Tôi bước xuống xe buýt sau một chuyến đi dài hơi. Vừa bước tôi vừa xoay hông cho đỡ mỏi. Gọi là chuyến đi dài nhưng thực chất nó cũng chỉ mất ba mươi phút đi tàu và thêm hai mươi phút đi buýt mà thôi.
“Cuối cùng cũng tới…”
Akitsu đang đứng cạnh tôi và duỗi người. Có vẻ cô nàng này cũng nghĩ giống tôi.
“Được rồi, đi tới quán trọ thôi.”
Bây giờ là mười một giờ sáng thứ Bảy. Chúng tôi đang cùng nhau du lịch suối nước nóng. Ý tưởng về chuyến đi đã được lên kế hoạch trong một buổi nhậu.
Thật ra tôi hoàn toàn có khả năng đi máy bay hoặc shinkansen[note73505] để đến một nơi xa hơn. Thế nhưng không hiểu sao tôi chỉ muốn đi đâu đó loanh quanh khu vực tôi sống. Nên suối nước nóng này là địa điểm tôi đã lựa chọn.
Akistu là người đã đặt phòng vì gần đây tôi hay bận tăng ca. Dù gì cô ấy cũng là một người có đầu óc kinh doanh, thế nên tôi không cần phải lo về vấn đề phòng trọ.
Chúng tôi bước vào quán trọ trước mặt. Nơi này tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp. Còn có cả mùi thơm đặc trưng của suối nước nóng nữa.
“Chào mừng quý khách, anh chị đi đường xa hẳn là mệt rồi ạ.”
Người vừa chào chúng tôi là một lễ tân, cô ấy đang mặc một bộ Kimono truyền thống. Lối ra vào khá rộng rãi với không gian sáng trưng được trang trí bằng những hoạ tiết vân gỗ trên tường. Những điều này khiến tôi cực kỳ ấn tượng.
“Để em vào làm thủ tục.”
Tôi xách theo hành lí và đi theo sau Akitsu.
“Chị có đặt phòng rồi, em kiểm tra tên Shikami thử xem.”
“Ủa alo?”
Cô ấy đặt phòng bằng thông tin của tôi à?
“Chào mừng gia đình Shikami. Anh chị vui lòng ký tên vào đây ạ. Còn đây là sơ đồ phòng [note73507] và vé tắm onsen ạ.” [note73509]
“À vâng, cứ gửi cho chồng tôi đi.”[note73506]
“Vâng. Bữa tối của anh chị sẽ được phục vụ tại phòng vào bảy giờ tối, anh chị sắp xếp giúp em nhé.”
“Ừm, bọn chị sẽ quay lại phòng vào lúc đó.”
Cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức tôi không có cơ hội chen vào. Tôi nhận lấy sơ đồ phòng và tấm vé, vừa tự hỏi mình nên trưng ra khuôn mặt nào ngay bây giờ.
Ê, đừng có kí tên một cách hào hứng đến thế, cái tên “Hiyori Shikami” làm gì có thật hả.
Tôi để ý ánh mắt của lễ tân và quyết định không nói gì thêm. Tôi nhận ra, Akitsu đã đặt phòng cho cặp đôi. Thế nên căn phòng tôi được dẫn tới là một phòng đơn.
“Yu-kun, phòng này đẹp ghê.”
Tôi bước vào trong, phía sau căn phòng là khung cảnh núi non hùng vĩ. Không gian trong phòng được thiết kế sao cho nó trông như hoà mình vào với thiên nhiên nơi đây.
“Em tự ý làm mấy chuyện này mà không thèm hỏi ý anh à?”
“Hồi trước em bảo rồi mà, mấy chuyện như này phải giữ bí mật mới vui chứ.”
“Anh chịu thua, thôi thì sao cũng được.”
“Ừm, à còn chuyện kết hôn của bọn mình anh định cuối năm nay sẽ nói chuyện với gia đình ha? Em có số của cả nhà anh rồi né.”
“Nè nè anh biết em đang hưng phấn, nhưng mà mấy chuyện này thì hơi quá rồi nha.”
Tôi giật lấy điện thoại từ tay Akitsu. Khoan đã, tại sao ảnh màn hình chính lại là con mèo của bố mẹ tôi? Cô ấy chụp nó từ lúc nào?
Sau khi đặt hành lý xuống tấm chiếu tatami, tôi bỏ điện thoại, chìa khoá,… lên bàn. Chuyến đi này, tôi chỉ muốn thư giãn với hố nước nóng, nên những địa điểm du lịch nổi tiếng sẽ không có sự xuất hiện của tôi.
Tôi giờ chỉ muốn được lười biếng sau những ngày tăng ca liên tục. Khi tôi nói chuyện đấy với Akitsu, cô ấy hứa sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi thăm quan lần sau. Nè, chuyện đó cũng cần phải hứa à?
Vừa giãn vai, tôi nhìn quanh phòng thì đã thấy Akitsu nằm ra đó.
“Cảm giác nằm trên chiếu tatami [note73508] tuyệt thật. Em sau này cũng muốn sống trong một căn nhà kiểu Nhật.”
“Em biết không, hít cái mùi này nhiều sẽ ảnh hưởng đến gen đó.”
“Nghe đáng sợ quá đi…”
“Còn em thì nói chuyện mơ hồ quá.”
Bọn tôi nằm dài suốt mười lăm phút, cuối cùng cũng quyết định sẽ đi ăn.
“Bọn mình sẽ ăn sáng trong quán trọ luôn nên là kiếm quán nào quanh đây đi.”
Cô ấy nghe rồi vui mừng nhảy cẫng lên với biểu cảm hạnh phúc.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo phông, bên ngoài là lớp áo len mỏng, cuối cùng là một chiếc quần jean. Búi tóc phía sau được buộc lại bằng một chiếc đan cài. Bộ trang phục có vẻ bình thường nhưng nó lại giúp cô ấy đi lại thoải mái hơn.
“Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?”
“Làm gì có, anh chỉ thấy phong cách đơn giản hợp với em thôi.”
“Rõ là nhìn chằm chằm rồi còn gì!”
Tôi hơi khó chịu vì Akitsu liên tục đập vai tôi.
“Được rồi, em đói rồi, mình đi ăn thôi.”
“Đi thôi, em muốn ăn gì nào?”
Bọn tôi mang giày và mở cửa. Trong lòng bỗng có cảm giác phấn khích, chúng tôi bước ra ngoài cùng nhau.


0 Bình luận