Thế kỉ thứ 19 được gọi là thời kì của Ma thuật và Công nghiệp.
Nhân lọai phát triển vượt bậc.
Cây cối bị dời, những đường sắt được đặt, khinh khí cầu thì trên trời, những chiếc xe thì đang lưu thông.
Nó kết thúc ở đây thôi à?
Không.
Kinh tế phát triển, dân số bùng nổ, hàng loạt những thuộc địa được thành lập.
Vài người nói - đây là kỷ nguyên vàng của nhân lọai nhưng vài nơi lại bị cô lập.
Một làng mỏ cũng thuộc trường hợp này.
Đây là một ngôi làng, không tên.
Đây là nơi mà lượng tài nguyên khoáng sản trôi ra, và cũng là nơi những con người dưới đáy xã hội tập tụ, và tất nhiên, dưới nữa là trẻ em.
Hầu hết bọn trẻ mồ côi cha mẹ và có hoàn cảnh tương tự.
Chúng không biết bố mẹ chúng là ai, và chúng được nuôi lớn đến 14 bằng trợ cấp chính phủ, sau đó chúng bị bán đến những làng mỏ trên danh lập nghiệp và tự lập.
Nó bị cấm, nhưng ai quan tâm. Chuyện này rất bình thường ở đây.
Có lẽ bởi vậy, vẻ bề ngoài của bọn trẻ trông giống nhau.
Một bản mặt trở nên đen thui vì đào mỏ, mắt vô hồn, cơ thể gầy guộc.
Nói như này có thể hơi quá, nhưng chúng giống như bánh răng và ốc vít có hình dạng người hơn là con người.
Đó như thể chúng bị vắt kiệt và đánh đập đến mức mà chỉ cần bị vắt chút nữa chúng sẽ đổ bệnh mà chết.
Như lời nói “thiên nhiên luôn có ngọai lệ cho bất kỳ quy luật nào”, kể cả nơi này cũng có một đứa trẻ kì lạ.
Tên đứa trẻ là Oliver.
Không có gì quá đặc biệt về cậu cả nhưng dẫu vậy cậu có hơi kì lạ.
Không, còn hơn vậy.
Oliver, người mà nhỏ hơn và gầy hơn những đứa trẻ khác, có một làn da nhợt nhạt.
Cậu ta trông như một xác sống, và cậu là một đứa xấu xí không ai sẽ nghĩ là lạ khi cậu ta đổ gục và chết ngay ngày mai.
Tuy nhiên, đó chính là điểm khiến Oliver kì lạ.
Đã được ba năm bốn tháng từ khi cậu bị bán đến đây, vào thời điểm đó cậu bị ghét bởi quản lí, vì vậy cậu không được ăn uống tử tế, vì thế cậu đáng thương hơn bây giờ rất nhiều.
Thấy một đứa trẻ lấm lem như vậy, bọn chúng dự đoán cậu sẽ chết trong ít hơn ba tháng, vài người còn cược khi nào cậu chết.
Thực ra, Oliver đã ốm sau khi đến mỏ trong ít hơn một tuần.
Tình trạng của cậu nghiêm trọng tới nỗi cậu không thể thở nổi và cơ thể cậu sôi như cái ấm.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, Oliver đã hồi phục một cách diệu kỳ khi họ đang chuẩn bị đào hố chôn cậu.
Thay vào đó, những đứa trẻ khác, người mà khỏe mạnh đến cuối ngày hôm qua, tự dưng đổ bệnh và chết.
Và đó chưa phải kết thúc.
Oliver có nhiều điểm kì lạ mà không có thể lí giải được.
Tránh khỏi người quản lí giận dữ đã rất khó, nhưng Oliver lại có thể nhận ra điểm thay đổi và có thể tránh trở thành mục tiêu của hắn.
Kể cả cậu là mục tiêu bạo hành, cậu sẽ may mắn thoát nạn nhanh chóng, với việc hung thủ chết vì bệnh.
Cộng với việc con chó săn canh bọn trẻ lại đặc biệt sợ Oliver, và chuột chắt cũng biến mất nơi Oliver làm việc hoặc ngủ.
Những hiện tượng này lặp đi lặp lại, và dẫn đến Oliver bị cô lập, bị đối xử như một vật thể đầy điềm gở bởi mọi người.
Nhưng Oliver, đối tượng liên quan, không quan tâm.
Cậu không có hứng thú kết bạn hoặc muốn được thương yêu.
Hiện tại, Oliver chỉ muốn sống sót càng lâu trong cái mỏ này.
Không có một mục đích rõ ràng nào cả.
Chỉ là sự ám ảnh với cuộc sống.
Cậu giống kiến và dòi đang cố để sống.
Oliver được nuôi lớn trong một cô nhi viện và rồi được nuôi trong một cái mỏ, không có gì ngoài việc sống sót trong đầu cậu.
Tuy nhiên, sống sót của cậu được chào đón bởi một vị khách.
PUANG PUANG PUANG PUANG
Đang trong giờ làm, có tiếng báo động reo lên, thứ mà đáng ra không nên.
Lũ trẻ, làm việc trong mỏ than ngột ngạt không có ít ánh sáng mặt trời, nhìn lên một cách khó khăn và chỉ Oliver, người đang đào trong một góc, đang làm việc mà không đoái hoài gì.
Sau một lúc, một người đàn ông to béo đi xuống bằng cái cầu thang rỉ sét.
Đó là người quản lí lũ trẻ.
“Chú ý! Chú ý, mọi người! Tập trung bên ngoài mau!”
Một đứa trẻ có khuôn mặt đen hỏi với ánh nhìn sợ sệt.
“Oh, ông quản lí? Chuyện gì vậy…?”
“Một vị khách đã tới sau một thời gian dài. Họ nói họ đang tìm kiếm công nhân cần cù và trung thực, vì vậy hãy ra ngoài và chào đón họ! Nhanh lên!”
Tại câu nói của người quản lí, một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt của những đứa trẻ mà có biểu cảm chết khô.
Tại sao?
Đó là bởi vì nếu chúng được lựa chọn, chúng có thể thoát ra khỏi địa ngục này.
Một sự kiện bất thường.
Đây là hi vọng duy nhất trong chốn vô vọng này.
Lũ trẻ bắt đầu dừng công việc và leo lên trên mặt đất trên cái thang rỉ sét.
TANG TANG
Tiếng cầu thang vọng lên, và có một náo động nhỏ khi mọi người đẩy nhau để trèo lên trước.
Chỉ Oliver chạy khỏi đám đông khi cậu xem chúng từ bên dưới.
Cậu cảm thấy không có lý do mà gấp gáp như những người khác.
Phải đấy là cảm xúc của cậu ta đã chết hoặc tâm hồn cậu ta đã sụp đổ đi nữa, Oliver chưa bao giờ cảm thấy những cảm xúc như vui, mong đợi, hi vọng từ khi cậu sinh ra.
Đó là tại sao cậu ta bình tĩnh tới vậy, và cậu biết rằng - có thể là nhờ vậy cậu có thể sống được như giờ.
Bởi đối với cậu, hi vọng hão là thuốc độc.
Những đứa trẻ mạnh khỏe thì là những đứa đầu tiên trèo lên, và phần yếu còn lại theo sau chúng.
Và dĩ nhiên, đó là Oliver đi cuối, vì vậy cậu ngồi chỗ tệ nhất ở góc cuối.
“Oh, thật lộng lẫy…”
“Tôi nghĩ tôi sẽ sống thêm lâu nữa”
“Khục, khục”
Những đứa trẻ, thấy mặt trời sau một thời gian dài, phấn khích trò chuyện
Đến cả ánh mặt trời cũng là sang trọng trong mỏ than.
Trong lúc đó, một người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trước bọn trẻ.
Hắn ta là bạo chúa quản lí những hang mỏ ở vùng đất này.
Hắn có điếu thuốc trên miệng và theo bởi con chó hung dữ, và hắn nói với thái độ ngạo mạn.
“Im, mọi người, hãy im lặng. Đừng làm một đống trước mặt khách hàng”
Con chó sủa liên tiếp.
Những đứa trẻ khiếp sợ và tụ tập lại với nhau, duy chỉ Oliver đứng bình tĩnh.
Rồi một người đàn ông xuất hiện.
“Chú ý, mọi người! Đây là khách hàng mà thăm chúng ta hôm nay. Ông ấy cần những công nhân cần cù và trung thực. Vậy nên mọi người, im lặng.”
Bọn trẻ đóng miệng lại như thể chúng đã hứa không mở miệng và đảo mắt nhìn vào người đàn ông gọi là khách hàng.
Người đàn ông tuổi trung niên, với vẻ mặt nhân hậu và bộ ria được chăm chút, ông trông khá giàu mặc áo khoác gọn gàng và chiếc mũ lớn.
Đây có thể là một dấu hiệu tốt - Một người đàn ông lịch thiệp và giàu có, người có thể đưa chúng đi bất cứ đâu tốt hơn đây.
Nhưng ông ta trông hơi khác trong mắt Oliver.
Người quản lí nói với khách hàng.
“Ông muốn tôi đề xuất vài đứa không?”
Những công nhân mà thường cư xử tốt với người quản lí cười thầm.
Nhưng người khách lắc đầu.
“Không, tôi muốn tự bản thân mình chọn.”
Rồi người khách hàng lấy thứ gì đó từ trong áo.
Thật ngạc nhiên, đó là sô cô la.
“Sô cô la!”
Những đứa trẻ, đã chỉ nhìn vỏ sô cô la suốt cuộc đời, trở nên phấn khích.
“Cái gì đây?”
Người khách hàng nói.
Tất cả bọn trẻ nghiêng đầu.
‘Gì vậy? Ổng nghĩ chúng ta còn không biết sô cô la là gì bởi vì chúng ta làm việc trong hầm mỏ?’
‘Mình tự hỏi ý định của ông ta là gì khi hỏi một câu như vậy.’
Trong khi đó, một cậu bé đã nhanh hơn một chút giơ tay và nói.
“Đó là sô cô la!”
Đứa trẻ mỉm cười khoái chí khi đưa ra câu trả lời.
Cậu chắc chắn rằng - Đó là bài thử để tìm một đứa trẻ tháo vát mà hành động trước tiên, nhưng dự đoán của cậu đã lệch.
“Có ai có ý kiến khác không?”
Đứa trẻ trả lời câu hỏi đầu tiên trông thất vọng.
Nhưng không có sự thông cảm nào cả.
Ngược lại, chúng giơ tay như những con động vật, để không vuột mất cơ hội này.
“Tôi!”
“Tôi biết!”
“Tôi! Tôi!”
“Tôi sẽ trả lời! Thưa ngài!”
“Làm ơn tôi đi…”
Những đứa trẻ hét lên và giơ tay như lũ chim bồ câu tụ quanh vụn thức ăn, trừ Oliver.
Oliver thay vì giơ tay, chìm trong suy nghĩ.
‘Đó có thật phải sô cô la không?”
Oliver nhìn tay của người khách hàng đang cầm thanh sô cô la.
Dĩ nhiên, ông đang cầm sô cô la trên tay, nhưng có thứ nổi bật hơn cả thế.
Đó là một ánh sáng màu đen.
Một chấm đen sáng hiện ở trên đầu ngón tay.
Người khách hàng đang lấy thứ ánh sáng màu đen từ cơ thể ông ta bằng ngón tay và vẽ một vòng tròn.
Đó là một cú sốc đối với Oliver.
Mỗi người đều có ánh sáng màu đen trong cơ thể họ, nhưng cậu chưa từng thấy một ai sử dụng nó như vậy trước đây.
Vì vậy trong khi Oliver vẫn đang sốc bởi sự phát hiện này, những đứa trẻ khác trả lời câu hỏi, được chỉ ra bởi người khách hàng.
“Được, nhóc trả lời.”
“Vâng! Đó là cơ hội!”
“Sai!”
Người khách hàng chỉ đứa trẻ khác.
“Đó là tương lai. Một tương lai mà tôi có thể sống tốt hơn!”
“Sai!”
Người khách lại chỉ một đứa trẻ khác.
“Đó là hi vọng.”
“Sai!”
Người khách lại chỉ thêm đứa khác.
Rồi chỉ thêm đứa khác.
Mỗi và mọi đứa trẻ đều đưa ra câu trả lời lãng mạn, không ai thỏa mãn được người khách hàng.
Trước khi chúng biết điều gì, tất cả tay đã hạ xuống, và những đứa trẻ có hi vọng bị dập tắt chỉ biết khóc.
Chúng thậm chí rơi nước mắt bởi vì chúng cảm thấy thật bất công, nhưng công bằng hay không, người khách hàng chỉ lẩm bẩm thất vọng.
“Um…không có ai khác à”
Trong khoảnh khắc đó, người đó dơ tay.
Tất cả mọi người dồn hết ánh mắt về phía cậu.
“Hở? Ờ, ừ… Cậu nghĩ đây trông giống cái gì?”
Một câu hỏi bất ngờ.
Oliver, gần như bị khuất đi, đáp.
“Một hình tròn”
“...hở? Gì cơ?”
“Một hình tròn, thưa ngài”
“...một hình tròn? Không phải hình vuông?”
“Vâng. Làm như nào mà ngài làm được vậy?”
Người khách hàng cười thầm.
Thỏa thuận nhanh chóng hoàn thành.
Người khách hàng đưa cho một túi tiền lớn cho người quản lí, và người quản lí giao Oliver cho người khách hàng, bỏ qua những câu mà hắn ta phải hỏi với tư cách là người bảo hộ.
Tất cả lũ trẻ quay về khu mỏ với vẻ mặt bất công, và Oliver đi theo vị khách, không…chủ nhân, và rời khỏi khu mỏ.
Đứa trẻ bình thường sẽ chào ông ta một cách lịch sự nhất có thể để tạo một ấn tượng tốt vào lúc này, nhưng Oliver không làm thế, ngược lại, cậu mạnh dạn hỏi.
“Thứ lỗi…Chủ nhân. Làm thế nào mà ngài làm được vậy?
“Gì?”
“Đây. Có phải ngài đã làm nó như này không?”
Đó là điều không thể đối với người bình thường, nhưng lại hiện hình đối với người khách hàng.
Một chấm đen hiện trên ngón tay của Oliver.
Oliver bắt chước thủ thuật của người khách hàng chỉ cần nhìn một lần.
Nó cũng không không khó.
Khóe miệng của người khách hàng từ từ nâng lên
“Từ khi nào mà cậu có thể làm được như vậy”
“..Vừa mới. Tôi đã thấy nó từ khi tôi còn là một đứa trẻ.”
Oliver đáp lại, và người khách hàng đột nhiên dừng lại và nhìn vào Oliver.
“Tên ta là Joseph. Một thuật sĩ vĩ đại, ta sẽ là thầy giáo của cậu. Từ bây giờ, hãy phục vụ ta.”


0 Bình luận