Artesia, người nắm giữ năng lực thao túng ‘thời gian’ thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Bằng cố hữu ma pháp của mình, cô đã áp đặt vô số cơ chế lên thân thể nhằm duy trì thể trạng của mình. Về lý mà nói, cơ thể cô lẽ ra không thể xuất hiện bất cứ ‘dị thường’ nào.

Ấy vậy mà những điều dị thường ấy cứ thế chồng chất từng chút một.

Cô đi dạo bên ngoài dinh thự, những cơn mệt mỏi không nên có bằng chỉ đơn thuần một cuộc dạo bước ngoài dinh thự mỗi tháng một lần. Kèm theo đó là sự gia tăng phải chuyển hóa thực phẩm thành ma lực. Chưa hết ở đó, có một lần tay cô bị đứt và chảy máu trong lúc dọn chiếc cốc bị vỡ.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong quãng đời 300 năm từng trải mà những chuyện ấy xảy đến với cô.

Artesia đã đi đến một kết luận sau khi gom lại mọi yếu tố.

“…Ma lực của tôi… đang dần tiêu tán.”

Klaus nghe thấy lời tuyên bố rõ ràng ấy, sắc mặt lập tức vặn vẹo.

“...Tôi cũng đã xem qua chuẩn đoán của ngự y. Họ đã xác nhận ma lực trong cơ thể cô đang sụt giảm nhưng nguyên nhân nguồn cơn thì vẫn còn là ẩn số.”

“Tôi cũng nghi do ảnh hưởng từ ma pháp cố hữu, nên đã lật lại ghi chép lịch sử nhà Eisenhardt, nhưng chẳng hề thấy ai từng mắc triệu chứng tương tự. Nói thật thì, tôi cũng đã hết cách rồi.”

“Hết xem nhẹ chuyện này được rồi nhỉ!?”

Klaus vỗ thẳng tay xuống bàn thốt lên đầy ai oán.

“Ma lực trú ngụ trong thân thể con người chính là bằng chứng thực rằng sinh mệnh đang vận hành… Dẫu đôi lúc nó tạm thời không ổn định nhưng không thể nào biến mất theo thời gian được!”

“Câu đó chưa hẳn đúng với cái gọi là ‘lão hóa’ đâu, chẳng qua là hiện tượng do suy giảm ma lực gây nên mà thôi. Nhìn tôi bề ngoài chẳng mấy thay đổi nhưng cũng là một bà lão hơn ba trăm tuổi rồi nhỉ.”

“...Đừng nói vớ vẩn. Chuyện lão hóa là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.”

Chẳng còn bất cứ lý do gì khiến phép thuật duy trì bị gián đoạn và hiện tượng ‘lão hóa’ không thể tác động tới Artesia bởi cô đã ngưng hẳn sự phát triển về thân xác lẫn ma lực cần thiết để duy trì thân thể luôn được cung ứng thông qua thức ăn và hô hấp.

Chính bản chất phép thuật mà cô sử dụng cũng không tồn tại khiếm khuyết.

Nói cho cùng thì thứ gọi là ‘ma pháp cố hữu’ hoàn toàn khác biệt với loại pháp thuật thông thường mà các gia tộc khác sử dụng.

Ngay khoảnh khắc năng lực đó được đánh thức, người sở hữu ma pháp cố hữu sẽ bản năng lĩnh hội cách sử dụng nó.

Giống như con người vẫn luôn vô thức điều khiển nhịp tim và hơi thở mà khi họ nắm bắt được điều mà sức mạnh ấy có thể làm và không thể làm.

Nếu không có những điều này thì so với số lần ‘luân hồi’ mà cô đã trải qua, có lẽ mạng sốmg của Artesia đã cạn kiệt từ lần. Không có sự thấu triệt tất cả những thứ đó thì không có cô ngày hôm nay.

Những điều này tưởng như là giấc mộng. Ma lực của cô đang ngày dần cạn kiệt từng chút một.

“Tôi không đồng tình với quan niệm ‘không thể’. Dù là điều tốt hay xấu, thế gian này luôn tồn tại những biến cố vượt ngoài dự liệu của loài người. Lần này chỉ là nó rơi xuống người tôi mà thôi.”

“...Tại sao chuyện như thế lại phải xảy đến với cô chứ...”

Klaus cúi đầu, siết chặt lấy đôi bàn tay.

“...Với cương vị là hoàng đế hiện thời, tôi tuyệt đối không thể khoanh tay nhìn người cuối cùng mang dòng máu Eisenhardt dần cận kề với cái chết. Cho dù phải triệu tập toàn bộ lương y trong thiên hạ, tôi cũng sẽ tìm ra nguyên do.”

“Dù là hoàng đế cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của các gia tộc và tuân thủ theo lập trường của mình.”

“...Nhưng hoàng đế là bạn của Eisenhardt mà.”

“Chính vì là bạn nên tôi mới nói ra điều này. Chính nhờ hoàng đế nên không thiên vị bất kỳ gia tộc nào thì cán cân giữa các gia tộc mới được giữ vững. Hơn nữa, Eisenhardt tuy tiếp nhận danh xưng ‘bằng hữu của hoàng đế’ nhưng từ trước đến nay chưa từng chấp nhận bị can thiệp hay bố thí.”

“Nhưng mà…”

“Nghe tôi nói này, Klaus von Albusal.”

Artesia ngắt lời Klaus, giọng cô trở nên nghiêm nghị đến mức khiến đối phương lặng im.

“Cái chết của tôi ắt hẳn sẽ khiến các đại gia tộc hành động. Hiện tại thì hoàng đế là người duy nhất có thể kiềm chế họ, bởi anh là người đang trị vì đế quốc và giữ vị trí ‘người quản lý’ duy nhất có quyền can thiệp vào Thần Thụ.”

Artesia đưa ra lời khuyên với tư cách cố vấn của hoàng đế.

“Nếu vì tình cảm riêng chi phối mà khiến cán cân bị phá vỡ để rồi các gia tộc bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của ngai vàng, thậm chí tìm cách lật đổ ngai vị ấy, thì thần dân sẽ rơi vào bất an và hỗn loạn. Giống như tôi vì gia tộc và đồng chí mà dâng hiến bản thân, anh với tư cách hoàng đế cũng phải đặt đế quốc và thần dân lên hàng đầu chứ.”

Trước dáng hình và lời nói kiên định không chút dao động ấy, Klaus lặng lẽ buông nắm tay đang siết chặt ra.

“...Có khi cô hợp làm hoàng đế hơn tôi đấy.”

“Câu nói vừa rồi có thể bị xem là xúc phạm hoàng tộc đấy. Tôi đã bao lần nhắc anh nên cẩn trọng lời nói rồi phải không? Cả chuyện đập bàn nữa…”

“Biết rồi biết rồi, tôi đâu còn là trẻ con, đừng lải nhải nữa.”

Klaus có chút xấu hổ gãi đầu rồi đổi sang vẻ mặt khác.

“Thế còn điều gì tôi có thể làm không?”

“Trong cuộc họp hôm nay, trước mắt tôi sẽ đề xuất việc lập người kế vị sau khi trình bày tình hình. Sau đó nhờ anh thay mặt tôi truyền đạt đề nghị điều chỉnh một phần điều khoản về quyền thừa kế.”

“Hiểu rồi. Tôi sẽ lấy lý do tình huống khẩn cấp để thuyết phục các gia tộc khác chấp thuận.”

“Còn một việc nữa, tôi muốn nhờ anh giúp tìm một đứa trẻ phù hợp làm người thừa kế.”

“Sao? Cô đã chọn được người rồi à?”

“Cũng còn tùy thuộc vào đứa trẻ đó... nhưng tôi thực lòng muốn nhờ cậy nó.”

“Người được cô chọn chắc chắn không phải tầm thường rồi. Tên gì thế?”

“Không biết.”

“Vậy là con nhà nào?”

“Cái đó cũng không rõ.”

“...Tôi biết tìm kiểu gì đây...”

“Đặc điểm là một bé trai khoảng mười tuổi, tóc đen mắt đen. Nhìn ngoại hình thì tôi đoán là dân thường.”

“...Chotto Matte, cô định chọn một đứa dân thường làm người kế vị sao?”

“Không được à?”

“Còn phải hỏi!? Dù chỉ còn mỗi mình cô nhưng Eisenhardt vẫn là một gia tộc công tước đó nhe!?”

“Nhà Eisenhardt chúng ta xưa nay chưa hề xem trọng mấy cái thứ như là xuấy thân hay huyết thống.”

“...Tuy là vậy thật đấy!!”

Klaus ôm đầu như thể đang than phiền rằng nỗi phiền não lại ngày càng chống chất.

“Vậy... cô muốn tôi giúp tìm đúng không?”

“Nếu cô muốn, tôi sẽ cố tìm… nhưng tái sao lại là đứa trẻ tội nghiệp đó thế?”

“Nếu anh đồng ý giúp tôi thì cảm tạ vô cùng... Vì đứa bé ấy mà vì cứu những đứa trẻ khác cũng là dân thường mà sẵn lòng hy sinh bản thân.”

Artesia mỉm cười hồi tưởng lại chuyện xảy ra cách đây vài hôm.

Nhà Eisenhardt luôn đặt tình bạn và đồng chí lên hàng đầu, họ vì nhau mà sẵn lòng hy sinh, vì nhau mà hành động, chia sẻ mọi thứ cùng nhau. Đó là niềm tin mà Eisenhardt vẫn luôn theo đuổi và gìn giữ bằng hành động.

“…Tôi tin rằng, đứa bé ấy sẽ rất phù hợp với Eisenhardt.”

Klaus mở to mắt nhìn cô, người đang mỉm cười nói ra câu ấy.

“...Sao vậy?”

“Không... chỉ là cảm giác như lần đầu tiên thấy cô cười tuỏi một cách thành thật như vậy.”

“Tôi bình thường cũng biết cười mà.”

“Chủ yếu là cười khổ, cười lạnh hay cười khinh khỉnh với tôi thôi?”

“Vì mỗi lần anh nói chuyện đều thiếu muối vô cùng, nên tôi chỉ có thể cười xã giao thôi.”

“Có cần phải nói thẳng đến thế không!? Dù sao thì tôi cũng nghĩ cô chẳng thể rời khỏi đế đô, nên mới cố tình đến chuyện trò với cô đấy!!”

“Rồi rồi rồi, cảm ơn anh. Tôi luôn ghi nhận tấm lòng ấy.”

Artesia nói bâng quơ, rồi chầm chậm đứng dậy.

“Cũng đến giờ rồi, đi thôi nào, bệ hạ.”

“À... Cuộc họp hôm nay sẽ rất dài đấy, chuẩn bị tinh thần đi, Eisenhardt.”

Hai người đổi sang ngữ khí nghiêm túc, rời khỏi hoa viên, bước thẳng về phía hoàng thành.

Trong lòng ông thầm nghĩ hôm nay ắt sẽ là một ngày thật dài đây.

b6b65049-190c-412f-a61e-6751602f0877.jpg

Hoàng đế và các gia tộc Công tước cứ định kỳ sẽ tổ chức một cuộc họp thường niên.

Những vấn đề cần bàn luận ở cuộc họp này thường là về các chính sách quốc gia hay những nội dung phải công bố công khai, các gia tộc khác cũng sẽ được mời tham dự nhưng chỉ các có thành viên của các gia tộc Công tước mới được phép có mặt.

Nếu có các vấn đề liên quan đến lãnh địa hay việc kinh doanh của mình thì các gia tộc Công tước sẽ gửi trước các đề xuất nghị sự. Theo thông lệ, họ sẽ thảo luận về tình hình chính trị gần đây của đế quốc, điều này vốn không quá đặc sắc.

Zavis trong lòng khẽ nhếch mép lặng lẽ quan sát những người tham dự cuộc họp định kỳ này.

“Haizz… Lão già lúc nào cũng đẩy mấy việc phiền phức này cho ta, chán thật…”

Ở đằng trước là một thanh niên tóc trắng đang ngồi khoanh tay duỗi chân thoải mái ngáp ngắn ngáp dài.

Đó là Avar Spiritia.

Anh là con trai thứ ba của gia tộc Spiritia hiện nắm giữ ma thuật tinh linh. Avar là một thiên tài sở hữu tài năng xuất chúng và thành thạo bí thuật “Tinh linh hóa” của ma thuật tinh linh ngay trước khi trưởng thành, À … có phần lập dị. Lời đồn thổi rằng anh chẳng màng gì đến những việc ngoài nghiên cứu ma thuật thậm chí từ bỏ cản quyền thừa kế gia chủ và thường lang thang khắp mọi nẽo đường.

Những tên được các gia tộc khác cử đến cùng tầm cỡ đó.

“Avar công tử, dù nơi đây không có tai mắt của gia tộc khác nhưng đây vẫn là một dịp trang trọng có sự hiện diện của Hoàng đế bệ hạ. Ngài đã đến với tư cách đại diện gia chủ vậy nên xin hãy giữ đúng phong thái cần có của mình.”

Giọng nói đều đều không chút dao động vang lên từ một người phụ nữ tóc vàng.

“Rồi rồi~. Lời của thánh nữ Lucilia chính là lời truyền của thần linh~”

Avar xua tay đáp lại nhưng cô ấy còn không thềm nhướng mày.

Đó là Lucilia Sanctus.

Trưởng nữ của gia tộc Sanctus nắm giữ ma thuật thần thánh và hiện Lucilia đang đảm nhận vai trò vừa là biểu tượng của gia tộc vừa là cái ghế trong vị trí gia chủ, “Thánh nữ”.

“Thánh nữ” trong đế quốc này là biểu tượng của “Thần Ngôn Giáo” cho tôn giáo chính thống. Những người con trong gia tộc Sanctus sở hữu lượng ma lực mạnh nhất sẽ được trao trọng trách “Thánh nữ” và có khả năng tiếp nhận lời phán xét của thần linh hay còn gọi là “Thần Ngôn”.

Khúc "thần ngôn" kia tựa hồ lời tiên tri cổ kính kể lại rằng xưa kia chẳng những đoán định được nạn đói kém mùa nơi đế quốc mà đến cả cuộc xâm lăng từ ngoại bang cũng tường tận, nhờ sự chu toàn đó mà thạm hỏa đã bị đẩy lùi.

Dòng dõi của gia tộc Sanctus được mệnh danh là “gia tộc sản sinh ra những vị thánh” nhờ vào những thành tựu này cũng nghiễm nhiên được ban tước vị Công tước cao quý, có thần điện rải rác khắp nơi với tín đồ đông đảo như sao trên trời.

"Nói mới nhớ…Vị Thánh Nữ lần này hình như thay đổi hơi sớm thì phải?"

"…Công tử Avar đang nói chuyện này với ta sao?"

"Ta chỉ nghe phong thanh đôi chút thôi mà, nghe nói vị Thánh Nữ đương nhiệm với nhiệm kỳ chưa mãn đã vội vã muốn kế thừa gia chủ. Kèm theo vài lời đồn như là 'thần ngôn' cạn kiệt, ma lực suy yếu, Thánh Nữ đương thời ma lực không đủ hay thậm chí còn có kẻ còn thổi lên rằng 'Thánh Nữ' hiện chỉ là đồ giả mạo?"

Khóe môi Avar cong lên vẻ giễu cợt trong khi Lucillia đáp lại bằng đôi mắt hẹp lại một cách tĩnh lặng mà nguy hiểm.

"…Ta sẽ nói cho cái đầu đất của ngươi có thể hiểu, công tử ba xu dòng dõi Spiritia."

Tựa như một người hoàn toàn khác, Lucillia buông lời thô tục mà chẳng có chút kiêng dè.

"Chắc mẩm bị đá ra khỏi cửa rồi thì chuyện nhà chẳng liên quan đến ngươi nữa nên mới dám ở đây mà ba hoa chích chòe nhỉ… Nếu ngươi còn dám rêu rao những lời đồn nhảm nhí ấy nữa thì chính tay ta sẽ nghiền nát ngươi, tiễn ngươi về chầu trà với Chúa!"

"Ôi chao~ đáng sợ quá đi mất. Thật muốn cho đám người tôn sùng cô là Thánh Nữ kia được chiêm ngưỡng bộ dạng này của cô quá đi."

"Hay là ta vặn cái đầu của ngươi xuống cho lũ tín đồ kia thưởng lãm?"

"Đùa thôi mà, đừng nóng giận thế chứ. Hay là ta tặng cô ít xì gà đặc sản địa phương làm quà tạ lỗi?"

"Ta làm quái nào có thể hút thứ xì gà tầm thường đó. Ta là Thánh Nữ cơ mà."

"Thật á? Ta cứ tưởng ngầm bên dưới cô cũng phải làm vài điếu chứ."

"Tch… Đừng có rảnh rỗi mà gây sự với ta, câm miệng và ngồi yên đi."

Đối diện với tràng cười ha hả của Avar, Lucillia chán ghét tặc lưỡi.

Ở một nơi khuất bóng khác, có kẻ đang lặng lẽ quan sát màn đối đáp này.

"Hô… Lần này cũng kết thúc nhanh gọn thật ha~"

"Đúng vậy đó~. Tiểu thư Lu và trưởng tử nhà Spiritia, lần nào gặp cũng cãi nhau long trời lở đất nên mỗi lần họp định kỳ thật là phiền phức. Nhưng mà nếu đối thủ là Avar-chan thì mọi chuyện lại xong xuôi trong chốc lát, đúng là trời đang giúp một tay~"

"Sự đối địch giữa hai nhà tựa như một truyền thống rồi nhỉ~. Mà nói mới nhớ, gần đây Uraphia tiểu thư cũng thường xuyên tham gia họp, chẳng lẽ gia chủ nhà Samaniel quá bận rộn sao~?"

"Ôi chao, sao thế hả Ji-chan? Hôm nay đến đây là để dò la tin tức bên ta sao?"

"Tôi nào dám có ý đó đâu~… Tôi chỉ muốn hàn huyên tâm sự về nhà mình thôi mà~"

"Vậy thì khó nói đấy~. Bên ta lại khá tò mò, tại sao bên các ngươi lần nào cũng cử Ji-chan ưu tú đến tham dự vậy nhỉ? Không lẽ nhà Collation đang có mưu đồ gì đó?"

"Đâu có đâu có đâu, tôi chỉ là thích quan sát mọi người trong các gia tộc khác nên mới đến góp vui thôi mà~"

"Đáng ngờ thật đó. Ji-chan hôm nay cũng đáng ngờ quá đi mất~"

"Ưm, 'đáng ngờ' đối với người nhà Collation chúng tôi chính là một lời khen đấy~"

Đối diện với người phụ nữ đang hất mái tóc nâu sáng, nở một nụ cười đầy ẩn ý, chàng thanh niên đeo kính gọng tròn nở một nụ cười nhầy nhụa, cổ họng phát ra tiếng cười khục khục.

Jibil Collation.

Cậu hiện là con trai thứ hai của gia tộc Collation hiện nắm giữ quyền năng ban phát ma pháp. Nghe nói chỉ bằng thực lực của mình cậu đã loại bỏ trưởng tử vốn là người thừa kế để được chọn làm gia chủ đời tiếp theo.

Lời đồn chỉ có thể chỉ đúng một nửa rằng hắn không chỉ dựa vào thực lực mà còn bao gồm dã tâm, thậm chí còn giăng bẫy hãm hại chính anh trai ruột của mình để gạt hắn khỏi cuộc đua quyền lực, cuối cùng đoạt lấy vị trí gia chủ bằng những thủ đoạn tàn nhẫn.

Uraphi Samaniel.

Trưởng nữ của gia tộc Samaniel hiện nắm giữ ma pháp triệu hồi. Dù nhường quyền kế vị cho trưởng tử vì lượng ma lực khá là…. khiêm tốn nhưng số lượng ma thú mà cô có thể điều khiển lại nhiều nhất trong lịch sử của cả dòng tộc. Cô còn đóng góp to lớn vào việc duy trì quyền lực gia tộc và phe chủ hòa nói chung và sở hữu nhiều thông tinh tình báo.

Hai cô cậu kia đang tìm cách thăm dò lẫn nhau thì ở bên cạnh…

"………………"

Một thiếu nữ mặc đồ đen xì đang khẽ đung đưa đôi chân theo nhịp háy tựa hồ mọi chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.

Ocnilia Maledict.

Cô là con gái thứ tư của gia tộc Maledict hiện nắm giữ ma pháp nguyền rủa. Đúng như người ngoài thường nói, vẻ ngoài cô nhìn như mới hai mươi.

Việc để một thiếu nữ như vậy tham dự hội nghị với tư cách người đại diện gia chủ là để thể hiện lập trường trung lập và không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nhà Maledict.

Theo lệ thường, gia chủ sẽ đích thân đến nếu có vấn đề cần trình bày hoặc các báo cáo quan trọng.

Gia tộc Công tước Maledict công khai hứa hẹn trong những việc không liên quan đến gia tộc mình thì họ sẽ cử người con út không dính líu đến đấu đá chính trị đến tham dự, không phát ngôn, không đưa ra ý kiến, hoàn toàn chấp thuận.

Đây đồng thời cũng là một lời tuyên bố với tất cả, họ sẽ không dò xét thông tin hay gây cản trở các gia tộc Công tước khác thế nhưng nếu đối phương có dấu hiệu can thiệp vào nhà Maledict họ sẽ ăn quả đáp trả.

Xung quanh người con út tham dự, lơ lửng những "tử linh" được hiện thực hóa từ ma pháp nguyền rủa của nhà Maledict. Chúng sẽ phản ứng với những kẻ có ác ý hoặc ý đồ gây hại cho người khác và giáng lời nguyền rủa xuống.

Bởi còn nhỏ tuổi nên ngay cả bản thân cô không thể hiểu được nội dung hội nghị

"Oc-chan, hôm nay nhờ em ghi chép nhé~"

“Em sẽ cố gắng”

"Có bánh kẹo này, em ăn không~?"

“Em muốn ăn. Cảm ơn ạ”

Trong khi Ocnilia khẽ động ngón tay nhỏ nhắn làm cho những con chữ hiện lên trong không trung… thì chiếc bút đặt trước mặt cô đang bận rộn di chuyển trên bàn.

Như một điều kiện trao đổi cho việc cho phép người con út tham dự, nhà Maledict sẽ đảm nhận việc sử dụng "tử linh" để tự động ghi chép lại toàn bộ nội dung đối thoại.

Do đó, bản thân không cần hiểu nội dung đối thoại mà mọi vấn đề đều được chấp thuận hoàn toàn nên không có vấn đề gì sẽ quá to tát.

“Ngon quá.”

"Ừm ừm, Oc-chan cứ lớn lên trong sự thuần khiết như vậy nhé~"

Nhìn Ocnilia gặm chiếc bánh quy, Uraphi nở một nụ cười mãn nguyện. Dù biết rằng nếu không có ác ý hay ý đồ gây hại thì sẽ không nguy hiểm nhưng cách làm này quả thật kỳ lạ.

Một đám người như thế này tụ tập tại đây…chỉ mang đến cho Zavis sự nhục nhã nhiều hơn là sự mua vui.

Những người tham dự toàn là công tử, công nữ, ngoại trừ nhà Ornament không một vị gia chủ đương nhiệm nào đích thân có mặt.

Nhà Maledict luôn kiên trì phái con út đến… nhưng việc các gia tộc khác cử người đại diện gia chủ, lại mang một ý nghĩa khác.

“Những vấn đề của nhà Ornament không đáng để đích thân tham dự.”

Ý đồ của các gia chủ đương nhiệm đã quá rõ ràng.

Tình huống tương tự đã xảy ra rất nhiều lần cho đến hiên tại và ngược lại khi Zavis vì việc bận mà không thể tham dự phải cử người đại diện đến thìhắn lại bị chỉ trích là "gia chủ không phân biệt được tầm quan trọng của vấn đề" và hứng chịu những tiếng cười nhạo báng.

Chỉ vì lý do "công trạng thấp nên bị gọi tên cuối cùng" từ rất lâu về trước, mà hắn vẫn bị các gia tộc Công tước khác khinh thường cho đến tận bây giờ.

Ngày rửa hận đã đến rất gần.

Chỉ cần lợi dụng "Hòn đá Hiền triết" đang ngủ say ở vùng đất Fairmond, đảm bảo việc đưa vũ khí ma đạo vào sử dụng thì họ sẽ vượt lên trước các gia tộc Công tước khác, giành lấy vị trí dẫn đầu.

Nhà Ornament đã luôn ẩn mình rất lâu vì những thứ này.

Họ đã tốn bao tâm huyết, cẩn trọng đảm bảo sự tồn tại của "Hòn đá Hiền triết" không bị phát hiện, dồn toàn bộ sức lực của gia tộc vào nghiên cứu, kế thừa ý chí của các đời gia chủ, nỗ lực thực hiện kế hoạch đó cho đến tận ngày hôm nay.

Ngay cả khi có những sự kiện bất ngờ xảy ra, họ cũng không phải là một gia tộc yếu đuối sẽ dễ dàng bị rung chuyển.

Bởi lẽ lời cầu nguyện đã ở ngay trước mắt…

"…Xem ra mọi người đã tề tựu đông đủ cả rồi, tốt lắm."

Hoàng đế bệ hạ vừa nói vừa xuất hiện trong phòng họp.

Thấy những người tham dự đồng loạt đứng dậy, Klaus khẽ giơ tay ra hiệu.

"Ta đến hơi muộn một chút. Trong thành hình như có chút náo động, đám người hầu dạo này bận rộn cả lên nên ta thay y phục hơi mất chút thời gian."

Cùng lúc Klaus ngồi xuống, một thiếu nữ như thị tỳ đứng sau lưng ngài.

“Artesia Eisenhardt”

Cương vị nữ kiệt bị tước đoạt ghế ngồi và mất đi quyền phát ngôn, tất cả mọi thứ của gia tộc đều bị tước đoạt, trở thành một gia tộc Công tước hữu danh vô thực nhưng vẫn được phép tồn tại với tư cách gia chủ.

Dù đã bị nhổ bỏ hết nanh vuốt nhưng cô với tư cách là người sống sót của dòng máu đáng nguyền rủa kia, vẫn thể hiện sự hiện diện của mình bằng năng lực mạnh mẽ đó là vai trò "Người bảo hộ của Hoàng đế".

Ấy vậy mà sinh mệnh của cô đã chẳng còn bao nhiêu nữa.

Lời nguyền của "Thần Thụ" đã xâm thực cơ thể, nó nhất định sẽ cướp đi mạng sống của cô.

Đến khi sinh mệnh cô hoàn toàn chấm dứt thì đó chính là thời khắc gia tộc Công tước Ornament đứng trên đỉnh cao của đế quốc.

"…Vậy thì hãy bắt đầu cuộc họp định kỳ thôi."

Klaus khẽ lắc đầu sau câu nói.

"Hôm nay người trình bày vấn đề là Đại Công tước Ornament… bởi có việc khẩn cấp nên ta muốn ưu tiên thảo luận việc này trước. Eisenhardt, ta cho phép ngươi phát biểu, hãy trình bày tình hình."

"Tuân lệnh, Hoàng đế bệ hạ."

Artesia cung kính cúi đầu sau khi được phép phát biểu, cô bước lên một bước.

"…Vài ngày trước, cơ thể tôi, Artesia Eisenhardt, đã xuất hiện dị thường, xác nhận việc sản sinh ma lực không thể tiến hành bình thường và lượng ma lực đang suy giảm."

"Ồ… chuyện này thật lạ lùng. Chẳng lẽ vì sống ba trăm năm rồi nên bây giờ đột nhiên bắt đầu lão hóa hay sao, một lý do vớ vẩn gì vậy?"

"Đúng như lời công tử Spiritia. Triệu chứng tuy gần giống với lão hóa, nhưng sau khi được Hoàng đế bệ hạ cho phép, việc thi triển ma pháp không hề có gì bất thường, ghi chép lịch sử của nhà Eisenhardt cũng không ghi nhận triệu chứng tương tự, vì vậy cũng có khả năng là một loại bệnh mới."

Ornament đã chẳng còn nghe cô giải thích nữa.

Không những vậy, hắn còn âm thầm tặc lưỡi.

(Trớ trêu thay… lại báo cáo vào lúc chỉ có mình ta biết rõ nội tình sao?)

Thông tin này là một mật ước chỉ có các gia chủ đương nhiệm của Lục Đại Công tước gia tộc mới biết.

"Lời nguyền của Thần Thụ", được tạo ra bởi sự hợp tác của các gia chủ đương nhiệm.

Đó không phải bệnh tật cũng chẳng phải hiện tượng tự nhiên mà là một loại "ma pháp" được tạo ra bởi các gia tộc Công tước lâu đời này bằng kỹ thuật và tri thức ma pháp.

Ngay cả những người tinh thông ma pháp, cũng không thể giải trừ lời nguyền này.

"Lời nguyền của Thần Thụ" được hợp thành từ những bí mật truyền đời của Lục Đại Công tước gia tộc, ngoại trừ phần mình phụ trách, ngay cả các gia chủ đương nhiệm cũng không nắm rõ toàn bộ.

Mà người nắm rõ toàn bộ, chính là…

"Ôi chao~, ma lực giảm sút thì Eisenhardt không thể thực hiện trách nhiệm được nữa rồi nhỉ~"

"Ưm… vậy thì~, có nghĩa là sẽ chính thức bị xóa tên khỏi hàng ngũ Công tước gia tộc rồi nhỉ~"

"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Dù sao đó cũng là giá trị duy nhất còn sót lại của Eisenhardt mà."

Những kẻ có mặt xôn xao bàn tán.

Ngay cả khi không biết nội tình, họ cũng chẳng hề bênh vực nhà Eisenhardt.

Ngay cả trong tình huống này, Artesia Eisenhardt vẫn tuyệt đối không hề nao núng.

"Xét thấy tình hình trên, Eisenhardt sẽ đề nghị lập ra người kế vị."

"…Nếu ta nhớ không nhầm, theo khế ước ký kết ba trăm năm trước, lẽ ra phải có điều khoản quy định nhà Eisenhardt lấy gia chủ đương nhiệm làm đời cuối cùng không được phép lập người kế vị đúng chứ?"

"Đúng như lời Công nữ Sanctus, nhà Eisenhardt chúng ta ba trăm năm trước đã ký kết khế ước với Lục Đại Công tước gia tộc thiết lập nhiều ràng buộc. Tuy nhiên, xét đến việc cái chết của tôi có thể dẫn đến việc vị trí người bảo hộ tạm thời bị bỏ trống và gây ra hỗn loạn, tôi đề nghị thông qua việc tăng thêm những ràng buộc mới để thương lượng sửa đổi điều khoản về việc lập người kế vị."

"Ra là vậy~, về nội dung ràng buộc thì để sau bàn… bao gồm cả tôi, phần lớn đều là người đại diện gia chủ nên việc phán quyết cuối cùng vẫn nên giao cho vị gia chủ đương nhiệm duy nhất thì hơn nhỉ~?"

Theo lời Uraphi, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Zavis.

Zavis chịu đựng những ánh nhìn xung quanh rồi hít một hơi sâu rồi lên tiếng.

"…Với tư cách là ý kiến của gia chủ đương nhiệm, ta cho rằng nếu là sửa đổi chứ không phải bãi bỏ điều khoản thì các gia chủ khác có lẽ cũng sẽ đồng ý. Sau khi kết thúc hội nghị, ta sẽ thông báo cho các vị gia chủ rồi từ đó sẽ tiến hành phê duyệt."

"Vô cùng cảm tạ, Đại Công tước Ornament. Vậy thì, sau khi xử lý xong các vấn đề đã trình…"

"Nhưng… ngươi không cảm thấy chuyện lần này, đối với chúng ta có phần thất lễ sao, Eisenhardt?"

Nghe lời này của Zavis, lông mày Artesia dường như khẽ động đậy.

"Đối với ngươi có lẽ là tình huống khẩn cấp… nhưng chính ngươi ba trăm năm trước đã đề xuất khế ước, bây giờ lại gần như đơn phương yêu cầu sửa đổi."

Dù có làm gì đi nữa cũng chỉ dẫn đến một chuyện, Artesia chắc chắn sẽ chết.

Lập người kế vị chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, trong tình cảnh mọi quyền hạn của gia tộc đều bị tước đoạt thì dù làm gì cũng chỉ là vô ích,

Nhưng…

"Vậy thì, chẳng lẽ không nên có thái độ tôn trọng tương ứng sao?"

Ba trăm năm trước, vị thiếu nữ ấy dù chịu bao mưu mô quỷ kế vẫn không hề khuất phục và kiên định bảo vệ gia tộc.

Hẳn là các gia chủ thời đó, đều đã từng khao khát được nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ rơi lệ cầu xin.

Thế nhưng, người ta kể rằng dù Artesia ba trăm năm trước cho đến phút cuối cùng vẫn giữ thái độ kiên nghị, đối đầu với Lục Đại Công tước gia tộc bằng sự thương lượng.

Chính vì vậy, Zavis muốn tận mắt chứng kiến.

Khoảnh khắc vị gia chủ Eisenhardt này rạp dưới chân…

"…Đúng như ngài nói, việc rơi vào tình cảnh cấp bách như vậy là do sự bất tài của tôi, dù là để giải quyết vấn đề nhưng việc đơn phương đưa ra yêu cầu quả thật là thất lễ với Lục Đại Công tước gia tộc."

Vừa nói Artesia vừa lùi lại một bước.

"Tôi xin tại đây, một lần nữa tạ lỗi vì sự bất kính khi đưa ra yêu cầu quá đáng này cho gia tộc chúng tôi một gia tộc không có gì đáng giá ngoài cái tên Eisenhardt này và nghĩa vụ làm người bảo vệ của hoàng đế.”

Sự rắn rỏi như thép vẫn biểu hiện trên biểu cảm của cô.

Tuy vậy… dẫu chỉ là một cử chỉ mang tính hình thức, việc có thể tận mắt chứng kiến Artesia sau ba trăm năm cúi đầu cũng đủ để khiến người ta phải kinh ngạc.

Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc cô vừa cụp mắt xuống để chuẩn bị cúi đầu…

Cánh cửa phòng họp đột ngột vặn vẹo méo mó trong một tiếng động chói tai.

Âm thanh kim loại ma sát cùng tiếng gỗ vụn vỡ vụn hòa lẫn vang vọng khắp gian phòng. Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, phác họa rõ nét bóng dáng một người.

"…Rốt cuộc thì cũng gặp được rồi, Đại Công tước Ornament."

Một thiếu nữ với mái tóc mang sắc xanh kim rực rỡ bước qua đống đổ nát, đường hoàng tiến vào phòng họp.

"Về chuyện các người bắt cóc ta liệu có thể cho một lời giải thích thật hợp lý không?"

Đôi mắt đỏ rực như lửa cháy kia ánh lên tia nhìn kiên nghị. Feyu Blaskas trong tư thế đường đường chính chính công khai tuyên bố.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người trong phòng đều như chết lặng.

Phản ứng này là hiển nhiên.

Nơi này là hoàng thành, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của cấm vệ quân và các pháp sư tinh nhuệ.

Không ai có thể tưởng tượng được, rằng sẽ có kẻ dám đường hoàng xông vào nơi như thế.

Feyu đã không bỏ lỡ khoảng khắc ấy.

"Nào! Giải thích đi! Ngay tại đây ngay bây giờ đi! Hãy nói cho rõ vì cớ gì các người biết rõ tôi là người nhà Blaskas thuộc một chi tộc hoàng thất Sivayou vẫn ngang nhiên bắt cóc ta, phỉ báng danh dự của ta và định biến ta thành nô lệ để làm nhục hoàng gia?"

"Vô lễ! Ngươi có biết ai đang có mặt trong phòng này hay không…."

"Khoan đã, tiểu thư Sanctus."

Klaus cất tiếng ngăn cô lại, đồng thời giơ tay làm dấu hiệu ra hiệu dừng. Sau đó ông quay về phía người vừa xông vào.

"Tiểu thư nhà Blaskas, kể từ lễ hội lần trước khi cùng ông Trakia gửi lời chào ta cũng đã lâu không gặp."

"Thật thất lễ quá rồi. Xin được chính thức gửi lời chào tới đại thụ của Đế quốc, Hoàng đế của Albusal, tôi là Feyu Blaskas."

"Miễn lễ. So với điều đó… ngươi có hiểu rõ hành vi của bản thân vừa rồi là gì không?"

Klaus liếc nhìn cánh cửa đã vỡ nát thành mảnh vụn, rồi tuyên bố bằng giọng nghiêm khắc:

"Ngươi vừa xông vào hoàng thành của một quốc gia khác, hơn nữa còn là nơi đang hội tụ những nhân vật trọng yếu nhất."

Thế nhưng Feyu chẳng hề nao núng, dũng cảm đối diện với ông.

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Tôi xin phép gửi trả lại nguyên  văn lời của người thưa bệ hạ. Về hành vi không thể dung thứ mà Đế quốc đã gây ra cho chúng tôi… chẳng hay người có thể làm rõ một chút được chăng?"

"…Ra là vậy. Có vẻ như chuyện này không thể đơn giản giải quyết."

Dù đối phương vừa mới đề cập tới hành vi xông vào hoàng thành, Feyu vẫn giữ vững lập trường cứng rắn. Klaus nhìn thấy điều đó liền hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình bình thản gật đầu.

"Vậy thì hãy để ta nghe đôi bên trình bày chi tiết. Đại Công tước Ornament."

Klaus vừa gọi tên người liên quan được nhắc đến, vừa lạnh lùng nhìn về phía đối diện.

Thế nhưng, sắc mặt của Zavis vẫn hoàn toàn không đổi.

"Về việc này, trùng hợp lại có liên quan đến chủ đề mà gia tộc Ornament định trình bày hôm nay."

Zavis mở lời như thế, rồi từ tốn đứng dậy.

"Vài ngày trước, nhà đấu giá thuộc quyền sở hữu của Tử tước Urekis nằm trong phe phái của chúng tôi đã xảy ra hỏa hoạn. Qua điều tra, Bá tước Barris bị nghi ngờ có liên quan và hiện đã bị bắt giữ. Hơn nữa… ông ta đã khai nhận rằng vật phẩm ông định mua đấu giá khi đó chính là tiểu thư Blaskas đã bị giáng thành nô lệ lúc đó."

Nghe một lúc thì lông mày của Feyu khẽ nhích.

"Theo lời khai của Bá tước Barris, thì Tử tước Urekis hiện đã mất tích và đã tiếp xúc với phe quý tộc đối lập với hoàng tộc Sivayou, đề xuất kế hoạch bắt cóc tiểu thư Blaskas để làm lung lay quyền lực hoàng gia và nhằm thực hiện chủ trương 'tôn chủ kháng ngoại' của quý tộc phái."

"…Đúng là hành động ngu xuẩn."

"Chúng tôi cho rằng, Tử tước Urekis vì bất mãn với địa vị của bản thân trong phe phái nên đã âm thầm tiếp cận các chủng tộc khác, cụ thể là tộc tinh linh để củng cố vị thế. Còn Bá tước Barris, thì nhận lời nhờ vả của ông ta rằng ‘hãy mua về một nữ nô tinh linh’, mục đích là để che giấu thân phận thật sự của tiểu thư Blaskas, từ đó phi tang mọi chứng cứ. Bá tước cũng khai rằng chính Urekis đã phóng hỏa để đổ tội lên đầu ông ta."

"…Vụ hỏa hoạn đó ta cũng có nghe qua, nhưng nội tình thì nay mới rõ."

"Vì sự việc có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia, nên nhà Ornament đã âm thầm điều tra cũng như truy tìm tung tích Tử tước Urekis. Giờ đây chân tướng đã rõ ràng, chúng tôi mới trình bày như một phần trong nghị trình hôm nay."

Sắc mặt Zavis thoáng vẻ khó xử khi nói ra sự tình.

Thế nhưng… sau vẻ mặt nặng nề ấy, e rằng ẩn giấu nụ cười đắc ý của kẻ đã nắm vững toàn cục.

Tất cả những gì hắn nói đều là sự thật.

Chính Tử tước Urexks đã bắt tay với quý tộc phái và tổ chức vụ bắt cóc. Bá tước Barris chỉ đơn thuần là người tham gia đấu giá, hoàn toàn không can dự vào vụ việc.

Từ đầu, cả hai người này đã bị định sẵn sẽ trở thành vật hy sinh.

Hơn thế nữa…

"Không chỉ là Tử tước Urekis người mà hiện chúng tôi xem là nhân chứng quan trọng của nhà Ornament cũng đã không ngừng tìm kiếm tung tích của tiểu thư, với mục đích bảo vệ ngài. Giờ đây có thể xác nhận ngài vẫn bình an vô sự, có thể bày tỏ lời xin lỗi vì hành vi sai trái của chúng tôi, thật là may mắn biết bao."

Zavis với vẻ mặt thống khổ, cung kính cúi đầu trước Feyu.

Vụ hỏa hoạn ấy đã xảy ra từ lâu, đủ thời gian để xác minh rằng cái chết của Feyu chỉ là giả. Hơn nữa, cái xác được phát hiện chính là của Urekis.

Lấy lý do là các điểm nghi vấn nổi lên qua điều tra hắn mới chuẩn bị đề mục để đưa vào nghị trình hôm nay.

"Về người đã cứu tiểu thư chúng ta đương nhiên sẽ trao phần thưởng xứng đáng."

Tồn tại một người đã cứu Feyu và vở kịch giả chết ấy được dựng nên.

Zavis đã gần như xác định đó là người thuộc một công tước gia khác.

Bởi đối phương sở hữu thông tin nội bộ về kế hoạch, biết rõ thời gian cuộc họp và thậm chí có thể tạo ra hỗn loạn giữa hoàng thành mà vẫn đột nhập tới tận phòng họp.

Chính vì thế, Feyu cũng phối hợp hành động theo kế hoạch đã định.

"Người đã cứu ta là tiểu thư của thương hội Mercator ở phương Bắc. Chính ánh mắt tinh tường của cô ấy đã nhận ra thân phận thật của tôi. Khi cô ấy đang dốc toàn lực, không tiếc của cải để cứu ta ra thì hỏa hoạn xảy ra và ta đã nhân cơ hội đó đào thoát tìm tới cô ấy để cầu cứu."

Lời giải thích ấy không hề có một chút kẽ hở.

Thực tế việc Edel đã mua cô trong buổi đấu giá là điều ai ai cũng thấy tận mắt. Vì thế việc Feyu được cứu bởi Edel là một sự thật không thể chối cãi.

Do Zavis chỉ quan tâm tới chuyện "Edel thuộc về công tước gia nào", Feyu liền đổi hướng câu chuyện.

"Đối với cô ấy, sau khi công khai sự thật ta sẽ ban thưởng với danh nghĩa là người đã cứu hoàng thất, giao cho cô ấy quyền lợi thương mại và phần thưởng tương xứng."

"…Vậy lời của ngài có thể hiểu là Sivayou muốn đoạn tuyệt quan hệ ngoại giao với Đế quốc?"

"Đó chẳng phải điều hiển nhiên sao, thưa Hoàng đế? Dẫu chúng ta có sơ suất trong việc trấn áp quý tộc phái, nhưng những kẻ nhân cơ hội làm loạn thì khác. Chính những kẻ giơ tay giúp đỡ mới là điều đáng trân trọng, đúng không?"

Tuyên bố ấy khiến không khí cả hội trường lập tức thay đổi.

Sivayou vương quốc của rừng xanh là quốc gia dị tộc đầu tiên thiết lập quan hệ ngoại giao với Đế quốc.

Nếu vì vụ việc lần này mà cắt đứt quan hệ, kèm theo việc công bố nguyên do chắc chắn sẽ ảnh hưởng sâu rộng tới các quốc gia chủng tộc khác.

Không chỉ tổn thất về thương mại mà còn ảnh hưởng tới các mối giao thiệp và sự nghiệp của các công tước gia.

Với Ornament hiện sở hữu Hòn đá hiền triết thì lại là chuyện khác.

Hòn đá hiền triết có khả năng hấp thụ rồi tái tạo ma lực cùng loại.

Thông qua giải thể và tái cấu trúc bằng thuật luyện kim, có thể tạo ra vật liệu tương đương với tài nguyên nhập khẩu từ các nước dị tộc. Vì vậy việc tác động đó gần như không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp và nghiên cứu của họ.

Chính vì lẽ đó… Zavis mới dàn dựng toàn bộ sự kiện "vụ bắt cóc tiểu thư Blaskas".

"…Đại Công tước Ornament, về ý định của tiểu thư Blaskas, ngài có gì muốn bày tỏ?"

"Chuyện lần này xuất phát từ việc tôi chưa kiểm soát chặt chẽ nội bộ phe phái. Là lãnh đạo phe, Ornament xin nhận mọi trách nhiệm và sẵn sàng bồi thường… Nhưng tôi tin rằng, nỗi nhục và nỗi đau mà tiểu thư Blaskas phải chịu, không gì có thể đo lường được."

"Ngài nói đúng, Đại Công tước Ornament. Đây là hành vi coi thường hoàng thất Sivayou. Nếu ta không được cứu, có lẽ ta đã chết với thân phận nô lệ và sự việc này vĩnh viễn sẽ không bao giờ được phơi bày."

Vụ việc đã khiến quan hệ hai nước xuất hiện vết rạn không thể hàn gắn.

Dù Feyu còn sống cũng không thể ngăn cản xu hướng đoạn giao. Mọi thứ đều đang tiến triển đúng như toan tính của Ornament.

Ngay trong lúc Zavis cúi đầu nhận lỗi âm thầm đắc thắng…

"…Ôi, chỉ là nói đùa thôi mà."

Feyu khẽ vẫy tay rồi nhẹ nhàng nói.

"…Ngài vừa nói gì cơ?"

"Ta chỉ giả định một khả năng thôi mà."

Dù nét mặt còn thoáng chút không hài lòng, nhưng Feyu khẽ thở ra rồi tiếp lời:

"Ta là người thừa kế dòng máu hoàng thất Sivayou ắt phải đặt phồn vinh quốc gia và hạnh phúc nhân dân lên trên hết. Nếu vì tư thù cá nhân mà cắt đứt ngoại giao với Đế quốc e rằng sẽ gây tổn hại không nhỏ đến lợi ích quốc gia."

Lời ấy không chỉ khiến Zavis sững sờ, mà còn khiến mọi người trong hội trường bất ngờ.

Ai cũng biết tinh linh vốn nổi danh kiêu hãnh và luôn coi trọng danh dự.

Vụ này chẳng phải chuyện tư thù cá nhân mà là sự khinh nhờn hoàng thất. Mọi người đều cho rằng dù có tổn thất thì họ cũng sẽ ưu tiên giữ vững lòng tự tôn trước.

"Để trừng trị quý tộc phái, chúng ta sẽ công khai vụ việc. Tuy nhiên, phần liên quan tới vai trò của Đế quốc sẽ không được tiết lộ. Đó là lập trường chính thức của Sivayou."

"…Xin cảm tạ tấm lòng khoan dung của ngài. Nhưng cho hỏi, lý do thực sự là gì?"

"Như ta vừa nói đấy thôi, thứ nhất là đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Thứ hai, vì Đại Công tước Ornament đã thừa nhận sự thật, cam kết chịu trách nhiệm và tạ lỗi, cũng bày tỏ ý định bồi thường. Dù ta đã chọn cách hơi đường đột là xông thẳng vào hoàng thành để xác minh điều đó, ta cũng xin gửi lời xin lỗi tới mọi người tại đây…"

Feyu cúi đầu xin lỗi tất cả những người có mặt bằng thái độ khiêm nhường đầy lễ độ.

 Quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay cô.

Cô tung ra lá bài đoạn tuyệt ngoại giao, buộc Ornament phải đưa ra cam kết bồi thường chính thức lại còn thể hiện được tư thế chấp nhận nuốt trôi nỗi nhục bản thân vì lợi ích quốc gia.

Nói cách khác thì con đường dẫn đến hồi kết đã được lát sẵn.

"Thưa Hoàng đế bệ hạ, liệu có thể cho phép chúng tôi một lần nữa đưa ra điều kiện bồi thường với Đại công Ornament không?"

"…Trẫm hiểu rồi. Trẫm sẽ tiếp nhận nó như một đề nghị chính thức."

"Xin bệ hạ cứ an tâm. Tuy rằng lẽ phải thuộc về chúng tôi, nhưng xét đến việc bệ hạ đã không truy cứu hành động xâm nhập hoàng thành đầy vô lễ của chúng tôi, phía chúng tôi cũng sẽ đưa ra những yêu cầu hợp lý."

Feyu mỉm cười dịu dàng với ánh mắt hướng về phía Klaus, tuy trong lòng Zavis có phần nôn nóng song hẳn là hắn vẫn chưa mảy may cảm thấy bất an.

Bởi bất kể điều kiện bồi thường ra sao, với tư cách là một trong các công tước gia tộc, Ornament hẳn sẽ chẳng phải gánh chịu tổn thất gì đáng kể.

Dẫu không thể lợi dụng chuyện đoạn tuyệt ngoại giao để ảnh hưởng đến các gia tộc khác, hắn có lẽ vẫn tin rằng sự vụ lần này rồi sẽ lặng lẽ khép lại.

"…Điều tôi yêu cầu chính là được tiếp nhận lãnh địa Fairmond của nhà Ornament."

Khoảnh khắc nghe thấy yêu cầu ấy, Zavis vẫn một lòng tin tưởng rằng kế hoạch của hắn không hề có kẽ hở.

"…Fairmond sao?"

"Phải. Không rõ Hoàng đế bệ hạ có hay chăng, tổ phụ của tôi xưa kia từng là đồng minh thuộc phe Công tước Eisenhardt."

"À, à, có từng nghe qua chuyện đó khi trò chuyện với lão Trakia."

"Tổ phụ Trakia của tôi vì biến cố ba trăm năm trước mà thoái vị quy ẩn…từ đó đến nay ông vẫn luôn hoài niệm những năm tháng từng sát cánh cùng Eisenhardt, tự hào vì đã từng cùng họ đồng sinh cộng tử, xem họ như tri kỷ bất diệt. Tình cảm ấy đã được truyền lại nơi đứa cháu đích tôn của ông đây."

Tấm lòng mà suốt ba trăm năm nay của người ông mà chưa từng một lần thổ lộ.

Cô thay mặt ông truyền đạt đến Klaus và thông qua bệ hạ gửi đến người đứng sau lưng là Artesia.

"Tiên tộc tuy sống lâu, nhưng tổ phụ Trakia nay đã hơn bốn trăm tuổi, bắt đầu bước vào tuổi xế chiều. Tôi vẫn mong ông có thể sống những năm tháng cuối đời trên mảnh đất mà ông hằng yêu quý, nguyện vọng này đã lâu tôi lần này xin được bày tỏ."

"Thì ra là thế. Trước khi rút khỏi cương vị gia chủ nhà Blaskas, cụ Trakia quả thực đã đem lại nhiều lợi ích cho đế quốc. Nếu điều này có thể xoa dịu phẫn uất của tiểu thư Blaskas là nạn nhân trong sự việc lần này thì phía trẫm cũng rất sẵn lòng đồng ý."

"Thật là một lời đáp khiến người ta không khỏi mừng rỡ. Tôi từng được nghe nhiều chuyện về Eisenhardt từ tổ phụ, nhưng vì đó là lãnh thổ nước khác nên vẫn chưa có cơ hội đặt chân tới."

Trong khi hai người trò chuyện với nhau trong bầu không khí hòa hoãn, Zavis chỉ lặng lẽ cúi đầu im lặng.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hẳn là vì lòng tự tôn của một gia chủ.

Thế nhưng chỉ cần nhìn bàn tay siết chặt đang khẽ run rẩy kia là có thể đoán biết tâm trạng thực sự trong lòng hắn lúc này.

Klaus đã tỏ thái độ tích cực với việc chuyển nhượng lãnh địa.

Feyu đã khéo léo dẫn dắt câu chuyện đến mức ấy, khiến cho giao dịch này gần như đã được định đoạt.

"…Xin cho phép thần được mạo muội. Dù hiện tại Fairmond thuộc quyền quản lý của Ornament, nhưng về bản chất đó vốn là công tước lãnh của gia tộc nhà Eisenhardt. Dù giờ đây dòng họ ấy chỉ còn là cái tên nhưng đem lãnh thổ công tước chuyển giao cho quốc gia khác, e rằng sẽ tổn hại đến thể diện của đế quốc."

Hẳn đây là lý lẽ mà Zavis đã dốc hết tâm trí nghĩ ra trong tình thế cấp bách.

Sân khấu để lý lẽ ấy tại giờ không thể phát huy tác dụng dù đã được dựng sẵn từ trước.

"Những lời của gia chủ Ornament quả thực cũng có phần hợp lý… nhưng Fairmond vốn không phải địa điểm trọng yếu trong chiến lược phòng vệ của đế quốc, tài nguyên như mỏ khoáng trên vùng đất ấy cũng chẳng mấy giá trị. Huống chi, chuyện nó từng là công tước lãnh đã là chuyện từ ba trăm năm trước, liệu còn đáng để đặt nặng đến vậy?"

"Tôi cũng đồng tình với Lucilia~. Dù sao nơi ấy cũng không phải là lãnh thổ nằm sâu trong nội địa, nên sẽ không thành lãnh thổ biệt lập, cũng không gây xáo trộn về thương mại hay giao thông đâu~"

"Vậy thì~… tôi cũng tán thành ý kiến của hai người thôi~."

"Tôi thì sao cũng được… nhưng mà chẳng phải ông chú nhà Ornament vừa nãy còn to mồm bảo là sẽ tự tay dọn dẹp cái mớ hỗn độn này sao? Vậy thì nhận yêu cầu mới là hợp lý chứ?"

“Maledict, toàn bộ tán thành.”

Tất cả các đại diện còn lại đều đồng loạt đưa ra đánh giá này là "yêu cầu hợp lý" rồi bày tỏ lập trường của mình.

Tự nhiên mà nói.

Đối với các công quốc khác, vùng đất mang tên Fairmond nào đó không có bất kỳ giá trị gì đáng kể.

Bọn họ không hề hay biết rằng dưới lớp đất ấy đang yên ngủ một thứ tài nguyên vĩnh viễn không thể đo đạc giá trị- “Hòn đá hiền triết”.

Chỉ cần giao nộp một trong những vùng đất vô dụng do gia tộc Ornament sở hữu để đổi lấy việc tránh được tổn thất cho bản thân, thì việc ủng hộ yêu cầu của Feyu hiển nhiên trở thành lựa chọn hợp tình hợp lý.

Còn Zavis tự hắn không thể công khai sự tồn tại của hòn đá đang ẩn giấu nơi đó.

“…………!”

Đôi mắt Zavis thoáng hiện vẻ dao động rồi chìm vào trầm mặc.

Công bố sự hiện diện của “Hòn đá hiền triết” có lẽ sẽ giúp hắn xoay chuyển được cục diện rối ren trước mắt.

Nhưng mục tiêu vượt mặt các công quốc khác sẽ trở nên bất khả thi.

Gia tộc Ornament tuy mang danh hàng ngũ Công tước nhưng bao năm qua vẫn luôn bị đối xử bất công, phải đổ biết bao tâm huyết nghiên cứu và đầu tư chỉ để giành lại vị thế vốn xứng đáng, nếu làm vậy thì tất cả những khát vọng ấy sẽ hóa thành bong bóng nước.

Ngoài những che giấu suốt ngần ấy năm cũng sẽ bị truy cứu hay “Hòn đá hiền triết” mà ngay cả những kết quả nghiên cứu cũng có thể bị các gia tộc khác trắng trợn đoạt lấy.

Hơn thế nữa, hắn không còn đường từ chối việc chuyển nhượng Fairmond.

Yêu cầu của Feyu đã được tất cả công nhận là “hợp lý”.

Nếu chỉ riêng một mình Zavis phản đối, hẳn sẽ khiến các Công tước khác nảy sinh hoài nghi rằng “chẳng lẽ trên mảnh đất đó có điều gì khuất tất”.

Gia tộc Ornament luôn giấu giếm kỹ lưỡng, ngụy tạo vùng đất kia như thể vô dụng nên nếu vào lúc này mà đột nhiên khước từ thì nhất định sẽ khiến người khác sinh nghi.

Một khi các công quốc khác hành động để rồi “Hòn đá hiền triết” bị phơi bày… thì kết cục cũng chỉ có thể là lần nữa tái diễn bi kịch tương tự.

Zavis đã chẳng có quyền lựa chọn ngay từ đầu.

Và Karlz cố ý sắp đặt cho cuộc họp thường kỳ với đầy đủ sáu đại Công tước cùng hiện diện là để tước đi cái quyền lựa chọn ấy.

Một đứa trẻ nghèo hèn lớn lên ở khu ổ chuột, vốn không thể chống lại một gia tộc Công tước.

So với gia tộc như Ornament, bản thân Karlz thậm chí còn không đủ tư cách lọt vào tầm mắt họ.

Dù là nhân vật có địa vị như Feyu, Zavis hẳn vẫn có cách để ứng phó.

Nhưng nếu đối phương lại chính là các công quốc có địa vị ngang hàng, thậm chí vượt trội hơn cả chính mình thì hắn tuyệt không thể nào coi nhẹ được.

Chính bởi đối phương là những kẻ mang quyền uy tương đương nên nếu sơ sẩy hành động lúc này là khỏi cứu vãn gì hết.

Vậy nên, vào lúc này, tại nơi đây, điều duy nhất Zavis có thể cất lời lên chính là.

“…Tôi đã hiểu rõ yêu cầu của người, thưa tiểu thư Blaskas.”

Liệu có một ai có đang để ý rằng giọng nói của hắn đang khẽ run lên.

Cũng chẳng một ai nhận ra nơi đáy mắt kia, một ngọn lửa giận đang âm thầm bốc cháy dữ dội.

Ngoại trừ kẻ đã giăng nên ván cờ này.

“Gia tộc Ornament sẽ chuyển nhượng Fairmond như một khoản bồi thường...!”

Klaus bình thản gật đầu rồi trịnh trọng cất lời sau tiếng tuyên bố.

“Với danh nghĩa là Hoàng đế đương triều của Thần Thụ Đế quốc Albusal, trẫm chính thức ghi nhận lời cam kết đó. Lấy danh nghĩa này mà thề với tiểu thư Blaskas rằng mọi việc sẽ được thi hành đầy đủ.”

“Tôi xin ghi nhận. Mong rằng từ nay về sau, mối quan hệ của chúng ta sẽ còn tiếp tục bền chặt như keo sơn.”

Feyu cung kính cúi chào rồi Klaus khẽ thở dài một tiếng.

“Được rồi… hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự tính. Cuộc họp thường kỳ xin kết thúc tại đây. Đại công tước Ornament, mong ngài mau chóng gửi tới trẫm bản khế ước và văn thư chuyển nhượng.”

“…Thần tuân mệnh, thưa bệ hạ.”

Zavis đáp lại bằng giọng nói nhạt nhòa không còn hơi sức, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng họp.

"Về chuyện của Eisenhardt, sẽ được quyết định trong cuộc họp khẩn tổ chức vào tuần sau. Ta còn đôi lời muốn trao đổi với tiểu thư Blaskas, các vị khác có thể giải tán."

Vừa dứt lời, những người khác lần lượt rời khỏi phòng… Klaus lại một lần nữa thở dài thật sâu.

"…Lần này thật sự đã khiến cô thêm phiền lụy rồi, tiểu thư Blaskas."

"Đúng là một phiền toái rất lớn. Tuy có đồng tộc nhúng tay vào nhưng việc một người có thân phận như tôi bị giáng xuống thành nô lệ… vốn dĩ là điều không nên xảy ra."

Dứt lời, Feyu liếc mắt nhìn về phía Artesia.

"Bệ hạ, thần có thể được phép nói chuyện riêng với Eisenhardt-dono một chút được không?"

"…Thứ lỗi. Vì nhiều lý do, ta không thể cho phép điều đó."

"Vì tôi là á nhân, lại còn mang dòng máu của đồng chí Trakia sao?"

"…………"

Đối mặt với câu hỏi của Feyu, Klaus chỉ lặng im không đáp.

Trong bản khế ước ký kết giữa hoàng thất và sáu đại công quốc, có điều khoản cấm tiết lộ nội dung khế ước cho các á nhân biết.

Vị hoàng đế năm xưa đã đặt ra một quy định chỉ người kế vị ngai vàng mới có thể dùng danh nghĩa “báo cáo” được quyền tự do nói chuyện cùng Artesia.

Từ đó kéo dài suốt ba trăm năm… Bao đời hoàng đế kế vị, họ đều là người bạn duy nhất luôn ở bên cạnh Eisenhardt.

Bởi vậy, việc Feyu được phép đối thoại cùng Artesia là điều bị cấm kỵ.

Nhưng…

"…Vậy thì, đứa trẻ này thì sao, có thể chứ?"

Vừa nói, Feyu vừa vỗ nhẹ lên vai Karlz đang đứng cạnh mình.

Klaus hơi nhíu mày nhìn về phía cậu bé đang đứng bên.

"Nói mới để ý, ta vẫn có một điều thắc mắc… Đứa trẻ này là ai vậy?"

"Thằng bé này sống trong khu ổ chuột ở đế đô. Khi tôi chạy trốn khỏi đám cháy, chính nó đã chỉ cho tôi một con đường kín đáo, đưa tôi đến chỗ tiểu thư nhà Mercator… là một trong những ân nhân của tôi."

"Ra là vậy… Thật là một việc đáng khâm phục."

Trước ánh nhìn ôn hòa từ Klaus, Karlz lặng lẽ gật đầu rồi mở miệng:

"Bệ hạ, thần từng có vinh hạnh được Eisenhardt-sama cứu giúp. Dù lúc này không phải dịp thích hợp, nhưng chẳng hay thần có thể được phép bày tỏ lòng cảm tạ hay không?"

"…Artesia, đứa trẻ này chính là người mà cô nói đến?"

"Ừm… Tuy đã ăn mặc tươm tất hơn nhiều, nhưng đúng là nó."

Artesia thoáng chút bất ngờ, song vẫn trấn tĩnh lại rồi khẽ gật đầu xác nhận.

"Về sau thần sẽ đi theo Feyu-sama, nhưng hiện tại thần chỉ là một đứa trẻ nghèo không họ không danh. Nếu có thể được người rủ lòng thương cho phép gặp mặt thì quả là đại ân."

"…Được thôi. Với hành động dũng cảm và công lao cứu giúp tiểu thư Blaskas, ta sẽ đặc cách cho phép ngươi gặp mặt Eisenhardt."

Klaus lui lại một bước nhẹ nhàng đẩy nhẹ lưng Artesia về phía trước sau khi dứt lời.

Đồng thời, Karlz cũng bước lên một bước.

"Đã lâu không gặp, Artesia Eisenhardt-sama."

"…Ừm. Thật chẳng ngờ chúng ta lại hội ngộ trong hoàn cảnh thế này."

"Vâng. Nếu không nhờ ngài cứu giúp, e rằng thần đã chẳng thể sống sót đến hôm nay để tạ ơn rồi."

Karlz vừa mỉm cười vừa đáp.

"Chính nhờ dáng vẻ của Eisenhardt-sama khi cứu giúp kẻ khác đã khắc sâu vào lòng thần, khiến thần có đủ dũng khí ra tay khi thấy Feyu-sama gặp nạn. Thần xin chân thành cảm tạ."

"Đó là nhờ lòng can đảm của chính cậu. Cho nên không cần cảm ơn ta, mà hãy tự khen ngợi bản thân vì đã làm được điều tuyệt vời ấy."

Artesia mỉm cười dịu dàng, âu yếm xoa đầu Karlz như khen ngợi.

Rồi… Karlz siết chặt nắm tay.

"Nhờ vụ việc lần này, thần đã được Feyu-sama coi trọng và từ đây có thể bước lên một con đường mới."

Cậu đã không thể quay lại con đường cũ nữa.

Trong bảy năm tới, cơ thể của Artesia sẽ dần bị bệnh tật tàn phá.

Không lâu sau cô sẽ chẳng thể ra ngoài rồi cuối cùng chỉ còn có thể nằm liệt giường.

Khác với như trước đây, cô sẽ phải đơn độc chống chọi với cô quạnh và nỗi sợ hãi trước cái chết.

Cậu đã từng mong có thể tiếp tục ở bên cô, giúp đỡ và chia sẻ phần nào nỗi đau đó.

Dù chỉ một chút, chỉ cần được ở bên cạnh… cậu cũng đã mãn nguyện rồi.

Biết rõ tương lai như thế, mà lại phải bỏ mặc cô lại một mình… lòng cậu như bị xé toạc.

Nhưng….

"…. Lần này, thần nhất định sẽ trở thành người có thể giúp được ngài."

Karlz ngước nhìn thẳng vào đôi mắt tím biếc như ngọc lưu ly kia thốt nên lời ấy.

Chớp mắt Artesia mở to đôi mắt đầy kinh ngạc…

"…Ta cũng mong chờ… ngày đó đến."

Cô mỉm cười rạng rỡ đáp lại.

"Nhưng mà, với tư cách là vị hoàng tử sẽ đến cứu ta, có vẻ… vẫn còn hơi nhỏ đấy?"

"Vì thần vẫn chỉ là một đứa trẻ."

"Haha… Cũng đúng. Nhớ ăn uống đầy đủ, không kén chọn rồi lớn lên khỏe mạnh nhé."

Cô bật cười khe khẽ, rồi như sực nhớ điều gì đó, khẽ lên tiếng.

"Nói mới nhớ, ta vẫn chưa biết tên cậu là gì."

"Thần tên là Karlz. Về sau, thần sẽ được ban cho họ của mình, dự kiến nó sẽ là 'Achimenes'."

Ngay khoảnh khắc cậu xưng ra cái tên ấy, gương mặt Artesia bỗng sững lại.

"Cậu…"

"Vậy thì… xin cáo từ."

1ebd1382-23ec-4405-bc55-26b936f25805.jpg

Như muốn cắt ngang lời cô, Karlz lui về sau một bước cung kính cúi đầu.

"…Thần thành tâm cầu chúc Đế quốc hưng thịnh, mãi trường tồn cùng Thần thụ."

Nói xong câu từ biệt trang trọng, Karlz quay lưng rời khỏi phòng nghị sự.

Sau khi chia tay Artesia, rời khỏi hoàng thành.

Karlz cùng mọi người bước lên chiếc xe ngựa do thương hội chuẩn bị sẵn.

"Giờ thì… mọi việc cần làm ở đế đô đã hoàn tất, kế tiếp cứ theo kế hoạch mà hành động thôi."

"Phải. Chỉ gửi thư thì khó lòng khiến phụ thân và Bệ hạ yên tâm, ta buộc phải đích thân quay về Sivayou để giải thích rõ ràng."

Dựa vào thông tin do Karlz cung cấp, Feyu đã kịp thời ra tay bắt giữ toàn bộ các quý tộc phái đứng sau vụ việc lần này.

Với thân phận nạn nhân bị bắt cóc, Feyu sẽ đích thân ra làm chứng. Quý tộc phái tất sẽ thất thế, còn vương thất phái thì vững như bàn thạch.

Hơn thế nữa, họ còn giành được một thứ vô cùng quý giá đó là thời gian.

"Chuẩn bị hồ sơ đền bù, tài liệu chuyển nhượng Fairmond, chữ ký xác nhận của hoàng đế, rồi gửi thư về Sivayou… Ít nhất cũng cần hai tuần. Với khoảng thời gian đó, tôi tin là đủ để ngăn chặn hành động cuối cùng của Zavis."

Sau khi mất đi Fairmond, nhà Ornament không còn cách nào khai thác được mạch khoáng nơi “Hòn đá hiền triết" đang ngủ yên.

Travis thì khác, vẫn còn một con đường để cứu vãn.

Nói đúng hơn… là con đường mà Karlz cố ý để lại cho hắn.

"… Đcậu xuống xe một mình ở Fairmond, ta vẫn thấy không yên tâm lắm."

"Vùng đất đó với tôi chẳng khác nào sân sau nhà. Không chỉ thuộc nằm lòng địa hình, tôi còn biết rõ cả các đường hầm bí mật không ai hay, kể cả lối ra vào của khu mỏ cũng nắm rõ trong tay. Việc lén lút đột nhập không thành vấn đề."

Trên đường trở về Sivayou, Karlz dự định sẽ xuống ở vùng ngoại ô gần Fairmond.

Zavis giờ đây sẽ bị vô số việc bủa vây, nhất thời không thể rời khỏi.

Karlz sẽ lợi dụng kẽ hở đó, một mình lẻn vào Fairmond, rồi dùng lối bí mật chỉ người nhà Eisenhardt mới biết, để lấy bằng được "Hòn đá hiền triết".

Feyu nhướng mày, khoanh tay nói:

"Ta không lo chuyện đó! Ta đang nói đến việc để một đứa trẻ đi một mình kìa!"

"…Ừm, đúng là một lo lắng rất hợp lý."

"Hiện giờ Lucia cũng không có mặt. Ta nghĩ nên tìm ai đó đi cùng cậu thì hơn. Nếu bị ai đó bắt cóc thì sao, lúc ấy thì quá trễ rồi đấy!!"

Karlz cười gượng đáp lời Feyu.

Từ sau khi gặp nhau tại thương hội, Lucia đã rời đi để xử lý một số công việc khác.

Trong quãng thời gian vắng mặt đó, Feyu là người luôn túc trực bên cạnh Karlz.

"Cậu mang theo bản đồ và số tiền tạm ứng rồi chứ? Huy chương mang huy hiệu gia tộc Blaskas để làm giấy tờ tùy thân cũng có rồi, lương khô đủ cho vài ngày, quần áo thay đổi, balô chứa dụng cụ cắm trại đơn giản và túi ngủ cũng đã để trên xe ngựa rồi đó, đừng quên đấy nhé?"

"…Đúng là chu đáo đến từng li từng tí mà."

"Chuyện đó là đương nhiên! Dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng của ta, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào! Hơn nữa, chính Lucia cũng nhờ ta chăm sóc cậu thật tốt mà!"

Feyu ưỡn ngực tự hào đắc ý.

Trong thời gian Lucia vắng mặt, Feyu dường như đã bảo bọc hơi quá mức.

Ở dưới lòng đất chán lắm nhỉ? Nếu muốn gì thì cứ nói, ta sẽ cho người mang đến cho cậu.”

“Chắc là cậu đói rồi phải không? Thích ăn gì cứ bảo, đừng khách sáo, ta sẽ bảo người của thương hội mang tới cho!”

“Giờ Lucia không có ở đây, cứ tạm thời để ta ngủ cùng cậu nhé. Ta sẽ ở bên cạnh vỗ về cậu đến khi ngủ thiếp đi!”

Sự quan tâm không sót một mống khô nào như thế, trái lại khiến Karlz cảm thấy có phần mệt mỏi.

Nếu là Lucia thì hẳn cậu đã có thể qua loa ứng phó, nhưng Feyu lại đơn thuần xuất phát từ lòng tốt mang theo tư tưởng "chị gái thì phải chăm sóc em trai cho đàng hoàng" khiến cậu thật chẳng nỡ từ chối thẳng thừng.

"Cho dù không ai đút cho cậu ăn thì cũng phải nhớ ăn uống đàng hoàng đó nhé?"

"Chuyện đó vốn chẳng có vấn đề gì… ngài cứ yên tâm đi."

"Chà chà, tức là… khi ở bên ta thì cậu đang làm nũng đúng không?"

"À, ừm… nếu ngài muốn hiểu như vậy thì cũng được thôi…"

"Trời ơi, cái kiểu không chịu thẳng thắn như vậy, đúng là đáng yêu chết mất!"

Feyu vừa vui vẻ vừa xoa đầu cậu. Càng nghĩ đến kẻ gây ra tất cả tình cảnh này giờ lại không có mặt ở đây, cậu càng thêm bực bội.

"Dù sao thì… một mình tôi cũng không sao đâu. Phía Lucia cũng đã gửi báo cáo, nói rằng mọi việc tiến triển suôn sẻ. Nếu mọi thứ đi đúng kế hoạch thì tầm giữa đường chúng ta có thể hội ngộ."

"Ừm… nếu vậy thì ta tin cậu vậy. Dù gì thì chị ấy cũng không phải một hầu gái bình thường, nghe nói năng lực chiến đấu rất đỉnh."

"Đúng thế. Và cô ấy… không chỉ đơn thuần là một hầu gái giỏi chiến đấu."

Karlz vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài qua ô cửa xe ngựa.

Chiến dịch đoạt lại Fairmond, vùng lãnh địa vốn thuộc Eisenhardt, cùng với việc lấy lại "Hòn đá hiền triết" đang ngủ yên tại đó, đồng thời phá vỡ âm mưu của nhà Ornament đã hoàn thành.

Như thế vẫn chưa đủ.

"Tôi cực kỳ căm ghét Lục Đại Công Tước. Với tất thảy thì tôi càng căm thù chúng hơn."

Trong kiếp trước, Artesia đã bị Lục Đại Công Tước cấu kết hãm hại.

Cô hy sinh những người thân yêu nhất của mình, đánh cược cả sinh mệnh chỉ để đổi lấy cơ hội. Họ đã chà đạp lên mong ước giản dị được sống yên bình của một thiếu nữ. Chỉ để thỏa mãn dục vọng cá nhân, họ đã cướp đi sinh mạng của cô.

Dù đã quay về quá khứ, dù bi kịch ấy hiện tại vẫn chưa xảy ra thì cũng không thể nào tha thứ nữa.

Chính vì vẫn còn ghi nhớ tất cả nên tuyệt đối không thể dung tha.

"…Cho nên, nếu không tự tay khiến bọn chúng phải đền tội, tôi tuyệt đối sẽ không dừng lại."

Karlz cứ vậy lẩm bẩm nhưng không rõ là đang nói với ai hoặc có thể là cậu đang nói với chính mình.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Main oách vc
Xem thêm