“Này ngươi, chuyện lúc nãy là sao hả!?”
Haise, người đang cố trốn một mình bên ngoài ban công với hy vọng mọi thứ sẽ kết thúc sớm để cậu có thể về trọ nghỉ. Tuy nhiên, cậu lại bị Nhị công chúa, Myuane — người lúc nãy bị cậu từ chối — tiếp cận và chất vấn.
Nhị công chúa Myuane, 16 tuổi, bằng tuổi với Haise.
Vì là công chúa nên Haise cảm thấy hơi phiền, nhưng cậu vẫn đáp lời cô ấy.
“Ý của công chúa là sao cơ?”
“Chuyện đi cùng đấy! ngươi… à không, ta hỏi là: ngươi không muốn ta đi cùng đúng không?”
“Không phải vậy. Chỉ là… thần muốn đi một mình thôi.”
“Mâu thuẫn!! Như vậy là mâu thuẫn đó!!”
Myuane chỉ thẳng ngón tay vào anh.
Haise thầm nghĩ — ‘Phiền thật…’
“Nhưng thần đã nói rồi, dãy núi thiêng Gagazia là nơi rất nguy hiểm. Thần không tự tin mình có thể bảo vệ được công chúa.”
“Yên tâm đi. Với ‘Chúc Phúc’ của ta, thì ta không cần ai bảo vệ cả. Với lại, ta sẽ không đi cùng với ngươi nữa đâu. Ta sẽ đi cùng với nhóm của Sasha.”
“Thần hiểu rồi.”
“Ừ đấy.”
“…………”
“…………”
“Ừm…, công chúa còn cần gì nữa sao?”
“Không phải!! Ý ta là, ngươi thật sự chỉ vì lý do đó mà từ chối sao!? Nghe cho rõ nhé, một mạo hiểm giả cấp S nhận nhiệm vụ từ Đức Vua và đồng hành với hoàng tộc – đó là truyền thống từ xưa rồi!”
“Vậy thì, đó là những mạo hiểm giả cấp S khác. Không phải là thần.”
“Cái đó thì đúng, nhưng mà…”
Myuane xụ mặt.
‘Đúng là trẻ con thật.’ Haise nghĩ, rồi cúi đầu.
<Cheron: ông mới trẻ con ấy>
“Thay vào đó, thần nhất định sẽ hái được ‘Nguyệt Thảo Vĩnh Hằng’.”
“…………Được thôi.”
“Vậy thì, thần xin phép.”
Ngay khi Haise định rời khỏi nơi này luôn, thì cậu lại bị một người khác gọi lại.
Cuối cùng thì cậu vẫn không thể rời khỏi cái ban công. Cảm giác như mọi lối thoát đều bị chặn lại.
“Haise──… Không, ‘Dark Stalker’, có thể đợi một chút không?”
“…Có chuyện gì vậy, thưa quý cô ‘Brunhilde’?”
Sasha cùng với những thành viên trong đội của cô ấy xuất hiện. Lúc này, cả Cress cũng đã gia nhập, và Myuane thì đang ôm lấy tay của Cress.
Sasha lên tiếng.
“Công chúa Myuane từ giờ sẽ đi cùng đội chúng tớ.”
“Vậy sao.”
“Ừm thì…”
Sasha lưỡng lự, không biết nên nói gì. Haise vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng, người lên tiếng tiếp theo lại là Piazzolla.
“Anh vẫn còn đi solo à? Cứ thế này thì anh sẽ chết sớm đấy.”
“Vậy còn cô, vẫn còn ở lại nhóm sao?”
“…Hả?”
“Không phải phương châm của các người là bỏ rơi kẻ yếu và bổ sung kẻ mạnh hơn vào sao? Thật không ngờ một kẻ yếu như cô vẫn còn trụ lại được trong đội.”
“───Cái gì!?”
Mặt Piazzolla vặn vẹo, gân máu nổi đầy trán. Cả Myuane cũng phải thốt lên “Híc” vì bị ánh mắt giận dữ đó làm cho sợ.
Lúc này, Tycoon đẩy gọng kính lên.
“Cậu vẫn hời hợt như xưa nhỉ. Lúc nào cũng chỉ nhìn được bề nổi. Bây giờ nghĩ lại, loại cậu ra khỏi đội là quyết định đúng đắn.”
“Cảm ơn nhé. Nhờ đó mà tôi cũng đã học được một vài thứ. Tycoon, trên đời này có những thứ mà sách vở sẽ không bao giờ có thể dạy cho cậu được.”
“…………”
“Tôi nhớ chúng ta từng có chung sở thích. Thật hoài niệm, những lần bàn về thể loại sách yêu thích.”
“…………Hm.”
Lần này, đến lượt Robin.
“Này Haise!! Cùng chiến đấu lại đi!!”
“Này đồ ngốc!!” – Reynold vội cản Robin, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục.
“Giống như ngày xưa ấy!! Haise, tớ nghe nói cậu có một ‘Chúc Phúc’ khủng lắm phải không!? Nếu là Sasha và cậu, thì kể cả ‘Lục Mê Cung Cấm Kỵ’ cũng có thể vượt qua!!”
“Không được đâu.”
“Haise…”
“Tôi không muốn chết.”
“…”
Sasha nín thở.
Haise chạm nhẹ vào miếng bịt mắt bên phải.
“Ví dụ nhé, nếu như cậu được cho biết vị trí nơi nguyên liệu của thuốc hồi phục mọc đầy và hí hửng đến nơi… để rồi phát hiện ra có một con rồng ở đó. Nơi lẽ ra không nguy hiểm gì…”
“…………”
Sasha tái mặt và bắt đầu run rẩy.
“Hóa ra lại có một con rồng đã sống ở đó từ rất lâu rồi. Hội mạo hiểm thì giấu nhẹm. Ai đó rất ‘tốt bụng’ đã chỉ đường cho ‘kẻ vô dụng’, để rồi người đó bất ngờ thức tỉnh ‘Chúc Phúc’ vào thời khắc cận tử và xé xác con rồng rồi quay trở về───”
“Đủ rồi, dừng lại đi!”
Reynold bước ra, đứng chắn trước Sasha, bảo vệ cô.
“Reynold. Vẫn là một ‘Người Bảo Hộ – Guardian’ mẫu mực nhỉ. Lúc nào nào cũng cố gắng bảo vệ mọi thứ, kể cả khi nó có vượt ra khỏi tầm tay.”
“Cậu im đi. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi đuổi cậu là vì cậu quá yếu. Một kẻ không có ‘Chúc Phúc’ như cậu không thể nào theo kịp được chúng tôi. Sự tử tế đó, cậu chẳng thể hiểu nổi. Vì thế nên đội này không cần cậu nữa.”
“Vậy à.”
Thật ra──Haise cũng chẳng còn hứng thú.
Dù họ có day dứt, rơi nước mắt, trách móc hay cầu xin.
Cậu đã quyết định rồi.
“Tôi sẽ không bao giờ tin vào đồng đội nữa, và cũng không cần đồng đội. Dù có chết đi chăng nữa, tôi cũng sẽ sống cho đến lúc đó.”
“…Haise.”
Sasha nhìn cậu.
Một người bạn thuở nhỏ, người đã đã sát cánh cùng với cô từ khi cả hai còn là những đứa trẻ. Cậu ấy từng rất vui vẻ, tích cực và hay cười, nhưng giờ đây những thứ đó đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng──Haise cười.
“Sasha.”
“!!”
“Chúc mừng cô được thăng lên cấp S. Cả tôi cũng vậy, tôi cũng đã trở thành mạo hiểm giả cấp S giống như cô rồi.”
“…à…”
“Từ giờ, hãy tiếp tục hướng đến ‘giấc mơ’ của mình đi nhé. Tôi cũng sẽ cố gắng.”
“…Haise…”
Ngay khi vừa nói xong, nụ cười trên cậu lập tức tan biến.
“Cô hãy cứ theo đuổi cái gọi là ‘mạnh nhất’ của riêng cô đi. Bởi vì bây giờ… không còn chỗ nào cho tôi trong đội này nữa đâu.”
“…!!”
Haise cười, rồi quay lưng.
Cậu không rời khỏi ban công. Chỉ quay lưng lại – từ chối sự hiện diện của Sasha và cả nhóm.
Không còn gì để nói nữa… Và tấm lưng ấy đã nói thay tất cả.
◇◇◇◇◇
“…Hà…”
Sau khi nhóm Sasha rời đi, Haise một mình ngước nhìn bầu trời trên ban công.
“…”
Cậu đã xúc động hơn mình nghĩ.
Và những ký ức ùa về.
Cái ngày mà cậu bị đuổi khỏi ‘Sacred’.
Cái ngày xảy ra sự kiện định mệnh ấy.
“…Khát thật.”
“Đây.”
“───!”
Lúc nào chẳng hay, Geist đã đứng ngay sau lưng cậu.
Ông đưa một ly nước về phía Haise.
Cậu nhận lấy và nhấp một ngụm.
“Thật hoài niệm.”
“Hả?”
“Ngày đó cũng… là một đêm như thế này.”
“…”
“Cái đêm mà cháu thức tỉnh ‘Chúc Phúc’… và mất đi con mắt ấy…”
“…”
Bầu trời đêm tràn ngập những vì sao sáng lung linh và rực rỡ.


9 Bình luận