Propeller Opera
Inumura Koroku Shizuki Hitomi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 (Đã hoàn thành)

Lời mở đầu

6 Bình luận - Độ dài: 2,763 từ - Cập nhật:

“Izaya, hãy kết hôn với tôi.”

Cậu thiếu niên đột ngột dừng bước, quay sang nói với cô bé bên cạnh.

“...?”

Cô bé cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Bờ đê xanh mướt và dòng sông trong xanh, bầu trời phía tây nhuộm màu hoàng hôn rực rỡ.

Sau khi kết thúc buổi học tại học viện, cậu thiếu niên đã khéo léo thoát khỏi người hầu đến đón, cùng bé gái lẻn ra ngoài, bắt đầu hành trình trở về. Lời cầu hôn bất ngờ khiến cô bé bối rối.

“Ngay bây giờ sao?”

“Đừng vội, là chuyện của tám năm sau. Luật pháp nước ta quy định, sau mười tám tuổi mới có thể ký kết hôn ước.”

“Ra vậy.”

Cô bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi mím môi, lộ vẻ nghiêm túc.

“Kuroto, ngươi thích ta sao?”

Kuroto Kuronomiya mặc đồng phục của Học viện Đế Quốc Kitagawa, áo sơ mi trắng kết hợp với quần short có dây đeo, đeo ba lô đen trên lưng. Cậu ta đặt hai tay lên dây đeo ba lô, mở miệng trách móc:

“Đừng tự cao nữa, tôi không có chút tình cảm yêu đương nào với cậu cả.”

“Ừ.”

Sau khi đáp ngắn gọn, Izaya, Đệ Nhất Công Chúa Shironomiya Izaya, mới hơn mười tuổi nhưng đã có phong thái trưởng thành, chống cằm bằng ngón cái và ngón trỏ, lại rơi vào trầm tư. Cô bé mặc áo sơ mi trắng, thắt nơ ở ngực, kết hợp với váy xanh đậm, đeo ba lô hồng trên lưng. Mái tóc bạc hiếm thấy thuộc Đế quốc Hinoo, nhẹ nhàng bay theo gió chiều.

Hai người đã chơi cùng nhau từ khi còn nhỏ. Izaya và Kuroto là họ hàng xa, thuộc dòng dõi Hoàng Tộc, đều sở hữu [Dị năng] đặc biệt của dòng dõi quý tộc, là hai người có nhiều điểm tương đồng.

Kuroto, dù mới mười tuổi, nhưng với trí tuệ vượt trội, nói năng như người ba mươi lăm tuổi. Trong khi, Izaya thì có khả năng thay đổi góc nhìn một cách tự do, nhìn nhận sự việc với thái độ lạc quan khó hiểu. Vì khó kết bạn cùng tuổi, nên thời gian họ chơi cùng nhau tự nhiên kéo dài.

Tuy vậy, họ cũng không thân thiết đến mức đột nhiên cầu hôn thế này.

“Ngươi rõ ràng không thích ta, tại sao lại muốn kết hôn với ta?”

“Cứ hỏi mãi từ nãy đến giờ, cô rốt cuộc không hài lòng điều gì thế?”

“Vì đây là chuyện liên quan đến cả đời ta mà.”

Kuroto gãi đầu với vẻ phiền phức, nhún vai.

“Tương lai tôi phải trở thành hoàng đế của đất nước này.”

“...”

“Nhưng gia tộc Kuronomita là phân gia. Theo tình hình hiện tại, ngôi vị hoàng đế sẽ do em trai cô, Kazuma, kế thừa.”

“...”

“Nhưng nếu kết hôn với cô, rồi bằng cách nào đó loại bỏ Kazuma, chỉ cần trở thành con rể của gia tộc cô, tôi có thể trở thành hoàng đế.”

“...”

“Điều tôi cần không phải là cô, mà là huyết thống của cô. Để tôi trở thành hoàng đế, hãy kết hôn với tôi, Izaya.”

“Kuroto.”

“Sao thế.”

Bốp — Âm thanh vang lên trên bờ đê.

Đầu của Kuroto quay sang phải đến mức gần như gãy, rồi lại vang lên âm thanh tương tự, lần này là quay sang trái đến mức gần như gãy.

Izaya, như đang biểu diễn, tát cậu hai cái, sau đó kéo đầu gối phải lên ngực, đưa đế giày hướng về phía Kuroto.

“Trả lời ngươi.”

Rầm — Âm thanh trầm vang lên, Kuroto lập tức bị đá bay lên không trung, lưng va vào sườn dốc của bờ đê.

Izaya với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Kuroto lăn xuống từ bờ đê. Kuroto đeo ba lô, lăn lộn không đều sang trái và phải, cuối cùng nằm ngửa ở mép bờ đê, mắt đảo liên tục.

“Đừng đến gần ta nữa, đồ đê tiện!”

Izaya đứng thẳng lưng, hét lớn.

“Ta sẽ không coi cậu là bạn nữa, cũng không phải họ hàng, nếu ngươi đến gần ta, ta sẽ chém ngươi!”

Izaya thể hiện uy nghiêm của công chúa đầu tiên của Đế quốc Hinoo, gọi con trai chính thống của hoàng tộc, Kuroto, là kẻ dê tiện, hai tay đeo lại ba lô, chân bước đi đầy tức giận.

“Đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn!”

Izaya vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, mắng chửi.

“Đê tiện! Khốn nạn! Người đàn ông đê tiện nhất của Hinoo này!”

Nước mắt lăn dài trên má Izaya.

Izaya không cam lòng, dùng cánh tay lau khóe mắt, vừa mắng chửi bằng giọng khàn khàn, vừa chạy cho đến khi nước mắt ngừng rơi.

“Kuroto, đồ khốn! Đi chết đi, đồ khốn!”

Cô vừa hét lên với hoàng hôn, vừa cầu nguyện cho nước mắt mau khô.

“Khụ...”

Cảnh vật quay cuồng dừng lại, tầm nhìn bị bầu trời đỏ rực bao phủ, Kuroto lúc này mới nhận ra toàn thân đầy cỏ dại, nằm ngửa bên bờ sông, nhìn lên hoàng hôn.

“Hừ...”

Cậu rên rỉ, chống nửa người dậy, ngẩng đầu nhìn lên sườn dốc của bờ đê.

Không có ai cả. Cậu nhăn mặt vì đau, đứng dậy, đeo lại ba lô xộc xệch sau lưng.

"Đáng ghét... Con nhỏ bạo lực..."

Vừa xác nhận mình bị một cú đá đẹp như lưu manh tống xuống bờ kè, cậu vừa leo ngược dốc quay lại trên đê, nhưng không tìm thấy bóng dáng Izaya đâu cả.

Làn gió mùa hè phảng phất hương cỏ non thổi qua, không để lại bất kỳ thanh âm nào.

(Đừng có đến gần ta nữa, đồ đê tiện!!)

Chỉ còn lại câu nói ấy của Izaya vang vọng tận sâu trong tai.

"Rốt cuộc là tôi có chỗ nào khiến cô ta không vừa mắt cơ chứ...”

Hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Izaya. Không ngờ trên đời này lại có kẻ dám từ chối lời cầu hôn của một người sở hữu trí tuệ áp đảo, huyết thống cao quý và ngoại hình hoàn mỹ như mình. Cô ta điên rồi chăng? Đây là lần đầu tiên trong đời mình nếm mùi thất bại, bởi thế hoàn toàn không biết phải đối mặt ra sao.

Lòng tràn đầy bực bội, cậu phủi sạch cỏ bám trên bộ đồng phục, lặng lẽ bước lên con đường về nhà.

Ngày mai, nếu gặp lại Izaya ở trường, phải làm sao đây? Nên truy hỏi lý do cô ta từ chối, hay mắng cô ta vì dùng bạo lực sẽ thích hợp hơn?... Trong đầu cậu trăn trở đủ điều, cố dự đoán phản ứng của Izaya, cân nhắc các phương án đối phó... Thế nhưng, ba ngày sau đó, Izaya không đến trường.

Rồi đến đêm thứ ba sau lời cầu hôn, khi vẫn chưa thể gặp mặt Izaya...

Một cách bất ngờ, hoàng đệ của Hoàng Đế, Kazenomiya Genzaburou, dẫn theo các đại thần thuộc Nội phủ đến phủ đệ nhà Kuronomiya. Họ tuyên bố tội trạng của gia chủ Takehiko: "Gia tộc Kuronomiya có mưu đồ tiếm đoạt hoàng vị." Trong bữa tối hôm đó, câu nói "gả Izaya cho Kuroto, rồi đuổi Kazuma đi" bị người hầu lén cài thiết bị nghe lén thu lại. Cộng thêm việc bản thân Kuroto đã trực tiếp cầu hôn Izaya, tất cả trở thành bằng chứng bất khả phản bác, khiến Takehiko không còn đường chối cãi.

Ngày hôm sau, Takehiko chính thức tuyên bố gia tộc Kuronomiya rút khỏi hoàng tịch.

Cậu đổi sang họ "Kurono", quyết định rời khỏi phủ đệ, chuyển về biệt thự ở Kamakura.

Báo chí, tạp chí, đài phát thanh đều đồng loạt đưa tin rằng "gia tộc Kuronomiya chủ động rút khỏi hoàng tịch", song sự thật là: đây chính là một vụ "đại nghịch" do nhà Kuronomiya gây nên — một hành vi mưu phản sẽ bị tru di tam tộc nếu công khai. Trên thực tế là hoàng thất đã ban ân huệ với hình phạt "nhà tan cửa nát, rút lui khỏi triều đình".

Một tháng sau.

Một tạp chí đại chúng do một trong những tờ báo lớn phát hành đã đăng tải hàng loạt bài viết với những tiêu đề gây sốc như "Đại nghịch tội kinh hoàng của nhà Kuronomiya", "Kế hoạch nông nổi đảo chính Đế quốc Hinoo nhắm đến công chúa Izaya".

Thông tin về việc gia tộc Kuronomiya rút khỏi hoàng tịch không phải vì ý chí cá nhân, mà vì kế hoạch đưa người thuộc hoàng thất trực hệ vào tổ chức và tiếm đoạt ngai vàng bị bại lộ — nhanh chóng lan truyền khắp toàn cõi Hinoo.

Nguồn cung cấp thông tin là một người hầu phản bội. Người này vốn bị Takehiko và vợ ông là Kaoruko lạnh nhạt đối đãi, đã bí mật cấu kết với hoàng thất, dùng micro cỡ nhỏ ghi âm lại cuộc trò chuyện trong nhà Kuronomiya suốt một thời gian dài. Khi thời cơ chín muồi, hắn bán tất cả nội dung cho các tòa soạn.

"Buông lời bất kính với Hoàng đế, thật đáng sợ", "Lập mưu hạ bệ thái tử, đưa con trưởng Kuroto lên ngôi", "Cầu hôn công chúa Izaya để mưu đoạt ngai vàng"... Những nội dung giật gân đó lập tức lan truyền khắp các con phố, các bản tin liên tiếp đưa thêm nhiều tình tiết, chỉ trong một tuần phát hành đã trở thành vụ bê bối lịch sử mà 80 triệu cư dân Hinoo không ai là không hay biết.

Phóng viên và dân hiếu kỳ kéo đến biệt thự nhà Kuronomiya ở Kamakura suốt ngày đêm, không ngớt lời mắng nhiếc "bọn bán nước", "phản quốc", "lũ không phải dân mình".

Kaoruko mang đơn ly hôn đặt trước mặt Takehiko, ép ông đóng dấu. Mới ba mươi mốt tuổi, bà còn đủ trẻ để bắt đầu lại một cuộc đời khác nếu từ bỏ con cái. Kuroto không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ tiễn bước mẹ rời đi.

Sau khi mẹ bỏ đi, mỗi ngày đều có người đến trước dinh thự, buông ra những lời lẽ độc địa. Báo chí cũng không ngừng đưa tin đồn hoặc sự thật liên quan đến gia tộc Kuronomiya, phát đi phát lại qua các đài phát thanh.

Takehiko không biết lối nào để thoát. Những người bạn ông từng cầu viện đều tránh né liên lụy đến gia đình tội phạm. Chỉ còn lại phóng viên và kẻ hiếu kỳ là chịu đến nhà Kuronomiya.

"Kuroto, con có muốn chết cùng ta không?"

Người cha râu ria xồm xoàm, đôi má hốc hác, gắng sức cử động khuôn mặt tuyệt vọng, nói ra lời đó. Nhưng đối mặt với câu hỏi ấy, Kuroto lại nở nụ cười đầy tham vọng:

"Cha à, hãy cùng con rời bỏ đất nước này, đến Hợp Chúng Quốc Gameria đi."

Trong hoàn cảnh khốn đốn tột cùng ấy, đứa con trai mười tuổi vẫn giữ nguyên niềm tin vào bản thân. Takehiko nhìn con, nghiêng đầu nghi hoặc. Khoé miệng Kuroto nhếch lên thành nụ cười sắc sảo.

"Con nghe nói đó là một quốc gia của tự do và bình đẳng. Chỉ cần có năng lực, dù xuất thân dân thường cũng có thể trở thành tổng thống. So với một đất nước mà chỉ hoàng tộc mới có thể làm vua như nơi đây, chốn ấy có lẽ văn minh hơn. Con nghĩ, đó mới là nơi phù hợp để chúng ta sống ngẩng cao đầu."

Takehiko lặng người nghe Kuroto nói, lẩm bẩm "Gameria sao..." rồi trầm tư suy nghĩ.

Gamellia, quốc gia nằm bên kia Đại Dương Cung — một cường quốc theo chế độ nghị viện dân chủ, tôn thờ tự do và bình đẳng, rộng cửa đón mọi sắc tộc nhập cư. Đồng thời là đế quốc quân sự mạnh nhất thế giới, nuôi tham vọng mở rộng lãnh thổ, đang dần thiết lập thế lực trên toàn vùng đại dương.

Có thể tưởng tượng rằng, không lâu nữa Hinoo sẽ xung đột với quốc gia ấy. Vào lúc này mà chuyển sang sinh sống tại kẻ địch tương lai, liệu có ổn không?

"Ta nghe nói người Gameria rất ác cảm với Hinoo..."

"Chắc chắn sẽ bị kỳ thị. Nhưng cha có tiền. Con nghe nói ở đó, chỉ cần có tiền là mua được địa vị và thân phận. Gameria là nơi biết cách đối xử tốt với người giàu."

Lời thuyết phục ngập ngừng của Kuroto khiến ánh mắt Takehiko dần bừng sáng. Kế hoạch di cư từng bị cho là hoang đường, so với chuyện cả nhà tự sát, giờ đây lại trở nên đáng tin hơn hẳn.

"...Đúng vậy. Dù tiếng tăm bị vùi dập, nhưng chúng ta vẫn còn tiền. Chuyển qua đó rồi sống nhờ đầu tư cũng được."

Trong giọng nói của Takehiko, hiếm hoi lắm mới nghe thấy được chút ánh sáng lạc quan. Kuroto cũng vậy, khoé miệng nở nụ cười gan lì không hợp với đứa trẻ mười tuổi.

"Nếu chậm trễ, quan hệ giữa hai nước xấu đi, tự do di cư có thể sẽ bị cấm. Phải đi ngay lúc này. Chỉ cần đến một nơi không ai biết đến ta, chúng ta sẽ trở thành những người giàu bình thường."

Kuroto khẳng định dứt khoát, ánh mắt cương quyết hướng ra phía bên kia cửa sổ. Trong khi thôi thúc cha, một luồng nhiệt nóng bừng trỗi dậy từ sâu trong tim cậu.

Mình phải tiến lên đỉnh cao.

Không ngờ được, Kuroto lại cảm thấy phấn khích tột độ. Đối đầu với 80 triệu dân Hinoo ngược lại càng khiến máu cậu sôi sục.

Đây chính là cơ hội để kiểm chứng năng lực của mình.

Cậu tự nhận mình sở hữu trí nhớ và khả năng suy luận siêu phàm. Kết quả học tập tại Kitagawa cực kỳ xuất sắc, lập kỷ lục là người nhỏ tuổi nhất được chọn làm "đặc tu sinh" — danh hiệu chỉ dành cho những người ưu tú nhất được tuyển từ hoàng tộc, quý tộc và con cháu giới tài phiệt. Cậu nhận được sự chỉ dạy trực tiếp từ giảng viên của Trường Sĩ quan Hải – Không quân Udagawa. Hiện đã hoàn thành đủ tín chỉ dân sự và quân sự, chỉ cần đến tuổi mười sáu là sẽ được tự động phong làm thiếu úy dự bị.

Vì sở hữu trí tuệ quá đỗi xuất chúng, báo chí và tạp chí đã nhiều lần ca ngợi cậu là “tác phẩm đỉnh cao của Đế Quốc Hinoo”, “Tổng tư lệnh tương lai của Hạm đội Liên hợp”.

Hoàng thất Hinoo trong suốt 2600 năm qua đã tích cực kết nạp dòng máu “đột biến” từ các chi tộc. Đặc biệt thời Trung Cổ, từng có nhiều phụ nữ mang [Dị Năng] được đưa vào cung hầu hạ, từ đó tạo nên dòng máu dễ phát lộ dị năng. Một người sở hữu sức mạnh có thể gọi là dị năng như Kuroto, nếu bị giam cầm trong chiếc lồng hoàng tộc lỗi thời, thà để hắn tung hoành trong giới dân sự còn dễ phát huy hơn.

Kuroto không thể kìm nén được nỗi phấn khích trong lòng.

Cuộc phiêu lưu của mình sắp bắt đầu rồi.

Dự cảm ấy nổ tung trong đầu, khiến toàn thân hắn rạo rực. Cậu muốn rũ bỏ ngay hòn đảo cũ kỹ này, đến vùng đất tự do và bình đẳng của Gameria để thử thách sức mạnh của bản thân.

"Đi thôi, thưa cha. Đất nước này toàn là lũ ngu muội. Để phô diễn tài năng của con, thay vì ở lại Hinoo cổ hủ lạc hậu này, vẫn là Gameria tiến bộ thích hợp hơn. Hãy cùng nhau giành lấy vinh quang xứng đáng trên mảnh đất đó."

Nghe đứa con trai thốt ra những lời chẳng hề giống với một đứa trẻ mười tuổi, người cha nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy tin tưởng, rồi gật đầu thật mạnh.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Tôi đâyyy
Xem thêm
Peak, tát đẹp lắm em
Xem thêm
ô ma ga, trans dịch lại từ đầu à :>
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ye🐧 vs vừa đọc lại vừa thấm lun
Xem thêm
@Yoamete: trans rảnh thì có thể dành ra 2 phút quý giá của cuộc đời trans để đọc phần góp ý nhảm của em ở chỗ cmt nhé :>
Xem thêm
:0 Tem, toi vừa đọc j thế này.
Xem thêm