• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 181: Kết thúc Thánh lễ

11 Bình luận - Độ dài: 2,618 từ - Cập nhật:

Cảnh tượng người đàn ông ngã xuống phản chiếu trong mắt Yu Daon.

“...Hở?”

Cô không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Chính xác hơn thì là cô đã hiểu rõ, nhưng cô không muốn chấp nhận điều đó.

Cô vội vã chạy về phía người đàn ông và đặt ngón tay dưới mũi của anh.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh.

Anh ấy vẫn còn sống.

Khi nãy anh ấy đã nói gì với cô?

Anh ấy bảo cô ở yên tại chỗ.

“...”

Nhưng sao cô có thể làm vậy được chứ?

-Thụp…thụp…

Tên linh mục bước đến chỗ cô, và cô đứng lên như để che chắn cho người đàn ông.

Cô không biết về những chuyện khác, nhưng cô không được để hắn tiếp cận anh ấy.

Dù cho Yu Daon có chết bao nhiêu lần đi nữa.

“...”

“...”

Ánh mắt của tên linh mục và Yu Daon chạm nhau, rồi một giọng nói liền vang lên trong đầu cô.

Ngài sẽ giải quyết hết những phiền muộn và lo âu của ngươi

Phiền muộn, lo âu.

Phiền muộn là gì, lo âu là sao?

Cô hiện đang rất hạnh phúc.

Một ảo tưởng hiện lên trong tâm trí Yu Daon.

Cô đang tươi cười một cách hạnh phúc với gia đình của mình, sống một cuộc đời bình thường, và hơn tất cả, cô không bị bệnh.

Trong tưởng tượng đó, cô đang mỉm cười một cách hạnh phúc đến vậy.

Với một khuôn mắt tươi tắn chẳng hay biết gì.

Cảnh tượng cô sống một cuộc đời như vậy rồi đi đến cuối đời, bao bọc trong tình yêu của mọi người hiện ra trong tâm trí cô.

Một nụ cười gượng gạo theo đó cũng hiện lên khuôn mặt của cô.

Bất tử không phải là một năng lực dễ nhận ra như nhiều người thường nghĩ.

Trong thời buổi hiện nay, có bao nhiêu người là gặp phải những cái chết bất ngờ cơ chứ?

Nên là cô sẽ chỉ nhận ra năng lực của mình sau khi chết một lần.

Điều đó sẽ đáng sợ đến thế nào đây?

Một người tưởng như đã chết vì nguyên nhân tự nhiên lại đột nhiên sống dậy bình thường.

Cuộc sống đó không phù hợp với cô.

Có lẽ là bởi Yu Daon có những suy nghĩ như vậy chăng?

Những cảnh tượng trong quá khứ lướt qua tâm trí cô.

Bố mẹ đã giao phó cô cho Bệnh viện, và bởi vì mong muốn của chính cô—

Không.

Không phải vậy.

Cô lắc đầu.

“...”

Yu Daon quay sang nhìn người đàn ông đang nằm xuống bên cạnh mình.

Còn chẳng cần phải nghiến răng làm ngơ.

Cô không nghĩ người đàn ông đang ngủ say bên cạnh cô ngay lúc này có thể hoàn toàn giải quyết những phiền muộn và lo âu của cô.

Không ai có thể làm vậy.

Đương nhiên, những người gặp được anh có thể sống một cuộc đời bớt khổ đau hơn.

Còn những người không gặp được anh cũng sẽ chỉ cảm thấy tiếc nuối.

-Phập!

Nghĩ vậy, Yu Daon cắn mạnh vào lưỡi.

Cơn đau nhói khiến ảo tưởng đó biến mất.

Cô tin vào người đàn ông.

Anh không phải thần linh, cũng chẳng phải một thực thể toàn năng.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Khi lưỡi dao cắt vào cơ thể của cô, dù cho cô đã khóc lóc van xin sự trợ giúp của thần linh hết lần này đến lần khác, không có vị thần nào giáng xuống để giúp cô.

Khi cô phải lê lết dưới mặt đất, cả cơ thể đã tàn tạ và chẳng thể đứng dậy, cầu xin được ban cho cái chết, chẳng có thần thánh nào thực hiện điều ước của cô.

Ngược lại, anh ấy thì khác.

Là một con người có thể chảy máu, vậy mà anh ấy vẫn chạy đến Bệnh viện để cứu cô, và cả sau đó, anh cũng không ngần ngại chiến đấu với tên Viện trưởng vì cô.

Cô đã nhận được quá nhiều từ anh.

Anh khác với một vị thần chỉ biết ép buộc niềm tin của mình vào cô mà chẳng làm gì khi cô khóc than.

Vậy nên cô đã quyết định tin tưởng vào bàn tay ấm áp được chìa ra cho mình thay vì sự cứu rỗi chẳng biết khi nào tới.

“Đau”

Khác với mọi khi, máu không ngừng chảy ra từ lưỡi của cô.

À, phải ha.

Hiện tại cơ thể của cô ấy đang không trở về được như ban đầu.

Khi người đàn ông nhìn thấy cô trước đó, lưỡi của cô sẽ hồi phục ngay lập tức nên cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ anh ấy cũng đang không ở đây.

“Phụt”

Cô nhổ đống máu trong miệng mình ra.

Ánh mắt của tên linh mục và cô chạm nhau, và cùng lúc đó, hắn liền nghiêng đầu và làm khuôn mặt như không hiểu được.

“...”

Vẫn che chắn cho người đàn ông đã ngã xuống, Yu Daon tiếp tục suy nghĩ của mình.

Liệu tên linh mục này có để yên cho người đàn ông không?

Nếu như hắn định mang anh ấy đi thì sao?

Nếu vậy, kể cả khi cơ thể của cô tan biến thành cát bụi, cô vẫn phải ngăn cản điều đó xảy ra.

Yu Daon dang rộng hai tay.

-Vút!

Và rối, một mái tóc trắng liền lướt qua trước mắt cô.

Jang Chaeyeon đã đang đứng trước mặt cô và cũng dang rộng hai tay.

Tên linh mục nhìn cô ấy.

“Hãy cắn vào lưỡi mình”

“...”

“Và dù cho cô Chaeyeon có cầu xin bao nhiêu lần đi nữa, thần linh vẫn sẽ chẳng làm gì cho cô cả đâu”

Trước lời nói nhỏ nhẹ của Yu Daon, Jang Chaeyeon liền há to miệng rồi cắn vào lưỡi mình.

-Phập!

Biểu cảm của cô rạn nứt, và máu chảy ra từ khóe miệng của Jang Chaeyeon.

“Chúng ta cần phải câu thời gian”

“Bằng cách nào?”

“Sử dụng cơ thể của chúng ta ấy”

“...Được rồi”

Tên linh mục chậm rãi tiếp cận hai người, và Jang Chaeyeon siết chặt tay lại thành nắm đấm lại, như thể chuẩn bị để vung nắm đấm của mình bất cứ lúc nào, và…

“Ây…!”

Một ai đó chạy đến với một giọng đáng thương.

-Bịch!

Từ phía xa, một ai đó chạy đến với một cây gậy và đánh vào đầu tên linh mục.

Mái tóc đen điểm những lọn tóc hồng bay phấp phới.

“Ừm, các chị có ổn không ạ?”

Park Yeeun nhìn hai người với vẻ mặt bối rối. 

Tên linh mục giơ tay lên.

Park Yeeun giơ hay tay lên để chống đỡ, kêu lên “Á!” một tiếng.

“...Hà…”

Một ai đó thở dài, và cơ thể của Park Yeeun liền lùi về sau như thể bị điều khiển bởi những sợi dây.

“Hở, hở?”

“...Đứng yên đấy”

Một giọng nói cáu kỉnh vang lên trong thánh đường.

Song Ahrin đứng dậy tại chỗ trong khi giữ đầu mình bằng một tay như thể đang bị đau đầu, mái tóc tím của cô óng ánh.

“...Cô có thể sử dụng năng lực của mình sao?”

“Chắc là chỉ có kết nối bị đứt thôi. Ai mà biết được”

Song Ahrin vung tay trong khi vẫn đang giữ đầu mình, và rồi…

“Ah, ôi!”

“Không, Cha ơi!”

Những người khác bắt đầu đứng dậy và tấn công tên linh mục.

“Sao cô lại trông có vẻ không vui vậy?”

“...Không phải việc của cô”

Trước câu hỏi của Yu Daon, Song Ahrin liền ngoảnh mặt đi như thể bị chạm đúng chỗ ngứa.

“Dù sao thì, tôi sẽ câu giờ…Nên là nếu có thời gian thì mấy người hãy ngay—”

Trước khi Song Ahrin có thể nói xong, da non đã bắt đầu mọc ra trong miệng của Yu Daon.

Vết thương cô đã tạo ra bằng móng tay khi nãy cũng trở về trạng thái ban đầu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Tôi lên đây”

Yu Daon ngay lập tức lao đi, và Jang Chaeyeon cũng vươn tay ra.

Cô không thể cứ ở yên tại chỗ được.

***

“...Đau đau”

Tôi xoa bóp thái dương đau nhói của mình và chìm vào suy nghĩ.

Tôi cố nắm bắt tình huống đang diễn ra trước mắt mình.

Yu Daon đang mỉm cười trong khi nhìn tôi, Jang Chaeyeon thì điên cuồng đập tên linh mục vào tường, còn Song Ahrin thì đang khiến những người khác giữ lấy tên linh mục.

“Không phải tôi đã bảo mấy người đừng chiến đấu rồi à?”

“Tên linh mục đã tiếp cận anh”

“Phải đó! Chúng tôi có thể làm gì được chứ!”

Jang Chaeyeon và Yu Daon trả lời một cách tự tin.

Nếu bọn họ đã nói vậy thì tôi cũng chẳng làm gì được.

Tôi thở dài rồi nhún vai, và hai người họ liền khẽ mỉm cười.

“Dù vậy, may là anh vẫn ổn”

“Phải đó”

Tôi nhìn lên đầu tên linh mục.

“...”

“...”

Ánh mắt của hắn và tôi chạm nhau.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Linh mục]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: Thú tội]

[Khả năng: Nghiền ngẫm]

[Tiểu sử: Hãy thành tâm đối mặt với tội lỗi của ngươi. Nếu việc đó là không thể, hãy quỳ xuống và cầu nguyện với vị thần của ngươi]

[Điểm yếu: Tin vào một thứ khác thật tha thiết, đủ để cống hiến bản thân cho nó. Hoặc hãy là một ngoại lệ]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

[Chí mạng: 0->2]

Có lẽ bởi vì tôi đã vượt qua thử thách, thị lực của tôi đã bình thường trở lại.

Tôi lấy ra khẩu súng lục từ trong túi áo ngực.

“Mau giải quyết vấn đề thôi”

Ngay khi tôi vừa nói xong, tên linh mục đang nhìn thẳng vào mắt tôi liền…

“...”

Cười tươi đến nỗi rách miệng.

Hắn ta dang rộng hai tay.

Khuôn mặt nữ tính nhìn tôi với khóe miệng đã bị rách một cách bất thường.

Vẫn đang mỉm cười, hắn lên tiếng.

Hoàn thành rồi

Và rồi…

-Phụt!

Hắn tự đấm vào đầu mình khiến nó nổ tung.

“Gyaaaaak!”

“Aaaahhhh! Cha ơi!”

Những người xung quanh hét lên.

Dù vậy, máu không chảy ra.

Một thứ chất lỏng màu đỏ thẫm làm ướt bức tường, và hương nho thơm ngát xộc vào mũi tôi.

“...Rượu vang”

Song Ahrin lẩm bẩm, và rồi…

-Rầm!

Cơ thể đã mất đi cái đầu của mình liền loạng choạng rồi đổ xuống sàn.

Những con người đang cầu nguyện trong thánh đường liền chạy đi hoảng loạn.

“Không! Chúng ta đã mất đi thánh đường rồi!”

“Lạy Chúa, xin hãy cứu rỗi chúng con…!”

Vô số người chạy ra ngoài.

Người thì chạy đi trong khi lê đôi chân của mình, người thì chạy đi trong khi nhắm chặt đôi mắt, liên tục lặp đi lặp lại lời cầu nguyện.

Và rồi ai đó nắm lấy tôi, bắt đầu cầu nguyện.

“Ah, Ngài Ngôn sứ, xin hãy cứu rỗi chúng co—ah!”

Jang Chaeyeon đánh bay người đó đi.

Bọn họ đang sợ hãi thứ quái quỷ gì vậy chứ?

Tôi nhìn người phụ nữ đang tuyệt vọng quỳ xuống và cầu nguyện với đôi mắt nhắm chặt.

Đó là người phụ nữ đã đưa cho tôi cây thánh giá lúc trước.

Cô ta nhìn tôi rồi trưng ra vẻ mặt kinh hãi.

“Ngài Ngôn sứ, làm ơn—”

Trước khi cô ta có thể nói xong, con người bắt đầu nổ tung.

-Bùm!

Người phụ nữ đang nhìn tôi nổ tung.

-Bùm!

Người đàn ông đang chạy đi ở phía xa nổ tung.

-Bùm!

Người phụ nữ đã bị đánh bay đi bởi Jang Chaeyeon khi nãy nổ tung.

Mùi nho chua xộc thẳng vào mũi tôi.

Rượu vang bắn đầy lên quần áo của tôi và những người khác.

“Hửm, hả? Hở?”

Park Yeeun lẩm bẩm với vẻ mặt chẳng hiểu gì.

“...”

Jang Chaeyeon nhìn xung quanh với đôi mắt mở to.

“...Không”

Song Ahrin ôm đầu như thể đang suy nghĩ về chuyện gì đó khác.

“Ôi trời. Cái này sẽ khó rửa trôi lắm đây!”

Và Yu Daon.

Chỉ còn năm người chúng tôi đứng đó.

Thứ rượu vang tràn ngập căn phòng thấm đẫm giày của tôi, và cây thánh giá treo trên bàn thánh đang rung động.

Khi tôi nhìn về đó…

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Ta là bánh của sự sống] [note73269]

[Tuổi: Ai đến với Ta sẽ không bao giờ đói]

[Đặc trưng: Ai tin Ta sẽ không bao giờ khát]

[Khả năng: Chén này là giao ước mới trong huyết Ta] [note73270]

[Tiểu sử: Vì các ngươi mà đổ ra]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giữa những dòng chữ mơ hồ như mọi khi, phần điểm yếu dần lộ ra cũng với tiếng lách tách.

[Điểm yếu: Chỉ những kẻ không sở hữu đức tin mới có thể phủ nhận sự tồn tại của nó]

“Mấy đứa! Không sao cả chứ?”

Chúng tôi nghe được giọng nói quen thuộc của ông lão chạy đến từ phía sau, và biến cố tại Chi nhánh Gangdong kết thúc tại đó.

***

“Này”

“Vâng”

“Ta nhìn có giống một tên ngốc không?”

“Không ạ”

“Vậy thì tại sao cô lại làm thế này lần nữa hả?”

“Không phải ạ”

“Không phải cái gì? Chẳng lẽ đây là thời kỳ phong trào nông dân năm 1994 à? Cô nghĩ là mình được phép đối xử với người khác như này à?”

“Không ạ”

Một ông lão với mái tóc bạc trắng đang giận giữ quát một người phụ nữ tóc nâu trong khi bắt cô ấy đứng nghiêm.

Đôi mắt của người phụ nữ tóc nâu đang nhắm lại.

Đó là Trưởng Chi nhánh của chúng ta đấy.

Và tôi…

“Ừm, Trưởng Chi nhánh thực sự đã có việc riêng…”

“Cậu Kim Jaehun. Không sao cả đâu. Ta đã biết hết mọi chuyện rồi”

Ông lão nhìn tôi và mỉm cười nhân hậu.

Tôi nhìn lên trên đầu của ông lão.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: -]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Mình đã thất bại trong việc nuôi dạy nên một người kế nhiệm suốt từ trước đến giờ sao? Ông đang cảm thấy vô cùng hoài nghi bản thân]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Không, thật đấy…”

“Cậu đã phải chịu đựng bao nhiêu rồi? Phải làm việc dưới trướng một cấp trên điên rồ đã già đầu thế này rồi mà lại đi ghen tỵ với cấp dưới của mình và cứ liên tục đẩy họ đi làm mấy công việc như thế…”

“Không phải đâu, thực sự đấy…”

“Không sao đâu”

Ông ấy không thèm lắng nghe tôi luôn.

“Nghỉ”

“Rõ!”

Trưởng Chi nhánh vào tư thế đứng nghỉ.

“Nghiêm”

Trưởng Chi nhánh đứng thẳng dậy.

“Nghỉ, nghiêm, nghỉ, nghiêm, nghỉ, nghiêm”

Trưởng Chi nhánh không ngừng di chuyển cơ thể của mình theo lời của ông lão.

“Hà, cơ thể của cô khỏe quá đấy, làm cái này cũng chẳng được tích sự gì”

“Xin lỗi ạ!”

“Đập đầu xuống đất!”

“Rõ!”

“Đợi đã! Đợi đã”

Tôi vội vã chạy ra can ngăn Trưởng Chi nhánh đang chuẩn bị đập đầu xuống đất và nhìn hai người họ.

Làm ơn đấy, thế quái nào mà việc này xảy ra được vậy?

Ghi chú

[Lên trên]
Giăng 6:35 (John 6:35) Jesus answered, “I am the bread of life. Whoever comes to Me will never hunger, and whoever believes in Me will never thirst.
Giăng 6:35 (John 6:35) Jesus answered, “I am the bread of life. Whoever comes to Me will never hunger, and whoever believes in Me will never thirst.
[Lên trên]
Lu-ca 22:20 (Luke 22:20) In the same way, after supper He took the cup, saying, “This cup is the new covenant in My blood, which is poured out for you.
Lu-ca 22:20 (Luke 22:20) In the same way, after supper He took the cup, saying, “This cup is the new covenant in My blood, which is poured out for you.
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Cảm ơn trans 🌹
Xem thêm
Là chết hết không cứu được ai luôn à :)?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
chết hết đấy
Xem thêm
@0w0___UwU: đúng là, cục phế vl <(")
Xem thêm
Ông già này còn răn dạy Trưởng chi nhánh nữa thì biết bá cỡ nào rồi:)))
Xem thêm
á đù ông già vjp vậy
Xem thêm
tôi rất vui vì ngày nào cũng có thuốc, thx trans
Xem thêm