Sau khi cuộc náo loạn tại dinh thự đã lắng xuống, Dorothea nhìn bạn với vẻ mặt có chút bực bội.
“Ta không ngờ là ngươi thực sự đã trực diện hạ gục tất cả cận vệ của dinh thự đấy. Và ngươi còn chẳng giết dù chỉ một người trong số đó.
—Tha cho bất cứ ai có thể, chỉ cần chúng không đi quá giới hạn.
Đó là hạn chế Dorothea đã đặt lên bạn.
Và bạn đã tuân theo hạn chế đó một cách hoàn hảo.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ nhận mình là kiểu người có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ một cách hoàn hảo!]
[‘Hiệp sĩ thiếc’ ưỡn ngực đầy đắc thắng!]
“...Từ vẻ ngoài thì ngươi nhìn kiểu gì cũng ra một hiệp sĩ trang nghiêm. Vậy nên ta cũng không khỏi thắc mắc, liệu những kẻ không nghe được ‘giọng nói’ này có nhầm ngươi là một con quái vật máu lạnh, vô cảm, và tàn nhẫn không nhỉ?”
Lời nói của Dorothea khiến bạn tưởng tượng về khung cảnh đó.
Nó thực ra cũng có vẻ là khá thú vị.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ quyết tâm tạo một bầu không khí uy hiếp hơn kể từ bây giờ!]
Dorothea khúc khích cười.
Khác với vẻ ngoài thanh lịch của mình, cô gái trước mặt bạn khá dễ bộc lộ cảm xúc
[‘Hiệp sĩ thiếc’ thắc mắc là Dorothea tuân theo nguyên tắc không sát hại sao!]
Dorothea phủi tay, nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó.
“Nó cũng không phải là gì lớn lao đâu, chỉ là quản lý danh tiếng thôi. Đã có một đống người nhìn ta với ánh mắt e ngại vì là một chiêu hồn sư rồi mà. Tưởng tượng thêm vào đó, ta lại có tiếng là đi loanh quanh giết người vô tội vạ xem. Ta sẽ bị gán mác là một mối đe dọa xã hội. Cô giáo của ta thì có lẽ sẽ không sao vì người đó đã là một con quái vật rồi, nhưng ta thì quá mỏng manh cho việc đó”
Bạn gật đầu đồng tình.
Giết những kẻ cố trực tiếp giết ta, hoặc là những kẻ ra lệnh, nhưng hãy cố tha cho số còn lại nếu có thể. Còn nếu không được thì chẳng còn cách nào khác.
Tiêu chuẩn của Dorothea khá là lỏng lẻo, nhưng bạn thích nó như vậy. Nó khiến cho việc hành động trở nên dễ dàng hơn.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ bày tỏ sự tò mò của mình về mục tiêu tiếp theo!]
Đáp lại câu hỏi của bạn, Dorothea lấy ra một thứ gì đó từ trong một chiếc túi da dắt ở eo.
Thoáng nhìn qua, nó giống như một chiếc đồng hồ quả quýt.
Tuy nhiên, nó chỉ có một kim, và thay vì những con số được khắc bên rìa để chỉ thời gian, ở đó lại có tám ký hiệu khác nhau.
“Đây là thứ ta nhận được từ gia đình hoàng tộc. Theo lời của tên quý tộc đó, nó là một thứ phiền phức có liên quan đến Vương quốc Thiên Không, nhưng đó là vấn đề cho sau này. Tạm thời thì chúng ta sẽ tận dụng tất cả những gì có thể”
Dorothea nhấn vào một thứ giống như công tắc ở cạnh của chiếc đồng hồ quả quýt, rồi xoay chiếc kim chỉ vào một trong tám ký hiệu.
Rồi cô lại ấn cái công tắc một lần nữa.
Sự thay đổi xuất hiện ngay lập tức.
Ký hiệu được cây kim chỉ vào bắt đầu vặn vẹo trước khi bật ra khỏi cái đồng hồ quả quýt.
Một màu đen đơn giản, không có mắt hay vảy.
Thứ có thể được miêu tả chính xác nhất là một con rắn được làm từ bóng đen quằn quại trên mặt đất, rồi trườn đi đâu đó.
“Chúng ta chỉ cần đi theo thứ đó thôi. Dù là không ước tính được khoảng cách chính xác cũng khá phiền phức, chỉ cần có người dẫn đường thôi cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi”
Nói vậy xong, Dorothea điềm tĩnh đi theo con rắn bóng.
Bạn cố đi theo sau cô ấy nhưng sớm nhận ra rằng cơ thể của mình đang không di chuyển theo như ý muốn.
Việc di chuyển cũng không phải là bất khả thi, nhưng phản ứng của bạn lại chậm chạp và trì trệ.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ báo cáo rằng đã có gì đó không ổn với cơ thể của anh!]
Trước lời của bạn, Dorothea liền quay đầu lại.
“Hửm? À, đợt chút”
Dorothea sải bước đến chỗ bạn.
Bàn tay mảnh mai của cô đặt lên ngực bạn.
Cô ấy nhắm mắt lại như thể đang tập trung.
Bạn cảm nhận được rằng một thứ gì đó chảy qua từ lòng bàn tay của Dorothea đang lấp đầy cơ thể bạn.
Không lâu sau, cơ thể của bạn lại nhẹ tênh một lần nữa.
Dorothea bỏ tay ra khỏi bạn và giải thích, “Búp bê ma thuật không thể hoạt động bình thường nếu không được liên tục cung cấp ma lực từ bên ngoài. Những mẫu mới nhất hình như có thể được cấp từ xa mà không cần phải chạm vào trực tiếp, nhưng thôi kệ đi, ngươi có vẻ là một mẫu cũ mà”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ khẳng định rằng với những thứ như này, nguyên mẫu thường sẽ mạnh và tốt hơn!]
“Nếu hiệu năng của một sản phẩm hoàn chỉnh còn thấp hơn của nguyên mẫu thì có vẻ nó giống như là vì sự cẩu thả của kỹ sư hơn đấy. Búp bê ma thuật còn xuất hiện trong cả những câu truyện cổ tích và huyền thoại, vậy mà ngươi lại còn lại nguyên mẫu, rốt cuộc thì mẫu của ngươi đã bao năm tuổi rồi vậy?”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ nhận xét rằng Dorothea rất am hiểu!]
“Ta ban đầu cũng dự định mua hoặc làm vài con mà, nên là ta đã tìm hiểu nhiều thứ”
Dorothea thở dài não nề vì một lý do nào đấy.
“Cô giáo của ta lúc nào cũng sẽ lải nhải, nói rằng, ‘Dorothea, nghe kỹ đây. Nếu muốn có nguồn lao động, con chỉ cần đào một hai cái nghĩa trang là được. Tại sao con lại phải làm mấy việc thừa thãi này chứ?’, nhưng không giống như xác sống, búp bê sạch sẽ hơn. Và trên hết, chúng không thu hút sự chú ý tiêu cực”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ nhận xét rằng trái ngược với vẻ ngoài của mình, Dorothea bất ngờ là rất để tâm đến ánh mắt của người khác!]
Dorothea khựng lại.
“...Đợi đã, ý của ngươi khi nói ‘trái ngược với vẻ ngoài’ là sao?”
Bạn nhìn Dorothea từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Cô ấy không nghi ngờ gì là một mỹ nhân, dù vậy, bạn nên nói thế nào đây…
[‘Hiệp sĩ thiếc’ đánh giá rằng Dorothea nhìn giống như một nữ thủ lĩnh của một tổ chức phản diện vậy!]
-BONG!!
Cây trượng của Dorothea đánh vào đầu bạn.
***
“Đừng có mà nói chuyện với ta cho đến lúc mặt trời lặn”
Chỉ để lại những lời đó, Dorothea rơi vào im lặng.
Phớt lờ toàn bộ tín hiệu mà bạn gửi đến, cô ấy đơn giản chỉ đi theo con rắn bóng.
Vậy bạn còn có thể làm gì khác? Bạn không còn lựa chọn nào ngoài tập trung vào di chuyển.
-Lách cách.
Khái niệm kiệt sức không tồn tại trong cơ thể của một con búp bê. Dù cho có đi bộ bao xa đi nữa, bạn cũng sẽ không bao giờ mệt.
Dù vậy, cũng khá ấn tượng khi Dorothea, với cơ thể người sống của mình, có thể đi bộ vài tiếng không một lời phàn nàn.
-Soạt soạt.
Con rắn bóng trườn bò trên mặt đất mà chẳng hề gì.
Tuy nhiên, khi thời gian cứ trôi qua, con rắn bắt đầu co lại, cho thấy rằng nó đang tiêu thụ một thứ gì khác ngoài thể lực.
Bạn nhìn Dorothea, thắc mắc rằng có sao không nếu cứ để nó như này, nhưng Dorothea vẫn chỉ im lặng không nói gì.
Cuối cùng, ngay khi con rắn không còn có thể duy trì hình dạng của nó nữa và chuẩn bị biến mất, hai người các bạn đến được một khu rừng nào đó.
“Chúng ta nên bắt đầu đi ngủ sớm thôi. Này, ngươi canh gác được không?”
Bất ngờ bởi lời nói thản nhiên của cô ấy, bạn chỉ nhìn chằm chằm vào cô trong bầu không khí im lặng ngỡ ngàng. Bạn đã thoáng sốc trước lời nói thản nhiên của cô ấy.
Dorothea chỉ nghiêng đầu như muốn hỏi, “Có vấn đề gì à?”
“Sao vậy?”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi là hình phạt im lặng đã kết thúc rồi sao!]
Dorothea chỉ lên trời bằng cây trượng của mình.
“Thì mặt trời đã lặn rồi còn gì?”
Bạn nhìn lên trời.
Quả thực, mặt trời đã lặn và bóng tối đã bao trùm cả không gian xung quanh.
“Hình phạt kết thúc rồi. Với cả kéo dài thêm nữa cũng chẳng có ích lợi gì cho chúng ta”
Có vẻ đây là cách Dorothea buông bỏ cơn giận của mình.
Bạn đột nhiên tự hỏi rằng sẽ thấy được phản ứng nào từ cô ấy nếu chỉ ra về gu thời trang của cô một lần nữa, nhưng bạn quyết định không làm vậy.
Một hành trình không có người để trò chuyện phải nói là chán vô cùng.
Thay vào đó, bạn hỏi một câu khác.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi rằng có sao không khi con rắn đã biến mất!]
Đáp lại câu hỏi của bạn, Dorothea giơ ra món đồ giống như đồng hồ quả quýt một lần nữa.
Bạn để ý rằng ký hiệu đã tự mình chui ra khi nãy dưới hình dạng một con rắn đang chầm chậm được vẽ lại.
“Đó là cách món ma cụ này hoạt động. Khi được sử dụng, một người dẫn đường có thể tồn tại trong vài tiếng sẽ xuất hiện. Do chúng ta phải đợi cho ma lực nạp lại, nó không thể được sử dụng liên tục”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi rằng không thể cứ đánh dấu điểm đến trên một cái bản đồ luôn hay gì sao!]
“Có phàn nàn gì thì ngươi đi mà nói với những kẻ đã tạo ra thứ này”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi rằng ai là người đã tạo ra thứ này!]
“Một vài kẻ ngu dốt tin rằng bản thân là thần thánh trong khi chỉ lơ lửng giữa trời và đất”
Một lời nói đầy ẩn ý.
Khi bạn nghiêng đầu bối rối, Dorothea liền phẩy tay cho qua.
“Ngươi sẽ tận mắt thấy nó sớm thôi. Như vậy sẽ nhanh hơn là giải thích cả trăm lần”
Sau khi chấm dứt đoạn hội thoại như vậy, Dorothea bắt đầu chuẩn bị khu cắm trại.
Dù vậy, phong cách ‘chuẩn bị cắm trại’ của cô ấy thực sự đơn giản hơn nhiều so với những gì bạn nghĩ.
Cô ấy chọn ra một cái cây với kích thước phù hợp, rắc thứ bột trắng đen thành một vòng quanh nó, rồi ngồi vào giữa vòng tròn, bao phủ bản thân trong một thứ gì đó giống như một cái chăn.
Chỉ có vậy thôi.
Còn chẳng có lấy một tấm thảm nhỏ hay là lửa trại, chứ nói gì đến một cái lều.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi rằng chỉ mỗi thế này là đủ rồi sao!]
Dorothea đáp lại như thể đó chẳng phải chuyện to tát gì, “Ta đã niệm phép chống lạnh và chống ẩm rồi, cùng như là khiến cho côn trùng không bén mảng tới. Còn cái chăn này là đủ để chặn mấy cơn gió”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi rằng Dorothea không cần một thứ giống như lửa trại sao!]
“Đi nhặt củi khô rồi kiểm soát ngọn lửa để nó không lan ra quá phiền toái. Hơn nữa, nhóm lửa trại có khác gì đang thông báo rằng, ‘Chúng tôi đang ở đây này!’, với những kẻ xung quanh đâu”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi rằng Dorothea định làm gì về thức ăn!]
“Ta vẫn còn hoa quả sấy và thịt khô mà. Và ta vốn dĩ cũng không cần nhiều nước để xoay sở qua ngày”
Bạn cảm nhận được “sự quen thuộc” từ hành động và lời đáp của Dorothea.
Đó không đơn giản là ra vẻ, mà là sự bình tĩnh và điềm đạm đặc trưng của một người đã trải qua biết bao điều trong đời.
Quả thực, phương pháp của Dorothea không nghi ngờ gì là rất hiệu quả.
Dù vậy, bạn cảm thấy chúng không vừa ý.
Không có “lãng mạn” trong hành động của cô ấy.
Với một người muốn tận hưởng thế giới này, đây là một vấn đề nghiêm trọng.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ tuyên bố rằng anh sẽ phục vụ ẩm thực cắm trại tối thượng!]
“Hở? Không, ta đã bảo với ngươi là nó không cần thiết—”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hét lớn rằng hãy chờ đợi một chút!]
Bạn lao vào màn đêm của khu rừng.


2 Bình luận