Đàn chị xinh đẹp hơn tôi...
Takuya Yuno - 結乃拓也 Aoru Kuzumachi - 葛坊煽
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 10: Thông tin liên lạc của đàn chị xinh đẹp

7 Bình luận - Độ dài: 1,126 từ - Cập nhật:

“Vậy thì, gặp lại sau nhé, Miyabi-kun.”

“Vâng. Cảm ơn chị rất nhiều vì ngày hôm nay, và em cũng xin lỗi vì chị em đã gây rắc rối cho chị.”

Tôi cúi đầu thật sâu, còn Hina-senpai chỉ cười gượng, đáp lại:

“Không cần bận tâm đâu. Mayuki cũng đã gọi điện khóc lóc xin lỗi. Vả lại, hôm nay chị cũng thu hoạch được một thứ bất ngờ nữa nên chị thấy đủ mãn nguyện rồi.”

“…Dạ?”

Thu hoạch bất ngờ? Là cái gì mới được chứ?

Tôi nghiêng đầu thắc mắc, còn senpai thì khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý khiến tôi lại càng khó hiểu hơn.

“À mà này, Miyabi-kun. Em cũng dùng Rain phải không?”

“Hể? À, vâng, em có dùng.”

Tôi gật đầu bối rối, còn Hina-senpai thì khẽ thì thầm “Vậy thì tốt rồi” rồi lấy điện thoại từ trong túi ra.

Sau đó, senpai mỉm cười với tôi.

“Hiếm khi có dịp thế này, hay là bọn mình trao đổi thông tin liên lạc đi?”

“Ể!?”

Chị ấy đưa ra mã QR của Rain và bất ngờ lên tiếng đề nghị khiến tôi không kìm được mà thốt lên.

Tôi bối rối, còn Hina-senpai vẫn giữ nụ cười bí ẩn kia trên môi.

“Nghĩ lại thì, chị là bạn của Mayuki mà lại không biết cách liên lạc với em thì cũng hơi kỳ cục, đúng không?”

“Em nghĩ là cũng không đến mức kỳ cục đâu ạ…”

Dù sao thì Hina-senpai cũng chỉ là bạn của chị tôi chứ không phải bạn của tôi. Dù có quen biết nhưng cũng không thân thiết đến mức phải trao đổi thông tin liên lạc như vậy.

Vì lẽ đó, việc senpai đột nhiên đề nghị trao đổi liên lạc thật sự khiến tôi rất đỗi kinh ngạc.

Dĩ nhiên, với tôi thì đó chẳng khác nào một món quà từ trên trời rơi xuống, nó như một phép màu vậy.

Nó quý giá không kém gì cơm chị ấy nấu, có khi còn hơn thế nữa. Mà một thứ quý giá như thế lại có thể dễ dàng có được thế này sao? Nghe có vẻ thuận lợi đến mức khó tin nhỉ?

“Nếu Miyabi-kun không muốn thì cho chị xin lỗi…”

“Em sẽ làm! Đúng ra thì em mới là người phải xin chị đấy ạ!”

Mọi sự do dự đều trở nên vô nghĩa, và khi tôi nhận ra thì bản thân đã cúi gập đầu xin xỏ rồi.

Thông tin liên lạc của Hina-senpai không phải là thứ dễ kiếm, đặc biệt là với con trai. Dù có phải nhờ đặc quyền em trai của bạn thân hay là phép màu cũng được. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, tôi có cảm giác như mình sẽ không bao giờ được tiếp xúc với chị ấy nữa.

Dù có thấy bản thân thật thảm hại khi phải níu kéo như vậy, nhưng trái tim tôi vẫn thành thật với mong muốn của nó.

Nhìn tôi cúi đầu tha thiết như vậy, Hina-senpai liền khúc khích cười:

“Trời ạ. Miyabi-kun đúng là cứ làm quá lên. Chỉ là liên lạc của chị thôi mà, không cần phải cúi đầu thế đâu.”

“Không đâu ạ. Thông tin liên lạc của chị là thứ đứng đầu trong bảng xếp hạng những thứ con trai muốn có đấy.”

“Em muốn đến mức có thể đánh đổi mọi thứ luôn á?”

“Dạ. Em muốn đến mức đó đấy ạ.”

Thấy tôi gật đầu một cách thản nhiên như thể đã chấp nhận hết tất cả, Hina-senpai bật cười và nói: “Thành thật ghê.”

“Vậy thì, trao đổi luôn nhé?”

“Vâng ạ!”

Sau khi vội vàng lấy điện thoại trong túi ra rồi mở ứng dụng Rain, tôi phải loay hoay một hồi mới hiện được màn hình mã QR, và senpai liền đưa máy đến quét.

Ảnh đại diện Rain của senpai hiện trên điện thoại tôi, còn ảnh đại diện của tôi cũng hiện trên điện thoại chị, và cả hai nhấn nút xác nhận gần như cùng lúc.

Mình thật sự đã lấy được thông tin liên lạc của Hina-senpai.

“Xong rồi đấy. Ảnh đại diện của em là một con nhím đúng không?”

“D-Dạ. Em chụp ở một quán cà phê có nhím hôm trước.”

“Ồ, Miyabi-kun thích nhímà?”

“Vâng, em thích chúng ạ.”

Tôi gật đầu. Thấy thế, Hina-senpai khẽ thì thầm “Miyabi-kun thích nhím” rồi cong môi nở một nụ cười.

“Vậy là chị lại biết thêm một điều nữa về em rồi.”

“――!”

Khoảnh khắc chị ấy mỉm cười nhìn tôi, thời gian như ngừng trôi.

Khung cảnh xung quanh tôi mờ dần, chỉ còn hình ảnh một người con gái hiện hữu trước mắt. Âm thanh xe cộ, tiếng chim hót, giọng nói của những gia đình xung quanh, tất cả đều như biến mất khỏi thế giới này.

Đôi mắt xanh biếc mang đầy sự trìu mến. Và người mà ánh mắt ấy đang hướng đến, không nghi ngờ gì, chính là tôi.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy một khoảng lặng lại dài đến thế.

“Hẹn gặp lại, Miyabi-kun. Hôm nay vui lắm đấy.”

“Dạ, em cũng vui lắm. Chị về cẩn thận nhé.”

“Fufu. Cảm ơn em đã quan tâm. Em thật sự là một chàng trai tốt bụng nhỉ?”

Chị ấy khẽ cúi đầu chào lần cuối rồi vẫy tay nói “gặp lại sau nhé”, và tôi theo phản xạ vẫy tay đáp lại.

Tôi cứ thế ngây người nhìn theo bóng lưng senpai, cho đến khi dáng người nhỏ dần và khuất sau khúc cua.

Và khi hình bóng chị hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi im lặng bước nhanh vào nhà, chạy ào lên phòng mình rồi đổ người xuống giường.

“…Mình lấy được thông tin liên lạc của Hina-senpai thật rồi.”

Tôi bật điện thoại lên khi vẫn còn đang phấn khích, và trên màn hình hiện ra ảnh đại diện Rain của Hina-senpai.

Không phải mơ đúng không? Đây là sự thật, đúng chứ?

Tôi thật sự đã trao đổi liên lạc với Hina-senpai.

Và khi dần ý thức được điều đó một cách chậm rãi, từng chút một, thì…

“UOHHH SHAAAAAA AAAAAAA AAAAAAA AAAAAAA!!”

Tôi vùi mặt vào gối, hét lên trong sự phấn khích không thể kìm nén.

______________________________

[Lời bạt]

Ngày mai, 5/12, sẽ có chương mới vào khoảng 7:20 sáng.

Nếu bạn mong chờ những phân đoạn ngọt ngào hơn, đừng quên để lại đánh giá nhé, nó sẽ là nguồn động lực rất lớn để tác giả tiếp tục sáng tác!

Tôi hi vọng rằng Hitoama sẽ trở nên phổ biến hơn nữa với độc giả.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Skibidi toilet
Xem thêm
dop dop yes yes
Xem thêm
hạt thóc đang vui mừng
Xem thêm