The Author's POV
Entrail_JI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

2. Chuyển sinh vào trong truyện 2

1 Bình luận - Độ dài: 2,884 từ - Cập nhật:

Thứ mà làm tàu bay thật sự đặc biệt là việc chúng nổi trên không trung, và không gây tiếng ồn trong suốt hành trình, trở thành một phương tiện vận chuyển tiện lợi.

Nhờ có thiết kế khí động học mượt mà, tàu bay có lực cản thấp, giúp tiết kiệm thêm năng lượng và đạt tốc độ 600 km/h.

Khi tôi nhìn quanh nội thất phòng, tôi không khỏi ấn tượng.

Có thể là bởi tôi được đối xử như một đặc khách, chỗ tôi ở có bàn làm việc riêng cộng với một thanh thức ăn nhẹ.

Duỗi cơ thể một cách lười nhác, tôi thoải mái ngồi xuống chỗ được đặt trước và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có thể bởi vì đó là mùa hè, mặc dù gần 9 giờ tối, vẫn có ánh sáng mặt trời chiếu xuống tỏa sáng môi trường xung quanh.

Trạm tàu đông người là cảnh bạn sẽ chỉ thấy nếu bạn ở trong một bộ phim.

Những sân ga nối sát nhau, và mỗi phút bạn có thể thấy những đoàn tàu rời ga, những cái mới chiếm lấy khoảng không mà cái cũ đã rời đi. Những con tàu bay, nổi trên mặt đất được nối với những dây thép được kéo dài tới đường chân trời và liên tục phóng ra từ trường, cho phép tàu bay di chuyển nhanh chóng mà không có trở ngại.

- Ta sẽ dời ga. Làm ơn hãy ngồi.

- Clank!

Một giọng nói ngọt ngào bay vào tai tôi, cửa tự động đóng lại. Đột nhiên bên dưới tôi, tôi cảm thấy một lực đẩy, giống như khi máy bay cất cánh, dần dần tàu nổi lên.

Một vài giây sau khi nổi lên trên không trung, tàu dần tăng tốc và dời bến.

Nhìn khung cảnh ngoài trời thay áo liên tục, tôi chìm vào suy nghĩ.

Ngay bây giờ tôi đang trên đường đến dãy Clayton để lấy hạt giống giới hạn, nhưng nếu tôi muốn đến gần trình độ của nhân vật chính, tôi cũng phải có trong tay một kiếm kỹ.

Kiếm kỹ, hoặc cụ thể là bí kíp võ công, là những bí kíp được phát triển từ đầu Cuộc toàn diệt lần hai và bao gồm cả võ kỹ tồn tại từ thời cổ đại. Thêm vào sự tồn tại của mana, những võ kỹ cổ đã bị lãng quên được tái cấu trúc và tái mô phỏng để lợi dụng mana lơ lửng trong không khí, và ngạc nhiên là những kỹ thuật đã một thời coi là vô dụng đã biến thành những tuyệt chiêu khủng khiếp nhất được thi triển bởi con người.

Từ khi phát hiện ra sự linh hoạt của võ kỹ có được tính đến việc điều khiển và sử dụng mana, những bí kíp bị săn lùng ác liệt và kết quả, chúng dần dần biến mất khỏi mắt công chúng do sự can thiệp của chính quyền và những cá nhân quyền lực.

Chính quyền chủ yếu làm vậy để tránh chúng rơi vào tay của kẻ xấu, nhưng khi xét về những đối tượng quyền lực, nó giống như là một kế để chiếm giữ những bí kíp cho bản thân.

Bí kíp được chia thành 5 bậc, 1, 2,...5 sao, 1 cùi nhất, 5 xịn nhất.

Mỗi bậc được quyết định bởi sức mạnh nắm giữ được sau khi thành thục, và sự khác biệt giữa mỗi bậc là khá đáng kể, giống như sự khác biệt về thứ hạng của một người (rank).

Khi chọn một bí kíp, điều tối quan trọng không phải thứ hạng mà là nó có phù hợp hay không.

Nếu bạn có tài năng kiếm thuật nhưng luyện tập bí kíp về thương, cơ hội là mặc cho bí kíp bậc có cao như nào, bạn sẽ không bao giờ có thể phóng toàn bộ tiềm năng của bí kíp.

Nhìn vào thông số, tôi không tránh mắt được phần nghề nghiệp Kiếm thuật cấp 1.

==Thông số==

Tên: Ren Dover

Hạng: G

Sức mạnh: G

Nhanh nhẹn: G

Thể lực: G-

Thông thái: G

Lượng mana: G

May mắn: E

Vẻ ngoài: G-

Nghề nghiệp: Kiếm thuật cấp 1

Tôi không biết đó có phải là một sự trùng hợp hay không, nhưng nhân vật chính cũng có thiên phú kiếm thuật. Thì suy cho cùng, nó có lợi cho tôi vì tôi biết mọi kĩ năng gian lận cậu ta nhặt được cho kiếm pháp của cậu ta.

Cụ thể là, một kiếm kỹ làm tôi hứng thú.

Keiki kiếm kỹ.

Khi tôi đang bịa thêm vài kiếm kỹ cho nhân vật chính, tôi nghĩ ra 3 cái khác nhau. Keiki, Levisha, Gravar, cả 3 là bí kíp 5 sao.

Kỹ thuật Keiki, cái mà thu hút sự chú ý của tôi nhất, là một kiếm kỹ yêu cầu một tốc độ vượt xa giới hạn của con người khi rút kiếm.

Trong bối cảnh mà tôi dựng, đó là kiếm kỹ của Đại sư Toshimoto Keiki. Ông là một người  luyện kiếm người Nhật sau này trở nên nổi danh với sức mạnh vô song. Ông cũng là một trong số người đầu tiên thức tỉnh mana trong giai đoạn hai của Cuộc toàn diệt.

Bởi đại sư Keiki đã là một kiếm sĩ xuất chúng trước cả Cuộc toàn diệt lần hai, khi mana đã tràn vào từ thế giới khác, một khi ông thức tỉnh, xiềng xích con người bị cắt đứt, dẫn đến sự ra đời của kỹ thuật Keiki. Một kiếm kỹ cực kỳ mạnh mẽ, mà người dùng rút kiếm nhanh đến nỗi, vào thời điểm đối thủ nhận thấy nguy hiểm, chúng đã chết. Đó là kỹ thuật một chiêu một mạng.

Bởi vì đó là kỹ thuật một chiêu một mạng, điểm yếu của nó khá hiển nhiên. Đó là…bạn sẽ không nắm một lợi thế nào sau khi đòn bị chặn

Kiếm kỹ thứ hai là Levisha. Đại sư Levisha, người mà thức tỉnh cùng với lúc Keiki tạo kiếm kỹ.

Không giống kỹ thuật Keiki, kỹ thuật Levisha điều hành cách khác. Đó là một kiếm kỹ đẹp đẽ. Khi tôi viết tiểu thuyết, tôi nhớ là đã miêu tả nó làm say mê lòng ai mà nhìn kỹ thuật. Mặc dù nó là một kiếm kỹ cực kỳ lộng lẫy, bạn không bao giờ nên coi thường nó, bởi nó cũng chết chóc không kém phần đẹp. 

Có thể là kiếm kỹ cân bằng nhất trong 3, nhưng về phần công kích thì không mạnh bằng kỹ thuật Keiki và Gravar, thiên về công kích. 

Cuối cùng, kỹ thuật Gravar. Kiếm kỹ tai tiếng nhất. Gọi nó là kiếm kỹ lại là một lời khen. Không tinh vi, cầu kì. Nó chỉ cần sức mạnh thuần túy, áp đảo toàn bộ đối thủ mà nó xoẹt qua. Nó chỉ là một loạt nhát chém lung ta lung tung, không nền tảng, nhưng cùng một lúc nhờ sức mạnh khổng lồ của người dùng, cho phép họ áp đảo đối thủ. 

Sao nó tai tiếng? Đơn giản, bởi vì những ai tập kiếm kỹ này đều phải trải qua cơn đau dữ dội. Để một người có thể tập kỹ thuật Gravar, điều kiện yêu cầu là luyện cơ thể con người bằng cách tái cấu trúc cả xác thịt lẫn xương để có thể tương thích với kiếm kỹ. Nó là một quá trình đau đớn và kinh khủng mà có thể làm sụp đổ lý trí của những ai dám tập kỹ thuật. 

Mặc dù cơ hội cao là sang chấn tâm lý, nếu bạn có thể hoàn thành kỹ thuật Gravar, bạn cơ bản là nhận được một sức mạnh hết sức không bình thường. 

Quay trở lại về tại sao tôi hứng thú với kỹ thuật Keiki hơn đối với hai kỹ thuật kia. Có hai lý do chính. 

Một, là chủ quan. Đây là cái tôi yêu thích. Ý tôi là..sao lại không? Hãy tưởng tượng đối đầu với hàng trăm đối thủ, rồi tự dựng tất cả đều rơi đầu với cảnh bạn đứng thộn ra đấy như không làm gì. Không phải thật là bá cháy sao? (cơ bản là master yi, không bị chặn là kiếm không dứt) 

Hai, tôi không thể nào mà lấy kỹ thuật Levisha bởi nó thuộc về nhân vật chính. Tôi không thể thay đổi quá lố được, hoặc là ước mơ về cuộc sống yên bình chấm dứt. Và, kỹ thuật Gravar cũng quá tàn nhẫn đối với tôi để tôi luyện. Tôi không phải, về cả nghĩa bóng và đen, là đứa khổ dâm.

Ban đầu, khi viết truyện tôi muốn nhân vật chính luyện Keiki, nhưng càng viết tôi càng nhận ra nó không phù hợp với nhân cách cậu ta nên tôi đơn giản là vứt Keiki đi. 

May mắn thay, bằng một cách kỳ diệu nào đấy, tôi bây giờ ở bên trong chính tiểu thuyết của mình và có thể xóa đi những nuối tiếc và luyện Keiki. Hơn nữa, giờ tôi không cần phải lo hậu quả về việc học kiếm kỹ, bởi tôi học nó sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện. 

Tôi quyết định lấy Keiki ngay sau khi lấy hạt giống giới hạn. Thật may là, địa điểm của kiếm kỹ cách không xa dãy Clayton, và đến cuối tuần là tôi sẽ lấy được cả hạt giống giới hạn và Keiki. 

‘Điểm dừng tiếp theo, ga 24 dãy Clayton. 

Đánh thức tôi dậy khỏi dòng suy nghĩ là một giọng nói thanh thoát vang lên từ loa tàu.

Nhìn liếc qua ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy đồi núi to khổng lồ ở đằng xa.

Khi những mảng kiến tạo di chuyển, nó khiến những lục địa va chạm với nhau dẫn đến đồi núi và dãy núi đột nhiên xuất hiện trên thế giới.

Dãy Clayton hiện tại là kết quả và hậu quả của sự kiện Nhật Bản va với phía đông Trung Quốc, dẫn đến bề mặt đất nổi lên và tạo ra hàng loạt những ngọn núi.

Đứng bên dưới dãy núi hùng vĩ và ngưỡng mộ cảnh quan, tôi không khỏi mà thở dài.

“Đây thật sự không phải truyện..”

Nó vẫn thật phi thực tế đối với tôi. Là người sáng tạo ra cuốn tiểu thuyết, tôi luôn cảm thấy không thể tin được. Chúng đều cảm giác không có thực. Những ngôi nhà, con người, bản đồ, tất cả mọi thứ y như lúc tôi viết truyện. Không có gì nổi bật. Đôi khi tôi tự hỏi liệu đây phải là kết quả của trí tưởng tượng của tôi, tôi phải trong một cơn hôn mê nằm đâu đấy mơ. Nhưng…

Thở trong một bầu không khí trong lành, ngửi lấy mùi đậm, ngọt, sảng khoái đến từ những cây thông trước mặt, tôi gần như chắc chắn rằng mọi thứ trước tôi đều là thật.

Với một sức sống mới, tôi bắt đầu leo núi.

“Huff..huff..”

Địa hình chồng chềnh hơn tôi tưởng tượng, làm cho tôi khó bắt hơi khi tôi đi lên trên núi. Tôi phải dừng vài lần để kiểm tra phương hướng, bởi không có lối nào để tôi trực tiếp đi theo.

Ba giờ đã trôi qua từ khi bắt đầu hành trình lên núi, và mặc dù hơi thở của tôi hơi nặng nề, tôi không bị quá mệt. Ờ thì.. tính đến việc tôi đã cô đọng mana bên trong cơ thể. Nó thật sự không phải điều ngạc nhiên khi tôi cố được lâu như này.

Hãy nhớ rằng nếu một người bình thường không tích tụ mana trong cơ thể mà leo núi, họ sẽ không bao giờ đi xa được như tôi. Rồi lần nữa, tôi không nên so sánh bản thân với người bình thường, bởi bất cứ ai trong học viện đều sẽ chịu đựng lâu hơn tôi.

Ngay bây giờ tôi đang hướng lên đỉnh cao thứ ba, có một cái hang nhỏ chứa hạt giống giới hạn.

Bởi vì tôi chỉ viết vài câu miêu tả hạt giống giới hạn, tôi không biết rõ vị trí của cái hang. Tôi chỉ biết là nó ở trên đỉnh cao thứ ba của dãy Clayton.

Biết rằng tìm kiếm hang như này gần như tìm kim trong đống rơm, tôi đã lên tinh thần cho cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng này. Tôi mong là không tốn quá nhiều thời, không thì tôi phải tốn vài ngày, điều mà tôi không thể để xảy ra.

Vừa lên trên đỉnh, tôi nheo mắt lại. Tôi đã có thể thấy mặt trời đang ở phía sau những ngọn núi, làm giảm đáng kể tầm nhìn của tôi.

Nắm chặt bàn tay, tôi cố gắng một lần cuối và leo lên đỉnh.

Thật là một quyết định liều lĩnh. Bởi tôi sẽ trực tiếp leo thẳng lên núi, không giống khi tôi đi bộ như trước.

Hơn nữa, bởi vì mặt trời đang lặn và tầm nhìn bị giảm từng phút một, làm việc leo núi trở lên càng khó bởi một cái vấp sẽ khiến tôi trả giá bằng cả mạng sống.

Cảm nhận núi đá lạnh lẽo trong lòng bàn tay, tôi siết chặt hơn và cẩn thận lên núi. Nếu tôi không tìm được hang sớm, tôi có thể sẽ phải cắm ở đâu đó để ngủ, điều không phải lý tưởng gì.

Nửa đường lên núi, và 2 giờ đồng hồ leo, tôi đã có thể cảm thấy hai bản tay trở nên tê từ việc leo núi liên tục. Mặt trời, đã lặn từ lâu, chỉ để lại màn đêm vô tận, khiến tôi không thể nhìn hơn được vài mét phía trước.

Khi màn đêm tiếp tục cái lạnh ập đến, càng thêm thử thách cho việc leo. Nó đã rất khó để leo núi trước đó, nhưng bây giờ mọi việc còn trở nên khó khăn hơn. Chưa kể toàn bộ cơ thể tôi đang bắt đầu đau nhức như điên.

Nghiến răng, tôi chịu đựng cơn đau nhói đến từ hai tay và tiếp tục tìm đường lên.

Cho hai chân vào khe nhỏ, tôi dừng lại và nhìn lên.

Mặc dù trời tối, tôi vẫn có thể thấy được vài mét phía trước. Nheo mắt, tôi thấy tảng đá nhô ra từ góc trái trên cùng ở trong tầm nhìn. Nhớ ra dòng mô tả quen thuộc trong truyện, đôi mắt tôi sáng lên và tôi ép mình leo lên tảng đá gần đó.

Đặt bàn tay lên trên đá và tiếp vài lực, tôi có thể xác nhận được đây chính là chỗ tôi đang tìm vì có một khe nhỏ hiện ra phía sau tảng đá.

Tiếp thêm ít lực nữa, tôi đẩy tảng đá sang một bên, cho phép tôi thấy thứ gì đó ngay đằng sau tảng đá.

“Bingo!”

Nở một nụ cười tươi, tôi dùng hết sức và đẩy cục đá khiến nó rơi xuống, mở ra một cái khe đủ lớn để cho một người trưởng thành đi qua.

-Bang!

Sau mười giây rơi trên không, một tiếng động lớn có thể nghe thấy từ bên dưới núi khiến tôi lạnh sống lưng.

“Nếu đó là mình lúc trước thì mình rất có khả năng sẽ bị bẹp như món trứng ốp la, nếu gì khác.”

Hướng sự chú ý của mình về lại cái hang, tôi từ từ chui qua một khe nhỏ. Khi đi vào một cái lỗ, tôi bò tiến vài mét đến khi một khe hở rộng hiện ra.

Tăng tốc, tôi vào hang.

Ngay khi tôi vào hang tôi đã cảm thấy từng chút năng lượng rời khỏi cơ thể, khiến tôi ngã khuỵu xuống đất. Tôi rất mệt, cả thể chất lẫn tinh thần. Từ khoảnh khắc tôi đến dãy Clayton đến khi tôi tới được hang, mọi thứ tôi làm là lao động không ngừng nghỉ.

Tôi leo không ngừng 3-4 giờ rồi trèo ¾ chặng đường lên đỉnh thứ ba. Nếu không phải do tôi thức tỉnh ngay thời điểm tôi chuyển sinh vào trong truyện, tôi đã kiệt sức trong nửa đường.

Để tôi làm rõ này. Tôi cũng cực may trong suốt chuyến đi. Đó là, tôi đã không phải chạm mặt động vật. Bởi hầu hết động vật tiếp xúc với mana đều trở nên cuồng loạn, tôi đã dự đoán sẽ gặp vài con như vậy trên núi, nhưng may cho tôi, tôi đã chuẩn bị, tôi đã mang thuốc xua đuổi quái cấp thấp có thể đuổi mọi quái thú dưới hạng G.

Vì vậy nhờ có nó, tôi không gặp phải con quái nào, giúp cho tôi tiết kiệm năng lượng và tìm nơi này nhanh hơn.

Dựa vào một bức tường, tôi dần dần lấy lại năng lượng. Nhìn quanh, tất cả những gì tôi thấy là một hang động lớn mà tôi không thể thấy hết.

Mỉm cười với bản thân, tôi đứng dậy và tiến sâu vào hang.

“Đến lúc mình phải nâng cấp rồi…” 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thêm quả kỹ năng 2q tích lốc thì còn gì bằng
Xem thêm