• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Chương 01: Quang Phổ

3 Bình luận - Độ dài: 2,139 từ - Cập nhật:

Mỗi sinh vật ma thuật trên lục địa đều sở hữu một màu sắc riêng biệt.

Đó chính là tài năng về ma thuật, 「Quang Phổ」.

Nó là lý do tại sao, dù sử dụng cùng một lượng mana, có người thì điều khiển được con golem bự chà bá ngang cái nhà, có người thì kiến tạo nên sự sống, nhưng cũng có người thì chỉ thua rác rưởi mỗi cái tên.

Quang Phổ là yếu tố quan trọng để đánh giá phép thuật của một người, vì vậy ai có Quang Phổ rác thì còn khổ hơn Mị muốn đi chơi.

Giống như tôi đây, cái thằng đang nằm dài trong nhà máy bỏ hoang này.

“Ài. Thực sự Quang Phổ của mình là Sổ Ghi Chú luôn hở?”

■ │

Một cửa sổ trắng trống trơn xuất hiện trước mắt tôi. Nó là thứ mà chỉ tôi mới có thể trông thấy, ghi lại và lưu trữ những câu mà bản thân nghĩ đến. Sau khi lưu trữ, tôi có thể nhớ lại nội dung được lưu trữ bất cứ khi nào, và ở bất cứ nơi đâu.

Thế nên, nó mới được gọi là「Sổ Ghi Chú」.

Và nó cũng là Quang Phổ của tôi.

Mẹ kiếp.

"Mình có thể làm gì với nó ngoài việc viết nhật ký chứ? Cái Sổ Ghi Chú chó chết này nữa. Nó chẳng có cái tác dụng đéo gì ngay cả khi mình sắp nghẻo."

Nhờ cái của nợ này mà tôi sắp hẹo rồi. Nói chính xác hơn thì là tôi đang hấp hối, mà đằng nào cũng có khác gì đâu.

Tôi không thể cảm thấy bất cứ điều gì trong phạm vi bên dưới cổ mình. Bụng tôi đã rách toạc khiến cho máu tuôn ra, nhưng chả đau tí gì cả. Tức là cột sống cổ của tôi đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Mà tôi có nên vui khi chả cảm nhận được đớn đau không nhỉ?

—Thứ sâu bọ khốn khổ.

Giọng nói trầm khàn, như lướt qua cổ họng rát bỏng, vang vọng trong nhà máy lạnh lẽo không người.

Nghe giống như tiếng kêu của một con sói nếu nó biết nói. Mà, mô tả vậy cũng không sai khi hình dạng thực sự của chủ nhân giọng nói là một người sói có thân người với các chi biến đổi thành hàng của thú dữ.

Chắc hẳn Quang Phổ của tên khốn đó là 「Quái Thú Hóa」 hay cái gì đó tương tự.

"Ngươi đang nhận được quá nhiều sự chú ý so với một con bọ tầm thường đấy."

Ngược lại với con hàng khủng của hắn, Quang Phổ của tôi là 「Sổ Ghi Chú」.

Tôi có thể ghi chép mọi lúc mọi nơi. Ồ, vậy là dù đang hấp hối, tôi vẫn có thể viết đủ thứ lời chửi rủa đả kích thằng khốn kia, nhỉ?

Đáng tự hào ghê ha.

Tôi cất lời hỏi con chó, à nhầm con sói.

“Là lệnh của Chủ Tịch à?”

—Ha. Ngươi tưởng Chủ Tịch quan tâm đến mình à? Một con bọ như ngươi á?

“Chắc thế. Ta biết rõ 'Thiên Bình'. Vì ta cũng đến từ Thiên Bình mà.”

Thiên Bình. Gia tộc danh giá nhất lục địa và là gia tộc của đương kim Chủ Tịch.

Kẻ thù của tôi chính là họ - những kẻ nắm trong tay quyền lực đủ để san phẳng dãy núi Gert chỉ bằng một câu nói.

—…Shion Ascal. Ngươi đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Sự thật là ngươi chẳng biết gì hết.

Đó là mối hận thù cá nhân của tôi.

Nhờ họ mà tôi đã trở thành đệ người dơi nhưng không giàu có. Nhờ họ mà đời tôi thảm như cái cục cứt chó.

“Ý ngươi là ta không biết gì hết sao? Không phải người duy nhất hiểu rõ về Thiên Bình như ta là tên què quặt đó à?”

Con sói bỗng chốc đứng thẳng, lớp lông đen phủ kín khuôn mặt, miệng dài ra như thú hoang, và đồng tử ánh lên màu vàng lạ lẫm.

Một người sói hoàn chỉnh.

—Đừng tự lừa dối bản thân nữa. Ngươi chưa bao giờ là kẻ thù của Thiên Bình. Thậm chí ngươi còn không phải là mối đe dọa của Thiên Bình.

"Ah, thôi thì cứ cho là vậy đi. Suy cho cùng thì ta cũng là một kẻ ốm đau tội nghiệp mà."

Khi mới chín tuổi, tôi phải đối mặt với căn bệnh u não, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà tôi đã sống sót. Khi tôi lên mười ba thì bệnh bạch cầu tới chơi, nhưng điều ảo ma là tôi vẫn không xanh cỏ. Đến mười tám tuổi, tôi lại bóc trúng sít rịt là bệnh Ung thư Lõi Ma thuật… Cũng không ngoa khi bảo rằng cuộc sống tôi chẳng khác gì một chuỗi kỳ tích đâu.

“À, phải rồi. Đã bao giờ ngươi nhìn thấy Chủ Tịch chưa?”

—…

Sự im lặng là lời hồi đáp duy nhất.

Chắc trường hợp này không áp dụng được câu ‘im lặng là đồng ý’ đâu nhỉ.

“Chưa bao giờ luôn hả? Ngươi đã phục vụ Chủ Tịch bảy năm nay mà lại chưa bao giờ gặp cô ấy sao?”

—Câm miệng.

“Cũng phải thôi, số lần cô ấy xuất hiện trước công chúng có thể đếm được trên đầu ngón tay mà. Vậy mà ta đã nhìn thấy cô ấy tận ba lần đó.”

—…Ba lần?

Con sói nhăn trán với vẻ mặt đầy tò mò.

“Ừ. Một lần khi ta tốt nghiệp tiểu học. Một lần vào ngày cô ấy được bầu làm đại biểu. Và một lần vào ngày cô ấy tham dự đại hội lần đầu tiên.”

—Chủ Tịch là người như thế nào?

Lưỡi con sói run lên, mắt nó mở to hơn một chút và bắt đầu vẫy đuôi.

Nom y như một con cún đang nghĩ về chủ nhân của mình vậy.

“Hmmm…”

Trong thoáng chốc, tôi bất chợt chìm vào hồi tưởng.

Những lần tôi trông thấy Chủ Tịch. Những cảnh tượng khi tôi đối mặt với chủ nhân của gia tộc mà tôi ghét cay ghét đắng.

"Chà."

Ngay cả khi đang đứng giữa ranh giới sống chết mà vẫn mang trong mình những cảm xúc ấy thì cảm giác như thể bản thân mình cực kỳ thất bại. Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc phải thừa nhận điều đó.

“Ta không thể diễn tả bằng lời được.”

Ở Chủ Tịch có một điều gì đó vượt lên trên cả vẻ đẹp… một nét huyền bí tựa như đang ẩn chứa một giá trị thiêng liêng nào đó.

"Trông cô ấy giống như một vị thần vậy. Vì thế, ta đã phần nào hiểu được nguyên do các ngươi lại trung thành với cô ấy đến mức có thể gọi là cuồng tín."

—…Cuộc sống của ngươi hẳn đã rất viên mãn nhỉ.

“Đừng sủa những lời vô nghĩa nữa.”

Mắt tôi mở to khi nghe những lời nói nhảm nhí của con sói.

Viên mãn cái quần què. 

Phải sống như một kẻ mang trên mình mầm bệnh chứ không phải một con người bình thường, dành cả cuộc đời để chống chọi với bệnh tật và vật lộn giành giật từng nhịp sống, thế thì còn đâu chỗ cho sự bình yên hay thoả mãn hả?

Nếu thực sự có Chúa, tôi nguyện sẽ làm rapper tiễn táng để táng vô mặt người.

Con sói khịt mũi.

—Suy cho cùng, ngươi chỉ đang theo đuổi một nhiệm vụ bất khả thi. Một con bọ như ngươi lại cả gan quấy nhiễu một ngọn núi.

“…”

Chắc là hắn ta nói đúng nhỉ.

Những nỗ lực của riêng tôi, những nỗ lực nhằm bóc trần sự thối rữa của Thiên Bình và phơi bày tội ác của họ ra ánh sáng.

Chung quy lại thì chúng cũng chỉ là vài mẩu chuyện để nhấm nháp bên ly rượu.

Công chúng nhanh chóng quên lãng, hay đúng hơn là chẳng buồn nhớ đến những tiếng khóc than nhuốm đầy máu đỏ của những người đã bị Thiên Bình hãm hại. Còn các đồng nghiệp thì quay lưng lại với tôi.

Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã hiểu rõ đây là một cuộc chiến mà phần thắng sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.

“… Dù sao thì, chí ít trước lúc chết ta cũng làm được một vụ ra trò.”

—Ngươi vẫn chưa vỡ mộng hả, ta đã bảo ngươi đừng tự lừa dối bản thân nữa rồi mà, cái chết của ngươi là ý muốn của Chủ Tịch, và không đời nào-

“Ừ, ừ.”

Tôi ngửa cổ ra sau và dựa đầu vào tường bê tông lạnh ngắt.

Từ khung cửa sổ vỡ vụn của nhà máy, cơn gió lạnh buốt lùa vào, mang theo một cảm giác trống rỗng đến tê dại.

Sau đó, tôi nhoẻn miệng cười và cố ý khoe ra hàm răng dù không được P/S trả tí tiền PR nào hết.

“Thấy gì không?”

—…

Kẹt trong răng cửa của tôi là một viên pha lê trắng. 

Mắt con sói khẽ nheo lại khi nhìn thấy nó.

Nguyên mẫu của hợp chất ma thuật mới do Thiên Bình phát triển — 'Perion'.

Nó là nguồn gốc và cốt lõi của chất tăng cường mana trong cơ thể siêu xịn sắp được đưa vào sản xuất hàng loạt.

—Thế giờ ngươi định làm gì?

"Không khen nhau nổi một câu à. Ta phải vất vả lắm mới thó được con hàng này đấy."

Thành thật mà nói, nó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết sắp sửa ập đến này của tôi.

Nếu tiếp tục sống bình lặng, tôi có thể quẩy thêm được khoảng một tháng nữa.

Tức là, tôi còn tối đa một tháng để thích làm gì thì làm.

Vì sao? Tất nhiên là vì ung thư chứ còn gì nữa.

“Chà, nghe phong thanh là hợp chất ma thuật Perion có thể tăng cường cả bản chất của con người, hở? Vậy thì nó siêu hữu ích cho công cuộc khai phá hầm ngục nhỉ? Quảng cáo thì hoành tráng lắm, nhưng các ngươi đã giết bao nhiêu người để tạo ra thứ này thế hả? Thậm chí các ngươi còn sử dụng những người vô gia cư và trẻ mồ côi làm chuột bạch nữa, lũ khốn nạn.”

Rắc!

Tôi cắn nát viên Perion.

Nhóp! Nhép!

Tôi nhai nó một cách khoa trương tỏ ý thách thức và nuốt xuống.

Dù nó là chất tăng cường, nhưng tôi lại chả cảm thấy bản thân mình tăng cái mẹ gì sau khi cắn thuốc cả. Và dù lượng thuốc tôi vừa chơi thực sự có thể được coi là quá liều, đủ để đe doạ đến mạng sống, nhưng cơ thể tôi chỉ hơi nóng lên và thế giới trong mắt tôi thì chỉ mới quay cuồng kiêm mờ mờ ảo ảo.

À, chắc là do dây thần kinh của tôi đã dính chưởng rồi nhỉ.

Tôi nhổ bọt vào mặt hắn ta.

“Phụt! Chúc mừng Thiên Bình lỗ cả tỷ Ren nhé.”

—…Bọn ta có các nguyên mẫu Perion ở toàn bộ các chi nhánh rải rác trên lục địa. Tức là ngươi phải cắn thêm mười viên nữa mới có đủ tư cách thốt ra câu vừa rồi.

“…”

—Ngươi tưởng bọn ta ngu như lũ tầm thường các ngươi chắc?

Tôi trố mắt nhìn con sói. Và nó cũng đáp lại ánh nhìn của tôi.

Một tiếng thở dài đầy nghẹn ngào trào lên từ tận đáy lòng tôi.

“Mẹ kiếp. Bọn khốn chết tiệt này.”

Vậy là tôi chẳng thể làm được gì cho tới tận lúc chết.

Chưa nói đến trả thù, thậm chí tôi còn không thể để lại nổi một vết xước lên bọn chúng. Giống như con sói khốn nạn kia vừa nói, tôi chỉ là một con bọ hơi khó chịu và phiền nhiễu đôi chút trong mắt bọn chúng mà thôi.

—…

“Nhìn nhìn cái chó gì nữa? Giết luôn đi. Lưỡi ta líu lắm rồi đây này.”

Xoẹt—Hắn ta giơ móng vuốt lên. Ánh trăng hắt lên lưỡi móng sáng loáng.

“À mà, thằng khốn nạn. Nếu ngươi gặp được Chủ Tịch, hãy nói câu này với cô ấy giúp ta nhé.”

Tôi khẽ nhếch môi.

“Mong rằng… ngươi có thể ăn no ngủ kỹ trong cái thế gian khốn khổ khốn nạn này.”

Ngón tay hắn ta lóe lên chút ánh sáng dưới khóe mắt tôi.

Và rồi sau đó, cổ họng tôi bị nó xuyên thủng.

Bà mẹ con chó đbrr.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

mong sẽ ko bị bế :Vv
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
+ 1 flag <(")
Xem thêm