Cá nhân tôi nếu phải chọn ra biến cố bất công nhất trong số những cái mà mình đã dính vào, thì đó sẽ là sự kiện Thần núi.
Bây giờ, dù có bị kéo vào biến cố nào đó khi đang đi nghỉ hoặc tham gia vào khóa đào tạo đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chỉ nghĩ rằng ‘Lại xui xẻo nữa’ rồi thôi, nhưng mới đầu, biến cố đó đã là một cú sốc lớn đối với tôi.
“Hà, hà…”
Tôi che chắn cho Song Ahrin, người đang run lên như cầy sấy, và nhìn những người khác.
“Cầu nguyện sao ạ?”
“Đúng vậy. Cầu nguyện”
“Sao, sao tự nhiên lại làm vậy ạ…?”
Park Yeeun lẩm bẩm một cách bối rối, còn Jang Chaeyeon và Yu Daon thì đã nhắm mắt và quỳ xuống trong tư thế cầu nguyện không chút do dự.
“Ah, các chị!”
“Tin anh ta đi”
“Anh Jaehun sẽ không bảo chúng ta cầu nguyện không vì lý do gì đâu”
Sau khi cả hai cùng đồng thanh đáp, họ lại tiếp tục nhắm mắt và tập trung vào việc cầu nguyện.
“Việc này có thực sự ổn không ạ, anh trai?”
“Anh không biết”
“Nhưng—”
“Nhưng ta vẫn nên làm vậy”
Dù sao cũng chẳng có đường thoát nào.
Đây là một ván cược.
Tôi chỉ mong rằng ông lão đó đã cung cấp cho chúng tôi thông tin chính xác, hoặc là tôi đã hiểu đúng những gì ông ấy muốn nói.
“...Ôi, em không biết gì hết”
Park Yeeun thở dài, chụm hai tay lại, và nhắm mắt.
“...”
Tôi cũng che toàn bộ cơ thể của Song Ahrin và chụm hai tay lại vào tư thế cầu nguyện.
Chỉ vậy thôi, tôi không cầu nguyện đến người nào cả.
Chính xác hơn thì tôi có thể cầu nguyện đến ai đó, nhưng tôi có linh cảm mạnh rằng mình không nên làm vậy.
Hiện tại, tôi đang không khác gì một người bình thường.
Nếu tôi có rào chắn tinh thần thì cũng không có vấn đề gì, nhưng…
<Ta sẽ cho ngươi thứ mình muốn.>
<Ta sẽ giết kẻ ngươi căm ghét.>
<Ta sẽ thực hiện điều ước của ngươi.>
<Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi tình cảnh khốn kiếp này.>
Tôi cứ liên tục nghe được những thứ như vậy.
Có lẽ tôi đã luôn nghe thấy chúng.
Chỉ là tôi đã tự động chặn chúng lại thôi.
“...”
Tôi mở một bên mắt và nhìn những người khác.
Park Yeeun đang lắc đầu trong khi chau mày, và Jang Chaeyeon cũng đang lắc đầu dù không chau mày.
Và cả…
“...”
Yu Daon đang nhắm mắt ở trong tư thế cầu nguyện với biểu cảm điềm tĩnh.
-Thụp…thụp…
Tiếng bước chân vang lên.
Nó đang đến gần hơn.
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện.
Đi qua đi, làm ơn hãy đi qua đi.
Ta đang nhắm mắt cầu nguyện ngay lúc này đấy, nên là làm ơn hãy đi qua đi.
“...”
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh tôi, và tôi có thể nghe được âm thanh ai đó cúi người xuống.
Tôi hạ thấp cơ thể của mình xuống hơn nữa để che chắn cho Song Ahrin, nhắm mắt lại, và giữ tư thế cầu nguyện.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả vào tai mình.
<Hãy thay đổi cuộc đời đầy gian khổ của ngươi ngay tại đây nào.>
<Không cần phải chiến đấu nữa. Một ai khác vẫn sẽ có thể làm nó kể cả khi ngươi không làm mà.>
<Ngươi không cần phải là người trải qua những khó khăn đó. Chỉ cần giao lại cho một người khác thôi.>
Và giọng nói trở nên ồn ào hơn nữa.
Tôi phớt lờ những suy nghĩ tràn vào trong đầu mình trong khi vẫn nhắm chặt mắt.
Tôi không nghĩ là cuộc đời hiện tại của mình khó khăn đến vậy, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm một người thay thế.
Tôi chỉ cố gắng hết sức mình trong vị trí được giao cho thôi.
Không phải như vậy là ổn rồi à?
Với những suy nghĩ như vậy, tôi cố gắng phớt lờ những giọng nói vang lên trong đầu.
Hơi thở nóng ẩm vẫn phả vào tai tôi.
-Thụp…thụp…
Tiếng bước chân bắt đầu đi ra xa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và hơi mở mắt.
Tên linh mục đang bước đi ngay trước mặt tôi.
Tạ ơn trời.
Nhưng nó không phải là giải pháp triệt để cho vấn đề.
Sau cùng, chúng tôi vẫn cần phải thoát khỏi đây bằng cách nào đó.
Hãy suy nghĩ cẩn thận nào.
Mắt của tôi và những người khác đột nhiên không thể sử dụng năng lực của mình.
Lại còn ngay khi mọi chuyện đang thuận lợi nữa chứ.
…Được rồi.
Tôi nhắm mắt lại và suy ngẫm về tình huống trước đó.
Nếu như mắt tôi không thể thực hiện vai trò của nó, vậy thì không phải nó nên như vậy ngay khi tôi vừa đặt chân vào đây à?
Nói cách khác, một hành động cụ thể nào đó đã trở thành ngòi nổ.
Khi nghĩ kỹ lại, chỉ có hai cái duy nhất.
Một là thứ kia bắt đầu cộng hưởng khi tên linh mục đến.
Hai là nó chặn tôi sau khi bị nhìn.
“...”
Tôi đã đọc được gì ấy nhỉ?
Tôi nhớ lại cửa sổ trong suốt mà mình đã nhìn thấy trước đó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Thánh giá]
[Tuổi: 3̸̡̭͖̪͇̻̝͔̬̯̋̐ͅ ]
[Đặc trưng: Khả năng phụng sự Thần]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những con chữ bị hỏng.
Rồi là khả năng phụng sự Thần.
Tôi nhớ lại về điều Song Ahrin đã nói.
‘Thử thách’.
Nó giống như một thử thách.
Vậy là trong mắt chúng, tôi có khả năng phụng sự Thần sao?
Tôi đút tay vào túi áo ngực để lấy sổ hướng dẫn, và trong khoảnh khắc, nỗi bất an bao trùm lấy tôi.
Có lẽ nào sổ hướng dẫn cũng hoàn toàn hỏng rồi không?
Tôi từ từ lấy sổ hướng dẫn ra, và…
-Phật phật…
Sổ hướng dẫn mở ra một cách lặng lẽ.
Nó đang chủ ý làm vậy vì cảm nhận được nguy hiểm à?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Dị thể quản thúc - Thánh giá - Ghi chép bởi Kim Wanwoo Phòng Cách ly]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi thoáng nín thở trước cái tên không ngờ, nhưng vẫn tiếp tục lật trang giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[1. Dị thể được nhắc đến trông giống một cây thánh giá thông thường.]
[2. Tuy nhiên, nếu dị thể được nhắc đến nhận ra một ‘Ngôn sứ’, tất cả mọi thứ xung quanh nó sẽ bị vô hiệu hóa ngay lập tức.]
[3. Giải pháp được sử dụng để thoát khỏi tình huống này khi ấy là hy sinh những người cần thiết.]
[4. Để có thể vô hiệu hóa cây thánh giá, ta phải hy sinh tất cả mọi người ngoại trừ một người ở gần cây thành giá.]
[5. Hoặc, người được chọn làm Ngôn sứ phải vượt qua được thử thách.]
[6. Ngôn sứ được lựa chọn khi ấy là Kim Jaehun Phòng Cách ly, và anh ta đã tan biến mà không vượt qua được thử thách.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Vậy ra tôi là ứng cử viên Ngôn sứ.
Sau cùng thì những con chữ tôi nhìn thấy khi nãy cũng ám chỉ rằng tôi là Ngôn sứ.
Với cả tên hồi quy giả đã hy sinh tất cả mọi người ngoại trừ bản thân sao?
“...”
Tôi không biết tại sao mình lại được chọn làm Ngôn sứ, nhưng đó không phải là điều quan trọng.
Tôi nhìn những người đang cầu nguyện.
Hy sinh bọn họ ấy hả?
Tôi còn chẳng biết là chúng tôi có thể làm vậy ngay lúc này hay không.
Từ đầu thì phải hy sinh tất cả những người khác cũng có nghĩa là tôi phải hy sinh toàn bộ thành viên Phòng Nhân sự ngoại trừ bản thân.
Suy nghĩ đó còn chẳng lướt qua tâm trí tôi.
Sau cùng, tôi chỉ còn một lựa chọn mà thôi.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn lật mở một cách mạnh bạo.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[LK - Biết rõ lúc để lùi lại và rời bỏ]
1. Mạng sống của tất cả đều như nhau, nhưng bạn nên nghĩ đến những người sẽ đau buồn khi bạn hy sinh bản thân.
2. Kể cả khi bạn có thể làm lại và là người duy nhất có thể làm việc đó, có những lúc bạn vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa.
3. Sự hy sinh của bạn không phải lúc nào cũng sẽ dẫn đến một cái kết đẹp. Hãy nghĩ về những người mà bạn sẽ bỏ lại phía sau.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu ai đó đọc được những dòng này thì có khi họ sẽ tưởng tôi sẽ chết ấy chứ.
Tôi cẩn thận đóng sổ hướng dẫn lại.
Tớ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ có thể hy sinh những người khác.
“Cô Ahrin”
“...Hà…”
Tôi thì thầm, đặt tay lên vai Song Ahrin vẫn đang ôm đầu run rẩy.
“Tôi tin cô, cô Ahrin”
“...”
Cử động của cô ấy dừng lại.
Tôi đứng thẳng dậy.
Jang Chaeyeon và Yu Daon nhìn tôi, và Park Yeeun, vẫn không biết gì, vẫn toàn tâm cầu nguyện với đôi mắt nhắm lại.
“...Anh đang làm gì vậy?”
“Anh Jaehun?”
Tôi dùng ánh mắt ngăn hai người kia đang chuẩn bị đứng dậy và bước đi chậm rãi.
Tôi từ từ di chuyển đến trước mặt tên linh mục.
Đôi mắt vô cảm của tên linh mục nhìn về đây, và tôi nói.
“Ta sẽ nhận lấy thử thách”
“Anh Jaehun?”
“Anh…anh đang làm gì vậy hả?”
Tên linh mục gật đầu trước lời của tôi, và khuôn mặt của Jang Chaeyeon cùng Yu Daon càng trở nên nghi hoặc hơn nữa.
Một nụ cười hiện lên khuôn mặt của tên linh mục.
“Nghe kỹ đây”
Tôi quay về phía hai người đang nhìn tôi.
“Năng lực của mọi người sẽ sớm quay trở lại”
Ban đầu, tôi đã định nói với bọn họ việc nên làm nếu tôi chết, nhưng ánh mắt của cả hai đang nhìn tôi quá khác thường khiến tôi không thể nói ra điều đó.
Tôi nghĩ về thử thách.
Thử thách sẽ là gì đây?
Nói thật thì tôi cũng phần nào đoán được rồi.
“Nếu như tôi gục xuống hoặc là…biến mất, vậy thì tạm thời mọi người hãy cứ giữ yên đã”
Mà chắc đằng nào họ cũng sẽ đứng yên thôi.
Do họ đâu có khả năng chiến đấu.
Tôi không nghĩ đồng nghiệp của mình là thiếu tự chủ đến vậy.
“Anh Jaehun, tại sao anh lại nói như vậy chứ?”
Giọng của Yu Daon run rẩy.
“Giống như là một người đã chuẩn bị cho cái chết của mình vậy”
“...”
Jang Chaeyeon cũng giữ im lặng.
Nói thật thì tôi có thể sẽ chết mà.
Khi tôi chậm rãi gật đầu, vẻ mặt của cả hai liền sững lại.
Yu Daon mở miệng nói với vẻ mặt lạc lõng.
“Thử, thử thách đó. Tôi sẽ làm nó. Tôi rất giỏi chịu đau, và tôi, tôi không sợ chết. Tôi thực sự không quan tâm dù mình có chết đi nữa, và tôi muốn làm nó”
“...Nếu suy nghĩ thật bình tĩnh, tôi cũng có thể làm nó. Nếu đằng nào cũng thất bại thì tôi cũng có thể làm nó. Chỉ cần mỗi tôi phải chết thôi”
Jang Chaeyeon gật đầu nhìn tôi.
Đôi mắt tuyệt vọng và những câu nói dài khác hẳn với cách cô ấy thường nhìn tôi.
Nhưng…
“Nó ổn mà”
Hai người họ đông cứng trước lời của tôi.
Sau cùng thì đây là việc chỉ mình tôi làm được.
Nhưng làm sao tôi có thể thuyết phục họ trong khoảng thời gian ngắn như này được chứ?
“Tôi sẽ làm nó”
“...”
“Tôi, tôi phản đối”
Bàn tay của Yu Daon run rẩy trong khi cô ấy không dám nhìn thẳng về đây, và Jang Chaeyeon nói với giọng nghiêm túc.
Tên linh mục vươn tay ra.
Như thể đang bảo tôi nhanh lên, khuôn mặt nữ tính của hắn nhìn tôi.
“...Làm đi”
“Đợi đã, anh Jaehun—”
Trước khi Yu Daon có thể nói xong, tên linh mục đẩy vào trán tôi bằng ngón trỏ, và cứ như vậy, ý thức của tôi chìm sâu vào bóng tối.
***
“...Hửm?”
Và rồi, tôi đã đang đứng ở quê nhà của mình.
“...Đồ ngốc”
Cùng với người bạn thuở nhỏ thân thuộc đang nhìn tôi với khuôn mặt ngấn lệ.


14 Bình luận