Đàn chị xinh đẹp hơn tôi...
Takuya Yuno - 結乃拓也 Aoru Kuzumachi - 葛坊煽
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 14: Chị không muốn bị gọi là senpai

5 Bình luận - Độ dài: 1,501 từ - Cập nhật:

Trang phục của Hina-senpai hôm nay lại mang một cảm giác khác hẳn so với lần trước.

Chị ấy mặc một chiếc áo thun trơn, vải mịn; khoác ngoài là một chiếc áo khoác màu xanh sẫm, phía dưới là chân váy xòe họa tiết caro nâu. Chiếc thắt lưng đen bóng nối giữa áo và váy khiến cả hai món đồ càng thêm nổi bật mà vẫn giữ được sự hài hòa tuyệt vời. Giày thì, chắc vì đoán hôm nay phải đi bộ nhiều nên chị ấy đã chọn đi bốt thay vì giày cao gót như lần trước, và mái tóc senpai vẫn suôn thẳng như thường ngày, nhưng bên trái đã được tết nhẹ, hai bên tai còn đeo khuyên nữa chứ. Trông mới mẻ thật đấy.

Đường kẻ eyeliner mảnh, môi tô son bóng nhẹ. Chị ấy vốn dĩ đã là một mỹ nhân, giờ trang điểm vào lại càng đẹp mê hồn, đủ để khiến bất kể nam nữ, già trẻ đều phải ngoái nhìn. Thế giới này thật quá tàn khốc khi lại có người đẹp đến thế ngoài đời thật.

Chẳng biết kiếp trước tôi đã làm gì mà giờ tôi có thể đi chơi cùng với một đại mỹ nhân có thể khuynh đảo cả thế giới như này nữa. Diệt quỷ vương? Hay là chính tôi mới là quỷ vương nhỉ?

Khi tôi đang chìm trong những mộng tưởng hoang đường và dán chặt mắt vào Hina-senpai dịu dàng, xinh đẹp…

“Sao thế, Miyabi-kun?”

Chất giọng trong trẻo như tiếng chuông bạc của Hina-senpai cất lên kéo tôi trở về thực tại. Nhìn lại mới thấy chị ấy đang nhìn tôi.

“A, em xin lỗi. Em lỡ nhìn chị hơi nhiều ạ.”

“Nếu không có chuyện gì thì thôi, nhưng chẳng lẽ lại có chỗ nào kỳ cục sao?”

“Không hề ạ! Hôm nay chị cũng xinh đẹp lắm.”

“V-Vậy sao…”

Hina-senpai hơi đỏ mặt, trông như có chút ngại ngùng.

“Hạnh phúc quá đi mất…”

“M-Miyabi-kun?”

Chị ấy quá đỗi đáng yêu khiến tôi còn không dám nhìn thẳng mà chỉ biết úp mặt vào hai tay và rên rỉ. Thậm chí những suy nghĩ như “Hôm nay dù có chết cũng mãn nguyện” cũng đã bắt đầu xuất hiện, nhưng rồi…

“À, phải rồi. Nè, Miyabi-kun.”

“D-Dạ, sao ạ?”

Bị Hina-senpai kéo áo bất ngờ, tôi vội quay lại thì thấy cô ấy đang hơi bĩu môi:

“Hôm nay cấm gọi chị là ‘senpai’ nhé!”, Senpai giơ hai tay rồi bắt chéo thành dấu “X”.

“V-Vậy em phải gọi sao mới được ạ!?”

Tôi đã bị sốc vì yêu cầu của chị ấy đã vượt ngoài tầm với của tôi. Thấy tôi bối rối, senpai liền tiếp lời:

“Chị muốn em gọi chị bằng tên hoặc họ cơ.”

“C-Chuyện đó… em không dám đâu ạ!”

“Chẳng lẽ em coi chị là thần thánh gì sao?”

“Dù không phải thần, nhưng thật lòng thì em luôn nghĩ chị là thánh mẫu.”

“Giờ thì chị hiểu vì sao em luôn cư xử khách sáo với chị rồi.”

Hina-senpai thở dài một tiếng.

“Chính vì thế nên hôm nay chị càng phải cấm em gọi chị là ‘senpai’.”

“V–Vậy… em gọi là ‘Thánh Mẫu’ được không ạ?”

“Em đang đi sai hướng rồi đấy!? Chị chỉ muốn em gọi bình thường bằng tên hoặc họ thôi.”

Nhưng như thế còn khó hơn nữa ấy chứ.

Vốn dĩ tôi luôn nghĩ senpai cao quý hơn tôi rất nhiều, thế nên tôi không thể đột ngột thu hẹp khoảng cách được, nếu vậy thì tôi quá tự cao rồi. Với tôi, chị ấy vẫn sẽ chỉ là senpai mà thôi.

Tuy nhiên, Hina-senpai không hề có ý định chấp nhận lý do đó.

“Chị sẽ không đi bước nào nữa cho đến khi em gọi chị bằng cách gọi khác ngoài ‘senpai’.”

“Không đời nào!? Chị đừng trẻ con thế chứ!”

“Chị trẻ con vậy đấy. Bình thường vì có người xung quanh nên chị mới giả vờ người lớn thôi, chứ lúc ở với Mayuki thì chị cũng hay nhõng nhẽo lắm.”

“Nhưng em là em trai của chị ấy chứ có phải chị ấy đâu…”

“Nhưng chị cảm thấy em và Mayuki có khí chất khá giống nhau. Đúng là chị em ruột có khác nhỉ.”

“Nhưng mà…”

Senpai quay mặt đi như đang giận dỗi mà không hề màng đến việc tôi đang lúng túng rồi thật sự không chịu bước tiếp nữa.

Không lẽ… người này thật sự khá bướng bỉnh chăng? Nhưng mà, đã được đi chơi với senpai rồi mà lại đứng lề đường thế này thì tiếc quá.

Khi tôi còn đang do dự thì Hina-senpai liếc đôi mắt long lanh ánh lên niềm mong đợi sang.

…Aaa trời ạ! Phản ứng dễ thương như thế này thì đúng là chơi không đẹp chút nào mà!

Tôi thở dài một tiếng như thể đã buông xuôi, rồi vẫn giữ thái độ kính trọng mà đáp lại kỳ vọng của senpai:

“V-Vậy thì… Hina-san… được chứ ạ?”

“Không gọi là Airi à?”

“Xin hãy tha cho em lần này đi ạ!”

Tôi dập đầu năn nỉ, còn Hina-senpai, hay đúng hơn là Hina-san, khúc khích cười.

“Xin lỗi nhé, xin lỗi. Chị đùa hơi quá rồi.”

Nói rồi, chị ấy đưa ngón tay quệt giọt nước mắt đang đọng ở khóe mắt.

“Ừ, giờ như vậy là được rồi.”

“…Cảm ơn chị.”

Từ “giờ” đó khiến tôi có hơi để tâm, nhưng bản năng mách bảo rằng không nên truy hỏi, nên tôi chỉ nhẹ nhõm vì đã vượt qua được tình huống sinh tử này, nhưng:

“Rồi, nói lại lần nữa đi?”

“Ể?”

Tôi ngơ ngác, còn Hina-san thì mỉm cười vui vẻ:

“Một lần nữa. Gọi tên chị đi.”

“Không, cái đó thì…”

“Không gọi được à?”

Kiểu đe dọa này là sao thế? Rõ ràng tôi có quyền từ chối, mà chị ấy lại chẳng cho tôi cơ hội thực hiện nó.

Đôi mắt ươn ướt ấy như thể đang nói “em gọi chị đi mà”. Thế này thì không đáp lại là không được rồi.

“…A, Hina-san.”

“Lần nữa đi.”

“Hina…san.”

“Nhân tiện, gọi cả tên chị nữa…”

“Làm ơn tha cho em lần này đi mà!”

Không chịu nổi sự xấu hổ nữa, tôi đỏ bừng cả mặt và giơ cờ trắng đầu hàng, còn Hina-san thì ôm bụng cười.

“Chị là ác quỷ đấy à, Hina-san⁉”

“Xin lỗi xin lỗi. Không ngờ được em gọi tên mà chị lại vui đến vậy, nên chị có hơi lỡ đà.”

“Haa. Chắc chỉ có mỗi chị là vui khi được em gọi tên thôi đấy.”

“Vậy à? Chị nghĩ cũng có vài cô gái thấy vui nếu được em gọi tên đấy?”

Như thế thì chắc họ là người thích tôi rồi. Mà làm gì có ai như thế trên đời này chứ.

…Khoan đã? Nếu suy từ đó ra, tức là Hina-san sẽ thích tôi á? Không không, đừng ngớ ngẩn. Mình mới bắt đầu nói chuyện tử tế với người ta gần đây thôi mà.

Với một kẻ chẳng có tính cách dễ được người khác yêu quý như tôi thì điều đó là không thể. Chính tôi đã cảm nhận rõ điều đó trong cuộc đời mình. Cho nên tôi chỉ có thể xao xuyến, chứ không dám ảo tưởng.

“Chị hài lòng rồi chứ ạ?”

“Ừ. Rất hài lòng. Nhưng mà, chị muốn em gọi thêm một lần nữa.”

“Trời ạ… Lần này là cuối cùng đấy nhé?”

“Ừ. Một lần nữa thôi. Gọi chị đi.”

“――Ah.”

Đôi mắt lam thẳm như ngọn lửa cháy sáng ấy còn rực rỡ hơn bất kỳ viên đá quý nào trên đời, nó ánh lên một cảm xúc không thể nhầm lẫn. Đó là sự thân thương, hoặc thứ gì đó rất giống với nó, một ánh nhìn tràn đầy tình cảm, chất chứa cả ngưỡng mộ, mang theo cả tình yêu thương dành cho người khác.

Tôi chẳng hiểu vì sao Hina-san lại dành cho tôi ánh mắt đó, không hiểu chút nào, nên đầu tôi đã từ bỏ luôn việc suy nghĩ. Không, không phải là từ bỏ, mà là… tôi thấy sợ. Bởi vì nếu cứ nghĩ nữa, tôi sẽ nhầm tưởng rằng bản thân mình được yêu thích mất.

Lý trí trong tôi chỉ để lại một chỉ thị duy nhất: hãy đáp lại nguyện vọng của chị ấy.

“Hina-san.”

“Ừ. Giỏi lắm, Miyabi-kun.”

Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi thực sự muốn chạm đến ai đó như thế này.

___________________

[Lời bạt]

Chúng tôi rất rất mong nhận được phản hồi kiểu như “Hina-senpai dễ thương quá đi mất”.

P.S: Chính nhờ các độc giả đã dành sự quan tâm và đọc tác phẩm này mà nó vẫn còn trụ được trên bảng xếp hạng!  Thật lòng cảm ơn mọi người rất nhiều!!

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

chị luôn đi trước 2 bước
Xem thêm
bắt đầu quá trình lùa gà :))
Xem thêm