Nàng Elf tên Watanabe
Wagahara Satoshi Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 15

5 Bình luận - Độ dài: 3,019 từ - Cập nhật:

Ngôi làng mang tên Ileph trông thật hài hòa giữa rừng đại thụ, chỉ sơ qua cũng hiểu ngay đây là một ngôi làng elf vốn chỉ được tìm thấy trong những giấc mơ, trong những huyễn tưởng, trong những câu chuyện cổ tích.

Dưới những tán cây chót vót của khu rừng xứng danh Rừng xanh Bạt ngàn Trời Đông, có một luồng sáng êm dịu không ngừng lan tỏa, mặc dù hoàn toàn thiếu vắng bất cứ thứ gì tương tự đèn đường- hẳn là do ma thuật của tộc elf hoặc hiện tượng tự nhiên ở chính thế giới này.

Toàn thể hạ tầng của thị trấn được đặt bám vào những thân cây khổng lồ, khi ngước lên thì thấy biết bao cây cầu treo nối giữa mọi phương hướng. Mọi thứ đều lờ mờ tỏa ra ánh sáng màu cam với những ánh xanh lục, cứ như thể được tô lên bởi đom đóm hay những chiếc đèn lồng, từ đó tạo thành một luồng sáng êm dịu khắp khu rừng đêm hôm.

Có nhiều người tụ tập cả ở dưới đất lẫn những cây cầu trên cao, và dựa theo số nhà ở quanh các thân cây to lớn kia, thì ngôi làng này rõ ràng phải có ít nhất hàng trăm cư dân sinh sống.

“Cháu thấy sao, Oki? Con bé có nặng lắm không?”

“Dạ không… ơ mà giờ bác nói thế cháu mới để ý.”

Từ bìa rừng đến ngôi làng này cũng mới chỉ có vài phút chứ mấy, cơ mà nãy giờ Yukuto vẫn chưa hề cảm thấy được trọng lượng của nàng elf Watanabe trên lưng mình, dù thoạt tiên chỉ cần cõng cô nàng đi một lúc thôi cũng làm cậu gần như mệt lử rồi.

“Cả cháu và con bé giờ đều đã được ma thuật của ngôi làng này chấp thuận.”

“Ma thuật hoạt động như thế sao? Cháu chỉ là người thường mà ma thuật vẫn tác động lên sao?”

“Thì San-Alf cơ bản cũng là người thôi. Chẳng qua là có chút lịch sử lâu đời với ma thuật hơn là người thường. À quên đó, Oki này, cháu có sợ độ cao không?”

“Dạ, nói sợ thì cũng không đúng, nhưng mà…”

“Thế thì tốt. Ở đây không sẵn có thang máy hay gì, nên để lên được những tầng trên nữa của ngôi làng thì chúng ta sẽ phải bay một lát.”

“Hả? Oái--!”

Bác ấy vừa mới dứt lời thì Yukuto, trên lưng còn đang cõng nàng elf Watanabe, chợt thấy mình lơ lửng trên không.

“Ủa? Sao lại!? Từ từ--!”

Cậu cảm chừng như dưới chân mình có một cái thang máy vô hình vậy, tuy lơ lửng trên không mà vẫn dễ dàng giữ vững được tư thế đứng với nàng elf trên lưng chứ không hề mất thăng bằng—ma thuật nào đây?

Watanabe Ryoka cũng ngẩng mặt lên trông như đang đứng trên cùng một chiếc thang máy vô hình với cậu.

“Ta chưa biết Fuka đã kể gì cho cháu nghe, nhưng có một việc ta muốn nói thật rõ ràng: đồng bào ta, tộc San-Alf, không hề có ý định làm hại Nhật Bản hay bất cứ quốc gia nào trên Trái Đất.”

“D-dạ.”

“Thế cháu biết những gì về thế giới của đồng bào ta rồi?”

“Dạ… cháu đã được bạn Fuka kể về tộc elf của Nache Livilla, San-Alf, rằng họ phải gánh vác tội lỗi do tổ tiên để lại. Ngày xưa từng có một ma vương xuất thân từ tộc San-Alf đã đẩy Nache Livilla vào loạn lạc, nhưng trước khi bị đánh bại, thì hắn đã lẩn trốn sang Trái đất. Đã hai trăm năm trôi qua từ lúc đó, và tộc San-Alf đã bị cấm rời khỏi Astotiran, hòn đảo ngục tù trên không trung nơi mà chúng ta đang đứng đây. Vậy nên để đánh bại tên ma vương đã tẩu thoát sang thế giới khác, tộc elf phân tán và trà trộn vào xã hội loài người khắp nơi trên Trái Đất, bí mật truy đuổi ma vương để chuộc tội. Bác, bạn Watanabe, cũng nằm trong số đó—và bí mật của gia đình bác gắn liền với nghĩa vụ của tộc San-Alf. Cháu được kể tới đó rồi.”

“R-ra vậy…”

Lời giải thích trôi chảy của Yukuto làm Ryoka chớp mắt với vẻ sửng sốt.

“Mà thế thì cháu cũng hiểu tương đối rồi.”

“Không hẳn ạ. Những gì cháu nói cơ bản vẫn là những gì bạn Fuka đã kể. Cháu chưa biết ma vương là kẻ như nào, tội lỗi của hắn ra sao. Cháu cũng chưa hiểu rõ được tộc San-Alf là những người thế nào nữa. Còn về chuyện ma thuật hay ma lực thì cháu cũng chỉ đành chấp nhận chúng tồn tại dựa trên hoàn cảnh thực tế và những gì mắt thấy tai nghe thôi, chứ làm sao cháu thực sự hiểu được đấy là gì.”

“…Giờ nói thế này có lẽ ta lại làm con bé hiểu lầm mất, nhưng thú thực thì cháu không có lý do gì phải hiểu những thứ này đâu. Đây là vấn đề của đồng bào ta—vấn đề của riêng San-Alf mà thôi. Cho dù cháu có thấu hiểu được tình cảnh đi nữa, thì tộc cũng sẽ không cầu viện sự trợ giúp từ con người ở Trái Đất trong công cuộc truy tìm hay tiêu diệt Ma vương.”

Cái này thì Yukuto cũng phải thừa nhận là hợp lý.

Dù có là nàng elf Watanbe hay là Watanabe Ryoka, hay bất cứ San-Alf nào khác, họ có thể trông giống người Nhật nhưng ai nấy đều có thể bay, sở hữu ma thuật, múa kiếm khua thương chỉ với một tay—ai ai rõ ràng đều sở hữu những năng lực vượt xa người thường.

Làm sao một thằng nam sinh cao trung với một chút kiến thức nhiếp ảnh có thể giúp gì được cho nghĩa vụ mà tộc San-Alf đã thất bại suốt hai trăm năm qua cơ chứ.

“Vậy sao bác lại để cháu hay em Kotaki vào làng này? Bọn cháu cơ bản cũng là trẻ con cả. Kiểu gì chả có nguy cơ bọn cháu sơ ý để lộ mất bí mật của mọi người.”

“Izumi với Fuka đã gặp nhau từ lúc hai đứa chỉ là trẻ mẫu giáo thôi. Con bé cũng mấy lần vô tình buột miệng đôi lời về Fuka rồi.”

“Thật sao?”

“Thì cháu nhìn ta này. Nhìn mặt của ta đi.”

Ryoka vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình.

Khi mặc giáp và cầm trường thương giữa ngôi làng Ileph này, có nói bác ấy là elf thì cũng có lý. Nhưng nếu đặt giữa một siêu thị hay cửa hàng tiện lợi, thì trông bác ấy lại chẳng khác gì muôn vàn khuôn mặt giữa đám đông.

Khi cậu định thần lại, thì cả ba người họ đã vươn ra ngoài những tán cây dày đặc của đại thụ bên dưới, và giờ đang ở giữa khoảng trời mênh mông.

“Ồ…”

Sừng sững dưới nền trời trông hoàn toàn không phải trời đêm của Nhật Bản có một đại thụ ít nhất cũng phải lớn gấp đôi bất cứ cây đại thụ nào khác dưới khu rừng—như cột trụ trời khổng lồ vậy.

Yukuto cứ ngỡ Ryoka định dẫn mình tới cái cây đó vậy.

“Lẽ nào… đây là cây Yggdrasil sao?”

“Cháu biết tên của nó cơ à?”

“Dạ. Bạn Fuka từng nói rằng nó nghe giống tên cháu ạ.”

“À, ra thế. Ha ha, con bé nói cũng có lý.”

“Dạ?”

“Không có gì đâu. Mà chúng ta sắp tới rồi.”

Ryoka chỉ tay về phía một trong vô số sân vườn khắp ngôi làng.

Nơi đó được phủ một lớp đất, bên trên như trải một cánh đồng cỏ, trông nhân tạo vô cùng, nhưng vẫn có đó những đốm sáng dịu sáng bay bổng như những con đom đóm, để lại một luồng sáng êm dịu cho bầu không khí xung quanh.

Rồi tới khi họ đáp xuống cái sân vườn này…

“…nnnnn…”

Nàng elf Watanabe trên lưng Yukuto khẽ giật mình.

“Ơ? Hả! Oái—O-Oki đấy hả!? Sao lại—!?”

“Từ từ! Ngọ nguậy ít thôi—! Ng-ngã giờ--ấy! Cẩn thận!”

“Kyaaaaaaa!”

Nàng Elf, mới ngộ ra rằng mình lại bất tỉnh và được cõng trên lưng Yukuto đó giờ, luống cuống tìm cách nhảy xuống. Cơ mà rồi cô nàng lại mất thăng bằng, và thế là kéo theo cả Yukuto ngã xuống cùng mình luôn.

“Thiệt tình, con gái con đứa trước mặt mẹ mình mà táo bạo thế cơ à?”

“Ơ mẹ! Con có cố ý đâu ạ!”

“Watanabe, m-mình xin lỗi! Để mình đứng dậy ngay!”

Tình cờ thế nào mà hóa ra Yukuto lại ngã đè lên người nàng elf kia cơ chứ, lại còn ngay trước mặt mẹ cô nàng mới ra chuyện. Cố không để chuyện bé xé ra to, cậu ta vừa cẩn thận vừa mau lẹ lấy hai tay chống xuống đất mà bật người lên theo cách lịch sự nhất trong khả năng của mình.

“Lỗi nằm ở con đó Fuka. Oki cõng con tới tận đây rồi, con làm thế thì đâu có được.”

“Thì đúng thế nhưng mà… thì tại con cũng hơi bất ngờ, thì kiểu, con chưa chuẩn bị tinh thần.”

“Cơ mà gì chứ mẹ không nghĩ con nên phản ứng vung tay vung chân thế đâu. Mẹ nghĩ dù có đến tuổi thì tốt nhất con cũng không nên lái xe thì tốt hơn. Con là kiểu người sẽ hoảng hết lên rồi đạp nhầm chân ga chân phanh cho mà xem.”

“M-mẹ đùa ít thôi!... Ấy.”

“Cậu sao không thế?”

Nàng Elf đang lọ mọ đứng dậy thì được Yukuto đưa tay giúp đỡ.

“C-Cảm ơn cậu…”

Nàng elf Watanabe lia mắt nhìn mẹ mình, vừa nắm lấy tay Yukuto để đứng dậy, má vừa ửng hồng.

Ngay cả Watanbe Ryoka cũng tránh không mở lời bình phẩm gì giữa lúc thế này.

“Dạ thưa mẹ, mẹ vẫn chưa trả lại máy ảnh cho Oki đâu nhỉ. Mẹ đưa chúng con tới tận hiên của Đại Thụ Yggdrasil thế này—mẹ muốn gì mới được?”

“Bình tĩnh lại đã, Fuka. Không phải lo—mẹ sẽ trả lại máy ảnh cho cậu Oki kia thôi. Cơ mà… có chuyện mẹ cần phải hỏi cậu ta đã.”

Dứt lời, Watanabe Ryoka đột nhiên quỳ gối xuống rồi ngả đầu trước mặt Yukuto.

“Liệu cháu có thể chụp ảnh ta và Fuka với chiếc máy ảnh này chứ?”

Yukuto nghe lời thỉnh cầu đột xuất mà tròn mắt.

“Ta muốn để chiếc máy ảnh này hấp thụ cả ma lực của mình nữa, vậy rồi bên trong chiếc máy ảnh sẽ chứa ma lực của tận hai chiến binh San-Alf. Oki, cháu đã phá được ma thuật yểm lên Mê Lộ khi chiếc máy ảnh chứa ma lực của Fuka. Như thế biết đâu… có khi nó có thể phá được cả thứ ma pháp yểm lên người đồng bào ta thì sao…”

“Ma pháp yểm trên người… lẽ nào ý bác là ma thuật biến hình đó?”

Ryoka ngẩng mặt lên rồi gật đầu, sau đó mới quay sang nhìn cô con gái – nàng elf Watanabe.

“Cháu có thể thấy được hình dạng thực sự của Fuka phải không? Con bé trông như thế nào?”

Yukuto nhìn về phía nàng elf với vẻ lưỡng lự.

“Thì bạn ấy có một mái tóc vàng óng ả… mắt biếc thật yêu kiều… cùng đôi tai dài, mà, thì… bạn ấy thực sự xinh đẹp vô cùng.”

“Th-thôi nào, Oki ơi, ai lại nói thế...”

“…Oki. Cháu… cháu có tình cảm với con gái ta à?”

“Ấy!? Dạ, thì, kiểu—!”

Đang luống cuống khi cảm xúc của mình cho cô nàng Watanabe Fuka bị vạch trần, thì Yukuto lại điếng người khi nghe những lời theo sau.

“Ta không thấy được hình dạng thực sự của Fuka.”

“Dạ?”

“Chẳng phải riêng mình ta đâu. Bản thân Fuka cũng không thể nhìn được hình dạng thực sự của con bé.”

Yukuto sững sờ.

Khi cậu quay sang nhìn nàng Elf Watanabe thì cô nàng cũng khẽ gật, chẳng nói một lời mà chỉ xác nhận sự thật.

“Sao…? Sao lại thế…?”

“Đấy cũng là một trong những hình phạt áp đặt lên tộc San-Alf vì đã để cho một Ma vương tồn tại. Đồng bào ta không thể thấy được khuôn mặt hay hình dáng thực sự của bản thân. Fuka cũng chưa bao giờ thấy khuôn mặt San-Alf của ta.”

“Th-thật điên rồ…”

“Thôi nào, cậu không việc gì phải bận tâm đâu! Nói sao thì nói chứ, tớ với mẹ sống cả đời với khuôn mặt này, nên nếu so với thế hệ đầu tiên thì mọi người đều đã an phận với tình cảnh này rồi. Thực sự mà nói á, có bảo sao thì với tớ ấy, chỉ có phiên bản này của mẹ mới là người mẹ của tớ thôi á!”

Khi nói “khuôn mặt này,” ý cô nàng đâu có phải khuôn mặt nàng elf kia đâu – mà chính là khuôn mặt của cô gái đã làm Yukuto siêu lòng— của cô bạn Watanabe Fuka.

Tuy vẫn là những San-Alf xuất thân từ Nache Livilla, Ryoka và Fuka vốn đã sống hầu như cả cuộc đời dưới thân phận người Nhật với cái tên Watanabe Ryoka và Watanabe Fuka. Cũng chẳng lấy làm lạ nếu mà danh tính của họ đã gắn liền với những cái tên và ngoại hình đó.

“Tớ không có ý nói rằng tớ ghét nhìn giống người Nhật hay gì đâu! Chỉ là… thì, nếu mà cả Izumi với Oki đều đã thấy tớ trông thế nào rồi thì… tớ cũng muốn biết tớ trông thế nào trong mắt cậu. Khuôn mặt thực sự của tớ.”

“Watanabe…”

Trọng lượng trong câu chữ của cô nàng làm Yukuto đứng người không tài nào xử trí được nữa.

“Cơ mà chứ cậu không thể để thứ ma pháp đó tự hết hiệu lực à? Cậu có nói là phải ăn nhiều để duy trì nó mà…”

“À nếu bọn ta mà không ăn để lấy sức, thì cái ma pháp này cũng không kết thúc đâu— nó sẽ chỉ bòn rút sinh lực đồng bào ta cho đến khi chết luôn mới thôi.”

“Bộ gia đình Watanabe nhà bác có luật bắt mọi người phải giữ vẻ mặt thản nhiên khi táng mấy câu quan trọng vô mặt người ta hay sao!?”

Choáng váng trước sự thật ngỡ ngàng mà bác Ryoka hờ hững tiết lộ, Yukuto chỉ đành la lên.

“Ta có nghiêm túc hơn thì chuyện này vẫn thế thôi.”

“Ừ thì bác nói cũng đúng!”

“Thứ ma pháp ngụy dạng này bảo là lời nguyền lên San-Alf có lẽ đúng hơn- bản thân đồng bào ta không thể tự giải lời nguyền này được. Chưa ai hay biết có cách nào cả. Nhưng thi thoảng cũng có những người như cháu với Izumi xuất hiện. Những người có thể chấp nhận con người thực sự đằng sau vẻ ngoài này. Fuka may mắn thật đấy. Con bé gặp những hai người như vậy trong đời. Còn ta… ta chỉ có một người mà thôi.”

Bác Ryoka thì thầm với chiếc máy ảnh của Yukuto trên tay. Bác ấy không nhìn vào ống kính ngắm máy ảnh, nhưng vẫn có một tiếng tách lạc lõng vang lên, hệt như âm thanh lúc mà chiếc máy ảnh hấp thụ ma lực của Fuka vậy— và một luồng sáng lờ mờ từ bác ấy truyền vào chiếc máy ảnh.

“Liệu cháu có thể thử chụp một tấm cho ta và con bé không?”

Trước đề xuất khẽ khàng đó, Yukuto tiếp nhận chiếc máy ảnh với sự tôn kính thực lòng, cứ như chiếc máy ảnh vốn còn chẳng phải của mình vậy.

Cậu cầm chiếc máy ảnh bằng cả hai tay rồi nhìn về phía nàng elf Watanabe.

“Mình chụp một tấm được chứ?”

“Oki ơi, đó giờ tớ vẫn là mẫu ảnh của cậu mà.”

Nụ cười của nàng elf thật rực rỡ làm sao.

Đằng sau nụ cười không chỉ có sắc thái của cô nàng, mà còn cả hình bóng của cô bạn Watanabe Fuka mà cậu hằng quen biết và mến thương.

Chỉ mới mươi mười phút trước, giữa người mẹ đó và cô con gái kia còn nảy sinh một tranh chấp đến nguy hiểm tính mạng. Thế mà giờ ai nấy đều lặng lẽ đứng vai về vai, chỉ đợi Yukuto bấm máy.

“Mình cũng chẳng biết liệu chiếc máy ảnh này thực sự có sức mạnh như mọi người nghĩ không nữa…”

Yukuto từ tốn quan sát qua ống kính ngắm.

Bên trong khung ảnh, có sân hiên dịu sáng, có cây đại thụ đằng sau, và một thảm sao trên rời…

Cùng với người mẹ và cô con gái, vai kề vai thật ngại ngùng.

Mọi thứ đều tỏa sáng bên nhau.

“Nào mọi người… cười lên.”

Đấy chẳng phải một yêu cầu dưới tư cách nhiếp ảnh gia hay gì đâu.

Đấy là lời cầu nguyền của cậu.

Cầu nguyện rằng lời nguyền thương tâm bó buộc tộc người này, vốn sở hữu những quyền năng vượt xa hiểu biết của người thường, có thể thuyên giảm đi đôi phần.

Rằng nếu chiếc máy ảnh này thực sự có thể vô hiệu hóa cả pháp thuật… xin hãy để nó rũ bỏ lời nguyền này.

Rằng xin hãy để lại một bức ảnh mà ai ai trong đó cũng có thể mỉm cười.

Và những lời cuối cùng buột ra sau khi lời cầu nguyện thầm kín đó kết thúc là—

“Say cheese.”

Cái câu tiếng Anh này ở Nhật đúng là quen tai quá, đó giờ nghe thôi là thấy rập khuôn lắm rồi.

11daae2d-2835-442b-8c32-a463e42776f4.jpg

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

tôi muốn trở thành sir lancelot r ae
Xem thêm
Ozu
tksssss, iem dep lam me iem dep hon
Xem thêm
Ozu
tksssss, iem dep lam me iem dep hon
Xem thêm