Sáng hôm sau, bầu trời đón chào chúng tôi một màu xanh trong vắt. Ánh nắng gay gắt đã khiến mặt đất khô ráo hoàn toàn sau cơn mưa đêm qua.
Bữa sáng khá thịnh soạn. Đồ thừa từ tối qua cùng với bánh mì nướng và sữa.
Tôi rất muốn thong thả thưởng thức bữa ăn, nhưng chúng tôi cần đến ngôi làng kia trước khi tên Tha Hóa gì đó kia tìm ra hang ổ của Hội ma pháp sư Zero. Zero có thể lần theo dấu vết Ma Thuật đã được sử dụng trong làng để xác định vị trí của họ. Có thể chúng tôi cũng sẽ tìm thấy dấu tích của Sanare. Nếu mọi việc suôn sẻ, chúng tôi có thể đến nơi trước Tha Hóa.
Tôi thanh toán nốt tiền trọ. Khi chuẩn bị rời đi, tôi chợt nhớ ra điều gì đó và quay sang Liza.
“Cô có thể tiết lộ cho tôi bí quyết làm món súp cà chua không? Xem như quà chia tay.”
Liza chớp mắt vài cái. Sau đó, với vẻ vừa tức giận vừa buồn cười, cô xua tay như đuổi một con vật. “Đừng bao giờ ló mặt đến đây nữa.”
Vẫn là không sao?
Tôi nhún vai cười rồi liếc nhìn Lily. Cô bé Đọa Thú vẫn trốn sau lưng Liza như mọi khi.
Cảm giác không thoải mái khi bị tôi nhìn chằm chằm, Lily vẫy cái đuôi dài như lời chào tạm biệt. Tôi bật cười vì sự đáng yêu của cô bé.
Chúng tôi rời khỏi quán trọ xập xệ nhưng có đồ ăn tuyệt hảo.
_________________________________
“Giờ thì, linh mục,” Zero nói. “Ngôi làng đó nằm ở đâu? Ngươi sẽ dẫn đường chứ?”
“Cô có vẻ quên rằng ta không thể nhìn thấy gì vào ban ngày. Dẫn các người đến một nơi ta chưa từng tới thì đúng là bất khả thi.”
“Ba hoa ít thôi, cứ nói thẳng là ngươi vô dụng đi,” tôi nói.
Cây trượng của hắn lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi né kịp và bật cười, nhưng chân lại mắc phải thứ gì đó khiến tôi ngã sấp mặt.
Tôi quên béng mất. Tên linh mục có hai vũ khí—cây trượng biến hóa thành lưỡi hái và những sợi dây từ nó. Tôi gỡ dây khỏi chân rồi đứng dậy.
“Thật thảm hại,” linh mục nhận xét. “Ta không thể dẫn đường, nhưng ta đã nhận được bản đồ từ Giáo Hội. Nó có ghi lại lộ trình dẫn đến ngôi làng.”
Sao ngươi không nói thế ngay từ đầu đi.
“Từ hôm qua đến giờ, tôi vẫn thấy kỳ lạ,” tôi nói. “Tại sao chúng ta phải hợp tác với hắn? Giết quách hắn luôn đi cho nhẹ chuyện.”
Chúng tôi không còn mắc kẹt trên thuyền nữa. Dù mục tiêu giống nhau, nhưng lại bất đồng về việc xử lý bản sao của cuốn ma pháp thư đó. Nếu sau này cũng thành kẻ thù thì thà giải quyết hắn tại đây luôn.
Zero thản nhiên trải bản đồ ra và bỏ ngoài tai lời tôi. “Phụ nữ tóc bạc hiện đang bị xem là phù thủy. Có linh mục đi cùng sẽ có lợi cho chúng ta. Ta tưởng lính đánh thuê các anh thường lợi dụng lẫn nhau cho đến khi không cần nữa chứ.”
“Tôi biết, nhưng mà...”
“Để cho ngươi hay,” linh mục nói, “nếu ngươi có ý định chống lại ta, ta sẽ lập tức báo cáo mọi chuyện của Zero cho Giáo Hội. Ngươi cũng biết hậu quả rồi đúng không? Ngươi đâu ngu tới thế, đúng không.”
Tôi nhíu mày. Nếu mất đi sự bảo hộ của linh mục và hắn báo cáo cho Giáo Hội, thì các Thánh Kị Sĩ sẽ dốc toàn lực truy lùng chúng tôi. Khi đó, công cuộc tìm kiếm cuốn ma pháp thư gần như chấm hết.
“Anh nghe rồi đấy,” Zero nói. “Đến lúc đó rồi tính tiếp.”
“Cô nói nghe dễ thật đấy.” Tôi thở dài.
Zero mỉm cười. “Trông cậy cả vào anh đấy, Đánh Thuê.”
“Cô chỉ dựa vào tôi lúc rắc rối thôi.”
“Anh nói thế là sao? Ta luôn trông cậy vào anh mà. Như bây giờ, ta muốn anh cõng ta.”
“Không đời nào. Nóng chết đi được.”
“Lạnh lùng quá. Vậy ta nhờ linh mục vậy.”
“Ta không muốn,” hắn đáp mà không cảm xúc. “Cô quá nặng.”
Zero bật cười. “Ngươi thật thô lỗ, linh mục. Ta không biết đâu mới là con người thật của ngươi nữa: dịu dàng như trước hay cay nghiệt như bây giờ? Ta thì không thay đổi, còn ngươi như biến thành người khác.”
“Cả hai đều là ta. Con người có nhiều mặt. Thay đổi thái độ theo theo tùy đối tượng là chuyện thường tình.”
“Ra là thế. Có lẽ ngươi nói đúng. Nếu cả hai đều là thật, thì ta thích ngươi của hiện tại hơn.”
“Cô đang tán tỉnh ta đấy à?”
“Trời cao có mắt, không bao giờ nhé.” Zero níu áo choàng tôi. “Ta đã có người mình yêu rồi. Vấn đề là, hắn chẳng bao giờ đoái hoài gì đến ta. Ta thà quyến rũ hắn còn hơn là ngươi.”
Lại nữa rồi. Toàn nói mấy lời linh tinh. Nếu tôi nghiêm túc thì cô tính sao đây? Tôi liếc nhìn cô và thấy cô đang mỉm cười.
“Anh có thể nghiêm túc đấy,” cô nói.
Tôi thở dài rồi bước đi trước.
_________________________________
Theo như bản đồ thì, ngôi làng cách Lutra khoảng một ngày rưỡi đi bộ. Nếu đi bằng xe ngựa thì, chỉ mất một ngày, nhưng vì ngựa sợ Đọa Thú nên chúng tôi đành cuốc bộ.
Trời nóng chết đi được. Nóng đến mức đi với hai người có bước chân ngắn hơn khiến tôi thấy kiệt sức. Chân nặng trĩu, đầu óc quay cuồng.
Zero dừng lại, nhìn tôi đầy lo lắng. “Đánh Thuê, anh ổn chứ?” Cô rõ ràng nhận ra tôi có biểu hiện lạ. “Anh đã lảo đảo một lúc rồi.”
“Tôi ổn. À không, không ổn lắm. Tôi nhớ ra khi từng đi qua vùng này, tôi chỉ ra ngoài vào ban đêm và trốn dưới bóng râm vào ban ngày. Đây là lần đầu tôi đi bộ hàng giờ dưới nắng như vậy.”
“Hắn đúng là không hợp với thời tiết nóng nực chút nào,” linh mục nói.
Hắn mặc bộ lễ phục đen của linh mục. Mà màu đen thì hút nhiệt. Nói thật thì, chắc hắn cũng đang mệt lử rồi.
“Hmm. Ta nghĩ chúng ta nên nghỉ một chút,” Zero nói.
“Nghỉ ở đâu?”
Trước mắt là vùng đất hoang vu không có lấy một bóng cây để trú.
Zero mở bản đồ rồi nói. “Theo bản đồ, chúng ta sẽ đến được một con sông nhỏ vào lúc chạng vạng. Trong thời gian đó, ta có thể đổ ít nước lên đầu anh cho mát. Cứ đi tiếp thế này chắc anh sẽ bị nướng chín mất.”
Cô dội nước trong bình lên đầu tôi. Nước nhỏ giọt xuống đất rồi bốc hơi tức thì.
Này, ông Trời. Dịu bớt nắng đi được không?
“Này, phù thủy.”
“Gì vậy, Đánh Thuê?”
“Cô từng nói có Ma Thuật điều khiển thời tiết mà đúng không?”
Hồi bị kẹt ngoài biển trong cơn bão, cô có nói thế. Nếu Ma Thuật có thể gây bão hay tạo mưa...
“Có phép nào làm mát không?”
“Một phép hoàn hảo như vậy thì không tồn tại đâu.”
“Ra vậy. Cũng phải thôi.”
“À khoan.” Zero đập tay vào lòng bàn. “Có một phép đấy.”
“Thật sao?!”
Linh mục cau mày. “Cô thật to gan khi nói về Ma Thuật trước mặt một phán quan.”
“Thôi nào. Trường hợp khẩn cấp mà,” Zero nói. “Du di một chút đi. Có một Ma Thuật trong Chương Thu Hoạch giúp hạ nhiệt để bảo quản thịt và rau củ. Nó chỉ tác động đến một khu vực cố định nên không thể làm mát khi đang di chuyển, nhưng ít nhất có thể nghỉ ngơi bên trong.”
Zero nhặt một nhành cây bên đường vẽ thành vòng tròn, đặt đá ở bốn phía, đẩy tôi vào trong rồi bắt đầu niệm chú.
“Chương Thu Hoạch, Trang Năm: Luinaros! Hãy ban cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”
Một cơn gió mát thổi qua lớp lông nóng hừng hực của tôi. Ôi, mát thật. Dưới ánh mặt trời gay gắt mà tôi không còn cảm thấy nóng. Nhiệt độ cơ thể giảm nhanh, cơn chóng mặt cũng biến mất.
“Thế nào rồi?” Zero hỏi. “Anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Một chút á? Nó hơn thế nhiều.
“Thật tuyệt vời!” tôi reo lên. “Tuyệt quá đi! Tôi sẽ không bao giờ rời xa cô nữa!”
“Ta mừng vì anh khá hơn, nhưng giờ ta từ cái máy sấy lại thành điều hòa. Khổ thật đấy.”
“Coi ai đang nói kìa. Chính cô cũng dùng tôi làm chăn, giường, rồi cả phương tiện di chuyển nữa.”
“Ta có quyền mà.” Zero quay sang linh mục. “Nào, nghỉ chút đi.”
“Là một phán quan. Ta sẽ không nhận ân huệ từ phù thủy.”
_________________________________
“Vậy thì cứ đứng ngoài đấy đi.” Zero bước vào vòng tròn và thở dài nhẹ nhõm. Cô thoải mái ngồi xuống giữa hai đầu gối tôi. “Khi trời mát thế này, đây quả là chỗ ngồi thoải mái nhất,” vẻ hài lòng hiện rõ trên gương mặt cô.
Linh mục cau có nhìn chúng tôi qua miếng che mắt, chậm rãi tiến lại gần vòng tròn. “Đây là một loại ảo ảnh sao?” hắn nói. “Giữa cái nóng này, không thể nào chỉ có một khu vực mát mẻ được. Có khi ta vừa bước vào cái vòng tròn này thì mặt trời thiêu chết mất—”
“Trời ơi, im đi. Muốn biết thì cứ vào thử.” Tôi túm lấy áo linh mục và kéo hắn vào trong.
Bình thường thì, hắn có thể dễ dàng tránh được, nhưng lần này tôi bất ngờ túm được, cũng có thể thấy cái nóng này cũng đang vắt kiệt sức hắn.
“Tên khốn! Ngươi dám ra tay với một phán quan—” Hắn bỗng khựng lại rồi nhíu mày. “Đúng là mát thật.”
Zero cười. “Mặc bộ đồ đen như thế thì sao mà mát được. Khác với Đánh Thuê, ngươi có thể cởi ra. Ít nhất thì cũng nên bỏ lớp áo khoác ngoài đi.”
“Cái răng cái tóc là gốc con người. Ăn mặc lôi thôi, tâm trí không thông suốt. Đây là điều không thể chấp nhận được.” Hắn ngồi xuống trong vòng và kéo chiếc mũ trùm đầu ra—vốn là thứ ông dùng để tránh nắng. Thò tay ra ngoài vòng tròn, hắn lẩm bẩm: “Ta không ngờ một kết giới có thể giữ được cả không khí lạnh.” Giọng hắn có chút thán phục. “Nhưng làm cách nào? Không khí lạnh từ đâu ra?”
“Cơ bản thôi,” Zero đáp. “Khi có hồn ma ở gần, ngươi cũng cảm thấy lạnh, đúng không?”
Chết tiệt. Tôi có cảm giác chẳng lành chút nào. Tôi thích cảm giác lạnh trên da thôi, chứ nơi sống lưng thì xin kiếu.
“Ma Thuật này triệu hồi những linh hồn đang lang thang quanh đây rồi giữ chúng trong kết giới. Có vẻ vùng này có nhiều vong linh nên ta có thể hạ nhiệt độ xuống dưới mức đóng băng.”
“Tôi thấy ổn rồi,” tôi nói. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Phải, không thể lãng phí thời gian,” linh mục thêm vào.
Linh mục và tôi cùng lúc đứng dậy, rời khỏi vòng tròn. Một làn sóng nóng nực lập tức ập đến, nhưng vẫn còn đỡ hơn cái lạnh rợn người từ đám vong linh kia.
“Sao vậy? Hai người sợ ma à?” Zero hỏi. “Cái này khác với Triệu Hồn thuật. Ta chỉ gom linh hồn lại thôi chứ có không điều khiển chúng.”
Để Zero lại phía sau và tiếp tục đi dọc theo con đường.
Sau một ngày đi bộ, màn đêm buông xuống. Chúng tôi nghỉ ngoài trời và tiếp tục lên đường vào sáng hôm sau. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, và chúng tôi hy vọng sẽ đến làng trước khi trời chập tối, một cảnh tượng lạ lùng bất ngờ xuất hiện, khiến cả nhóm phải dừng bước.
“Lều trại? Đấy là khu cắm trại à?"
Tôi nheo mắt nhìn về phía trước. Dựa vào những thanh kiếm đeo bên hông và huy hiệu Nữ thần trên cờ, đó hẳn là Thánh Kị Sĩ.
Họ không mặc giáp dưới cái nắng thiêu đốt, nhưng vẫn trông như đang chảy ra cái nhiệt độ này. Có khoảng mười người. Có lẽ họ chia quân làm nhiều nhóm với nhiệm vụ khác nhau.
Trang bị cho mình một cỗ xe và một con ngựa kéo. Bình thường thì tôi sẽ lập tức đi đường vòng, nhưng linh mục với vẻ mặt dửng dưng lại đi thẳng về phía họ, khiến chúng tôi không còn lựa chọn nào khác đành đi theo sau.
“Các ngươi! Dừng lại! Đây là khu vực của các Thánh Kị Sĩ!”
Linh mục đang choàng áo khoác để tránh nắng, nên từ xa không ai nhận ra hắn mặc trang phục linh mục. Tên kị sĩ này có lẽ tưởng hắn là kẻ mù không thấy chướng ngại phía trước.
Khi linh mục dừng lại, một thanh niên có vẻ là tân binh trong đội tiến tới.
“Khu vực phía trước hiện đang được Giáo Hội phong tỏa. Không ai được phép đi qua!”
“Thật sao? Tin mới đấy,” linh mục nói.
“Không cần biết. Có chốt chặn thì ngươi không được qua. Quay lại ngay!”
“Này, tên mù này đã lặn lội đường xa để đến đây rồi,” tôi chen vào. “Đuổi hắn đi kiểu đó chẳng tàn nhẫn sao? Nói lý do phong tỏa cũng đâu hại gì ai.”
Tên kị sĩ liếc tôi một cái rồi lùi lại một bước.
“Đừng lo. Đây là người hầu của ta,” linh mục nói. “Ta đã huấn luyện hắn không tấn công ai.”
Ai là người hầu của ngươi chứ?! Nhưng trong tình huống này, tôi không ngu đến mức lên tiếng phản đối.
Tên kị sĩ lấy lại chút khí thế. “Tôi không lo,” hắn nói, giọng gượng gạo.
“Nếu không phiền, cho ta hỏi lý do vì sao không thể qua được không?” linh mục hỏi. “Ta thật sự cần đi gấp.”
“Không! Nếu thật sự muốn qua, ngươi phải quay về Lutra xin giấy thông hành từ Giáo Hội. Dù gì thì họ cũng sẽ không cấp đâu.”
Có điều gì đó không đúng. Theo như bản đồ thì, ngôi làng nằm ở phía trước. Lập trại chặn đường dẫn vào làng có vẻ hơi quá.
“Ra là vậy,” linh mục lẩm bẩm. Bất ngờ, hắn dí sát đầu cây trượng vào mặt kị sĩ. Hắn giật lùi lại, và linh mục nghiêng đầu. “Ta không biết thứ này có được tính là giấy thông hành không, nhưng ngươi có thể xác minh phù hiệu này này giúp ta chứ?”
“P-Phù hiệu? Tôi nghĩ chẳng thay đổi được gì đâu…” Gương mặt kị sĩ tái mét. Trên cây trượng của linh mục khắc hình cây cọc và ngọn lửa—biểu tượng của hành hình thiêu sống. Nó chỉ có một ý nghĩa.
“Ngài là phán quan của Dea Ignis?!”
“Đúng vậy, dù trông ta không giống lắm.”
“Đức Giám mục nghĩ gì vậy chứ?! Chỉ một mình Kẻ Đào Mộ đã đủ khiến chúng tôi khốn đốn, giờ lại phái thêm một người nữa?!” Kĩ sĩ vò tóc đầy bực bội. “Làm ơn dừng lại đi! Dân làng đã chịu đủ rồi! Họ đã bị trừng phạt! Các ngài còn muốn gì nữa?!”
Ba chúng tôi liếc nhìn nhau. Rõ ràng hắn không ưa Dea Ignis.
“Ta không định làm gì cả,” linh mục nói. “Ta đến làng để điều tra. Ta sẽ lắng nghe người dân, nhưng không có ý định kết tội họ.”
“Nếu ta nhớ không lầm,” Zero lên tiếng, “thì Kẻ Đào Mộ là phán quan được cử đi tiêu diệt Hội ma pháp sư Zero, đúng chứ? Họ lập chốt chặn ở đây sao?”
“Tất nhiên là không! Chính chúng tôi, Thánh Kị Sĩ, tự làm việc đó. Dù sao thì cũng đã được Đức Giám mục phê chuẩn. Tuy nhiên, chúng tôi không được cản trở phán quan.”
Linh mục nhíu mày. “Vậy tại sao các Thánh Kị Sĩ các người lại tự ý chặn đường?”
“Ngài thật sự không biết gì sao? À đúng rồi, thành viên của Dea Ignis thường không can thiệp vào công việc của nhau. Sướng nhỉ, chẳng cần biết đồng nghiệp mình đang làm gì.” Kĩ sĩ nhếch môi gượng gạo. Hắn cố cười mỉa, nhưng ánh mắt lại đầy lạnh lẽo. “Không đời nào chúng tôi để ai đi qua. Chúng tôi không thể để người khác thấy những gì phía trước. Một cảnh tượng địa ngục do chính người của Giáo Hội gây ra.”
Hắn run lên giữa cái nắng oi ả, mặt hắn tái đi. Hắn lắc đầu nhiều lần như thể muốn xua đi hình ảnh kinh hoàng còn hằn sâu trong ký ức.
“Thánh Kị Sĩ không có quyền ngăn phán quan. Ngài có thể qua. Cứ điều tra theo ý ngài.” Giọng hắn như đóng băng. “Nếu ngài còn chút nhân tính, ngài sẽ đi đến kết luận rằng toàn bộ Dea Ignis nên bị xử tử. Cũng khiến người ta phải tự hỏi, ai mới là kẻ ác thật sự trong chuyện này.”
_________________________________
Chúng tôi tiếp tục lên đường, và đúng lúc mặt trời dần khuất bóng nơi chân trời, ngôi làng hiện ra trước mắt.
Khu vực quanh Lutra hoàn toàn không có rừng. Có lẽ do ánh nắng gay gắt hoặc gió biển mặn mà. Với những cánh đồng bằng phẳng trải dài tít tắp, người ta có thể nhìn thấy mọi thứ từ rất xa.
Một con sông rộng chảy êm đềm, có một cây cầu bắc ngang qua, và bên kia nó là một cụm nhà dân. Nhìn xa ra tí nữa thì tôi thấy một phần đất rộng dùng để trồng trọt. Hình như có vài loại cây vẫn đang được trồng ngoài đó. Thoạt nhìn thì đây là một ngôi làng yên bình.
Ngoại trừ một điều: mọi thứ đều đen kịt.
Toàn bộ ngôi làng như bị bao phủ bởi một màn sương đen mù mịt. Khủng khiếp nhất là nơi cánh đồng trồng trọt. Trông chẳng khác gì ai đó làm đổ mực đen lên nó. Một mùi hôi thối tràn ngập vào mọi ngóc ngách trong không khí.
“Cứ như một bãi chiến trường giữa mùa hè vậy,” tôi nói. “Chỉ riêng cái mùi thôi cũng đủ khiến tôi phát ốm.”
Không chịu nổi mùi hôi, tôi lấy khăn che mũi miệng. Zero và linh mục cũng làm theo. Mùi thối đó thật quá sức tưởng tượng.
Càng đến gần làng, cố gắng chịu đựng mùi, từng bước chân như nặng nề hơn. Dưới mỗi bước đi là tiếng côn trùng bị nghiền nát. Trên mặt đất, bọ bò chi chít đến mức không bước nổi một bước mà không giẫm lên chúng.
Tiếng côn trùng vo ve vang khắp nơi. Màn sương đen bao trùm ngôi làng chính là lũ ruồi nhặng bu quanh những thi thể.
Đúng thế, đầy rẫy những thi thể. Dea Ignis đã đến điều tra và tra tấn để tìm hang ổ phù thủy, có một hai xác chết cũng chẳng phải điều bất ngờ.
Nhưng đáng tiếc, ở đây là vài chục thi thể rải rác khắp cánh đồng, không phải chỉ mười hay hai mươi. Điều kỳ lạ nhất là tình trạng của họ.
Zero khép mắt lại, thở dài một hơi lạnh nhạt. “Trông như một đứa trẻ chơi quá đà vậy. Bảo sao nơi này có nhiều linh hồn đến vậy.”
“Tôi đã hiểu vì sao Thánh Kị Sĩ lại chặn đường rồi,” tôi nói.
Tên kị sĩ đã mô tả nơi đây là một địa ngục trần gian. Trên đám ruộng bí ngô cháy xám là một hàng những vật thể tròn tròn—đầu người. Những cái đầu người bị chôn đến tận cổ. Da mặt họ đã bị phân hủy dưới cái nắng gay gắt, thu hút giòi bọ và côn trùng. Một lữ khách không biết gì nếu nhìn thấy cảnh tượng này hẳn sẽ hét toáng lên rồi bỏ chạy.
“Ngày nay, nhiều người đang kêu gọi hành quyết toàn bộ Dea Ignis,” tôi nói. “Nếu một gã thi sĩ nào đó chứng kiến cảnh này, tai tiếng của Giáo Hội sẽ lan đến tận chân trời góc bể.”
“Trồng người thay cho bí ngô sao? Đây không còn là man rợ nữa,” Zero nói. “Ta nghĩ tên phán quan đã làm chuyện này có đủ khả năng trở thành phù thủy rồi đấy. Ta tưởng Giáo Hội đáng lẽ là diệt trừ những kẻ gây ra tội ác như này cơ mà.”
Miếng che mắt của linh mục khiến hắn không thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy, nhưng qua mùi hôi và lời chúng tôi, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra sự thảm khốc như đang hiện ra trước mắt hắn.
Linh mục im lặng, gương mặt bất động. Rồi ông chợt quay đầu về phía làng. Hẳn ông đã nhận ra bóng dáng một người đang loạng choạng từ bờ sông bước lên, tay xách một thùng gỗ đựng nước.
Đó là một người phụ nữ trẻ, gầy gò. Khi đến gần hơn, cô mới nhận ra sự hiện diện của chúng tôi và nở nụ cười.
“Ôi trời. Khách sao? Xin lỗi vì tôi không chú ý đến các vị,” cô nói. “Tôi mải mang thùng nước quá.”
Một lời chào bình thường, nhưng cũng vô cùng kỳ lạ. Làm sao một người có thể mỉm cười trong hoàn cảnh thế này?
“Các vị chờ chút được không? Hôm nay trời lại nóng quá. Tôi phải tưới cho chúng đã.”
Người phụ nữ đổ một nửa lượng nước từ thùng lên những cái đầu bị chôn dưới đất. Sau đó cô dùng vá múc phần còn lại và rót vào miệng họ.
“C-Cô đang làm gì vậy?” tôi hỏi.
“Tưới nước. Không tưới là họ chết mất.” Người phụ nữ bật cười.
Đôi mắt vô hồn của cô đỏ ngầu, mí mắt sưng tấy, hai gò má vẫn còn những vệt nước mắt chưa kịp lau. Toàn thân cô đầy bùn đất và mùi thối rữa, đôi tay đỏ ửng vì những vết phồng rộp vỡ máu. Cô chắc hẳn đã mang nước từ sông về cánh đồng này hàng chục lần mỗi ngày.
“Vị phán quan bảo tôi tưới cho cây,” cô nói tiếp. “Người đó bảo làm vậy là tốt cho chúng. Nên tôi làm thôi. Tôi rất muốn tưới cho tất cả, nhưng mình tôi thì không làm nổi, nên tôi chỉ tưới cho chồng mình.” Cô vuốt mái tóc một thi thể. Thi thể đó trông tốt hơn những cái xác khác, gần như vừa mới chết.
Và rồi tôi nhận ra. Những người kia không phải là thi thể bị chôn xuống. Họ đã bị chôn sống và chết dần trong lòng đất.
Không thể chấp nhận cái chết của chồng, người phụ nữ ấy đã phát điên, ngày ngày mang nước đến tưới cho thi thể của anh ta.
“Đúng là một cảnh tưởng địa ngục.” Tôi nhớ lại lời của tên kị sĩ và liếc nhìn linh mục đang im lặng. “Này, đây là một phần kế hoạch của Giáo Hội sao? Hay chỉ là thú vui cá nhân bệnh hoạn của Kẻ Đào Mộ đó?”
“Miễn là tên đó làm việc để tiêu diệt phù thủy, ta không có quyền chỉ trích Tha Hóa. Để một phù thủy thoát có thể dẫn đến cái chết của hàng nghìn người. Bọn ta, những phán quan, sẵn sàng hy sinh hàng trăm người để ngăn điều đó.”
“Thật sao?” Tôi nhìn quanh cánh đồng. “Nhìn thế này thì có vẻ các người đang lấy cớ "săn phù thủy" để giết người thì đúng hơn.”
“Ngươi không có tư cách phán xét,” hắn đáp, giọng lạnh lùng. “Một tên lính đánh thuê thấp kém, khát máu như ngươi không có quyền lên án phương pháp của chúng ta.” Tuy nhiên, trong giọng nói ấy có chút cay đắng. Rõ ràng hắn cũng không đồng tình với sự điên loạn này.
“Thưa Cha?” Một tia sáng lóe lên trong mắt người phụ nữ. Khi ánh mắt chạm đến linh mục, cô lập tức vứt bỏ thùng nước và lao đến ôm chặt ông. “Xin hãy tha thứ cho chúng con! Chúng con không biết họ là phù thủy! Họ bảo sẽ giúp thu hoạch mùa vụ, nên chúng con mới để họ làm! Chúng con không nghĩ gì nhiều! Chúng con chẳng giấu gì cả, con thề! Ai cũng hối lỗi cả rồi. Xin… xin hãy giúp chúng con.” Giọng cô dần nhỏ lại. “Cứu chúng con,” cô lặp lại, rồi ngã sụp xuống đất, bật khóc. Trông như thể cô dụi trán chạm đất bất cứ lúc nào.
“Tôi không thể coi tiếp cảnh này nữa.” Tôi lặng lẽ quay đi.
“Ta cũng vậy,” Zero nói. “Ngươi có thể dừng màn kịch dở tệ này rồi, Sanare.”
“Khoan đã, gì cơ?!”
Người phụ nữ lập tức ngừng khóc. Không chỉ thế, cô cũng ngừng cử động. Cơ thể cô mềm nhũn, và linh mục kịp đỡ lấy.
“Lạnh rồi,” linh mục thì thầm, giọng đầy kinh ngạc.
Cơ thể cô không còn chút hơi ấm nào. Cơ bắp mềm nhũn. Rõ ràng đó là một xác chết. Dường như việc cô vừa nói chuyện và cử động chỉ là ảo giác.
“‘Màn kịch dở tệ’? Hơi nặng lời rồi đấy chứ?”
Một tiếng cười khẽ, như tiếng lá xào xạc, vang lên đâu đó. Không phải từ thi thể người phụ nữ. Mà từ tất cả những xác chết bị chôn dưới ruộng—chúng đang cười khúc khích.
Một cái xác ngước đôi mắt đục ngầu nhìn Zero. “Là một Triệu Hồn Sư, ta chỉ đang truyền đạt nguyện vọng của người chết đến với người sống. Những lời nó nói, những hành động nó làm, đều là của chính nó. Nếu các người đến đây trước khi nó chết, thì nó cũng sẽ nói và làm y như vậy.”
Một cái xác khác nở nụ cười nhếch mép. “Thật đáng thương.” Là thi thể của người đàn ông mà cô gái kia đã tưới nước. “Hắn đã tự đào mộ chôn mình. Ngươi tưởng tượng nổi không? Làm vậy để bảo vệ người vợ mà mình yêu. Ngươi muốn biết chuyện gì đã xảy ra không? Đương nhiên là muốn rồi. Đây sẽ là câu chuyện lan rộng khắp nơi. Một câu chuyện mà Cestum sẽ truyền bá để phơi bày sự tàn độc của Giáo Hội. Trong tất cả tội ác khét tiếng của Dea Ignis, đây hẳn là điều tồi tệ nhất.”
_________________________________
“Con khốn…!” Linh mục định đứng bật dậy thì Zero lặng lẽ ngăn lại. Có lẽ cô muốn nói “Đừng phản ứng lại.” Chúng tôi đều biết Sanare rất thích khiêu khích người khác nổi giận.
“Đào mộ đi, vị phán quan nói vậy đó.” Một cái xác cất giọng khàn khàn.
“Người đó bảo phải hy sinh một nửa dân làng để đền tội vì đã cấu kết với phù thủy,” một thi thể khác lên tiếng.
Lần lượt, từng cái xác bắt đầu nói, kể lại những gì Giáo Hội đã làm.
“Nửa còn lại phải đào mộ cho những người sắp chết. Ai sống sót thì phải lắng nghe tiếng rên rỉ của người hấp hối và sám hối cho tội lỗi của mình.”
“Những người yếu ớt nhất bị chọn để chôn sống—người bệnh, người già.”
“Vợ của người đàn ông đó yếu đuối và không thể sinh con. Cô ấy bị chọn để chôn sống, nhưng chồng cô phản đối và tình nguyện thế chỗ.”
Giọng nói trở lại với cái xác của người phụ nữ gầy guộc. Đến lượt cô ta lên tiếng. Sanare, yếu ớt tựa vào tay linh mục, vuốt nhẹ lên má ông bằng ngón tay đầy bùn đất.
Ả trông như một đứa trẻ đang chơi với búp bê của mình. Với Sanare, xác chết có lẽ chỉ là công cụ giải trí.
Tôi biết điều đó quá rõ. Nhưng khi thấy cô ta giễu cợt trên những cái xác ngay trước mặt, tôi không thể nguôi đi sự căm phẫn trong lòng mình.
Giữa bầu không khí nặng mùi ghê tởm, thù hận và bất an, Sanare cất giọng hát như đang kể một bi kịch, giọng ả vui vẻ nhưng lại nức nở thê lương.
“Vị phán quan đã bật cười khi thấy hai người họ, người vợ khóc lóc bám lấy chồng, còn người chồng thì mỉm cười, an ủi bằng câu không sao đâu. Người đó cho phép cô vợ được đưa nước cho họ, nhưng chỉ một mình cô ấy thôi. Đã bệnh tật, vậy mà vẫn cố gắng đi lấy nước cho chồng. Ban đầu, cô ấy còn tưới nước cho những người khác. Nhưng chẳng mấy chốc, thân thể cô rã rời.”
Tôi nhìn quanh cánh đồng. Gần trăm người dân bị chôn sống. Một người phụ nữ yếu ớt làm sao có thể mang nước cho tất cả họ?
“Đêm đầu tiên, người ta cầu xin. Họ van nài được đào lên. Đêm thứ hai, họ gào thét chửi rủa. Họ nguyền rủa người phụ nữ vì chỉ quan tâm đến chồng mình. Đêm thứ ba, chỉ còn vang vọng những tiếng rên rỉ. Một nửa trong số họ đã chết. Đêm thứ tư, người phụ nữ cuối cùng cũng gục ngã. Không còn ai mang nước cho người đàn ông nữa. Đêm tiếp theo, anh ta cũng qua đời. Bình minh lên, và rồi các người đến.”
Thánh Kị Sĩ chắc chắn đã thấy dân làng bị chôn sống, khóc lóc cầu cứu. Nhưng họ không thể can thiệp vào việc làm của một phán quan.
“Đừng hiểu nhầm,” Sanare nói. “Chính phán quan đó đã làm mọi chuyện. Đây là những gì các phán quan trên khắp thế giới vẫn làm để truy lùng phù thủy. Giờ thì hãy nói gì đi, thưa Cha. Ai mới là con quỷ thực sự đây, những phù thủy đã cứu đói cho dân làng, hay phán quan đã tra tấn và giết sạch họ chỉ để truy diệt phù thủy?”
Linh mục nghiến răng. Tôi tưởng hắn sẽ nói kiểu như “Chỉ riêng sự tồn tại của phù thủy cũng đã là tội lỗi,” nhưng những lời của Sanare đã khiến hắn dao động.
“Giờ thì cha hiểu rồi chứ? Giáo Hội, thứ gọi là trụ cột bảo vệ trật tự thế giới, đã bị tha hóa. Phải có ai đó sắp xếp lại những mớ mảnh ghép hỗn độn này. Nhưng ngoài phù thủy, thì còn ai có thể đối đầu với Giáo Hội đây?”
“Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói sao?” Zero hỏi, giọng thản nhiên. “Ta bắt đầu thấy nhàm chán rồi.” Những lời đó lập tức khiến Sanare im bặt. “Để bảo vệ hàng nghìn người, Giáo Hội sẵn sàng hi sinh hàng trăm. Đó là triết lý họ đã hô hào suốt năm trăm năm qua. Vô cùng hợp lý. Gọi đó là tàn nhẫn lúc này chỉ khiến ngươi nghe như một đứa trẻ ngây thơ. Những phù thủy lão luyện chẳng bao giờ nói mấy lời như ngươi vừa nói.”
“Ngươi đang đứng về phía Giáo hội sao?”
“Một câu hỏi ngu ngốc. Ta chỉ đứng về phía chính mình. Ai chống lại ta, dù là Giáo hội hay phù thủy, ta đều không nhân nhượng. Ngươi nên chuẩn bị sẵn đi, con nhóc ranh học đòi làm Pháp sư. Những khát vọng và ảo tưởng của ngươi sẽ không bao giờ thành hiện thực. Hãy để ta tiên đoán cho ngươi một điều. Với kẻ đã vứt bỏ thân xác con người như ngươi, cái chết sẽ là một sự giày vò mà không con người có thể chịu nổi.”
Vẻ đẹp lạnh lùng của Zero khiến người ta khiếp sợ. Khuôn mặt vô cảm ấy làm máu tôi như đông lại. Giọng Zero bình thản, nhưng khí thế tỏa ra từ cơ thể khiến người khác không dám đến gần.
Sanare bật cười như thể chẳng hề hấn gì. Ngay lúc đó, tất cả các thi thể chôn dưới đất cũng cười rộ lên theo.
Mặt trời đang lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian. Cánh đồng đen bốc cháy trong sắc đỏ, những xác chết cười vang trong đó như những linh hồn đang cháy trong địa ngục.
“Bọn ta chẳng âm mưu gì cả. Thời thế đang thay đổi, Zero à. Ngọn lửa chiến tranh đang cháy âm ỉ khắp nơi chỉ chờ có ngày được bùng lên. Cuộc khởi nghĩa phù thủy ở Wenias, sự hình thành của một Quốc gia Ma thuật, sự hòa bình trong vương quốc ấy, và sự hữu ích của Ma Thuật. Dù Giáo Hội có cố gắng ém nhẹm đến đâu, lời đồn vẫn lan đi. Ta chỉ là đang thổi bùng nhóm lửa đó thôi. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ thành cơn bão lửa. Ta từng nghe ai đó trong quán rượu nói, ‘Phù thủy có thực sự xấu xa không nhỉ?’”
Giáo Hội đã và đang truy lùng phù thủy, khiến số lượng của họ suy giảm đáng kể. Giờ đây, người dân không còn sợ phù thủy như trước. Thế nhưng Giáo Hội vẫn tiếp tục giết hại người vô tội trong cái cớ tiêu diệt phù thủy.
Không ngạc nhiên khi ngày càng nhiều người bắt đầu hoài nghi về giáo lý của Giáo Hội.
“Ngược lại, nỗi kinh hoàng mà Giáo Hội mang lại lại vô cùng chân thực. Ví dụ điển hình chính là các phán quan của Dea Ignis—ai ai cũng sợ họ. Nhân tiện, thưa Cha…”
Thi thể trong tay linh mục lại bắt đầu động đậy một cách kỳ quái. Nụ cười hiện lên trên gương mặt xác chết khiến hắn hơi giật mình, nhưng vẫn không buông tay. Trong sâu thẳm, hắn vẫn là một giáo sĩ chân chính.
“Nhờ cha giết tên pháp sư hiền lành, yếu đuối Argentum ở Đảo Hắc Long mà công chúa đã trở thành con rối của ta. Nhưng mà có vẻ có sự hiểu lầm ở đây nên ta muốn làm rõ. Công chúa đã tự nguyện dâng hiến thân xác mình cho ta. Để trả thù cho Argentum và hủy diệt Giáo Hội.”
Tôi thầm rủa trong đầu, đưa tay bóp sống mũi. Nó giải thích tại sao Sanare có thể rời khỏi cơ thể công chúa và chiếm lấy một xác chết.
Thật trớ trêu. Hành động của Dea Ignis và các cuộc săn phù thủy của Giáo Hội lại trở thành vũ khí giúp Cestum ngày càng mạnh mẽ. Một khi đã hình thành, nó không thể bị tiêu diệt bằng những phương thức thông thường nữa.
“Nếu những kẻ học đòi làm Pháp sư khắp thế giới đều giúp đỡ mọi người thì sao? Nếu họ sử dụng Ma Thuật hữu ích thì sao? Nếu Giáo Hội vẫn truy đuổi họ, và người vô tội phải bị vạ lây, thì dân chúng sẽ đứng về phía nào? Và nếu chính người dân cũng biết dùng Ma Thuật thì sao? Khi chiến tranh nổ ra, ai sẽ chiến thắng? Zero, ngươi nghĩ sao? Thế giới sẽ thay đổi, đúng không?”
_________________________________
Tất cả các xác chết đều ngừng cử động và im lặng. Chẳng biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn hẳn và bóng tối bắt đầu bao phủ.
Một tiếng thở dài từ Zero báo hiệu mọi chuyện đã kết thúc.
“Nói thao thao bất tuyệt mà cuối cùng lại biến mất,” tôi nói. “Đúng là một mụ đàn bà kinh tởm.”
Linh mục đứng dậy, vẫn ôm xác người phụ nữ trong tay, lặng lẽ bước về phía làng. Tôi thở dài nặng nề, bước theo hắn cùng với Zero.
Sau khi băng qua cây cầu, chúng tôi đến một quảng trường nhỏ, hai bên là những căn nhà gỗ xiêu vẹo. Ngôi làng mất đi một nửa dân cư giờ trở nên tĩnh lặng lạ thường. Ánh mắt dõi theo chúng tôi từ sau những ô cửa sổ chất đầy sợ hãi và nghi hoặc.
Linh mục hít một hơi thật sâu. “Nghe đây! Hỡi dân làng từng bị phù thủy làm ô uế! Ta là phán quan từ Dea Ignis, được Giám mục Nhà thờ Lutra phái đến! Nhờ sự hy sinh cao quý của nhiều người, làng các ngươi đã được tha thứ. Ngôi làng này không còn mang tội nữa!”
Cả làng xôn xao.
“Những người tử vì đạo trong cuộc săn phù thủy sẽ được đưa về Vương quốc của Chúa theo nghi lễ của Nữ thần!”
“Khoan đã. Ngươi chắc chứ?” tôi hỏi.
“Không sao cả. Trong Dea Ignis không có quy định nào cấm các phán quan can thiệp vào hành vi của nhau. Tha Hóa bắt họ sám hối chuộc tội, còn ta thì tha thứ. Chỉ vậy thôi.”
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi từng người dân bước ra khỏi nhà, lo lắng tụ lại trước mặt linh mục.
“Thật sao? Giờ chúng tôi có thể đào họ lên rồi sao?” một người hỏi. “Chúng tôi có thể chôn họ ở nghĩa trang đàng hoàng chứ?”
Ai cũng trông kiệt quệ. Họ run rẩy, mặt mày trắng bệch.
Khoảng trăm người dân đã bị chôn và giết. Ở những ngôi làng nhỏ như thế này, hầu hết cư dân đều là họ hàng thân quen. Những người sống sót chắc chắn đã tổn thương tinh thần nặng nề khi phải nghe tiếng oán than của người bị chôn suốt nhiều ngày.
“Phán quan nói không được đào lên. Cũng không được rời khỏi làng. Nếu cãi lời, cả làng sẽ chết hết.”
“Cha ơi,” một người khác lên tiếng. “Chúng tôi sẽ không bị kết tội nếu đào họ lên chứ?”
“Không,” linh mục đáp dứt khoát. “Ta thề trước Chúa.”
Một tia hy vọng nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt căng thẳng của dân làng.
“Nếu ai phản đối phán quyết của ta và cho rằng ngôi làng này vẫn còn ô uế, hãy cử người đến trình báo với Đức Giám mục. Khi đó, Thánh Kị Sĩ sẽ đến bảo vệ các ngươi.”
Linh mục thả lỏng đôi vai. Hắn quay sang người phụ nữ trong tay, mỉm cười dịu dàng mà đầy đau xót.
“Ta muốn chôn cất người phụ nữ này trước. Có thể dẫn ta đến nghĩa trang không? Ta bị mù, như các ngươi thấy đó.”
_________________________________
Hợp sức cùng dân làng để đào và đưa toàn bộ thi thể về nghĩa trang có vẻ sẽ kéo dài suốt đêm.
Ban đầu, người dân còn lưỡng lự không dám tham gia việc chôn cất. Chỉ đến khi linh mục và tôi thật sự bắt đầu đào xác và đưa đi mai táng, họ mới lần lượt bắt tay vào giúp đỡ.
Tôi đang làm cái quái gì vậy? tôi tự hỏi. Nhưng tôi là kẻ khỏe nhất ở đây. Tôi sẽ cảm thấy bứt rứt nếu không giúp mất.
Linh mục viết một bức thư và nhờ dân làng gửi cho Thánh Kị Sĩ đang chặn đường. Sáng mai, chắc sẽ có thêm người đến thay phiên chúng tôi.
Khi cùng làm việc, dân làng bắt đầu tin tưởng tên linh mục mù và cởi mở trò chuyện.
“Dân làng bắt đầu lâm bệnh. Rồi mấy người đó xuất hiện, nói rằng họ có thể giúp. Có năm hay sáu người gì đó. Họ tự xưng là Hội ma pháp sư Zero. Tôi tưởng họ đùa, còn nói: ‘Tôi mà tuyệt vọng nữa là đi cầu cứu cả ác quỷ luôn đấy.’”
“Họ rất tử tế. Chúng tôi còn ăn uống chung với nhau. Phù thủy tóc bạc à? À, chắc là người đứng đầu Hội đó. Tôi nghe mấy phù thủy khác bảo cô ta đẹp lắm. Không ai từng gặp trực tiếp, nhưng tôi thì ước được thấy cô ta dù chỉ một lần.”
“Có một ngôi đền cổ ở phía thượng nguồn con sông. Nghe nói ngày xưa được xây để thờ một thủy thần. Thánh Kị Sĩ bảo đó là hang ổ của phù thủy, và bắt chúng tôi chỉ đường. Nhưng chẳng ai biết đường đến ngôi đền đó cả. Chỗ đó có một hang động, nhưng khi đi vào rồi, thì đột nhiên lại bị dẫn ra lại ngoài. Thế là họ buộc tội chúng tôi bao che phù thủy.”
Đó là những thông tin đáng chú ý nhất mà tôi thu thập được. Có khoảng sáu hay bảy thành viên trong Hội ma pháp sư Zero. Người đứng đầu tên là Zero. Thông tin mới duy nhất là sự tồn tại của một ngôi đền cổ được phù thủy dùng làm căn cứ.
Phần còn lại chủ yếu là lời oán trách Giáo Hội, hoặc kể về nhân thân những người bị phán quan sát hại—nhưng tên linh mục vẫn lắng nghe chăm chú, không chút khó chịu.
Zero đứng lặng bên rìa nghĩa trang, lắng nghe những lời dân làng mà không tham gia giúp đỡ.
“Xem ra Giáo Hội là phe xấu trong vụ này thật,” tôi vừa nghỉ tay vừa nói. “Đúng như Cestum mong muốn.”
“Không hẳn,” Zero đáp. “Đúng là Giáo Hội gây ra khổ đau, nhưng cũng là một giáo sĩ đã cứu họ. Giáo Hội là tổ chức hai mặt. Cai trị bằng nỗi sợ, và ban sự cứu rỗi qua lòng nhân từ.”
Ánh mắt Zero hướng về phía lưng của linh mục, người đang cùng dân làng chôn cất người chết.
“Ta không tin Giáo Hội, nhưng cũng không cho rằng Giáo Hội là ác.”
“Một phù thủy mà lại nói thế à?”
“Chính vì ta là phù thủy. Từ rất lâu rồi, Giáo Hội đã bảo vệ con người khỏi những kẻ lạm dụng Ma pháp và gieo rắc hỗn loạn. Những phù thủy yêu chuộng hòa bình đã hợp tác với Giáo Hội, thậm chí còn giúp truy lùng những phù thủy nguy hiểm. Điều này vẫn phù hợp với chính sách hiện tại của Giáo Hội, sử dụng những phù thủy tốt.”
“Từ hợp tác mà giờ chuyển sang lợi dụng luôn rồi. Nghe như kiểu quan hệ đã méo mó mất rồi.”
“Năm trăm năm là quãng thời gian dài. Hẳn là còn nhiều thứ bị vặn vẹo theo năm tháng. Dù sao đi nữa, cũng chính Giáo Hội đã mang lại trật tự cho thế giới. Họ dạy chữ cho người nghèo, xây tường thành bảo vệ khỏi lũ sói và bọn trộm cướp, phân phát thuốc men cho người bệnh, và nuôi sống người đói. Phù thủy thì ích kỷ và đề cao thực lực. Nếu họ thắng trong cuộc chiến năm xưa, thế giới có khi giờ còn hỗn loạn hơn.”
Thành thật mà nói, tôi khá bất ngờ khi Zero lại có cái nhìn tích cực về Giáo Hội như vậy.
Có lẽ biểu cảm của tôi đã thể hiện điều đó, nên Zero nhún vai nói thêm, “Không phải là ta nghĩ là không có vấn đề gì. Giáo Hội đã phát triển quá mức. Họ không còn bắt kịp thời đại và vẫn cố bám víu vào thứ chính nghĩa và trật tự của năm thế kỷ trước. Khi thế giới thay đổi mà Giáo Hội vẫn giữ nguyên, thì sẽ sinh ra những rạn nứt và rạn nứt dẫn đến tha hóa. Cestum đã lợi dụng điều đó.”
Những phù thủy giúp đỡ dân làng xuất hiện đúng lúc người dân đã chán ngán sự cai trị năm trăm năm của Giáo Hội.
Khi phù thủy chính nghĩa đánh bại phù thủy tà ác ở Wenias, một làn sóng quan điểm mới về phù thủy bắt đầu lan rộng trong dân chúng.
Thư của Albus nói rằng những người muốn học Ma Thuật và những kẻ quyền thế muốn lợi dụng nó đang tụ hội về Wenias. Tất nhiên cũng có nhiều người phản đối.
Hiện tại, Giáo hội vẫn mạnh hơn nhiều. Nhưng nếu danh tiếng xấu của họ lan truyền do các âm mưu của Cestum, và công lao của phù thủy ngày càng được biết đến, cán cân quyền lực sẽ có ngày đảo ngược.
“Giáo Hội cũng không thống trị thế giới suốt năm thế kỷ chỉ để cho vui,” tôi nói. “Tôi nghi ngờ Cestum sẽ thành công với kế hoạch của chúng.”
“Chắc chắn rồi. Trước khi phù thủy kịp nắm quyền, sẽ có một cuộc săn phù thủy quy mô lớn. Và điều đó sẽ dẫn thẳng đến chiến tranh.”
“Ngay cả khi cô không đối đầu với Giáo Hội?”
Hồi ở căn nhà xập xệ của Liza và Credo, Zero từng nói rằng nếu cô ra tay chống lại Giáo hội, chiến tranh sẽ nổ ra.
“Có nhiều con đường dẫn đến chiến tranh. Nếu ta đối đầu với Giáo Hội, chỉ khiến nó xảy ra sớm hơn. Nếu để mặc Cestum—không, dù không có sự can thiệp của chúng, nếu để Ma Thuật tiếp tục lan rộng, thì chiến tranh cũng sẽ nổ ra thôi. Chính Pháp sư Chiêm Tinh Argentum đã quan sát được điều này trên Đảo Hắc Long.”
“Không phải cô đã rời khỏi hầm chỉ để ngăn điều đó sao? Thôi, giờ nên lo chuyện hiện tại. Còn cái Hội Ma pháp sư Zero đang ẩn mình trong ngôi đền ấy thì sao?”
Mục đích duy nhất khiến chúng tôi đến ngôi làng này là để lần theo dấu vết Ma Thuật dẫn đến hang ổ của phù thủy. Tôi không biết Zero định làm gì với họ, nhưng điều quan trọng là phải lấy được bản sao cuốn Ma pháp thư trước tên phán quan.
“Ta cảm nhận được sự hiện diện của năm phù thủy,” Zero nói. “Điều đó khớp với lời dân làng. Nhưng họ vừa biến mất.”
“Bị giết rồi à? Bao gồm cả kẻ giả mạo cô?”
“Hmm… kẻ giả mạo ta…” Cô ấy dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy tôi nhìn chăm chú, Zero phẩy tay như muốn nói không có gì đâu. “Có gì đó rất lạ. Tất cả tin đồn về phù thủy đều xuất phát từ ngôi làng này, nhưng không một ai từng thấy người tên Zero. Tất cả chỉ là lời truyền miệng, không gì ngoài những lời đồn. Anh có thấy nó quen quen không"
“Số 13.”
“Đúng. Để thao túng các phù thủy ở Wenias, Số 13 từng dựng lên một nhân vật "Ngài" chỉ tồn tại qua lời đồn. Cách thức hiện tại khá giống như vậy.”
“Vậy cô đang muốn nói rằng người mạo danh Zero này thực ra không tồn tại?”
“Chúng ta chưa đủ thông tin để kết luận. Cũng có khả năng họ thực sự đã có mặt trong ngôi đền. Dù sao thì ta cũng đã đánh giá thấp Dea Ignis. Dù là phù thủy còn non kinh nghiệm, ta không ngờ họ lại bị tiêu diệt dễ dàng đến vậy.”
“Nếu phán quan đã lấy được cuốn sách, có lẽ hắn đang trên đường quay về Đại Giáo Đường rồi. Cô không định xông vào đó để giành lại chứ? Mạo hiểm đấy.”
“Phải, quá liều lĩnh. Chúng ta cần lên kế hoạch.”
“Tôi nghi ngờ tôi và cô có thể làm gì được trước Giáo Hội.”
Đại Giáo Đường luôn có Thánh Kị Sĩ canh gác. Nếu chúng tôi cố đoạt lại bản sao, tên linh mục tạm thời là đồng minh của chúng tôi sẽ lập tức trở thành kẻ thù. Trừ phi chuẩn bị khai chiến với cả thế giới, việc xông vào đó rõ ràng là một sai lầm lớn.
Zero xoa nhẹ cằm. “Tha Hóa chỉ có thể tìm ra Hội Ma pháp sư và đoạt được bản sao cuốn sách là nhờ thông tin từ Sanare. Nhưng mục tiêu của cô ta hẳn không phải là giao sách cho Giáo Hội. Nếu phán quan hoàn thành nhiệm vụ, Cestum sẽ không được lợi gì.”
“Sự suy yếu quyền lực của Giáo Hội sao. Tôi hiểu ý cô rồi. Quả thật, nếu Giáo Hội hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp trở ngại gì, thì việc gây ra một vụ việc như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Phải có lý do gì đó. Mục tiêu của họ là gì?”
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe của Thánh Kị Sĩ đã tới.
Hơn chục kĩ sĩ kéo đến nghĩa trang, được dẫn đường bởi dân làng mang thư. Tên kị sĩ từng chặn chúng tôi dọc đường tiến thẳng tới linh mục.
“Tôi không ngờ một phán quan khác lại tha thứ cho ngôi làng mà một phán quan khác đã trừng phạt,” hắn nói.
“Có thể là vì tiêu diệt phù thủy, nhưng Đức Giám mục cũng rất phiền lòng trước hành vi méo mó của Tha Hóa,” linh mục đáp.
Kị sĩ đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Niềm tin của hắn với Giáo Hội phần nào được phục hồi.
“Phải nói rằng là các người đến muộn hơn ta tưởng,” linh mục nói. “Ta nghĩ các người sẽ có mặt trước bình minh.”
“Chúng tôi có chút rắc rối. Phán quan Tha Hóa đã tìm được hang ổ của phù thủy, nhưng không thấy thủ lĩnh hội ở đó. Họ tra tấn các phù thủy bị bắt nhưng vẫn không moi được gì, nên lại bắt đầu một cuộc săn phù thủy khác.”
“Cái gì?!” Linh mục sững người.
Tôi cau mày, quay sang Zero. “Cô chẳng vừa nói tất cả phù thủy đều chết rồi sao?”
“Đúng là khí tức của họ đã biến mất. Ta cũng không cảm nhận được ai rời khỏi ngôi đền, nên khó tin rằng có người trốn được—” Zero đột ngột dừng lại giữa câu, như vừa nhận ra điều gì.
“Một thực thể chỉ tồn tại trong lời đồn… nghĩa là một kẻ không thể bị bắt. Ta hiểu rồi. Ả ta quả là hiểm độc.”
Zero mỉm cười cay đắng. “Kị sĩ, ta muốn xác nhận một việc. Chưa ai từng thấy người tên Zero đó, đúng không?”
“Ừ thì, báo cáo nói là không.”
Không ai từng thấy Zero, kể cả trong ngôi đền. Điều này khiến Zero trước đây nghĩ rằng kẻ giả mạo không tồn tại, nhưng giờ thì cô đã chắc chắn.
“Ta có tin tốt cho ngươi, kị sĩ,” Zero nói, kéo mũ trùm đầu xuống.
Trước khi tôi kịp ngăn lại, cô để lộ mái tóc bạc dài đến thắt lưng và vẻ đẹp mê hoặc. Sắc mặt của kị sĩ tái dần, cứng đờ theo từng giây.
“Ta chính là Zero đó. Ẩn Giả đã bắt được ta và hiện đang giam giữ. Hãy báo lại với Giáo Hội, và lập tức dừng cuộc săn phù thủy.”


0 Bình luận