Từ sau khi trao đổi liên lạc với Hina-senpai, thỉnh thoảng bọn tôi lại nhắn tin qua lại.
—Popon.
[Em thích ếch thật á!?]
Một tin nhắn được gửi tới kèm theo emoji ngạc nhiên.
[Dạ.]
[…Bất ngờ thật đấy.]
[Không hẳn là em thích ếch, chắc là thích động vật nói chung thì đúng hơn ạ.]
[Ví dụ như mèo nhỉ?]
[So với mèo thì em lại nghiêng về nhím hơn.]
[Lạ thật.]
Chị tôi cũng hay nói là không ngờ tôi lại thích mấy con như vậy, nên có lẽ Hina-senpai cũng đang tròn mắt ngạc nhiên phía bên kia màn hình.
Được người khác hiểu thêm về mình khiến tôi vui lạ thường, đến nỗi không kìm được mà nở một nụ cười ngốc.
“Nói chuyện với senpai vui thật đấy.” Tôi vung vẩy chân như một cô gái đang yêu.
Trong lúc đang đắm chìm trong cảm giác lâng lâng ấy, đoạn chat vẫn tiếp tục.
[Thích ếch rồi còn thích nhím… Gu em lạ thật đó.]
[Mọi người xung quanh cũng hay nói vậy lắm… Nhưng chúng dễ thương thật mà?]
[Chị chưa bao giờ thấy ếch dễ thương cả.]
Ừ thì, bảo người ta thấy mấy con ếch ngoài đường dễ thương cũng hơi vô lý. Với lại, Hina-senpai còn là con gái nữa. Có lẽ mấy thứ như vậy không hợp với chị ấy thật.
Tôi cứ nghĩ thầm một mình, rằng chỉ cần xem mấy video cho chúng ăn thôi cũng thấy tụi nó đáng yêu lắm rồi, thì…
[Vậy em có thích cá không?]
[Em cũng thích cá nữa. Em thích cá mập voi!] [note73206]
[Đúng chuẩn con trai luôn nhỉ~]
Tôi thích cái dáng bơi lững thững với cơ thể khổng lồ ấy. Chỉ cần một lần trong đời thôi cũng được, tôi muốn được đến Thủy cung Churaumi ở Okinawa để ngắm cá mập voi bằng xương bằng thịt.
Lúc đang mơ màng nghĩ đến một giấc mộng không tưởng kiểu như, “Ước gì được đi cùng bạn gái nhỉ,” thì một tin nhắn mới lại đến.
[Nếu em đã thích động vật đến vậy, thế em có nuôi con nào không?]
[Không ạ. Em không nuôi con nào hết.]
[Cá cũng không à?]
[Dạ. Dù gì thì nuôi chúng cũng cực lắm.]
[Cũng đúng nhỉ?]
[Nên là em chỉ coi video, thỉnh thoảng ghé mấy cửa hàng thú cưng ngắm tụi nó thôi ạ.]
[Chị hiểu mà. Chị cũng giống em thôi.]
Nuôi động vật vô cùng vất vả. Chắc nhiều người đã từng nuôi cá vàng xúc được ở lễ hội, hay từng phụ chăm gà khi làm trực nhật ở tiểu học rồi. Còn tôi, vì không chịu nổi khi các con vật ấy qua đời nên đã từ bỏ việc nuôi dưỡng. Dù ai nuôi động vật cũng phải trải qua chuyện chia ly, nhưng quả nhiên vẫn rất đau lòng. Giờ tôi vẫn thấy khá hài lòng với cách này, thế là đủ rồi.
[Mà này, Miyabi-kun. Cuối tuần này em rảnh không?]
[Cuối tuần này sao ạ?]
Hina-senpai bất ngờ gửi một tin như thế khiến tôi cau mày.
Tôi đáp lại, [Dạ có. Em rảnh quanh năm luôn ạ]. Và vài giây sau, chị ấy trả lời:
[Vậy thì thứ Bảy tới, tụi mình đi chơi với nhau nhé?]
“Hả?”
Thấy dòng tin nhắn gửi về, tôi không khỏi nghi ngờ vào mắt mình.
[Ờm, em là Miyabi Shuma đây ạ.]
Tôi lo không biết chị ấy có nhắn nhầm ai khác không. Có khi nhắn nhầm cho chị gái tôi cũng nên. Nhưng khi tôi trả lời như vậy thì…
[? Ừm. Miyabi-kun đúng không.]
Một biểu tượng cảm xúc như thể muốn nói “Chị biết mà” kèm theo tin nhắn được gửi lại, khiến tôi càng thêm bối rối.
Không phải là mơ đấy chứ?
Mình… được đi chơi với Hina-senpai sao?
Bao nhiêu nghi vấn và suy diễn cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, dù đã in sâu vào mắt, sự thật rằng người mà senpai rủ đi chơi chính là tôi vẫn không hề thay đổi.
[Được chứ ạ?]
[Ừ. Chị muốn đi chơi với Miyabi-kun mà!]
Nhận được tin nhắn như cú chốt hạ thế này thì chẳng thể nào còn chỗ cho sự do dự nữa.
Tatatat, tôi đánh chữ với tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp.
[Tất nhiên là được rồi ạ!]
[Vậy nhé! …Chi tiết thì hẹn thì để lúc khác nha.]
Tôi có hơi hối hận và áy náy vì đã nhận lời quá nhanh, nhưng… cảm xúc này vẫn mạnh hơn tất cả—
“Chuyện này… thật sự có thể xảy ra sao?”
Bộp, tôi úp mặt xuống gối, cứ thế trào ra thành tiếng thở hổn hển nóng ran mà không thể kìm nén được sự phấn khích.


8 Bình luận