• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Diella (1)

6 Bình luận - Độ dài: 3,582 từ - Cập nhật:

******************************Diella (1)***********************************

 – “Giảng dạy người khác, rốt cuộc có nghĩa là gì, thưa Sư phụ?”

Trong lúc đang học ma pháp, Derrick đã hỏi Katia.

 Họ đang ở trong một cỗ xe ngựa đang trở về sau nhiệm vụ diệt trừ quái vật ở biên giới.

 Derrick bị thương và Katia đang chăm sóc cậu ấy, áp dụng đúng liều lượng điều trị cần thiết.

 – “Sao tự nhiên cậu lại hỏi câu đó?”

–“…Chỉ vì thế thôi”.

 Lang thang trong thế giới lính đánh thuê từ khi còn nhỏ, Derrick thường thấy các chiến binh phục vụ chủ nhân của mình dưới vỏ bọc mối quan hệ thầy-trò.

 Anh thường cảm thấy thật vô lý khi ngay cả những người có tính tình cứng rắn và tàn nhẫn cũng có thể cư xử tôn trọng với thân chủ của mình như vậy.

 Điều này khơi dậy sự tò mò khá lớn trong anh.

 – “Tôi trước giờ chỉ thấy những kẻ thô lỗ, hung tàn có thể hét vào mặt người chúng cho là ngứa mắt, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như thú cưng chỉ vì 2 chữ thầy trò ?”

-“Uhmm… Có lẽ là vì sư phụ có chút nhân từ, Katia, nhưng liệu rằng ai rồi cũng có thể làm như sư phụ?”

– “Đó là một vấn đề khi anh cho rằng những quy tắc của giới lính đánh thuê được áp dụng cho 2 chữ thầy trò, có thể nói rằng mối quan hệ của ta và cậu tốt hơn ở nhiều khía cạnh”.

 Katia nói bằng giọng nhẹ nhàng trong khi quấn băng quanh cánh tay của Derrick.

 –“Thế nhưng trên tất cả, yếu tố tiên quyết khiến mối quan hệ giữa chúng ta tốt vì cậu ngoan, dễ dạy, có tài năng và sự kiên trì”.

 – “Chẳng phải con người nên cố gắng hợp tác vì quyền lợi của bản thân hay sao?”

–“Về mặt lý thuyết thì điều đó là đúng.

 Nhưng thế giới không phải lúc nào cũng vận hành theo lý thuyết, đúng không? Đặc biệt đối với môi trường lính đánh thuê, điều đó càng trở nên hiếm có”.

 Derrick chìm vào suy nghĩ.

 Nếu đệ tử là người chống lại sư phụ, thì có thể thật sự gọi là đệ tử không?

Có cần phải dạy những người như vậy không?

Tuy nhiên, như Katia đã nói, thế giới không phải lúc nào cũng đi theo con đường lý tưởng.

 – “Nếu phải dạy dỗ một đồ đệ vừa cứng đầu vừa vô ơn như vậy, thì sư phụ sẽ làm thế nào?” [note72605]

– “Ta sẽ cố gắng hiểu đứa trẻ đó đến cùng, ôm ấp và nuôi dưỡng chúng”.

 – “…Có vẻ quá nhân từ”.

 – “…Phải, cậu nói đúng.

Nhưng cuối cùng, bản chất của việc giảng dạy nằm ở việc hướng dẫn đệ tử đến một con đường tốt hơn, ấm áp và trưởng thành”.

 Giọng điệu của cô ấy rất bình thản.

 – “Nếu không thể giao tiếp thông qua sự hiểu biết và chấp nhận thì chúng ta phải tìm kiếm một xuất phát điểm khác, nhưng không bao giờ được quên bản chất đó”.

 – “Xuất phát điểm khác? Đó là gì?”

Katia lặng lẽ tiếp tục quấn băng, ánh mắt cô hơi cụp xuống.

 – “Gây ra nỗi sợ hãi”.

 Derrick im lặng.

 – “Có những lúc cậu phải bắt đầu từ đó”.

 *

“Hãy đối xử với người khác bằng sự quan tâm và tôn trọng”.

 Giọng nói lạnh lùng của Derrick vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

 Trong căn phòng của Diela, Derrick lại lên tiếng phá tan bầu không khí.

 “Đứng lên”.

 Diela, với đôi mắt run rẩy, lặng lẽ nhìn Derrick, rồi, theo lệnh của anh, cô ta đứng dậy và tiến lại gần Derrick, giơ tay lên và tát vào má anh.

 – SLAP![note72606]

Derrick lệch mặt từ 5/5 thành 7/3.

Diela thở hổn hển, nói với ngọn lửa trào dâng:

“Ngươi… ngươi là ai mà dám…? Ngư”

– SLAP!

Trước khi Diela kịp nói hết câu, mặt bà lại bị tác động.

 Lần này tuy không tiếp đất bằng mông mà chỉ nghiêng sang hướng nam.

 Đồng tử của cô ta giãn ra đến mức tối đa.

 Nhìn lên Derrick với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt anh vẫn không hề thay đổi.

 Đôi mắt đỏ thẫm của anh mang vẻ khinh bỉ nhìn Diela.

Cô gái lớn lên như một bông hoa trong nhà kính, còn chàng trai sinh tồn như hoa dại ven đường.

Vào khoảnh khắc họ cảm nhận được khoảng cách giữa họ, một cảm xúc dường như lần đầu tiên họ gặp phải đã tràn ngập trong họ.

 Có lẽ đó là mở đầu của tiểu thuyết ngôn tình nhưng tiếc quá, nó lại là nỗi sợ hãi.

 “Như tôi đã nói, khi giao tiếp với người khác, cô phải biết quan tâm và tôn trọng”.

 “Câm mồm!”

Diela, bằng đôi tay nhỏ bé của mình, bằng cách nào đó đã nắm được cổ áo của Derrick.

Bất kể cô ấy cố gắng thế nào, đều vô nghĩa.

Bất kể cô gái nhỏ nhắn lặp lại những lời xúc phạm của mình bao nhiêu lần, Derrick thậm chí còn không quan tâm[note72607]

 “Đã có việc gì! Tại sao không ai ngăn lại”

Nghe thấy tiếng động, quản gia Delron nhanh chóng chen qua đám người hầu và chạy vào.

Người quản gia già sửng sốt, mắng những người hầu ngơ ngác rồi nhanh chóng bước vào giữa Derrick và Diela.

Lão biết Derrick vì là người đi cùng nhóm lính đánh thuê, tìm kiếm giáo viên cùng với ngài Aiselin.

“Dừng lại ở đây thôi. Tiếp tục chỉ mang lại nguy hiểm”.

Có vẻ nó là một thông điệp dành cho Derrick hơn là Diela.

Một thường dân lại dám động đến con gái của công tước; đó là một tội ác nghiêm trọng có thể dẫn đến mất đi chân tay mà không hề bất ngờ.

“Nếu mọi chuyện kết thúc ở đây, anh có thể sống tàn tật suốt đời, nhưng mạng sống của anh có thể được bảo toàn”.

Đó chính là điều mà quản gia Delron muốn nói.

Tuy nhiên, Derrick vẫn thản nhiên rút từ trong áo khoác ra một tài liệu có đóng dấu của công tước và ném nó lên bàn trà.

Nội dung không phức tạp.

“Ta, Đại công tước Duplain, đã giao phó cho Derrick toàn quyền quản lý việc giáo dục Diela. Bất kể Derick chọn phương pháp nào, xin hãy nhớ rằng phương pháp đó đều được Ta chấp thuận”.[note72609]

 “Cậu… vừa nói gì cơ?”

Đây là một văn bản mà ngay cả quản gia trưởng cũng không biết.

Ông không khỏi sửng sốt.

 Điều này có nghĩa là văn bản này không được chuyển chính thức qua quản gia và ngài công tước đã viết nó ngay tại chỗ.

Quản gia Delron không thể không nghi ngờ tính xác thực của nó.

Một thường dân đánh một quý tộc không chỉ là vấn đề đạo đức về đúng hay sai của bạo lực.

Đó là một thách thức đối với quyền lục của giới quý tộc.

Nếu tin tức lan truyền rằng hành động như vậy được phép, thì đó sẽ là nỗi ô nhục lớn đối với toàn thể gia tộc công tước.

Giới quý tộc phải luôn giữ được sự cao quý.

Làm sao Đại công tước Duplain, người đứng đầu quyền lực, lại có thể cho phép một điều như vậy?

Khi người quản gia Delron nhìn Derrick với những câu hỏi như vậy, Derrick trả lời như thể anh ấy hiểu được suy nghĩ của ông.

“Hoàng tử Leig đã yêu cầu ông làm một việc phải không?”

“!”

Con trai thứ hai của công tước, Leig, đã hoàn toàn từ bỏ việc phục hồi chức năng cho Diela.

Anh ta đã thay đổi hướng đi, lên kế hoạch giam giữ cô trong một tu viện ở vùng biên giới.

Đó là một phần trong kế hoạch mà anh ta đã chỉ thị cho quản gia trưởng tiến hành.

Tuy công tước Duplain đã bác bỏ đề xuất này, nhưng ông không khỏi cảm thấy nặng nề.

Chỉ riêng việc một đề xuất như vậy được trình bày một cách táo bạo trước công tước đã có nghĩa là tình hình đã đi quá xa.

Không chỉ người hầu ở nhà phụ mà cả người hầu ở nhà chính cũng kiệt quệ vì chứng nổi loạn của cô.

Là người đứng đầu, Công tước không thể mãi nhắm mắt làm ngơ được.

Vì vậy, quyết định này là biện pháp quyết liệt cuối cùng mà một người cha yêu thương con gái mình phải thực hiện với một trái tim kiên định.

 Nếu ngay cả biện pháp cực đoan này cũng không hiệu quả thì nó phải được coi là không thể chữa khỏi.

 “Diela, cô không còn nhiều cơ hội nữa đâu”.

 Với câu nói ngụ ý như vậy, vẻ mặt của Delron trở nên cứng rắn hơn, bởi lẽ hành động của Derrick thực sự khó tin, một chàng trai lính đánh thuê thường dân lớn lên theo cách hoang dại.

Mặc dù lớn lên với sự hoang dã, dũng cảm là yếu tố cần thiết để sinh tồn nhưng việc thách thức một quý tộc vẫn nằm ngoài sự tưởng tượng của tất thảy.

Ngay cả khi có chứng nhận của Đại công tước trên lưng, cũng rất hiếm khi có ai dám tát một tiểu thư quý tộc.

Đại công tước Duplain có khả năng đánh giá năng lực của một người rất nhạy bén.

Delron lúc này không thể biết liệu lão có thể nghi ngờ điều này hay không.

 *

“Valerian! Valerian! Làm ơn, bình tĩnh lại một chút đi anh ơi!”

– Ruỳnh!

Đêm đó, sau khi tình hình đã ổn định, Derrick đang sắp xếp đồ đạc của mình trong phòng dành cho khách do quản gia chuẩn bị.

Một người đàn ông đầy giận dữ đã đá tung cánh cửa phòng nơi Derrick đang ở.

“NGƯƠI LÀ LÍNH ĐÁNH THUÊ MÀ AISLIN NHẮC ĐẾN SAO ?” (Valerian)

“Calm Down Bro !” [note72608] (Leigh)

Valerian Leonard Duplain, con trai cả của gia đình Duplain.

Một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng dài và vóc dáng cao lớn, khuôn mặt anh ta nhăn nhó vì tức giận lúc anh ta túm lấy cổ áo Derrick.

Anh là người thừa kế được chỉ định của gia tộc Duplain, nổi tiếng với thái độ nhẹ nhàng và tình cảm.

Tuy nhiên, không hề có dấu hiệu nào của sự tử tế đó trên khuôn mặt anh khi anh trừng mắt nhìn Derrick, nắm lấy cổ áo anh ta.

“NGƯƠI DÁM... ”

"Anh !"

Leigh cố kéo anh ra, trông vô cùng tuyệt vọng.

Derrick, vẫn bị giữ chặt bằng cổ áo, lắng nghe anh ta rồi trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Tôi đã được Ngài Công Tước cho phép”.

Derrick nói với lòng thành kính ở mức cao nhất.

Nghe vậy, Valerian im lặng, rồi nhắm chặt mắt lại, thở dài và thả Derrick ra.

“…Hừ”.

Valerian sau đó thở dài, đưa tay lên lau mặt như thể đang rửa mặt mà không cần nước, rồi nói:

“Leigh, cậu nên đi luyện tập đi”.

“Không, nếu tôi không đi theo, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra…”

“Tôi sẽ không nói thêm về vấn đề này nữa”.

Nói xong, Valerian liếc nhìn Derrick, ra hiệu cho anh ta đi theo, rồi bước ra khỏi cánh cửa mở.

Leigh nhìn Valerian rời đi, thở dài và vỗ nhẹ vào vai Derrick.

“Ừ thì ta đã nghe về chuyện xảy ra trước đó và ta ở phe cậu. Diella cần phải bị đánh cho một trận mới tỉnh táo lại được. Cô ta nghĩ rằng làm quý tộc sẽ bảo vệ cô ta khỏi mọi cú đấm sao?”

"…”

“Dù sao thì, ngươi đã phải rất vất vả khi đối phó với một người không thể cứu vãn được nữa. Thôi thì, em ấy sẽ sớm bị đưa đến tu viện thôi, nên hãy chịu đựng thêm một chút nữa. Anh Valerian… anh ấy quá tốt bụng, nhưng anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy sẽ không gây hại cho ngươi đâu, nên đừng căng thẳng… Dù sao thì, với những chuyện như thế này, ta nghĩ là ta nên đi thôi”.

Leigh, với thân hình lực lưỡng và khuôn hàm vuông, thở dài và bước ra khỏi cánh cửa mở.

Bước đi với vẻ mặt than thở và lầm bầm đầy sự bất lực

Dường như anh đã từ bỏ mọi hy vọng dành cho Diella.

 *

Căn phòng Valerian đưa Derrick đến nằm khuất ở tầng một của tòa nhà chính của dinh thự.

Nhìn thoáng qua, đó là một nơi đã lâu không có người qua lại.

Tuy nhiên, mặc dù vậy, không có một hạt bụi nào được tìm thấy, như thể nó được lau chùi tỉ mỉ mỗi ngày.

– Vùuuu

Nhờ việc thi triển ma pháp của Valerian, những ngọn nến rải rác khắp phòng sáng lên, có thể nhìn thoáng qua là thấy được nội thất bên trong.

Đó là một căn phòng dễ thương và thanh nhã.

Một bên là chiếc giường được trang trí bằng ren và ruy băng dễ thương, bên kia là giá sách trưng bày gọn gàng những con búp bê nhỏ nhắn đáng yêu.

Một tủ quần áo đầy những chiếc váy xếp nếp dễ thương, và một giá sách khác được sắp xếp gọn gàng với nhiều loại sách, đó là một căn phòng theo phong cách cổ điển nhưng vẫn rất nữ tính.

Nó quá rộng rãi đối với một cô gái độc thân, nhưng xét đến địa vị của cô ấy, điều đó không có gì lạ cả.

“Đây là phòng của Diella khi cô ấy còn ở tòa nhà chính,” Valerian nói nhỏ.

Bây giờ, cô sống tách biệt trong vương quốc riêng của mình ở khu nhà phụ, nhưng có vẻ như Diella đã khác trong suốt thời gian ở đây.

Ở một góc phòng, nhiều tấm vải bạt và đồ dùng vẽ tranh được bày ra.

Khi Derrick nhìn về hướng đó, Valerian thêm vào một lời giải thích.

“Diella thích vẽ tranh, em ấy chủ yếu vẽ phong cảnh. Ban đầu, em ấy vẽ tranh như một phần trong chương trình giáo dục xã hội của mình, nhưng Diella rất hứng thú với nó và luôn đến cho tôi xem tác phẩm của mình với niềm vui”.

 “…”

“Tôi thường nhớ lại cảnh em ấy chạy quanh và mời tôi xem tranh của em ấy”.

Khi đi lang thang giữa các bức tranh, mắt Derrick dừng lại ở một bức tranh được phủ vải trắng tinh.

Nhận thấy tín hiệu của Valerian, anh ta mở nó ra.

Một cảnh hoàng hôn được vẽ cẩn thận hiện ra trước mắt.

Bức tranh vẽ một cô gái trẻ ngồi trên lưng người hầu gái, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn hùng vĩ.

Tuy nhiên, phần viền của bức tranh lại trống rỗng.

“Đây là bức tranh cuối cùng em ấy vẽ. Như cậu thấy đấy, nó vẫn chưa hoàn thành”.

"Chưa xong?"

“Diella luôn thích vẽ, nhưng cô ấy hiếm khi hoàn thành chúng. Em ấy để trống phần lề và chỉ vẽ những phần em ấy thích”.

Nhìn lại, rõ ràng là cảnh quan chỉ được tô một phần, với những khoảng trống ở đây và ở đó.

Trong lúc họ xem xét các bức tranh, Valerian ngồi trên mép bàn ở góc phòng.

Sau đó, anh ta ấn trán, thở dài và nói:

“…Tôi xin lỗi vì không kiểm soát được bản thân trước đó. Tôi xin lỗi”.

Biểu cảm của anh ta mang một nỗi buồn sâu sắc.

Thật không dễ dàng để một quý tộc như anh ta có thể xin lỗi một thường dân.

“Tôi luôn thề sẽ lý trí, nhưng tôi luôn hành động theo cảm xúc, nhất là khi đó là vấn đề liên quan đến gia đình. Về mặt đó, tôi vẫn còn xa mới có thể trở thành một nhà cai trị có năng lực”.

 “…Tôi có thể hỏi tại sao anh lại chỉ cho tôi căn phòng này không?”

“…Tôi muốn thuyết phục anh. Diella không phải là một đứa trẻ đáng bị khinh thường và đối xử thô bạo như vậy”.

 Valerian nói với giọng nặng nề, bình tĩnh kể lại.

“Nhưng từ lâu về trước, em ấy bắt đầu ám ảnh về dòng dõi của mình và coi thường những người dưới quyền. Tôi không thể hiểu tại sao… điều gì đã gây ra sự thay đổi này, em ấy bắt đầu biến đổi từng chút một, và gần đây, em ấy đã trở thành người mà cậu biết”.

 “…”

“Tôi chỉ… Tôi chỉ không hiểu. Tại sao em ấy lại cậy quyền vào dòng dõi một cách tiêu cực đến như vậy, điều gì khiến Diella trở nên hung tàn như vậy. Em ấy chậm chạp trong việc tiếp thu ma pháp và không hoàn hảo ở mọi khía cạnh, nhưng…luôn sống lạc quan và tươi sáng. Em ấy từng vẽ những bức tranh yêu thích, và em ấy là một đứa trẻ đáng yêu luôn thích những cuộc trò chuyện vui vẻ với gia đình”.

Valerian đứng dậy khỏi chiếc bàn nơi anh đang ngồi, chỉnh lại bộ trang phục chính thức của giới quý tộc và cúi đầu.

Derrick không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù việc ông nắm quyền lực vẫn còn là một sự kiện trong tương lai xa vì Công tước vẫn còn khỏe mạnh, nhưng ông vẫn là người đứng đầu tiếp theo của gia đình công tước Duplain.

Địa vị của ông không cho phép ông cúi chào thường dân một cách tùy tiện.

Ngoài vấn đề lòng tự trọng, điều đó đơn giản là không được phép theo nghi thức quý tộc.

“Tôi đã nghe từ cha tôi, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, Diella thực sự sẽ đến tu viện”.

“Điều này hẳn sẽ tạo nên những lời đồn không hay”.

"Nếu như Diella có thể bằng cách nào đó nắm giữ một phép ma pháp một sao, ta có thể thử thuyết phục phụ thân. Ít nhất, nàng có thể chuẩn bị cho lần đầu tiên xuất hiện ở xã hội. Cho nên, làm ơn...ta cầu xin ngươi...cho Diella thêm một cơ hội nữa”.

Valerian ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi hiểu sự cấp bách của anh ấy, nhưng theo quan điểm của Derrick, điều đó ngay lập tức khiến anh ấy đau đầu.

Theo những người hầu, khi mọi chuyện không ổn, cô ấy sẽ đánh người, đập phá đồ đạc vì tức giận, lăng mạ người hầu và đàn áp người khác bằng cách phô trương địa vị của mình.

Câu chuyện của Valerian thật khó tin; cô ta là một kẻ côn đồ, một kẻ thất bại, một người có nhân cách tan vỡ.

Để phục hồi một cô gái như vậy thành một quý cô duyên dáng và dạy cô ấy ma pháp.

Không gì khác hơn là cầu xin một phép màu.

Kỷ lục sa thải 20 giáo viên trong vòng 8 tháng đột nhiên trở nên hợp lý.

“…”

Tuy nhiên Derrick vẫn quyết định đi quanh phòng Diella để suy nghĩ.

Những tấm vải bạt đầy những phong cảnh khác nhau.

Một chiếc chăn được sắp xếp gọn gàng.

Những chiếc ren và ruy băng tinh tế.

Khi anh lặng lẽ nhìn lên giá sách, có rất nhiều sách dùng cho việc giáo dục tại nhà.

Sách chứa thông tin về thêu, cắm hoa, cưỡi ngựa.

 Ngay cả những cuốn sách ma thuật đắt tiền cũng nằm trong số đó.

Có vẻ như là con của một gia đình công tước, cô ấy có một bộ sách giáo dục ma thuật riêng.

“ … Hmm”.

 Derrick gãi đầu và từ từ xem xét giá sách.

 Tất cả đều là sách về Ma pháp nghi thức cao quý.

 Đương nhiên rồi.

Đây là gia đình Duplain.

Lấy một quyển và lật ra, dấu hiệu của việc đọc chăm chỉ hiện rõ.

Ghi chú và suy ngẫm về việc thực hành được viết ở đây và ở đó.

Rõ ràng là Diella không từ bỏ mọi thứ ngay từ đầu.

Mặc dù đã nỗ lực hết sức, cô vẫn không đạt được kết quả nào.

Lượng nỗ lực là quan trọng, nhưng hướng đi của nỗ lực đó cũng quan trọng không kém.

Nhìn vào giá sách chất đầy sách lý thuyết về phép xã giao, Derrick không khỏi nghĩ vậy.

“Tôi sẽ cố gắng bằng mọi giá”.

Derrick đặt cuốn sách anh vừa lấy ra lên kệ và nói với Valerian.

Sau đó, một lần nữa, anh ta mặc áo choàng và đội mũ rồi rời khỏi phòng.

Bước chân của anh không hướng về phòng ngủ mà hướng về phía khu nhà phụ của dinh thự, xung quanh có rất nhiều dây leo hoa hồng.

Bóng đêm chào đón anh khi anh lặng lẽ băng qua khu vườn.

Ghi chú

[Lên trên]
Cứ quy tắc bàn tay thuận mà chơi anh trai .^.
Cứ quy tắc bàn tay thuận mà chơi anh trai .^.
[Lên trên]
Để nguyên tiếng anh nha mấy ní
Để nguyên tiếng anh nha mấy ní
[Lên trên]
Im lặng nào cô bé xàm lụi của anh
Im lặng nào cô bé xàm lụi của anh
[Lên trên]
Để tiếng anh cho nó giống meme =))
Để tiếng anh cho nó giống meme =))
[Lên trên]
Ở bên eng tác giả viết hoa để chỉ người có quyền lớn đến mức phải viết in hoa nên tui để chữ hoa cho giống nguyên tác
Ở bên eng tác giả viết hoa để chỉ người có quyền lớn đến mức phải viết in hoa nên tui để chữ hoa cho giống nguyên tác
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Tks trans, mong trans theo hết bộ này
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Lời đầu tiên, cho phép tui xin lỗi mọi người vì chậm trễ tiến độ và bom bài, xin cảm ơn bạn hôm nọ nhắc tui nên tui mới nhớ ra có quản lý truyện.
Về cơ bản truyện đã dịch đến phần Diella (3), chỉ thiếu mỗi edit nên tui sẽ cố hết nghỉ lễ sẽ đăng lên.
Bạn nào muốn đọc bản thô ko edit có thể nhắn tui để tui gửi riêng nha
Xin lỗi và cảm ơn mọi người
Xem thêm
Trên lớp thấy anh ngồi máy tính dịch suốt mà sau 1 tháng mới có chương mới. tệ thật
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Reina-chan: được mấy hôm dịch chương đầu thôi, về sau bọn nó tố thầy nhiều quá ko dám ho he
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời