• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 180: Xuyên qua bóng tối

13 Bình luận - Độ dài: 3,517 từ - Cập nhật:

Tôi nhìn con số còn lại trên biển báo.

Số 1.

Nó chắc hẳn có nghĩa là tôi chỉ còn một cơ hội nữa.

Nếu tôi đột nhiên thất bại ở đây và nó xuất hiện một biển báo khác với số 0 thì tốt, nhưng đó chỉ là hy vọng hão huyền của tôi mà thôi.

“...”

Cô bé nhìn tôi với vẻ mặt bất an rồi nhìn ngôi nhà.

“Liệu điều này có thực sự đúng không?”

“Lý do gì khiến cậu nghĩ là nó không đúng?”

“...”

Cô ấy nhìn tôi.

“Cái này, ừm, không có ở trong ghi chép…”

“Đương nhiên là vậy rồi”

Nếu như ghi chép về việc vượt qua nơi này có tồn tại thì cô ấy đã không lo lắng như này rồi.

Cô ấy chắc hẳn đã trưng ra dáng vẻ tự tin hoặc trưởng thành hơn nhiều.

“Ta đi thôi”

Không một chút do dự, tôi bước qua cái biển báo.

“...”

Cô ấy đi theo tôi.

Lần này, cả hai đang hướng về nhà tôi.

<Jaehun, con đâu rồi!>

“Tớ sẽ nói lại với cậu một lần nữa, đây chỉ là dấu vết còn sót lại trong ký ức của cậu thôi, tớ đã khác với lúc đó—”

“Không”

Cô ấy nhầm rồi.

Tôi tiếp tục luồng suy nghĩ của mình trong khi cả hai đi về nhà tôi.

Làm sao mà tôi, khi ấy là một đứa trẻ, có thể vượt qua được biến cố này?

Câu trả lời là ‘tôi không thể’.

Hồi nhỏ, tôi không đặc biệt thông minh hay xuất sắc như những nhân vật trong những câu chuyện anh hùng.

Khi ấy tôi không có thị lực xuất sắc hay là một khẩu súng.

Tôi cũng không có những người đồng nghiệp đáng tin cậy.

Nói cách khác, tôi không thể tự mình vượt qua được biến cố này.

“...”

“...Hở?”

Có vẻ là tôi đã vượt qua nó cùng với đứa trẻ ở bên cạnh mình.

“...”

Nhà của tôi không cao đến vậy.

Nó chỉ nằm ở tầng hai của một căn hộ nhỏ, cũng vì thế mà việc leo cầu thang không tốn sức đến vậy.

Vấn đề duy nhất là muỗi thường sẽ đến nhiều vào mùa hè thôi.

-Két…

Tôi mở cánh cửa vào nhà.

Vẫn là cảnh tượng tôi nhìn thấy trước đó, ngôi nhà đang bị bao trùm trong bóng tối sâu thẳm.

Chỉ có phòng em gái tôi là sáng đèn.

Tôi lắng nghe âm thanh xung quanh.

Tiếng dao chạm vào thớt, và tiếng sôi sùng sục.

Nó giống hệt như khi mẹ đang chờ tôi ở nhà sau khi tôi tan học và đi chơi với bạn về vậy.

Điểm khác biệt duy nhất là…

<Jaehun, con về rồi à?>

Tôi nhìn thực thể nói bằng giọng mẹ mình.

Một cái bóng đen ngòm đang giữ một thứ gì đó đập xuống cái thớt.

“...”

Nếu là tôi thì tôi sẽ làm gì?

Không, tôi của khi bé sẽ làm gì?

Ở trong bóng tối đó, nhìn thấy dáng vẻ này của bố mẹ, liệu tôi có sợ hãi và chạy lùi về sau không?

Ánh mắt của tôi hướng về phía căn phòng đang sáng đèn.

Nếu không có căn phòng nào sáng đèn thì có khi nó đã xảy ra như vậy thật.

Dù tôi không biết là em gái có ở trong căn phòng đó hay không, nhưng…

“Đi theo tớ”

“Hở? Hở?”

Tôi nắm lấy tay đứa trẻ đang đứng ngơ ngác bên cạnh mình và chạy vào căn phòng sáng đèn.

-Cạch!

Rồi tôi đóng và khóa cánh cửa lại, đặt một cái ghế ở trước để chặn.

-Rầm! Rầm!

<Jaehun à! Con phải ăn chứ!>

Tôi nghe thấy thứ gì đó gào thét bên kia cánh cửa.

Tôi phớt lờ nó và bình tĩnh nhìn xung quanh.

Tôi của khi bé sẽ đi vào căn phòng như này.

Và rồi…

“Nghĩ kỹ thử xem”

“Ah, ừm”

Dù gì đi nữa, việc tiếp nhận thông tin chính xác là bất khả thi.

“Cậu thấy tớ là như nào hồi còn nhỏ?”

“Hở…?”

-Rầm! Rầm!

<Jaehun à! Con mà không mở cửa ra là mẹ sẽ ăn con đấy!>

“Như nào sao…”

Cô ấy nhắm mắt lại trầm tư.

Không lâu sau, cô ấy mở mắt và nhìn thẳng vào tôi.

Đó là một ánh mắt chân thành.

“Nói thật thì cậu cũng không khác gì những đứa trẻ tầm tuổi đó cả. Thì là, cậu không đặc biệt thông minh, với cả cậu còn rất tinh nghịch nữa”

“...”

Tôi biết đó là điều hiển nhiên, cơ mà sao khó chịu thế nhỉ.

“Dù sao thì, nếu có một điểm thực sự tách biệt cậu khỏi những đứa trẻ khác…đó là khả năng thích ứng và khả năng hành động của cậu”

“Khả năng thích ứng và khả năng hành động sao?”

Cô ấy gật đầu.

“Ừm. Cậu biết cách nhanh chóng chấp nhận và thích ứng với tình huống mà mình đang đối mặt, và cậu còn hành động dũng cảm hơn chút nữa”

“Gì chứ? Không phải như vậy rất tuyệt rồi à?”

“Mỗi khi được khen như vậy, cậu sẽ trở nên tự mãn ngay lập tức, nhưng rồi lại bị đánh mạnh vào đầu và trở về bình thường”

“...Dừng lại tại đây thôi”

Trước hết, theo những gì cô ấy nói, tôi có khả năng thích ứng nhanh với tình huống và có khả năng hành động.

Vậy thì tôi đã làm gì?

Trong căn phòng duy nhất có ánh sáng, việc tôi phải làm là…

Tôi nhìn xung quanh, cầm lấy một cái đèn pin, và bật nó lên.

Ít nhất thì ở trong bóng tối chẳng thể nào nhìn thấy gì phía trước, cái đèn pin này sẽ rất hữu dụng.

Vì một lý do nào đó, tất cả những món đồ trong phòng em gái tôi đều đang phát sáng.

-Loạt xoạt!

Tôi mở cửa sổ.

Thứ không khí khó chịu thổi vào qua cửa sổ.

“...Cậu định làm gì?”

“Tớ sẽ nhảy xuống”

“...”

Đứa trẻ chỉ im lặng nhìn tôi mà không nói gì.

“Cậu không thấy là mình đang hơi quá đáng chỉ vì tớ không bị thương à?”

“Tớ đâu có biết cái đó”

Hóa ra cô ấy không bị thương à.

“Cậu không biết là tớ không bị thương, vậy mà cậu vẫn định ném một cô bé từ tầng hai xuống à?”

Đứa trẻ lẩm bẩm như thể không tin được.

“À, cái đấy thì cậu không phải lo đâu”

“Kya!”

Khi tôi đặt cô ấy lên vai mình, cô ấy liền kêu lên một tiếng kỳ lạ và bắt đầu dùng tay đánh vào lưng tôi.

“Này, cho tớ xuống! Tớ có thể tự mình làm đượ—”

<Jaehun à!!!>

-Rầm!

Cánh cửa bật mở và bóng đen đó tiến vào.

<Aaah!>

-Xèo!

Ngay khi nó vừa bước vào căn phòng, ánh sáng liền chạm vào cơ thể của nó, và ngay lập tức, nó hét lên và lùi lại.

“...”

Tôi dừng lại khi đang chuẩn bị nhảy xuống và nhìn thứ đó.

Nó chạy đi khi bị ánh sáng chạm vào.

-Cạch!

<Ahhhh!!>

Tôi bật đèn pin lên rồi chiếu vào người nó, và thứ đó liền hét lên và lùi lại.

Ra là vậy.

“Đi thôi”

“Đợi đã, tớ vẫn chưa nói xong. Cho tớ xuống, yaaaah!”

Tôi nhảy xuống với cô ấy trên vai, và tiếng hét của cô ấy liền vang vọng sau lưng tôi.

Nhảy xuống từ tầng hai thực sự cũng không khó đến vậy.

-Thụp!

Đấy là nếu tôi không quên việc mình đang vác một bao gạo giả trên vai khi nhảy xuống.

“Ôi trời…”

Đầu gối tôi tê quá đi.

“Cậu, sao cậu lại nặng vậy, gư!”

Ngay khi tôi vừa hạ cô bé đang liên tục đánh vào lưng mình xuống, cô ấy liền mở to mắt và lần này thì đá vào ống chân tôi bằng toàn bộ sức lực.

“Có những thứ cậu được và không được nói với người khác đấy!”

“Cậu đâu phải là con người—Gư!”

Khi tôi đang phải khổ sở ôm lấy ống chân đã bị đá lần nữa, cô ấy nhìn về trước.

“Bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?”

“...Trường học”

Không nhưng mà tại sao cô ấy lại nói như thể bản thân không biết gì vậy?

Chúng tôi đã vượt qua cái này cùng nhau mà.

Tôi xoa bóp nhanh ống chân đau nhói của mình, rồi lần nữa chạy về phía trường học.

***

Tôi mở cánh cổng dẫn vào trường đã nhìn thấy trước đó, và tiến vào trong.

Quả nhiên, giấy rác đang vương vãi khắp sàn.

“...Nhưng, đây thực sự là đáp án đúng sao?”

Cô ấy nhìn tôi một cách lo lắng.

Mái tóc sắc xanh của cô ấy vẫn tỏa sáng trong bóng tối sâu thẳm chẳng thể nhìn thấy phía trước.

“Đúng vậy”

“...Nếu cậu đã nói vậy thì tớ sẽ thuận theo, nhưng mà…”

Cô ấy chạm gấu áo tôi như thể đang cảm thấy bất an.

“Đi theo tớ”

Một sự tái hiện hoàn hảo của quá khứ.

Ban đầu tôi đã nghĩ rằng người chạy đi trong khi đánh đổ cái thùng rác này là đứa trẻ ở bên cạnh mình.

Nhưng sự thật không phải là vậy.

Tôi là người đã làm đổ cái thùng rác.

Đây là dấu vết từ những hành động trong quá khứ của tôi.

Tôi đáng lẽ đã phải nhận ra điều này khi nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh nam được mở ra.

Tôi không biết nguyên lý của cái ‘thử thách’ này là gì, nhưng rõ ràng là nó đang tái hiện lại con đường mà tôi đã đi qua.

Dù vậy, nó có vẻ chỉ tái hiện những nơi tôi đã giải quyết xong mọi việc rồi thôi.

Tôi nhớ lại về ghi chú mà tôi để lại cho bản thân.

Tại sao khi ấy tôi không thể viết nó vào sổ hướng dẫn.

Lý do rất đơn giản.

Đó chắc hẳn là bởi khi ấy tôi đã ở một mình.

Đứa trẻ bên cạnh tôi chắc hẳn đã đang lang thang trong bóng tối.

Do không có ghi chép nào tồn tại, nghĩa là không có người nào sống sót.

Tôi đi qua dãy hành lang, hướng đến nhà vệ sinh, và mở cửa.

Ở trong đó vẫn là một cái ghế và một ô cửa sổ nhỏ đang mở.

“Cậu hãy trèo qua đó”

“...Tớ ấy hả?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như thể vừa nghe được điều gì đó nực cười.

“Vậy chẳng lẽ là tớ?”

Tôi đâu có trèo vừa qua đó.

“...Thật à…?”

“Ừm”

“Không, tại sao tớ phải…”

“Nhanh lên”

“...Được rồi…”

Đứa trẻ trèo lên ghế với vẻ mặt hờn dỗi, rồi trèo lên cửa sổ đầy khó khăn.

“Mấy việc như này…gư…tớ không làm nhiều đến vậy…!”

“Cần tớ đẩy giúp không?”

“Không, ư…!”

Cô ấy lắc đầu và trèo được quá nửa cái cửa sổ, rồi…

“Gyaaaaak!”

Cô ấy mất thăng bằng và ngã xuống.

Được rồi.

Do là cô ấy đã trèo qua cửa sổ, tôi cũng nên đi thôi.

Sau khi xác nhận là cô ấy đã đi ra bên ngoài cửa sổ, tôi cũng mau chóng rời khỏi nhà vệ sinh và trèo qua cái cửa sổ ở cạnh đó.

Và rồi, tôi chạm mắt với đứa trẻ dính đầy cỏ trên mặt đang nhìn tôi với ánh mắt oán giận.

Sau khi tôi lau mặt cô ấy bằng tay áo mình, cô ấy liền nói rằng sẽ tha thứ cho tôi chỉ lần này thôi như thể chưa từng có gì xảy ra.

“Tiếp theo là gì?”

“Bây giờ chúng ta phải đi chứng kiến hồi kết của việc này”

-Ào…

Một âm thanh gì đó vang lên từ xa xa.

Nó đã chậm hơn trước rất nhiều.

-Cạch!

Khi tôi bật đèn pin lên, ánh sáng liền rọi về trước, xua tan bóng tối.

“Được rồi. Ta đi thôi”

Tôi tiến vào đường hầm, rọi đèn pin về trước.

“...Nhưng mà”

“Ừm”

Khi chúng tôi đang đi xuyên qua đường hầm, đứa trẻ quay sang nhìn tôi.

“Cậu không thấy sợ sao?”

“Sợ cái gì?”

“Cái chết, hoặc là những gì sắp xảy ra phía trước”

Cô ấy do dự nói vậy trong khi nhìn tôi.

Cô ấy đang nói gì vậy?

“Đương nhiên là tớ sợ rồi”

Ai lại không sợ cái chết chứ?

-Àoooo!

Bóng tối lại đến gần hơn một lần nữa.

Sau cùng, con người thông thường sẽ chỉ kiên cường vượt qua nỗi sợ hoặc bị nuốt chửng bởi nó.

“Vậy thì tại sao?”

“Tại vì tớ đã học được nó”

“Cái gì?”

Tôi quay khỏi đứa trẻ đang nhìn tôi một cách bối rối và suy nghĩ trong đầu.

Hiện tại tôi đang rất là hạnh phúc

Giá trị của sự hy sinh tôi học được từ Yu Daon.

Tôi tin anh

Giá trị của niềm tin tôi học được từ Jang Chaeyeon.

Anh nghĩ tôi là ai hả?

Giá trị của sự dũng cảm tôi học được từ Song Ahrin.

Nó trở nên khả thi vì tôi đã học được từ những người giỏi hơn mình.

Nếu không, tôi có lẽ đã ích kỷ hy sinh bản thân, không tin vào người khác, và không hành động dũng cảm.

-Àooo…!

Bóng tối đến gần hơn nữa.

Tôi quay về sau và nhìn vào nó.

“...Thứ này, nó chưa từng được ghi chép trước đó đúng không?”

“Hở? À, ừm”

Cô ấy gật đầu.

“Vậy thì ta mau làm thôi”

“Ừm…?”

“Không phải chúng ta nên nhập dữ liệu về một dị thể quản thúc mới sao?”

“...Chúng ta nên làm vậy”

Cô ấy khẽ mỉm cười trước lời của tôi và đặt tay lên lưng tôi.

“Cậu quay về sau một lúc đi”

“Tớ đã đang quay về sau rồi mà”

“Có nhất thiết phải nói thêm cái đó không vậy?”

Tôi mỉm cười trước lời đáp của cô ấy và rọi ánh sáng.

-Xèo…

Khi tôi rọi ánh sáng, nó trông như thể một ảo giác mà bóng tối đang rút đi vậy.

Không, đó không phải là ảo giác.

“...Tớ sẵn sàng rồi”

Nghe thấy giọng của cô ấy, tôi liền cất tiếng nói phía sau ánh sáng từ chiếc đèn pin đang soi rọi bóng tối.

“Bắt đầu ghi chép về dị thể quản thúc”

-Lật phật!

Từ lúc nào, sổ hướng dẫn trong tay tôi đã đang lật mở.

“Tên của dị thể là…Bóng tối”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Dị thể quản thúc - Bóng tối - Ghi chép bởi Kim Jaehun Phòng Nhân sự]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi hít một hơi sâu.

“Việc dị thể quản thúc được nhắc tới đã bị tiêu diệt hay chưa vẫn còn chưa rõ, nhưng mục này được viết lại dựa trên những ghi chép trong quá khứ”

[Việc dị thể quản thúc được nhắc tới đã bị tiêu diệt hay chưa vẫn còn chưa rõ, nhưng mục này được viết lại dựa trên những ghi chép trong quá khứ.]

“Dị thể này được tạo nên từ bóng tối, và nếu bị nó nuốt chửng, hậu quả sẽ là sự biến mất vĩnh viễn của cơ thể”

[Dị thể này được tạo nên từ bóng tối, và nếu bị nó nuốt chửng, hậu quả sẽ là sự biến mất vĩnh viễn của cơ thể.]

Khi tôi nói, những con chữ bắt đầu xuất hiện trên trang giấy.

“Để đối phó với nó, ta cần phải có một vật phẩm có chứa nguồn sáng. Nếu chạm trán dị thể này, ta cần bằng mọi cách tìm được một nguồn sáng”

[Để đối phó với nó, ta cần phải có một vật phẩm có chứa nguồn sáng. Nếu chạm trán dị thể này, ta cần bằng mọi cách tìm được một nguồn sáng.]

“...Hết”

-Lật phật!

-Ào…

Âm thanh lật trang giấy vang lên trong không gian, và bóng tôi ở trước mặt tôi rút về sau.

Chính xác hơn thì nó trông như thể đang bị thứ gì đó kéo đi vậy.

Lối đi trong đường hầm bị che khuất bởi bóng tối dần hiện ra trước mắt tôi

Tôi vội vã quay lại và chạy ra khỏi đường hầm.

Trong lúc ấy, không có bóng tối nào đuổi theo tôi từ sau.

***

“...Hà…hà…”

Tôi nhìn về sau, ổn định lại nhịp thở của mình.

Trước khi nhận ra, tôi đã ở phía bên kia đường hầm, 

a896c982-4769-440a-b05d-e7d908b3a5ab.jpg

Và ở đó là một cái biển báo.

“...”

Và ở phía trước nó, một đứa trẻ đang nhìn tôi trong ánh mặt trời rực rỡ.

Mái tóc xanh sẫm của cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng.

“...Cậu thực sự đã làm được”

“Đương nhiên rồi”

Tôi là kiểu người có thể làm mọi thứ một khi đã quyết tâm mà.

Cô ấy khẽ mỉm cười trước lời của tôi.

“...May quá rồi, thực sự đấy”

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng và lẩm bẩm.

“Tớ cứ tưởng là mình sẽ lại mất cậu tại đây một lần nữa chứ”

“...”

“May quá đi. Thực sự……thực sự…”

Cô ấy liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại ‘may quá đi’, nắm chặt ngực mình.

“...Ah”

Và rồi, cơ thể của cô ấy, dưới ánh nắng mặt trời, bắt đầu trở nên trong suốt.

“...Có vẻ là đã đến lúc chia tay rồi”

“...Có vẻ là vậy ha”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng và nhìn tôi.

“Giỏi lắm, thật đấy. Cậu lại trưởng thành thêm một lần nữa rồi”

“...”

“Tớ đã luôn tin vào cậu”

Bàn tay của cô ấy nắm nhẹ vào tay áo của tôi rồi lại thả ra.

“Tớ nghĩ là đến lúc để đi rồi”

“...Ừm”

“Không sao đâu. Tớ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng.

“Đừng lo, nhưng cậu có thể quay về sau không?”

“Lý do cũng như trước đó sao?”

“Ừm”

Cô ấy mỉm cười một cách tinh nghịch.

Khuôn mặt của cô ấy run rẩy, nhưng có lẽ cô ấy làm vậy vì không muốn tôi lo lắng.

“Dù sao thì tớ cũng không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng này của tớ”

“...Được rồi”

Tôi quay về sau.

Ánh mặt trời bắt đầu trở nên chói lóa hơn.

“Phải rồi. Có một điều mà tớ vẫn chưa thể nói cho cậu”

“Ừm”

Tôi trả lời cô ấy trong khi vẫn đang quay lại.

“Tớ không phải là người đã giúp cậu thoát khỏi đây”

“...Hả?”

“Mà là em gái cậu”

“...Cái gì?”

Tôi vội vã quay về sau, nhưng từ lúc nào, đã chỉ còn cuốn sổ hướng dẫn nằm trên mặt đất.

Tôi chậm rãi nhặt sổ hướng dẫn lên.

Vậy nghĩa là sao?

Nhưng trước khi có thể nghĩ về nó, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Tôi đang thoát ra à?

Nếu vậy thì tôi nên nhanh chóng ra ngoài và trấn an mọi người…

Trước khi có thể nghĩ về nó, tôi đã mất ý thức như thể thiếp đi.

***

“...Gư”

Tôi mở mắt mình.

Thánh đường nhuốm đẫm máu vẫn như trước đó chào đón tôi, và rồi…

-Rầm!

Tên linh mục bay qua trước mắt tôi và đập vào tường.

Mái tóc trắng của cô ấy bay phấp phới.

Đôi mắt của cô ấy ẩn chứa một sự phẫn nộ lạnh giá, và cô ấy vung tay, khiến cho tên linh mục bị đập vào tường.

Ngay sau đó, vô số những tín đồ bắt đầu đuổi theo hắn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm hoặc cầm ghế, đánh đập tên linh mục.

Khớp của họ kêu lên cót két như thể được điều khiển bằng những sợi dây.

Cuối cùng, một ai đó lao lên theo sau, siết chặt nắm đấm và bắt đầu tấn công tên linh mục.

Tên linh mục cũng giơ tay lên nắm lấy cổ cô ấy rồi bẻ nó.

-Bộp!

Người phụ nữ vẫn tiếp tục vung nắm đấm kể cả khi cổ của cô ấy đã gãy.

Mái tóc đen của cô ấy bay phấp phới, để lộ khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng của Yu Daon.

“Trả lại đây, trả lại đây, trả lại đây, trả lại đây, trả lại đây!”

Cô ấy vung nắm đấm liên tục với cái cổ bị gãy.

“...Cô Daon?”

Nắm đấm của cô ấy đột ngột dừng lại trước lời của tôi.

“...Anh Jaehun?”

Yu Daon quay về đây, vô vàn cảm xúc hòa lẫn trên gương mặt của cô ấy, và rồi…

“Anh Jaehun!”

Một nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt của cô.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Cảm ơn trans
Xem thêm
Tương tác dễ thương thật
Xem thêm
sổ hướng dẫn chắc chắc alf vợ cả rồi, nhưng mà vl quả plot em gái main là sao ta, từ nhwunxg chap trước chỉ bt em gái main cũng kiểu để ý được nhiều cái thôi hay là sắp tới cả em gái main sẽ gia nhập nhóm nhể
Xem thêm
Êi mà tui thực sự bất ngờ á, ban đầu tưởng sổ hướng dẫn giúp main thoát khỏi đường hầm, mà ai ngờ đâu là em gái của main:)) có ẩn ý j ở đây nhỉ?:)) kiểu sau này e gái main thức tỉnh năng lực ấy:)))
Xem thêm
Ôi trời ơi đây là phản ứng tôi muốn thấy ở các nàng nè:)))) main mà tèo thật chắc 3 nàng này đồ sát cái phòng này luôn á:)))
Xem thêm
Sổ hướng dẫn là winner rồi:)))
Xem thêm