Như thường lệ, tôi đang ở tầng trên của Hội Mạo Hiểm bầu bạn với gã người lùn râu rậm tên Dez. Dù thường chỉ nói về những thứ vô thưởng vô phạt nhưng thỉnh thoảng bọn tôi cũng nói đến những chủ đề nghiêm túc.
"Dez này, ông có bao giờ nghĩ đến chuyện... quay lại hành nghề mạo hiểm không?"
Dez chắc chắn sẽ là sự bổ sung tuyệt vời cho tổ đội của Arwin. Xét về kỹ năng lẫn kinh nghiệm thì gã đều đạt điểm tuyệt đối và điểm cộng lớn nhất là tên này chỉ một lòng một dạ chung thủy với vợ mình — chứ chẳng bao giờ lăm le tìm cách dở trò như thằng nhõi tên Ralph nào đó.
"Không."
"Ồ."
Thế là hết chuyện. Cũng đáng để thử một lần ấy chứ, nhưng tôi không định lè nhè với gã thêm nên thôi vậy.
"Sao tự dưng lại lôi chuyện này ra làm gì?" Dez nhìn tôi là lạ.
"Dạo này tâm trạng của công chúa nhà tôi không được ổn lắm."
Thành phố này vừa có thêm vô số mạo hiểm giả tìm tới, tất nhiên là đều nhắm tới mê cung cuối cùng còn sót lại trên thế giới: Thiên Niên Bạch Dạ. Dù phần lớn trong số đó là mấy tên tạp nham chẳng đáng nhắc tới, nhưng cũng có vài tay thật sự có năng lực.
Đơn cử như Chrysaor, tổ đội do Rex—gã trai trẻ tuổi sử dụng cùng lúc cả kiếm lẫn thương dẫn đầu; hay Medusa, nhóm của chị em pháp sư nhà Maretto lãnh đạo; ngoài ra còn có đội Argo do tay do thám có xuất thân từng là đạo tặc Nick chỉ huy nữa—tất cả đều đang tiến sâu trong mê cung với tốc độ chóng mặt.
Trái lại, Aegis vẫn mãi dậm chân tại chỗ, phải chật vật ngay cả ở những tầng nông. Bị người đến sau vượt mặt thì thái độ của người khó chịu không có gì khó hiểu cả. Để tái thiết đất nước bị hủy diệt, người cần đến Tinh Mệnh Kết Tinh nằm dưới đáy mê cung—thứ báu vật toàn năng có khả năng ban cho chủ sở hữu một điều ước bất kỳ.
"Chẳng phải giờ này họ đã có tân binh rồi sao?"
"Thì đó, đáng nhẽ người đó phải đến từ lâu rồi nhưng bị trì hoãn vì thời tiết này nọ lọ chai."
Dù đúng là đi từ MacTarode đến đi cũng phải mất hàng tháng trời nhưng đang nước sôi lửa bỏng mà mấy người là không biết đi nhanh lên à. Chắc lại do tên thái dương thần hay bị tiêu chảy đó phá bĩnh nữa rồi.
"Đừng có lấy thứ quan trọng như vậy ra nghịch chứ." Dez nói. Nhìn xuống thì tôi mới nhận ra mình đang vô thức nghịch Mặt Trời Tạm. "Đó là sợi dây sinh mạng của cậu mà."
"Sợi dây sinh mệnh? Nhìn thôi đã làm tôi muốn vứt nó đi càng sớm càng sớm càng tốt rồi."
"Vậy thì vứt đi, nhưng chẳng phải cậu vừa thoát chết một vố nhờ nó sao?"
Tôi đã kể với Dez quả cầu pha lê này thực ra là thần khí của tên thần mặt trời, và cũng đã thử chiếu nó lên người gã với hy vọng có thể tạm chữa lời nguyền mất đi sự khéo léo của Dez, nhưng tên mồm lông chỉ nheo mắt rồi gắt: "Chói quá đó, đồ ngu." rồi đấm tôi một cú trời giáng.
Tôi cũng kể về chuyện tên Roland cứ tưởng đã bị chôn vùi dưới lớp gạch vụn sống lại làm “Truyền Đạo Sư” cho thần mặt trời như cục phân dính vào đuôi cá vàng. Rồi chuyện tôi đã đánh với hắn một trận, và chuyện tên thần mắc dịch kia còn nhiều âm mưu khác với cái thành phố này. Nhưng vẫn chừa lại một số điều không thể nói ra.
"Nghe xong chuyện của cậu tôi cứ thấy có gì đó là lạ.." Dez trầm giọng, nghiêm túc hơn hẳn ngày thường. "Cái ‘thần khí’ này… chả phải là đồ dành riêng cho cậu thôi sao?"
"Sao ông lại nghĩ vậy?"
"Vì trong số bảy người chúng ta, chỉ có duy nhất cậu mắc lời nguyền liên quan tới ánh sáng mặt trời còn gì."
"Nhưng người khác vẫn dùng được đấy thôi."
Vanessa đã đưa và chỉ tôi cách dùng, tôi cũng để Dez thử nghiệm lần trước nên chắc là không có chuyện nó chỉ dành cho tôi đâu.
"Nếu đúng như những gì tên Roland nói thì thần mặt trời đang gieo rắc lời nguyền để thách thức những kẻ ‘thọ nạn’ như chúng ta thì chắc chắn sẽ có những loại thần khí cho từng người. Ví dụ là người trở nên yếu như sên khi không có ánh nắng như cậu chẳng hạn."
Ra là vậy—nhưng mấy cái suy luận sắc bén như này đi ra khỏi mồm tên Dez thì đúng là khó tin thật. Nghĩ kỹ lại thì cái mánh khóe ban một loại ma cụ trả lại sức mạnh trong thời gian ngắn quả là đúng kiểu của tên thần mặt trời bệnh hoạn đó.
"Vậy có nghĩa là ngoài kia cũng xuất hiện mấy món ‘thần khí’ có thể xua đi lời nguyền của ông và mọi người trong đội nữa."
"Cũng có thể."
"Mà ông có biết giờ họ đang ở đâu không?"
"Tôi có nghe đồn rằng đội trưởng đang điều hành một hội mạo hiểm ở phía đông, còn tung tích của những người còn lại thì tôi chịu."
"Tôi cũng không biết."
Ngày xưa Bách Vạn Đao chúng tôi đã gây ra không ít thù oán. Vì quá nổi tiếng nên có đi đến đâu có đều xảy ra vấn đề. Nhưng tôi chắc chắn họ vẫn còn sống vì không đời nào họ lại phơi thây trong hẻm tối một cách nực cười thế được.
"Nếu có tin tức gì liên quan đến họ thì báo tôi biết nữa."
Dù chẳng khác nào đang làm con rối nhảy múa trong lòng bàn tay hắn nhưng càng có nhiều quân bài trong tay thì càng tốt. Dù trong một thời gian ngắn thôi nhưng có lại sức mạnh ban đầu thì không bao giờ thừa cả.
"Nếu đúng là lời thằng công tử bột kia thì rất có thể lũ ‘truyền đạo sư’ sẽ lại mò tới đây. Điểm yếu của lũ đó là đầu, nên chặt phăng đi hay giật đứt cột sống bọn chúng ra đều được." tôi khuyên ông bạn chí cốt. Nhưng ngay lúc đó, phía dưới vọng lên tiếng ầm ầm và hò hét âm ỉ. Lại có chuyện rồi, chắc lại là lũ say rượu cãi lộn rồi đánh nhau đây.
"Chúng bây chả bao giờ thôi kiếm chuyện mà bắt đầu làm gì đó có ích được à! Bọn vô công rỗi nghề chết dẫm" Dez chửi thề, vẻ mặt cau có.
Có tiếng bước chân vội vã từ cầu thang. Cửa bật mở.
"Rắc rối to rồi bác Dez ơi!"
Con bé là April, cháu gái của hội trưởng hội mạo hiểm, thỉnh thoảng hay lui tới hội để chạy việc vặt. "Có một con quái vật nổi điên dưới sảnh kìa! Bác mau xuống đi!"
Rồi con nhóc kéo tay áo Dez không ngừng. Ánh mắt gã lập tức mất đi nét khó chịu, vớ lấy cây rìu đang dựa bên tường rồi đi thẳng xuống lầu, sau lưng là April đang thúc giục không ngớt. Tôi cũng bám theo phía sau họ.
"Đám goblin lại chui từ hầm ngục ra à?"
Hội Mạo Hiểm nằm ngay gần lối vào mê cung. Dù thường xuyên bị chặn cánh bằng cửa dày nhưng đôi khi vẫn có bọn quái nhỏ như goblin hay kobold bò ra.
April lắc đầu. "Là một con quái vật bọn cháu vừa thu lại từ một tổ đội mạo hiểm giả... nó sống lại rồi..."
Chúng tôi vừa xuống đến tầng trệt thì có một người bị hất thẳng về phía cửa vào. Hắn va phải một tay nhân viên, rồi cả hai té nhào vào quầy tiếp tân một cái rầm. Xem ra cả hai người vẫn còn thở.
Tôi hướng mắt về phía cửa thì thấy một con sư tử mặt người khổng lồ đang gầm vang.
Manticore.
Quái vật có khuôn mặt người và thân sư tử, khoác trên người lớp lông dày màu đỏ đen u ám như chạng vạng, phía sau đuôi nó là vô số gai độc. Kích thước ít nhất phải dài gấp đôi người tôi.
“Sao lại có chuyện đó được! Bọn tôi đã hạ nó rồi mà.” một chiến binh trẻ gần quầy thốt lên, không tin nổi. Đồ ngu, mấy cậu bị nó lừa rồi, lũ manticore cực kỳ xảo quyệt–với chúng giả chết chẳng khác gì trò trẻ con cả.
Vì da và nội tạng manticore bán được giá rất cao nên chắc tay mạo hiểm giả tham lam này chắc đã chọn cách tiết kiệm thời gian hơn là không tự tay mổ xác mà thuê người chuyển nó ra ngoài.
Dù ở bụng, lưng và tứ chi đều đang rỉ máu, nó vẫn liên tục lao tới ngoạm và giữ khoảng cách với những mạo hiểm giả. Vết thương càng khiến nó hung hãn và nguy hiểm hơn. Điều tệ nhất lúc này là để nó thoát ra thị trấn.
“Đi thôi Dez.”
“Ừ.”
Tên lùn vác rìu lên vai bước ra ngoài.
Bỗng có một bóng người sượt qua chỗ bọn tôi.
Là một cô gái trẻ tầm tuổi Arwin với mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, mắt xanh nhỏ. Cô mặc áo choàng đen viền đỏ phủ ngoài giáp da, tay đeo hai chiếc găng to một cách kỳ lạ so với thân người.
Tôi biết gần như toàn bộ mạo hiểm giả trong thành phố này nhưng lại chẳng thể nhận ra cô là ai cả.
Trong khi đang chạy, cô rút ra một quả cầu đen và ném về phía manticore. Nó dễ dàng hất văng quả cầu bằng đuôi, nhưng quả cầu vỡ ra, phun khói xám sẫm.
Là bom khói.
Màn khói nhanh chóng che khuất tầm nhìn manticore. Cô gái lao lên, rút một thanh kiếm lớn từ bao tay lên qua đầu và chém xuống gốc đuôi manticore, chặt đứt ngay tại chỗ.
Máu bắn tung tóe, theo sau là một tiếng rống ghê rợn.
Dù loạng choạng vì mất đuôi, con manticore càng giận dữ hơn bao giờ hết. Nó nhe răng, lao vào cô gái xuyên qua làn khói. Biết rõ trúng đòn này thì thể nào cũng bị hất lên tận mái nhà, nhưng cô không hề sợ hãi mà lao thẳng về phía con quái vật. Ngay trước khi va chạm, cô lách sang phải dùng chân trước của nó làm bàn đạp và nhảy lên lưng trong một khoảnh khắc. Một khi vào vị trí như đang cưỡi ngựa, cô đâm mạnh kiếm thẳng vào cột sống con manticore. Bị đánh vào chỗ hiểm, con quái rống lên một tiếng đinh tai nhức ốc.
Định sẽ hất cô xuống, con manticore lăn lộn tứ phía nhưng cô gái đã kịp nhảy khỏi lưng trước khi bị trúng đòn. Vết thương quá sâu làm máu phun ra ngày một dữ dội, nó quằn quại và gào rú trong đau đớn, loại bỏ phần đuôi gần cụt đang treo lủng lẳng bằng hai chân sau, cái đuôi bọ cạp bay thẳng đến đám đông hội viên đang đứng xem từ xa.
“Cẩn thận!” một người hét lên. Mọi người cũng tản ra ngay lập tức, đang chen lấn thoát thân thì có một ông già râu tóc bạc phơ bị vấp ngã. Bất lực nhìn mũi gai độc lao về phía mình, lão chỉ biết quay mặt đi và hét thật to. Nhưng trước khi mũi gai đâm xuyên qua, một thanh kiếm từ bên đã chém phăng và gạt nó sang một bên.
“Thưa ông, ông vẫn ổn chứ?” một giọng nói trong trẻo, thanh tao vang lên.
Tiếng hò hét vang lên ồ ạt. Người đã ra tay cứu ông chẳng thể nào là ai khác ngoài Công Chúa Kỵ Sĩ đỏ thẫm, Arwin Mabel Primrose MacTarode. Ngay sát phía sau người là các thành viên của Aegis—trông họ có vẻ là vừa trở về từ hầm ngục.
“T-tôi không sao, cảm ơn công chúa.” ông lão quỳ một gối cảm tạ dù người đang chìa tay đỡ ông dậy.
“Chỗ này nguy hiểm lắm, ông hãy tìm nơi trú ẩn đi.” người căn dặn rồi lao về phía của con manticore, chỉ đạo đồng đội: “Đừng thấy nó yếu đi mà chủ quan. Mọi người phải hết sức cẩn thận!”
Trên đầu họ vụt qua một bóng đen.
“Hây da!”
Cô gái lúc nãy nhảy qua đầu tổ đội của Arwin rồi cắm thẳng lưỡi kiếm vào trán manticore. Cơ thể con sư tử đỏ co giật một hồi rồi đổ gục xuống đường. Cặp mắt đen cũng trở nên đờ đẫn.
Đám đông vỗ tay rầm rầm. Họ dành cho cô gái bé nhỏ những tràn tung hô không ngớt.
“Tuyệt quá. Chị ấy hạ con quái to vật vã mà không cần ai giúp luôn.” April tròn mắt kinh ngạc.
Cô gái dường như chẳng bận tâm gì đến xung quanh. Khi đang tra lại kiếm vào vỏ, từ cặp găng đen rơi ra một tấm bảng kim loại—huy hiệu mạo hiểm giả. Càng đạt hạng cao thì trên đó sẽ càng có nhiều sao, nhưng cái của cô không có sao nào cả. Điều đó cũng đồng nghĩa là cô vừa mới đăng ký làm mạo hiểm giả.
Tuy nhiên, trình độ này chắc chắn phải là của người mới được. Có thể cô nàng từng là lính đánh thuê hay thợ săn trước khi vào hội. Muốn vào hầm ngục thì phải đăng ký với hội.
“Chà, ấn tượng đấy.” Dez nói, giờ mới tới à.
“Đi đâu lề mề thế?”
Gã hất cằm về phía một nhóm sáu mạo hiểm giả đang bị trói chặt dưới đất, một ttrong số đó là gã đã mang con manticore vào hội. Định lợi dụng lúc hỗn loạn để bỏ trốn nhưng Dez đã bắt được và trói lại. Tên lùn hẳn đã nhận ra thực lực của cô gái nên tập trung xử lý lũ kia trước.
Vậy là xong chuyện, Dez kéo lũ tội đồ ra sau tòa nhà hội để trừng phạt. April toan đi theo nhưng bị tôi tóm cổ ngăn lại.
“Cái này là chuyện người lớn, cháu mau về nhà ăn bánh trái cây đi.”
“Cháu không phải là con nít.” nhóc lùn phụng phịu.
Trong lúc mọi chuyện diễn ra, cô nàng tân mạo hiểm giả vẫn đang bị một đám người vây quanh ve vãn.
“Vừa rồi em đỉnh vãi. Rốt cuộc em là ai thế?”
“Em gái có muốn gia nhập đội với bọn anh không?”
Cô gái mặc kệ những lời ong bướm mà liên tục đảo mắt nhìn quanh. Khi trông thấy người mình tìm kiếm cô phủi bụi quần áo, vuốt tóc thật gọn gàng chạy thật nhanh đến rồi quỳ trước mặt Arwin.
“Hỡi công chúa vĩ đại, được đến đây sát cánh hỗ trợ cho người đúng là vinh hạnh cho tôi—”
"Em không cần phải kính cẩn như vậy đâu," Arwin kéo cô đứng dậy và nhẹ nhàng ôm lấy người bạn lâu ngày không gặp. “Quả thực không ngờ có ngày em lại đến đây, em đã mạnh hơn nhiều kể từ lần cuối hai ta gặp mặt rồi.”
“Tôi vừa hoàn tất thủ tục đăng ký làm mạo hiểm giả nên có thể tham gia chinh phục hầm ngục bất kể lúc nào. Nếu người yêu cầu thì giờ tôi cũng có thể xuống ngay ạ.”
“Đừng hấp tấp vậy” có vẻ cô này thuộc tuýp người nóng vội. Nếu Arwin không cẩn thận chắc cô ấy sẽ không ngần ngại mà hôn giày người mất.
“Thưa Điện hạ, từ tấm bé tôi đã phục vụ cho người. Vì vậy xin người hãy để tôi được phụ giúp một tay, tôi đây đã sẵn sàng đảm đương vị trí của bác mình và tiếp tục chỉ đạo tổ đội hướng đến mục tiêu cao cả của người.”
“Nghe em nói vậy ta cũng mừng lắm.”
Noelle gật đầu thỏa mãn.
“Nhưng hẳn hôm nay em đã rất mệt mỏi rồi. Em hãy nghỉ ngơi đi, ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nghe từ em mà.”
“Vậy tôi sẽ cùng người quay về dinh thự. Tôi sẽ làm hầu nữ, nô tì—bất kể điều gì mà Điện hạ yêu cầu tôi cũng sẽ làm cả!”
“Điều đó là không cần thiết.” Arwin đáp lại, trông hơi khó xử. “Ta giờ đã không cần người hầu phục vụ nữa rồi, giờ chuyện gì cũng do một tay ta xử lý cả.”
Àaaaaaaaa hóa ra những bữa tối tôi tự tay làm cho người, giặt giữ quần áo tươm tất hay dọn dẹp phòng ốc gọn gàng đều là do tôi tưởng tượng ra!
Tôi suýt tí thì bật cười ra thành tiếng và ngay lập tức nhận được ánh nhìn sắc như dao từ Arwin. Tất nhiên tôi sẽ không ngu gì mà phá hỏng danh tiếng tốt đẹp của công chúa nhà mình rồi.
Tôi tiến đến gần và tươi cười hỏi: "Vậy ra đây là thành viên mới của tổ đội mà người hay nhắc đến sao?"
"Phải. Em ấy tên là Noelle, dù tuổi còn trẻ nhưng vô cùng tài năng," rõ ràng người rất tự hào về cô gái này. "Ngoài ra Noelle còn là cháu gái của ngài Lewster nữa."
"À, là ông hiệp sĩ già đó sao. Ông ấy đúng thật là một người tốt." Nếu như bỏ qua việc lão thuê mạo hiểm giả đi giết tôi vì quá si mê Arwin.
Hóa ra mẹ Noelle là em gái lão sao, thế thì tôi cũng hiểu được lý do cho ánh nhìn lạnh tanh đó rồi.
"Vậy còn anh là?"
"Tôi là Matthew, dù không phải mạo hiểm giả nhưng hãy coi tôi như người bên bộ phận hậu cần nhé," tôi quyết định không nhắc đến chi tiết mình là tay ăn bám Arwin vì làm vậy chỉ khiến mọi thứ càng rối thêm. Xíu nữa sẽ có ai tốt bụng khai sáng cho cô ấy ngay thôi. "Tôi với bác cô rất hợp nhau đó." tôi nói tiếp. "Ngày trước tôi còn đưa ông ta đi xem múa thoát y, ổng khoái lắm. Hăng đến nỗi nhét nguyên mấy đồng vàng vào đồ lót của cô vũ công luôn."
"Đừng có mà nói phét, chỉ có ngươi mới làm vậy thôi." Arwin thúc cùi chỏ vào hông tôi. Tôi thề là mình chưa làm chuyện đó bao giờ, cùng lắm tôi chỉ boa một xu đồng thôi mà.
Cặp mắt xanh lam của Noelle càng phát ra ánh nhìn gai góc hơn trước.
"Ôi dào, bác cô đã kể về những chuyện bọn tôi từng làm rồi à? Vậy có phải lần tôi giới thiệu nhầm cho ổng một cái nhà chứa rẻ tiền không. Tôi cũng nghĩ ổng sẽ chửi tôi vì chuyện đó, tôi phải viết thư xin lỗi và gửi một số loại thuốc để trị mấy loại bệnh…. đó cho ngài Lewster càng sớm càng tốt mới được."
Ánh nhìn của Noelle ngày càng lạnh lẽo.
"Đủ rồi đó. Ngươi mau đi về đi."
Arwin đẩy tôi ra khỏi hội mạo hiểm giả. Khi ngoái đầu lại nhìn, tôi bắt gặp luồng sát khí của cô gái nhỏ vẫn tiếp tục hướng về phía mình. Dù vẻ ngoài hai bác cháu chẳng có tí tương đồng nào, nhưng về điểm này thì quả thật rất giống.
Tôi nghiệp thật. Cô nàng còn không để ý rằng cả ba người đứng phía sau cũng đang lườm nguýt cô bằng ánh mắt dữ dằn không kém.
Quả thật đúng như dự cảm của tôi, Noelle cũng đến tìm tôi gây sự y hệt ông bác già đồng trinh của mình. Sáng hôm sau, Noelle và cả Ralph cùng đến nhà chúng tôi.
"Hiện giờ Arwin đang không có ở đây đâu, phải khoản chiều tối người mới trở về. Cô có muốn vào nhà đợi không?"
"Tôi có chuyện cần nói với anh." cô nói rồi đường hoàng bước vào. Vào đến bàn ăn thì đối diện tôi là Noelle, Ralphie đứng phía sau cô tựa lưng vào tường. Dù đã đưa ghế cho ngồi nhưng thằng nhõi đó còn không thèm để tôi vào mắt.
Ngay khi tôi hỏi cô nàng muốn gì, Noelle lập tức đặt một túi vàng lên bàn.
"Chỗ này là năm mươi đồng vàng. Anh hãy cầm lấy rồi rời xa công chúa và đi khỏi thành phố này ngay đi."
Tôi phá lên cười. "Cô đến tận đây chỉ để nói thế này với tôi sao?"
"Tôi đã được nghe bác mình kể về anh rồi."
"Chuyện tôi là người đàn ông đẹp trai nhất vương quốc hả?"
"Người nói rằng anh là một kẻ không thể bị xem nhẹ, và rằng tôi không được để thái độ và cách ăn nói xấc xược của anh đánh lừa."
Hóa ra lão cáo già này đã nhồi nhét đầu cháu mình đầy mấy chuyện xấu xa về tôi, còn phần bị tôi làm nhục thì giấu biệt. Hèn thế là cùng. Nhưng ít nhất lão ta vẫn không hé môi về bí mật của tôi, đúng là bõ công hù dọa mà.
"Rồi Arwin có biết gì về vụ này không?" tôi hỏi.
"Khi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ chịu trách nhiệm trước người."
Cô nàng này cũng trung thực phết ấy chứ.
Tôi thở dài thật cường điệu "Chà… thất vọng thật. Đúng là chả mong đợi gì vẫn hơn."
"Không cần biết anh có mong đợi gì. Tôi—"
"Không phải nói cô, tôi đang nói thằng oắt đứng sau lưng cô kìa." tôi hất cằm về phía Ralph đang cau có. "Bộ chú mày không có não hay sao mà lại chọn tin lời con bé vừa gặp mặt, rồi còn tham gia vào mấy cái âm mưu đần độn này nữa. Ralphie từng liều mạng với đám côn đồ để cứu tôi đi đâu mất rồi?"
"Ngươi nghĩ ta muốn làm vậy à, ta chỉ làm vì Điện Hạ nhờ vả thôi!" giọng tên nhóc đầy căm ghét, thậm chí còn pha thêm chút nỗi sợ hãi. "Bọn ta làm chuyện này vì... ngươi quá đáng nghi. Dù suốt ngày bị các mạo hiểm giả coi như bao cát, vật tay thua một đứa trẻ con mà lại có thể một mình chặn đứng cả một con lindworm. Bọn ta tuyệt đối không thể để một kẻ khả nghi như vậy tiếp tục ở cạnh công chúa được."
À, hóa ra là lúc ở dinh thự của Roland. Vì tình thế dầu sôi lửa bỏng lúc đó mà tôi chẳng nghĩ ra được cái cớ hợp lý nào để lấp liếm cả.
"Chỉ là bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn khi đang gặp phải tình thế hiểm nghèo thôi. Giờ có bảo tôi làm lại chắc cũng chịu."
“....”
"Chú em vẫn chẳng tin gì lời của tôi sao…. buồn thật, ngay cả khi chúng ta trao nhau không biết bao nhiêu lời lẽ mặn nồng mà."
"Chỉ có mỗi mi mới nói vậy thôi! Hơn nữa—"
"Dù sao thì," Noelle cắt lời, kéo cuộc trò chuyện trở lại "tôi không ở đây để cho anh quyền lựa chọn. Ngoan ngoãn ký tên vào và đi khỏi chỗ này ngay đi."
Nói rồi Noelle đặt một tờ giấy và cây bên bút cạnh túi tiền. Tôi cũng chẳng định đọc làm gì, chắc lại là mấy cái cam kết không bao giờ bén mảng lại gần Arwin thôi.
"Tôi từ chối. Dăm ba mấy đồng bạc lẻ này làm sao mà bằng ăn bám Arwin cả đời."
"Vậy thì tôi sẽ tự tay đuổi anh đi bằng vũ lực. Chỉ nghĩ đến chuyện—"
"—một tên trai bao bẩn thỉu như tôi cứ lởn vởn bên công chúa làm cô buồn nôn, đúng không?"
Noelle nhìn tôi đầy sửng sốt. Không, tôi không đọc được suy nghĩ cô đâu.
"Lúc trước cũng từng có người nói y hệt như cô: một ông già có bộ ria mép vĩ đại tên là Lutwidge Lewster. Ngay đêm đầu tiên tôi dọn đến sống cùng Arwin thì lão lập tức đến phàn nàn. Nhưng ông bác hơn được cô ở điểm là lão dám công khai sỉ vả tôi trước mặt Arwin."
Đêm đó lão cứ lè nhè không ngớt bên tai làm tôi gần như chẳng ngủ được chút nào.
“...”
"Ồ xin lỗi nhé, tôi không định nói xấu gì cô đâu. Cô hào phóng hơn ông già đó nhiều, lão ta lúc đó mang theo mỗi ba mươi đồng vàng, còn cô thì tận năm mươi—hào phóng hơn là rõ."
"Tôi tuyệt đối sẽ không để anh tiếp tục bôi nhọ bác mình đâu." Ngón tay Noelle khẽ dịch về phía ngực, chắc cô nàng đang nghĩ đến việc rút ra con dao giấu trong áo.
"Rồi, rồi tôi hiểu mà. Cô muốn tôi ký, đúng không?"
Không hề hứng thú với việc bị đâm lòi ruột, tôi vừa thở dài vừa cầm lấy cây bút và quẹt quẹt vài đường lên tờ giấy rồi trả lại. Ralph liếc qua, lập tức đập tờ cam kết lên bàn, mặt đỏ bừng.
"Cái đéo gì đây?!"
"Ồ! Xin lỗi nha, tôi hiểu rồi. Hóa ra tôi lỡ viết nhầm tên cậu. Nhưng mà đúng chính tả rồi còn gì? Đây nè, từng chữ một: T-H-Ằ-N-G-Ó-C-C-H-"
"Tao nhịn mày đủ rồi!"
Cuối cùng thằng cu cũng rút kiếm ra và chĩa thẳng vào mũi tôi. Mới có tí đã sửng cồ lên rồi, nhạy cảm thật đấy.
"Cậu có chém tôi thành từng mảnh thì tôi cũng chẳng bận tâm đâu, nhưng nói cho rõ này, cậu sẽ là người dọn đống hỗn độn đó đúng không? Hay cậu định bắt Arwin làm việc đó?" Bị tôi dọa nên Ralph liền khựng lại, rít lên một tiếng đau đớn. Đã không dám làm tới thì đừng có rút kiếm ra. "Dù sao thì, câu trả lời của tôi vẫn là không. Arwin cần tôi, và tôi không có ý định rời khỏi người. Nếu các người muốn giết tôi thì cứ việc, nhưng làm vậy thì công chúa kỵ sĩ yêu quý của các người sẽ gặp rắc rối to. Sau đó thì tôi không nghĩ là người sẽ còn trụ lại ở đây được nữa đâu."
"Thằng khốn xảo trá." Ralph nhổ một bãi nước bọt vào mặt tôi rồi thu kiếm về.
Chắc cậu ta hiểu nhầm rằng tôi đã sắp xếp sẵn để nếu mình chết thì sẽ có lời đồn khủng khiếp về Arwin lan ra. Nhưng hiển nhiên tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó rồi.
"Vậy hôm nay bọn tôi sẽ tạm rút lui." Noelle đứng dậy khỏi ghế. Dù biết tôi có thể chỉ đang nói láo nhưng chỉ cần khả năng đó còn tồn tại thì cô nhóc cận vệ sẽ không thể tùy tiện. Nếu cô tra tấn tôi thì máu sẽ khiến cả căn nhà bẩn thỉu. Có lẽ cô ta định sẽ thử vận lần sau ,cẩn thận lấy lại túi vàng từ trên bàn.... (cô đâu cần làm vậy chứ) Noelle quay gót rời đi.
"Coi như đây là lời cảnh báo." tôi nói ngay khi Noelle sắp bước ra cửa. "Tôi tin rằng cô đến thị trấn này là để giúp Arwin. Thay vì nhắm vào tôi, cô nên quan sát cẩn thận xung quanh mình. Hầm ngục không phải nơi mà cô có thể sống sót bằng mỗi kỹ năng đâu."
Dựa trên trận đấu với manticore ở hội mạo hiểm giả ngày hôm qua, cô ta di chuyển tốt và được huấn luyện bài bản. Về mặt năng lực thuần túy thì có lẽ còn vượt qua cả ông bác mình. Nhưng chỉ thế thôi, cô ta sẽ không thể thay thế Lutwidge được.
Noelle liếc tôi một lần cuối cùng rồi bước khỏi nhà.
"Ralph, cả cậu nữa" vì thằng đần này cũng đang ở đây nên tôi tiện thể ban cho nó một bài học quý báu về cuộc sống. "Mạo hiểm giả mà không biết suy nghĩ thì không sống lâu được đâu. Trước khi hành động thì phải suy xét kỹ càng."
Cậu ta có biến thành phân quái vật trong hầm ngục thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng xét cho cùng Ralph vẫn là thành viên của Aegis. Nếu tên này đi thật thì Arwin luôn quan tâm đến người khác sẽ buồn mất.
Ralph hừ một tiếng rồi giật tung cánh cửa. Đúng là đồ thô lỗ mà, tí phải mách Arwin mới được.
Tối đến, Arwin trở về nhà, nên việc đầu tiên tôi làm là... kể lại chuyện ban sáng.
"Chuyện này rắc rối quá đi mất." Arwin nhíu mày.
"Đúng vậy! Tôi nghĩ chúng ta nên đuổi quách thằng nhóc đó ra khỏi tổ đội rồi bổ sung người mới biết việc hơn đi."
"Ta đang nói về Noelle."
Người mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Thấy vậy tôi liền đưa cho công chúa một ly trà thảo mộc xanh có bỏ thêm một chút mật ong cho dễ uống.
"Con bé ấy quá ngây thơ với thế giới này."
"Hơn cả người luôn sao?"
"...Hơn cả ta nữa."
Cha của Noelle từng là một trong những bộ óc quân sự hàng đầu của MacTarode phụ trách an ninh biên giới. Ông ta sống tại một pháo đài trên núi, chiến đấu với quái vật suốt ngày. Đó cũng là nơi mà Noelle sinh ra và lớn lên.
"Ông ấy không muốn con gái mình tham gia vào những trận chiến ở đó, nên để thỏa hiệp, ông đã cho các kiểm lâm và người miền núi quanh pháo đài dạy con bé chiến đấu."
Ban đầu chỉ là để giết thời gian nhưng Noelle lại tỏ ra rất có năng khiếu. Dần dần, cô ta trở thành một chiến binh thực thụ, lang thang trong đồi núi như một con thú hoang và săn lùng lũ quái vật.
"Trải qua thời thơ ấu tại vùng xa xôi để học cách chiến đấu nên con bé chẳng có nổi cho mình lấy một người bạn cùng tuổi. Đó là lý do vì sao em ấy luôn gặp khó khăn trong việc giao tiếp và liên tục cố giữ khoảng cách với người khác."
"Tôi không chắc lắm. Trông cô ta có vẻ say mê người lắm mà."
"Ngày trước ta có từng đến pháo đài ở biên giới cùng vua cha để giám sát tình hình, vì thế mà quen Noelle. Lần đầu gặp, con bé thách đấu tay đôi với ta một trận rồi bị ta đánh bại, và từ đó thì... như ngươi thấy rồi đó."
Kể từ cuộc đấu định mệnh thì cả hai bắt đầu giữ liên lạc qua thư. Sau khi vương quốc sụp đổ, Lutwidge cử cháu gái mình đến nhiều nơi trong lãnh thổ để tiêu diệt quái vật và thu hồi kỷ vật cũng như những báu vật gia truyền. Hiện tại thì cô ấy đã đến Gray Neighbor để thay thế vị trí của ông ta.
"Ta sẽ nói chuyện thật nghiêm khắc với cả hai người họ. Ngươi đừng lo lắng quá."
"Ừm, được rồi."
Arwin đưa tay lên trán, thở dài mệt mỏi: "Nhưng tại sao lại là Noelle chứ..."
"Người không muốn cô ấy tham gia sao?"
"Không, có thêm Noelle thì rất tốt. Ngươi cũng đã chúng kiến kỹ năng chiến đấu và sự nghiêm túc của em ấy rồi. Chắc chắn Noelle sẽ là sự bổ sung vô cùng giá trị trong hầm ngục cho Aegis." Arwin nói nhanh, nghe như thể đang cố tự thuyết phục mình.
Đến tối, tôi cùng ba người khác đang uống vài ly ở một quán rượu gần trụ sở hội.
"Vậy, tình hình của Arwin thế nào rồi?"
Một người đàn ông tầm ngoài ba mươi, đang uống cốc bia thứ hai, lắc đầu rồi ợ một hơi đầy mùi men. Anh chàng có mái tóc xám cắt ngắn và khuôn mặt dài như mặt ngựa, dù không cao bằng tôi nhưng thân hình anh ta lại rất rắn rỏi.
"Vẫn như mọi khi thôi. Dù đúng là người có hơi cáu kỉnh một chút, chắc là do tiến độ thám hiểm hầm ngục chậm quá."
Virgil, chiến binh của nhóm lên tiếng. Anh ta vốn sinh ra ở Mactarode, từng phiêu lưu ở rất nhiều quốc gia trước khi được Lutwidge mời gia nhập tổ đội. Một chiến binh dày dặn kinh nghiệm và bền bỉ—một người tiên phong đáng tin cậy.
"Không phải vậy đâu. Là do mấy người mới đến gây ồn ào đó." một chàng trai mặc áo choàng xanh chen vào. "Đặc biệt là hai chị em nhà Maretto, họ đi khắp nơi khoe khoang như thể sắp chinh phục được Thiên Niên Bạch Dạ ấy. Chẳng biết trường pháp thuật nào lại dạy dỗ đệ tử tệ đến vậy nữa." cậu lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ gay.
Đó là Clifford, pháp sư của nhóm. Dù cậu ta bảo mình đã hai tư tuổi nhưng đôi mắt xanh to tròn, tông giọng cao the thé và mái tóc cắt ngắn khiến cậu trông trẻ hơn nhiều.
Giới pháp sư là một cộng đồng khép kín. Họ lập ra những "trường pháp sư" tương tự như gia đình và từ chối truyền dạy phép thuật cho người ngoài. Ở nơi đó quan hệ giữa thầy và trò được đặt lên trên tất thảy. Clifford bắt đầu học việc từ năm mười bốn tuổi và được thầy mình—một người quen của Lutwidge—giới thiệu vào tổ đội.
“Điện hạ Arwin luôn rất kiên nhẫn... nhưng chính vì vậy mà tôi lo người sẽ âm thầm chịu đựng quá nhiều. Mong là người không tự ép bản thân đến giới hạn.” Seraphina, trị liệu sư của Aegis nói khi uống cạn ly rượu vang. Cô nàng mang áo choàng xám, mái tóc bạc dài ngang lưng. Trông có vẻ tầm hai mươi tuổi nhưng tuổi thật thì chưa rõ. Bên cạnh cô là cây trượng phép làm từ gỗ sồi. Một mỹ nhân mắt hẹp, nhưng thân hình gầy guộc và gương mặt trông giả tạo của cô nàng lại không phải là gu của tôi.
Trong xã hội của các pháp sư thì dòng ma pháp hồi phục là một trường hợp hiếm hoi không từ chối học viên—mà còn nhận chiêu mộ và phát triển ngày một lớn mạnh. Với những mạo hiểm giả thì người trị thương được xem như sợi dây sinh mệnh, nên một người hồi phục có tay nghề cao sẽ luôn được các tổ đội chào đón.
Seraphina vốn là một pháp sư hồi phục tự do nhưng đã lọt vào mắt xanh của Lutwidge, cô gia nhập một đoàn viễn chinh của Kỵ sĩ Hoàng gia MacTarode. Tại đó, cô gặp Arwin và được người đánh giá rất cao. Sau khi vương quốc sụp đổ, nghe tin về việc inh phục hầm ngục để phục hưng quê nhà, cô xin gia nhập tổ đội và được Lutwidge chấp thuận.
Công chúa Kỵ sĩ đỏ thẫm Arwin, chiến binh Virgil, pháp sư Clifford, trị liệu sư Seraphina, và ….Ralph. Đó là đội hình hiện tại của Aegis.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện với họ để trao đổi thông tin. Tôi không thể tiến vào hầm ngục, nên những người bảo vệ được Arwin chỉ có thể là họ. Thế nên tôi phải làm quen để còn nắm rõ họ là loại người thế nào. Đôi lúc tôi sẽ cùng uống với cả ba, cũng có khi chỉ ngồi uống riêng với một người.
Tất nhiên là không có Ralphie rồi, tên nhãi đó luôn chẳng bao giờ chịu uống với tôi.
"Anh cứ lo lắng quá đà. Nếu bận tâm đến vậy thì sao không xuống thám hiểm hầm ngục cùng bọn tôi luôn?" Virgil trêu chọc.
"Biết đâu là có ngày tôi sẽ đi đấy." tôi cuời trừ cho qua.
"Thôi đi Matthew, đến cả con goblin anh còn chưa chắc thắng nổi nữa là." Clifford chêm vào.
"Ít nhất khi anh ta đi cùng thì bọn mình tha hồ có trò giải trí khi nghỉ giải lao." Seraphina nói. Mấy câu đùa rõ ràng là khinh thường tôi, tên trai bao ăn bám công chúa, nhưng thế cũng được. Còn hơn là việc họ thù ghét và xem tôi như cái gai trong mắt như Ralph.
Ngồi uống cùng họ là một cách tốt để ngăn chuyện ấy xảy ra. Tôi muốn đảm bảo rằng họ đang tập trung vào việc chinh phục hầm ngục và làm tròn vai trò trong tổ đội, chứ không lãng phí thời gian để tìm cách loại bỏ tôi—như một ông chú tôi từng biết.
"Vậy còn mọi người nghĩ thế nào về cô bé mới gia nhập? Theo tôi thấy thì Noelle có tài đấy chứ." Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng ngay khi tôi nói câu đó.
"Đúng là cô nhóc đó có tài. Tuy dáng người mảnh khảnh nhưng sức mạnh không hề nhỏ chút nào." Virgil nói.
"Ít nhất thì cô ấy chiến đấu với quái vật cực kỳ điêu luyện." Clifford gật đầu.
"Và vì cô ấy quen biết Arwin, tôi nghĩ mình có thể tin tưởng Noelle," Seraphina cũng đồng tình.
"Phải rồi, dù gì cô ấy cũng là cháu gái ngài Lewster cơ mà, sớm muộn gì cũng lập được nhiều công trạng cho coi." Ba người còn lại bỗng dưng im bặt, bầu không khí càng thêm gượng gạo.
Để xua tan bầu không khí ấy, tôi nói thêm, "Nhưng vì mới bắt đầu thám hiểm hầm ngục nên chắc cô ấy vẫn còn mắc nhiều lỗi, đúng chứ?"
"Ừ, chuyện đó quả là đáng lo." Virgil gật đầu như đã chờ sẵn cơ hội phàn nàn.
"Noelle vẫn còn quá trẻ nữa. Nghe nói trước giờ chỉ biết chiến đấu ở vùng biên giới nên cô ấy chẳng biết thế giới bên ngoài vận hành ra sao cả."
"Tôi hiểu tại sao Điện Hạ Arwin lại tin cô ấy, nhưng có khi tin quá cũng không phải chuyện tốt."
Ba người tiếp tục trò chuyện, và chủ đề dần trượt sang lời chê bai Noelle.
Quả đúng như tôi dự đoán. Tôi thầm suy tính trong đầu, xem nên đối phó chuyện này thế nào.
Sáng hôm sau, Aegis cùng với Noelle tiến vào hầm ngục. Trước khi đi xuống những tầng sâu hơn, mọi người quyết định sẽ lập ra chiến thuật phối hợp và gắn kết tình đồng chí ở những tầng nông.
Đó cũng là lúc xuất hiện vấn đề.
“Haa, Noelle không hòa hợp với đội tí nào cả.” Vài ngày kể từ khi trở về, Arwin chia sẻ nỗi lo của mình trong bữa sáng. “Con bé gần như chẳng nói chuyện với ai cả. Lúc đầu ta còn thấy Noelle trò chuyện với mọi người, nhưng càng lúc con bé càng trở nên trầm lặng, đến ngày cuối cùng thì còn không hé môi nói lấy một lời.”
Mới có mấy ngày mà họ cô lập cô nhóc luôn rồi à.
“Và kể từ khi ngài Lewster rời đi, có cảm giác không khí trong nhóm cũng thay đổi. Cảm làm ta cảm thấy bức bối vô cùng. Thậm chí ta còn không biết nguyên do vì sao nữa.”
Người chống tay lên bàn rồi vùi mặt vào hai bàn tay—chẳng nết na gì cả. Nếu cứ âu lo như này mãi thì đồ ăn sẽ không ngon đâu.
“Chuyện cũng đơn giản thôi,” tôi nói. “Vấn đề là Aegis vốn không phải là đội của người..”
Arwin lập tức ngẩng đầu dậy, mắt mở to nhìn tôi..
“Lutwidge mới chính là người lãnh đạo thực sự, chính lão già là người dựng nên Aegis mà.”
Người vận hành nhóm — người tập hợp mọi người về một mối bằng lý tưởng tái thiết vương quốc và ánh hào quang của Arwin — cũng đều là Lutwidge.
Theo những gì tôi biết, ông ta là người một tay lo liệu các vấn đề của Aegis: từ thương lượng giá cả, tiếp tế vật tư, cho đến quản lý hành trình. Còn Arwin chỉ đưa ra định hướng cho mọi người và ra lệnh trong lúc chiến đấu, một phần là do người vốn là cô công chúa chưa trải sự đời. Những thành viên hiện tại đều cũng do Lutwidge chiêu mộ vào đội. Đó là lý do tôi không ra tay với gã khi có cơ hội, tôi không thể làm vậy.
“Vì thế mà trong sự kiện bắt cóc một năm trước chẳng có một ai chịu giúp người cả. Bởi do người đội trưởng đã phản đối mà.”
Cả ba người kia ít nhiều gì cũng đã phải chịu ơn của Lutwidge, vậy nên họ khó mà chống đối quyết định của ông ta. Việc tôi nhắc lại chuyện đó khiến khuôn mặt Arwin hiện rõ vẻ đau đớn, bất lực tột độ.
“Từ trước đến giờ mọi chuyện vẫn vận hành trơn tru nên tôi mới không can thiệp. Nhỡ mà táy máy lung tung chỉ làm sự việc thêm rối rắm mà thôi.”
Đúng là có những nhóm mà mọi người đều được đối xử ngang hàng và cũng có những tổ đội do một người duy nhất lãnh đạo, dùng người khác như tay chân để điều khiển. Quan trọng là mọi người có thể hợp tác chặt chẽ không chứ không hề có một đáp án cụ thể.
“Nhưng giờ đây khi không còn Lutwidge ở đây, cả ba người họ đang cố chen vào khoảng trống mà ông ta để lại. Mục tiêu của họ chỉ có một: trở thành người đứng đầu thứ hai.”
Virgil chiến binh – giờ là người lớn tuổi nhất trong nhóm, và đang ngày càng thể hiện nhiều ảnh hưởng hơn như muốn chứng tỏ khả năng thủ lĩnh của mình.
Pháp sư Clifford thông minh, thể hiện bản thân bằng cách liên tục phản bác người khác mỗi khi họ bày tỏ ý kiến.
Hồi phục sư Seraphina – là người quen biết Arwin lâu nhất trong nhóm thì cố dùng sự thân thiết ấy như một vũ khí để áp đảo những người còn lại. Nhưng kể từ khi Noelle xuất hiện, cô nàng bắt đầu lo sợ mất vị thế đó.
Nhưng không ai trong số họ đủ sức thay thế Lutwidge. Lão kỵ sĩ đồng trinh đó vừa dày dặn kinh nghiệm, vừa có thực lực không tầm thường lại còn có rất nhiều mối quan hệ. Lão già đó quả thật là rất giỏi giang.
Giỏi đến mức sẵn sàng cấu kết với lũ mạo hiểm giả để xử lý tên trai bao đang ăn bám người trong mộng gây ngứa mắt cực kỳ cơ mà.
“Cả ba người đang ở vị thế gần như ngang bằng. Họ liên tục kèn cựa với nhau để giữ vững vị thế người đứng đầu cho đến khi cháu gái ông già đồng trinh xuất hiện.”
Dù chỉ vừa mới gia nhập tổ đội và vẫn chưa có sao nào, Noelle lại đang từ từ ngồi lên vị trí mà Lutwidge bỏ trống — đơn giản vì cô nàng là cháu gái lão. Những người đã trải qua bao gian khó cùng Arwin đương nhiên không thể nào chấp nhận chuyện đó được.
“Hiện giờ họ chỉ mới phản ứng một cách trẻ con thôi, nhưng càng về sau thì hành động của họ sẽ trở nên cực đoan hơn nhiều. Nếu một giải quyết triệt để, thì làm ngay bây giờ là tốt nhất.”
Bởi vì nếu để mọi chuyện tệ hơn, các thành viên của Aegis sẽ vì đố kỵ mà sâu xé lẫn nhau mất.
“Vậy... ta nên làm như ngài Lewster sao? Ta có nên trở thành người đứng từ trên cao chỉ thị cho mọi người không?”
“Nếu là tôi thì sẽ không làm vậy đâu.” tôi lắc đầu “Mỗi người có luôn có điểm mạnh yếu khác nhau. Những chuyện quản lý ngân quỹ, mặc cả với thương nhân không hợp với người. Như tôi nói từ trước đến giờ, người không nên tự mình ôm hết mọi thứ như vậy.”
Thứ tạo nên hình tượng của người thủ lĩnh lý tưởng là việc họ không bao giờ thất bại. Nếu Arwin cố gánh những việc mà người không thành thạo thì sớm muộn gì cũng sẽ mắc sai lầm — và điều đó sẽ càng khiến lũ người đó thêm ham muốn tranh giành vị trí thủ lĩnh để ‘cứu vớt cái tổ đội này’. Hình tượng Arwin hướng đến không nên là một người quản lý, mà là một thủ lĩnh tài giỏi, kiên định và hoàn hảo.
“Thế thì ta phải làm gì mới được đây...”
Arwin lại đưa tay ôm đầu. Tôi thật sự không muốn đưa ra lời khuyên vì điều đó là tốt nhất cho người. Một gã ăn bám vô công rỗi nghề lại can thiệp vào chuyện nội bộ của một tổ đội — nếu chuyện đó lộ ra, niềm tin của mọi người nơi Arwin chắc chắn sẽ sụp đổ.
Chính Lutwidge cũng lo sợ về chuyện này. Bởi vậy mà tôi luôn tránh bàn về những thứ liên quan đến tổ đội và việc chinh phục hầm ngục. Nhưng giờ người chèo lái con tàu Aegis đã không còn, tệ hơn là lũ thuyền viên ở lại thì chả thèm đoái hoài gì đến thuyền trưởng, chỉ chăm chăm giành nhau tay lái của con tàu mà chẳng thèm để tâm đến bản đồ hay la bàn.
Một con tàu như vậy hoặc là sẽ mắc cạn, hoặc là chìm nghỉm thẳng xuống đáy đại dương. Không thì cũng sẽ bị lũ cướp biển bên ngoài phá nát.
“...Ta đúng là một nỗi thất bại.” Arwin lẩm bẩm, đưa tay luồn qua mái tóc đỏ rực “Ta vẫn chẳng thể nào trở thành Cây Đại Thụ Cameron được.”
“Hửm? Đó là gì thế”
“Là một cái cây lớn được trồng trong sân lâu đài.” Rồi người kể rằng nó được trồng kể từ ngày thành lập Vương quốc MacTarode và đã sống qua hàng thế kỷ. Mỗi độ xuân về, cành cây lại nở trắng xóa những bông hoa nhuộm trắng bầu trời. Khi trời đổ mưa thì thân cây to lớn sẽ chắn đi gió rét còn tán lá rậm rập sẽ không để nước mưa rớt xuống nền đất. Dù mùa đông có lạnh giá ra sao, khắc nghiệt thế nào thì khi đón chào năm mới, những cánh hoa trắng vẫn sẽ nở rộ. “Dù có ngoài lâu đài thì cây Cameron vẫn xuất hiện thật hùng vĩ và dân chúng năm nào cũng mong chờ đến lúc hoa nở. Sự tồn tại của nó như thể là biểu tượng của cả MacTarode vậy,” người hướng ánh mắt về phía xa xăm khi hoài niệm về những ngày xưa cũ.
“Vì muốn mình được như cây đại thụ Cameron, bảo vệ dân chúng và được họ yêu mến. Nên ta mới bắt đầu học cách cầm kiếm.”
“Lựa chọn của người đúng đắn lắm đấy.”
Arwin lắc đầu. “Khi ta tám tuổi, vì mong muốn trở nên thật mạnh mẽ nên ta đã chôn thanh đoản kiếm mà vua cha tặng bên dưới gốc cây và tự hứa với mình rằng sau mười năm, nếu ta đã trở thành một hiệp sĩ vĩ đại, ta sẽ dùng thanh kiếm đó để chiến đấu chống lại mọi tai ương giáng xuống gây hại cho dân lành.”
“Và chuyện gì đã xảy ra?”
Arwin nở một nụ cười đầy mỉa mai. “MacTarode bị quái vật xâm chiếm trước khi mười năm ấy kịp trôi qua.”
Vương quốc người yêu quý thất thủ trong một đêm. Đến sáng ngày hôm sau, quê nhà và cha mẹ — hai thứ người đã thề sẽ bảo vệ, đều biến mất.
“Vậy còn chuyện gì đã xảy ra với thanh đoản kiếm?”
“Vẫn có khả năng là nó chưa bị giẫm nát. Vì đất ở đó quá cứng nên ta ngày nhỏ chẳng đào được quá sâu mà.”
“....”
“Cây đại thụ Cameron hẳn cũng bị lũ quái vật xô ngã hoặc trở thành mồi cho chúng xâu xé mất rồi. Lẽ ra ta nên bẻ một nhánh mang theo để tưởng nhớ nó.”
“Cái cây gì-gì ấy cũng chẳng phải sinh ra đã cao lớn như vậy, để vươn rộng tán và bảo vệ được mọi người thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. Vậy nên người chớ lo, rồi một ngày người sẽ làm được điều mình muốn thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Nếu không vì tin người làm được thì tôi đâu ở đây làm gì.”
“Nhưng vấn đề đang ở ngay trước mắt rồi, thời gian của ta cũng đang bị giới hạn. Ta nên làm gì đây...?” Arwin lại ủ rũ ôm đầu.
Dù khung cảnh công chúa kỵ sĩ buồn bã trước mắt đẹp đến nao lòng, tôi vẫn không nỡ nhìn người cứ ủ rũ mãi được. Từ khi còn là mạo hiểm giả, thậm chí là lúc còn làm lính đánh thuê, tôi đã từng chứng kiến vô số các cuộc chiến tranh giành quyền lực. Tôi cũng từng bị cuốn vào mấy cái âm mưu bẩn thỉu của bọn người tham lam, và đôi lúc cũng thành công giải quyết những vụ xung đột đó bằng những biện pháp nhẹ nhàng hơn. Người ta không gọi tôi là “Kẻ ăn thịt cự nhân” chỉ vì mỗi nắm đấm đâu.
“Nếu Noelle muốn làm thủ lĩnh, thì cứ để cô ấy làm.”
Tối hôm đó, khi đi xuống phố. Tôi bị Arwin bơ đẹp vì người nghĩ rằng tôi lại mò đến kỹ viện, nhưng mục đích lần này là khác. Thật đấy, không đùa.
Nơi tôi đến hôm nay là một quán trọ ba tầng mang tên Ngũ Dương Đình. Tầng trệt là quán rượu, còn hai tầng trên là phòng trọ. Vì nằm ngay gần hội mạo hiểm nên nơi đây thường xuyên được các mạo hiểm giả ghé thăm. Cả tổ đội Aegis (trừ Arwin) cũng đang trọ tại đây.
Dù rất muốn giảng cho lũ hề — cùng với cả Ralph một trận vì làm Arwin phiền lòng nhưng hôm nay mục tiêu hôm nay của tôi là người khác. Sau một lúc ngồi quầy bar nhâm nhi vài ly thì người tôi chờ đợi cũng xuất hiện, không mang theo đôi găng to và khoác áo choàng như thường ngày.
“Noelle.” tôi cất tiếng gọi khi cô ấy vừa bước xuống lầu. Vừa nhìn thấy tôi thì Noelle trông khó chịu ra mặt. “Cô vẫn chưa ăn tối đúng không? Để tôi đãi cô một bữa.”
Cô nàng chẳng nói chẳng rằng mà quay đi. Lạnh lùng quá.
“Đừng ngại, tôi chỉ muốn thân thiết hơn thôi. Tôi hay uống rượu chung với mọi người trong nhóm lắm, trước đó cũng có một lần tôi và bác cô làm một chầu với nhau đấy.”
Ít nhất chuyện cũng đúng một nửa, vừa uống rượu xong thì tôi đã chuồn đi rồi.
“Tôi muốn được nghe cô nói thêm về Arwin những năm tháng trước. Cô cũng tò mò về tình hình của người gần đây mà, đúng chứ?”
“....”
“Tôi thề là mình không có ý đồ gì đâu. Cô muốn ăn ở đây hay ở nơi nào cũng được hết. Nếu không muốn ăn cùng tôi thì ít nhất cũng uống một ly chứ?”
“...Được thôi.”
Vì mặt trời đang dần lặn nên mạo hiểm giả tìm đến quán rượu ngày một đông. Không còn nhiều chỗ nên tôi và Noelle đành ngồi vai kề vai ở góc quán. Lựa món xong, tôi đưa thực đơn cho cô nhóc.
“Vậy cô muốn uống gì? Rượu vang quán này uống cũng ổn áp lắm. Nhưng đừng gọi bia…. vị nó như nước đái ngựa ấy. Rum cũng không tệ đâu.”
“Cho tôi nước.” cô nói chắc nịch. Có thể do Noelle không uống được rượu, hoặc là do cảnh giác việc bị tôi chuốc say. Vậy cũng tốt thôi – có người thận trọng như thế bảo vệ Arwin cũng yên tâm. Tôi cũng gọi cho mình một ly rum.
“Tại sao anh lại mời tôi uống?” Noelle hỏi sau khi uống một ngụm nước.
“Như tôi đã nói – vì tình hữu nghị. Có vẻ như giữa chúng ta đang có một sự hiểu lầm, tôi chỉ đơn giản là muốn hòa giải thôi.”
“Giữa chúng ta chẳng có hiểu lầm nào cả. Thật ra tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì đến anh.” Noelle mím môi đầy bất mãn, chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Tôi còn tưởng cô đến vì được ông bác già ra lệnh chém đầu tôi chứ?”
Lần này thì cuối cùng Noelle cũng quay qua phía tôi. Đáng để thử một lần ấy chứ.
“Linh tính mách bảo thôi ấy mà. Bác cô cũng là kiểu người sẽ làm vậy nữa, lần trước khi cô đến nhà tôi đã đinh ninh mình sắp bị xử rồi cơ.”
Thế nhưng chẳng hiểu sao mà cô ấy lại lôi thêm cả Ralph theo cùng. Tên nhóc đó dù nhìn thế nào thì cũng chả có tí tài năng làm sát thủ, cùng lắm cũng chỉ là vật tế để đổ tội giết tôi mà thôi.
“Dù không có ý định giết tôi nhưng cô lại tỏ ra thù địch thấy rõ. Vì không kìm được nỗi tò mò nên tôi mới rủ cô cùng ngồi xuống tâm sự.”
Sau một thoáng sững người, Noelle nhìn tôi bằng ánh mắt còn cảnh giác hơn trước. “Anh là ai?”
“Không phải bác cô đã kể rồi sao? Tôi là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời kiêm tên trai bao dễ thương của Arwin. Mà cô có biết ‘trai bao’ là gì không đó?”
“Dĩ nhiên là biết rồi!” cô cáu lên, chắc lão Lutwidge cũng nói cho Noelle về chuyện đó rồi “Loại người như anh là kẻ thù của phụ nữ.”
“Tôi lại nghĩ mình là đồng minh của phái đẹp cơ.”
Tất nhiên là cũng có những người hiểu cho tôi, nhưng không ít quý cô coi tôi như cái gai trong mắt. Còn có lần tôi bị một nữ mạo hiểm giả rút vũ khí rượt chạy khắp phố, đến giờ tôi vẫn thường mơ phải chuyện đó.
“Nhưng sao anh lại chọn ăn bám điện hạ? Anh tự kiếm việc làm là được mà?”
"Vì tôi không muốn. Làm việc phiền phức lắm."
"Dù không rõ anh theo tôn giáo nào, nhưng vị thần nào cũng đều dạy rằng 'lao động là vinh quang'......"
"Chỉ có Ma Vương kề dao vào cổ thì may ra tôi mới đi làm thôi."
Đang uống rượu sao lại đem thần thánh vào. Trên đời này tôi chỉ tôn thờ đúng một vị nữ thần thôi.
"Vậy cuối cùng cô còn muốn lấy mạng tôi không?"
Noelle chần chừ, mắt vẫn không rời mặt nước dao động trong cốc.
"...Đúng là tôi từng có ý định làm vậy."
Biết ngay mà. Lần sau gặp lại tôi phải cho đít lão nở hoa mới được, loại bác nào lại giao nhiệm vụ giết mục tiêu không rõ thân phận cho cháu mình chứ. Lutwidge tự tin Noelle có thể ám sát tôi hay là lão lo rằng nếu Noelle biết tôi là ‘Kẻ ăn thịt cự nhân Mardukas’ thì sẽ không dám ra tay?
"Nhưng… tôi thật sự không biết liệu có nên loại bỏ anh hay không." Cô lấy ra một lá thư từ ngực áo và đặt lên quầy. "Đây là lá thư điện hạ gửi cho tôi."
Đúng rồi, cô ấy từng nhắc là họ có trao đổi thư từ.
"Sau khi đến nơi này, Điện Hạ lại tiếp tục gửi thư cho tôi. Tuy trong thư người vẫn bảo rằng mọi chuyện vẫn ổn, rằng người sẽ sớm chinh phục được hầm ngục nhưng... từ nét chữ, hay đúng hơn là giọng văn, lại toát ra cảm xúc hoàn toàn trái ngược."
Ai đó làm ơn hãy bảo Arwin dừng tỏ ra là mình ổn đi, sao người cứ phải ôm hết mọi thứ mà chẳng chịu chia sẻ gì với ai vậy. (Chữ 「やせ我慢」 (yasegaman) nghĩa đen là “chịu đựng một cách gượng ép” hoặc “cố tỏ ra mạnh mẽ dù đang rất khổ sở”. Nó mang ý nghĩa tự ép mình phải kiên cường, không than phiền, dù trong lòng đang rất lo lắng, đau đớn hay cô đơn.)
"Tôi đã rất bất an. Nếu có thể, tôi đã muốn đến thành phố này càng sớm càng tốt, để trở thành chỗ dựa cho điện hạ... trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát."
Tôi nhấp một ngụm rượu rum để nén lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
"Nhưng rồi khoảng một năm trước, mọi chuyện lại thay đổi. Điện Hạ trở nên tươi sáng, mạnh mẽ, hệt như người mà tôi và mọi người từng yêu quý vậy."
"Và chuyện đó xảy ra trùng với lúc tôi bắt đầu sống chung với người, phải không?"
Noelle gật đầu. "Trong thư cũng có nhắc đến anh."
"Người viết rằng mình yêu chàng Matthew nam tính, đẹp trai đến phát cuồng hửm?"
"Rằng anh là kẻ thô tục, vô liêm sỉ, lời lẽ và nhân cách đều vặn vẹo. Một tên cặn bã vô phương cứu chữa."
".... Có cần phải nói đến mức đó không?"
Còn tệ hơn cả những gì Lutwidge từng nói về tôi nữa.
"Tôi đã mạn phép hỏi thẳng Điện Hạ vì sao người lại giữ một kẻ như thế bên cạnh mình và nhận được câu trả lời. Người nói: ‘Dù vậy, Matthew vẫn là sợi dây sinh mạng cực kỳ quan trọng của ta. Nên ta mong rằng em sẽ đặt niềm tin vào hắn như ta vậy, Noelle’.’"
Sao người có thể thốt ra mấy câu sến sẩm như vậy mà không ngại thế? Làm nước mắt của tôi sắp trào cả ra rồi.
"Lý do tôi đến thành phố này là để không phải vì người dân hay vương quốc gì cả, tôi đến đây vì mong muốn được trợ giúp Công Chúa Kỵ Sĩ."
Vì không giỏi ăn nói nên Noelle thường xuyên chọn lựa từng lời thật kỹ càng và cẩn trọng, nhưng cô ấy đã nói ra câu này mà không hề lưỡng lự.
"Nếu vì có anh bên cạnh mà Điện Hạ trở nên tốt hơn , thì có nghĩa anh là một người vô cùng quan trọng với người. Vậy thì tôi không thể hạ sát anh được."
"Vậy nên lần trước cô mới mới dùng tiền để thử tôi à?"
Noelle gật đầu.
"Còn nếu lúc đó tôi nhận tiền?"
"Thì tôi sẽ tra tấn đến khi anh khai ra động cơ của mình rồi thi hành mật lệnh mà bác Lutwidge đưa ra."
Một kẻ bị cám dỗ bởi đồng tiền không có tư cách nào để được ở cạnh Arwin, vậy nên Noelle sẽ diệt trừ kẻ đó trước khi có bất kỳ biến cố nào.
Tôi cũng phải gật gù đồng tình với quan điểm của cô nàng.
"Ra là vậy, tôi khoái cô rồi đó. Vừa trung thành lại còn quyết đoán." tôi cười khi vỗ vỗ vai Noelle. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau thôi. Uống đi tôi mời, vẫn còn nhiều việc chúng ta phải bàn mà!"
Dù bướng bỉnh và khó ưa, nhưng lòng trung thành Noelle dành cho Arwin là tuyệt đối. Vậy thì tôi có thể tin tưởng để cô nàng bảo vệ người dưới hầm ngục rồi, tạm thời cô ấy đã qua vòng kiểm duyệt. Và chuyện sẽ tốt hơn nữa nếu cô chịu thân thiết với mọi người trong tổ đội. Nhưng qua thời gian và vài chầu rượu, tôi sẽ dạy cô ấy thế nào là một mạo hiểm giả đích thực.
Noelle nhăn mặt nhìn ly rum nhỏ tôi rót. Chần chừ một lúc thì cô cũng bịt mũi rồi nốc cạn một hơi.
"...Cuối cùng chuyện lại thành thế này à."
Noelle choáng váng tựa đầu vào cánh tay tôi. Có lẽ vừa do tửu lượng kém vừa vì chưa uống rượu bao giờ. Chắc cô ấy cũng không ngờ mình lại say nhanh đến thế.
Cô khẽ vặn mình rồi lẩm bẩm gì đó không rõ, hương đào thơm nhẹ toát ra từ cô gái nhỏ làm mũi tôi hơi khoan khoái lạ thường. Gương mặt say ngủ vừa dễ thương vừa ngây thơ cũng không tệ tí nào.
"Giờ phải làm gì đây ta?"
Nếu là trước kia thì tôi đã bế cô lên phòng và có một đêm “vui vẻ” rồi, nhưng giờ thì chuyện đó là bất khả thi. Hơn nữa, chưa nói đến việc này có vô đạo đức hay không, đụng vào một thành viên trong nhóm của Arwin chẳng khác nào tự sát.
Tốt nhất là nên đánh thức cô dậy. Quay đầu sang phía Noelle, vì chênh lệch chiều cao của hai người nên vòng ngực mềm mại đang phập phồng kia cũng vô tình lọt vào mắt tôi. ‘Thứ không nên thấy’ cũng gần như lộ ra làm tôi càng thêm tò mò.
"Hừmmmmmm."
Để tránh làm Noelle thức giấc, tôi khéo léo dùng tay còn lại vén nhẹ viền áo cô.
Ồ, đẹp thật , màu sắc cũng rất ưa nhìn. Có lẽ cô ấy vẫn còn trong trắng.
"Phải cảnh báo cô nàng cảnh giác với đàn ông hơn mới được. Con gái nhà lành mà ở gần lũ cầm thú thì không an toàn tí nào."
"Ta cũng vừa nghĩ y như ngươi đó."
Mồ hôi trên trán tôi ào ra như suối.
“Ta phải cảnh báo con bé một cách nghiêm khắc rằng đừng có để bị dụ dỗ bởi lũ người đồi bại, vô liêm sỉ, miệng lưỡi dơ bẩn, đầu óc vặn vẹo, vô tích sự và bệnh hoạn chứ nhỉ.”
Tôi quay phắt lại, công chúa kỵ sĩ nở nụ cười tươi trên môi.
“Ngươi nghĩ sao, hả Matthew?” Arwin ngồi xuống bên phải tôi và bạo dạn vắt chéo chân.
“À… ừm… người thấy đó…”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi vai Noelle và khẽ đặt đầu cô xuống bàn.
“Dù hiểu người đang muốn nói gì. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không làm mấy cái việc xấu xa mà người đang nghĩ đâu. Đây là hiểu lầm thôi. Chúng ta có thể nói chuyện để giải quyết rõ ràng mà, đúng chứ?”
“Đồng ý. Ta đang muốn nghe kỹ hơn vì sao ngươi lại cả gan mà giở trò đồi bại với một trong những thành viên quý giá của tổ đội ta đó.” Người nắm cổ áo tôi và giật mạnh lên. “Đêm còn dài. Chuẩn bị đi, ta sẽ không cho ngươi được ngủ đâu!”
Ước gì câu đó được nói theo kiểu lãng mạn hơn.


2 Bình luận