Yahari Ore no Seishun Lov...
Wataru Watari, Hirishi Ishikawa, Yume Mizusawa, Sou Sagara, Yuji Yuji, Romeo Tanaka, Shirou Shiratori, Mukai tenshin, Yashushi Date, Fumiaki Maruto, Ougyo Kawaghishi, Yoshitaka Sakaida, Mei Hachimokou, Hiroshi Ishikawa, O. Jackson Pokan , Ayumu Kasuga, Momoko, Kippu, Ukami, Shirabi, Benio, Shunaho Tobe, Shirabii, Kuro , Umiko, Kukka, Katsumi Enami, Meruchi Nanase, Erreto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Yukino Side

Buổi Biểu Diễn Đầu Tiên Đầy Bất Ngờ của Yukinoshita Yukino và Hikiya Hachiman

0 Bình luận - Độ dài: 8,980 từ - Cập nhật:

Buổi Biểu Diễn Đầu Tiên Đầy Bất Ngờ của Yukinoshita Yukino và Hikiya Hachiman

Tác giả: Tenshin Mukai / Minh họa: Ukami

Dịch Thuật: LittleKai (Valvrare Team)

Tôi, Hikigaya Hachiman, vừa bước đi vừa lo lắng. Nguồn cơn của nỗi phiền muộn này bắt nguồn từ cuộc trò chuyện trong phòng giáo viên cách đây không lâu.

Vừa bước chân vào phòng giáo viên, cô Hiratsuka đã vẫy tay gọi tôi.

“Em đến rồi à.”

“Cô gọi em có việc, đương nhiên em phải đến rồi. Nhưng nhìn sắc mặt của cô, em biết ngay chẳng có tin gì tốt lành cả.”

“Vậy à? Em đã biết rồi thì tốt, đỡ mất công giải thích.”

Cô Hiratsuka chẳng mảy may để ý đến lời châm biếm thượng thừa của tôi, cầm một tờ giấy trên bàn đưa cho tôi. Trên đó viết “Thông báo buổi gặp mặt vui chơi khu vực”.

“À ừm... xin hỏi đây là...?”

“Đến cả em mà nhìn cái này cũng không hiểu sao?”

“Đương nhiên rồi. Cô đánh giá em cao quá rồi, dù là theo hướng tốt hay xấu.”

Cô Hiratsuka chống tay lên bàn, lộ ra vẻ mặt “Ra vậy”, tôi chẳng tài nào đoán ra được ý cô ấy.

“Thành phố muốn tập hợp trẻ em địa phương tổ chức hội thân ái, cô nhận được yêu cầu nhờ Câu lạc bộ Tình Nguyện giúp đỡ biểu diễn một tiết mục gì đó.”

Ra là vậy. Nghe có vẻ phiền phức đây.

“Biểu diễn à. Sao lại cứ phải là chúng em? Mấy việc này phải do người chuyên nghiệp làm mới được, nghiệp dư làm sẽ chết dở đấy, đây là chân lý rồi đấy ạ.”

“Đừng phủ định ngay từ đầu. Nghe cô nói hết đã.”

“Tiết mục biểu diễn là múa rối hay gì đó à? Yuihama có vẻ giỏi mấy trò đó lắm. Yukinoshita chắc cũng không tệ đâu.”

“Đừng khéo léo loại bỏ bản thân như thế.”

Ưm ưm, quả nhiên bị bắt bài rồi. Chắc tại cô đánh giá tôi quá cao, dù là tốt hay xấu, nên mới dễ dàng phát hiện ra khi tôi có ý đồ xấu.

Cô Hiratsuka với thái độ “Em nghĩ gì cô biết hết” nhìn tôi không chớp mắt.

“Hơn nữa, bên kia muốn nhờ các em biểu diễn không phải là múa rối, mà là hài kịch.”

“...Hài kịch?”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Không, nếu đúng là nghĩa đen, thì đây đúng là yêu cầu tồi tệ nhất mà cô vừa nói.

“Đúng vậy. Hài kịch mà mọi người đều biết đến như manzai, kịch ngắn, độc thoại, rakugo, vân vân.”

“Ra là vậy. Vậy thì thay vì Câu lạc bộ Tình Nguyện, tìm câu lạc bộ Nghiên cứu Rakugo có vẻ phù hợp hơn. Vậy em xin phép cáo từ.”

Tôi vừa định quay người bước ra khỏi phòng giáo viên, thì cánh tay bị ai đó nắm chặt.

“Hikigaya, em cũng biết đấy, trường chúng ta không có câu lạc bộ Nghiên cứu Rakugo.”

“Hể? Vậy hả? Trong thế giới quan mà em biết ấy, trường mình hình như có cả CLB Nghiên cứu Rakugo, Hội Nghiên cứu Manzai, rồi cả CLB Kịch ngắn nữa cơ đấy.”

“Dù em có xuyên không về quá khứ bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì sự thật là vụ này vẫn phải nhờ đến Câu lạc bộ Tình Nguyện bọn em giải quyết thôi.”

Nghe được sự quyết tâm của cô ấy, tôi đành buông xuôi, rũ cả vai. Thở dài một hơi rồi quay người lại, cô Hiratsuka khẽ nhếch mép nhìn tôi, cứ như thể cô đã nhìn thấu tâm can tôi vậy.

“Vậy cô ơi, em muốn hỏi cô vài câu về vụ này.”

“Được thôi.”

“Tại sao cô lại đẩy cái vụ này cho Câu lạc bộ Tình Nguyện bọn em chứ! Cái chương trình hài kịch quái quỷ gì thế! Bọn em có tí kinh nghiệm nào đâu!”

Tôi tuôn ra những thắc mắc đã nảy sinh ngay khi nghe về vụ này, nhưng cô giáo trước mặt vẫn thản nhiên như không.

“Không có kinh nghiệm không có nghĩa là không phù hợp.”

Cái kiểu tư duy Schrödinger gì thế này. “Chưa thử nên không thể biết có phù hợp hay không”, phi logic quá thể.

“Hơn nữa, Hikigaya, chẳng phải trước đây em đã từng nói rồi sao?”

“Em?”

“Thấy mấy đứa trong lớp làm trò lố, em bảo ‘Mấy đứa đó cứ tưởng mình hài hước lắm, xong rồi thử diễn manzai, kết quả làm không khí đơ như cây cơ, đáng đời!’.”

…Chết rồi. Tôi nhớ ra rồi. Chắc chắn là đám Tobe. Mấy tên đó cứ tưởng cái trò hề của bọn nó ai nhìn cũng thấy buồn cười, tôi bất mãn vì chuyện đó.

“Sau khi nhận vụ này, cô đã tìm hiểu sơ qua về ‘biểu diễn hài kịch’, có vẻ như ‘hài hước’ lại hợp với những người có tâm hồn u ám hơn là những người hướng ngoại. Vì vậy, cô muốn nhờ đến Câu lạc bộ Tình Nguyện do Hikigaya, đại diện cho những con người u ám, âm trầm trong lòng cô, giúp đỡ.”

“Người u ám giỏi làm hài” thì cũng có lý, có một nghệ sĩ luôn nghĩ ra những trò đùa sáng tạo từng nói rằng, đó là vì người u ám nhìn nhận mọi thứ từ một góc độ méo mó. Nên tôi hiểu cái lý đó. Nhưng tính cách âm trầm thì liên quan quái gì đến chuyện này chứ.

“Tóm lại, cô đã nói với người ta rồi, Câu lạc bộ Tình Nguyện sẽ chịu trách nhiệm biểu diễn một loại hài kịch nào đó.”

“Ra là tiền trảm hậu tấu à.”

“Khách hàng là học sinh tiểu học từ lớp dưới đến lớp giữa của khu phố, khoảng ba mươi em cả trai lẫn gái. Thời gian là hai tuần nữa. Giao cho các em đấy.”

Đến nước này thì cô Hiratsuka sẽ không nhượng bộ đâu. Hết cách rồi. Haiz, tìm Yuihama thương lượng xem sao. Biết đâu cậu ấy lại hăng hái nói “Manzai! Hay đó, thử xem sao thử xem sao—!”. Biết đâu còn tiện thể nói “Để tớ diễn độc thoại—!” giảm bớt gánh nặng cho tôi. Woa, nếu cô ấy thật sự làm vậy thì Yuihama đúng là nữ thần. Tôi sẽ đẩy thuyền cho cô ấy hết mình.

Tôi vừa nghĩ vừa bước về phía cửa, cô Hiratsuka giơ tay lên chào từ xa.

“À phải rồi! Lỡ như người ta bảo chương trình hài kịch của Câu lạc bộ Tình Nguyện dở tệ, làm cho học sinh tương lai của trường mình ít đi thì toi, nên dù thế nào cũng phải làm cho buổi biểu diễn thành công vang dội đấy nhé! Hết.”

Cô ấy nhét thêm một cục nợ vào phút cuối.

Tôi vừa suy nghĩ xem phải xử lý cái yêu cầu vô lý này như thế nào, vừa bước về phía phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện. Bởi vì tôi nghĩ rằng, tốt nhất là nên nói cho các thành viên khác biết tình hình hiện tại của mình. Tôi một hơi mở toang cánh cửa, thấy Yuihama đang cắm mặt vào điện thoại.

“A, Hikki. Yahallo~”

“Chào, cậu vẫn bận rộn lướt điện thoại như mọi khi nhỉ.”

“Ôi chao... Toàn tin nhắn là tin nhắn. Chờ tớ một chút được không? Tớ phải trả lời đã.”

Tôi nhìn Yuigahama đang thoăn thoắt trả lời tin nhắn bằng cả hai tay, thầm nghĩ “Đám ‘riajuu’ đúng là tốn nhiều thời gian giao lưu thật.” Tôi ngồi xuống đối diện Yuigahama, chờ cô nàng nhắn tin xong xuôi rồi mới xác nhận.

“Xong hết rồi nè.”

“Nhiều bạn bè cũng mệt mỏi lắm nhỉ.”

“Hikki đang nói móc tớ đấy à?”

Chơi với tôi lâu, giờ cô nàng cũng bắt đầu hiểu được ý tại ngôn ngoại của tôi rồi. Tôi thành tâm cảm thán.

“Chắc Hikki cả đời này cũng không hiểu đâu, nhưng tớ thực sự rất vui khi làm bạn với họ đó.”

“Vậy à? Tớ chỉ là không chấp nhận được cái kiểu quan hệ hời hợt, không sâu sắc, chỉ toàn nhắn tin chúc buổi sáng thôi.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Vừa nãy bọn tớ còn hẹn nhau đi trung tâm thương mại chơi nữa kìa.”

Nghe xong tôi càng thêm e ngại cái giống loài “riajuu” này. Bị ép buộc phải làm thân với những người chỉ là vô tình cùng tuổi, cùng lớp, đến cả ngày nghỉ cũng phải ở bên nhau, chẳng khác gì là khổ hạnh. Kiếp trước tôi đã gây ra tội nghiệt gì mà phải chịu đựng thế này? Tôi thở dài não nề.

“Hikki, cậu nghĩ gì cũng viết hết lên mặt rồi kìa.”

Yuigahama nheo mắt nhìn tôi.

“Thật á? Vậy cậu biết tớ đang nghĩ gì không?”

Tôi nhìn chằm chằm Yuigahama. Cô nàng lập tức quay mặt đi, có lẽ là không chịu nổi ánh mắt của tôi.

“Đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế...”

“Sao? Ý là không muốn bị một kẻ có ánh mắt xấu xa như tớ nhìn chằm chằm đến vậy à?”

“Tớ không có nói vậy nha!”

Yuigahama phồng má phủ nhận. Vậy à? Thế thì tốt. Dù là tôi tự nói ra, nhưng nếu cô nàng thật sự không muốn tôi nhìn, tôi sẽ buồn chết mất.

“Không đùa nữa. Vừa nãy Hiratsuka-sensei nói với tớ, có người nhờ Câu lạc bộ Tình Nguyện biểu diễn hài kịch trong buổi giao lưu dành cho trẻ em địa phương.”

“Ể? Cái gì thế? Nghe có vẻ thú vị lắm đó.”

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Yuigahama rất hứng thú.

“Đúng không? Cậu cũng có một hai nghệ sĩ yêu thích chứ.”

“Ừm! Tớ thích nghệ sĩ hài kia! Cái người hay xin lỗi bằng ‘Ai, tui mate~n’[] ấy!”

Chỉ nghệ sĩ hài Nhật Bản “Desuyo”.

Hóa ra gu của cậu ấy lại già dặn hơn tôi nghĩ. Phải nói là nghệ sĩ hài xưa lắc rồi. Nghe nói bây giờ vẫn đang cố gắng.

“Đây là cơ hội quý giá để cậu được làm những điều giống với nghệ sĩ mà cậu yêu thích đấy. Nếu cậu hứng thú thì có muốn thử không?”

“Tuyệt vời! Tớ đồng ý! Khi nào vậy?”

“Thứ Bảy, hai tuần nữa.”

“Thứ Bảy, hai tuần nữa nhỉ! Vậy là đầu tháng sau... A.”

Vẻ mặt tươi cười của Yuigahama bỗng trở nên u ám.

“...Tớ xin lỗi, hôm đó có lẽ tớ không rảnh.”

“Có chuyện gì sao?”

“Tớ có hẹn rồi.”

Yui chìa màn hình điện thoại ra cho tôi xem, dòng chữ hiện lên –

[Vậy là quyết định thứ Bảy tuần sau nữa, mọi người cùng nhau đi chơi ở trung tâm thương mại đó nhé! Không được từ chối như lần trước đâu đấy.]

Người gửi được viết một cách cẩn thận là “Yumiko”. Chắc chắn là Miura Yumiko rồi. Yuigahama cười gượng “he he”.

“Cái này... không đi không được sao?”

“Còn phải hỏi! Cậu ấy đã bảo cấm từ chối rồi mà.”

“Ừm, tớ biết... Nhưng chẳng phải đây là kiểu ‘làm bộ’ hay thấy trong mấy màn hài sao?”

“Làm bộ?”

Yui nghiêng đầu khó hiểu.

“Nghệ sĩ hài trên TV từng nói rằng, khi người ta nói ‘Đừng có đẩy! Đừng có đẩy!’ thì có nghĩa là ngược lại, hãy đẩy đi. Chẳng phải nguyên lý cũng giống vậy sao.”

“Khác chứ! Yumiko không đời nào nghĩ như mấy diễn viên hài đó đâu!”

Yui lắc đầu phủ nhận, nhìn phản ứng của cậu ấy là biết Miura là người thế nào rồi. Thôi được, coi như vậy đi.

“Vì lịch hẹn đã được quyết định trong tin nhắn vừa rồi đấy, quả là không đúng lúc thật.”

Tôi không cam tâm khi có một người hăng hái như vậy mà lại không đúng thời điểm, nhưng có lẽ cũng không còn cách nào khác. Mà nghĩ lại thì, Yuigahama thích diễn viên hài “Desuyo”, hơn nữa cậu ấy còn không hiểu cái “làm bộ” tôi vừa nói, lên sân khấu có khi lại thành trò hề mất.

“Tớ thật sự xin lỗi!”

Yuigahama chắp hai tay trước ngực. Tôi bảo cậu ấy “Không sao đâu”, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.

Ừm, bắt đầu nghĩ kịch bản độc thoại thôi.

Tôi chào tạm biệt Yuigahama, rời khỏi Câu lạc bộ Tình Nguyện về nhà, ngồi trước cuốn sổ trong phòng, nghiền ngẫm kịch bản độc thoại. Lý do chọn độc thoại chỉ có một. Yuigahama không rảnh. Như vậy chỉ còn lại Yukinoshita. Nhưng Yukinoshita chắc chắn sẽ không nhận lời, vậy thì tôi sẽ tự tôi diễn độc thoại. Xét về lý, đây là cách giải quyết mang tính xây dựng nhất. Dù tôi không cam tâm. Thật sự không cam tâm. Cực kỳ không cam tâm.

Thế nhưng, sau hai tiếng vắt óc trước cuốn sổ, tôi kinh ngạc nhận ra tôi chẳng nghĩ ra được gì cả. Hả? Ý tưởng hài kịch được tạo ra như thế nào vậy? Thế nào là “buồn cười”? Chẳng lẽ những nghệ sĩ hài tạo ra các tiểu phẩm hài kịch đều có tài năng phi thường sao? Thật sự tôi chỉ có thể ngưỡng mộ các nghệ sĩ hài thôi!

Dù có nghĩ vậy đi chăng nữa, những danh hài đáng kính cũng chẳng rảnh mà viết kịch bản cho tôi.

Mà nghĩ kỹ lại, đâu nhất thiết phải diễn kịch bản do tôi viết ra. Đối tượng là học sinh tiểu học mà. Mấy trò hài cho học sinh tiểu học xem, liệu chúng có nghĩ “À, trò này con xem rồi!” không? Không đời nào.

Được rồi.

Đi “mượn” của người ta vậy.

Quyết tâm rồi, tôi liền mở máy tính, truy cập vào trang web chia sẻ video, lùng sục những đoạn hài độc thoại của các diễn viên vô danh. Vừa buồn cười, vừa mang nét thô ráp như do học sinh trung học viết...

Tôi tìm kiếm trên máy tính khoảng một tiếng, tìm được một kịch bản khá ổn. Nội dung là một nghệ sĩ vô danh đóng vai “Người bị đánh thuê”, cố tình nói những lời khó nghe để người khác đấm mình. Đúng là nó rồi! Cảm giác giống hệt kịch bản mà một kẻ hay nói lời khó nghe như tôi có thể nghĩ ra, trò này cũng có lý đấy chứ.

Tôi xem đi xem lại đoạn video đó, chép lại lời thoại vào sổ tay. Vừa chép xong, tôi liền nhìn vào sổ và bắt đầu luyện tập.

“Tôi là người ăn đấm. Cứ đấm tôi thoải mái đi. Bắt đầu nhé... Cái áo mà cậu đang mặc, có phải lúc nào cũng là đồ mẹ cậu mua ở chợ đồ cũ không? Bốp!”

Tôi diễn phản ứng bị đấm như trong video. Ừm, cái này hay đấy. Chắc sẽ gây cười.

Sau đó, tôi không ngừng luyện tập kịch bản này. Luyện đi luyện lại rất nhiều lần.

Càng luyện tập nhiều, sự nghi ngờ trong lòng tôi càng lớn.

Trò này có buồn cười không vậy?

Chỉ xem video thì thấy cũng buồn cười, nhưng càng luyện tập tôi càng không thể phán đoán được liệu nó có thực sự buồn cười hay không. Tôi thấy nó thú vị, nhưng liệu chỉ có tôi tôi thấy vậy? Cảm giác cô đơn đến lạ giày vò tôi.

“Giá mà có ai đó xem giúp mình thì tốt.”

Nhưng giờ này ai có thể xem giúp tôi nhỉ...

Không. Chỉ có một người thôi. Dù không biết sẽ bị nói thành cái gì, nhưng để xoa dịu sự bất an này, vẫn nên cho con bé xem thử một lần.

Nghĩ vậy, tôi bước ra khỏi phòng.

“Onii-chan à, Komachi thấy trò đó chả buồn cười tí nào.”

Sau khi xem xong màn trình diễn của tôi, câu đầu tiên Komachi thốt ra đã khiến tâm hồn tôi tan nát.

“À thì, khi Onii-chan đột nhiên kêu Komachi xem anh diễn, Komachi còn nghĩ ‘Người này đang nói cái gì vậy trời?’, nghi ngờ não Onii-chan có vấn đề, xem xong Komachi vẫn thấy não Onii-chan có vấn đề. Cái này là cái gì vậy? Kiểu trò chơi trừng phạt nào đó à?”

“Không phải trò chơi trừng phạt, nhưng cũng gần như vậy.”

“Komachi không hiểu ý Onii-chan. Nhưng mà sửa thành nội dung dễ được học sinh tiểu học yêu thích hơn thì tốt hơn đó? Với lại, anh nói đây là trò chơi trừng phạt, nhưng người bị trừng phạt lại là Komachi phải xem Onii-chan diễn đó.”

Dù không phải trò tôi nghĩ ra, nhưng bị chê bai không thương tiếc thế này, vẫn thấy vô cùng chán nản. Nghệ sĩ nào cũng phải chịu đựng những lời chỉ trích này sao? Phải đối mặt với những lời chỉ trích vô trách nhiệm đến vậy, danh hài thật sự quá giỏi, xin được kính trọng...

“Mà, dù không biết Onii-chan đang làm cái trò gì, em khuyên anh nên vui vẻ lên thì hơn. Đừng có trưng ra cái mặt khó đăm đăm như vậy. Komachi thấy làm vậy điểm cao hơn đó.”

Nghe Komachi nói vậy, tôi không thể nói ra câu “Thật ra anh cũng cố gắng cười tươi lắm rồi đó” được.

Hôm sau, tan học, vừa miên man nghĩ “Kịch bản biết phải làm sao đây...”, tôi đến Câu lạc bộ Tình Nguyện. Yukinoshita đang đứng đó, chăm chú đọc sách.

“Chào buổi chiều.”

Nghe thấy tiếng tôi, Yukinoshita ngước mắt lên, nhưng chẳng nói lời nào, lại vùi đầu vào trang sách.

“Đừng có lơ tớ chứ. Tớ tổn thương đó.”

“Ôi chao, ra vậy. Tớ cứ tưởng chuyện nhỏ nhặt này cậu quen rồi cơ.”

“Quen thì quen, nhưng vẫn buồn chứ bộ.”

Yukinoshita khép sách lại, nhìn tôi. Hôm nay, biểu cảm của cô ấy vẫn điềm tĩnh và nghiêm nghị như mọi ngày.

“Hôm qua cậu không đến.”

“Sensei có việc nhờ tớ, nên tớ qua đó một chuyến. Dù sao cũng là hoạt động dưới danh nghĩa Câu lạc bộ Tình Nguyện, nên không có vấn đề gì.”

“Hừm, vậy à.”

Bị Yukinoshita nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm, tôi bất giác né tránh.

“Yuigahama đâu?”

“Đang trò chuyện với bạn bè trong lớp. Họ nói chuyện rất rôm rả, chắc là sẽ đến muộn thôi.”

“Vậy à? Vậy thì tốt nhất là nên giải quyết mọi chuyện trong lúc Yuigahama chưa đến.”

Câu nói này của Yukinoshita khiến tôi có chút căng thẳng. Cái... cái gì vậy?

“Vậy thì, Hikirigaya-kun.”

“C, chuyện gì?”

Yukinoshita nhẹ nhàng nói, trông cô ấy trưởng thành đến lạ, tim tôi bỗng chốc đập nhanh hơn.

“Cho tớ xem những ‘trò hài’ cậu nghĩ ra đi.”

“... ‘Trò hài’?”

Cái từ mà tôi không thể nào ngờ được lại thốt ra từ miệng cô ấy, khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

“‘Trò hài’, ý cậu là cái ‘trò hài’ đó á?”

“Đúng. Là ‘trò hài’ dùng để gây cười. Không phải topping của sushi đâu nhé.”[]

Từ "trò hài" và "topping của sushi" trong tiếng Nhật đều là Neta.

“Cảm ơn cậu đã giải thích cặn kẽ... Không, không phải vậy. Sao cậu biết tớ phải diễn hài?”

“Hôm qua tớ đã nói là tớ có việc được sensei nhờ vả mà.”

Yukinoshita nói vậy, khiến tôi hiểu ra.

“Sensei đó là Hiratsuka-sensei à?”

“Ừ. Nên tớ cũng nghe về cuộc gặp mặt vui chơi lần này.”

Ra là vậy. Nếu cô ấy đã biết rồi, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Ý cậu là, cậu bằng lòng xem giúp tớ sao? Cậu thích mấy chương trình hài kịch à?”

“Không, tớ không thích. Hầu như tớ chẳng xem bao giờ. Nhưng tớ muốn xem cậu định diễn cái gì.”

Vậy ra là do lòng hiếu kỳ của siêu nhân hoàn hảo Yukinoshita Yukino thúc đẩy sao.

“Dù sao thì cảm ơn cậu. Tớ cũng vừa hay muốn biểu diễn cho người khác xem, xem phản ứng của họ thế nào.”

Nhắc đến đây, phản ứng ngày hôm qua của Komachi chợt hiện lên trong đầu tôi.

“Nhưng mà, tớ mong cậu xem bằng con mắt ‘thú vị’ thay vì là con mắt khắt khe thì sẽ tốt hơn.”

“Cậu nói cũng đúng. Dù sao thì lát nữa cậu sẽ biểu diễn những thứ hài hước để chọc cười tớ mà. Không thành vấn đề.”

Cô nàng này đang cố tình nâng cao độ khó thì phải… Thôi kệ đi. Độ khó có tăng đến mức này, tôi lại chẳng hề nao núng.

“Vậy tớ xin phép biểu diễn nhé. Tiểu phẩm ‘Người bị Đánh Thuê’.”

“...Vậy là, công việc của Người bị đánh thuê hôm nay đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người.”

Tôi cúi đầu chào, Yukinoshita vỗ tay lèo tèo. Tôi ngẩng lên lau mồ hôi trên trán. Không phải vì nóng đâu, đây toàn là mồ hôi lạnh cả.

Bởi vì trong suốt buổi biểu diễn của tôi, biểu cảm của Yukinoshita không hề thay đổi. Ai nhìn vào cũng không thể gọi đó là đang cười.

Thôi, đừng hỏi cảm nhận của cô ấy làm gì. Đằng nào cũng biết trước là sẽ bị tổn thương, hà tất phải làm điều thừa thãi. Bất kỳ sinh vật nào cũng hiểu đạo lý này.

“Được rồi, biểu diễn xong rồi, vậy tớ về đây—”

“Cũng thú vị đấy.”

“Đâu cần phải nói cảm nhận với tớ... Hả?”

Tôi không ngờ cảm nhận của Yukinoshita lại là câu này, vì vậy mà tôi liền lúng túng.

“Khoan đã. Cậu vừa nói thú vị á?”

“Ừm. Tớ thấy khá thú vị. Ít nhất là đối với tớ.”

“Thật á?”

Tôi vui mừng đến nỗi vô tình lớn tiếng.

“Cụ thể thì, cậu thấy chỗ nào thú vị?”

“À thì... cái nghề Người bị đánh thuê hơi cũ rồi, nhưng mà cái lý do bị đánh vì chọc giận người khác thì hay đó. Lời thoại của Người bị đánh thuê nghe thật phết, dễ khiến khán giả đồng cảm. Tớ thấy điểm này cũng ổn.”

Ừm, khen cái trò mà phải dùng những cách nói phức tạp thế à. Tóm lại thì cô ấy thấy chỗ này chỗ kia trông được đúng không? Mà, dù sao thì cái trò hài này cũng không phải do tôi nghĩ ra, nhưng ai ngờ được khen lại vui đến thế.

“Cậu đánh giá cao vậy tớ mừng lắm, nhưng mà cậu chẳng cười gì cả.”

“Thế à? Tớ tưởng tớ thể hiện ra mặt rồi chứ. Mà dù không thể hiện ra mặt thì tớ vẫn đánh giá cao việc cậu đã suy nghĩ kỹ càng để làm ra cái trò này đấy.”

Yukinoshita thản nhiên giải thích. Yukinoshita chắc chắn không phải là người hay nói lời xã giao. Nghĩ vậy thì chắc là cô ấy thật sự thấy nó hay rồi.

“Vậy cậu còn ý kiến gì khác không? Ví dụ như chê chỗ nào chẳng hạn?”

“À, ừm. Ừm, tớ xem thì thấy hơi thiếu phần giải thích thì phải. Nếu có một người phản ứng lại và giải thích rõ ràng về tình huống đang diễn ra thì chủ đề sẽ truyền tải đến khán giả rõ ràng hơn đấy.”

Yukinoshita lại dùng những cách nói khó hiểu nữa rồi. Tôi vừa ngẫm nghĩ, vừa hiểu xem cô ấy đang nói gì.

“Ý cậu là... chỉ cần có một người đứng bên cạnh giải thích thôi à?”

“Nếu có người như vậy, khán giả sẽ hiểu nhanh hơn.”

Trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi, hay đúng hơn là một khả năng. Biết đâu Yukinoshita sẽ đồng ý đề nghị này.

“Yukinoshita, tớ có một đề nghị.”

“Gì?”

“Nếu cậu không phiền, cậu có thể tham gia chương trình hài này—”

“Không.”

“Phản ứng nhanh quá vậy! Cậu còn chưa nghe tớ nói xong mà!”

Thấy tôi kích động vậy, Yukinoshita thở dài.

“Tớ biết cậu định nói gì rồi. Chắc chắn là cậu muốn tớ diễn hài cùng cậu đúng không?”

“Ừ. Cậu có thể làm bạn diễn của tớ, cùng tớ lên sân khấu được không?”

“Tại sao tớ phải làm chuyện đó? Tớ từ chối.”

Yukinoshita lại mở sách và nhìn vào trang giấy, cứ như thể mọi cuộc trò chuyện đã kết thúc. Chết rồi. Phải làm sao đây?

Thật lòng mà nói, tôi rất đồng tình với ý kiến của Yukinoshita. Khi xem đoạn video này, tôi cũng thấy nếu có một người đóng vai trò “tsukkomi” (bắt bẻ) thì dễ hiểu hơn. Tôi đã luyện tập đến mức này rồi, tôi không muốn làm hỏng buổi diễn. Nếu Yukinoshita chịu giúp thì tốt quá, tôi phải làm sao đây...

“Ra vậy, ra vậy. Yukinoshita-san là người dù thấy người khác đang gặp khó khăn trước mắt cũng không giúp đỡ sao.”

Tôi dùng những lời lẽ quá rõ ràng để khích Yukinoshita. Tuy nhiên, Yukinoshita quyết định phớt lờ tất cả.

“Thật không ngờ. Tớ cứ tưởng cậu sẽ giúp một tay chứ. Ra là vậy... Rõ ràng có giải pháp mà lại không làm, tầm nhìn của cậu chỉ có thế thôi sao?”

“… Ý cậu là gì?”

Được rồi, cắn câu rồi. Yukinoshita rất mạnh mẽ. Chính vì cô ấy mạnh mẽ nên cô ấy sẽ không thể chọn không làm nếu có biện pháp giải quyết.

“Hơn nữa, đây đâu phải chuyện của riêng tớ. Bọn trẻ đang mong chờ buổi biểu diễn này lắm đó. Nghĩ đến cảm xúc của chúng, cậu không thấy tội nghiệp sao?”

Tôi cố tình buông thõng vai. Diễn dở thì diễn dở rồi, không sao cả. Quan trọng là đưa thông tin. Quả nhiên, Yukinoshita đã khép cuốn sách lại từ lúc nào, khoanh tay trước ngực.

“… Ra là vậy. Nếu là vì bọn trẻ, thì không còn cách nào khác. Tớ sẽ giúp.”

“Thật á? Cảm ơn cậu.”

“Nhưng tớ hoàn toàn không hiểu gì về hài kịch, phần này cậu phải nghĩ cách.”

“Được. Vậy tớ diễn thử trò hài vừa rồi, cậu hãy ứng biến và tsukkomi nhé.”

“Tsukkomi là vai trò phủ định, hoặc bổ sung ý nghĩa, đúng không. Tớ hiểu rồi.”

Cách hiểu có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng có ổn không đây? Có được không vậy? Nhưng nước đã đến chân rồi, chỉ còn cách thử thôi.

“Tiểu phẩm: ‘Người bị đánh thuê’.”

“Và bây giờ, xin mời quý vị cùng thưởng thức màn biểu diễn một người, một tiểu phẩm để mang lại tiếng cười cho mọi người.”

“Chào mừng quý khách. Ồ, tôi là Người bị đánh thuê.”

“Người bị đánh thuê, là người cho phép người khác đánh tôi với giá một trăm yên một lần. Nói vậy thôi, chứ không phải thật sự chỉ đứng yên cho người ta đánh đâu, né đòn cũng được chấp nhận. Vì vậy, hầu hết đều do các võ sĩ quyền anh đã giải nghệ đảm nhận. Còn về nguồn gốc của nghề này thì…”

“Dài quá! Dài quá! Dài quá!”

Tôi chịu hết nổi, phải ngăn Yukinoshita lại.

“Đây là đang diễn tiểu phẩm, không cần phải giải thích về Người bị đánh thuê chi tiết như vậy đâu.”

“Giải thích cho những người không biết thì tốt hơn chứ.”

Nhìn vẻ mặt “Sao lại cản tôi?” của Yukinoshita, tôi hiểu là cô ấy thật lòng nghĩ như vậy. Ra là vậy, cô ấy mù tịt về hài kịch đến mức này.

“Yên tâm đi, không cần nói nhiều như vậy khán giả cũng hiểu. Tiếp tục nhé. Cậu cũng phải tham gia diễn nữa.”

“Theo thiết lập này đúng không. Tớ hiểu rồi.”

Yukinoshita đồng ý, nên tôi tiếp tục diễn.

“Nói chung là có bị đấm hay không là tùy thuộc vào cậu đấy. Muốn thử không?”

“Nói mới nhớ, chúng ta sẽ diễn trên cầu, đã xin phép cảnh sát chưa đấy?”

“Hả?”

Tôi hỏi lại.

“Tôi nghĩ là những chuyện như này mà không xin giấy phép sử dụng đường bộ từ cảnh sát thì thực tế là phạm pháp đấy. Cậu đã xin phép trước chưa?”

“Không, tớ nói này, Yukinoshita.”

“Cậu muốn vi phạm pháp luật làm gì là chuyện của cậu, nhưng tớ thấy lôi kéo người khác vào thì không hay lắm. Cậu nên để ý chuyện này một chút.”

“Tôi đã bị đánh bầm dập trước khi kịp diễn rồi!”

Tôi gào lên.

“Nội dung hài kịch thay đổi hoàn toàn rồi! Nó biến thành hài kịch đi bắt nạt người bị đánh thuê, rồi đè người đó xuống đánh bầm dập rồi! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?”

“Tớ chỉ đang nói những điều hiển nhiên thôi mà. Chẳng phải đây gọi là tsukkomi sao?”

Thật không ngờ lại được chứng kiến sự ngây thơ, “tiểu thư khuê các” của Yukinoshita theo kiểu này. Tôi có chút buồn cười.

“Không phải sao?”

Cô nàng lo lắng hỏi, tôi chậm rãi lắc đầu. Suy cho cùng, diễn hài với một người có kiến thức hạn hẹp về hài kịch như vậy là điều không thể.

“Không sao. Lỗi của tớ, không nên nhờ cậu giúp. Tớ tự làm một mình là được. Cảm ơn cậu.”

Ai cũng có những việc làm được và không làm được, cũng giống như bảo rùa chạy nhanh hơn hay bắt ngựa mọc cánh bay lên trời vậy. Với Yukinoshita, tsukkomi chỉ đơn giản là vậy thôi.

“Vậy tớ về trước đây.”

Yukinoshita cúi gằm mặt, không thèm nhìn tôi quay lưng rời đi.

Hôm sau, sau giờ tan học. Tôi thu dọn đồ đạc, định bụng hôm nay về thẳng nhà, vừa bước ra khỏi lớp thì thấy Yukinoshita đứng ở cửa.

“Ồ. Có chuyện gì vậy? Cậu tìm Yuigahama à?”

“Không. Tớ tìm cậu.”

“Tìm tớ?”

“Lát nữa đến phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện. Đây là mệnh lệnh.”

Nói xong, cô nàng nhanh chóng bước về phía phòng câu lạc bộ... Ơ? Cái gì vậy? Mệnh lệnh gì chứ? Thôi kệ... Đi thì đi.

Tôi đi theo hướng Yukinoshita vừa đi, rồi đẩy cửa phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện. Quay đầu lại, Yukinoshita đang đứng trước mặt với khí thế hùng hổ

“Tớ đến rồi, cậu muốn gì?”

“Diễn tiểu phẩm cho tớ xem.”

Câu trả lời của Yukinoshita một lần nữa vượt quá mọi dự đoán, khiến não tôi hoàn toàn không theo kịp.

“Ý cậu là sao?”

“Diễn lại tiểu phẩm hôm qua.”

“Tại sao chứ, vô lý quá đi.”

“Đừng hỏi nhiều, cứ diễn là được.”

Thấy cô ấy kiên quyết như vậy, diễn tiểu phẩm xem ra là sự kiện bắt buộc rồi. Hết cách. Tôi đứng trước mặt Yukinoshita, hắng giọng. Diễn lại lần nữa chắc khó mà gây cười được đây.

“Vậy bắt đầu nhé. Tiểu phẩm ‘Người bị đánh thuê’.”

“Người bị đánh thuê là chỉ người nhận tiền để người khác đánh.”

“Chào mừng quý khách. Tôi là Người bị đánh thuê đây. Tiền thì tôi nhận, nhưng có đánh được hay không là tùy vào quý khách đấy. Muốn thử không?”

“Được thôi. Tôi đang không vui, để tôi thử xem sao.”

Yukinoshita chậm rãi tiến đến trước mặt tôi.

“Nhưng mà cô cũng ngại khi đấm một người mình không quen biết chứ. Vì vậy tôi sẽ nói những câu thoại để cô dễ đấm hơn, sau đó cô cứ đấm thử xem.”

“Biết rồi.”

“Vậy tôi nói đây… ơ? Tóc cô có phải bị cắt hỏng rồi không? Không á? Không không không, bị cắt hỏng rồi! Chắc chắn là bị cắt hỏng rồi!”

Vừa dứt lời, Yukinoshita giáng một cái tát như trời giáng thẳng vào mặt tôi. Vì cô ấy quá nhập tâm, tôi vội vàng né tránh.

Chúng tôi cứ thế tiếp tục diễn, tôi cố gắng né hết lần này đến lần khác những cái tát, cuối cùng cũng diễn xong tiểu phẩm một cách an toàn. Có một điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Trong suốt buổi diễn, kỹ năng “tsukkomi” của Yukinoshita đã tăng lên rất nhiều.

“Này, chuyện gì vậy? Cậu khác hẳn hôm qua, trở nên biết tsukkomi rồi. Tại sao?”

“Tớ về nhà nghiên cứu hài kịch.”

Nhìn kỹ, tôi thấy quầng thâm nhàn nhạt quanh mắt Yukinoshita.

“Tớ xem đủ loại video trên mạng, học cách tsukkomi. Chắc là có tiến bộ hơn một chút.”

“Đâu chỉ một chút. Khác biệt quá nhiều so với hôm qua.”

Đúng vậy. Không ai cứng đầu hơn Yukinoshita Yukino cả. Hôm qua, trước khi rời đi tôi đã nói:

“Không sao. Lẽ ra tớ không nên nhờ cậu giúp. Tớ tự làm một mình là được.”

Câu nói đó chắc hẳn rất chói tai đối với cô ấy. Vậy mà, chỉ sau một ngày đã có thể tsukkomi chuẩn xác đến vậy… quả không hổ danh là Yukinoshita.

“Yukinoshita, kỹ năng tsukkomi của cậu đã giỏi đến mức có thể lên sân khấu được rồi. Nhất định phải cùng tớ lên sân khấu nhé!”

“Còn phải nói sao.”

Khuôn mặt Yukinoshita toát lên vẻ đắc ý lạ thường.

“À, đúng rồi. Có chuyện này muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

“Tớ thấy có người diễn một tiểu phẩm rất giống với nội dung tiểu phẩm của cậu, người đó là ai?”

Ồ, cô ấy đã xem video gốc rồi sao?

“Đó là nghệ sĩ hài chuyên nghiệp. Cái này tớ cũng mượn ý tưởng của người ta thôi.”

“......Ể?”

Khuôn mặt Yukinoshita lộ rõ vẻ ghê tởm một cách rõ ràng.

“Không phải kịch bản này Hikigaya-kun tự viết sao?”

“Ể? À, không phải. Tôi đang diễn lại y nguyên trò hài của người ta đấy.”

“…Vậy mà lại đi đánh cắp tài sản trí tuệ của người khác.”

Yukinoshita tức giận run người.

“Ờ thì, không phải đâu, tớ nghĩ là chỉ là buổi gặp mặt vui chơi thôi, dùng ý tưởng giống nhau cũng không sao mà.”

“Đừng có coi thường trẻ con. Những trò lừa bịp trẻ con đó chắc chắn sẽ bị nhìn thấu. Vậy nên nếu muốn diễn thì phải nghĩ ra một cốt truyện hoàn toàn mới.”

Tôi không biết vì sao Yukinoshita lại trở nên nhiệt tình với hài kịch đến vậy, nhưng nghe câu này, tôi nhận ra cô ấy rõ ràng đã bật công tắc nào đó rồi.

“Ngày mai phải viết cho tớ một trò hài mới!”

Trong lòng tôi hối hận, có lẽ tôi đã chọn phải một cộng sự đáng sợ rồi.

Hôm sau, sau giờ học. Tôi mở cửa phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện, Yukinoshita và Yuigahama Yui đều ở trong đó.

“Hikki, yahallo~”

“Ồ, Yuigahama. Hôm nay, cậu đến à.”

Trong lời nói của tôi có chút châm biếm, nhưng Yuigahama lại tỏ vẻ không để ý.

“Tớ nghe nói rồi! Cậu sẽ diễn Manzai cùng Yukinon đúng không!”

“Ừm, không nhất thiết là Manzai, nhưng bọn tớ sẽ cùng nhau lên sân khấu biểu diễn.”

“Vậy nên tớ đã mang cái này đến!”

Theo hướng tay Yuigahama chỉ, có hai chiếc nơ bướm lớn màu vàng chóe.

“Tớ mượn từ câu lạc bộ kịch đó! Cậu không thấy đeo cái này lên là có ngay dáng vẻ của một nghệ sĩ hài chuyên nghiệp sao?”

Thời buổi này chắc chẳng có nghệ sĩ nào đeo nơ bướm to như vậy đâu. Tại sao mấy cô gái đến câu lạc bộ này lại không rành về giới hài hước vậy nhỉ? Nếu nói cho cùng, thì fan cuồng của nghệ sĩ hài phải là nữ giới mới đúng chứ.

“Dù không biết có dùng được không, nhưng cảm ơn cậu, Yuigahama.”

“Ể——⁉ Có khả năng không dùng sao? Đã cất công rồi thì dùng đi chứ!”

“Dù nói vậy, nhưng chẳng có nghệ sĩ nào đeo nơ bướm như này đâu. Nó chỉ là hình tượng thôi.”

“Có sao đâu.”

Yukinoshita đột ngột chen ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Yuigahama.

“Đối tượng là trẻ con, nên ưu tiên hình tượng vẫn tốt hơn. Vì vậy, tớ sẽ trân trọng sử dụng chiếc nơ này.”

“Thật á!? Yukinon, cảm ơn cậu!”

Nhìn Yuigahama nắm tay Yukinoshita, tôi cảm thấy kiến thức về hài của Yukinoshita đang tăng lên chóng mặt và cảm thấy kinh hoàng. Có lẽ tôi đã chiêu mộ một người bạn diễn khủng khiếp rồi cũng nên.

“Vậy thì bắt đầu luyện tập thôi. Kịch bản mới viết xong chưa?”

“Ừ, cũng tạm làm được một cái. Nhưng không tự tin lắm.”

“Chúng ta vừa xem kịch bản vừa diễn cũng được, cứ thử xem sao. Yuigahama-san, cậu xem giúp chúng tớ được không?”

“Ừ! Được chứ!”

“Vậy nên nếu được chết trên chiếu tatami thì mãn nguyện lắm rồi.”

“Cậu thôi đi được rồi đấy.”

““Xin chân thành cảm ơn đã xem””

Tôi và Yukinoshita cúi chào thật sâu. Vừa ngẩng đầu lên, Yuigahama đã vỗ tay với vẻ thán phục.

“Yuigahama-san, cậu thấy thế nào?”

“Tớ thấy giống y hệt đang diễn manzai luôn!”

“Cái cảm nhận đó là sao vậy hả...?”

Khả năng diễn đạt kém cỏi của cô nàng khiến tôi không nhịn được mà càu nhàu. Tuy nhiên, phản ứng của Yuigahama có lẽ là khá tốt. Hôm qua tôi đã viết rất nhiều kịch bản, mày mò xem phong cách nào mới có thể chọc cười được, giờ thì những nỗ lực đó dường như đã được đền đáp, tôi thực lòng cảm thấy vui mừng. Với đà này, buổi vui chơi sau một tuần nữa chắc chắn sẽ thành công thôi.

“Yuigahama-san thích là được rồi.”

“Mà Yukinon này, động tác của cậu rất ra dáng nghệ sĩ manzai đấy.”

“Ừm. Tớ đã xem rất nhiều video hài kịch để học hỏi.”

“Hình như Hikki mới là người kém hơn thì phải!”

Thiệt hả trời. Tôi thì lại thích xem hài kịch lắm đó. Trước giờ tôi vẫn hay coi nên cũng tự tin, ai ngờ lại thua cái người chỉ chuyên tâm nghiên cứu có hai ngày như Yukinoshita. Không, có khi Yukinoshita vốn đã có khiếu hài hước rồi cũng nên, cơ mà so đo với Yukinoshita cũng chẳng để làm gì. Kịch bản viết xong rồi, chắc là ổn thôi.

“Vậy thì chuyển sang cái tiếp theo đi.”

“Ờ ha... Ể? Cái tiếp theo?”

‘Cái tiếp theo’ mà Yukinoshita nói là gì vậy? Trong lúc tôi còn đang hoang mang, Yukinoshita đã lấy ra hai tờ giấy từ trong cặp.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ diễn thử hài kịch do tớ viết.”

“…Ể——! Cậu, cậu cũng viết á?”

“Ừm. Vì tớ muốn trải nghiệm cảm giác viết hài kịch là như thế nào.”

Tôi bị cái nhiệt huyết vô bờ bến của Yukinoshita làm cho giật mình lùi lại. Cái người này không chỉ nâng cao diễn xuất, mà còn viết luôn cả kịch bản nữa. Thật là một năng lực đáng kinh ngạc. Ra đây chính là siêu nhân hoàn hảo sao?

“Yuigahama-san, cậu có thể xem lại một lần nữa được không?”

“Ừ!”

Thế là, bọn tôi lại diễn thêm một lần nữa kịch bản do Yukinoshita viết.

“Vậy thì đi biển cũng chẳng có ích lợi gì nhỉ.”

“Tôi không có ý đó. Thôi bỏ đi.”

““Xin chân thành cảm ơn đã xem””

Bọn tôi lại cúi chào như vừa nãy. Ngẩng mặt lên, Yuigahama vỗ tay to gấp năm lần lúc nãy, đứng phắt dậy khỏi ghế. Không ngờ cô ấy lại đứng lên vỗ tay nữa. Vậy mà cũng được chứng kiến cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy khâm phục. Nhưng sự khâm phục của tôi chợt tan biến, phản ứng của Yuigahama khác biệt quá nhiều so với ban nãy, tôi cảm thấy khó chấp nhận nổi.

“Hay quá đi! Cái này là do Yukinon nghĩ ra hả? Siêu thú vị luôn!”

“Tớ đã xem rất nhiều buổi biểu diễn, cân nhắc đến sở thích của khán giả rồi nghĩ ra đó, cậu nói vậy tớ rất vui.”

“Thật sự là hay quá đi! So với cái vừa nãy thì đúng là một trời… à.”

Yuigahama bụm miệng lại. Tôi lườm Yuigahama.

“Nói đi, cứ nói ra đi có sao đâu. So với kịch bản của tớ thì là một trời cái gì?”

“À, ừm... Trời đẹp quá ha! Hahaha.”

Chuyển chủ đề gượng gạo hết sức. Nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra được cái sự khác biệt đó rồi. Kịch bản của tôi cũng thuộc dạng xem cũng tàm tạm, nhưng so với của Yukinoshita thì đúng là một trời một vực.

Sự mượt mà trong phần mở đầu. Những câu tsukkomi được dẫn dắt một cách trôi chảy. Chủ đề cũng rất hợp thời, và phần “furi” (dẫn dắt) và “boke” (gây cười) được hoàn thành một cách hoàn hảo. Và những điều khó hiểu ở phần đầu được thu hồi làm tình tiết phụ ở nửa sau. Có lẽ, xét về chất lượng thì nó ở mức khá cao.

“Kịch bản này thật sự rất hay. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì khi lên sân khấu chính thức đâu.”

“Thật... thật vậy à?”

Yukinoshita thoáng chút ngượng ngùng. Chắc hẳn cô ấy đang rất vui, dù cố che giấu nhưng khóe miệng đang nhếch lên kìa.

“Chắc chắn khán giả sẽ cười rất nhiều cho xem!”

Yuigahama vui vẻ giơ nắm đấm lên làm tư thế. Tôi và Yukinoshita nhìn cảnh đó và khẽ mỉm cười.

Một tuần sau đó, vào ngày thứ bảy. Lúc này là mười hai giờ rưỡi. Chúng tôi đang ở trong phòng chờ của nhân viên tổ chức buổi vui chơi ở nhà văn hóa.

Sắp đến lượt chúng tôi lên sân khấu. Ngay cả tôi cũng cảm nhận được sự căng thẳng của mình, không ngừng chỉnh sửa chiếc nơ mà tôi mượn của Yuigahama và câu lạc bộ kịch.

“Khoảng ba mươi trẻ em nhỉ? Còn có vài phụ huynh nữa.”

Lời của một thành viên ban tổ chức vang vọng trong đầu tôi. Ra vậy? Đúng rồi, chắc chắn sẽ có người lớn nữa. Vậy là tổng cộng khoảng bốn mươi người. Càng nghĩ đến việc có nhiều người như vậy, tôi càng thấy căng thẳng hơn.

“Sắp đến lượt chúng ta rồi.”

Để giảm bớt căng thẳng, tôi bắt chuyện với Yukinoshita. Nhưng Yukinoshita không đáp lời, cô ấy ngồi trên ghế lẩm bẩm.

“...Không có sách ở hiệu sách. Hiệu sách không có sách.”

Hình như cô ấy đang ôn lại kịch bản.

Mà nói mới nhớ, cả tuần nay, Yukinoshita như một huấn luyện viên quỷ dữ bắt tôi luyện tập. Tôi nói với cô ấy rằng chỉ là một màn biểu diễn ba phút thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng cô ấy lại đáp “Trên sân khấu có ma quỷ ám đấy”, không chịu giảm bớt lượng luyện tập.

Mà khoan đã, sao cậu biết trên sân khấu có ma quỷ ám? Đây là lần đầu cậu diễn hài kịch mà.

Thôi kệ, cẩn thận vẫn hơn. Vì vậy, dù bây giờ tôi có căng thẳng đến đâu, chắc cũng không đến nỗi quên lời thoại.

Lúc này, cửa phòng chờ mở ra, một nhân viên thò đầu vào.

“Sắp đến lượt hai người rồi, phiền hai người chuẩn bị nhé.”

“Vâng, chúng em biết rồi.”

Yukinoshita đáp lời, lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng chờ. Cô nàng này thật đáng tin cậy. Tôi đi theo Yukinoshita chuẩn bị rời đi, thì phát hiện trên bàn có một chiếc nơ lớn.

... Con nhỏ đó quên đeo nơ rồi!

Dù vẻ ngoài không thể hiện ra, nhưng có lẽ cô ấy đang lo lắng. Nghĩ đến đây, tôi thấy vẻ ngoài lạnh lùng của cô ấy cũng thật đáng yêu. Tôi cầm chiếc nơ của cô ấy bước ra khỏi phòng chờ.

Đi được một đoạn, phía trước là cánh cửa dẫn vào căn phòng lớn nơi tổ chức buổi vui chơi. Yukinoshita và một nhân viên đang đứng ở đó.

“Này, cậu quên nơ rồi.”

“C... Cảm ơn.”

Yukinoshita đáp lại bằng một câu ngắn gọn, và cầm lấy chiếc nơ bướm.

“Nào các bé ơi, anh chị lớn sắp lên biểu diễn cho các con xem đây! Các con đã sẵn sàng chưa nào?”

“Sẵn sàng rồi ạ!”

Tiếng bọn trẻ đồng thanh vang vọng, tràn đầy phấn khích.

“Cuối cùng cũng đến lúc.”

“Ừ.”

Có lẽ do cả tuần nay chúng tôi đã miệt mài tập luyện, tôi bỗng nảy sinh một cảm giác đồng đội kỳ lạ. Không biết có phải chỉ tôi tôi cảm thấy như vậy không. Thậm chí, nhìn vẻ điềm tĩnh của Yukinoshita, tôi thầm nghĩ, chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Tiếp theo là hai bạn lên sân khấu. Xin nhờ hai bạn.”

“Vâng.”

Nhân viên mở cánh cửa trước mặt. Vô số ánh mắt trẻ thơ đang hướng về phía chúng tôi.

“Xin chào tất cả các em!”

Chỉ cần cảm nhận được ánh mắt của bọn trẻ tập trung vào tôi, đầu óc tôi đã muốn trống rỗng. Cố gắng kìm nén sự căng thẳng, tôi bước lên sân khấu.

“Xin chào các em! Hôm nay anh chị đến đây để diễn manzai. Mong được các em ủng hộ!”

d0ddf433-aed0-45d9-8d08-21f27dfed99a.jpg

Yukinoshita dịu dàng chào hỏi, và khán giả nhí đáp lại bằng những tràng pháo tay giòn giã. Ừm, cảm giác thật tuyệt.

“Vậy cố lên nhé.”

“À, anh mặt xấu xa ơi, cho tớ hỏi một câu được không?”

“Gọi người ta mặt xấu xa là quá đáng rồi đó. Tớ là Hachiman, Yukinoshita à.”

“Tớ muốn thử làm cô giáo mầm non.”

Dù có chút hồi hộp, nhịp điệu manzai vẫn không hề bị xáo trộn. Tốt, với tình hình này chắc sẽ không xảy ra sai sót gì đâu.

“Vậy thì thử xem sao.”

“Cảm ơn. Vậy tớ sẽ làm cô giáo mầm non, còn cậu làm... trường mầm non.”

“Trường mầm non?!”

Tôi cố gắng dùng hành động để diễn tả một... trường mầm non.

“Ơ, ai mà làm trường mầm non được chứ! Sao lại bắt tớ làm trường mầm non! Để tớ làm học sinh mầm non đi!”

“Ew... ghê quá.”

“Ghê chỗ nào chứ!”

Chỗ này đáng lẽ là Yuigahama cũng phải cười phá lên mới đúng.

Nhưng, một chuyện ngoài dự kiến đã xảy ra.

Không ai hưởng ứng. Chẳng ai cười cả. À, cũng có vài đứa cười, nhưng đếm đi đếm lại thì chỉ có hai, ba đứa thôi. Toang rồi. Tiếp theo, tiếp theo.

“Vậy tớ sẽ làm học sinh mẫu giáo.”

“Rồi, các bạn lớp Hoa Tím ơi—”

“Vâ~ng.”

“Trả lời bé quá, các bạn lớp Hoa Tím ơi—”

“Vâ~ng.”

“…Các bạn lớp Hoa Tím ơi—”

“? ......Vâ~ng.”

“CÁC! BẠN! NHỎ! LỚP! HOA! TÍM! ƠI!!”

“Ghê quá! Đừng có tạo áp lực lớn vậy cho học sinh mẫu giáo chứ!”

Đây là đoạn cao trào khi giáo viên liên tục gây áp lực lên bọn trẻ để chúng trả lời thật to. Lần đầu đọc kịch bản, tôi đã bật cười.

Nhưng… không ai hưởng ứng. Màn này đang trượt dốc thảm hại.

Tệ thật. Tại sao chứ? Liếc nhìn sang bên cạnh, Yukinoshita cũng có vẻ hơi lo lắng. Không biết có phải vì lo lắng quá không, mà tôi cảm thấy tốc độ nói của cô ấy nhanh hơn cả khi luyện tập.

Bọn trẻ trước mặt nhìn chúng tôi với vẻ thất vọng. Thảm rồi. Phải làm sao đây?

“A—”

Một trong số những đứa trẻ quay người định chạy ra khỏi phòng, nhưng bị nhân viên ngăn lại.

“Xem thêm một chút nữa đi nhé~. Anh chị đang cố gắng lắm đấy mà.”

Nhìn tốc độ nói của nhân viên, tôi chợt nhận ra. Tốc độ nói của nhân viên rất chậm. Đúng vậy. Khi nói chuyện với trẻ con, người ta thường giảm tốc độ. Chắc chắn là để phù hợp với tốc độ của bọn trẻ. Trong khi đó, nội dung và tốc độ diễn của chúng tôi lại dựa trên tiêu chuẩn trò hài của người lớn. Như vậy là không được.

“Làm ơn, làm cho đàng hoàng hơn chút đi~.”

Tôi giảm tốc độ nói, muốn truyền đạt điều này cho Yukinoshita. Nhưng Yukinoshita lại lộ vẻ mặt “Sao cậu nói chậm vậy?” rồi nói với tốc độ như khi luyện tập.

Không được. Như vậy bọn trẻ sẽ không hiểu. Phải nhận ra đi. Phải nhận ra đi chứ.

Lúc này, trên khuôn mặt Yukinoshita thoáng hiện một vẻ buồn bã khôn tả.

Cô ấy đang cảm thấy tự trách, có lẽ không phải là vì công sức, thời gian mà cô ấy đã bỏ ra để diễn màn hài này trở nên vô nghĩa, mà đơn giản là có lỗi với những đứa trẻ đã mong chờ tiết mục biểu diễn của buổi vui chơi này ở trước mặt.

Ít nhất thì tôi cảm thấy như vậy.

Đúng vậy. Thật khó chịu khi không thể đáp lại sự mong đợi của bọn trẻ, phải không?

Lúc đó, một ý tưởng hồi sinh tình thế lóe lên trong đầu tôi. Chỉ là nếu làm như vậy, Yukinoshita chắc chắn sẽ lại ghét tôi mất.

Dù vậy, làm như vậy là tốt cho Yukinoshita, cũng là tốt cho lũ trẻ.

Tôi hạ quyết tâm.

“Vậy, Hikigaya-kun đang vẽ cái gì vậy~?”

Đoạn này là cảnh vẽ tranh ở trường mẫu giáo. Theo kịch bản, tôi phải trả lời là đang vẽ mẹ, còn Yukinoshita sẽ nói thì Yukinoshita sẽ nói “A, cảnh mẹ đang vẫy tay chào thần tượng Hàn Quốc nhỉ”, “Không ngờ lại vẽ chi tiết đến vậy đấy”.

“Ủa? Hikigaya-kun đang vẽ cái gì vậy?”

Tôi không đáp lời ngay, nên Yukinoshita tưởng tôi quên thoại, bèn hỏi lại lần nữa.

“Ừm, cái tớ đang vẽ là... ị!”

“Hả!??”

Câu trả lời bất ngờ khiến Yukinoshita nhìn tôi với ánh mắt hai phần kinh ngạc, tám phần khinh bỉ. Đương nhiên là vậy rồi. Dù là ứng biến thì cũng quá vô nghĩa đi. Nhưng mà...

“Ha ha ha ha ha!”

Yukinoshita hướng mắt về phía phát ra tiếng cười. Lũ trẻ đồng loạt bật cười.

Đúng vậy. Trẻ con thích nhất là những trò đùa nhảm nhí.

Cứ có cơ hội thêm vào hội thoại là tôi tận dụng liền.

“Nhìn này, đây là cục ị của tớ. Đây là cục ị của Tanaka-kun. Đây là cục ị của Sato-kun.”

Tôi mặc kệ, cứ liên tục lặp đi lặp lại từ “ị”.

Yukinoshita nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, còn lũ trẻ thì cười lăn cười bò.

“Rồi, đây là hình cục ị đang ị. Toàn là những cục ị xinh đẹp! Đây cũng là ị, ị, ị, ị, ị...”

Mỗi lần tôi nói “ị”, tiếng cười lại càng lớn hơn. Trẻ con thích nhất là trò đùa nhảm nhí và trò lặp đi lặp lại. Tôi đã từng thấy mấy đứa cháu họ cười ngặt nghẽo vì mấy trò này, nên tôi biết.

“Ị, ị, ị, ị, chỉ có cái này là chim thôi. Cô giáo ơi, con vẽ đẹp không ạ?”

Giữa tràng cười nổ tung, tôi nháy mắt với Yukinoshita. Dường như cô ấy đã nhận ra ý đồ của tôi, thở dài một tiếng.

“Quá là tục tĩu rồi đấy! Thôi đủ rồi.”

Chúng tôi cúi chào khán giả, và lũ trẻ đáp lại bằng tràng pháo tay nồng nhiệt. Thậm chí có vài đứa vẫn còn ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Nào, các con nói cảm ơn anh chị đi, một, hai, ba —”

“Cảm ơn anh chị ạ!”

Lắng nghe tiếng cảm ơn rộn ràng, chúng tôi trở về phòng chờ.

“Tâm trạng của tôi tệ đến không thể tả nổi.”

Vừa đặt chân vào phòng chờ, câu đầu tiên của Yukinoshita là một giọng điệu nặng nề.

“Cậu nghĩ cái gì vậy? Tự ý sửa kịch bản thành cái thứ mà đến phẩm hạnh của tôi cũng bị đem ra nghi ngờ.”

“Xin lỗi mà. Nhưng không khí khi ấy ngượng nghịu quá, tớ không còn cách nào khác.”

“Trước đó thì đúng là hơi gượng gạo, nhưng biết đâu những đoạn hài sau đó sẽ khiến khán giả bật cười thì sao.”

Tôi không tin Yukinoshita thực lòng nghĩ như vậy. Nhưng cô ấy chỉ muốn nói thế thôi. Điều đó cho thấy cô ấy đã nghiêm túc với buổi biểu diễn này đến mức nào.

“Nhưng mà, bọn trẻ cười là tốt rồi.”

“…Có lẽ vậy.”

Cô lẩm bẩm, tháo chiếc nơ cổ, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Giờ thì, phải nói với Hiratsuka-sensei thế nào đây.”

“Việc đó Hikigaya-kun tự nghĩ đi. Tôi không biết phải nói thế nào cả.”

“Ừm, thôi thì cứ nói là cực kỳ thành công vậy.”

“Lỡ cô nghe xong lại bảo ‘Nếu thành công đến thế, vậy thì tổ chức một buổi ở trường chúng ta nữa đi’ thì sao?”

“Đến lúc đó thì chỉnh sửa lại kịch bản. Đổi ‘cục ị’ thành ‘chất thải’ là xong.”

“Kinh khủng.”

Cuộc đối thoại giữa tôi và Yukinoshita tự nhiên tuân theo nhịp điệu của một màn Manzai, nên sau khi ngơ ngác một chút, cả hai chúng tôi cùng khẽ bật cười.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận