Tiếng chim hót líu lo tràn ngập khắp căn phòng tồi tàn cùng với ánh nắng rọi thẳng vào mặt đánh thức tôi dậy khỏi cơn mê. Trong lúc còn đang mơ màng, ngay lập tức tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nặng quá…
Cảm giác như là cơ thể tôi đang bị ghì chặt xuống giường, và nửa thân dưới của tôi đang bị bóng đè vậy.
Bị… gì vậy…? Hể?
Vừa xoay sở ngóc được cái đầu dậy thì tôi thấy Yūri đang nằm lên nửa thân dưới của mình.
“Sa-sao Yūri lại ở đây…?”
“Ư… Ưm…”
Hình như do hơi không thoải mái, cổ cựa quậy đôi chút.
T-tệ rồi! Nếu cứ như vậy thì hỏng (bắn) mất!
“Này Yūri…! Dậy đi!”
Ả mà không dậy thì “thằng” kia của mình ngóc đầu dậy mất…!
Thế nhưng cổ vẫn im lìm.
Bình thường thì cổ luôn là người dậy sớm nhất để giúp tôi chuẩn bị bữa sáng cơ mà? Sao giờ lại nướng thế này…?
Cứ thế này thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài dùng biện pháp mạnh rồi.
Tôi cố gắng cẩn thận đẩy cô ấy ra khỏi người mình, bất chợt tôi nhận ra rằng tay chân mình đang bị băng kín.
Ngay lập tức, ký ức ngày hôm qua ùa về.
“…Đúng rồi, mình nhớ ra rồi.”
Khi tôi được Lusika tỏ tình và đang cố gắng để hôn cô ấy thì đột nhiên, Rika và Yūri từ đâu chui ra và húc bay tôi ra ngoài.
À… Vì quá đau nên tôi bất tỉnh luôn trong lúc ba người họ còn đang bận cãi nhau.
Ra thế… Yūri đã chăm sóc tôi suốt đêm qua và ngủ quên trong lúc đó luôn.
Bảo sao tôi lại thức dậy trong cái căn phòng thân yêu này của mình.
“Nhưng mà…”
Không phải là tôi hiểu tình hiện tại là có nghĩa tôi biết để hai cặp mắt của mình dán vào đâu.
“Nếu mình không cẩn thận thì toang mất…”
Mặc dù cô ấy là người ôm lấy tôi trước, nhưng tốt nhất là tôi không nên chạm vào cô ấy, như ngực chẳng hạn.
“Khò… khò…”
Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra nâng cơ thể Yūri -người vẫn đang còn ngáy ro ro- lên một chút để trở mình ra.
Không, không phải ngực… Thứ tôi nên tập trung là nâng vai cổ lên cơ mà…
Nếu phụ huynh tôi mà thấy cảnh này, thì kiểu gì họ cũng hiểu nhầm cho mà xem, ha ha—
“Này, nắng chiếu tới mông rồi đấy con…”
“……………………”
“…Thôi cứ tự nhiên đi.”
“Áaaaaaaaaaaa!? Không, từ từ đã cha! Hiểu nhầm thôi!”
Tôi hét lên để phản đối, nhưng lão còn chẳng thèm để ý.
Thế rồi với nụ cười lạnh trên khuôn mặt mình, lão đóng cửa cái sầm lại và quay trở lại phòng khách.
Chắc bây giờ lão đang than thở với mẹ tôi về sự không chung thủy của thằng quý tử nhà mình.
Hoặc có thể lão đang tưởng tượng ra một đứa con dâu tiềm năng cho gia đình cũng nên.
…Mà ở với nhau mấy năm trời rồi, cũng hiểu được tính cách của họ như thế nào. Nên tôi khá chắc họ sẽ bàn nhau ở trường hợp thứ hai thôi.
Với lại, không đời nào Yūri sẽ có cảm giác lãng mạn với tôi đâu đúng không?
“Ưm… phưưưa…”
Một giọng ngọt ngào vang vọng khắp căn phòng.
Cô ấy ưởn mình, ưỡn ngực, làm hai quả đồi của cổ nhô lên trông như hai cây nấm khổng lồ ở Nagasaki và Hiroshima vậy.
Quả đúng là vũ khí hủy diệt hàng loạt mà.
“A, chào buổi sáng nhé, Jin-san. Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
“Đến giờ thì vẫn ổn. Yūri, là cậu đã chăm sóc cho tớ phải không? Cảm ơn cậu nhé.”
“Không, là lỗi của tớ vì đã gây ra rắc rối cho cậu mới phải… Mà Jin-san nè, hôm nay cậu có dự định làm gì không? Nếu được thì tớ giúp cậu một tay có được không?”
“Được thôi. Tớ đang tính là hôm nay sẽ cầu nguyện cho mọi người sẽ đánh bại được Quỷ Vương—khoan, à đúng rồi! Quỷ Vương! Hôm nay ta phải đánh bại hắn cơ mà!!”
Đang trò chuyện thoải mái, tôi sực nhớ ra hôm nay là ngày mà họ phải lật đổ Quỷ Vương.
Vì vương quốc đã tập hợp tất cả binh lực họ có để chuẩn bị cho việc phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào quân đội của Quỷ Vương.
Và người quan trọng như cô ấy đáng lẽ không nên ở đây mới phải.
Lẽ ra cô ấy phải ở cùng Rika và Lusika, đóng vai trò tiên phong, chiến đấu một trận sống còn với Quỷ Vương chứ…?
“Thế sao cậu còn ở đây?”
“Thì, bọn tớ cho hắn về nơi chín suối rồi mà.”
“…Hể? Thật á?”
“Tớ đã lừa cậu bao giờ chưa?”
“…Chưa.”
“Sự tình là thế đấy.”
Không thể nào… Tên Quỷ Vương đã hành hạ nhân loại suốt bao nhiêu năm sao mà dễ dàng bị đánh bại như vậy được…?
Hự… hoặc là do cái tổ đội này quá mạnh…
Nó sốc đến nỗi tôi còn chưa dám tin đây là sự thật.
“Bây giờ thì Rika-chan với Lusika-san lên đường đi báo cáo về trận chiến rồi. Tớ được họ giao cho nhiệm vụ ở lại đây đấy.”
“Nhưng Yūri này, cậu cũng nên đi đi chứ. Cứ bỏ tớ ở lại đây cũng được, cậu phải đến lâu đài ngay lập tức.”
“Không sao đâu. Tớ bàn trước chuyện này với Lusika-san rồi. Dù gì thì chúng ta vẫn còn vài chuyện tương lai cần bàn bạc.”
Cô ấy lại nói tiếp.
“Với lại đừng có bao giờ nói ‘cứ bỏ tớ ở lại đây’ với tớ nhé. Tớ không muốn nghe anh chàng mà mình quan tâm tự ti về bản thân đâu… buồn lắm đó.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, nhé? Hứa với tớ đi.”
Yūri khẽ nắm lấy tay tôi và đặt lên bầu ngực đầy đặn của cô ấy.
Đôi mắt cô ấy tỏa ra một nỗi buồn man mác… và có một thoáng như cô ấy giận giữ, thứ mà tôi chưa bao giờ thấy từ ánh mắt từ cô ấy.
Rõ ràng là cô ấy đang rất nghiêm túc, và tôi không thể nghĩ gì ngoài tự kiểm điểm sự yếu đuối của mình.
“…Xin lỗi nhé. Từ nay tớ sẽ không bao giờ tự hạ thấp bản thân mình trước mặt cậu nữa đâu.”
“Ừ, hứa rồi đấy nhé.”
Mỗi khi hứa với nhau điều gì, Yūri luôn đan ngón út với tôi.
Có vẻ như đó là một nghi thức mà cô ấy học được từ Nữ Thần.
Tôi không biết chi tiết điều này là gì, nhưng có vẻ nó là một bí mật chỉ được truyền lại cho những người mang danh hiệu [Thánh Nữ].
Đang vui mừng vì vừa lập thêm được một lời hứa với tôi, bỗng Yūri để ý đến đống băng quấn quanh cánh tay tôi rồi nụ cười của cô ấy hơi nhạt đi.
“Xin lỗi vì vụ tối qua nhé. Tớ đã thực sự rất buồn khi thấy hai cậu trong tình cảnh đó…”
Yūri xin lỗi tôi, vẻ mặt trông rất buồn bã.
Ngay cả khi vừa làm được một kì tích như vậy mà cô ấy vẫn còn lo cho tôi… Quả là [Thánh Nữ] mà.
Một người đã phải trải qua nhiều khổ đau hơn người khác, thấu hiểu rõ nỗi đau là gì như cô ấy lại luôn tự trách bản thân mình quá mức cần thiết.
“Không sao đâu mà, Yūri. Cảm ơn vì đã lo cho tớ nhé.”
“…ừm, cảm ơn cậu.”
Khi được tôi vỗ nhẹ vào đầu, Yūri nở một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp.
…Nụ cười của cô ấy như là mặt trời vậy, thắp sáng mọi thứ xung quanh cô.
Tôi quả là một thằng khốn nạn khi nghĩ mấy điều không đứng đắn về con người tuyệt vời này mà.
“Giờ cậu tính làm gì vậy, Jin-san? Muốn nghỉ thêm chút nữa à?”
“Không, tớ dậy luôn thôi. Sốc quá nên tớ tỉnh luôn rồi.”
“Thế thì đi ăn sáng thôi nào. Để xin lỗi thì tớ sẽ làm bữa này nhé.”
“Để tớ giúp cậu luôn. Ai đời lại cứ mãi dựa vào cậu thế được.”
Vừa nghe thế, Yūri nhảy cẫng lên vì phấn khích, như để thể hiện niềm vui của mình, cô ấy kéo tay tôi đi.
Không ngờ rằng những người đồng đội tôi tưởng là đã phải chia tay mãi mãi lại ở bên tôi lúc này.
Điều đó làm tôi bất giác nở nụ cười.
“Ô, nụ cười đẹp lắm đó, Jin-san. Có lẽ nào…?”
“Có lẽ nào…?”
“Cậu… hạnh phúc vì có tớ ở đây sao?”
“Ha ha… Chứ còn sao nữa. Tớ thực sự rất hạnh phúc vì vẫn được nói chuyện với cậu như bây giờ đấy, Yūri à.”
“Ể!? J-Jin-san, vậy là có lẽ nào… cậu có tình cảm với tớ ư…? Thế thì… tớ đè cậu xuống ngay bây giờ luôn được không…?”
“…? Thôi, xuống phòng khách nào. Chắc cha mẹ tớ cũng đang ở dưới đó đấy.”
Yūri dừng lại và lẩm bẩm điều gì đó, nhưng khi nghe thấy tôi, cô ấy trả lời rồi đi theo tôi xuống cầu thang.
“Chào buổi sáng—ủa? Sao không có ai hết vậy nè…?”
“Chắc họ đi làm việc chăng…?”
“Cũng có thể… Ơ, có gì đó trên bàn nè.”
Tôi nhặt cái bảng gỗ trên bàn lên và đọc ghi chú trên đí.
<Gửi Jin và Yūri-chan,
Cha mẹ ra ngoài hái rau củ cho bữa tối đây.
Hàng xóm cũng đi săn và lấy nước hết rồi.
Thế nên là lát nữa cũng không có ai về đâu, hai đứa cứ tự nhiên mà quẩy ầm ĩ lên cũng được nhá, không ai nghe thấy đâu.
Tái bút: Trong nhà còn đống đồ ăn để lấy lại sức đấy nhé, nếu mà thấy mệt quá thì cứ lấy ra mà bồi bổ.
Phụ huynh của con>
Sự ân cần của họ làm tôi thực sự rất xúc động…!
Ghi chú mà họ để lại như là một lời xin lỗi vì đã lo lắng thái quá vậy.
“Đừng có mà lạm quyền trưởng làng mà bày ra cái trò này chứ.”
Không biết hai ông bà nhà đó giải thích cho dân làng kiểu gì rồi?
“Cha mẹ cậu nhắn gì vậy?”
Yūri ngó đầu qua vai tôi để đọc, nhưng tôi đã vội vàng giấu nó đi.
Nếu mà cổ đọc được cái tình huống này là do cha mẹ tôi sắp xếp. Thì cổ sẽ nhìn tôi bằng cái ánh mắt kinh bỉ mất.
“K-không có gì đâu. Họ bảo là đi lấy nguyên liệu nấu bữa tối thôi ý mà.”
“Ô, vậy hả? Đáng ra họ phải nói một tiếng chứ, để hai đứa mình đi thay là được rồi mà.”
“Có khi họ muốn để ta nghỉ thêm chút sau chuyến hành trình dài ý mà. Đành phải chấp nhận ý tốt của họ thôi biết sao giờ.”
“He he… cũng phải ha.”
May quá, cổ tin lời mình nói rồi.
Yūri đứng dạy, rút ra một sợi vải dài và buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa.
“Được rồi, làm bữa sáng thôi nào. Cậu muốn gì thêm không?”
“Thế thì bánh mì kẹp trứng ốp la, vài lát giăm bông với một ít rau củ đi. Để tớ thái nguyên liệu cho, cậu ốp la trứng nhé?”
“Được rồi.”
Tôi niệm “Phong Đao” trong đầu, và cơn gió từ nó qua ngón tay tôi nhẹ nhàng cắt cái bảng gỗ làm tư.
Ngon lành. Tang chứng đã được xóa sạch.
Tôi xắn tay áo lên và ra đứng bên cạnh cô ấy, chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếng cạch cạch của con dao nhịp nhàng cắt xuống mặt thớt.
Tiếng lèo xèo… lách tách của món trứng ốp la trên chảo.
Trong không gian yên tĩnh, những âm thanh của cuộc sống thường ngày mà trước đây tôi chưa bao giờ để ý này lại vang lên một cách rõ ràng.
…Ờm, phải nói sao nhỉ?
“Khoảng thời gian như này thật dễ chịu nhỉ? Chúng ta không cần phải giữ tinh thần căng như dây đàn nữa.”
“Đúng thật ha, trong suốt chuyến hành trình, lúc nào chúng ta cũng phải cảnh giác. Mmm~! Giờ thì thật thư thái.”
Tôi vội quay đi, tránh nhìn vào cái thứ nguy hiểm đó—thứ mà đang nảy nảy theo từng chuyển động kể cả là nhỏ nhất của cô ấy—và tập trung vào công việc của mình.
“…Vậy là Quỷ Vương thực sự đã chết rồi à? Khó tin thật đấy.”
“Thực ra, Jin bị loại khỏi tổ đội là có ký do cả đấy! Mọi người chỉ không muốn cậu chết thôi…”
Hiểu nhầm rằng tôi vẫn còn ấm ức việc bị loại khỏi tổ đội, Yūri vội vàng giải thích.
“Không sao đâu, tớ không còn bận tâm gì đâu mà, đừng lo.”
“Thật tình~!”
Khi tôi xoa đầu cô ấy, ánh mắt cổ hơi nheo lại có vẻ là đang bị nhột.
…Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy mặc bộ nào khác ngoài bộ trang phục “Thánh Nữ” thường ngày.
Bình thường cô ấy mặc một chiếc váy viền đen, nhưng giờ thì ngược lại hoàn toàn, cổ khoác lên mình một chiếc tạp dề cũ màu trắng mượn từ mẹ tôi. Phải nói là nó cực kì hợp với người luôn toát lên khí chất của một người mẹ như Yūri đây.
Nếu tôi mà có một người vợ như thế này, ắt hẳn cuộc sống của tôi sẽ tươi đẹp biết bao… Thế nhưng, có nằm mơ tôi cũng không giờ có được điều đó.
“…J-Jin-san?”
“…À, xin lỗi. Tớ chỉ đang bị Yūri mê hoặc bằng vẻ tươi mới qua bộ đồ này thôi.”
“He he, không sao đâu. Cậu muốn thì cứ nhìn bao lâu cũng được. Kể từ giờ… và mãi về sau.”
“Vậy ha, đáng mong chờ thật đó nha.”
Trong lúc bọn tôi đang tán gẫu thì bữa sáng cũng nhanh chóng hoàn thành,
Tôi cắt ổ bánh mì cứng đét thành 4 phần, rồi khoét chỗ để nhét các nguyên liệu vào trong.
Đầu tiên là rau với củ này, rồi là giăm bông… và cứ thế.
“Cẩn thận kẻo rơi… nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nào… Xong rồi!”
Yūri đặt thêm một quả trứng ốp la lên trên, và vậy là đã hoàn thành.
Cô ấy rót đồ uống vào cốc rồi mang ra bàn, sau đó cả hai chúng tôi cùng ngồi xuống.
“Mời cả nhà ngon miệng!”
“Ôi, ngon quá. Quả thật ăn uống đơn giản là đỉnh nhất mà.”
“Rau củ vừa giòn lại còn vừa ngon nữa!”
Bánh mì có hơi cứng chút, nhưng ăn vậy cũng khá là thú vị.
Đang tuổi ăn tuổi lớn nên bọn tôi cũng đánh sạch bữa ăn trong chốc lát.
Cũng vì lâu rồi tôi có thể tập trung ăn như thế này nên tôi có thể càng cảm nhận được hương vị rõ hơn.
“Lâu lắm rồi mới có được cái buổi sáng yên bình như này nhỉ…?”
“Hồi đó thi thoảng đang ăn lại còn bị đánh lén nữa nhỉ, có lúc ăn xong là phải xách hành lý đi luôn mà…”
“Nhớ lại thì hồi đó bụng dạ tớ còn rối tung lên vì chưa quen với lịch sinh hoạt như vậy cơ.”
“Giờ thì không lo việc đó nữa ha?”
“Hòa bình tốt thật nhỉ?”
“Đúng vậy…”
“Mà giờ hòa bình như vậy rồi, cậu có dự định gì sau này ở quê không, Jin-san?”
“Tớ vẫn còn thấy mơ hồ lắm… Nhưng tớ nghĩ tớ sẽ làm mấy cái đơn giản thôi. Trồng rau nuôi cá, săn bắn hái lượm, rồi thỉnh thoảng làm vài chuyến giã ngoại… Tớ muốn làm những điều mà trước kia mình chưa thể làm được.”
“Điều mà đến tận bây giờ cậu mới có thể làm ư…?”
“Đúng rồi, còn cậu thì sao? Có dự định gì muốn làm không?
“Đẻ.”
“Ể?”
“Khụ! Xin lỗi, tớ cắn phải lưỡi… ehe.”
Yūri thè lưỡi ngượng ngùng.
Ha ha, cũng phải thôi mà. Không đời nào mà mới sáng Yūri có thể thốt ra từ đó được.
Chắc cú va đó vẫn còn ảnh hưởng với cô ấy chăng..?
“Quay trở lại với vấn đề chính, Tớ… tớ nghĩ sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể ngồi đây từ từ và bình tĩnh bàn chuyện tương lai như bây giờ. Cậu cũng có nghĩ vậy không?”
“Ừm, tớ cũng nghĩ thế… Nếu được thì tớ muốn buổi sáng nào cũng như thế này với cậu luôn cơ.”
“──!”
“Thực ra tớ vừa chợt nghĩ rằng… Nếu tớ với cậu kết hôn thì liệu sau này chúng ta có thể sẽ cùng nhau tận hưởng buổi sáng như này không?”
“──!!?!?”
Mặt Yūri đỏ bừng, đôi tai cũng ửng đỏ cả lên.
Thôi chết… Lời thổ lộ của Lusika hôm qua đáng ra phải làm tôi cẩn thận hơn trước khi nói kẻo vạ miệng chứ…
Giờ mà lại đùa như này thì chắc chắn cổ sẽ không thấy thoải mái rồi.
Nãy tôi đã nói là không tự ti rồi, nhưng lần này thôi chắc chắn phải là đứa dập đầu xin lỗi cô ấy ngay lập tức tôi.
“X-xin lỗi! Tớ đùa hơi quá…!”
“Jin-san, cậu vẫn đang còn mơ ngủ à?”
“Tớ thực sự xin lỗi mà. Tớ đi rửa mặt ngay đâ─”
“─Chúng ta đã là một cặp vợ chồng son rồi cơ mà, thế nên sau này chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng buổi sáng như này thoải mái mà.”
Đúng rồi, Yūri và tôi đã cưới nhau rồi cơ mà, thế nên muốn làm gì chả được─
“──Ê khoan.”
Một cuộc nói chuyện hôn nhân ngoài dự tính.
Hình như tôi gặp trường hợp này ở đâu rồi thì phải.
Không, không thể nào…?
“Tớ sẽ không bao giờ quên cái ngày đó… Lời cầu hôn nồng nàn của Jin-san…!!”
Hình như, cái thằng tôi ở quá khứ đã nấu cái quái gì rồi!
“…..”
Ánh mắt cháy bỏng đầy khao khát của cô ấy đâm xuyên qua người tôi.
Ngoài mặt thì vẫn tươi cười đấy, nhưng cái thằng trong đầu tôi nó đang muốn gào ầm lên rồi.
Kh-không, từ từ. Bình tĩnh nào Jin Geist.
Cũng có thể Yūri hiểu nhầm trong tình huống phức tạp nào đó thì sao.
Tôi cần phải bình tĩnh, không được vội kết luận, phải đợi cô ấy giải thích đã.
“Cậu nói là, ‘bất kể khi mà cậu đang gặp khó khăn, hay là sắp gục ngã, tớ muốn là người sẽ luôn ở bên cậu’, vậy đó.”
Thôi bỏ mẹ rồi. Đời tôi đến đây xong rồi…!
Tôi hoàn toàn nhớ rõ chuyện đã xảy ra ngày hôm đó!
Hở… Nhưng mà đợi đã… Cái đó cũng tính là một lời cầu hôn luôn đó hả?
Bình thường thì ai mà chả nói vậy khi muốn hỗ trợ người bạn thân thiết của mình, luôn sẵn sàng khi họ cần chứ nhỉ…?
“…Cậu nói đúng. Tớ nên bộc lộ cảm xúc mình một cách thật thà.”
Nhận ra phản ứng hời hợt của tôi, cô ấy quay sang nhìn tôi.
Biểu cảm của cô ấy như thể là một thiếu nữ đang say tình.
Đến đây thì tôi có thể biết chắc chắn cổ đang tính nói gì rồi.
“Tớ yêu cậu. Tớ muốn sống chung một mái nhà cùng cậu, hai người cùng trải qua đắng cay ngọt bùi, luôn luôn có nhau.”
Những cảm xúc thuần khiết, xuất phát từ tận đáy lòng của cô truyền đến và sưởi ấm trái tim tôi.
Ai mà không vui khi nghe được những lời này từ một cô gái dễ thương như vậy cơ chứ?
“Yūri…”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bộc lộ như thế này kể từ hồi bắt đầu cuộc hành trình với cô ấy.
Cô ấy không hề nói đùa, và cũng không hề châm chọc tôi.
Và chỉ với vậy thôi cũng đã có thể khiến tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
Trước đó tôi đã cầu hôn Lusika rồi, nên thế này là bắt cá hai tay phải không nhỉ?!
Không, nói thật thì tôi muốn cưới cả hai người họ.
Nhưng mà chỉ có quý tộc mới được cho phép đa thê. Nếu muốn cưới cả hai thì tôi phải trở thành quý tộc cái đã.
Nói cách khác, thì một thằng dân thường trong tôi sẽ phải chọn một trong hai người họ.
…thảm hại thật đấy, nhưng thực sự là bây giờ tôi không thể đưa ra quyết định ngay được…
“Có lẽ nào, Lusika-san cũng đã thổ lộ với cậu luôn rồi sao?”
“…Tớ dễ đoán như vậy à?”
Tôi vô thức bật ra một tiếng cười tự giễu.
Yūri lắc đàu.
“Tớ biết mà, dù sao đó cũng là chuyện của người tớ yêu mà.”
Cô ấy nói với một nụ cười hiền từ, thứ có thể khiến một đứa trẻ nín không ngay lập tức. Đúng là một vị thánh sống mà.
“Tớ đã quan sát cậu những ba năm rồi mà. Tớ biết cậu là một người tốt bụng, nên tớ hiểu ngay là cậu đang gặp rắc rối.”
“…Ra vậy. Vậy là cậu đã hiểu hết mọi chuyện rồi.”
“Tớ khá chắc là khi Rika-chan với Lusika-san quay trở lại, thì họ sẽ nhận ra tớ đã thổ lộ với cậu ngay thôi. Vì cả hai người họ cũng quan tâm đến cậu rất nhiều mà.”
Bàn tay nhỏ bé của cô ấy chạm vào tay tôi, nó hơi lạnh một chút.
Hai bài tay chồng lên nhau, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi rồi nắm chặt lại.
“Nhưng đó là lí do tại sao tớ không thể từ bỏ những cảm xúc này của mình được.”
Sau đó, cô ấy đột ngột kéo tôi sát lại.
Mất cảnh giác, tôi mất trọng tâm và ngã nhào về phía trước. Không thể chống lại được trọng lực, tôi úp mặt vào sông quê.
“Yūri!?”
“Cậu nghe thấy không? Nhịp tim của tớ đấy, nó đang đập rất nhanh đấy.”
“Tớ không hiểu…!”
Tiếng tim đập của tôi to đến mức tôi còn không thể phân biệt nổi cái nào là của cậu ấy, cái nào là của mình luôn.
“Nè, Jin-san. Bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi hai đứa mình, cũng chẳng có ai sắp về nữa. Hàng xóm họ cũng tinh ý… Tớ không nghĩ cơ hội này sẽ xảy ra thường xuyên đâu.”
À, thế là cổ đọc hết cái ghi chú rồi.
“Tớ… không phải là người tốt như cậu nghĩ đâu. Nên tớ sẽ làm mọi điều để cậu có thể chọn tớ…”
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi, ngón tay cô ấy từ từ đi xuống cổ tôi, khẽ mơn trớn nó.
Một hơi thở nhẹ lướt qua tai tôi.
“Tớ sẽ khiến cậu đắm chìm tới mức cậu chỉ có thể nghĩ về tớ thôi.”
Tôi nghe thấy âm thanh của quần áo cọ vào nhau.
H-h-hể!? Cổ đang tính làm gì vậy chứ!?
Bỏ mẹ rồi! Tầm nhìn của tôi bị ngực cổ chắn hết sạch rồi, chẳng thấy gì cả.
Quả này là cực, cực, cực kì không ổn rồi! Tôi phải đẩy cô đấy ra, nhưng bản năng của một thằng đàn ông trong tôi thì không cho phép điều đó.
“Không sao đâu, Jin-san à. Cứ để đó cho tớ lo—”
“Tớ về rồi đây!”
“Áaa!?”
“OÁIIII!?”
Suýt chút nữa thì gạo nấu thành cơm thì bất ngờ bị gián đoạn khiến chúng tôi theo phản xạ đẩy nhau ra.
Nhìn về phía của tiếng hét, đó là Rika đang nhìn bọn tôi một cách lúng túng.
T-tôi được cứu rồi…!
Cảm ơn cậu, Rika.


4 Bình luận
Donate qua momo 0812485776
Đăng kí kênh Youtube flop vãi chưởng này