Ma pháp thư của Zero
Kakeru Torabashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 3: Hội ma thuật sĩ Zero

0 Bình luận - Độ dài: 15,682 từ - Cập nhật:

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 1

"Tôi học ma pháp từ Hội ma thuật sĩ Zero."

Thằng nhóc tự xưng là Albus, ngồi ăn miếng thịt nướng và bắt đầu kể.

Hóa ra, Albus chỉ là bí danh. Khi tôi hỏi tại sao phải dùng bí danh làm gì, Albus và Zero đồng thanh giải thích rằng phù thủy luôn cực kỳ cẩn trọng trong việc giấu tên thật, khiến tôi đành phải gật đầu đồng ý.

Tôi: “Hội ma thuật sĩ Zero? Nghe như một hội hay gì đó vậy.”

"Tôi đoán nó cũng giống hội ở chỗ tất cả mọi người đều hành nghề giống nhau. Gia nhập hội là việc bắt buộc nếu muốn học ma pháp. Ngoài ra, còn có các quy tắc và hình phạt nữa." Albus kéo cổ áo xuống, để lộ chiếc vòng cổ gắn viên đá đỏ thẫm.

Món đồ này bán được giá đấy, lòng tham trong tôi thầm nghĩ.

"Đây là phù hiệu của Hội ma thuật sĩ Zero, được trao khi bạn chính thức được nhận. Nó là biểu tượng cho lòng trung thành của bọn tôi với Ngài. Mọi thành viên đều nguyện trung thành thông qua khế ước máu của phù thủy."

“’Ngài’ mà nhóc đang nói là ai vậy?”

"Người sáng lập Hội ma thuật sĩ Zero, người đã truyền bá ma pháp khắp Wenias 10 năm trước. Không ai biết danh tính hay ngoại hình của người nên mọi người chỉ gọi là ‘Ngài' hoặc cái gì khác."

Vậy là người này đã đánh cắp Ma pháp thư của Zero từ Rừng Trăng Bán Nguyệt 10 trước, mang tới Wenias thành lập hội ma thuật sĩ. Mình không rõ hắn ta có mục đích gì, nhưng nhìn vào cuộc nổi dậy của phù thủy mấy ngày nay, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.

"Ngài ấy cao quý, kiêu hãnh và không bao giờ phân biệt đối xử. Phù thủy hay con người đều không quan trọng, Ngài đều dạy ma pháp cho những ai có năng khiếu. Thực tế, trong hội có rất nhiều cựu ăn mày và trẻ mồ côi. Dần dần, ma pháp lan tỏa khắp vương quốc. Cuốn sổ ghi chép kiến thức ma pháp này được gọi là Ma pháp thư của Zero và đã trở thành thánh thư của hội suốt 10 năm qua. Tôi vẫn luôn nghĩ chính Ngài là tác giả."

Albus nhìn về phía Zero, nhưng cô chỉ nhún vai đáp lại.

"Bìa sách làm từ gỗ mun, bản lề bằng vàng, đúng không? Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là cuốn sách của ta." Zero trả lời trôi chảy.

Có vẻ cô ấy không định nói cho cậu bé biết cuốn sách đó là đồ bị đánh cắp. Một quyết định khôn ngoan. Nếu tiết lộ thánh thư của họ chỉ là đồ ăn cắp, chắc chắn sẽ gặp nhiều phản ứng dữ dội. Trong tình hình hiện tại, Albus có vẻ không thể quyết định nên tin lời Zero hay gọi cô là kẻ mạo danh. Dù sao thì thằng nhóc cũng nhận ra năng lực của cô nằm ở đẳng cấp khác.

“Ngươi không tin ta sao?”

Albus cúi gằm mặt xuống rồi lắc đầu chậm rãi: "Không biết nữa. Nhưng cô có thể sử dụng ma pháp... và nếu những gì cô nói là thật… (nhìn vào mắt Zero) thì cô thuộc về phe chúng ta... phải không?"

Albus bật ra tiếng cười ngượng ngùng.

Một nụ cười mơ hồ nở trên môi Zero, không phải ‘có’ cũng chẳng phải ‘không’. Albus gật đầu, xem sự im lặng của cô như lời đồng ý.

Tôi hỏi thằng nhóc: "Vậy tại sao hội ma thuật sĩ này lại phát động chiến tranh với vương quốc?"

"Bởi vì bọn tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Nét mặt Albus tối sầm lại, không khí quanh cậu như đóng băng. Vẻ hào hứng khi nói về hội ma thuật sĩ và người sáng lập giờ đã biến mất.

"Từ lâu, Wenias đã có nhiều phù thủy sinh sống với dân làng. Người dân đổi bánh mì, thức ăn để lấy thuốc men và những lời tiên tri từ phù thủy."

Dường như, phù thủy và con người từng có mối quan hệ tốt đẹp ở Wenias. Tôi từng nghe kể về những phương thuốc phù thủy chữa khỏi bệnh nan y, cách họ tìm lại đồ vật thất lạc bằng tiên tri. Họ được mệnh danh là phù thủy trắng, thậm chí còn được dân làng bảo vệ khỏi các cuộc săn phù thủy.

"Những phù thủy ở vương quốc này chỉ biết loại ma thuật giúp chung sống với con người. Nhưng xét cho cùng, trong mắt họ, phù thủy vẫn là hiện thân của quỷ dữ. Chỉ cần xảy ra chuyện gì, họ đổ lỗi và săn lùng phù thủy. Họ muốn giết phù thủy ngay cả khi họ vô tội. Đó là lý do Hội ma thuật sĩ Zero phải hành động!"

Đôi mắt vàng của Albus ngập tràn phẫn nộ và bất mãn, đôi mắt của kẻ bị phản bội bởi chính những người mình tin cậy.

"Ồ, không làm gì sai? Nhóc chắc chứ? Ta nghe nạn săn phù thủy trở nên tồi tệ từ khi một mụ phù thủy gieo rắc dịch bệnh. Khi bị thiêu trên cọc, bọn phù thủy đã thiêu rụi cả một ngôi làng trong cơn thịnh nộ."

Sự kiện được gọi là Bữa Tiệc Báo Thù đã châm ngòi cho các cuộc săn phù thủy khắp vương quốc. Nếu hỏi tôi thì chính bọn nó tự chuốc lấy họa. Bọn chúng trả thù loài người chỉ vì một tên đồng loại bị giết do gieo rắc dịch bệnh. Việc một cuộc săn lùng phù thủy quy mô lớn nổ ra là điều đương nhiên.

Albus phẫn nộ: "Dịch bệnh? Họ có bằng chứng nào chứng minh phù thủy gieo rắc dịch bệnh không?"

"Biết sao được? Ta chỉ nghe đồn thôi. Nhưng chắc chắn họ đã xử tử ả ta vì có bằng chứng rõ ràng."

"Đã không biết thì đừng nói! Họ có bằng chứng gì đâu. Chỉ là tình cờ có một phù thủy sống gần ngôi làng bị dịch bệnh. Thế mà họ tụ tập lại, hành hạ một phù thủy cô độc rồi thiêu sống cô ta! Cả cái làng đó đáng bị thiêu rụi!"

"Ồ, họ đáng bị như thế ư? (nhếch mép cười khẩy) Vậy là các người đã thực sự thiêu rụi cả một ngôi làng sao? Báo thù hay không thì phù thủy cũng đã tàn sát toàn bộ dân làng. Phù thủy không làm gì sai ư? Xạo lồn. Chính những phù thủy ở vương quốc này đã châm ngòi cho cuộc săn lùng quy mô lớn."

"Ồ, thế ý bạn là bọn mình nên ngậm mồm chịu trận, không làm gì sau khi đồng đội bị sát hại à?!"

"Không phải thế. Nhưng thiêu rụi cả ngôi làng chỉ vì một phù thủy ư? Nghe rất 'công bằng' đấy."

Albus rõ ràng bị chấn động, đôi mắt vàng óng run rẩy.

"Ờ thì—"

"Để ta hỏi ngươi. Có phải tất cả dân làng đều tham gia săn phù thủy không? Những đứa trẻ thì sao? Người vô tội? Kẻ chỉ vô tình có mặt ở ngôi làng đó đúng lúc? Hay những người chỉ đơn thuần sinh sống ở đó? Hay... nhóc định nói bọn phù thủy thực sự đã chọn nạn nhân một cách hợp lý? Chắc chắn là không."

“Ngươi có thể đúng, nhưng…”

"Nếu nhóc khăng khăng cho rằng việc tàn sát dân làng là chính đáng, thì việc săn lùng phù thủy vô tội vã cũng chính đáng như vậy. Báo thù chỉ gây thêm báo thù. Nói ngắn gọn, đây là cuộc chiến công bằng giữa phù thủy và tất cả những người còn lại. Bên nào khơi mào trước không quan trọng. Chỉ là một cuộc xung đột nhỏ đã leo thang thành cuộc chiến toàn diện vì Bữa Tiệc Báo Thù. Chính lũ phù thủy các ngươi đã mở màn cuộc chiến. Đó là sự thực không thể chối cãi."

Albus trưng mắt nhìn tôi, môi run giận dữ.

Mình có hơi quá chớn không? Thằng nhóc là một phù thủy, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

"Nhưng... Solena đã cố gắng cứu cả ngôi làng!" Thằng nhóc nghẹn ngào nói từng chữ như bị ép ra từ cổ họng.

“Solena? Là ai vậy?”

Albus nhăn mặt. Thằng nhóc có vẻ đau lòng hơn là bị xúc phạm.

"Solena... là tên phù thủy đã bị thiêu. Chính cô ấy là lý do khiến phù thủy phản công."

“Ta biết.”

"Cô ấy là phù thủy tài giỏi nhất vương quốc. Người sống lâu nhất, và cũng là phù thủy nhân hậu nhất. Solena chính là hiện thân của sự vĩ đại. Không có căn bệnh nào cô không chữa được. Mọi phù thủy nổi tiếng ở Wenias đều từng học hỏi từ cô. Cô đã giúp đỡ rất nhiều người!"

Về cơ bản, cô ấy chính là lãnh tụ của họ.

“Là Phù Thủy Vọng Nguyệt.” Zero nói thêm.

“Gì cơ?”

"Phù thủy được chia thành nhiều trường phái tùy theo cách sử dụng ma thuật. Cũng giống như những người làm việc với sắt có thể là nghệ nhân hoặc thợ rèn."

"Tôi hiểu rồi."

Cũng như lính đánh thuê có sở trường vũ khí và chiến trường khác nhau. Việc phù thủy có trường phái riêng chẳng có gì lạ.

"Phù Thủy Vọng Nguyệt thường xuyên giao tiếp với con người và cố gắng thực hiện mong muốn của họ. Điều này khiến họ trở nên sáng tạo, xuất sắc trong việc phát minh ra các cách mới để ứng dụng ma thuật. Họ đã tạo ra nhiều kỹ thuật tuyệt vời, từ hương diệt ác mộng, đến đá phong ấn có khả năng cầu mưa. Wenias chính là nơi trường phái này được sáng lập. Vùng đất này có nhiều phù thủy nổi tiếng và Solena đứng đầu tất cả. Giá mà ta được gặp bà ấy."

Albus gật đầu: "Solena là một phù thủy tốt. Một năm trước, bà dùng ma thuật cổ cứu cả ngôi làng bị dịch bệnh hoành hành. Vậy mà họ buộc tội chính bà gieo rắc dịch bệnh rồi thiêu sống! Quá tàn nhẫn và bất công!"

"Vậy thì ai chả nói được. Biết đâu được, Solena có thể thực sự đã gieo rắc dịch bệnh."

Cơn thịnh nộ bùng cháy trong mắt Albus.

"Ngươi dám xúc phạm—"

"Bình tĩnh nào nhóc. Lính đánh thuê không có lỗi khi đưa ra nhận định. Thế giới này vốn sợ hãi phù thủy. Giết người trong cơn thịnh nộ chỉ khiến nỗi sợ ấy lớn thêm và làm chắc định kiến phù thủy là ác quỷ."

"Nhưng—" Albus mím chặt môi. Có lẽ thằng nhóc đã nhận ra chẳng lời nào có thể thuyết phục được tôi.

Xin lỗi, nhưng tôi ghét phù thủy vãi cứt. Nhóc không thể mong đợi tôi thay đổi cái nhìn về họ dễ dàng như vậy được.

Cuối cùng tôi cũng nắm được toàn cảnh. Vụ ám sát Solena - phù thủy vĩ đại nhất Wenias - đã khiến cơn phẫn nộ dồn nén bấy lâu của phù thủy trước những cuộc săn lùng bùng nổ. Bữa Tiệc Báo Thù diễn ra sau đó chỉ tiếp tục đổ thêm dầu vào lòng sợ hãi của dân chúng, và một cuộc săn lùng phù thủy toàn vương quốc bắt đầu. Để rồi Hội ma thuật sĩ Zero đứng lên đáp trả, châm ngòi cho cuộc chiến toàn diện.

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 2

"Ngài chiến đấu để giành lấy hòa bình thực sự cho phù thủy, cố gắng chấm dứt mọi cuộc săn lùng phù thủy trên vương quốc này một lần và mãi mãi! Đó là lý do cháu gái Solena gia nhập Hội ma thuật sĩ Zero."

“Phù thủy có con được à?”

"Ừ, đương nhiên."

Albus nhìn tôi với ánh mắt kinh bỉ. Chà, thằng nhóc ghét cay ghét đắng mình.

"Ngươi biết không, phù thủy cũng là con người, nên đương nhiên họ có thể có con cái. Dù sao thì, vì Ngài không xuất hiện, cháu gái Solena đã thay mặt dẫn dắt hội. Nghe nói cô ấy chưa từng gặp mặt Ngài hay nhận lệnh trực tiếp, nhưng quan trọng là phải có một người lãnh đạo."

Vậy là một lãnh đạo bù nhìn. Việc cô ta là hậu duệ trực tiếp của Solena quá cố chính là lý do tuyệt vời để Hội ma thuật sĩ Zero đoàn kết lại.

"Cô ấy xinh đẹp, thông minh và dũng cảm. Y như Solena vậy!” Albus thay đổi sắc mặt từ ủ rũ sang hưng phấn. Đôi mắt nó lấp lánh khi say sưa kể về những phẩm chất của Solena. Thằng nhóc như kẻ say rượu, khuôn mặt lộ rõ vẻ sùng bái lẫn si mê khiến tôi nổi da gà.

"Cô ấy học Ma thuật cũng rất nhanh. Hơn nữa còn rất mảnh mai, cao và có bộ ngực khủng lắm!"

Mé, mình cũng muốn gặp cô ấy lắm chứ. Dĩ nhiên là không vì lý do gì đặc biệt đâu.

"Cái chết của Solena khiến bọn tôi nhận ra rằng, để con người và phù thủy thực sự chung sống, chúng ta phải chiến đấu nốt lần này. Phải cho họ biết bọn tôi cũng là con người và không muốn bị giết. Nếu không, phù thủy sẽ mãi bị săn lùng vô cớ."

“Ừ, có lẽ vậy.”

Cho đến một năm trước - khi Bữa Tiệc Báo Thù xảy ra - các cuộc săn lùng phù thủy ở Wenias cực kỳ hiếm, con người và phù thủy chung sống theo kiểu bị động. Thế giới tồn tại một thỏa thuận ngầm là không can thiệp quá sâu với phù thủy. Nhưng hễ xảy ra vấn đề, họ lập tức đổ lỗi cho phù thủy.

Tóm lại, thế giới không đối xử với phù thủy như con người. Khi thảm kịch xảy ra, họ lập tức đổ hết trách nhiệm cho phù thủy. Nhiều người vô thức tin rằng giết phù thủy sẽ giải quyết được vấn đề. Kiểu chung sống này hiển nhiên chẳng thể khiến phù thủy hài lòng.

Rồi 10 năm trước, phù thủy ở Wenias học được ma pháp từ Ma pháp thư của Zero. Nếu ma pháp có thể học được trong 5 năm, thì 10 năm là đủ để nó lan truyền khắp vương quốc.

Giờ đây phù thủy đã có lý do chính đáng lẫn sức mạnh để gây chiến. Một khi đã chiến đấu trong hoàn cảnh này, việc quay lại chung sống hòa bình là điều bất khả thi.

"Đó là lý do tôi quyết định tham chiến. Dù sao chiến tranh cũng đã nổ ra rồi. Nếu cứ ngồi yên không làm gì, ngày càng nhiều đồng bào sẽ chết. Nhưng tôi vẫn còn yếu, nên..."

“Nhóc muốn đầu của một đọa thú?” Zero lẩm bẩm

Albus bật ra tiếng cười ngượng nghịu.

Sao ngươi lại cười? Chẳng có gì buồn cười cả! Chúng ta đang nói về mạng sống của tôi đấy!

"Ừ. Tôi chắc rằng cô biết đầu đọa thú là một trong những vật hiến tế tốt nhất cho quỷ. Nếu có được một cái, tôi có thể dễ dàng sử dụng những phép thuật cao cấp. Cô đã thi triển ba phép Steim lúc nãy mà không cần niệm chú và còn vô hiệu hóa cả phép của tôi nữa. Tôi Không ngờ luôn. Thật đáng kinh ngạc."

Albus thở dài, nhìn Zero với ánh mắt đầy ghen tị, khuôn mặt lộ rõ vẻ mơ màng. Có vẻ thằng nhóc thuộc kiểu người tôn thờ sức mạnh.

"Tôi thích nghi khá tốt với ma pháp, học cũng nhanh nữa. Nhưng năng lượng của tôi quá ít. Tôi đã thử dùng những phép cao cấp nhưng không thể thi triển dù làm đúng theo sách."

Tôi đảo mắt nhìn Zero: "Cô chắc bản thân không viết sai gì trong đó chứ?" Câu nói đầy châm biếm của tôi không hề khiến cô ấy khó chịu chút nào.

"Mọi thứ đều được viết chính xác. Cuốn sổ đó có mẹo dùng. Có thể gọi là cơ chế an toàn. Một phù thủy thiếu kinh nghiệm, cùng với ít năng lượng sẽ không thể thi triển một phép cao cấp."

Tôi: “’Năng lượng’ là cái gì vậy?”

“Nó giống như sức mạnh thể chất vậy. Càng nhiều năng lượng thì càng mạnh. Nhiều năng lượng có thể bù đắp cho việc thiếu kinh nghiệm. Nhưng cũng có trường hợp ma pháp mất kiểm soát khi ai đó cố thi triển một phép vượt quá khả năng của mình bằng cách dùng vật hiến tế cấp cao.”

“Ý cô là đầu tôi hả?”

“Đúng vậy. ‘Từ chối’ của ta là một biện pháp an toàn giúp ngăn chuyện đó xảy ra. Ta triệu hồi một con quỷ cấp cao để vô hiệu hóa phép của một con quỷ cấp thấp.”

Tôi gật đầu trước lời giải thích của cô ấy.

“Tóm lại, (Albus áp sát vào tôi với đôi mắt sáng rực) tôi vẫn còn yếu lắm, nhưng nếu có đầu đọa thú, tôi có thể thi triển phép cao cấp lúc cần. Tôi sẽ bảo vệ mọi người khỏi lũ săn phù thủy. Vậy nên, hãy cho ta cái đầu của ngươi!”

"Câm miệng! Hay là để ta giết ngươi trước?!" Tôi đấm một cú mạnh vào người thằng nhóc.

Albus kêu lên đau đớn, hai tay ôm đầu với đôi mắt như sắp khóc.

"Nhưng nhóc không phải quá trẻ để bảo vệ người khác sao? Trông nhóc mới 15 thôi. Để gia đình bảo vệ nhóc đi. Chắc bố mẹ đang lo lắng lắm."

"Không phải việc của ngươi! Cũng có lúc bọn trẻ cần đứng lên chiến đấu."

"Vậy sao? Cao thượng quá nhỉ," Tôi nói với giọng điệu đầy mỉa mai rồi nhìn sang Zero. "Kế hoạch là gì đây, phù thủy?"

Cô định lấy lại cuốn sách đó phải không? Tiếc là mọi chuyện giờ đã trở nên phức tạp hơn dự tính.

Zero: "Này nhóc, hiện giờ cuốn sổ đang ở đâu?"

“Nó… ở trong khuôn viên trường.”

Tôi: “Khuôn viên trường?”

“Căn cứ của bọn tôi,” Albus trả lời. Đó cũng là một dạng mật mã, giống như cách Zero gọi ‘hầm rượu’.”

"Nhóc có thể dẫn đường tới căn cứ đó được không? Ta cần cuốn sách đó cho vài việc."

"Đương nhiên rồi! (Albus nở một nụ cười) Hội ma thuật sĩ Zero nhận bất kì ai không có ác ý."

Sau khi ăn nốt con chim nướng, chúng tôi đi theo con đường mòn nhỏ hẹp trong rừng, rồi bước đến một con đường lát đá. Điểm đến: sào huyệt của phù thủy, nơi cất giữ Ma pháp thư của Zero, khuôn viên trường.

Theo lời Albus, chúng tôi sẽ mất hai ngày đi bộ xuyên rừng để tới nơi, nhưng chúng tôi quyết định ghé qua Fomicaum trước - thị trấn nằm trên đường tới căn cứ. Thằng nhóc muốn đi qua nó, nhưng tôi có vài việc cần giải quyết ở đấy.

Mọi nhà du hành trên đường tới thủ đô Plasta - thành phố được bảo vệ bởi những bức tường kiên cố - đều phải ghé qua Fomicaum. Tuần tra biên giới đã cảnh báo với tôi rằng khi tới thủ đô, nhà chức trách sẽ kiểm tra xem bạn có đi qua Fomicaum hay không. Nói cách khác, nếu không có giấy thông hành từ Fomicaum, họ sẽ xem bạn là kẻ đáng ngờ - kẻ vì lý do nào đó trốn tránh các thành phố lớn.

Dĩ nhiên chúng tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Dù hiện tại đang hướng tới khuôn viên trường, điểm đến cuối cùng vẫn là Plasta - nơi chúng tôi sẽ tìm kiếm Thirteenth. Việc hộ tống một phù thủy đã là một vấn đề lớn, nên tôi muốn ít nhất phải loại bỏ mọi rắc rối tiềm ẩn bằng cách nhập cảnh hợp pháp.

Zero và tôi song hành với tốc độ từ tốn, trong khi Albus đã đi khá xa. Thằng nhóc trông như một đứa trẻ ngây thơ, thỉnh thoảng dừng lại nhổ vài ngọn cỏ hay bắt cóc cho vào túi.

Zero: "Chắc thằng nhóc định dùng chúng làm vật hiến tế.”

Ừ, kệ đi. Ấn tượng của tôi về cậu ta thay đổi hoàn toàn chỉ trong tích tắc. Bề ngoài có thể như trẻ con, nhưng thực chất là một phù thủy xảo quyệt, người đang dẫn chúng tôi tới sào huyệt của phù thủy.

Thật đáng thất vọng. Zero rõ ràng định lấy lại cuốn sách từ hội ma thuật sĩ, nhưng mọi chuyện có thực sự suôn sẻ? Giả sử thành công thì số phận cái đầu của tôi sẽ ra sao?

Có vẻ suy nghĩ của tôi đã lộ rõ trên khuôn mặt nên Zero lên tiếng ngay sau đó:

"Thư giãn đi. Phù thủy không ăn cắp tài sản của đồng loại. Ta chỉ cần tuyên bố anh là đầy tớ của ta và họ sẽ không động đến anh."

"Tôi cũng hy vọng thế. Không muốn bị một lũ phù thủy đuổi theo đâu."

"Ta sẽ bảo vệ anh nếu chuyện đó xảy ra. Anh không cần lo lắng gì đâu."

"Nghe yên tâm thật đấy."

"Ngươi nghĩ ta đang nói dối sao?"

"Giả sử cô không nói dối. Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?"

Zero im lặng một lúc khi suy nghĩ về câu hỏi của tôi, rồi bỗng nở một nụ cười rạng rỡ.

"Ta không mong đợi điều đó. Những năm tháng cô độc và vô số sự phản bội có thể tạo nên một chiến binh thực thụ. Giao phó đằng sau cho kẻ khác chỉ dẫn đến việc ỷ lại và bất cẩn, rồi cuối cùng là cái chết. Vì vậy, ta sẽ không yêu cầu anh tin tưởng ta. Ta tự nguyện bảo vệ anh, vì ta cần anh."

"Ờ thì... nghe cũng yên tâm đấy." Tôi để lộ suy nghĩ thật lòng.

Vừa gãi gáy, tôi nhìn về phía trước. "Ta sẽ bảo vệ anh. Ta cần anh." Những lời đó khiến đầu óc tôi rối bời. Chưa từng có ai nói với tôi như vậy trước đây.

Albus đứng đợi với vẻ sốt ruột ở phía trước, chờ chúng tôi bắt kịp. Trong khi đó, Zero chẳng có biểu hiện gì là sẽ bước nhanh hơn.

“Cô sẽ ổn chứ?”

Zero nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc, như muốn hỏi ý nghĩa đằng sau câu hỏi của tôi.

"Cô có thể là một phù thủy mạnh mẽ, nhưng họ là cả một nhóm sử dụng ma pháp học từ cuốn sách. Nếu cô thua thì sao?"

“Oh, anh lo lắng cho ta sao?”

“Muốn biết tại sao không?”

“Vì anh yêu ta.”

“Không có đâu!”

Zero cười khúc khích: "Nếu anh lo lắng về khế ước của chúng ta khi ta chết thì không cần đâu. Ta không thua được đâu. Tuy nhiên, ta vẫn có kế hoạch rút lui nếu gặp bất lợi. Với Thirteenth bên cạnh, một đám phù thủy lỏ không đáng là đối thủ."

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 3

"Thirteenth à?" Tôi lẩm bẩm. Zero có vẻ vô cùng tin tưởng người đó. Cô ấy nói rằng họ từng học cùng nhau. Không, không chỉ là tin tưởng. Rõ ràng giữa họ tồn tại một mối liên kết cực kỳ bền chặt.

Mình không biết mối quan hệ giữa họ như thế nào, nhưng... Không. Tôi lắc đầu. Ai quan tâm chuyện của họ? Chắc chắn không phải mình. Mình cần nghĩ về chuyện quan trọng hơn. Kiểu như...

"Tại sao lại gọi là 'phù thủy' khi cả đàn ông cũng có thể sử dụng ma thuật?"

Chết thật. Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Thế nhưng Zero dường như chẳng thấy câu hỏi đấy kỳ lạ chút nào.

"Thực ra thì ngược lại. ‘Phù thủy' vốn là từ để phân biệt pháp sư nam hoặc pháp sư nữ. Nói cách khác, ngày xưa có nhiều pháp sư nam hơn pháp sư nữ."

“Oh. Lần đầu tôi nghe chuyện này đấy.”

"Lính Đánh Thuê, ma thuật là một lĩnh vực nghiên cứu, mà lĩnh vực nghiên cứu thì luôn do đàn ông khởi xướng. Nhưng việc họ tạo ra không đồng nghĩa với việc họ giỏi nhất."

“Đúng vậy.”

"Ma thuật cũng không ngoại lệ. Chẳng cần phải nói, đàn ông không hài lòng chút nào. Các pháp sư nam khinh miệt các pháp sư nữ tài năng và bắt đầu gọi họ là 'phù thủy' như một từ ngữ miệt thị. Bị xua đuổi, các phù thủy tản ra khắp nơi, khiến ma thuật lan tỏa ra toàn cầu. Nói ngắn gọn, đa số mọi người học ma thuật từ pháp sư nữ. Thế nên 'phù thủy' trở thành danh xưng chung cho những người sử dụng ma thuật. Ngày nay, pháp sư nữ nhiều hơn, nhưng pháp sư nam vẫn tồn tại. Đôi khi họ còn sở hữu sức mạnh đáng sợ."

“Ý cô là Thirthteeth?”  

"Đúng vậy," Zero gật đầu. Giọng cô bỗng trở nên ngọt ngào và the thé lạ thường.

Hiểu rồi. Một nam một nữ. Tôi thở dài.

"Có vấn đề gì sao? Hay là... anh đang ghen?"

"Đừng ảo tưởng. Chuyện tình phô mai của hai người khiến tôi buồn nôn." Tôi nhăn mặt, thè lưỡi ra.

Zero cười khúc khích: "Nếu anh nghe như phô mai, thì hẳn là anh đang ghen rồi. Ta chỉ đơn thuần nói về một đồng minh của ta thôi."

"Trong nghề của tôi, bạn của cô chưa chắc đã là bạn của tôi."

"Vậy thì việc tò mò về con người họ cũng hợp lý thôi. Thirteenth là một pháp sư tài ba. Hắn ta xảo quyệt và hiểm độc, đúng hình mẫu pháp sư phản diện điển hình."

“Tôi cũng có thể nói y chang về cô.”

"Ta còn chẳng đáng để so sánh. Anh sẽ hiểu khi gặp hắn. Thật lòng mà nói, ta cũng thấy hắn khá ghê tởm."

“Cô thực sự tin tưởng hắn sao?”

"Không thể nói trước được. Hắn ta khá giỏi nhưng cũng khá vật chất và ích kỷ. Gần ngang hàng với lũ quỷ vậy."

Có một tình cảm kỳ lạ trong giọng nói của Zero mỗi khi nhắc đến Thirteenth.

"Hỏi cho vui thôi. ‘Học chung' nghĩa là sao? Hai người chung sống trong cái hầm rượu đó à?"

"Đúng vậy. Việc học ma thuật về cơ bản là một việc cực kỳ tốn sức. Bằng cách chia sẻ kiến thức với ai đó sẽ giúp việc học nhanh hơn. Thực tế, nhiều phù thủy sống theo nhóm, kể cả bọn ta. Thirteenth và ta liên tục đối đầu nhau, tranh cãi cùng nhau, học tập cùng nhau, thậm chí là đánh nhau."

Mình biết mà. Một chuyện tình phô mai.

"Vậy chính xác mấy người làm gì khi học ma thuật?" Tôi cố chuyển chủ đề khỏi Thirteenth.

"Để học cách triệu hồi quỷ dữ, bọn ta đọc sách, nghiên cứu, thực nghiệm rồi lặp đi lặp lại điều đó."

“Nghe chẳng khác gì học giả.”

"Đúng vậy. Ma thuật là một bộ môn học thuật và phù thủy chính là những học giả nghiên cứu nó. Như mọi lĩnh vực học thuật khác, việc học đòi hỏi thời gian. Áp dụng ma thuật vào thực tế đã là một nhiệm vụ khó nhằn. Có những nghi thức kéo dài cả năm trời. Đó là lý do phù thủy không bao giờ thịnh vượng và ma thuật cũng khó mà lan rộng. Cũng vì thế mà 500 năm trước, phù thủy đã thua trận trước Nhà Thờ."

“Nhưng giờ mấy người có ma pháp rồi. Chắc sẽ thắng được Nhà thờ chứ?”

"Hmm? ( Zero trầm ngâm) Có lẽ vậy. Ta chưa từng nghĩ về mấy chuyện phiền phức này."

 Vào lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn ầm ầm trên con đường đá phía sau, liền kéo Zero vào lề đường. Chiếc xe chất đầy hàng hóa bỗng giảm tốc độ xuống bằng tốc độ rùa bò sau khi vượt qua chúng tôi. Khi chúng tôi bắt kịp, tài xế - một thương nhân trung niên - nở một nụ cười thân thiện với tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời có người cười với tôi như vậy.

Người thương nhân: "Biết ngay mà. Một đọa thú. Tôi đoán cậu tới đây để hỗ trợ việc săn phù thủy nhỉ? Sự giúp đỡ của anh rất đáng được trân trọng. Dạo này ai cũng căng thẳng, đi đâu cũng sợ bị phù thủy tập kích. Hồi xưa, chúng tôi sống rất hòa thuận với phù thủy. Ông nội tôi kể rằng khi tôi sinh ra đã bị sốt rất cao, ông đã tìm Solena để xin thuốc. Bà ấy như nhân vật bước ra từ truyện cổ tích vậy."

"Nhưng mọi người đã thiêu sống bà ấy vì tội gieo rắc dịch bệnh phải không?"

Người thương nhân nhíu mày. Trước khi tôi kịp nhận ra thì Albus đã tiến lại gần hơn, giữ khoảng cách vừa đủ để nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn tôi.

Rồi tôi chợt nhận ra, Albus đã khẳng định rằng Solena đã dùng ma thuật để bảo vệ ngôi làng khỏi dịch bệnh. Nếu đó là sự thật...

"Có khả năng Solena đã dùng ma thuật để tiêu diệt dịch bệnh không?"

Mắt người thương nhân tròn xoe. Rồi hắn nhíu mày sâu hơn nữa và lắc đầu: "Đã từng thôi. Nhưng giờ thì không còn nữa."

“Ý ông là gì?”

"Khi xung đột nổ ra, cả hai phe đều khăng khăng mình đúng. Trước Bữa Tiệc Báo Thù, nhiều người lên án những kẻ thiêu Solena. Họ tin bà ấy không thể lan truyền dịch bệnh. Nhưng sau khi phù thủy thiêu rụi cả làng, mọi người đổi phe, ủng hộ việc săn phù thủy, kể cả tôi."

Với vẻ mặt mệt mỏi, người thương nhân lục lọi đống hàng rồi ném cho tôi trái cây. Nó đã quá chín để bán, vài chỗ đã ngả nâu, tỏa ra mùi hương ngọt ngào đến ngột ngạt.

"Nhưng mọi người đã chịu đựng đủ rồi. Ai nấy đều kiệt sức. Họ muốn kết thúc chuyện này nhưng không muốn thua cuộc. Vì vậy chúng tôi trông cậy vào anh."

Nói xong, người thương nhân thúc ngựa tăng tốc, chẳng mấy chốc mà khuất khỏi tầm mắt. Albus vẫn chăm chú nhìn theo chiếc xe dù nó đã biến mất từ lâu.

Trời bắt đầu mưa nên chúng tôi quyết định nghỉ qua đêm dưới mái nhà. Tôi phát hiện một tòa nhà ở cuối con đường rẽ từ quốc lộ, nhưng khi tới gần với ý định mượn chuồng ngựa qua đêm thì thấy ngôi nhà hoàn toàn bỏ trống.

Nhóm lửa bằng bếp lò, tôi bắt đầu nấu món lúa mì hầm nước muối đơn giản. Thường thì phải mất thời gian để nhóm lửa, nhưng ma pháp của Zero khiến việc này dễ như ăn bánh. Ma pháp đúng là tiện thật.

"Tôi có thể dùng không? Nó tên là Rex thì phải?

"Chắc là không. Anh đã niệm chú lúc nãy nhưng chẳng có gì xảy ra. Anh không có năng khiếu với Chương Săn Bắn."

Lời của Zero khiến tôi hơi chán nản. Tôi vốn có chút hứng thú với ma pháp đáng sợ của phù thủy, sẵn sàng gác lại hận thù chỉ để nhóm lửa mà không cần đến đá đánh lửa.

"Vậy điều gì quyết định năng khiếu ma pháp của một người?"

"Có lẽ là do nghiệp chướng, sức mạnh cảm xúc và mục tiêu hướng đến của họ, đại loại thế. Như ta đã nói, cuốn sách được chia làm bốn chương. Có người giỏi chương này nhưng dở chương khác. Ví dụ, Thirteenth hoàn toàn không điều khiển được phép thuật trong Chương Bảo Vệ, nhưng lại là bậc thầy của Chương Bắt Giữ đến mức đáng sợ."

“Tại sao vậy?”

"Có lẽ bản tính hắn vốn ám ảnh chiếm hữu. Một khi đã bắt giữ thứ gì, hắn sẽ không bao giờ buông tha."

"Hắn có ổn không? Cô có chắc là tin được hắn không đấy?" Tôi không khỏi thấy bồn chồn.

"Ai mà biết được? (Zero cười khẽ) Muốn thử sức với các chương khác không? Anh có thể không có năng khiếu trong săn bắn, nhưng bắt giữ cũng rất hữu ích đấy. Bắt sống con mồi là tốt nhất. Anh cũng có thể bắt được cả đống cá nữa."

"Thôi bỏ đi. Nếu biết mình chả dùng được cái nào thì đau lòng lắm.”

“Kể cả khi không có năng khiếu, nếu cố gắng rèn luyệt trong 10 năm thì có thể dùng phép cơ bản đấy. Ta sẽ dạy anh nếu muốn. Vậy là ta có lý do để luôn ở bên anh rồi.”

Tôi suýt làm đổ cả nồi. Mụ này đột nhiên nói gì vậy? Cảm thấy bất an, tôi cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Zero, nhưng có vẻ cô ấy không hề đùa.

“Nghe cứ như cô muốn ở bên tôi suốt đời vậy.”

“Sao ngạc nhiên vậy? Đó chính xác là những gì ta muốn nói. Bên cạnh anh vui lắm.”

May mà toàn thân tôi phủ đầy lông, không thì mặt đỏ chót mất. Bực thật, tôi lại đỏ mặt vì lời lẽ của một đứa kỳ quặc.

“Sao vậy?”

“Không có gì! Dù sao thì tôi cũng không dùng ma pháp đâu!”

Tôi đẩy Zero vào góc phòng và tập trung vào việc nấu bữa tối.

“Này phù thủy, kể gì nghe đi.”

Sau bữa tối, tôi cắt đôi trái cây vừa nhận được từ người thương nhân, giữ lại một nửa và ném nửa kia cho Zero. Cô ấy nhấm nháp một cách thích thú. Albus nói muốn hít thở chút không khí trong lành rồi bước ra ngoài trời đúng lúc đang mưa xối xả. Tôi biết thằng nhóc không muốn ở gần tôi chút nào. Rõ ràng còn tức về vụ tôi chê bai Solena, thằng nhóc không ngừng liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác.

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 4

“Cô nghĩ sao về việc Solena thực sự lan truyền dịch bệnh?”

“Anh đang hỏi ta, một phù thủy à?” Zero hỏi với giọng điệu vui vẻ.

Tôi nhún vai: “Không may, cô là người duy nhất ở đây.”

“Vậy ta cá rằng anh sẽ còn hỏi ta nhiều thứ nữa trong tương lai.”

“Tôi có thể im mồm nếu cô muốn.”

Zero lắc đầu: “Ý ta không phải như vậy." Cô ấy đứng dậy và ngồi xuống cạnh tôi, tựa vào vai tôi trong khi ôm lấy đầu gối.

"Ta hạnh phúc lắm. Nói chuyện với anh thật vui. Anh đặt câu hỏi và ta trả lời. Cứ thế, chúng ta hiểu nhau hơn. Nếu anh tìm được ai khác để hỏi, ta sẽ buồn lắm."

Tôi nhấm nháp trái cây trong im lặng và Zero cũng làm như vậy.

“Ê, sao im vậy? Trả lời tôi đi chứ.”

“Hmm?”

“Thôi nào, tôi đang hỏi cô đấy.”

"Oh. (Zero mỉm cười) Vậy thì ta phải trả lời thôi. Khả năng Solena lan truyền dịch bệnh là rất thấp."

“Vì sao vậy?”

“Vì cô ấy chả nhận được gì khi làm việc đấy.”

Tôi liếc nhìn Zero. Cô đang liếm mấy cái ngón tay dính nước hoa quả.

"Phát tán dịch bệnh là ma thuật cơ bản. Ta không biết nhiều về mấy phù thủy non trẻ, nhưng ai đó từ phái Vọng Nguyệt sẽ đủ khôn ngoan để không mạo hiểm thử nghiệm và tự biến mình thành mục tiêu của việc săn phù thủy."

“Cô nói việc lan truyền dịch bệnh là một thí nghiệm?”

"Trừ khi ai đó yêu cầu họ làm thì có lẽ là vậy. Hơn nữa, một phù thủy luôn cố gắng duy trì mối quan hệ hài hòa với hàng xóm - nhận thức ăn và quần áo đổi lấy việc bói toán - sẽ chỉ chịu thiệt hại nếu cả ngôi làng bị xóa sổ."

Ừ, nghe cũng có lý. Nghe nói những ngôi làng có cướp thực ra lại an toàn hơn ấy. Chắc là với phù thủy cũng vậy thôi.

"Ta không nói rằng phù thủy là hình mẫu đạo đức. Một phù thủy luôn hành động theo kiểu tốt nhất cho bản thân. Đó là lý do tại sao khả năng phù thủy Vọng Nguyệt thực sự phát tán dịch bệnh là rất thấp."

Vậy có nghĩa là con người, vì hiểu lầm nghiêm trọng, đã giết chết một phù thủy thực ra đã cứu họ. Chỉ vì Solena đang sử dụng ma thuật vào thời điểm dịch bệnh bùng phát, mọi người đã gán cho cô tội danh ấy.

Tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự. Không hiếm khi tôi bị buộc tội giết người hay cưỡng bức - những tội ác tôi chưa từng phạm phải - chỉ vì tôi là đọa thú.

Không khó để tưởng tượng những nỗi đau và uất ức mà Solena phải nhận khi bị chính những người cô cố gắng cứu giết. Và rồi phù thủy, vì bị thôi thúc bởi cơn thịnh nộ, đã biến cả ngôi làng thành biển lửa.

Điều này có nghĩa con người đã bắt đầu cuộc chiến.

"Ở ngoài kia có đủ loại phù thủy, Lính Đánh Thuê thân mến của ta. Có người gây hại cho nhân loại, cũng có người mang lại lợi ích."

Con người nuôi dưỡng một định kiến sâu sắc về phù thủy - rằng tất cả bọn họ đều độc ác và đáng bị tiêu diệt.

Tôi nghe thấy tiếng hắt hơi từ ngoài cửa, rồi Albus - người ướt đẫm vì mưa - bước vào. Ánh mắt ngượng ngùng trên khuôn mặt thằng nhóc đủ để biết rằng đã nghe trộm, nhưng tôi quyết định không trách móc gì.

“Xin lỗi vì đã xúc phạm Solena…”

Mắt Albus mở to vì ngạc nhiên, rồi thằng nhóc cau mày sâu hẳn, không phải vì bất mãn—không, thằng nhóc đang cố gắng nhịn cười.

"Ừ thì mấy thằng ngốc hiểu nhầm cũng là chuyện bình thường thôi. Vì bản thân ta rộng lượng nên ta sẽ tha thứ cho ngươi. Chỉ cần nhớ lần sau phải suy nghĩ kỹ trước khi nói!"

Trong chốc lát, tôi chỉ muốn cho thằng nhóc một tát là đi vào viện răng hàm mặt khoa chấn thương chỉnh hình răng môi mày lẫn lộn trộn vào với nhau thôi, nhưng rồi quyết định bỏ qua lần này như một cách chuộc lỗi.

Trận mưa rào đã tạnh vào sáng hôm sau, nhường chỗ cho bầu trời quang đãng xanh biếc. Giống như hôm qua, Albus đi trước chúng tôi, nhưng lần này thằng nhóc thường xuyên dừng lại, hối thúc chúng tôi nhanh chân lên.

"Nhanh lên không cổng đóng giờ!" Thằng nhóc hét lên trong khi vẫy tay một cách sốt ruột.

Một thị trấn được bảo vệ bởi những bước tường tất nhiên sẽ có cổng. Những cánh cổng này đóng lại lúc hoàng hôn và không mở ra cho đến sáng hôm sau. Mặt trời vẫn còn cao trên bầu trời và chúng tôi đã gần đến thị trấn. Chúng tôi thực sự không cần phải vội vàng, nhưng sẽ dễ dàng hơn để tìm một quán trọ khi trời còn sáng.

“Không định nhanh lên à?”

Zero bước đi với dáng vẻ ung dung, ngáp một cách mệt mỏi "Ta ghét việc đổ mồ hôi,"

“Vậy sao? Thế thì vậy đi.”

“Gì cơ? Aaa, này!”

Tôi bế Zero lên và chạy qua Albus.

“Này! Không công bằng!” Thằng nhóc hét lên khi đuổi theo bọn tôi.

Và rồi, chúng tôi đến được Fomicaum.

Người gác cổng: "Xếp thành một hàng! Thương nhân chuẩn bị giấy phép, lính đánh thuê cầm sẵn thư giới thiệu đi. Còn những người còn lại xuất trình thẻ thông hành! Nào, nhanh lên!"

Những bức tường nhìn có vẻ đủ kiên cố để chịu được một ngày một đêm bị bắn phá. Bốn lính canh đứng bên cánh cổng đôi - kích thước của nó vừa đủ lớn để một chiếc xe đi qua - quyết không cho những người không có thẻ thông hành vào. Một trong số họ hét lên khi sắp xếp lại hàng người, trong khi một người khác - màu sắc của bộ đồng phục cho thấy ông ta là một sĩ quan cấp cao - đang kiểm tra thẻ thông hành một cách cẩn thận.

“Ngươi được qua. Tiếp!”

Gương mặt người thương nhân hiện rõ vẻ nhẽ nhõm, người đã đứng chờ một cách lo lắng để cuộc kiểm tra hoàn tất. Sau đó, ông kéo chiếc xe của mình và biến mất vào bên trong.

Chúng tôi đứng giữa hàng chờ và tôi gần như đã mất hết kiên nhẫn. Ở nhiều quốc gia, một thẻ thông hành là món đồ cần thiết để vào được một thành phố lớn. Nếu một dân làng muốn bắt đầu một chuyến đi, anh ta sẽ phải xin trưởng làng lá thư giới thiệu, rồi mang nó đến văn phòng chính phủ. Sau khi cung cấp tên, nơi sinh và nghề nghiệp của mình, anh ta sẽ được cấp một thẻ thông hành.

Các thương nhân thường gia nhập Hội Thương Nhân, trả một khoản phí hàng năm để gia hạn giấy phép của họ. Lính đánh thuê thường nhận được thư giới thiệu sau khi tham gia vào một trận chiến và sống sót trở về.

Điều này không cần phải nói, nhưng Zero và Albus hoàn toàn không có thẻ thông hành, điều đó có nghĩa tôi sẽ phải khai báo họ là bạn đồng hành của tôi.

Làm sao giải thích được việc có một mỹ nhân tuyệt đẹp và một thằng nhóc bướng bỉnh đi cùng đây?

Albus: "Tôi háo hức quá! Tôi đã luôn muốn được vào Fomicaum từ nhỏ rồi!"

"Câm miệng. Không tao giết."

Albus: "Zero! Lính Đánh Thuê lườm tôi kìa!"

Zero: "Lính Đánh Thuê, anh không nên bắt nạt kẻ yếu. Cậu bé này nói rằng được đi cùng anh là một phước lành đấy. Anh nên vui mới phải."

Albus: “Tôi không có nói thế!”

“Vui cái đầu buồi!”

Giọng nói của tôi khiến những người trong hàng nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Việc là một đọa thú đã khiến tôi nổi bật giữa đám đông, giờ còn tự thu hút thêm sự chú ý tiêu cực nữa thì quả là tệ hại. Tôi thở một tiếng dài nặng nề.

Trong khi đó, hàng người vẫn tiếp tục tiến lên. Chẳng mấy chốc, tôi sẽ bị những người gác cổng chất vấn dù muốn hay không. Khi đến lượt, tôi trình ra thư giới thiệu nhận được từ đội tuần tra biên giới.

“Nghe nói vương quốc đang cần người hỗ trợ việc săn phù thủy. Tôi đang trên đường đến thủ đô để đăng ký việc này."

Tôi thốt lên mấy câu đã lặp đi lặp lại suốt dọc đường một cách ngượng ngùng. Đó không hẳn là nói dối - ít nhất là cho đến hai ngày trước. Tôi gặp khó khăn trong việc nói ra mấy lời đó khi biết mình đang đi cùng một phù thủy và một pháp sư.

Và đúng như dự đoán, tên lính gác soi kỹ Zero lẫn Albus - với Zero thì chiếc mũ trùm che mắt, cứ như đang tự nhận mình là phù thủy, còn Albus trông quá ốm yếu và non nớt để có thể đi xa như vậy.

"Hai người này là bạn đồng hành của cậu sao? Quan hệ giữa mấy người là gì?"

Biết mà. Mình đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi…

“Họ là—"

"Nô lệ tình dục." Zero nói ra không chút do dự.

Tôi suýt thì trụi hết lông. Khoan đã. Mụ vừa nói gì thế?

"Đ-Đúng vậy! (Albus hùa theo) Chúng tôi chỉ là đầy tớ hèn mọn của Chủ nhân. Dĩ nhiên, ban đêm chúng tôi phục vụ chủ nhân hết mình."

Mẹ mày Albus! Mày là đàn ông mà! Đỏ mặt cái đéo gì? Cái trò cố tỏ ra dễ thương của mày chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn! Địt mẹ giờ nhìn tao như thằng ấu dâm, biến thái, hentai, súc vật vậy!

Lính gác: “Vậy à… Được rồi.”

Mẹ nó! Nghi ngờ chút đi được không?! Không như mày nghĩ đâu?!

Nhưng phủ nhận lúc này chỉ vô ích. Chẳng trách đọa thú luôn bị coi là hiện thân của sự đồi trụy. Tên lính gác nhìn bọn tôi bằng ánh mắt khiếp sợ, ghê tởm và cả ghen tị.

"Được rồi. Hai nô lệ và không có hành lý. Mỗi nô lệ chịu một khoản thuế, nhưng cậu chỉ cần trả lệ phí qua cổng cho cả nhóm. Gần đây mới có một thị trấn nhỏ bị phù thủy tấn công. Những chiến binh tình nguyện tham gia săn lùng đương nhiên được hoan nghênh. Cậu định ở lại bao lâu?"

"Ờm... Ba ngày, chắc vậy..." Tôi gượng ép thốt ra câu trả lời. Kế hoạch ban đầu chỉ là qua đêm một ngày, nhưng việc thêm hai ngày nữa cho chắc ăn cũng là điều cơ bản.

"Nếu cậu muốn đến Plasta, hãy mang theo thư giới thiệu và thẻ thông hành có đóng dấu. Trước khi đi, nhớ hoàn trả giấy phép lưu trú thì mới được qua cổng."

Và thế là chuyến lưu trú tại Fomicaum của chúng tôi được chấp thuận.

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 5

Kết thúc tốt đẹp là được. Vừa đi xa khỏi cổng được một lúc, tôi cho mỗi đứa một vả đến Việt Nam còn nghe được.

"Sao anh lại đánh ta khi ta nghĩ ra cái cớ thông minh thế này? (Zero lẩm bẩm, vừa xoa đầu vừa liếc nhìn đám đông đang tò mò) Từ xưa đến nay, chiến binh sở hữu nô lệ là chuyện bình thường. Nhiều cuốn sách ghi rằng nếu người khác nghi ngờ mối quan hệ của anh với ai đó, chỉ cần bảo họ là nô lệ của anh. Lần này cũng hiệu quả đấy chứ?"

"Ừ, cô nói đúng đấy (Albus bĩu môi đồng ý) Mang theo một người phụ nữ nhếch nhác với một thằng nhóc như tôi thì còn lời giải thích nào hợp lý hơn trong tình huống đấy chứ?”

"Tôi không quan tâm! Nhờ mấy người mà giờ họ nghĩ tôi là một thằng biến thái, đêm nào cũng dập cho mấy đứa nô lệ chết mệt! Mà một đứa còn là con trai! Ôi không, không, không… đúng là biểu tượng của sự đồi trụy…"

"Ai quan tâm mấy tên lính gác nghĩ gì chừng nào anh vẫn lấy được giấy phép? Lúc đấy anh định nói với họ cái gì khác sao?"

"Tôi, ờ... chỉ định nói bừa thôi."

Albus: "Nói bừa hả? Ừ, chắc sẽ ổn thôi mà. Có nghĩ ra lời bào chữa nào cũng vô ích, quần áo của Zero trông tàn quá. Nhìn kìa, tất cả đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Ngay cả nô lệ ngày nay còn ăn mặc tử tế hơn."

Albus nhìn Zero từ đầu đến chân. Đấy là lần đầu tiên tôi để ý Zero không mang giày dép gì cả. Áo choàng của cô rách tả tơi. Nếu đi một mình, có lẽ cô ấy có thể giả vờ làm một nhà du hành nghèo khổ giữa trời đông cô đơn, nhưng tôi lại là một chiến binh trang bị đầy đủ, với áo giáp da, kiếm, dao và cả bom. Albus thì trông như hầu gái của một thương nhân giàu có. Xét tất cả những điều trên, gọi Zero là nô lệ rõ ràng là lựa chọn dễ dàng và chắc chắn nhất.

Mình không nghĩ Albus thực sự cần phải giả làm nô lệ, nhưng thôi kệ. Cuối cùng cũng vào được thị trấn mà không gặp rắc rối gì, vậy là ổn.

"Lính đánh thuê, Lính đánh thuê. Cái gì kia?" Zero hoàn toàn bỏ qua tôi và Albus rồi hiếu kỳ chỉ tay về phía cặp đôi đang thân mật.

Họ cúi sát vào nhau trước một quầy hàng, vừa vui vẻ thử những chiếc vòng cổ trưng bày, xem cái nào đẹp, vừa lén trao nhau những nụ hôn.

"Ước gì mình cũng có một—" Không. Tôi nhanh chóng nói lại. "Chỉ là một cặp đôi hạnh phúc thôi. Họ quá mải mê nhau đến mức chẳng quan tâm đến những người xung quanh."

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy vô cùng ghen tị. Đáng tiếc là tôi chưa đủ chín chắn để thoát khỏi cảm giác đó. Tôi đã từ bỏ hi vọng về chuyện tình cảm, nhưng nếu Zero có thể biến tôi thành người, thì có lẽ tương lai vẫn còn cơ hội cho tôi.

Zero: "Tại sao họ lại chạm môi vào nhau thế?"

"Cô không biết hôn là gì sao?"

"Hôn?" Zero có vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn cặp đôi rồi quay sang tôi. "Hôn là hành động đặt môi của mình vào dương vật của quỷ—"

Tôi vội bịt miệng Zero lại. Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy điều gì đó kinh tởm không nên nói ra giữa nơi công cộng. Nhìn cách ả phù thủy cựa quậy, có vẻ đây không phải là một trò đùa tục tĩu nào đó.

"Này nhóc. Đừng bảo với ta là nhóc cũng chẳng biết gì về chuyện đó đấy."

Tôi không cần phải nói rõ điều mình muốn ám chỉ.

Albus lắc đầu lia lịa: "T-tôi đâu có ngốc đến thế!"

"Tốt." Tôi quay sang Zero. "Giờ nghe đây. Hôn là để bày tỏ tình cảm, không phải thứ gì kinh tởm và quái dị như việc đặt môi vào chỗ 'ấy' của con quỷ. Cô học được điều đó ở đâu vậy?"

Zero: "Suốt ngày vùi đầu vào sách vở nghiên cứu chỉ khiến người ta trở nên ngờ nghệch về chuyện đời thường."

Nói nghe hay đấy, mà vừa nãy bịa chuyện nô lệ tình dục thì nhanh lắm.

Zero: “Đó là vì ta là thiên tài.”

“Đừng có đọc suy nghĩ tôi nữa!”

“Nhìn mặt anh là biết, cần gì phải đọc tâm trí.”

“Vậy sao?”

"Ta sinh ra và lớn lên trong hầm rượu. Ta mới chỉ rời khỏi đó thôi."

Trong chốc lát, tôi tưởng cô ấy đang đùa. Tôi liếc nhìn Albus - gương mặt lộ rõ vẻ bối rối, rồi nó gật đầu, biểu cảm như muốn nói chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Được rồi. Có lẽ cô ấy không đùa. Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc.

Không biết phải phản ứng thế nào, tôi nhìn Zero với vẻ cau mày, nhưng cô ấy dường như chẳng nao núng. Không những vậy, cô ấy còn nhìn ngược lại tôi như thể vừa lóe lên ý nghĩ gì đó, đôi mắt lấp lánh sự tò mò.

“Anh đã làm điều đó bao giờ chưa?”

“Điều gì?”

“Hôn đấy.”

Không! Tôi gầm lên trong đầu. Ít nhất, đó là điều tôi tưởng tượng.

"Chưa!" Tôi hét lên, tiếng còn lớn hơn cả trong suy nghĩ.

Zero mỉm cười gật đầu dứt khoát: "Vậy là chúng ta giống nhau rồi. (rồi quay sang Albus) Ta đoán nhóc cũng chưa từng làm chuyện đó phải không?

"T-Tôi á? Không, không, không, không! T-Tôi còn chẳng có ai để mà làm chuyện đó cùng..."

Thật sao? Thật bất ngờ. Tốt, tốt. Vậy là mình chưa thua thằng nhóc này về độ nam tính.

"Bày tỏ tình cảm bằng nụ hôn… Ừ, thú vị thật. Ta muốn thử xem sao."

Đây cũng muốn này.

“Anh có muốn được thử với ta không, Lính Đánh Thuê?”

3f5794a9-b66b-4bb5-a0df-5bd14eea3178.jpg

“Cái gì?!”

Mắt tôi vô thức dán vào đôi môi của Zero, hoàn hảo đến từng đường nét, óng ánh sắc đỏ rực như trái táo chín mọng được đánh bóng. Việc đặt đôi môi tôi lên đó sẽ chẳng khác gì tội phạm thánh. Dù đó thậm chí chẳng phải vấn đề chính ngay từ đầu.

"Tôi đã nói với cô rằng đó là cách thể hiện tình cảm."

"Ta thấy chẳng có vấn đề gì. Ta thích anh."

"Ờ. Được rồi, tôi tin cô," Tôi nói với giọng điệu mỉa mai.

"Ta đã yêu cầu anh tử tế hơn rồi mà. Ta là một mỹ nhân tuyệt đẹp. Chắc hẳn anh đang muốn được hôn ta."

"Những lời vừa nãy của cô khiến tôi mất hứng rồi. Thêm nữa, không may cho cô, tôi ghét phù thủy. Dù họ có xinh đẹp thế nào cũng vậy thôi."

"Đúng là lạnh lùng. Được thôi. Nếu anh không muốn, ta có thể hỏi thằng nhóc vậy." Zero quay sang Albus.

Thằng nhóc đỏ mặt: “Không được! Không đời nào!” Nó hét lên rồi núp sau lưng tôi.

"Đừng có trêu trẻ con. Nhân tiện, cô có quần áo dự phòng không?"

Zero dang rộng hai tay: “Nhìn ta trông có nhỉ?”

Tất nhiên, tôi đã biết câu trả lời trước khi hỏi rồi. Tôi chẳng thấy bất kỳ đồ đạc gì ngoài chiếc túi nhỏ đung đưa bên hông cô ấy.

“Làm sao cô sống được đến giờ vậy?“

"Ta giặt quần áo khi gặp sông, bắn hạ chim khi đói, hái trái cây nếu thấy. Mỗi khi phát hiện khu dân cư, ta đi đường vòng để tránh. Nếu trời mưa, ta trú trong hang. Sau khi nhặt được cái nồi từ một ngôi làng bỏ hoang, ta còn học được cách nấu món hầm nữa. Tóm lại, ta tự xoay xở một mình." Zero mỉm cười đầy tự hào.

Tôi kìm nén cơn giận muốn giất trụi lông của mình: “Dù sao thì chúng ta cũng không tìm được nhà trọ với bộ dạng này của cô đâu. Những nhà trọ chấp nhận người như tôi chắc chỉ cho tôi ngủ chuồng ngựa là cùng.”

"Ta không ngại cắm trại đâu. Chỉ cần bộ lông ấm áp của anh là đủ."

"Được thôi, bây giờ thì ổn, nhưng sau này sẽ gây rắc rối đấy. Chúng ta sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Và để tôi nói cho cô biết: Nổi bật giữa đám đông là cái tội rồi."

Tôi không hề nói quá. Khắp thế giới này có vô số người vô tội bị gán cho những tội danh họ không phạm phải rồi bị giết. Tất cả chỉ vì họ nổi bật hơn đám đông quá mức cho phép.

Chúng tôi cần quần áo tử tế cho Zero. Chỉ có một vấn đề duy nhất.

“Cô có đồng nào trong người không?”

Tôi nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như lần trước, nhưng Zero gật đầu và ra hiệu cho tôi đưa tay ra, thế là tôi làm theo. Cô ấy lục trong túi, lôi ra một nắm đá quý rồi đặt lên lòng bàn tay tôi.

"Ta mang theo một ít từ hầm rượu. Thứ này chắc hẳn luôn có giá trị ở bất cứ quốc gia hay thời đại nào."

Tôi há hốc mồm, đứng yên tại chỗ, từng sợi lông trên người dựng đứng trong khi vẫn giữ chặt nắm đá quý trong tay. Mắt Albus cũng tròn xoe khi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay tôi.

"Đồ ngốc! Cô không thể mang ra mấy thứ này giữa chốn đông người đâu!"

Tôi vội vàng nhét mấy viên đá quý trở lại túi cô ấy. Zero kêu lên một tiếng rồi nhìn tôi với vẻ tò mò.

"Sao anh lại tức giận vậy? Anh hỏi ta có tiền không và ta chỉ cho anh thấy là có thôi mà."

"Dùng cái đầu của cô đi được không?! Cô không thể tuỳ tiện lôi ra cả đống giữa chốn đông người thế này! Nếu ai đó hỏi cô có tiền không, chỉ cần một viên đá quý nhỏ nhất cũng đủ rồi."

"Cái này à?" Zero hỏi trong khi lấy ra một viên đá nhỏ từ trong túi. Viên đá quý trong suốt đến kinh ngạc, chỉ một viên thôi cũng đủ để đảo lộn cuộc sống của một nông dân nghèo khổ.

Tôi định sẽ trả tiền quần áo cho cô ấy nếu không có tiền, nhưng giờ đây, hoàn cảnh kinh tế của chúng tôi dường như đã bị đảo ngược. Thực tế, có một bức tường không thể vượt qua đang hiện ra trước mắt. Là một lính đánh thuê, tôi cực kỳ biết ơn vì ông chủ của mình giàu có, nhưng là một thằng đàn ông, tôi cảm thấy mình đã thua cuộc.

Bằng cách nào đó tôi che giấu được cảm xúc thật của mình và gật đầu: "Được lắm." Tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi làm vậy.

"Chúng ta sẽ đổi viên đá này để lấy tiền mặt mua quần áo. Chắc hẳn phải có quán đổi tiền quanh đây."

Zero đặt viên đá cỡ hạt gạo vào tay tôi, nhìn tôi rồi mỉm cười: "Anh đúng là người tốt."

"Gì cơ?" Tôi cúi đầu thấp xuống. Câu đó từ đâu ra vậy?

Zero khẽ gõ vào chiếc túi của mình. "Anh có thể nghĩ ra đủ lý do để lấy số đá quý này từ ta. Như đã nói, ta không biết gì về thế giới này."

"Thật ngu ngốc. Tôi không liều đến mức ăn cắp đồ từ những kẻ giao dịch với quỷ đâu."

"Nếu ta không phải phù thủy, liệu anh có lấy chúng không?"

"Tất nhiên rồi. Xét cho cùng thì tôi là lính đánh thuê mà. Và lính đánh thuê bọn tôi luôn tham lam khi nói đến tiền bạc."

Albus cười khành khạch: "Ừ, phải đấy. Ta thấy ngươi run bần bật khi cầm mấy viên đá đó rồi. Ngươi sợ vãi đái rồi còn gì."

Tôi đấm một cái vào đầu nó.

"Aaa! Ta chỉ nói sự thật thôi! Đồ to xác nhát gan."

“Gì thế? Muốn ăn đấm nữa à?”

"Khônggg!" Albus hét lên rồi núp sau lưng Zero.

Zero cười khúc khích: "Ôi, bầu trời xanh đẹp thật đấy."

Gì nữa đây? Tôi dõi theo ánh mắt cô ấy và ngước nhìn lên bầu trời. Quả thực, thời tiết vô cùng quang đãng, không một gợn mây.

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 6

“T-Tôi nghĩ thứ này sẽ hợp với cô đấy.”

“Dỗ dành”, từ dùng để chỉ cách nói chuyện nhẹ nhàng nhưng mang tính thuyết phục. Đó chính là cách gã đàn ông to lớn kia nói. Hắn trông luộm thuộm, thậm chí còn hơn cả một tên đầu hói - dù tôi cũng chẳng hơn gì hắn để mà nói.

Chúng tôi đang ở một cửa hàng quần áo cũ nằm ở ngoài rìa thị trấn. Những nơi như vầy thường mua hàng ăn cắp từ bọn cướp, đôi khi bạn có thể tìm thấy những món đồ xa xỉ được trưng bày ở đây. Bộ quần áo mà chủ cửa hàng đang giới thiệu với Zero chính là ví dụ điển hình.

"Này, ông chủ. (tôi nhìn chiếc váy thanh lịch đầy màu sắc, bộ ria mép giật giật) Tôi nhớ đã bảo là lấy quần áo để du hành mà mà."

Zero: “Ngươi nghe rồi chứ. Lấy cho ta bộ khác đi.”

Chủ cửa hàng nhanh chóng lấy một bộ khác: “Cái này thì sao—"

"Tao nói là quần áo để du hành! Ngừng ngay việc cho bọn tao xem mấy cái váy rườm rà này đi, thằng đầu trọc rẻ rách!"

Chủ quán quần áo: "Im mẹ mồm vào, đồ lông lá! Tao đang nói chuyện với quý cô xinh đẹp này!"

"Quý cô, người nghĩ sao ạ?" Chủ cửa hàng dùng giọng điệu say xỉn và đáng sợ mỗi khi nói chuyện với Zero.

Zero ngắm nhìn chiếc váy: "Không hợp gu ta."

Chủ quán quần áo: "Tôi hiểu rồi. (Biểu cảm của gã lập tức dịu lại như thể bị thôi miên) Chiếc váy cũ này hoàn toàn không xứng với cô (rồi vội vã đi vào trong).”

Để Zero lộ mặt quả là ý tưởng tồi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng cô ấy đẹp tuyệt sắc. Khoảnh khắc cô bước vào cửa hàng và cởi mũ trùm xuống, không khí như đóng băng rồi ngay lập tức tan chảy và ông chủ cửa hàng biến thành tên đầy tớ khúm núm của Zero.

"Nhìn thảm hại thật." Albus lẩm bẩm khi quan sát chủ cửa hàng chạy lòng vòng, cố hết sức làm hài lòng Zero.

"Đừng nói gì cả. (tôi thả lỏng vai) Không như trẻ con, đàn ông có cả đống vấn đề. Mấy kẻ mặt mày xấu xí còn khổ hơn. Đến gái bán hoa còn chẳng thèm liếc nhìn chúng, trừ khi có tiền."

Tôi chắc chắn có vô số đàn ông trên đời này sẵn sàng cảm thấy biết ơn chỉ vì được hít chung bầu không khí với một người lộng lẫy như Zero. Lý do duy nhất tôi không trở nên như chủ cửa hàng kia vì Zero là một phù thủy, mà tôi thì ghét cay ghét đắng bọn phù thủy. Nếu không, có lẽ giờ này tôi đã quỳ gối dưới chân cô ấy rồi.

“Lính Đánh Thuê, Lính Đánh Thuê.”

Tôi cảm thấy một cái kéo nhẹ ở tay áo liền liếc nhìn xuồng.

"Ta thích cái đó." Zero chỉ vào chiếc áo khoác dài treo ở góc. Áo có tay dài, rõ ràng là dành cho đàn ông. Chắc nó sẽ dài tới tận đùi cô ấy.

"Nó vừa bền vừa nhẹ. Ta có thể giữ ấm được với nó. Ta cũng khá thích phần mũ trùm nữa. Anh nghĩ sao?"

Tôi cầm chiếc áo lên xem xét. Trái với vẻ bề ngoài, nó khá nhẹ với lớp lót chắc chắn. Quả thực đây là chiếc áo khá bền, hoàn toàn phù hợp để du hành. Zero có thể tự chọn quần áo của mình, nhưng cô ấy lại muốn nghe ý kiến từ một tay lính đánh thuê dày dạn như tôi.

“Không tệ. Dù nó hơi rộng.”

Mặt Zero bừng sáng: "Được rồi. Ta thích cái này. Nếu anh thấy nó tốt, ta sẽ lấy nó."

Hở, cô ấy thực sự tin tưởng ý kiến của mình. Nếu mình nói không, liệu cô ấy có lấy nó không?

Albus đang bận xem xét các món đồ, đột nhiên chạy về phía sau cửa hàng.

Albus: "Lính Đánh Thuê!”

“Cái gì đây?”

“Tất đó! Thứ này tiện lợi phết. Ngươi sẽ không phải quấn vải quanh chân nữa. Ngươi có thể xỏ vào dễ dàng, không bị phồng rộp và còn giữ ấm nữa!"

Albus cho tôi xem một đôi tất dài tới tận đùi, có ruy băng để buộc. Khác với chiếc áo khoác, đôi tất này cao sang và dành cho phụ nữ dù khá thiết thực. Chắc nó cũng sẽ bảo vệ cô ấy khỏi cái lạnh.

"Này, ph—" Tôi ngay lập tức ngậm miệng. Tôi không thể gọi cô ấy như thế ở nơi công cộng.

“Zero.”

Cô đang xem xét chiếc áo khoác với vẻ mặt hài lòng, ngẩng đầu lên.

"Có đôi tất ở đây này." Tôi liếc nhìn Albus và thằng nhóc lập tức chạy ra chỗ Zero với đôi tất trên tay.

Albus: "Tiếp theo là giày. Oh, đôi này đẹp lắm! Chắc chắn phải lấy đôi này!"

Albus tỏ ra rất hào hứng như thể đang mua quần áo cho chính mình. Thằng nhóc chắc hẳn rất yêu thích mua sắm. Nó mang đến đôi bốt dài tới đầu gối làm từ da dày, có vẻ chống được nước và bùn.

Tôi vỗ nhẹ đầu thằng nhóc: "Mắt tinh đấy. Không tệ đâu."

Albus ưỡn ngực tự hào.

Zero nhìn mấy món đồ một cách trầm ngâm: "Ta thích đi chân đất hơn. Ta yêu cái ấm của đất và mấy ngọn cỏ mềm mại. Cả sự ẩm ướt của sương mai cũng dễ chịu nữa."

“Nhưng sẽ đau chân lắm đấy.”

“Đi chậm là được.”

"Đôi khi cũng phải nhanh chân lên chứ. Với lại, nếu cô nghĩ tôi sẽ cõng cô mỗi lần cần chạy thì nhầm to rồi."

"Vậy anh sẽ bỏ ta lại sao? Đúng là đồ vô tâm."

“Trông tôi giống loại biết quan tâm à?”

“Không, nhưng anh thuộc loại lông lá đấy.”

"Đừng khiến tôi đánh cô. Dù sao thì cô cũng cần giày,"

Zero bĩu môi: “Anh có thể cõng ta bất cứ lúc nào mà. Gã to xác này lắm lời thật đấy." Tôi cố hết sức phớt lờ những lời càu nhàu của cô ấy.

Albus: "Giờ quần ngắn là lựa chọn duy nhất của cô. Dù sao mặc chúng sẽ giúp cô sẽ dễ di chuyển hơn." Thằng nhóc nhặt một chiếc quần cực ngắn, loại mà mấy nữ cướp hay mặc. Chắc chắn nó sẽ cho khả năng di chuyển thoải mái nhưng lại không bảo vệ được làn da. Dù vậy, với đôi bốt dài và tất dài, cùng chiếc áo khoác rộng thùng thình, một chút quần áo mỏng nhẹ cũng không sao.

Tôi hét về phía sau cửa hàng: "Này, ông chủ! Bọn tôi chọn xong rồi! Tính tiền đi!"

Chủ cửa hàng xuất hiện với vẻ mặt vô cùng thất vọng, trên tay ôm một núi quần áo sặc sỡ.

"Giờ thì thay đồ đi. Và nhớ đốt bộ đồ cô đang mặc đấy nhé. Chúng chỉ là đồ vô dụng thôi."

"Anh đang yêu cầu ta đốt người bạn đồng hành lâu năm của mình sao?"

"Một mối quan hệ lâu dài không có nghĩa một mối quan hệ tốt đẹp. Những cuộc gặp gỡ mới luôn đi kèm lời tạm biệt."

"Đúng là đồ lạnh lùng. Ta khá thích điều đó đấy." Zero mỉm cười rồi cởi bỏ chiếc áo choàng tơi tả và quăng nó sang một bên.

Tôi lập tức đứng hình. Albus há hốc mồm. Chủ cửa hàng chảy máu mũi rồi ngất xỉu.

Làn da trắng đến chói mắt, eo thon gọn. Một cơ thể hoàn hảo đến mức như bức tượng Nữ Thần mà một bậc thầy nghệ nhân dành cả đời điêu khắc. Và tôi đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy trong tất cả sự lộng lẫy của nó. Zero không mặc gì bên trong cả.

"Gì đây? Một người phụ nữ khỏa thân hiếm đến thế sao?"

42c86286-269e-4b44-b6ae-e6b2f30e5f2d.jpg

Tôi hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc sau đấy, tôi hét lên những lời tục tĩu vô nghĩa trong khi quấn vội chiếc áo choàng vừa cởi quanh người Zero. Tôi gọi ông chủ đang bất tỉnh nhân sự dậy và bảo hắn đi lấy đồ lót, rồi đẩy mụ phù thủy về phía sau cửa hàng cùng đống quần áo khác.

"Đừng có bước ra ngoài trừ khi mặc hết đồ vào người!" Tôi gầm lên.

"Đau! Thô bạo quá đó. Anh nên đối xử với phụ nữ nhẹ nhàng hơn chứ!"

"Còn cô thì nên kiếm cuốn từ điển, tra từ 'hổ thẹn' và nghiên cứu ý nghĩa của nó trong vòng một năm đi!"

Albus và chủ cửa hàng ngồi bệt xuống phía sau chúng tôi.

Albus: “Lạy Chúa…”

Chủ cửa hàng quần áo: “Tạ ơn trời, một cảnh tượng tuyệt đẹp. Giờ có chết ta cũng mãn nguyện rồi.”

Phù thủy rõ ràng là những sinh vật kỳ quặc, và Zero cho đến nay vẫn là một trong những kẻ lập dị nhất.

Quần ngắn, tất dài lên đến nửa đùi, bốt cao cổ và áo khoác có mũ rộng thùng thình. Nói thẳng ra thì không ai có chút tự trọng nào lại ăn mặc như này, nhưng giờ cô ấy trông đứng đắn hơn hẳn. Bất kì quán trọ cao cấp nào nếu được Zero hỏi cũng sẽ cung cấp cho cô căn phòng tốt nhất. Nhưng điều đó chỉ khiến tôi khó chịu, nên thay vào đó, chúng tôi tìm đến một quán trọ rẻ tiền ở ngoại ô.

Còn chiếc áo choàng tả tơi đáng lẽ bị đốt, chủ cửa hàng đã cầu xin được giữ lại, sẵn sàng đánh đổi cả gia tài. Cuối cùng chúng tôi đạt được thỏa thuận: chiếc áo choàng cũ của Zero đổi lấy bộ đồ mới toanh.

Bản thân chiếc áo choàng đã tiếp xúc với làn da trần của Zero suốt nhiều năm. Không khó để tưởng tượng giá trị của nó với kẻ suốt đời chẳng bao giờ được gần gũi với người đẹp

Tôi hỏi Zero liệu cô có chút lưu luyến nào khi trao chiếc áo choàng cho gã đầu hói không, cô ấy thẳng thừng nói chẳng quan tâm cách người bạn - mà cô đã nói lời chia tay - bị đối xử ra sao. Tôi nghĩ cô ấy thật tàn nhẫn khi nói vậy, nhưng có lẽ bản thân tôi cũng vô tâm không kém khi mỉm cười trước câu nói đó.

"Lính đánh thuê, Lính đánh thuê." Zero kéo tai tôi khi đang cõng cô ấy trên vai. Đau đấy, đồ khốn.

"Ta ngửi thấy mùi gì đó thơm lắm. Ta đói rồi."

Tôi quay đầu về hướng Zero chỉ. Ở một góc hẻm nơi các cửa hiệu san sát nhau, vô số quán hàng rong xếp dọc đường. Người bán hàng nhiệt tình chào đón đủ loại đồ ăn cho khách qua đường.

Vài quán bán trái cây gọt sẵn, vài quán khác bán thịt nướng. Giờ cô ấy nhắc mới thấy, tôi cũng đang đói rồi. Ăn chút gì đó trước khi về quán trọ chẳng phải ý tồi. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, Albus đã lao tới các quầy hàng. Zero cũng nhảy xuống và đuổi theo cậu ta.

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 7

“Ey, từ từ đã! Phải đi cùng nhau chứ!”

Không ai nghe tôi cả. Tôi đành đuổi theo họ do không còn lựa chọn nào khác. Tôi dùng vai đẩy đám đông ra, đến khi bắt kịp thì thấy họ đang đớp chiếc bánh mì thịt nướng full topping.

Chủ quầy hàng cười rạng rỡ sau khi Zero đưa cho ông một xấp tiền vô lý mà không thèm nhìn giá. Khi nhận ra tôi đi cùng cô ấy, ông ta cũng đưa luôn cho tôi một chiếc bánh mì thịt nướng size XXL.

"Thịt ngon tuyệt! Anh phải thử đi."

“Rau củ giòn rụm! Ngon vãi nồi!”

Quát họ trong lúc đang ăn ngấu nghiến thì thật thô lỗ. Thay vào đó, tôi lặng lẽ cắn một miếng bánh mì.

Tìm một quán trọ chẳng có gì khó cả. Ở một thị trấn lớn như này, bạn có thể tìm được những nơi sẵn sàng đón tiếp đủ mọi thể loại khách hàng. Ông lão ở quầy lễ tân thậm chí không thèm cau mày khi thấy một đọa thú, rồi đưa cho chúng tôi một phòng đơn và một phòng đôi.

“Nhóc, ngươi ngủ với ta.” 

Albus: "Ehhh?! Sao lại thế? Không đời nào! Vậy thì tôi lấy phòng riêng!"

"Không được. Ta không tin là nhóc sẽ không bỏ trốn. Nhóc phải ở trong tầm mắt của ta mọi lúc mọi nơi."

Albus: “Ngươi có thể mất đầu trong lúc ngủ đấy.”

Tôi lặng lẽ lấy ra sợi dây thừng bên hông. Xui cho nó, tôi chả phải loại người tốt bụng đâu. Tôi chẳng thấy áy náy gì khi trói một đứa nhóc lại rồi vất vào trong góc phòng.

Albus: "Z-Zero! Cứu!" Albus lại một lần nữa chạy ra sau lưng Zero.

Zero: "Anh không nên tàn nhẫn với trẻ con, Lính đánh thuê."

“Ngoại trừ việc thằng nhóc này đang muốn lấy đấu tôi.”

Albus: "Vậy thì tôi ở phòng Zero vậy! Chỉ cần có người trông chừng tôi là được chứ gì?"

Albus bám chặt lấy eo Zero rồi bắt đầu đưa ra những yêu cầu vô lý. Đồ dâm dê. Nếu mày nghĩ ngoại hình đẹp sẽ giúp mày muốn gì được nấy thì nghĩ lại đi. Không nói nhiều, tôi túm lấy cổ áo Albus đang ngọ nguậy rồi lôi thẳng vào phòng.

Bất chấp mấy lời than vãn và giãy giụa, Albus chẳng mấy chốc ngủ thiếp đi sau khi tôi quăng nó lên giường. Mới đầu còn phàn nàn về mùi hôi động vật các kiểu. Tôi kiểm tra xem nó có giả vờ ngủ không, nhưng có vẻ không phải vậy.

“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Cơ thể kiệt sức của Albus không thể cưỡng lại giường êm chăn ấm. Hẳn là nhóc đã hoàn toàn kiệt sức sau khi đuổi theo tôi qua rừng rậm, thức trắng đêm để thoát khỏi phép Etrach của Zero, rồi lại lần theo dấu vết của tôi vào sáng hôm sau. Nhóc hẳn đã lâu không được ngủ ngon. Mà ngủ ngon trong căn nhà hoang đó chắc cũng khó lắm.

“Tôi hiểu được ham muốn sức mạnh của nhóc.”

Tôi dùng móng vuốt tròn của mình chọt vào má Albus. Có vẻ khó chịu, cậu ta nhăn mặt rồi co người lại như một con thú. Tôi suýt nữa thì ghẹo thằng nhóc nhưng kịp kìm lại. Đúng là một đứa trẻ, nhưng vẫn là một pháp sư. Tốt nhất đừng làm gì dại dột.

Tôi cần một bồn tắm nước nóng để tắm rửa sạch sẽ sau chuyến hành trình dài này. Dù một tên lính đánh thuê quá sạch nghe có vẻ kỳ cục, nhưng tôi cũng không thể để bản thân quá dơ bẩn, kẻo mắc các bệnh ngoài da. Đọa thú đôi khi cũng bị bọ chét cắn.

Đầu tiên, tôi phải nhờ ông lão tiếp tân chuẩn bị nước nóng. Tắm rửa cho một cơ thể đầy lông không dễ dàng đâu. Không thể chỉ dùng khăn ướt lau sơ qua là xong. Cách duy nhất để làm sạch bụi bẩn và bọ chét trên người đọa thú là phải ngâm mình trong bồn nước nóng thật lớn.

Hình dung cảnh được thư giãn trong bồn tắm rồi phơi mình dưới ánh nắng, tôi rời phòng khi trời còn sáng. Sau đó, tôi quay lại trói Albus vào giường rồi mới ra ngoài.

"Lính đánh thuê, anh đi tắm à?" Zero bước nhẹ về phía tôi rồi ngồi xổm xuống, quan sát tôi với vẻ hứng thú lạ thường.

Có lẽ vết máu, vết bẩn và những cộng cỏ trên người tôi đã khiến ông lão khiếp sợ, bởi ông ta tỏ ra rất chu đáo khi chuẩn bị một bồn đầy nước nóng cùng ba xô nước để tôi tráng người. Chúng tôi đưa ra thỏa thuận: Tôi sẽ trả một khoản nhỏ cho công sức của ông và tự ra giếng múc nước bù lại phần đã dùng. Cục xà phòng ông đưa rõ ràng là loại dùng giặt quần áo, nhưng nghĩ lại thì tôi cũng chẳng khác gì mấy miếng vải. Thế là tôi ra ngoài sân sau, người đầy xà bông.

"Trông anh chẳng khác gì quái vật bọt biển đầy lông vậy. Lũ trẻ con trong xóm đang rình xem anh tắm kìa. Trông chúng có vẻ rất hào hứng."

“Ý cô là sợ hả?”

"Nỗi sợ là thứ phải học mà thôi. Nếu anh không dọa chúng, ta chắc chắn chúng sẽ không sợ anh đâu."

"Cô nói vậy thôi chứ bọn trẻ con nhìn thấy tôi là khóc ngay."

"Ta nói là 'quá sợ'. Bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi nếu một loài ăn thịt khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Đấy chỉ là bản năng tự nhiên của chúng thôi."

Tức là chúng vẫn sợ mà. Tôi trừng mắt nhìn Zero, người vừa liếc nhanh về phía lũ trẻ đang trốn. Có ba đứa đang nhìn tôi như một món hàng triển lãm hiếm có. Tôi nhe nanh gầm lên khiến chúng bỏ chạy té khói.

“Anh muốn mọi người sợ hãi anh sao?”

"Tôi chỉ làm điều chúng mong đợi ở tôi thôi. Dù sao thì bọn trẻ tránh xa đọa thú cũng tốt. Cả đời bọn tôi bị đối xử như quái vật, sau đó nhiều người trong số chúng tôi thực sự trở thành quái vật."

“Ý anh là con người đã tạo ra quái vật.”

"Đúng vậy. Dù đấy vốn có thể là bản chất thật của bọn tôi."

"Không phải vậy. Linh hồn anh vẫn còn rất con người."

“Tôi không biết điều đó luôn.”

Bạn không thể tự đánh giá nhân tính của chính mình, chỉ người khác mới làm được điều đó. Trong trường hợp của tôi, chẳng có ai xung quanh để phán xét cả, bởi ngay từ đầu, đọa thú bọn tôi chẳng thể xây dựng mối quan hệ tử tế với con người. Vì thế suy nghĩ nhiều về chuyện này thật vô ích. Dù mỗi khi tôi nghe chuyện về ý nghĩa của việc làm người, tôi vẫn thường nghĩ mình cách xa điều đó lắm.

“Vui lên đi. Nếu anh là quái vật, ta ước thế giới này tràn ngập quái vật như anh.”

“Một phù thủy nói như vậy sao? Tôi không biết nên cảm thấy thế nào về chuyện này.”

Tôi trân trọng ý nghĩ đó. Nhưng không đời nào tôi sẽ nói vậy với cô. Ngước nhìn lên bầu trời, tôi hít một hơi rồi thổi bong bóng vào không trung. Zero đang chọc mấy quả bong bóng thì bỗng nhiên đứng dậy, như thể vừa nảy ra một ý tưởng.

"Tắm rửa một cơ thể to lớn như vậy chắc vất vả lắm. Ta giúp anh kì lưng nhé.”

"Tốt bụng quá nhỉ? Tôi tưởng cô ghét việc đổ mồ hôi mà.”

"Tất nhiên là ta sẽ không làm việc quá vất vả rồi. Ta chắc chắn việc tắm rửa cho một con thú khổng lồ sẽ rất thú vị.”

Đôi tay trần của Zero chạm vào lưng tôi một cách tự nhiên không chút ngần ngại. Mấy ngón tay của cô ấy xoa xà phòng lên lớp lông khiến tôi nhột. Tôi không thể nào thư giãn được.”

“Lính Đánh Thuê, thị trấn thật sự thú vị lắm.”

“Sao vậy?”

"Nơi đây đầy những con người làm đủ loại công việc, mỗi người lại có một cách suy nghĩ riêng. Ta thấy điều đó rất thú vị. Ta cũng khá thích đồ ăn ở các quầy hàng nữa.”

“Chuyện này khá bình thường đối với một thị trấn lớ—" Tôi dừng lại.

Phải rồi. Zero chưa từng bước ra khỏi hầm rượu trước đây, vậy nên đây là lần đầu cô ấy bước vào thị trấn. Không có gì lạ khi cô ấy lại kinh ngạc và hào hứng đến vậy. Tôi thì thấy đám đông thật phiền phức, còn đồ ăn ở các quầy hàng cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng với Zero, chúng lại là những trải nghiệm mới mẻ và thú vị.

Không nghi ngờ gì rằng Zero, một phù thủy, sở hữu tri thức rộng lớn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng cô lại thiếu hiểu biết quá nhiều về thế giới bên ngoài. Điều hiển nhiên với cô ấy có thể không phải điều hiển nhiên đối với tôi. Ngược lại, điều bình thường với tôi lại có thể là điều bất bình thường với cô ấy. Chúng tôi có thể cùng nhìn một thứ, nhưng sẽ thấy ý nghĩa khác nhau."

"Wenias là đất nước của các nhà du hành, còn Fomicaum chính là trung tâm thương mại của vương quốc. Con người và hàng hóa từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây. Nơi đây không quá lớn nhưng cư dân lại rất đông đúc."

"Ồ. (mắt Zero sáng lên) Ta đã không thể tự mình tiến vào thị trấn này. Dù có vào được chắc cũng gặp rắc rối. Anh đã cho ta trải nghiệm điều mà ta chẳng bao giờ có được một mình. Ta rất vui khi gặp được anh."

Chắc lại là một trong những kỹ thuật chỉ kẻ ngu dốt mới dùng được. Những lời sến súa của cô ấy khiến tôi nhăn mặt khinh bỉ.

“Nghe này, cô thực sự nên dừng cách nói này lại.”

“Cách nói gì cơ?”

"'Ta thích anh’ hay 'Ta rất vui vì đã gặp anh'. Mấy câu sến súa kiểu đó. Phụ nữ không nên thể hiện quá nhiều tình cảm. Đặc biệt là với người như tôi.”

"Tình cảm… (Zero lặp đi lặp lại với vẻ tò mò) Nhưng đấy là sự thật. Ta rất vui khi được nói chuyện với anh. Không ai nói gì thì chán lắm.”

“Tôi chỉ bảo cô dừng—"

“Anh thấy phiền phức khi nói chuyện với ta sao?”

Tôi cảm thấy bản thân không biết nói gì. Không, không phải vậy.

Hội ma thuật sĩ Zero – phần 8

"Tôi chỉ không biết nói chuyện với cô kiểu gì, được chưa? (tôi nhăn mặt nói ra những lời khó chịu) Đơn giản là tôi chỉ biết nguyền rủa người khác thôi."

Tôi luôn đứng hình mỗi khi ai đó nói chuyện tử tế với mình.

"Ta hiểu rồi. Vậy anh có thể tập giao tiếp cùng với ta. Sau này ta sẽ còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh đấy.."

Ugh, Mình tốn công làm gì nhỉ? Mình không thể nào cãi thắng được cô ấy. Đành chấp nhận vậy.

“Tốt hơn hết là cô đừng tức giận nếu tôi phất lờ cô.”

“Tất nhiên, ta sẽ tức giận. Ta muốn được nói chuyện. Nói chuyện một mình chán lắm.”

“Vậy cô có thể tức giận bao nhiêu tùy thích.”

“Anh đúng là lạnh lùng mà. Có sao đâu nếu anh đối xử tốt hơn với chủ của mình.”

“Lính đánh thuê chỉ làm những gì họ được thuê. Không hơn, không kém.”

Zero rên rỉ di ngón tay dọc theo lưng tôi. Cảm giác như cô ấy đang viết gì đó chứ không phải tắm rửa. Tôi cố tập trung để nhận ra, nhưng không hiểu được cô ấy viết gì. Sau đó cô cười khúc khích.

“Có gì buồn cười?”

“Ta không nói dối đâu.”

“Gì vậy trời?”

"Một ngày nào đó, anh sẽ hiểu thôi. Rồi anh sẽ cảm ơn ta và mãi mãi mắc nợ ta. Đấy là một lời nguyền. Khiếp sợ lắm phải không?"

"Nhảm nhí à! Xóa đi ngay!"

"Không có đâu. Nào, quay lại đây. Không thì ta không thể kì lưng cho anh được."

Khi những lời đe dọa của tôi chẳng có tác dụng, tôi chỉ còn biết nghe lời. Tôi lặng lẽ quay lưng về phía cô ấy. Sau khi rửa sạch xà phòng trên người, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Zero nhìn tôi cau mày: “Trông anh sạch sẽ thơm tho hơn hẳn. Hmm… Ta suýt không nhận ra.

“Cứ nói đi. Trông giống con mèo ướt nhẹp chứ gì.”

Đọa thú thường nhìn giống mấy con thú ướt nhẹp, thậm chí còn tội nghiệp hơn. Đang lau người bằng khăn, tôi thấy Zero liên tục liếc nhìn xung quanh.

“Cô đang làm gì—"

“Trật tự nào.”

Zero mỉm cười rồi búng tay. Một giây sau, bộ lông của tôi đã khô ráo.

"O-Oa! Cái gì đây! Sao cô làm được vậy?! Bình thường phải mất nửa ngày mới khô được! Giờ lông tôi xù với mềm mại quá! Đem tôi đi làm thảm trải sàn cho một lâu đài cũng được đấy chứ!"

Làm thảm thì nghe quá tự ti, nhưng chắc đó là lời khen xa xỉ nhất mà một bộ lông có thể nhận được.

“Đợi đã… đồ ngốc! Chúng ta đang ở giữa thị trấn đấy!” Tôi chợt nhận ra điều đó. Zero nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng khó chịu.

"Anh đang khen ta hay chê ta đấy? Chọn đi, nếu không, mấy lời nói của anh thành công cốc hết. Nhưng yên tâm... ta đã đảm bảo không có ai quan sát cả."

“Nếu vậy thì… cũng được.”

“Nhân tiện…”

“Sao vậy?”

"Anh không phải che chỗ đó lại sao? Hồi ở cửa hàng quần áo, anh mắng ta thậm tệ, vậy mà giờ lại phóng khoáng quá nhỉ."

Ánh mắt Zero lướt xuống vùng bụng dưới của tôi. Tôi kinh hãi hét lên, vội vàng mặc quần vào trước tiếng cười của cô.

Bỗng nhiên, một luồng khí kinh hãi ngập tràn sân sau. Ba phụ nữ và một người đàn ông xuất hiện từ góc tường. Lông tôi dựng đứng khi nhìn thấy khuôn mặt chó của gã đàn ông. Tôi tưởng mình ngửi thấy mùi gì khó chịu, hóa ra là mùi của một đọa thú khác.

Gã đàn ông: "Oh, gì đây? Đồng loại à?"

Đồng loại cái mẹ mày! Thằng chó khốn nạn!

"Đi thôi." Tôi thúc giục Zero, nhặt lại mấy cái xô rồi bước đi.

Đọa thú thường không kết bạn với nhau, một phần vì họ không thể chịu nổi mùi của đồng loại. Thêm vào đó, họ có một cảm giác kỳ lạ thôi thúc bản thân phải tránh xa những kẻ cùng số phận. Một con mèo hoang sẽ không chịu nằm im nếu bị nhốt vào lồng. Đại loại vậy.

Gã đàn ông: "Bị phớt lờ à? Đúng là lạnh lùng. Hiếm khi ta gặp đồng loại quái dị như ngươi.”

"Xin lỗi, nhưng không giống lũ chó các ngươi, ta không thích sống theo bầy đàn."

“Tao là sói, chết tiệt!”

Có khác gì nhau đâu. Đọa thú giống sói lúc nào chẳng phản ứng thế này khi bị đối xử như chó.

"Dù sao thì hai đọa thú cùng lúc cũng quá đủ rồi. Mùi của một đứa thôi cũng đủ khiến tao phát ngấy."

“Chuẩn đấy. Nên hôm nay ta sẽ nhờ mấy em xinh tươi của mình tắm rửa cho ta từ đầu đến chân. Ngắm đi, toàn hàng hiếm đấy!"

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, hắn vòng tay qua vai tôi và chỉ về phía ba người phụ nữ đang sợ hãi đến bất động. Tôi thấy hắn cực kỳ phiền phức, nhưng đọa thú có một quy tắc ngầm là không được tỏ ra thù địch với nhau.

Tôi nhìn về phía ba người phụ nữ mà hắn khoe khoang. Quả thật, họ đẹp như hắn nói. Trông khá trẻ và có lẽ là gu của hắn, nhưng cả ba đều có mái tóc vàng. Hắn đã trả bao nhiêu cho họ vậy? Chết tiệt, họ thậm chí không giống như...

Rồi tôi nhận ra và bắt đầu nín thở.

“Ngươi săn họ phải không?”

Hắn cười toe toét đến mức khuôn mặt như muốn vỡ làm đôi.

“Đúng rồi đấy. Nghe đâu bọn họ là phù thủy. Ta từng nghĩ đến chuyện đưa họ về kinh thành xét xử, nhưng ngươi biết người ta vẫn thường nói gì về mấy phiên tòa đó rồi đấy. Tàn nhẫn lắm. Những cô gái bé bỏng đáng thương! Chúng còn trẻ và dễ thương thế này mà. Vậy nên ta quyết định bảo vệ chúng.

Từng sợi lông trên người tôi dựng đứng. Có lẽ hắn chỉ cần vu khống một ngôi làng có phù thủy, rồi ép họ giao nộp những cô gái trẻ. Chỉ cần đe dọa sẽ san bằng cả làng nếu không giao nộp phù thủy, dân làng chẳng còn cách nào khác ngoài việc làm theo yêu cầu của hắn.

Đọa thú là quái vật, và quái vật luôn săt đuổi con người yếu đuối.

“Lính Đánh Thuê”

Bỏ mẹ! Tôi vội che đi Zero, nhưng đã quá muộn. Ngay khi gã người sói nhận ra giọng nói đó là của một phụ nữ, hắn liền giật bay mũ trùm đầu của Zero ra.

Gã đàn ông: “Cái…”

“Mày làm gì vậy? Bỏ cái tay ra!”

Tôi kéo Zero ra xa hắn, đội lại mũ cho cô ấy và giấu ra sau tôi.

“Whoa, whoa, whoa. Ngươi kiếm cô ta ở đâu vậy? Làm cách nào vậy? Săn? Mua? Ta chưa từng thấy đứa nào tốt như vầy! Ta cũng muốn một đứa!”

Con chó ngu ngốc liên tục ngửi Zero, rồi ngẩng mặt lên như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Từ từ. Có phải…”

Hắn có biết Zero là phù thủy không? Địt mẹ ăn lồn rồi. Tôi bước đi và cố che Zero khỏi tầm mắt hắn. Chúng ta không thể ở đây được nữa.

"Cô ấy là chủ của ta, ngươi không có quyền đụng đến cô ấy. Đến lúc đi rồi."

“Lính Đánh Thuê, họ không phải phù thủy.”

Giọng Zero vang lên chói tai trong đầu tôi. Cô ấy chỉ tay về phía những người phụ nữ đang run rẩy, ném cho tôi ánh mắt hoài nghi như muốn nói: 'Chỉ cần nhìn một cái là biết họ không phải phù thủy'. Tôi biết chứ. Tôi biết rõ điều đó đến đau lòng.

“Được rồi. Đi thôi.”

“Nhưng—"

“Nghe tôi đi!”

“Ta không thể chịu được điều này.”

Tôi co rúm lại. Ánh mắt và giọng nói của Zero lạnh lùng, cứng rắn. Thật khó tin rằng chúng thuộc về cùng một người phụ nữ mới đây còn cười rạng rỡ.

“Tôi cũng vậy.”

Ánh sáng trở lại trong mắt Zero. Dù tôi ghét cay ghét đắng tình cảnh này, chúng tôi buộc phải làm ngơ. Gây rối ở đây chỉ chuốc lấy phiền phức. Dù có nói những cô gái kia không phải phù thủy, ngôi làng vẫn sẽ khăng khăng buộc tội họ. Và rồi, nghi ngờ sẽ đổ xuống đầu chúng tôi.

Gã đàn ông: "Ê khoan đã. Đó là một lời buộc tội sai lầm đấy. Này các cô gái, các cô biết dùng ma thuật phải không? Thực ra, ta đang bị chúng mày dùng phép nên không giết được. Nếu không, ta đã chơi chúng mày tới bến rồi bán đi lâu rồi!"

“Lính Đánh Thuê.”

“Sao vậy?”

“Điều này là bí mật, được chứ?”

Zero nở một nụ cười rồi vung ngón tay. Trong chớp mắt, từng sợi lông trên người thằng mặt chó rụng sạch. Đọa thú khi ướt trông đã đáng thương, nhưng không thảm hại bằng một kẻ trụi lông.

Tôi nhịn cười đến nghẹt thở rồi ôm Zero bỏ chạy. Ngay sau đó, tiếng hét của tên mặt chó vọng cả dặm đường. Không thể kìm được nữa, tôi cười phá lên. Zero cũng cười theo, hai tay vòng qua cổ tôi. Nếu chuyện này xảy ra với mình thì chẳng buồn cười chút nào, nhưng khi xảy ra với người khác thì lại cực kỳ hài hước!

Đúng như dự đoán, tên mặt chó đã không ra khỏi phòng suốt đêm đó. Đến sáng hôm sau, mấy cô gái mà hắn từng khoe khoang đã biến mất không một dấu vết. Nhân tiện nói luôn, tôi không liên quan gì đến chuyện này đâu nhé.

Tuy nhiên, tôi có đi dạo một chút vào đêm hôm đó. Hình như tôi có mở trộm phòng ai đó trong lúc ngái ngủ, nhưng chắc chỉ là mơ thôi.

Chuyện đó đến đây thôi, còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện Zero, đáng lẽ phải ngủ trong phòng riêng, lại đang nằm gọn trong vòng tay của tôi. Chẳng hiểu sao Albus bỗng xông vào tấn công tôi, gọi tôi là đồ biến thái, hentai, súc vật, rác rưởi. Đến giờ đầu tôi vẫn còn đau vì cái ghế cậu ta ném. Bọn trẻ bây giờ tưởng tượng phong phú thật, nhưng cố tỏ ra ngây thơ cũng kỳ công lắm.

“Ta đã bảo là nhóc hiểu lầm rồi! Mà nhóc tức cái quái gì vậy?

"Im đi! Đầu ngươi là của ta! Ngươi biết đấy, ta không thể để chủ nhân của nó trở nên tồi tệ được. Đó sẽ là một vật hiến tế kinh khủng nhất cho lũ quỷ."

Biết thế đéo nào được. Khoan, mày vẫn muốn lấy đầu tao à?

“Ta đã bảo hắn là của ta (Zero chen ngang) Nhóc sẽ không lấy được đầu hắn đâu."

Wow. Một người đẹp và một anh chàng điển trai đang đánh nhau vì mình. Ờ, chẳng khiến tôi vui tí nào đâu.

“Đi mà! Xin mỗi cái đầu thôi!”

Đéo có đâu! Tao chỉ mong kiếm cho nhanh cái cuốn ma pháp thư để cho bọn phù thủy và ma thuật biến mất con mẹ nó đi cho khuất mắt.

Trong lúc nghe hai người tranh giành cái đầu của tôi, chúng tôi rời khỏi Fomicaum để tiến thẳng đến khuôn viên trường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận