Bạn đã bao giờ thử hét trong một căn phòng cách âm chưa?
Theo tôi biết thì cơ chế của nó là có thứ gì đó nuốt lấy âm thanh thì phải.
Và có vẻ tình hình hiện tại của tôi cũng giống hệt như đang hét vào một bức tường cách âm vậy.
“Này. Cậu đâu rồi!”
Giọng nói của tôi vang lên trong bóng tối.
Dù vậy, nó không hề vang vọng, thay vào đó lại biến mất không dấu vết, như thể đã bị nuốt chửng bởi một thứ gì đó.
Có gì đó không đúng.
Tôi lắng tai nghe trong bóng tối.
Tôi còn chẳng thể nghe được âm thanh của thậm chí một con bọ.
Chẳng lẽ khi tôi ở cạnh cô bé đó lúc nãy thì nó cũng như này sao?
Tôi nhìn cái biển báo trước mặt mình và chìm vào suy nghĩ.
Tôi thử lấy tay chạm vào nó.
-Keng!
Một âm thanh kim loại vang lên.
Nó chỉ là kim loại, không có gì đặc biệt.
Tôi không có ký ức nào về cái biển báo này.
Nói cách khác, nó là một cảnh báo và là một cột mốc.
Nó cho tôi biết là mình còn bao nhiêu cơ hội nữa.
Có thể nói là nó khá nhân từ cho một thử thách.
Tôi thở dài và tiếp tục suy nghĩ của mình.
Tôi còn hai cơ hội nữa.
Tôi đã thoát khỏi tình cảnh này như nào khi còn nhỏ vậy?
Tôi nhìn cái biển báo và chìm vào suy nghĩ.
Tôi có nên di chuyển nhanh lên không?
Không, hãy cứ suy nghĩ về nó trước đã.
Tôi đã có thể thoát khỏi nơi này như nào vào thời điểm đó?
Với sự giúp đỡ của đứa trẻ đó sao?
Hay là với sự trợ giúp của một người qua đường nào đó?
Nghĩ về bản thân khi còn nhỏ, tôi không nghĩ mình là một đứa trẻ sáng dạ đến vậy.
Chính xác hơn thì tôi nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu.
<Lại đây ăn cơm nào!>
Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi lắng nghe giọng nói lẫn tạp âm của mẹ.
Hãy nghĩ về cấu trúc của khu phố nhà tôi nào.
Nếu nghĩ đơn giản thì nó giống như này.
Giả sử tôi đi thẳng về phía đường hầm.
Nếu đi lên từ đây thì ta sẽ đến được nhà tôi.
Còn trường học thì…
“...”
Tại sao tôi lại đặt trường học vào bản đồ trong đầu mình?
Tạm thời hãy cứ nhớ về nó đã.
Tôi nhìn về sau.
Quả nhiên, chỉ có bóng tối sâu thẳm.
Tôi đã đứng đây cũng được một thời gian, nhưng vẫn không nghe thấy gì.
Chẳng lẽ khu vực phía sau cái biển báo này là cái được gọi là vạch chuẩn bị à?
Nếu tôi đi qua điểm này, thử thách sẽ bắt đầu một lần nữa.
“...”
Nếu bị nuốt chửng bởi bóng tối, cơ thể của ta sẽ biến mất.
Nói cách khác, ta sẽ chết.
Nếu đi thẳng vào đường hầm, ta cũng sẽ chết.
Khi thời gian trôi qua, một thứ gì đó sẽ đuổi theo ta.
Vậy thì lần này…
Tôi ép đôi chân nặng nề của mình di chuyển.
Một lần nữa, tôi tiến vào trong bóng tối.
<Con đâu rồi!>
Giọng nói lẫn tạp âm của mẹ vang đến tai tôi.
***
“...”
Bản thân việc ký ức của tôi mơ hồ cũng có thể là một gợi ý.
Chỉ còn lại những mảnh ký ức rời rạc.
Nói cách khác, tôi đã làm gì đấy ở đó.
-Cạch!
Tôi mở cổng của ngôi trường và tiến vào trong.
Đột nhiên, cơn ác mộng từ đợt công việc từ thiện hiện về tâm trí tôi.
Không, nếu là ác mộng thì nơi này có khi còn giống hơn đấy.
Tôi bước đi trong khi nhìn những tủ đựng đồ trong trường giờ đây đã thấp hơn tầm mắt của mình.
Tôi sẽ làm gì khi vẫn còn là một đứa trẻ?
Tôi sẽ làm gì?
Tôi chắc hẳn đã chạy đi.
Vấn đề là tôi không biết mình đã thoát khỏi bóng tối đó bằng cách nào.
Không, nếu đây là một thử thách, chúng chắc chắn phải cho tôi gợi ý để có thể vượt qua nó.
Tôi tự lầm bầm trong lòng và bước đi.
Giấy rác vương vãi khắp sàn.
Khi nhìn xung quanh, tôi liền phát hiện ra rằng thùng rác đã đổ xuống.
Tôi nhấc chân lên bước qua cái thùng rác không chút suy nghĩ, nhưng rồi cơ thể của tôi dừng lại.
Ngôi trường tôi theo học không hề bị đóng cửa.
Đến tận bây giờ nó vẫn còn hoạt động.
Nói cách khác, vẫn có người đến quét dọn nó hàng sáng.
Có thể đó là người có ca trực nhật, hoặc cũng có thể là có người làm công việc vệ sinh trong trường, nhưng dù thế nào đi nữa, không ai lại bỏ qua một cái thùng rác bị đổ ra trong một trường học đã đóng cả.
“...”
Nói cách khác, đã có người nào đó ở đây.
Tôi đặt tay vào trong túi áo ngực của mình.
Không có khẩu súng.
Tôi kìm lại tiếng thở dài và bước đi cẩn trọng.
Càng bước đi, tôi lại càng nhận ra.
Rằng không chỉ có mỗi giấy rác vương vãi trên hành lang.
Đôi khi sẽ có một bình hoa rơi xuống sàn, và đôi khi lại có thùng rác và những thứ khác đổ ra sàn.
“...”
Chúng có hơi phiền phức, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
Thùng rác, bình hoa, hoặc là chổi quét.
Những thứ này còn chẳng đủ để chặn một người lớn.
Nếu là tôi thì đã ít nhất làm đổ tủ đựng đồ hoặc là hộp dụng cụ rồi.
Tôi chạm vào tủ đựng đồ dưới thấp và chìm vào suy nghĩ.
Nếu chỉ là mức này thôi thì việc làm đổ nó không hề khó chút nào, nhưng tại sao lại không làm vậy chứ?
Trừ khi đó là một đứa trẻ…
Hình ảnh đứa trẻ đã ở cùng với tôi trước đó đột nhiên lướt qua tâm trí tôi.
“...”
Bước chân của tôi trở nên nhanh hơn.
“Này! Cậu đâu rồi!”
Tôi hét to gọi cô ấy trong khi bước dọc theo dãy hành lang.
“Này!”
Tôi không nghe thấy gì.
“...”
Tôi cẩn thận lần theo những dấu vết.
Những món đồ nhỏ tiếp tục đổ ra sàn.
Và rồi, những dấu vết dẫn thẳng đến nhà vệ sinh nam.
Có một cây lau sàn rơi trước cửa nhà vệ sinh nam.
Phòng vệ sinh nam sao?
Kể cả khi cấp bách đi nữa, tại sao cô ấy lại đi vào phòng vệ sinh nam thay vì phòng vệ sinh nữ bên cạnh chứ?
“...”
Tôi mở cửa phòng vệ sinh và đi vào.
Một cửa sổ nhỏ đã bị mở ra, và một cái ghế.
Ai đó chắc hẳn đã đặt cái ghế ở đó và trèo ra ngoài qua cửa sổ nhỏ.
Tôi trèo lên cái ghế và nhìn qua ô cửa sổ quá nhỏ để mình chui qua.
Không có dấu hiệu của con người nào ngoại trừ một mảnh giấy nhỏ đang nằm đó.
-Ào…
Tôi nghe được một âm thanh vang lên từ phía xa.
“...”
Hãy tìm được nhiều thông tin nhất có thể nào.
Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh và đi ra ngoài hành lang.
Vẫn còn hai cơ hội nữa, bao gồm cả lần này.
Không được mất kiên nhẫn.
Mục tiêu là kiếm được nhiều thông tin nhất có thể.
Tôi mở ô cửa sổ và đi ra ngoài.
Thứ không khí khó chịu lướt qua da tôi, và tôi vội vã chạy đến chỗ mà mình đã nhìn thấy phía sau phòng vệ sinh trước đó.
Một mảnh giấy nhỏ đang nằm ở đó.
“...”
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
Nó là một mảnh giấy chỉ có dòng chữ đó ở trên.
Một trang của sổ hướng dẫn sao?
-Ào…
Âm thanh đó lại vang lên một lần nữa từ phía cổng vào của ngôi trường.
Nó đã chậm hơn trước.
Ở trong đường hầm, bóng tối đã đuổi theo tôi ngay khi tôi vừa mới đặt chân vào đó, nhưng ở đây, nó chỉ đuổi theo tôi sau khi tôi tìm thấy dấu vết ở trong trường.
Có nguyên lý nào đằng sau sự truy đuổi của nó sao?
Tìm người ở trong nhà khó hơn à?
Những câu hỏi chỉ ngày càng chồng chất.
Tôi nên đi đâu tiếp đây?
Tôi không thể đi vào đường hầm, và cũng đã ghé qua trường học rồi.
Sau cùng, chỉ còn duy nhất nhà tôi.
“...”
Đi thôi.
Tôi bắt đầu chạy về nhà mình.
-Ào…
Âm thanh đó đã đến gần hơn trước.
***
Con đường về nhà, kể cả khi nó đã là từ lâu về trước, vẫn rất quen thuộc, như thể nó được khắc sâu vào tâm trí tôi vậy.
Tôi không nghe thấy tiếng của mẹ phát ra từ ngôi nhà.
-Rầm!
Ngay khi vừa mở cửa, thứ hiện ra trước mắt tôi là phòng khách tồi tàn cũ kỹ.
Chỉ có phòng của em gái tôi là đang sáng đèn.
-Két…
Khi tôi mở cửa phòng em gái, một căn phòng trống rỗng chào đón tôi.
Có một chiếc cặp sách mà học sinh tiểu học thường mang được mắc trên tường, và những con búp bê mà trẻ em thường thích vương vãi khắp sàn.
Tôi cũng đã từng chơi với em gái ở trong này vài lần.
“Có đây không?”
Tôi nâng giọng nói lớn, nhưng không có một ai trả lời.
Mà, chẳng thế nào có chuyện em gái tôi lại ở một nơi như này được rồi.
Tôi đặt tay lên công tắc để tắt đèn.
-Cạch.
Ánh đèn không tắt đi.
“...”
Có gì đó không đúng.
Tôi nhìn xung quanh.
“...”
Một trang giấy rơi ra.
Đó không phải là một trang của sổ hướng dẫn, mà là nét chữ viết tay của ai đó được viết nguệch ngoạc vào một cuốn sổ phác thảo.
Và đó là nét chữ của tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Dị thể quản thúc - Thử thách của Thánh giá - Ghi chép của Kim Jaehun Phòng Cách ly]
1. Đây là phần miêu tả về thử thách của dị thể được nhắc đến.
2. Thử thách của dị thể là một sự tái hiện hoàn hảo của quá khứ.
3. Nếu không thể nhớ lại, hãy dành thời gian để suy nghĩ về tình hình. Chúng không muốn một câu trả lời sáng tạo đâu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Những dòng chữ được viết trên trang giấy tan biến như khói.
Một sự tái hiện hoàn hảo của quá khứ.
“...”
Tôi nhìn căn phòng vẫn sáng đèn và đi ra khỏi ngôi nhà.
Kể cả khi bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ, chỉ có phòng của em gái tôi là sáng trưng.
“Hà…hà…”
Khi tôi rời khỏi căn nhà…
-Ào…
Âm thanh đó đã đến gần hơn trước.
Tôi vội vã chạy đến đường hầm.
Tôi đã nghĩ về mọi thứ có thể, và tôi cũng đã có được một số thông tin, nên bây giờ đã đến lúc sử dụng cơ hội cuối cùng.
Nhưng tôi vẫn cần phải tìm yếu tố quan trọng nhất để thoát ra khỏi đây.
Tôi chạy hết sức về phía đường hầm.
Khi đến được lối vào đường hầm, tôi liền nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm bên bức tường.
Cô bé đang dựa lưng vào tường và run rẩy, đôi mắt của cô nhắm chặt, hai tai bịt lại.
“Này!”
Kể cả khi tôi hét lớn, cô bé vẫn không nghe thấy.
Tôi vội vã chạy đến chỗ cô ấy và nắm lấy cổ tay của cô.
“Hở…?”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.
“Hở, bằng cách nào?”
“Đi theo tớ”
“Hở?”
Tôi kéo vào tay cô ấy và cô bé đứng dậy.
“Này, chúng ta đang đi đâu đây?”
“Lối vào”
“Hở…? Không, nó đã quá muộn rồi…!”
Cô ấy nắm lấy gấu áo tôi, nói rằng nó đã quá muộn, như thể cô ấy biết gì đó.
“Nếu cậu đã không làm được ngay trong lần đầu—”
“Không, tớ có thể làm được vì tớ có cậu”
“...”
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt bối rối.
Tôi đã không nghĩ đến việc đó.
Xét từ phản ứng của cô ấy, đây là một trong những nơi tôi chắc chắn sẽ chết.
Một nơi mà tôi vẫn chưa thể vượt qua cho đến tận bây giờ.
Lý do có thể là gì?
‘Cậu luôn cố giải quyết vấn đề trước’.
Giọng nói của cô ấy đã nói với tôi trước đó vang lên trong đầu tôi.
Tôi không biết gì về những tôi khác ngoài bản thân của hiện tại.
Nhưng nếu nhìn vào lời nói và hành động của tôi trong quá khứ, có thể nói rằng tôi là một người thường làm mọi thứ một mình.
Kể cả khi đó là một việc quá sức mình, nếu nó là một việc tôi phải làm, vậy thì tôi sẽ làm nó.
Nhưng giờ thì khác.
Tôi chạy dọc theo con phố trong khi nắm tay cô ấy.
-Ào…!
Bóng tôi đã đuổi đến ngay phía sau.
“Nghe kỹ đây”
“Hở?”
Tôi nói vậy trong khi cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
“Kể cả khi tớ chết, cậu vẫn phải chạy cho đến khi nhìn thấy cái biển báo”
“...Hở…?”
“Hãy chờ tớ ở đó”
Trải qua vô số những biến cố đó, tôi đã nhận ra một điều.
Rằng trong thế giới này tồn tại nhiều vấn đề ta không thể giải quyết một mình hơn những cái ta có thể giải quyết một mình.
-Ào!
Bóng tối nuốt lấy chân tôi.
-Rầm!
Tôi ngã lăn xuống mặt đất một cách thô bạo.
“Ah, không!”
“Đừng nhìn lại!”
Tôi hét lên với cô ấy khi cô định vươn tay ra với khuôn mặt đầy sợ hãi.
“Chạy đi! Và hãy đợi tớ ở đó!”
“...!”
“...”
Phù, tôi ổn định lại nhịp thở của mình.
Giống như cô gái đã giữ lấy tôi, tôi cũng cần phải mang vẻ mặt điềm tĩnh.
Tôi hạ giọng xuống và mang lên mình vẻ mặt tự tin.
“Chúng ta sẽ thức dậy cùng nhau vào lần tới”
“...”
“Không sao đâu. Hãy tin vào tớ”
“...Tớ, tớ tin cậu”
Cô ấy gật đầu và chạy về trước.
Không lâu sau, cô ấy rời khỏi tầm mắt của tôi.
-Àoo!
Tôi mất đi cảm giác ở phần thân dưới.
Tôi đã tưởng rằng mình là người duy nhất đang bị mất ký ức lệch lạc này.
Nhưng đó không phải là sự thật.
Cô ấy cũng đã nhầm.
Bởi vì cô ấy nghĩ rằng nơi đây là một ‘thử thách’.
Nhưng thứ bọn chúng đòi hỏi từ tôi không phải là cách giải quyết ‘thử thách’ này.
Những gì tôi không thể giải quyết một mình, chúng tôi có thể giải quyết cùng nhau.
Chắc hắn là nó cũng đã như vậy khi tôi còn nhỏ.
Chỉ là khi mà tôi còn nhỏ, đứa trẻ đó đã dẫn đường cho tôi, nhưng lần này, tôi sẽ phải dẫn đường cho cô ấy.
Miệng của tôi biến mất.
Tai cũng chẳng còn.
Mắt đã không còn nhìn được nữa.
Nhưng cho đến lúc đó, ánh mắt của tôi chỉ nhìn thẳng về trước.
***
“...”
Tôi mở mắt mình.
Một biển báo hiện ra trước mắt tôi.
Tôi còn một cơ hội nữa.
Và cả…
“...Cậu có sao không?”
Đứa trẻ đang chạm vào cơ thể của tôi đây đó với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu không bị đau chứ? Cậu có sợ hãi hay gì không?”
“Tớ không sao”
Tôi nhìn thẳng về trước.
<Jaehun à!>
Tôi hồi bé sẽ làm gì khi nghe được giọng nói này?
Ném một đứa trẻ vào bóng tối rồi cho đứa trẻ nghe thấy giọng của bố mẹ.
Kể cả khi nó bị lẫn tạp âm đi chăng nữa, liệu đứa trẻ có thực sự nhận ra được ẩn ý trong đó và cảnh giác không?
“Ta cùng về nhà thôi”
Câu trả lời có lẽ là không.


7 Bình luận