Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Chương 5: Phản Công

1 Bình luận - Độ dài: 12,209 từ - Cập nhật:

Sau khi rời khỏi nơi ở của Argentum, chúng tôi không trở lại Nordis mà tiến thẳng đến nơi vương quốc láng giềng Altaria.

“Nghi lễ sẽ diễn ra tại Altaria,” công chúa nói. “Triệu hồi con rồng ở Nordis nơi người dân sinh sống không phải là lựa chọn tốt nhất.”

Chúng tôi quyết định để Argentum ở lại một mình.  Mục tiêu bây giờ là thu hồi lại bản sao chép của Ma Pháp Thư, tiêu diệt con rồng, và an toàn rời khỏi hòn đảo này. Để mọi thứ thuận lợi, thì Lễ Diệt Long phải diễn ra thành công. Vì vậy hiện tại chúng tôi quyết định theo dõi mọi việc diễn ra thế nào thay vì làm ầm ĩ lên vì bản sao chép.

Quân Đoàn Ma Thuật đã rời đi đế đến Altaria từ tối hôm trước và đã sẵn sàng cho buổi tế lễ tại hoàng thành Altaria.

Raul giải thích cho tôi nghe về địa lý và lịch sử của Altaria trên đường đi. “Altaria nằm ở chân núi nơi con rồng cư ngụ. Ở Hắc Long Đảo, càng gần ngọn núi đó thì đất đai càng màu mỡ, cây trồng càng dễ phát triển . Vì vậy những người bị trôi dạt đến hòn đảo này từ lâu đã bắt đầu canh tác ở đó.”

“Ừ thì cây trồng có thể mọc được đấy, nhưng ai lại đi trồng trọt ngay dưới chân núi nơi rồng sống chứ?”

“Ban đầu thì không ai tin rằng có một con rồng sống trên hòn đảo này cả. Anh biết đấy rồng ít khi tự mình xuất hiện.”

Truyền thuyết nói rằng rồng thường thức tỉnh mỗi trăm năm một lần, và sau khi thức dậy, nó lại chìm sâu vào trong giấc ngủ dài sau một bữa no nê.

Điều này có nghĩa những người trôi dạt lên đảo đã xây dựng làng mạc và cuối cùng trở thành một vương quốc trong suốt một thế kỷ. Chỉ cho đến khi họ nhận ra sự tồn tại của con rồng.

“Có vẻ như nó xuất hiện cùng với dòng dung nham từ ngọn núi lửa phun trào và đã nuốt chửng một nửa số người sống gần hoàng thành. Không giống như các loài động vật khác, con người tập trung ở một chỗ, khiến họ trở thành một con mồi béo bở. Nhưng người dân Altaria vốn là tội phạm bị lưu đày, họ không có công nghệ để đóng tàu. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại trên đảo.”

Họ không thể rời khỏi đảo, và không quan trọng họ đi đâu, con rồng luôn dõi theo. Lễ Thánh Long như được tạo ra cùng tồn tại với sinh vật này.

“Lễ được tổ chức vào mỗi một trăm năm. Họ dâng nhiều lễ vật hiến tế nhất có thể, và như một dấu hiệu của sự khuất phục, họ còn dâng hiến cả một trinh nữ lên tế đàn. Tôi đã đọc điều đó trong một cuốn sách cũ.”

“Một quốc gia tồn tại bằng cách dâng hiến tế cho rồng sao?” Zero lẩm bẩm. “Điều đó giải thích cho cái tên Altaria, bắt nguồn từ từ ‘altar’ - tế đàn.”

Tôi nhìn công chúa đi trước chúng tôi. “Vậy kế hoạch của công chúa là đóng vai trinh nữ để dụ con rồng để, thể hiện sự khuất phục rồi giết nó.”

“Đó là lựa chọn tốt nhất.”

“Tôi nghe chán câu đó rồi đấy… Liệu kế hoạch này có hiệu quả chứ?”

“Nếu nó không hiệu quả thì có lẽ là không còn gì ta có thể làm cả.”

“Gan cô cũng lớn đấy…”

Tôi không chỉ ấn tượng mà còn thực sự choáng váng. Argentum đã nhờ chúng tôi bảo vệ công chúa, nhưng tôi không biết kế hoạch của Zero là gì.

Dù sao đi nữa tôi cũng chẳng thể làm gì con rồng. Chỉ cần nhớ lại sinh vật tôi thấy trên thuyền đã khiến tôi cảm giác rằng mình đã chết tận ba lần rồi.

“Tôi thấy tòa thành rồi!” Raul thốt lên chỉ tay về ngọn đồi trên đường chính. Trên đỉnh dốc thoai thoải là một thành phố với những mái nhà đỏ, một tháp hình trụ mọc ra từ đó.

“Chà… Tòa thành có vẻ cổ xưa,”

“Ồ. Anh có thể biết chỉ bằng cách nhìn vào tòa tháp ư?”

“Đại khái là vậy.”

Người ta nói rằng lâu đài bắt đầu là những tòa tháp được xây dựng trên các ụ đất. Ta gần như có thể đoán được thời điểm nó được xây dựng chỉ bằng hình dạng của lâu đài.

“Nếu nó trông đơn giản và không cầu kỳ, thì nó đã lâu đời. Nếu nó có hình chữ nhật, thì nó thậm chí cổ hơn.”

“Tiêu chí đó nghe khá chung chung.”

Sau một khoảng thời gian dài, tòa tháp trở thành nơi ở của hoàng gia, nhiều ngôi nhà được xây dựng xung quanh để binh lính sinh sống, và lâu đài dần trở nên to lớn và phức tạp hơn.

Gần đây, nhiều lâu đài được xây dựng chỉ nhằm mục đích phô trương, tiêu tốn nhiều tiền cho một nơi với phòng thủ lỏng lẻo.

Xét về khía cạnh này, các nhà thờ cũng tương tự. Giáo hội chia sẻ cùng một tâm thế với giới quyền lực, xây dựng những công trình lộng lẫy chỉ để khẳng định uy quyền của mình.

_________________________________

Chúng tôi kịp đến Altaria trước khi màn đêm buông xuống và giáp mặt với Gouda, người đã chờ sẵn ở trước cổng.

Không chỉ mỗi tòa thành trông có vẻ cổ xưa nhưng cả thành phố này cũng vậy. Bức tường bao quanh nó được làm bằng gỗ.

“Hoặc do công nghệ nơi đây chậm trễ hơn vì vị trí hẻo lánh của đảo, hoặc là ngay từ đầu đã không có sẵn nguyên vật liệu ở đây.” Tôi lẩm bẩm khi đang quan sát xung quanh thành phố.

“Cả hai,” Gouda đáp gọn, lưng vẫn quay đi. “Hơn nữa, Altaria cách xa biển. Không như Nordis, nó không thể tham gia vào những cuộc giao thương lớn.”

“Tôi bất ngờ rằng nó vẫn trụ được tới bây giờ.”

“Ờ, bọn ta đã xoay sở được. Bọn ta xây một bến cảng nhỏ cách xa lâu đài và mời các tàu buôn đến. Các loại thảo mộc và thực vật quý hiếm mọc ở Cấm Địa nên mọi người sẽ dừng lại khi giao dịch với Nordis.”

Chiến tranh không chỉ đơn thuần về giết chóc, nhưng nó còn dạy cách thức để thu thập tài nguyên. Lý do hai vương quốc vẫn duy trì chiến tranh suốt bao năm nay trên hòn đảo nhỏ này có lẽ do sự khan hiếm nguyên liệu, ngăn họ phát động những cuộc chiến lớn.

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Công chúa hỏi bằng giọng ra lệnh, như thể đang bảo Gouda ngừng nói chuyện phiếm.

“Rồi,” hắn trả lời một cách thản nhiên. Hắn thậm chí không hề bối rối trước giọng điệu của cô — mặc dù khuôn mặt lúc nào cũng cau có thấy rõ.

“Theo truyền thống, chúng ta đặt tất cả các lễ vật lên tế đàn trên vách đá.”

“Và chiếc còi gọi rồng thì sao?”

“Đây.” Gouda lấy ra từ trong túi một cây sáo dọc màu đen. Những đường chạm khắc tinh xảo và được khảm bằng vàng và đá quý.

“Cây sáo đó nhìn đắt tiền phết.” Tôi thành thật nhận xét.

“Câm miệng, tên thô lỗ!” Gouda quát lên, vẻ mặt đầy phẫn nộ. “Chẳng ai để tâm đến ý kiến của một kẻ bỉ ổi như ngươi.”

Tôi chỉ nhún vai.

“Cây sao này đã được truyền lại qua bao đời gia đình hoàng tộc của Altaria. Âm sắc của nó dường như có thể triệu hồi rồng.”

“Dường như?”

Gouda lảng tránh ánh mắt. “T-Ta không rõ điều đó, được chưa?! Nghi thức cổ xưa lắm rồi. Những người triệu hồi rồng đều đã chết. Nghi thức cuối cùng đã diễn ra vào ba trăm năm trước!”

Nó được truyền lại như một báu vật truyền thuyết nhưng có vẻ không ai hiểu rõ về nó. Huống hồ chi rằng đức vua và hoàng tử của Altaria đã chết.

“Ngươi có biết về giai điệu đó không?” Công chúa hỏi.

“Có. Tôi đã tìm thấy một bản nhạc. Giai điệu không quá phức tạp.”

“Tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ ngay bây giờ.”

_________________________________

Men theo con đường dẫn về phía sau hoàng thành, chúng tôi đến một vách đá dựng đứng. Bám vào mép vực là một tế đàn đá cổ xưa, vừa đủ rộng để một con rồng khổng lồ đáp xuống.

Tất cả có mười ba bậc thang dẫn lên đỉnh tế đàn, và ngay trước mặt nó sừng sững ngọn núi, nơi con rồng ngự trị.

Hai bên bậc thang là những bức tượng rồng, nổi bật một cách kỳ lạ trong bóng tối khi ánh lửa bập bùng hắt lên chúng.

“Tôi thấy không thoải mái về điều này,” tôi nhún vai. “Tôi biết đây là cái bẫy để dụ rồng, nhưng vẫn…”

Tế đàn đầy ắp những lễ vật — nai, lợn rừng và trái cây. Ngay trung tâm là một chiếc ghế bọc vải nơi công chúa ngồi.

Cô để xõa tóc, cất đi chiếc kính một mắt và áo giáp, chỉ khoác trên mình một chiếc váy trắng đơn giản, khiến cô trông từ xa trông chẳng khác mấy một cô gái yếu ớt sắp bị hiến tế.

Công chúa đang cầm trên tay một con dao đẫm máu Raul. Cô nói sẽ sử dụng phép mạnh nhất mà cô biết. Tôi tự hỏi nó sẽ là phép như thế nào.

“Anh đang lo cho công chúa sao?” Zero hỏi.

Tôi cau mày. “Tôi thực sự lo cho bản thân mình hơn. Nếu công chúa thất bại, con rồng sẽ nổi điên lên mất.”

“Không cần phải lo. Có ta ở đây cơ mà.”

“Vậy sao cô không thế chỗ cho cô ta đi?”

“Công chúa là người lãnh đạo của đất nước này. Hành động anh dũng đóng vai một mồi nhử để giết rồng sẽ là chìa khóa để thống nhất vương quốc. Đó chắc chắn viễn cảnh cô đang nghĩ đến. Trong trường hợp này ta tốt nhất chỉ nên vào vai phụ thôi.”

“Có lẽ thế.” Tôi tựa người lên thân cây nhìn quanh tế đàn. Quân Đoàn Ma Thuật đang túc trực bên dưới, lo lắng chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra.” Tôi nhăn mũi giật giật ria mép. “Có vẻ như trời sẽ mưa đây.”

Một âm thanh cao vút, trong trẻo vang lên giữa màn đêm. Đó là tiếng sáo của Gouda, vọng lên từ bên dưới tế đàn. Giai điệu có ba âm sắc — cao, trầm và trung. Hắn thổi từng nốt một, cẩn thận và kéo dài từng nhịp, như thể đang xác nhận từng âm sắc.

Sau một thoáng im lặng, một giai điệu dịu dàng và dễ chịu len lỏi vào màn đêm.

Gió thổi từ vách đá về phía ngọn núi. Có lẽ nó sẽ mang theo âm thanh của cây sáo. Giai điệu du dương khiến mí mắt tôi nặng trĩu. Tôi cố nén một cái ngáp.

Bỗng một tiếng gầm vang dội từ ngọn núi làm không khí rung chuyển. Tôi vểnh tai lên, vội điều chỉnh tư thế, sẵn sàng đối phó.

Chỉ một lát sau, tôi nghe thấy tiếng đập cánh. Trong màn đêm, tôi nhận ra một bóng đen khổng lồ đang lao đến từ phía xa.

Những vệt sáng đỏ rực chạy dọc thân thể đen sẫm của con rồng, trông như những vết nứt phát sáng. Càng tiến lại gần, không khí càng trở nên oi bức. Có lẽ nó đã mang theo hơi nóng từ ngọn núi lửa.

“Con rồng đang đến!” Tiếng ai đó trong Quân Đoàn Ma Thuật la lên.

Gouda vẫn đang thổi sáo của hắn trong khi công chúa vẫn bất động trên ghế. Dưới tế đàn, quân lính la hét, chờ đợi thời cơ thích hợp để giải phóng Ma Thuật vào con rồng đang lao tới.

Con rồng đáp xuống trước tế đàn một cách điềm nhiên như thể đây chỉ là một nghi thức quen thuộc. Nó đưa mắt nhìn công chúa và những tế vật, hít nhẹ, nghiêng đầu rồi chậm rãi há miệng ra. 

“Này, này. Chắc chúng ta không chỉ ngồi đây nhìn cô ta bị ăn mất đúng không?” Tôi căng thẳng nghiêng mình về phía trước.

Công chúa đứng dậy vung con dao găm.

Gouda dừng chơi sáo. “Khống chế nó lại!” hắn ra lệnh. “Đừng cho nó chạy thoát khỏi tế đàn!”

Con rồng vừa chuẩn bị nuốt chửng công chúa thì Quân Đoàn Ma Thuật bao quanh lấy nó và đồng loạt giải phóng Steim. Gầm lên đau đớn, nó đang muốn thoái chạy. Nó mất thăng bằng và rơi khỏi tế đàn, nhưng đã lấy lại thăng bằng giữa không trung và bay lên.

Nó cố quay đầu bỏ chạy nhưng Quân Đoàn Ma Thuật không cho nó lấy một cơ hội. Các binh sĩ sử dụng Ma Thuật để kiềm hãm con rồng giữ cho nó gần tế đàn.

“Đúng là một vương quốc từng chinh chiến bằng Ma Thuật.”

Họ là những chuyên gia trong việc sử dụng Ma Thuật trong chiến đấu. Con rồng giận dữ gầm to, nhưng không ai trong số họ lộ vẻ nao núng trước sự hiện diện của sinh vật này, với móng vuốt to bằng một người trưởng thành.

Công chúa hé miệng và bắt đầu niệm chú. “Hectseid nedfrad ista tum di haria.” Cô dùng con dao găm vẽ vòng tròn phép thuật trên không trung rồi đưa lên trời.

“Chuyện gì với những đám mây vậy?”

Chúng tụ lại trên cao, như thể đang đáp lại lời gọi của công chúa. Một tiếng sấm, vang rền như tiếng gầm của một con thú hoang dã, vang lên từ những đám mây, làm rung chuyển cả không gian.

"Đó là Adwecris, từ trang mười của Chương Săn Bắn!" Zero kêu lên. "Đó là một Ma Thuật cấp cao!"

"Thật sự khủng khiếp như vậy sao?" Tôi hỏi.

"Ta đã giải thích trước rồi, Ma Thuật trong Ma Pháp Thư Zero càng về sau thì càng mạnh và khó kiểm soát. Ma Thuật mạnh nhất mà cô bé ở Wenias có thể thi triển là Flagis, một phép từ trang thứ sáu. Giờ anh đã hiểu công chúa đang liều mạng đến mức nào rồi chứ?"

"Cô ta sẽ ổn chứ?"

"Ta không biết." Giọng Zero run rẩy, và cô ấy nở một nụ cười gượng gạo hiếm thấy. "Tiềm năng ẩn thật đáng sợ. Ta Hiểu tại sao Argentum muốn giao cô ấy cho ta rồi. Cô ta thực sự là một mối nguy lớn." Giọng cô ấy tràn đầy nỗi sợ hãi.

Một tiếng thét vang lên trong bóng tối, rồi một người ngã xuống. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những tiếng thét tiếp theo vang lên.

"Đánh Thuê, đó là gì vậy?"

"Tôi không biết, nhưng có chuyện gì đó không ổn. Nghe như thể họ bị tấn công."

Liệu bọn cướp có xuất hiện trong tình huống này không? Hay là thú hoang? Tôi nhìn vào bóng tối. Một lưỡi kiếm trắng lóe lên. Chiếc áo choàng đen. Mái tóc ngọc lục bảo.

"Tên phán quan từ Dea Ignis!"

_________________________________

“Cái gì đấy?! Tại sao thằng cha linh mục lại xuất hiện ngay lúc này chứ?! Mấy câu chú niệm của Ma Thuật cấp cao rất dài. Công chúa không có khả năng phòng thủ khi niệm phép!”

Đây là sự kết hợp tệ hại nhất. Giáo Hội thì xem rồng như một sinh vật thiêng liêng, trong khi công chúa thì đang cố giết một con. Không đời nào Dea Ignis lại trơ mắt đứng nhìn.

“Từ ngai vàng giữa cơn cuồng phong đen tối, hiện thân đi, hỡi Chúa tể sấm sét khoác lên mình những ngọn sét!”

Khi tôi đang nghe thấy mấy câu chú niệm của công chúa vang vọng trong cơn gió lớn, tôi rút kiếm ra và bắt đầu chạy.

“Này, anh đang tính làm gì thế?!” Zero hỏi.

“Hắn sẽ giết cô ta mất!” Tôi hét lên.

Gouda quan sát tên linh mục với ánh mắt sắc bén, cảm nhận được điều gì bất thường. Trong số các thành viên của Quân Đoàn Ma Thuật, hắn là người duy nhất dường như nhận ra tình huống bất thường đang diễn ra trước mắt.

Gouda lao lên phía trước để bảo vệ cho một binh sĩ hoảng loạn đang cố gắng chạy trốn. Hắn uyển chuyển rút kiếm nơi thắt lưng đỡ lấy đòn từ lưỡi hái của tên linh mục. Mặc dù là chỉ huy Quân Đoàn Ma Thuật nhưng kiếm pháp của hắn vẫn rất điêu luyện.

Đầu lưỡi hái đâm xuống đất, tên linh mục đang loạng choạng mất thăng bằng. Nhưng hắn có nhiều hơn một cái lưỡi hái đó. Thực tế thì những dây cước mảnh nối từ lưỡi hái của hắn còn rắc rối hơn nhiều.

Tiếng dây căng vang lên trong không khí. Vài sợi lấp lánh dưới ánh lửa trại, múa lượn nhắm thẳng vào cổ Gouda…

Quấn dây cước quanh con dao của mình, tôi đẩy Gouda ra xa đến một vị trí an toàn, sau đó kéo lại gần mình.

“C-Cái gì?!” Tên linh mục lảo đảo khi tôi giật mạnh.

Tôi nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng sắc của mình. “Thật vinh hạnh khi gặp lại được người ở đây, thưa Cha. Quả là một thời gian dài. Trước khi xuất hiện thì ngươi cũng nên cân nhắc đến hoàn cảnh hiện tại chứ, tên linh mục phiền phức này!”

Đôi mắt thường ẩn sau miếng bịt mắt mở to vì kinh ngạc. “N-Ngươi là tên Đọa Thú đó! Sao ngươi lại ở đây? Đừng nói với ta là ngươi theo ta đến đây!”

“Tất nhiên là không rồi! Bọn tôi dạt vào bờ ngay sau khi con rồng đánh chìm tàu tôi!”

“Giá như ngươi chết đuối luôn thì tốt biết mấy.”

“Nói gì hả tên kia…!”

Tên linh mục nới lỏng dây và nhảy lùi lại. Tôi lao tới, dốc toàn lực bổ kiếm xuống hắn. Tên linh mục quỳ xuống chặn lấy đòn tấn công bằng cán lưỡi hái. Tôi đè thanh kiếm mình sâu hơn. Tên linh mục tặc lưỡi lăn xuống đất.

“Tên quái vật này,” hắn nói. “Tay ta tê hết cả rồi! Ta không có thời gian chơi với ngươi ở đây!”

“Và ta cần giữ ngươi ở đây cho đến khi có thể giết được con rồng này.”

Chỉ với một tiếng tặc lưỡi, tên linh mục xoay người, tiến thẳng về phía công chúa. Tôi túm cổ áo, quật ngã và ghìm chặt hắn bằng đầu gối. Giờ thì hắn không thể cử động được nữa.

“Tệ quá. Thời gian đã điểm rồi,” tôi đắc thắng nói.

Ma Thuật của công chúa cũng đến hồi cuối.

“Hỡi người mang tia chớp thiêu rụi vạn vật! Nụ hôn của ngọn thương xuyên thủng mặt đất! Chương Săn Bắn, Trang Mười: Adwecris! Hãy ban cho ta sức mạnh, tên ta là Amnil!” Cô hướng con dao chĩa thẳng về phía con rồng.

Một khoảng lặng.

Với tiếng sấm vang rền, sét xuyên thẳng qua người con rồng. Nó gào lên một tiếng như một con chim bị bóp cổ, sau đó lật người rồi rơi xuống vách đá.

Một tiếng động lớn vang lên sau đó là sự tĩnh lặng trong giây lát.

“Đánh Thuê!” Zero nhận ra mọi chuyện đã lắng xuống, vội vã chạy về phía tôi.

“Tôi ổn mà. Công chúa đã làm rất tốt việc của mình. Con rồng chết rồi. Mọi thứ đều hoàn hảo.”

“Chưa đâu!” Mặt Zero căng thẳng. “Những đám mây vẫn chưa tan!”

Tôi ngước lên. Mây không tan đi. Trái lại, chúng càng dày thêm, lan rộng ra khắp vùng trời.

“Chuyện quái gì đang-”

Một tiếng thét bất thường phát ra từ đôi môi công chúa. Như thể hồi đáp lại tiếng gào thét ấy, vô số tia sét bắt đầu giáng xuống từ bầu trời tăm tối. Một tia sét đánh thẳng vào gốc cây gần đó. Tôi túm vội lấy tên linh mục và kéo hắn ra xa trước khi cây đổ.

“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?! Sao công chúa lại tấn công chúng ta?”

“Không phải cô ta!” Zero hét lên, che tai mình lại trước tiếng sấm rền vang. “Cô ta không thể kiểm soát ma pháp của mình! Cô ta còn quá non nớt khi sử dụng một Ma Thuật cấp cao như vậy!”

“Thế nghĩa là gì?!”

“Ma pháp đang vượt ngoài tầm kiểm soát. Ai đó cần phải ngăn chặn điều này lại, hoặc Ma Thuật sẽ tiếp tục hoạt động cho đến khi cô ấy cạn kiệt ma lực!”

“Và ai sẽ là người làm điều đấy?”

“Còn ai khác ngoài ta nữa?”

Phải rồi… còn ai vào đây nữa.

“Được rồi. Này, đội trưởng!”

Khi mọi người đang hoang mang vì những tia sét giáng xuống, chỉ có Gouda nghe thấy tôi và chạy đến ngay lập tức.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” hắn nói. “Ma Thuật này đâu có trong Ma Pháp Thư!”

“Phàn nàn sau đi! Chủ thuê của tôi sẽ lo chuyện này, giữ tên linh mục sát nhân này đến lúc đó đi. Ngươi có thể trói hắn lại nếu muốn!”

Tôi đẩy tên linh mục về phía Gouda, bế Zero lên, và lao thẳng về phía tế đàn.

“Vậy rốt cuộc cô định làm gì?!” Tôi gào to cố át đi tiếng sét.

“Chỉ còn cách là vô hiệu hóa Ma Thuật của công chúa lại!” Zero hét đáp lại.

Zero lo sợ rằng những người sở hữu ma lực cao có thể dễ dàng mất kiểm soát do thiếu kinh nghiệm. Để đề phòng chuyện này, cô đã đặt hai cái bẫy vào trong cuốn Ma Pháp Thư. Một trong số đó cố tình viết các câu thần chú để khiến các phù thủy nghiệp dư không thể thi triển các ma pháp cao cấp.

Người thi triển có thể sử dụng những vật hiến tế rùng rợn như đầu hoặc máu của một Đọa Thú để cường hóa sức mạnh, giúp họ thi triển những Ma Thuật vượt xa khả năng của mình. Nếu tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát, Zero có thể vô hiệu hóa phép đó, triệt tiêu nó ngay lập tức.

Những đám mây sấm sét đang lan rộng với tốc độ không tưởng, đe dọa nuốt chửng cả hòn đảo. Ngay khi tôi đặt chân lên cầu thang dẫn đến tế đàn thì thấy Raul nằm bất động.

Tôi vội chạy đến chỗ anh ta. Quần áo đã cháy đen từ vai đến ngực. Khi anh phát hiện ra ma pháp đã vượt ngoài tầm kiểm soát, hẳn anh đã cố lao đến bên công chúa nhưng bị một tia sét đánh trúng giữa chừng.

“Anh ta vẫn còn thở nhưng nơi đây không còn an toàn.” Zero nói. “Đánh Thuê, đưa anh ta ra khỏi đây. Chỉ có anh mới đủ sức di chuyển tên này.”

 “Còn cô thì sao?!”

“Ta sẽ chạy thẳng đến chỗ tế đàn để ngăn công chúa lại! Đừng lo cho ta. Đi đi!” Zero chạy lên cầu thang.

Tôi do dự một lúc. Tôi có nên đi theo cô hay là giúp Raul? Cuối cùng tôi quyết định không thể bỏ mặc tên Đọa Thú này lại đây được. Với thân hình và trọng lượng nặng nề và to lớn của hắn, tôi không thể nào vác hắn được, nhưng tôi vẫn cố hết sức kéo hắn ra khỏi chân bậc thang của tế đàn. Một nhóm binh sĩ từ Quân Đoàn Ma Thuật đã lao tới hỗ trợ tôi.

“Ngươi mang hắn đi đâu đấy?!” Tôi hỏi.

“Guy đã dựng một kết giới.” Gouda nói. “Nó không quá tốt nhưng vẫn ngăn chặn được những tia sét. Công chúa sao rồi? Đừng nói với ta là các ngươi sẽ giết cô ấy!”

Trường hợp tồi tệ nhất chắc là thế nhưng tôi không dám trả lời. Gouda chửi thề. Không may khi tình huống khẩn cấp như thế này tốt nhất lại để cho Zero giải quyết.

Lúc này thì tiếng sấm gầm cùng với tiếng thét điên loạn của công chúa vẫn vang vọng khắp bầu trời, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa hoang mang đang cháy âm ỉ trong lòng chúng tôi. Tôi để Raul lại cho Quân Đoàn Ma Thuật rồi lập tức lao về phía tế đàn.

“Này ngươi đi đâu vậy?!”

“Tới chỗ phù thủy! Cô ta là chủ thuê của tôi mà!”

“Ngươi điên rồi!” Gouda la lớn. “Cô ta đang ở chỗ tế đàn! Ngươi không biết rằng sét đánh vào nơi vị trí cao hay sao?!”

Tôi biết chứ! Tôi còn không biết mình có thể làm được gì nữa nhưng không thể cứ ngồi chờ bên trong kết giới trong khi Zero đang đặt cược mạng sống được.

Mắt Gouda như đang muốn nói, “Ngươi còn có thể làm được gì nữa?” Tôi không biết cho đến khi đến được đó.

Những tia sét ngày càng dữ dội hơn. Vài cái cây gần tế đàn đã bốc cháy sau những đợt sét giáng xuống. Một thân cây to tướng chắn ngay giữa bậc thang dẫn lên tế đàn còn vướng một mảnh áo của Zero trên cành.

Tôi nắm lấy cành cây và trèo qua khúc gỗ đổ, một giọt mưa rơi trên sống mũi tôi. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, tôi khẽ rùng mình căng tai ra lắng nghe.

“Sấm chớp… rồi còn mưa nữa ư. Khốn thật!”

Có lẽ chúng ta sẽ chết tại đây. Cười khúc khích, tôi leo qua cái cây đổ và chạy đến bậc thang cuối cùng. Ngay khi tầm nhìn của tôi quay trở lại, tôi thấy bóng lưng của Zero. Xa hơn về phía trước, công chúa đang khụy xuống, cơ thể quằn quại, miệng gào thét trong sự đau đớn tột cùng. 

“Chuyện quỷ quái gì thế này?”

Dường như có một cái lồng sét đang giam cầm công chúa. Những tia sét rơi xuống ngẫu nhiên xung quanh cô, đan xen vào nhau, ngăn cản tôi đến gần hơn.

“Chúa tể của Sấm sét, ta ra lệnh cho ngươi!” Zero nghiến răng cắn mạnh vào đầu ngón tay mình. Sau đó cô moi trong túi mình lấy ra một tấm vải nhuốm máu đen đã khô — máu của tôi.

Zero thấm miếng vải đó với máu của mình rồi ném nó lên không trung. Lửa xanh ngay lập tức nuốt trọn mảnh vải và biến nó thành tro bụi trong chốc lát. Đám tro ấy cuộn xoáy trong làn khói, bay về phía công chúa.

Một tia sét xé rách bầu trời lóe lên ở trên.

“Chết tiệt! Nằm xuống mau phù thủy!”

Khoảnh khắc tôi tưởng tia sét sẽ đánh xuống, tôi lập tức rút kiếm khỏi vỏ, kéo Zero ra khỏi tế đàn và ném thanh kiếm thẳng lên bầu trời. 

Đùng! Một tiếng nổ vang dội đến mức mặt đất cũng phải rung chuyển. Tia sét giáng thẳng vào lưỡi kiếm đang lơ lửng giữa không trung, rồi bị chệch hướng, đánh sượt qua và nổ tung ngay trên bàn thờ.

Zero khẽ rên một tiếng, mở mắt nhìn. “Đánh Thuê? Anh đang làm gì vậy?”

“Ta sẽ nói chuyện sau. Làm nốt phần còn lại đi!”

Zero đứng dậy rồi trừng mắt nhìn công chúa. “Nhân danh lễ hiến tế máu, ta tuyên bố triệt tiêu toàn bộ Ma Thuật do phù thủy Amnil thực hiện! Hãy ban cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”

Một luồng sáng chói lóa bao phủ lấy tế đàn. Những tia sét bao quanh công chúa bùng nổ, và những tiếng sấm xé tai đột ngột dừng lại.

“Sấm sét dừng lại rồi sao?”

Tôi ngước nhìn bầu trời, và đúng lúc đó, cơn mưa bắt đầu trút xuống dữ dội hơn. Lẽ ra tiếng mưa phải đinh tai như những viên đá đập vào đất, nhưng vào lúc này lại cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường.

“Cô làm được rồi-” Khoảnh khắc tôi thở phào nhẹ nhõm, con rồng đã bay vọt lên từ dưới vách đá.

Nó vẫn còn sống sao.

Thứ sinh vật đấy nhìn chúng tôi với đôi mắt đỏ ngầu rực lửa trừng mắt nhìn thẳng chúng tôi. Hơi nước bốc lên khi mưa chạm vào cơ thể đang rực nóng của nó.

Ta có nên chạy hay là đánh với nó? Không, chúng ta không thể nào đánh lại thứ này ngay lúc này. Chạy là thượng sách.

Tôi túm lấy công chúa và kéo cô ta về phía mình. Vặn vẹo cơ thể mình, con rồng gầm lên một tiếng đầy đe dọa.

Tôi đã chuẩn bị tinh tinh thần để đón nhận cái chết. Nhưng vì một lý do nào đó, con rồng lại không tấn công chúng tôi. Nó vỗ cánh bay vào trong núi bỏ lại tiếng gầm gừ đầy hằn học.

_________________________________

Chúng tôi đã đưa cô công chúa bất tỉnh, Raul, và cả những thành viên bị thương trong Quân đoàn Ma Thuật về hoàng thành Altaria. Một phần bằng một vài phép màu nào đó và một phần cũng nhờ vào Ma Thuật chữa trị của Zero nên không ai phải thiệt mạng.

Nhưng chúng tôi vẫn thất bại — đó là điều quan trọng nhất hiện tại. Con rồng vẫn còn sống, và Zero đã phong ấn hoàn toàn Ma Thuật của công chúa.

Khi Zero đang giải thích về những gì xảy ra với công chúa thì Gouda chưa rõ đầu đuôi đã mắng té tát Zero. “Sao cô lại phong ấn toàn bộ Ma Thuật của công chúa?! Cô không thể tạm thời vô hiệu hóa khả năng của cô ấy thôi sao?! Các người không biết được rằng Ma Thuật của công chúa quan trọng như thế nào đối với vương quốc này sao!”

“Ngươi hoàn toàn không mảy may ý thức được rằng việc gì sẽ xảy ra nếu Ma Thuật mất kiểm soát ra sao đâu,” Zero đáp. “Khi Ma Thuật trở nên mất kiểm soát, nó đồng nghĩa với việc năng lực điều khiển nó đã tan vỡ. Một pháp sư đã từng mất kiểm soát rất có khả năng lặp lại điều tương tự trong tương lai sớm thôi.”

“Vậy cô đã chứng kiến được điều này trước đó bao lần rồi? Phép thuật của họ mất kiểm soát liên tục à?”

“Không. Công chúa có lẽ là người đầu tiên sử dụng Ma Thuật cấp cao và để nó mất kiểm soát. Nhưng có vô số câu chuyện về những phù thủy đã chết hoặc những đất nước đã bị hủy diệt chỉ vì kẻ thi triển mất kiểm soát các Nghi thức Ma pháp của mình.”

“Ma pháp và Ma Thuật là hai thứ khác nhau!”

“Về bản chất thì chúng là một. Sự khác nhau duy nhất là Ma pháp triệu hồi ác quỷ, trong khi Ma Thuật chỉ vay mượn sức mạnh của chúng. Nhưng cả hai đều sử dụng quyền năng của quỷ dữ, Đội trưởng à. Nếu Ma Thuật vượt ngoài tầm kiểm soát thì thế giới sẽ rơi vào thảm kịch. Ngươi có thấy những đám mây đen bao phủ cả hòn đảo không? Sẽ ra sao nếu để cho công chúa lại để cho Ma Thuật của mình bùng nổ một lần nữa sau khi ta rời khỏi nơi này? Vấn đề không chỉ còn giới hạn ở hòn đảo này nữa đâu.”

“Vậy làm sao ta có thể đánh bại con rồng bây giờ?! Sau những gì ta đã làm-”

“Ta đã nói với ngươi ngay từ đầu rằng ta sẽ tước Ma Thuật ra khỏi hòn đảo này nếu cần thiết. Ta chỉ hoãn lại để các ngươi có thể diệt con rồng. Nhưng kế hoạch đó đã thất bại. Chỉ có vậy thôi. Ta sẽ tiếp quản mọi thứ từ đây. Ta sẽ làm mọi thứ kể cả việc giết con rồng. Sau đó ngươi có thể nói với mọi người rằng công chúa đã thành công.”

“Nó không hề đơn giản như vậy!”

“Đơn giản vậy thôi. Thực sự chỉ đơn giản vậy thôi.”

Không còn gì để nói thêm, Zero kết thúc cuộc nói chuyện và quay lưng bỏ đi. Tôi chầm chậm theo chân cô ra hành lang. Cô lặng lẽ tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Khi chúng tôi đã đi đủ xa khỏi Gouda, Zero chậm chân lại. Sau vài bước chân, cô dừng hẳn lại, đôi vai rủ xuống.

“Công chúa đã nói với ta rằng cô yêu Ma Thuật đến nhường nào.” Giọng cô như đang độc thoại với chính mình.

Tuy nhiên, tôi vẫn mở miệng ra. “Phải. Cô ta đã nói thế.”

“Cô hẳn sẽ không bao giờ tha thứ cho ta khi đã tước đi Ma Thuật của cô.”

“Có lẽ vậy.”

“Ta…” Zero ngập ngừng, đôi mắt cứ dán chặt xuống sàn. Cô hẳn đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để nói.

Tôi đứng đó trong im lặng, chờ cho cô có thể thốt lời. Sau một lúc, Zero thở dài chán nản nhìn tôi.

“Ta không chắc nữa,” cô nói. Rồi tiếp tục rảo bước trên hành lang dài.

Hoàng thành Altaria bị bỏ hoang chỉ ngay sau khi vương quốc bại trận, và không còn ai sinh sống kể từ lúc đó. Một tòa lâu đài hoang vắng vốn đã u ám thêm những vết cào con rồng để lại càng làm cho bầu không khí càng thêm nặng nề.

Trần nhà đổ sập. Tường vách tan hoang. Một bức chân dung treo dọc hành lang bị rạch nát bởi kiếm. Nó có lẽ là bức chân dung của vị hoàng tử.

Hoàng tộc của một quốc gia bại trận thường được những kẻ chiến thắng đối đãi như tội phạm. Không hiếm khi việc hành quyết hoàng tộc được dùng để làm điều kiện hòa bình. Nhất là đối với bọn ngu muội.

Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi trong tòa lâu đài hoang tàn cho đến sáng. Chúng tôi được phép sử dụng bất kỳ căn phòng nào nên Zero và tôi đã chọn khu chuồng ngựa. Nói thật thì tôi cảm giác thoải mái hơn khi yên giấc trong chuồng ngựa hơn những căn phòng xa hoa với nhiều người ở gần.

Có tổng cộng ba cái chuồng ngựa, và Raul đang nghỉ ngơi ở cái đối diện. Tên Đọa Thú ngựa đó bị thương nặng nhất nên có Zero ở gần cũng yên tâm hơn.

Zero không phải tiếc công bỏ sức để cải thiện nơi ngủ của mình. Cô chất một lớp rơm dày đã được làm khô bằng Ma Thuật, rồi phủ một tấm vải mà cô ta kiếm được ở đâu đó.

Về phần tôi, tôi chỉ đơn giản nằm xuống đống rơm, thế là đủ. Tôi không quan tâm nhiều về những thứ khác lắm. Nhưng tôi vẫn quyết định giúp cô, nên tôi nhặt những tấm vải gấp gọn trên sàn lên.

“Này, phù thủy! Đây là lụa mà!”

Cô ta kiếm được thứ này từ đâu chứ? Chắc chắn là từ phòng một tên quý tộc nào đó.

“Ta tìm thấy nó trong một căn phòng khi đi ngang qua. Chất liệu khá tốt. Nó đủ dày để anh không cảm thấy rơm đâm vào người. Ta cũng mang theo cả gối đấy.”

“Nơi này chẳng khác gì một nhà trọ hạng sang đâu.”

“Ngủ trong chuồng ngựa hạng sang thì có gì sai ư? Nhà của Raul cũng giống vậy mà, không phải sao?”

Zero quăng mình lên chiếc giường sang trọng tạm bợ khi vẫn còn mặc nguyên áo choàng. Cô lăn lộn qua lại, tận hưởng cảm giác lụa mềm trên da, rồi bất ngờ bật dậy.

“Gì vậy?” Tôi hỏi.

“Nó tuyệt hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng, nó làm ta sợ đấy. Đây có thể là một cái bẫy của một con quỷ nguy hiểm đặt ra, nơi một khi anh thiếp đi sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại. Ta đã từng đọc về nó.” Cô trông vẻ nghiêm túc với khuôn mặt tái nhợt nhưng cũng chỉ là trò đùa ngớ ngẩn thường ngày của cô ta.

Mặc kệ cô ta, tôi nằm xuống bên cạnh cô, phủ kín cả đầu mình bằng chiếc chăn hạng sang mà Zero mang.

“Sao anh lại đi ngủ một mình thế? Anh quên không cho tôi vào rồi.”

“Gì chứ? Cô có chăn rồi mà.”

“Tất nhiên,” cô đáp, giọng điệu có chút bực bội. “Để ta đắp hai lớp chứ sao.”

Tôi chỉ đành miễn cưỡng nhấc tấm chăn lên để cô chui vào.

“Ôi, đã ấm áp đến lạ thường rồi. Chỗ ngủ của ta sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu anh.” Zero khẽ cười khúc khích đầy mãn nguyện.

Đây là Zero của mọi khi. Thực tế thì cô của mọi khi cũng khiến tôi phát điên.

“Tôi tưởng cô đang buồn bã vì chuyện của công chúa,” tôi nói.

“Tại sao ta lại phải buồn?”

“Nếu không buồn thì tốt thôi.”

“Vì ta đã phong ấn Ma Thuật của công chúa sao?”

“Còn điều gì khác ngoài chuyện đó cơ chứ?”

“Không.” Zero mỉm cười. Cô dường như nhận ra mình có chút thất vọng. “Ta nghĩ nó có hơi khan khác. Khi thằng anh ngốc Số 13 tàn sát đồng nghiệp của ta, ta không hề suy sụp. Nhưng có lẽ những gì ta đang cảm thấy có chút tương tự.”

“Tương tự như thế nào?”

Zero khựng lại rồi tặc lưỡi khó chịu. “A, vô ích thôi. Cảm xúc thật khó nói thành lời.”

“Đúng vậy.” Ngay cả tôi cũng biết có những cảm xúc không thể diễn đạt thành lời nói.

“Ta hiểu rồi,” cuối cùng Zero cũng cất lời, giọng có vẻ nhẹ nhõm. Cô dường như đã tìm ra từ ngữ thích hợp. “Trận đấu của bọn ta thật thú vị. Khi ta tước đi Ma Thuật của cô ta, ta đã thấy thất vọng vì chúng ta không thể lại tái đấu. Chỉ có vậy thôi.” Zero nhắm mắt lại, và giấc ngủ đến rất nhanh. 

_________________________________

Mưa rơi suốt đêm. Sáng ra vẫn còn chút mưa phùn, khiến mặt đất ẩm ướt.

Tôi cựa mình trên giường, rồi ngồi dậy, khẽ động đậy ria nhìn cơn mưa rơi không ngớt. Zero hình như đã dậy trước tôi. Cô ấy đang nhai một ổ bánh mì, mắt hướng ra cửa sổ. Khi thấy tôi dậy, cô ném cho tôi một miếng bánh từ chiếc túi cô đang cầm.

Tôi cắn lấy một miếng  rồi đứng sau lưng Zero, nhìn ra ngoài cùng cô.

“Cô thấy gì à?” Tôi hỏi — hoặc ít ra là tôi nghĩ mình đã hỏi, nhưng điều phát ra chỉ là tiếng lầm bầm mơ hồ.

Zero nhìn tôi như thể đang quan sát một đứa trẻ. Cô đang lẩm bẩm điều gì đó, rồi cau mày uống sữa để nuốt trôi bánh mì xuống.

“Có vẻ như Công chúa đã tỉnh lại,” cô nhắc lại, tay chỉ về phía lâu đài.

Tôi thấy công chúa đang loạng choạng đi về phía chuồng ngựa, còn Gouda thì chạy theo sau, mặt mày tái nhợt.

“Raul đang ở đâu?!” nước mắt cô giàn giụa.

“Tôi đã nói rồi, cậu ấy đang nghỉ ngơi trong chuồng ngựa! Thưa Công chúa! Xin Người quay lại phòng. Người đang không khỏe để đi lại bây giờ đâu.”

“Raul bị sét đánh ngay trước mặt ta. Là do chính Ma Thuật của ta! Làm sao ta có thể nghỉ ngơi khi cậu ấy đang đau đớn?!”

Cô ấy trông cực kỳ hoảng loạn, khó mà tin được đây là cô công chúa bình tĩnh và điềm đạm thường ngày. Chắc hẳn cô vừa tỉnh dậy và lập tức lao ra khỏi phòng chỉ để tìm Raul mà chẳng kịp thay đồ. Trong cơn mưa, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh.

Gương mặt tái nhợt vì lo lắng và hoang mang, công chúa bước đến chuồng ngựa nơi Raul đang nghỉ ngơi. Trông cô như một đứa trẻ lạc mẹ, khóc nấc gọi tìm người thân. Cô xông thẳng vào chuồng ngựa.

Zero và tôi cũng bước theo ra ngoài, theo sau Gouda vào phòng của Raul.

“Raul!” công chúa gọi.

“Tôi đây,” tên Đọa thú đáp lại. Hắn đang nằm ở góc sâu trong chuồng.

Gương mặt công chúa lập tức dịu lại. Cô chạy đến bên Raul và quỳ xuống. Hai tay ôm lấy mặt anh, và đưa trán họ lại gần nhau.

“Cảm ơn trời ngươi còn sống… Ta cứ tưởng mình đã giết ngươi rồi!”

“Tôi ổn mà, thưa Công chúa.”

“Nhưng Ma Thuật của ta—”

“Ta đã chữa cho hắn,” Zero ngắt lời. “Không có gì phải lo cả. Thậm chí còn chẳng để lại vết sẹo nào.”

Công chúa giật mình quay lại. Rồi nhận ra bộ dạng mình, cô quay sang Gouda. “Áo khoác,” cô ra lệnh.

Gouda thở dài đành cởi áo khoác ra và khoác lên vai công chúa. Kéo áo khoác che kín ngực, công chúa lấy lại chút ít sự đoan trang rồi nhìn thẳng vào Zero. Nhưng biểu cảm ấy nhanh chóng dịu lại. Với một nụ cười yếu ớt, cô thở dài.

“Không. Ta không còn có thể tỏ ra mạnh mẽ được nữa,” cô nói. “Raul—không chỉ mình cậu ấy. Tất cả chúng tôi đã có thể chết nếu không có cô.”

“Không cần cảm ơn ta,” Zero đáp. “Chỉ là điều cần thiết vì lợi ích của chính mình. Ta cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu không ngăn phép đó lại, và ta cần sự giúp đỡ từ Ngựa kia và binh lính để tiêu diệt con rồng, vốn đang là ưu tiên hàng đầu. Cho nên, để các người chết thì chỉ gây bất lợi—”

Tôi vỗ đầu Zero để ngắt lời cô.

“Sao anh lại đánh ta? Ta có làm gì sai đâu.”

“Mẹo nhỏ này: những lúc như thế này thì cứ nói ‘Không có gì.’ là được. Cô đã giúp họ, họ chỉ đang cảm ơn cô thôi.”

Zero xoa đầu rồi lẩm bẩm “Ừ,” rồi quay sang công chúa. “Không có gì.”

Gương mặt công chúa dịu lại.

“Nhưng có lẽ cảm ơn ta vẫn còn hơi sớm,” Zero nói tiếp. “Ta đã tước đi Ma pháp của cô.”

“Cô đã khóa nó lại. Không sao, ta vẫn còn nhớ.”

“Ồ? Và cô không phiền sao?”

“Có lẽ như vậy là tốt nhất.”

Thật bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nổi giận.

“Lúc đó, ta đã mất quyền kiểm soát cơ thể. Ta vẫn tỉnh táo, nhưng phép cứ thi triển mãi không ngừng dù ta đã cố hết sức. Raul bị sét đánh ngay khi cậu ấy đến gần ta, và ta không thể làm gì cả. Ta…” Công chúa nhíu mày, trông rất đau khổ. “Ta đã nhận ra Ma Thuật thật sự đáng sợ như thế nào. Ta đã quá ngây thơ khi nghĩ mình có thể kiểm soát hoàn toàn nó. Ta từng tin rằng Ma Thuật là một sức mạnh tuyệt vời có thể cứu lấy thế giới. Nhưng giờ…”

“Cô có hối hận vì đã học Ma Thuật không?” Zero hỏi.

Gương mặt công chúa bỗng căng cứng lại. Dù biểu cảm của Zero vẫn lạnh như băng từ đầu đến giờ, nhưng trong mắt tôi cô trông có vẻ thất vọng.

Ánh mắt công chúa rời khỏi Zero rồi nhìn xuống bàn tay mình. “Cô còn nhớ không? Lần đầu tiên ta gọi được một ngọn lửa Ma pháp trong lòng bàn tay, thế giới quanh ta như bừng sáng. Ta đã nói rằng ta yêu Ma Thuật.”

“Ta nhớ.”

“Cảm xúc ấy chưa bao giờ đổi thay. Dù ta đã làm tổn thương người quan trọng với mình, ta vẫn yêu Ma Thuật. Nghe thật ngốc nghếch, phải không?”

“Quả thật là vậy.”

“Ta giờ không thể dùng Ma Thuật nữa. Dù cô không phong ấn Ma Thuật của ta, ta cũng sẽ tự ngưng sử dụng.”

“Vớ vẩn!” Một giọng trầm đục đầy tức giận vang lên. Tôi lập tức đặt tay lên kiếm. Rồi nhận ra tiếng đó là của Gouda.

“Mất Ma Thuật là điều tốt nhất? Cô sẽ tự cấm bản thân sử dụng nó? Làm sao cô có thể nói vậy, Công chúa Amnil? Cô dám nói như vậy trước mặt tôi, ngay trong hoàng cung Altaria này?!”

Tôi hiểu vì sao hắn lại nổi đóa. Altaria đã thua trận vì người thừa kế không có năng lực sử dụng Ma Thuật. Sau khi đầu hàng vô điều kiện trước Nordis, hai vương quốc đã sáp nhập lại. Nhưng người thừa kế của Nordis lại nói rằng cô ta vui vì mất khả năng dùng Ma Thuật. Tôi không thể trách anh ta tức giận.

“Cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi mọi người biết cô không còn dùng được Ma Thuật? Họ quy phục cô vì cô có tài năng. Cô nghĩ họ sẽ làm gì nếu biết sự thật?”

“Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, Gouda. Ta không nghĩ một nhà lãnh đạo nhất thiết phải có tài năng về Ma Thuật.”

“Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy. Nếu họ biết cô mất khả năng sử dụng Ma Thuật, sẽ có nổi dậy. Một cuộc chiến mới sẽ nổ ra! Sao cô có thể bình thản như thế?!”

“Anh ở đây để ngăn điều đó xảy ra.”

“Cô biết tôi không đủ sức mạnh để làm điều đó!” Gouda đấm mạnh vào tường.

Trong khoảnh khắc, tôi đã định lên tiếng bênh vực công chúa, nhưng đây không phải là cuộc đối thoại mà người ngoài nên xen vào.

“Ta thắc mắc điều này đã lâu rồi, Đội trưởng,” Zero xen vào. Cô hoàn toàn phớt lờ bầu không khí căng thẳng. Mặc kệ ánh mắt khó chịu của Gouda, cô nghiêng đầu hỏi: “Tại sao anh, người không thể dùng Ma Thuật, lại là người đứng đầu Quân đoàn Ma Thuật?”

_________________________________

Cái gì cơ?

“Chờ đã, cái gì cơ?!” Vén màn sự thật quá đỗi bất ngờ.

Zero nhăn mặt. “Ta không phiền việc anh hét lên, nhưng anh cần phải biết đọc tình huống hơn một chút.”

Chết tiệt. Tôi không cãi lại được.

“Nhưng hắn là đội trưởng Quân đoàn Ma Thuật! Làm sao mà lại không dùng được Ma Thuật?!”

“Anh từng thấy anh ta dùng Ma pháp chưa?”

Nghĩ lại thì, chưa từng. Hắn đã biến mất giữa trận đấu Ma Thuật, và khi đánh nhau với tên linh mục thì lại dùng kiếm.

Thật ra, ngay từ đầu Gouda đã trông giống một kiếm sĩ. Anh ta luôn mang một thanh kiếm bên hông, trong khi các thành viên của Quân đoàn Ma Thuật mặc áo choàng rộng, đội trưởng lại khoác giáp thép. Hắn cũng từng nói rằng không ai không phù hợp làm đội trưởng Ma Thuật hơn chính bản thân mình.

“T-Tại sao anh lại làm đội trưởng Quân đoàn Ma Thuật?” Tôi lặp lại câu hỏi của Zero.

Gouda im lặng. Rõ ràng anh ta không muốn bị đào sâu vào, nhưng Zero vẫn tiếp tục.

“Nếu ta đoán đúng, thì anh là vua của Altaria. Người thừa kế vương quốc. Ta có nói sai chỗ nào không?”

“Cái gì cơ?!” Giờ tôi chẳng còn biết đâu là thật đâu là giả nữa. Ai quan tâm bầu không khí nữa chứ?

Gouda từng nói rằng chính tay hắn đã giết người thừa kế của Altaria. Nhớ lại thì, khi tôi hỏi anh ta người thừa kế ở đâu, anh ta đã ngập ngừng sau khi nói “Tôi…” Có lẽ lời định nói ra hẳn là, “Tôi là người thừa kế.”

Có lẽ hắn quá xấu hổ về thân phận đó của mình đến mức đã nói dối rằng người đó đã chết. Hoặc có lẽ hắn muốn nói rằng, bằng việc đầu hàng công chúa Nordis, hắn đã gián tiếp giết chết vị vua ấy.

“Cô nói đúng,” công chúa đáp. Mặt Gouda nhăn lại cay đắng. “Gouda từng khốn khổ vì không có tài năng về Ma Thuật. Anh ấy đã đi ngược lại ý dân mà đề nghị kết thúc chiến tranh. Đó là điều tốt nhất mà anh ấy có thể làm. Không phải vì Altaria không thể thắng nếu Gouda làm vua. Chúng tôi đơn giản là không có thời gian hay điều kiện để đánh nhau trong khi kẻ thù thực sự—con rồng—đang ở trước mắt. Kết thúc chiến tranh là lựa chọn tốt nhất.”

Công chúa thở dài mệt mỏi. “Tôi đã đối xử công bằng với người dân của mình và dân Altaria. Nếu ai có tài năng về Ma Thuật, họ đều có thể gia nhập Quân đoàn Ma Thuật. Tôi cho rằng Gouda là người hoàn hảo để giữ vị trí đội trưởng. Dù sao thì phần lớn thành viên của quân đoàn cũng là người Altaria.”

“Toàn những lời sáo rỗng!” Gouda lại lớn tiếng. Anh trừng mắt nhìn công chúa. “Tôi đã xin được hành quyết. Đó là bổn phận cuối cùng của một vị vua nước bại trận. Tôi muốn giữ lại lòng tự trọng của mình. Nhưng cô bắt tôi phải sống trong nhục nhã, nếu không người dân của tôi sẽ bị đối xử như nô lệ. Cô đã đe dọa tôi! Đừng nói là cô đã quên!”

“Ta nói rằng nếu ta xử tử anh, dân của ta sẽ xem dân anh như nô lệ. Anh đã đưa ra lời đề nghị đình chiến, và ta chấp nhận. Ta còn trao cho anh một vị trí quyền lực. Anh không tưởng tượng được dân của anh sẽ khổ sở thế nào nếu ta không làm thế sao? Ta đã nói rồi, anh không bao giờ suy nghĩ thấu đáo cả! Anh có năng lực. Sao cứ phải xem thường bản thân như vậy?!”

“Vì ở vương quốc này, Ma Thuật là tất cả! Cô không hiểu được điều đó vì cô có tài năng! Từng có. Cô sắp biết cảm giác không thể dùng Ma Thuật trong cái vương quốc này là thế nào rồi đấy.” Gouda bỏ đi khỏi chuồng ngựa.

Tôi nhìn theo anh ta rồi quay sang công chúa. “Tình huống phức tạp đấy,” tôi nói.

“Không có gì là phức tạp cả,” công chúa đáp. “Mọi thứ rất rõ ràng và đơn giản. Miễn là anh đừng đưa cảm xúc vào.”

“Cảm xúc,” Zero ngước lên trần. “Đó là phần rắc rối nhất.”

“Đúng vậy. Quá phi lý để ưu tiên, nhưng lại quá quan trọng để bỏ qua.”

“Ngài Gouda đã chứng kiến cha mình và nhiều binh lính bị rồng nuốt chửng,” Raul nói, gương mặt đầy thương cảm. “Có lẽ anh ta nghĩ rằng nếu mình có thể dùng Ma Thuật, thì đã có thể cứu họ.” Anh ta liếc nhìn ra ngoài.

“Ta biết Gouda đã kịch liệt phản đối kế hoạch giết rồng của cha mình,” công chúa nói. “Anh ta bị chế giễu, bị gọi là kẻ hèn nhát. Họ nói anh ta sợ vì không thể dùng Ma Thuật. Có lẽ đó là một trong những tác hại mà Ma Thuật gây ra. Gouda nói đúng.” Cô cúi đầu, nghịch mấy chiếc nút trên áo khoác của Gouda.

“Nhưng dù Gouda có dùng được Ma Thuật,” cô tiếp tục, “kết quả vẫn sẽ như vậy. Altaria đã đánh thức con rồng, và rất nhiều người đã chết. Thêm một pháp sư cũng không tạo ra khác biệt. Ngay cả tôi cũng không thể giết nó.”

Dù Ma Thuật của công chúa đã mất kiểm soát, nhưng nó đã đâm trúng con rồng. Ấy thế mà con rồng vẫn còn sống.

Công chúa nhìn Zero bằng ánh mắt cay đắng. “Có lẽ cô sẽ giết được nó.”

“Ai biết được,” Zero đáp. “Ta chưa từng giết rồng bao giờ cả.” Cô quay đi. “Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Cô nên quay lại Nordis cùng những người không thể chiến đấu và chuẩn bị bản sao của Ma pháp thư. Khi con rồng bị tiêu diệt, cô sẽ trả lại hai chương đó cho ta.”

“Tôi hiểu rồi. Cô nghĩ Ma Thuật là thứ quá cao siêu đối với bọn tôi.”

“Điều đó là do các người quyết định.”

“Sao cơ?”

“Ta sẽ quyết định sẽ làm gì với các bản sao sau khi chúng được trả lại. Ta gợi ý là các người nên bắt đầu suy nghĩ cách để quản lý, truyền bá và kiểm soát Ma Thuật từ bây giờ. Sau đó cô có thể thử thuyết phục ta.”

_________________________________

Chúng tôi rời chuồng ngựa và theo Gouda đến lối vào ngục tối. Anh ta đang cầm một giỏ đầy đồ ăn.

“À, đồ ăn cho tên linh mục.”

Tên linh mục chúng tôi bắt được tối qua chắc hẳn đã bị trói và nhốt trong ngục. Gouda dừng lại đột ngột rồi quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét thấy rõ.

“Ngươi làm gì ở đây?” Gouda hỏi.

“Tôi đến để chế nhạo Đội trưởng Quân đoàn Ma Thuật không biết dùng Ma pháp,” tôi nói.

“Biến đi!”

Zero lặng lẽ chen vào giữa chúng tôi. “Không phải vì chuyện đó mà chúng tôi đến đây, Đội trưởng.” Cô quay sang tôi. “Anh quá đáng rồi đấy, Đánh thuê.”

“Hắn ta từng nói tôi hôi. Tôi chỉ trả đũa một chút thôi mà.”

Gouda bĩu môi. “Ngươi vừa xấu xí cả trong lẫn ngoài.”

Tôi đặt tay lên chuôi kiếm. “Rồi nhé, giờ thì anh nói hơi quá rồi đấy. Muốn thử không, tên khốn kia?!”

“Dừng trò trẻ con lại đi, Đánh thuê,” Zero nói. “Chúng ta đang bị lạc đề.” Cô nhìn Gouda. “Chúng tôi đến để bàn chuyện tiêu diệt con rồng. Anh vẫn chưa từ bỏ chứ?”

Gouda nhíu mày. “Tất nhiên là chưa. Hoặc giết được nó, hoặc chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”

“Tốt. Ta sẽ bắt anh làm việc vất vả.”

“Cô định giúp bọn tôi sao?”

“Đừng hiểu nhầm, Đội trưởng. Anh sẽ giúp ta. Anh đang đến đưa đồ ăn cho tên linh mục đúng chứ? Đi thôi. Bọn ta có quen biết với hắn.”

Ngục tối thường được xây với cửa ra vào rất nhỏ để phạm nhân khó thoát thân.

Chúng tôi đi xuống cầu thang, vốn rất chật chội với thân hình to lớn của tôi, đi qua một cánh cửa nhỏ đến mức suýt kẹp trúng vai tôi, rồi đứng trước một dãy xà lim. Tên linh mục nằm trong buồng đầu tiên.

“Ta cứ tưởng các người định để ta chết đói, nhưng hóa ra vẫn còn chút tình người.” Ngay khi chúng tôi đứng trước buồng giam, điều đầu tiên hắn nói là một câu châm biếm.

Tay chân hắn lẽ ra phải bị xích lại, nhưng hắn đang ngồi thong dong trong góc. Có vẻ như hắn đã tự tháo xích.

Ánh sáng tràn vào ngục khi chúng tôi bước vào, và tên linh mục quay mặt đi vì chói.

Hắn nhìn rõ trong bóng tối, nhưng lại kém trước ánh sáng. Ánh sáng khiến hắn đau mắt, nên hắn lấy ra một miếng bịt mắt bằng da từ đâu đó trong áo choàng đen và che kín cả hai mắt.

“Tôi xin lỗi, thưa Cha,” Gouda nói. “Tôi đã bảo người đem đồ ăn nước uống cho cha, nhưng với tất cả những chuyện xảy ra, có vẻ họ đã quên mất.”

“Ngươi nói dối,” linh mục đáp dứt khoát. “Người ném tôi vào đây còn không để lại một ngọn đèn. Ngươi nên biết ơn vì ta có thể nhìn trong bóng tối, nhưng bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng cảm giác bị bỏ lại trong bóng tối mà không biết khi nào có người tới. Nếu kẻ nhận lệnh mang đồ ăn và nước cũng chính là kẻ nhốt ta ở đây, thì chỉ có một kết luận. Đều có chủ ý cả.” Hắn vẫn lắm lời như mọi khi.

Gouda khẽ nhíu mày như để làm giảm cơn đau đầu, rồi đẩy giỏ bánh mì, trái cây và nước qua ô nhỏ dưới song sắt vào trong xà lim.

“Cha nói đúng. Là cố ý,” tên đội trưởng nói. “Tôi mới nhận được thông báo rằng họ đã không mang đồ ăn đến. Các thành viên trong quân đoàn đều rất căm ghét cha.”

“Ghét ai đó không có nghĩa là nên bỏ mặc họ trong màn đêm tăm tối mà không có thức ăn hay nước uống . Như vậy không còn là nhân đạo nữa. Đó là điều cha mẹ dạy con cái kể cả khi không có sự hướng dẫn của Giáo hội. Hay là quyển sách Ma pháp kia dạy rằng nên để tù nhân chết đói? Có thể lắm.” Hắn kéo giỏ đồ ăn lại gần bằng cây trượng của mình—vũ khí của hắn.

Bây giờ nó trông như một cây trượng bình thường, nhưng thực ra nó giấu một lưỡi hái bên trong, có thể biến hình khi chiến đấu. Bình thường nó sẽ bị tịch thu, nhưng cây trượng này được nối với những chiếc nhẫn của linh mục bằng dây cước chắc chắn, và những chiếc nhẫn ấy được gắn chặt vào các ngón tay hắn.

“Ngươi vẫn không thay đổi, linh mục,” Zero nói bằng giọng mềm mại nhưng vô cảm.

“Vậy là cô cũng ở đây à, quý cô trẻ.” Giọng hắn dịu đi đôi chút. “Ta đoán cô vẫn đi cùng với tên bạo lực ấy?”

“Tất nhiên. Ta luôn đi cùng Đánh thuê. Và ta sẽ tiếp tục đồng hành cùng anh ấy.”

Linh mục nghiêng đầu như thể muốn nói, “Hết thuốc chữa.” Rồi không chút do dự, hắn cắn vào trái cây trong giỏ.

“Không sợ bị đầu độc à?” tôi hỏi.

“Ta có thể nhận ra loại người sẽ phục vụ đồ ăn có độc.”

Nghĩ lại thì, hắn từng nói rằng mình là một phán quan, giỏi nói dối và nhận ra lời nói dối. Với danh hiệu “Ẩn Giả”, hắn thường trà trộn vào dân thường với vẻ ngoài bình thường để thu thập thông tin về phù thủy.

Tôi biết Giáo hội sẽ không làm ngơ trước một hòn đảo nơi linh mục bị sát hại, Ma Thuật lan rộng và rồng hoành hành, nhưng tôi không ngờ họ lại cử chính hắn đến.

Khi Giáo hội nhận tin có rồng xuất hiện tại Đảo Hắc Long, có lẽ hắn là phán quan gần cảng nhất.

Tuy nhiên, có điều gì đó bất ổn. Bầu không khí xung quanh Zero lạnh lẽo khác thường. Phù thủy và Giáo hội vốn là kẻ thù, nên cô đề phòng linh mục là chuyện dễ hiểu, nhưng có vẻ còn điều gì hơn thế nữa.

“Có chuyện gì sao?” tôi hỏi.

_________________________________

Zero liếc nhìn tôi.  “Có một phán quan ở đây. Một pháp sư từng sống trên đảo này, và giờ thì hắn đã biến mất.” Giọng cô trầm xuống.

Argentum—pháp sư Chiêm Tinh sống trong rừng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Không thể nào, tôi nghĩ. Nhưng đó không phải là sự phủ nhận, mà là một sự xác tín.

Argentum đã tiên đoán cái chết của chính mình. Ông nói với chúng tôi rằng định mệnh sẽ đưa ông đến cái chết vào ngày hôm đó, và ông muốn tôi chém đầu ông.

Tôi đã nghĩ ông tiên đoán sai khi tôi không giết ông, nhưng giờ khi biết tên linh mục đã đến đây… Nhỡ đâu hắn đến nhà pháp sư sau khi chúng tôi rời đi thì sao?

“Đúng vậy. Trên đảo này giờ không còn pháp sư nào nữa.” Linh mục nở một nụ cười dịu dàng đến mức rợn người, như thể đang nói, “Ta đã giết được loài sâu bọ.”

Hắn đang nói rằng mình đã giết một ông già không có khả năng kháng cự, và hắn tin chắc đó là việc đúng đắn.

Gouda nuốt khan. “Ngươi đã giết đại pháp sư?!” Hắn giận dữ tiến về phía trước.

“Bình tĩnh lại đi, đội trưởng,” Zero đặt tay lên ngực anh. “Hắn là một linh mục. Theo cách của Giáo hội—và cả thế giới—thì việc linh mục giết pháp sư là điều hiển nhiên. Cũng như việc dân trên đảo này từng giết một linh mục vậy.” Gouda định nói gì thêm, nhưng Zero đã đẩy anh lùi lại.

Linh mục nở nụ cười. “Quý cô trẻ nói đúng,” hắn nói. “Và một người có địa vị như ngươi không nên gọi một pháp sư là bậc cao quý đâu. Dù bị giam ở đây, nhưng ta vẫn là một phán quan của Dea Ignis.”

“Phán quan? Nghe nực cười đấy! Ngươi đã chứng kiến dân đảo này sử dụng Ma Thuật. Ngươi đã đưa ra phán quyết của mình rồi! Với ngươi, tất cả bọn họ đều là lũ dị giáo. Đến nước này rồi còn ai quan tâm lời ta nói nữa?”

“Đừng vội phán xét ta như thế. Ta không định hành quyết tất cả dân trên đảo. Nhiều người quên rằng nhiệm vụ của một phán quan không chỉ là giết phù thủy, mà còn là cứu lấy nạn nhân của chúng.”

“Nạn nhân?”

“Ta đang nói đến ngươi.” Vừa liếm nước trái cây dính trên tay, hắn chỉ thẳng cây trượng vào Gouda. “Rõ ràng dân đảo này đã bị tên pháp sư đó thao túng. Một chiến thuật quen thuộc của tụi dị giáo là dụ dỗ những người đang đau khổ bằng cách rót mật vào tai chúng. Nhưng cội nguồn của cái ác đã bị Giáo hội tiêu diệt. Ta tin rằng các người sẽ sớm lấy lại đức tin. Kể cả ngươi.”

Gouda tái mét mặt mày run rẩy lùi ra xa khỏi song sắt. “T-Ta đã từ bỏ đức tin từ lâu rồi…”

“Những cảm xúc ngươi hướng về ta là cảm xúc của một tín đồ đã lầm lỡ—sự hối hận, cảm giác tội lỗi, ăn năn và khát vọng được cứu rỗi. Ngươi có thể giả vờ từ bỏ đức tin để sống sót, nhưng Nữ Thần chưa từng rời khỏi trái tim ngươi. Hẳn là rất khó khăn với ngươi.” Giọng hắn khẽ lộ chút sự cảm thông.

Tôi không thích hướng đi của cuộc trò chuyện này nên túm lấy tay Gouda kéo hắn lại. Hiện tại anh ta là người đại diện cho công chúa. Nếu anh ta dại dột lỡ lời, nó sẽ bị xem là quan điểm chính thức của Nordis. Nhưng tôi chỉ là lính đánh thuê, người ngoài cuộc. Những lời tôi nói có thể bị xem như trò lảm nhảm.

“Phải rồi, anh chàng này từng là con chiên ngoan đạo,” tôi nói. “Đến Ma Thuật còn chẳng dùng được. Ta ngạc nhiên là ngươi nhận ra được điều đó. Đúng là phán quan có khác.”

“Dù gì thì đó là công việc của ta. Phần lớn thông tin ta có đều do những tín đồ trong thị trấn cung cấp. Bề ngoài, họ tuân theo chính sách của vương quốc, nhưng trong lòng thì tràn đầy nỗi sợ hãi và căm ghét Ma Thuật. Họ bảo từ khi Ma Thuật xuất hiện, họ không còn được tự chọn công việc nữa.”

“Ồ, ý ngươi là những người không sử dụng được Ma Thuật.”

Những ai sử dụng được Ma Thuật thì được ưu đãi hơn. Tôi hiểu vì sao những người không có lại thấy bất mãn. Nó sẽ dễ chịu hơn khi nghĩ theo hướng: “Tôi không dùng tà thuật là vì tôi ngoan đạo, chứ không phải vì tôi không có năng lực.”

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh những người đó phàn nàn với linh mục, dù chính họ cũng đang hưởng lợi từ Ma thuật.

“Các tín đồ đang bị Ma Thuật đàn áp. Điều đó là không thể chấp nhận. Chẳng phải chính tên pháp sư đó đã dụ công chúa giết Thánh Long sao?”

“Có thể trách cô ấy được sao? Con rồng muốn nuốt sống mọi người trên đảo. Hoặc là giết nó, hoặc bị nó giết.”

“Thế thì nên giao hòn đảo này cho con rồng. Gọi một con tàu đến, đưa dân lên và rời khỏi đây. Đơn giản mà.”

“Nói thì giản đơn hơn làm! Nếu có thể làm vậy thì đã chẳng rơi vào cảnh này! Con rồng đánh chìm mọi con tàu đến gần đảo, nên không ai rời đi được.” Nhận ra điều gì đó, tôi tiến sát linh mục. “Thế quái ngươi đến được hòn đảo này?! Ngươi không bị rồng tấn công à?”

“À, ta đến bằng cách bình thường. Ta đi tàu đến.”

“Đi tàu á?!” Tôi và Gouda đồng thanh thốt lên.

“Không thể nào!” Gouda kêu lên. “Con rồng đó rất thông minh! Nó biết tàu chở người và hàng tiếp tế, nên sẽ tấn công để làm cạn kiệt nguồn lực của chúng tôi.”

“Đúng vậy,” tên linh mục đáp. “Đó là lý do ta chỉ đi tàu nửa đường, sau đó chèo xuồng vào bờ, dùng hải đồ và la bàn để định hướng.”

Vậy mà gọi là cách bình thường sao. Còn lâu mới bình thường ấy.

Dùng thuyền nhỏ từ tàu lớn cập bến là chuyện không lạ, nhưng tự chèo một quãng đường dài đến một hòn đảo không nhìn thấy được thì đúng là kỳ quặc và nguy hiểm.

“Ngươi tự chèo thuyền à?” tôi hỏi.

“Đúng. Thủy thủ không ai muốn đến gần đảo này. Vậy thì sao?”

Tôi tưởng hắn bị mù. À không. Hắn chỉ không nhìn được khi trời sáng. Chắc ban đêm thì ổn.

Vậy là tên linh mục này đã chèo thuyền nhỏ, băng qua biển đêm, một mình. Đúng là không bình thường. Nhưng cũng chẳng có gì là “bình thường” khi nhắc đến Dea Ignis.

“Ngươi có thể đến đảo,” Zero nói, “nhưng hiện tại không thể sơ tán dân. Con rồng sẽ đánh chìm tàu ngay khi nó tiến gần.”

“Vậy thì chúng ta cứ đưa dân đi từng chút một bằng thuyền nhỏ. Tàu mẹ chắc chắn có vài chiếc thuyền cứu sinh, nếu ta đưa được chúng đến đây thì vẫn có thể thực hiện được.”

“Không thực tế. Chắc gì đã có đủ thuyền. Phải đi nhiều chuyến mới chở hết dân được. Cũng không có gì đảm bảo con rồng sẽ ngoan ngoãn trong lúc ấy. Nếu nó phát hiện đang sơ tán khi dân đang ngoài khơi, họ sẽ bị tiêu diệt.”

“Cũng đúng. Nghe như một thử thách lớn,” linh mục lầm bầm, nhai miếng bánh.

Tôi biết mình không có tư cách để nói điều này, nhưng hắn quá bình thản khi chúng tôi đang bàn về tính mạng con người.

“Bây giờ hoặc không bao giờ nữa, linh mục,” Zero tiếp tục. “Ma Thuật của công chúa đã làm suy yếu con rồng. Nếu để nó hồi phục, nó sẽ càng khát máu hơn trong việc tiêu diệt loài người. Hoặc nó sẽ rời đảo, bay đến nơi khác và tàn sát dân ở đó.”

“Phải rồi,” tôi nói. “Nó cũng có thể bay khỏi đây, nhỉ?”

Tin xấu đây. Dân trên đảo này phần nào đáng chịu sự trừng phạt của con rồng, nhưng những người khác thì không. Rồng bay là điềm báo đại họa. Không phải mê tín—tổ tiên nói thật đấy.

Tránh xa rồng ra. Đừng bao giờ đánh thức một con rồng.

Linh mục có vẻ dao động, nhưng vẫn không nhượng bộ. “Ta không thể để các người giết con rồng. Sự phẫn nộ của nó là cơn thịnh nộ của Thần. Nếu không thoát được, tín đồ nên cam chịu số phận và chấp nhận cái chết.”

Tôi cười khẩy. “Chuẩn Giáo hội luôn. Toàn một lũ cuồng tín điên rồ.”

“Ngươi nghĩ mấy lời đó làm ta bận tâm à? Đọa Thú như ngươi thì bản thân sự tồn tại của ngươi đã là thứ méo mó rồi.”

Nếu lời tôi không làm ngươi bận tâm thì đừng có đáp lại. Tôi và linh mục trừng mắt nhau, còn Zero thì thở dài mệt mỏi. Sao cô nhìn giống bà mẹ mệt mỏi vì con cái cãi nhau vậy?

“Ta hiểu được quan điểm của Giáo hội,” cô nói. “Nhưng ta không định chờ chết ở đây. Và nghĩ đến việc mọi người trên đảo này chết hết khiến ta thấy... bực mình.”

“Ta cũng vậy,” linh mục đáp.

“Vậy hãy cùng đi đến một thỏa hiệp. Chúng ta chỉ cần không giết con rồng, đúng chứ?”

“Nhưng nếu không giết nó,” tôi chen vào, “thì không thể rời đảo—”

Zero dí ngón tay trỏ vào mũi tôi. “Đừng có ngắt lời.”

Thật nhục nhã, và cũng hơi đau nữa.

“Ta hiểu tình hình rồi. Không cần anh nhắc. Linh mục có một con tàu đang neo ngoài khơi. Chúng ta chỉ cần câu giờ để tàu đến đón dân rồi rời đi. Tàu bè sợ hòn đảo này. Chúng ta không thể chờ viện trợ có thể không bao giờ đến.”

“Câu giờ?” tôi hỏi. “Ý cô là đánh lạc hướng con rồng trong lúc dân sơ tán?!”

“Không phải điều quá điên rồ đúng không? Thay vì giết nó, sẽ dễ hơn nếu giam nó lại đâu đó và khiến nó ngủ say.”

Gouda không thể im lặng lâu thêm được nữa. “Đừng tự lên kế hoạch mà chưa qua ý chúng tôi! Cô nói về việc rời đảo như chuyện cỏn con, nhưng chúng tôi sẽ đi đâu?! Chúng tôi đã sống ở đây hàng trăm năm. Không thể bỏ lại tất cả!”

“Vậy anh muốn chết ở đây sao?”

Gouda im bặt.

“Nếu giết con rồng và Giáo hội biết chuyện, từng người trên đảo sẽ bị thiêu sống trên giàn hỏa. Nếu giết tên linh mục để bịt miệng, Giáo hội sẽ nghi ngờ vì phán quan không trở về. Họ sẽ cử Thánh Kị Sĩ đến. Ta nói đúng không, linh mục?”

“Đúng vậy. Bình thường, việc giam giữ ta đã là phản bội Giáo hội, nhưng nếu các người thay đổi, quay lại với con đường của Thần, thì ta sẽ bỏ qua chuyện này. Không giống các phán quan khác, ta không lấy việc giết càng nhiều phù thủy càng tốt làm mục tiêu.”

Không làm gì thì bị rồng giết, giết rồng thì bị Giáo hội thiêu, giết linh mục thì Thánh Kị Sĩ sẽ đến.

Cách sống duy nhất là bỏ trốn.

“Quyết định đi, đội trưởng. Hay ta nên gọi anh là vua Altaria? Anh từng chấp nhận đình chiến, sẵn sàng bị xử trảm để giảm thương vong đến mức tối thiểu.”

“Tôi không thể. Tôi không thể tự quyết định. Tôi phải hỏi công chúa.”

“Vậy thì cứ hỏi cô ấy. Hoặc mang theo dân mình và chết, hoặc bỏ lại hòn đảo này để tìm kiếm một cuộc sống mới. Lựa chọn nào là tốt nhất?”

Lựa chọn đã rõ ràng, nhưng như thể anh chẳng còn lựa chọn nào nữa.

“Mẹ kiếp! Chúng ta cần công chúa thuyết phục dân Nordis sơ tán. Giết rồng hay giữ chân nó—dù là gì, tôi cũng có trách nhiệm chiến đấu cùng Quân đoàn Ma Thuật.”

Thế là quyết định rồi. Zero và tôi gật đầu với nhau.

Zero quay sang linh mục. Hắn đã ăn sạch mọi thứ trong giỏ.

“Ngươi nghe rồi đấy,” cô nói. “Có người không thể chiến đấu nữa vì bị ngươi tấn công. Ngươi sẽ thay họ chiến đấu chứ?”

“Dĩ nhiên rồi,” linh mục đáp. “Bảo vệ tín đồ cũng là nghĩa vụ của Dea Ignis.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thank trans nhé
Xem thêm