• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 1.2

3 Bình luận - Độ dài: 2,601 từ - Cập nhật:

Tôi nghĩ vậy trong khi cả hai đang ngồi đối mặt nhau với biểu cảm nghiêm túc.

“Byleth-sama…”

“Ừm?”

Khi tôi vừa nghĩ rằng em ấy cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt của Sia bắt đầu ngấn lệ.

“V-vậy là, sau tất cả…những gì mà Byleth-sama đã làm từ trước đến giờ…là bởi ngài đang suy nghĩ đến lợi ích của em sao ạ? Đó không phải vì em là một thứ thất bại hay gì đâu, đúng không ạ?”

“Đ-đương nhiên là không phải rồi!”

(Đợi đã, em ấy thực sự chấp nhận lời giải thích đó à!?)

Tôi suýt chút nữa đã thốt ra những gì đang nghĩ trong lòng.

“...Ta đã luôn quan sát em làm việc suốt bấy lâu mà, và ta tin rằng Sia có thể vượt trội trong bất cứ môi trường nào. Vậy nên ta sẽ không nói thêm bất cứ lời lẽ quá đáng nào nữa. Sia là hầu gái riêng đáng tự hào của ta mà”

“Hức…Ưuu~, hức…”

“Ấy!?”

Không thể kìm lại được nữa, em ấy bắt đầu khóc thút thít.

Đối với Sia, người chưa bao giờ khen ngợi cho đến tận lúc này, việc được bảo rằng những nỗ lực không ngừng nghỉ của em ấy đã được đền đáp chắc hẳn phải là những lời lẽ xúc động lắm.

Em ấy đưa mái tóc vàng trắng lên trước mặt của mình, cố gắng kìm lại tiếng khóc và che đi khuôn mặt mếu máo.

Một ý chí mạnh mẽ rằng, em ấy không được trưng ra dáng vẻ thảm hại này trước mặt chủ nhân của mình.

“Ah, không sao đâu…Ta thực sự đã khiến em phải trải qua nhiều khó khăn rồi, ta xin lỗi. Ta thật lòng xin lỗi. Kể từ bây giờ ta sẽ cư xử như này, được chứ? Nên là, ta sẽ tiếp tục trông cậy vào em nhé…?”

Tôi đã chỉ toàn đối xử với em ấy một cách bất công từ trước đến giờ.

Tôi không có quyền để nói những lời đó. Em ấy có đủ lý do để từ chối tôi. Đây có lẽ cũng chỉ là những lời chẳng đáng tin.

Dù vậy, tôi vẫn muốn làm thân với Sia. Tôi muốn em ấy được sống hạnh phúc. Tôi muốn tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Mặc dù nó ích kỷ, nhưng đây là những cảm xúc chân thành của tôi.

“Sia…?”

Khi tôi gọi tên em ấy, dù vẫn giấu khuôn mặt phía sau mái tóc của mình, em ấy vẫn đáp lại cảm xúc của tôi bằng cách gật đầu mạnh một cái.

“Cảm ơn em, Sia. Ta cũng sẽ cố gắng để trở thành một chủ nhân mà em có thể khoe khoang về”

“E-em cũng sẽ nỗ lực hơn nữa trong công việc của mình kể từ bây giờ ạ…”

“Em cứ giữ mọi thứ vừa phải là được rồi mà”

(Nếu tôi khiến Sia làm việc còn vất vả hơn hiện tại thì đúng là độc ác mà.)

Tôi không ngờ được là mình sẽ có một cuộc trò chuyện như này ngay sau khi chuyển sinh chỉ vài phút sau đó. Tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng được việc mình lại khiến một cô gái bật khóc nữa.

Việc sắp xếp lại tình hình cũng tốn kha khá thời gian, nhưng tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc từ sâu trong thâm tâm khi khoảng cách giữa cả hai đã rút ngắn so với mối quan hệ trong quá khứ.

###

Sau khi dùng xong bữa sáng…

(Uầyyy…Không, thực sự đấy, cảnh quan thành phố ở đây đúng là đáng kinh ngạc mà…)

Những con đường lát đá đẹp đẽ, một con kênh chảy qua thị trấn. Những nhà dân được làm từ gạch và đá. Phần mái nhà đều cùng mang một sắc cam, cho ta ấn tượng về một vùng đất thần tiên được bao quanh bởi bức tường lâu đài.

(Dù đã đi xe ngựa được nửa đường, nhưng quyết định đi bộ quả nhiên là đúng đắn mà…Có lẽ mình đang cư xử khác với bình thường, nhưng do đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi nên chắc sẽ ổn thôi)

Phần chuẩn bị mà tôi nói tới chỉ đơn giản là [Ta muốn đi bộ và từ từ nói chuyện với Sia]. Và vì em ấy tin vào điều đó, tôi đã có thể thoải mái tận hưởng bầu không khí của thị trấn này.

Nếu không có ký ức của Byleth, tôi chắc hẳn sẽ bị ấn tượng bởi cảnh sắc xung quanh hơn, nhưng kể cả vậy, nó vẫn đủ để tôi cảm nhận được như thể mình đang [đi du lịch].

Trong khi đang tận hưởng việc quan sát xung quanh, tôi để ý rằng Sia đôi lúc lại liếc sang đây với ánh mắt như thể muốn nói gì đó.

“Hửm? Có vấn đề gì sao, Sia?”

“Ah, e-em xin lỗi ạ!”

Nghĩ rằng mình đang làm phiền tôi, em ấy liền vội vã cúi đầu xin lỗi……nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn tôi, nhấn đầu ngón tay của mình vào nhau.

Do là cả hai đang bước đi bên cạnh nhau, nó khá dễ thấy.

“Kìa, em lại làm vậy nữa rồi”

“Ah, tại vì, ưm, cái này là…”

“Ahaha, không cần phải hoảng hốt thế, ta sẽ không nổi giận hay gì đâu”

Em ấy chắc hẳn đang cảm thấy khó xử khi tôi lại khác với Byleth của mọi ngày như thế. Cũng không là gì nếu em ấy hoang mang cho đến khi quen dần.

“Dù sao thì, ta xin lỗi về việc đó. Ta lúc nào cũng đi lên trước một mình cả.”

“Kh-không sao đâu ạ!”

Byleth bình thường sẽ bước đi phía trước mà chẳng thèm để ý tới Sia.

Khi bị bỏ lại như vậy, việc phải [nhanh chân bắt kịp] đã trở thành điều quá đỗi bình thường đối em ấy.

Tuy nhiên, mọi việc sẽ khác bắt đầu từ ngày hôm nay.

“......Ừm, Byleth-sama”

“Hửm?”

“N-ngài không cần phải lo cho em đâu ạ. Với vị thế là người phục vụ Byleth-sama, em lại khiến ngài phải……bận tâm. Hơn nữa, em còn mắc một lỗi lớn vào sáng nay ạ…”

“Ta cũng không để tâm quá đâu. Với cả như này thì ta cũng thoải mái hơn nữa.”

Tôi đã nhận ra được một điều. Sia đơn giản là không biết nghi ngờ. Em ấy chỉ biết tin thôi.

Nó có vẻ là ảnh hưởng từ sự thuần khiết của em ấy. Đôi mắt của em ấy trong sáng thế này cơ mà.

(Nếu hầu gái riêng của tôi không phải là một người như Sia, chắc hẳn…)

Ánh mắt đó sẽ chứa một nửa nghi hoặc, nửa còn lại sẽ là sự căm ghét. Chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy hãi rồi.

“Cơ nà, về chuyện Sia đánh rơi tách trà, chúng ta đã đồng ý rằng đó là bởi vì ta đột nhiên cảm ơn em mà không giải thích gì rồi mà, đúng chứ? Nên là đừng lo lắng về nó.”

Việc em ấy thấy sốc chỉ vì được tôi cảm ơn lại khiến tôi buồn lòng một lần nữa, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng.

“Và nếu là hồng trà do Sia pha thì tách nào cũng sẽ ngon thôi.”

“Ah, em cảm ơn ạ…”

“Ha, haha…”

Có lẽ tôi đã làm hơi quá trớn rồi chăng, đột nhiên lại thấy ngại rồi.

Khi đang gãi má và nhìn thẳng về trước, tôi liền nghe được một giọng nói ở bên cạnh.

“Mình phải làm quen nhanh hơn thôi…”

Một tiếng lẩm bẩm lí nhí.

Có vẻ Sia đang không nghĩ là tôi sẽ nghe được em ấy. Khi tôi liếc sang bên cạnh qua khóe mắt của mình, khóe môi của em ấy đang mềm đi trông có vẻ hạnh phúc.

Tôi nghĩ đến việc giả vờ không nhận ra, nhưng những lúc như này là cơ hội để chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

“–Ừm. Phải làm quen nhanh hơn đấy nhé.”

“Hí! E-em xin lỗi ạ!”

Khi tôi đáp lại một cách bông đùa, em ấy liền trưng ra vẻ mặt như đang nói [Ngài nghe được những lời đó sao!?] vậy.

Nếu chúng tôi có một mối quan hệ tốt thì có lẽ em ấy đã không xin lỗi nhỉ.

Em ấy sẽ chỉ nói rằng [Ngài nghe được những lời đó sao ạ!?] một cách đáng yêu, và từ đó, chủ đề nói chuyện giữa cả hai cũng sẽ được mở rộng.

(Thực sự đấy, tại sao tôi lại muốn ngược đãi một đứa trẻ như này cơ chứ…Chỉ vì không thích em ấy thì đúng là vô nghĩa mà.)

Mặc dù đó không phải là việc do tôi làm, nó vẫn khiến tôi thực sự đau lòng.

“......Này, Sia. Dù sao thì, ta có thể hỏi em một chuyện không?”

“V-vâng, là gì vậy ạ?”

“Giữa ta trong quá khứ và ta của bây giờ……em thấy bên nào tốt hơn?”

“Ưm……”

Thông thường thì sẽ là cái sau. Chắc hẳn phải là cái sau, nhưng mà tôi vẫn muốn xác nhận.

“Không trả lời được sao?”

“......”

Thời gian cứ trôi đi. Có vẻ là em ấy né tránh việc trả lời, nhưng lại coi nó như một mệnh lệnh.

Em ấy lẩm bẩm trả lời một cách ngượng ngùng bằng cái miệng nhỏ xinh của mình.

“V-việc đó…ưm, em có thể ngưỡng mộ Byleth-sama dịu dàng này hơn ạ…”

“Cảm ơn em. Ta vui vì em nghĩ vậy.”

Nếu mà em ấy trả lời rằng [Em thích Byleth-sama trước hơn ạ] ở đây, tôi có thể sẽ quá sốc để di chuyển luôn ấy chứ.

Tôi đã lo là em ấy có thể kinh tởm với sự thay đổi giữa trước và sau của tôi, nhưng có vẻ đó là lo lắng không cần thiết rồi.

Giờ khi đã nhẹ nhõm hơn nhiều, tôi bắt đầu nhìn xung quanh cả hai.

Tôi thực chất đã để ý việc này được một lúc rồi.

Những học sinh khác cũng trong bộ đồng phục của Học viện Ravelwarts đã liếc nhìn sang bên này từ nãy đến giờ rồi. Những ánh mắt chứa đựng sự thương hại hướng đến Sia, và sự khinh bỉ đối với tôi…

Tôi cũng chẳng bất ngờ gì về tình huống này.

Lý do chỉ có thể là vì cách cư xử hàng ngày của Byleth, và cả những tin đồn xấu.

“...Hà, ta biết đây là do tự mình chuốc lấy, nhưng mà ta vẫn muốn bằng cách nào đó giải quyết sự chú ý tiêu cực này, em biết đấy, Sia?”

“Mư…”

“Ahaha, ta xin lỗi.”

Tôi đã hỏi một câu gây khó dễ rồi.

Sia chau mày đầy lo lắng, hạ thấp đôi mắt xanh dương của mình xuống, và khẽ thở ra một hơi ngắn như muốn lảng tránh việc trả lời.

Xác nhận sẽ là vô lễ, và phớt lờ cũng chẳng khác là bao.

Không trả lời chính là đáp án chính xác của một hầu gái, và có vẻ là em ấy đã thể hiện điều đó bằng cách sử dụng hơi thở. Em ấy thực sự thông minh với khuôn mặt đáng yêu đó.

(Sia đúng là tuyệt vời thật đấy…)

Kể cả trước tai tiếng đang lan xa ngay lúc này, rồi cả một quá khứ chỉ toàn là ngược đãi, em ấy vẫn phục vụ tôi mà không hề cảm thấy chán ghét.

Em ấy thực sự là một hầu gái quá tốt so với tôi.

“Mình phải nỗ lực thôi…về nhiều mặt.”

“Ah, ừm…xin ngài đừng quá để tâm đến việc đó ạ. Em sẽ kể với mọi người về [Cách giáo dục nghiêm khắc vì quan tâm đến em] của ngài ạ!”

“Cảm ơn em…từ từ, đợi một chút!”

“Vâng?”

Tôi đã suýt chút nữa đã bị cuốn theo trước nụ cười ngây thơ đó nhưng bằng cách nào đấy đã phanh kịp.

Nếu tôi để em ấy lan truyền việc này, nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn bình thường. Và theo đó, cái lời bào chữa tệ hại đấy cũng sẽ bị lan truyền luôn.

Tôi tuyệt đối không thể để việc Byleth đã thay đổi bị lộ ra.

“Ý ta là, ta sẽ rất vui nếu em tạm hoãn việc tự mình lan truyền nó”

(Nếu tất cả mọi người đều cả tin như Sia thì là một chuyện, nhưng việc đó sẽ chẳng thể nào xảy ra được đâu…)

Không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất, nhưng nếu thực sự có người tiếp cận tôi, dù có hơi buồn cười, nhưng phải nói là họ sẽ rất dễ lừa đấy.

…Ấy, lạc đề rồi.

“Ta thực sự cũng thấy vui khi em chia sẻ điều đó vì ta, nhưng những người khác có thể sẽ nghĩ là ta ra lệnh cho em nói vậy mà? Nên là ta chỉ muốn cẩn thận thôi.”

Tôi nói vòng vo như vậy thôi, chứ đương nhiên là em ấy sẽ coi đó như một [mệnh lệnh].

“Ah, em hiểu rồi ạ! Vậy thì em sẽ chỉ kể về việc đó khi chủ đề được nhắc đến thôi ạ!”

“Cảm ơn em.”

“Byleth-sama, nếu có việc gì mà em có thể giúp ngài, xin hãy ra lệnh cho em bất cứ lúc nào ạ!”

“Được rồi. Vậy thì ta sẽ trông cậy vào em khi đó”

“Vâng ạ!”

Có lẽ là bởi em ấy giống như một bé động vật nhỏ xinh, hoặc là bởi em ấy đang nỗ lực hỗ trợ tôi chỉ với cơ thể bé xíu của mình, hoặc là bởi nụ cười của em ấy cũng đáng yêu nữa, tôi thực sự muốn được xoa đầu em ấy.

Đương nhiên, tôi đã kiềm chế bản thân.

(Mà, từ giờ thì ưu tiên hàng đầu của mình là sống một cách lặng lẽ…Rồi là không để cho mấy lời đồn xấu lan rộng hơn nữa…kiểu vậy nhỉ.)

Giờ đây khi đã chuyển sinh, tốt nhất là tôi nên bắt đầu bằng việc đi kiểm tra xung quanh để sống một cách yên bình.

Sau khi kết luận điều đó trong lòng, tôi tiếp tục đi bộ thêm 15 phút nữa.

(Đ-đây thực sự là một học viện sao…?)

Bức tường ngoài trắng tinh và phần mái xanh sẫm. Chúng tôi đã đến Học viện Ravelwarts–một công trình dù có gọi là một tòa lâu đài đi nữa thì cũng chẳng hề kém cạnh.

Cánh cổng chính khổng lồ màu trắng cao sừng sững khi nhìn từ dưới lên.

Xung quanh học viện tự hào sở hữu một khuôn viên đồ sộ là những hàng cây được trồng cách đều, những đóa hoa nở rộ rồi cả những đài phun nước.

Phần đường đi được làm từ đá và được bảo quản kỹ càng, cùng với đó là bốn lính gác túc trực tại cổng chính.

(Nó sở hữu một vẻ hào nhoáng đủ để khiến ta do dự không biết đi vào có ổn hay không…Đúng là một nơi dành cho quý tộc có khác…)

Một người không sống trong thế giới này khả năng cao sẽ khó mà tin rằng đây là một ngôi trường.

Với mấy suy nghĩ vẩn vơ như vậy, tôi bước qua cánh cổng, đi qua khuôn viên rộng lớn, và tiến vào trong tòa nhà dạy học.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
Chất lượng bản dịch chưa được tốt lắm, cơ mà thôi, dù sao cũng TFNC =))))
Xem thêm
truyện cuốn quá troi mang trans ra nhanh nhé
Xem thêm