• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Phần Thưởng Nhiệm Vụ

Chương 18 : Phần thưởng Nhiệm vụ (4)

2 Bình luận - Độ dài: 2,416 từ - Cập nhật:

Sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời của mình, Moon Byeong-ho đến nhà trước phần còn lại của nhóm và nhanh chóng bước vào.

Cạch,

Anh tra chìa khóa, mở cửa chính và đi thẳng vào phòng ngủ, nơi bà anh đang nằm.

Nhìn thấy bà vẫn đang đắp chăn nằm trên giường như mọi khi, Moon Byeong-ho thở phào nhẹ nhõm. Anh cẩn thận tiến lại gần và cất tiếng gọi:

“Bà ơi, con về rồi.”

“Hửm?”

Bà anh mở mắt, thoáng bối rối trong chốc lát, rồi lập tức đưa hai tay lên ôm lấy mặt Moon Byeong-ho. Chẳng bao lâu sau, bà bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

“Hức... Bà ơi, con xin lỗi. May mà con không đến trễ quá, đúng không?”

Vừa dỗ dành bà, vừa ôm bà vào lòng, Moon Byeong-ho thầm hứa với chính mình.

‘Jae-hyun, tôi sẽ cống hiến cả cuộc đời cho cậu.’

***

Tôi hài lòng quan sát cảnh Moon Byeong-ho đoàn tụ với bà mình.

‘Tốt lắm.’

Từ góc độ của tôi, Moon Byeong-ho đúng là một người đáng để tin tưởng và trân trọng.

Lòng tin và sự trung thành của cậu ta đang tăng lên nhanh chóng.

Thực lòng mà nói, có mấy ai không quý mến một người sẵn sàng đặt trọn niềm tin và nguyện trung thành với mình?

Nghe những lời hay ý đẹp cũng đã đủ khiến một ai đó có ấn tượng tốt, huống hồ trong trường hợp của tôi, sự trung thành của cậu ấy được thể hiện rõ ràng bằng những con số.

‘Cha này có số chơi đỏ đen nè, trúng mánh hoài à.’

Trong nhóm của Ha Dong-geon, cậu ta là người đầu tiên được công nhận là thuộc hạ và đã thức tỉnh kỹ năng hạng A—Dịch chuyển tức thời—khi đạt cấp độ 30.

Giống như khi chơi game di động, ai mà chẳng thích quay trúng nhân vật hiếm lúc gacha?

Hơn nữa, Moon Byeong-ho không phải nhân vật trong game, mà là một con người thực sự với một năng lực hàng đầu.

Lần này, cậu ta còn kiếm được cả điểm kỹ năng.

‘Con ngỗng đẻ trứng vàng có khi còn xách dép tới bái sư phụ.’

Ngay lúc đó, khi Moon Byeong-ho, người vừa ôm bà mình khóc lóc, ngẩng đầu lên với ánh mắt kiên định, một thông báo mới xuất hiện.

[Lòng trung thành của công dân Moon Byeong-ho đã tăng lên.]

[Lòng trung thành của công dân Moon Byeong-ho đã đạt 100.]

[Công dân Moon Byeong-ho đã được đăng ký làm thuộc hạ.]

[Giới hạn số lượng thuộc hạ đã tăng lên.]

“Hả?”

Tôi lập tức mở cửa sổ kỹ năng và kiểm tra mục Quản lý thuộc hạ.

ᛇQuản lý Thuộc hạ

1. Choi Hyeong-jun (Lv. 20) [+]

2. Moon Byeong-ho (Lv. 30) [+]

3. Kang Deok-su (Lv. 25) [+]

(3 / 11 thành viên)

“Haha, hahaha.”

Tôi vui sướng đến mức bật cười.

‘Moon Byeong-ho, anh là nhân vật siêu siêu hiếm có đúng không hả!’

Nếu từng chơi game RPG, chắc bạn cũng từng nghe qua thuật ngữ này.

Nhân vật siêu hiếm (dát cả đống tiền mới rước về được).

Là những nhân vật có chỉ số vượt trội, may mắn hơn hẳn những người khác khi cường hóa trang bị, săn quái hay mở hộp vật phẩm ngẫu nhiên.

Tôi không thể tìm ra từ nào phù hợp hơn để mô tả Moon Byeong-ho lúc này.

‘Mình sẽ dốc toàn lực để nuôi dưỡng anh ta.’

Bất kể là kinh nghiệm hay phần thưởng nhiệm vụ, tôi sẽ hỗ trợ hết mức có thể.

Không quan trọng chi phí là bao nhiêu.

Giá trị mà anh ta đã đem lại cho tôi thậm chí có thể lên đến hàng tỷ won.

Chưa nói đến những thứ khác, riêng điểm kỹ năng thôi cũng đã vô giá rồi.

‘Mà không tính đến chuyện đó thì cũng gần như thế.’

Tôi lo lắng vì số lượng ô chứa đồ sắp đầy hết.

Dù nhìn thế nào đi nữa, tôi cũng cảm thấy mình sẽ hết chỗ trống trong cửa hàng trước khi đạt cấp 10.

Nhưng giờ đã có điểm kỹ năng, tôi không cần lo nữa. Cứ lấp đầy kho lưu trữ rồi tăng cấp là xong.

‘Mà khoan, mình còn bao nhiêu tiền nhỉ?’

Kiểm tra ví của Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng, tôi thấy còn khoảng 11 triệu won.

Dù đã tiêu kha khá, nhưng nhờ việc săn goblin hàng loạt, tôi vẫn giữ được số dư ở mức ổn định.

Riêng đám goblin thôi đã giúp tôi kiếm được hàng triệu won.

Tuy nhiên, do mở rộng phạm vi căn cứ mà số goblin bị tôi trực tiếp tiêu diệt không được tính vào khoản thưởng thêm, nhưng nhờ số lượng quá lớn, tôi vẫn thu được một khoản không nhỏ.

‘Thử xem nâng cấp thuộc hạ tốn bao nhiêu tiền nào.’

Tôi nhấn vào nút [+] bên cạnh cấp độ của Moon Byeong-ho.

Và rồi, tôi sững sờ trước con số hiện ra.

[Không đủ tiền mặt để tăng cấp.]

[Để tăng cấp cho thuộc hạ Moon Byeong-ho, bạn cần 100.000.000 won.]

[Vui lòng tăng số dư tiền mặt và thử lại.]

“……”

Đứng trước con số gây sốc tột độ, tôi bất giác đờ người ra một lúc.

‘Mười, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu, chục triệu… một trăm triệu.’

100 triệu won.

Để nâng cấp cho Byeong-ho lên một cấp, tôi cần đến 100 triệu won.

‘Xin lỗi, Byeong-ho.’

Trừ khi có điều gì đặc biệt xảy ra, tôi e rằng cậu ta sẽ khó mà tăng cấp trong tương lai gần.

‘Nhưng mình sẽ giao nhiệm vụ hàng ngày cho cậu đều đặn.’

Dù phải bỏ thêm tiền để giảm độ khó, tôi vẫn sẽ đảm bảo Moon Byeong-ho hoàn thành hết mọi nhiệm vụ hàng ngày.

Tích lũy từng ngày, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ mạnh hơn.

Quan sát cảnh Byeong-ho cõng bà mình trở về qua Tuyệt Nhãn Của Kẻ Cư Ngụ, tôi thầm nghĩ.

‘Chỉ cần trúng thêm một lần nữa thôi, mình sẽ cân nhắc nghiêm túc việc nâng cấp cho cậu ta. Thật đấy.’

Tôi không mong chờ quá nhiều.

Chỉ một lần nữa thôi.

‘Hửm?’

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận có ai đó đến tầng 30 bằng thang máy.

‘Ai vậy?’

Chuyển ánh nhìn về phía hành lang, tôi thấy một người đàn ông vạm vỡ cùng một phụ nữ dáng người mảnh khảnh đang cầm thứ gì đó trong tay.

‘Là họ.’

Mức trung bình của đàn ông trưởng thành vào khoảng cấp 7 đến 8, nhưng người đàn ông này lại ở cấp 15.

Người phụ nữ đi cùng anh ta cũng có cấp độ ấn tượng – cấp 11.

Họ bước ra khỏi thang máy, liếc nhìn căn hộ của tôi, rồi tiến về phía nhà của Choi Hyeong-jun và nhấn chuông cửa.

♬♪♬♩~

Park Hye-won mở cửa và chào đón họ.

“Ai vậy ạ?”

“Tôi là Kim Dabin, còn đây là em trai tôi, Kim Minho. Chúng tôi sống ở căn hộ 1701.”

“Ồ, ra vậy. Hai người đến đây có chuyện gì không?”

“Chúng tôi có một thỉnh cầu.”

Kim Dabin nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi biết điều này có hơi quá đáng, nhưng tôi có thể sử dụng phòng tắm của chị một lần được không?”

Tôi tưởng họ sẽ nhờ vả điều gì quan trọng, hóa ra chỉ là… đi tắm.

“Đi tắm á?”

“Vâng, tắm một chút thôi.”

Park Hye-won gật đầu như thể đã hiểu.

“Tất nhiên, mời vào.”

“Cảm ơn chị rất nhiều!”

Khi Kim Minho bước vào nhà, anh ta đưa một chiếc hộp cho Park Hye-won.

“Chị ơi, em có thể đặt cái này ở đâu được ạ?”

“Ồ, đây là gì vậy?”

“Bọn em mang theo một ít đồ hộp và vài thứ khác.”

“Thật sao?”

Chiếc hộp trong tay anh ta đầy ắp những thực phẩm hữu dụng, từ cá ngừ hộp, ốc biển, ức gà, spam và nhiều thứ khác.

‘Đốt hết chỗ này chỉ để đổi lấy một lần tắm ư?’

Trong thời buổi này, thực phẩm khô có hạn sử dụng dài gần như là kho báu.

Đây rõ ràng là một món quà đền bù quá mức cho một lần tắm.

“Ôi trời, thực sự không cần làm vậy đâu.”

“Không đâu! Đột ngột xông vào nhà người khác và đưa ra một yêu cầu bất tiện như vậy, ít nhất cũng phải có sự chuẩn bị tương xứng chứ, đúng không?”

Kim Minho, người ban đầu có vẻ căng thẳng, cuối cùng cũng lộ ra ý định thật sự.

“Về sau, mong chị chăm sóc bọn em một chút nữa nhé… hehe.”

Lúc này, ý đồ của họ đã rõ ràng.

‘Cũng hợp lý thôi. Xem ra họ định xin tắm rửa thường xuyên.’

Có thể xem đây là một chiến lược khá thông minh.

Trong thế giới đã sụp đổ này, họ sớm nhận ra giá trị của điện, nước và khí đốt.

Có lẽ họ muốn đảm bảo những tiện ích đó bằng cách đầu tư mạnh tay ngay từ đầu.

Tuy nhiên, từ cuộc trò chuyện tiếp theo, mục đích của họ dường như không chỉ có vậy.

Sau khi liếc nhìn Park Hye-won, Kim Dabin cẩn trọng lên tiếng.

“À… những người mang theo cung và gậy bóng chày có phải sống ở căn hộ bên cạnh không?”

“Hả?”

Sau một lúc suy nghĩ, Park Hye-won vỗ tay như thể đã nhận ra điều gì.

“Ồ, mấy người đó hả. Không phải hàng xóm đâu. Ban đầu, họ sống ở một khu khác… nói chung cũng hơi phức tạp. Dù sao thì, căn hộ bên cạnh chỉ có một người ở thôi.”

Nghe vậy, Kim Dabin liền hỏi.

“Có phải là người có làn da nhợt nhạt, có thể tạo ra vật thể từ không khí không?”

“Ồ, đúng rồi. Hai người biết anh ta à?”

Nghe vậy, Kim Minho trả lời ngay.

“Chuyện là bọn em thấy anh ta chiến đấu với quái vật ở hành lang hôm qua. Trong số họ, người đó thực sự…”

Vừa nói, Kim Minho vừa rùng mình.

Ngay lúc đó, Kim Dabin tiếp lời.

“Người đó tỏa ra một bầu không khí rất kỳ lạ.”

“Hơn thế nữa, còn có chút… đáng sợ.”

Nghe câu nói của Minho, Kim Dabin nhíu mày khó hiểu.

“Đáng sợ á? Em có cái thể hình này mà lại thấy sợ sao?”

“Không, em biết chứ. Nhưng mà… nó giống như một nỗi sợ bản năng vậy.”

Lúc này, Park Hye-won lên tiếng.

“Thôi, đừng đứng ở cửa nữa. Vào trong đi.”

“Ồ, cảm ơn chị.”

Dưới sự hướng dẫn của Park Hye-won, họ bước vào nhà và sớm chạm mặt Choi Hyeong-jun.

Choi Hyeong-jun đang tập squat trong phòng khách.

“Ôi trời, anh đang tập thể dục à? Nhưng squat kiểu này sẽ làm hỏng đầu gối đó!”

Nghe Kim Dabin kêu lên, Kim Minho lập tức tiến tới chỉnh sửa tư thế cho Choi Hyeong-jun.

“Mở rộng chân một chút, chú ý đừng để đầu gối vượt quá mũi chân. Đẩy hông ra sau thêm một chút.”

“T-Tôi cảm ơn?”

Choi Hyeong-jun quay sang nhìn vợ mình, Park Hye-won, với ánh mắt như muốn tìm lời giải thích.

Thay vì trả lời, Park Hye-won lấy một hộp cá ngừ từ trong thùng đồ mà Kim Dabin mang đến và giơ lên.

Trong khi đó, Kim Minho đang sửa tư thế cho Choi Hyeong-jun thì chợt kinh ngạc.

“Anh… không, sếp. Anh có vẻ tập luyện rất chăm chỉ nhỉ. Cơ bắp của anh thật ấn tượng.”

“Không có gì đâu…”

“Không đâu, nhưng tư thế của anh…”

Park Hye-won lên tiếng với hai vị khách.

“Hai người cứ thoải mái tắm bên kia. Dabin có thể dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính. Khăn tắm có sẵn trong đó rồi.”

Lúc này, tôi mới giải trừ kỹ năng Tuyệt Nhãn.

‘Không tệ.’

Họ trông có vẻ là người đáng tin cậy.

Dù không có họ, tôi cũng đang tính lập thêm một nhóm khác với những người có cấp độ cao. Nếu thêm vài thành viên nữa vào nhóm này, chắc chắn sẽ tạo nên một tổ hợp lý tưởng.

‘Chắc mình sẽ nói chuyện với họ sau khi họ tắm xong.’

Sau khi đăng ký số thực phẩm họ mang đến, tôi có thể nâng cấp cửa hàng.

‘Mình nên trao đổi với họ một chút.’

Tôi định giao cho nhóm mới những nhiệm vụ như thu thập vật tư và giải cứu người sống sót ở các khu căn hộ khác.

Đúng lúc đó.

[Công dân Choi Hyeong-jun đã hoàn thành một nhiệm vụ.]

[Chi phí nhiệm vụ: 78,145 won.]

[Công dân Choi Hyeong-jun đã sử dụng hết lượt nhiệm vụ trong ngày.]

[Đang đánh giá nhiệm vụ đã hoàn thành…]

‘Hiệu suất không cao lắm.’

Tôi giao cho anh ta cùng một nhiệm vụ tăng cường sức mạnh như đã giao cho Kang Deok-su, nhưng dù số lần lặp lại động tác đã tăng đáng kể, chi phí nhiệm vụ vẫn không giảm nhiều.

‘Chắc là do kỹ năng thức tỉnh của anh ta.’

Với khả năng Sức Mạnh Khỉ Đột, những bài tập thể chất thông thường có lẽ quá dễ dàng đối với Choi Hyeong-jun.

‘Đành chịu vậy.’

Dù tốn kém, tôi vẫn sẽ tiếp tục cung cấp cơ hội phát triển cho những người đã trở thành thuộc hạ.

Tôi cũng nhận ra rằng phần thưởng nhiệm vụ hàng ngày bổ sung tốt hơn mình nghĩ, nên khoản đầu tư này hoàn toàn xứng đáng.

Đúng lúc đó.

[Bạn đã săn được Hổ Đỏ (Lv. 27).]

[Bạn nhận được một lượng lớn kinh nghiệm.]

[39,783,200 won đã được chuyển vào ví của Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng.]

[Cấp độ kỹ năng đã tăng.]

[Đã nhận thêm một kĩ năng mới.]

‘Gì cơ?’

Tôi lập tức kích hoạt Tuyệt Nhãn để kiểm tra tình hình của nhóm Ha Dong-geon.

“Hộc… hộc…”

Ở đó, dưới chân Moon Byeong-ho, một con Hổ Đỏ chết nằm sõng soài, trong khi anh ta thở hổn hển, toàn thân dính đầy máu.

‘Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?’

Trước khi tôi kịp nắm bắt tình hình—

‘Ưgh!’

Cơn đau ập đến.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đăng lại hả tran
Xem thêm